Tới lui họ vẫn đi chung xe nhau dù rất muốn riêng, nhưng không ai muốn rời cô cả và ba người họ đều muốn là ‘mèo ăn vụng’.
Cô thì ngược lại với tâm trạng có chút thù ghét nhau, Jusi vẫn rất bình thản nằm tựa vào người Hinly ngủ.
Theo cảm nhận cô thấy người Honly cứng lắm nằm không thoải mái.
Thực ra thì cả bốn người đều có cơ thể to con như vậy, chỉ khác Honly tập nhiều hơn vào thời thơ ấu và lịch của anh cũng áp lực hơn các em mình.
-Hunly em lái bình thường chút được không? Em ấy đang ngủ!
-Bình thường là thế nào? Em thấy em lái vẫn rất ổn mà...
Honly nhanh chóng cắt lời anh bằng một cái đạp.
-Honly em đang lái xe đó!
-Anh biết nhưng chậm lại tên đần này...
Giao xe cho tên này là một sai lầm, có cần vì miếng ăn mà làm tới mức này không?
Honly biết thừa Hunly rất đói nên chạy xe có chút nhanh, nếu không phải là nhanh quá mức.
Nhưng anh lại không rành quá trong việc chạy xe, nếu cần thì sẽ có tài xế riêng chuyên chở.
Rất ít khi Honly phải đích thân làm việc cá nhân gì.
Chỉ từ khi anh về nhà lại các em mình, mới có những thứ phải tự làm như bây giờ.
Cô hơi rục rịch mới làm Honly thoát khỏi những suy nghĩ của mình.
Và cùng đó là xe thực sự đang chạy chậm lại.
---
Khoảng 10 phút họ tới nhà hàng.
Trong đầu của ba kẻ này không có từ ‘quán ăn rẻ tiền’, với cô phải ăn ở nơi đắt tiền nhất, mặc đồ đẹp và tiêu tốn nhất, trang sức phải lộng lẫy dù có đi ăn bình thường.
Tới bàn ăn thì đồng hồ cũng đã điểm 9 giờ, thời gian ăn vụng của mèo chiếm kha khá thời gian.
Hinly cùng Honly cùng kéo ghế ra cho cô, Hunly thì lại muốn ăn hơn thành ra hoàn toàn quên tới cô.
“Các vị muốn dùng gì ạ?” một người phục vụ nhanh nhẹn bước ra, cận thận đưa danh sách cho họ lựa chọn.
“Cậu cho tôi món này, này nữa...” Hunly rất hăng hái gọi món, hết món này tới món khác, phút chốc có lẽ sắp hết danh sách.
Người phục vụ sắp toát mồ hôi vì ghi chép.
-Được rồi! Chừng đó thôi!
Jusi giờ mới tỉnh hẳn, cô chớp chớp mắt còn chưa định hình mình ở đâu.
-Jusi muốn gọi gì nào?
Honly trực tiếp giựt menu từ tay Hunly.
-Jusi không biết nữa, em anh theo Honly nha, em không biết gọi món.
-Vậy cũng được!
Anh quay sang nói với bồi bàn.
-Cho một phần mì với nước sốt Unim, thêm nước giải khát, loại nào cũng được.
-Dạ vâng! Còn quý khách?
Hinly không cần nghĩ ngợi lên tiếng.
-Cứ cho tôi những thứ anh ấy gọi!
“Vâng, được ạ!” người phục vụ nhanh chóng vào bếp giao cho bếp trưởng.
Cùng từ trong đó âm thanh oan trái phát ra.
---
Nhưng cũng không quá lâu để bọn họ chờ, khoảng mười phút sau đồ ăn đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Trừ một số món của 70 vẫn còn đang làm.
Các món ăn đều rất ngon nhưng Jusi lại rất để ý món ăn của Hunly.
-Jusi em làm sao vậy? Thích ăn món kia hơn à?
-Jusi không có, nhưng mà...
Cô hơi ngập ngừng, cô sợ mình nhớ sai.
-Sao nào nói anh nghe!
-Hunly hình như đâu ăn được đậu đâu! Nhưng sao trong dĩa cuối cùng lại hình như có rất nhiều đậu!
Cô nói Honly mới để ý, Hunly đúng thật bị dị ứng đậu.
-Hunly ngừng ăn một chút!
-Hả?
-Em coi trong đĩa có đậu không, đừng có ăn như kẻ chết đói lâu năm như vậy.
Hunly giờ mới chịu để ý xung quanh.
Hình như nãy quên nhắc phục vụ!
-Cảm...
-Cảm ơn Jusi ấy!
Hunly hơi có chút ngại ngùng.
-Cảm... ơn bé con!
Cô không hiểu cảm ơn là gì nên chỉ biết gật đầu.
Ký ức cô rất sáo trộn, lúc nhớ được thú này nhưng vài phút sau có lẽ sẽ quên, miễn là ký ức của lúc trước cô đều có thể vô thức quên đi, rồi lại có thể vô thức nhớ lại.
Bữa ăn bắt đầu trở nên yên tĩnh hơn, họ không hay có thói quen nói chuyện trong bàn ăn, lúc nào cũng thế, ngoài trừ có liên quan tới cô.
Jusi ăn xong hơi khó chịu, vội giựt giựt áo Honly.
-Jusi em khó chịu gì á?
Cô gật đầu, chân cũng bất giác hơi run.
-Honly! Jusi muốn đi vệ sinh...
Honly cũng bỏ nĩa trong tay mình đưa cô đi.
-Jusi xin lỗi...
-Không sao hết, Jusi muốn gì anh đều bỏ hết tất cả việc làm cho em!
-Thật không?
-Thật!
Anh xoa đầu, bế cô lên. Honly nhìn ra hình như cô rất mắc, đi vài bước nữa liền có chuyện.
-Jusi vào trong, anh sẽ ở đây đợi.
Cô gật đầu, hôn vào môi anh.
Đợi cô vào hẳn, mặt Honly lúc này mới đỏ bừng lên.
-Cô nhóc lại nhầm tưởng hôn là cảm ơn rồi! Mình phải dạy lại cho em ấy!
Honly tự luyên thuyên, tay anh thì che hết khuôn mặt mình lại.
Nhưng thứ anh nói là thật, anh phải dạy em gái của mình nhiều thứ, không thể để cô hôn kẻ khác.
Thực thì một tên đàn ông cũng không thể đến gần cô, huống hồ có thể giúp để cô hôn cảm ơn!
---
Cô bên trong nhà vệ sinh có cảm giác có người đang nhìn mình...
Một cảm giác rất trân thực, nó thực sự làm cô sợ.
Jusi bắt đầu không kiềm được mình, nước mắt cô bắt đầu rơi lả tả.
“Hưc hức...”
-Bé con sao lại khóc rồi?
Hanly nhảy xuống từ trần nhà, lau bớt nước mắt cho cô.
-Jusi không thích bị nhìn... hức hức...
-Anh bình thường vẫn nhìn bé con, sao giờ lại không thích?
Hanly ngả đầu mình lên vai cô.
“Bé con không biết đó là anh?” từng tiếng rất nhỏ được anh thì thầm vào tai cô.
Jusi cũng vô thức gật đầu, dù nó chẳng hề liên quan tới lý do làm cô sợ.
-Bé con nên đi vệ sinh đi!
Cô hơi ngập ngừng nhìn anh.
-Muốn anh giúp hả?
Cô vội lắc đầu.
Jusi không biết làm sao người này mới chịu ra ngoài, cô không muốn anh thấy mình lúc đi vệ sinh.
Hanly hiểu rất rõ cô muốn gì, nhưng khuôn mặt hí hửng kia thì chắc chắn sẽ không rời khỏi cô nữa bước.
Anh lại gần hơn đè ép cô vào góc tường.
-Bộ này trông rất hợp với bé con!
Cô hơi ngượng ngùng nhìn anh.
Jusi không biết phải trả lời sao nữa, cô muốn anh ra nhưng lại bị anh kéo theo làm mình không còn nhớ gì nữa.
Hanly vẫn không để cô nghĩ gì quá nhiều, trực tiếp kéo quần nhỏ cô xuống.
-Honly nên mặc cho em một cái quần tất nữa, như vậy mới bảo đảm.
Cô cố giữ tay Hanly lại nhưng sức tất nhiên là không có.
Hanly xắn váy cô lên, tiểu huyệt nhỏ kia cũng bị lộ ra.
Anh cầm chân Jusi từ từ dạng ra.
Cô gục đầu mình tựa vào vai anh, có cảm giác buông xuôi.
-Anh nên giúp em không bé con!
Ngón tay chạm nhẹ lên âm đế của cô, Hanly lúc này mới chịu để ý đến biểu cảm của cô.
Jusi hơi ấm ức nước mắt đã ngấn đầy trên đôi mắt trong sáng kia.
Hanly lúc này hơi có cảm giác hoảng loạn, vội sau người cô lại.
-Sao lại khóc? Anh doạ em quá à?
Cô không trả lời lại anh, thút thít ôm chặt lấy Hanly.
-Jusi không quen người khác nhìn cái đó của Jusi!
Nước mắt cô một lúc lại rơi nhiều hơn.
Hanly ngậm hết nước mắt của cô, anh cũng có chút hối lỗi lên tiếng.
-Bé con muốn anh làm gì nào? Việc gì cũng được, chỉ cần em nín.
Cô vụi mặt vào áo của anh, hơi mang tiếng khóc lên tiếng.
-Không được dạng chân Jusi ra, như vậy đau Jusi...
-Được nhưng anh phải ở đây để bảo vệ em!
Cô giờ mới yên tâm từ từ buông anh ra.
Jusi ngồi xuống, cô cũng kéo Hanly ngồi với mình nhưng làm gì có nhiều chỗ ngồi như vậy, thành ra Hanly phải quỳ xuống.
“Tách tách...” tiếng nước bắt đầu chảy, Hanly lại nhìn rất chăm chú cái lỗ nhỏ kia.
Không biết từ khi nào Hanly lại có sở thích này, tiểu huyệt của em gái rất ưa nhìn, lông hơi thưa thớt và lại một chút kích thích liền có một hạt lựu xuất hiện.
Nó làm người ta chỉ muốn cắn vào.
-Hình như hết giấy rồi!
Nụ cười không mấy gì là thân thiện xuất hiện trên mặt người vừa nói.
Đầu anh từ từ rúc vào háng cô...