Chương 76: Đệ tử đầu tiên
Mãi cho đến khi ngồi xuống, uống miếng nước, ăn miếng bánh, Vũ Lâm vẫn chưa từ trong kinh ngạc và khiếp sợ đi ra.
Một kích vừa nãy cũng may là trong lòng hắn có đề phòng nên đã vận Linh Lực phòng ngự rồi mới lặng lẽ cất khối ngọc giản đi, thế nên công kích đánh vào chỉ làm hắn bị thương nhẹ và cháy xém chòm râu, nếu không chuẩn bị trước chỉ sợ bản thân mình ăn thiệt thòi lớn.
Những tưởng trận pháp cấp bậc này đã đủ làm mình kinh ngạc, không ngờ chỉ sau khi đi qua hồ sen, bước qua đại môn, từng luồng năng lượng thiên địa không ngừng đập vào mặt khiến Vũ Lâm chết lặng. Cường độ gấp mấy lần bên ngoài thế này chỉ có ở đại tông môn mới có, không nghĩ tới một môn phái nho nhỏ mới thành lập lại sở hữu nồng độ năng lượng tinh thuần thế này.
Đến khi uống cốc nước chúng nữ đưa cho, ăn một cái bánh giò được làm từ bột Linh Mễ, Vũ Lâm triệt để điên cuồng nhai nuốt, khiến cho Vũ Hạnh há hốc mồm kinh ngạc. Phụ thân nàng trước nay luôn ung dung bình tĩnh, chưa từng thấy ông thất thố như vậy nha.
Sau một hồi giới thiệu, Lục Thanh Nhi và mọi người đã hiểu hơn về Vũ Hạnh và lão giả Vũ Lâm.
Vũ Lâm ngày xưa là một vị Linh Giả thiên tư trác tuyệt, nhưng ông chỉ là một tán tu không môn không phái, mỗi ngày đều du ngoạn khắp nơi để tôi luyện bản thân.
Một hôm nọ, ông bị một đám người đuổi giết sau quá trình tầm bảo, trong lúc sinh tử, ông bộc phát toàn bộ sức mạnh mà đào thoát, nhặt về được một cái mạng, chỉ có điều bảo vật đành phải để lại.
Sau một tuần điên cuồng chạy, do thương thế quá nặng và tiêu hao cạn kiệt, rốt cuộc Vũ Lâm kiệt sức ngất đi khi hắn đang nghỉ ngơi trên cây, thế là ông cắm đầu xuống đất nằm giữa đường,
Đúng lúc ấy, mẹ của Vũ Hạnh đi ngang qua đã kéo ông về nhà bà dưỡng thương, sau khi ông tỉnh lại, vừa cảm kích vì ơn cứu giúp, vừa si mê vì sắc đẹp và lòng tốt của bà, hai người từ đó kết duyên vợ chồng.
Cuộc sống của bà không quá tốt, thân là nữ nhân nên trong thôn không ai xem trọng, lại còn được ấn định sẵn hôn ước, thế là hôm đó Vũ Lâm dùng thực lực tuyệt đối trấn áp toàn bộ trai tráng trong thôn, nghênh ngang dắt bà rời đi, chọn một chốn thâm sơn cùng cốc sống cuộc sống an nhàn.
Vũ Hạnh sinh ra thừa kế toàn bộ nhan sắc tuyệt trần của mẹ, lại được di truyền thêm rất nhiều phong thái của cha. Nàng được Vũ Lâm hết lòng yêu thương nên có tuổi thơ rất yên bình.
Nhưng ngày vui chẳng kéo dài, một ngày nọ, mẹ của Vũ Hạnh đi xuống thôn mua chút đồ ăn, hôm đó Vũ Lâm đang trong thời khắc quan trọng nên bế quan không đi cùng bà được, xui xẻo làm sao bà lại bị rắn độc cắn, do không kịp ứng cứu nên bị độc chết.
Vũ Lâm biết chuyện, điên cuồng thiêu rụi cả dặm rừng rậm, tận diệt toàn bộ độc xà trong khu vực đó. Từ đó trở về sau, hắn không bao giờ rời mắt khỏi Vũ Hạnh nữa.
Cao Chiêu cũng là vì cơ duyên xảo hợp mà được Vũ Lâm thu nhận làm môn hạ, sau đó là những chuyện đã biết rồi.
Sau khi kể xong câu chuyện của mình, Vũ Lâm thở dài nâng cốc lên uống một ngụm linh thủy, hương vị trong đó khiến ông cảm thấy nguôi ngoai đi phần nào.
- Lão phu cũng chỉ còn mỗi Tiểu Hạnh, con bé ở đâu thì ta sẽ ở đó…
- Vậy nên Thanh Nhi tiểu cô nương, nếu có thể thu con bé vào cung, mong cho phép lão già ta ở lại, ta đã già rồi, không còn những ước mơ hoài bão xa vời như thời trẻ, chỉ cần được nhìn con bé lớn lên mỗi ngày là được a.
Lục Thanh Nhi khẽ gật đầu, nàng nhìn sang Vũ Hạnh, hỏi:
- Vũ Hạnh tỷ, nếu như tỷ bước vào con đường tu luyện, chính là đang nghịch thiên, đang đi ngược lại số phận của người con gái. Nếu đi trên con đường này sẽ phải chịu rất nhiều khó khăn gian khổ, có thể sẽ gặp nguy hiểm thậm chí là mất mạng, tỷ vẫn còn muốn tu luyện sao?
Vũ Hạnh gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm, nàng nói:
- Cung Chủ, ta đã suy nghĩ kỹ rồi, ta muốn tu luyện, muốn mạnh lên, ta thậm chí còn muốn mạnh hơn cả phụ thân, để bảo vệ phụ thân suốt quãng đời còn lại.
Nghe Vũ Hạnh nói như thế, Vũ Lâm rất vui vẻ liên tục gật đầu.
- Được! Vậy từ hôm nay, tỷ chính là đệ tử đầu tiên của bổn cung, chức vị đại sư tỷ ngoại môn, thế nào?
- Vũ Hạnh bái kiến cung chủ!
Vũ Hạnh lập tức quỳ một gối hành lễ, Lục Thanh Nhi nâng nàng lên, chỉ sang đám người Thái Dương.
- Đây chính là thập đại Trưởng Lão của bổn cung, theo thứ tự: Đại Trưởng Lão Thái Dương, Nhị Trưởng Lão Kim Châu,…, cuối cùng là thập Trưởng Lão Minh Nguyệt.
- Bái kiến các vị Trưởng Lão!
Vũ Hạnh lại tiếp tục hành lễ, chúng nữ vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng đã có thêm người mới gia nhập đại gia đình, bọn họ thân là Trưởng Lão nhưng chẳng có cấp dưới, hôm nay rốt cuộc đã có a. Minh Nguyệt là người mừng nhất, vì không tính Cung Chủ thì nàng là người nhỏ tuổi nhất, hôm nay có Vũ Hạnh tham gia, Minh Nguyệt đã thành nhỏ nhì.
- Còn về phần Vũ Lâm tiền bối, ngài có thể ở lại Thiên Nữ Tối Cường Cung để ở gần Vũ Hạnh, nhưng thật có lỗi, bổn cung có luật không thể thu nhận nam nhân, người có muốn trở thành Khách Khanh Trưởng Lão không?
- Đặc quyền của ngài là có thể tự do ra vào cung, ngày ba bữa và hai lít nước, có phòng riêng. Ta sẽ không chủ động ra mệnh lệnh để ngài làm bất kỳ điều gì, chỉ cần khi bổn cung gặp nguy hiểm, Vũ Lâm tiền bối giúp một chút là được rồi.
Lục Thanh Nhi muốn giữ Vũ Lâm lại cũng có chút ý đồ riêng, lần này Thiên Nữ Tối Cường Cung đã công khai thực lực, có một Linh Tướng bảo vệ bổn cung, lại thêm Thiên Nữ Lôi Minh Đại Trận, thời gian này sẽ không sợ người khác đến quấy rầy, các nàng sẽ có đủ thời gian để gia tăng sức mạnh của Thiên Nữ Tối Cường Cung lên mà không phải lo lắng.
- Được, chỉ cần Thanh Nhi Cung Chủ có thể giúp con gái ta tu luyện, một chút bản lĩnh của lão già này có thể giúp Thiên Nữ Tối Cường Cung chống đỡ một hai.
Vũ Lâm cũng nhận ra ý đồ của Lục Thanh Nhi, thế nhưng hắn cũng không mấy để tâm, nếu con gái hắn đã sinh sống ở đây để tu luyện, tức là nhà mới của hắn, kẻ nào dám động đến ngôi nhà của con hắn chính là tìm chết.
Lục Thanh Nhi nghe thế, khóe môi khẽ cong lên, nàng phất nhẹ tay, tà áo tung bay trong gió, một cỗ khí thế thượng vị giả lặng lẽ tản ra
- Thiên Nữ Tối Cường Cung các vị Trưởng Lão nghe lệnh!
Đám người Thái Dương tiến lên một bước, ánh mắt tràn ngập vẻ tự tin
- Thả ra toàn bộ khí tức che giấu, cho Vũ Lâm tiền bối xem chúng ta có gì?
Vù Vù!
Một cơn gió mạnh mẽ thổi quét, Cao Chiêu, Cao Kiến ngạc nhiên há miệng to hết cỡ, hàm răng sắp rớt xuống đất. Mà Vũ Lâm cũng kinh hãi đến mức đứng bật dậy, đôi tay run rẩy, mắt trừng lớn.
- Vũ Sĩ Tam Trọng, Linh Sĩ Nhị Trọng! Trời! Thật sự có thể tu luyện sao?
Cao Chiêu và Cao Kiến thì ngạc nhiên vì các nàng tiến bộ quá nhanh, một tháng rưỡi trước các nàng mới chỉ có tu vi Vũ Đồ là mạnh nhất, tất nhiên là không tính Lục Thanh Nhi, vậy mà bây giờ đã là Vũ Sĩ Tam Trọng rồi, yếu nhất cũng là Vũ Sĩ Nhị Trọng. Toàn bộ các Linh Giả cũng đã là Linh Sĩ Nhị Trọng.
- Vũ Lâm Bái kiến Cung Chủ, mong Cung Chủ dốc lòng bồi dưỡng tiểu nữ giúp ta, ta nhất định sẽ làm tốt việc của mình!
Lục Thanh Nhi vội vàng tiến đến nâng Vũ Lâm dậy, nhìn sang Vũ Hạnh.
Vũ Hạnh lúc này đứng yên tại chỗ, kích động đến toàn thân run rẩy, nàng đã nhìn thấy một tương lai sáng lạng trước mắt.
Lục Thanh Nhi khẽ động ý niệm, một khối ngọc giản màu bạch kim lặng lẽ xuất hiện trước mặt Vũ Hạnh, nàng cầm lấy khối ngọc giản, thập phần vui vẻ.
- Đây là Thiên Nữ Vũ Linh Quyết, công pháp tu luyện độc môn của bổn cung, không được phép tiết lộ ra ngoài! Bây giờ tỷ cùng Vũ Lâm tiền bối theo An Yên Trưởng Lão sắp xếp chỗ ở, sau đó nhanh chóng tu luyện công pháp.
- An Yên Trưởng Lão, tỷ hướng dẫn Vũ Hạnh thời gian biểu của bổn cung và hướng dẫn nàng cách nhận trả nhiệm vụ ngày.
- Rõ!
An Yên dẫn hai người đi về khu sinh hoạt chọn phòng, Vũ Hạnh thì ở gần chỗ của chúng nữ, còn khu khách khanh ở thì đã được Lục Thanh Nhi sắp xếp ra một góc riêng.
Nhìn thấy hai người đã đi xa, Cao Chiêu và Cao Kiến nhìn nhau, sau đó nhìn về Lục Thanh Nhi.
- Thanh Nhi, còn chúng ta thì sao?
Chúng nữ cùng Lục Thanh Nhi nhìn Cao Chiêu, nở một nụ cười quái dị:
- Sao chúng ta cảm thấy, huynh với Vũ Hạnh cũng không thân đến mức đó a?
- Đúng thế, Vũ Lâm tiền bối là cha của Vũ Hạnh, ở lại là chuyện đương nhiên, nhưng huynh trông có vẻ còn khuya mới được tiền bối chấp nhận.
Mọi người trêu đùa, khiến Cao Chiếu tái xanh mặt, còn Cao Kiến chỉ có thể cười khổ. Một lúc sau Lục Thanh Nhi mới nói:
- Thôi không trêu huynh nữa, hai huynh vốn là người Hổ Đầu Bang, hai huynh phải rời khỏi đó thì muội mới có thể thu hai huynh làm khách khanh được, nhưng mà là khách khanh cùi bắp chứ không phải khách khanh Trưởng Lão như Vũ Lâm tiền bối đâu đấy nhé?
Hai người nghe thế liền mừng rỡ, vội vàng cáo từ chạy một mạch về Bang.
- Thanh Nhi, để Vũ Lâm tiền bối ở đây, liệu có nguy hiểm hay không?
Thái Dương lo lắng hỏi, Lục Thanh Nhi chỉ khẽ nhún vai.
- Muội nhìn thấy ánh mắt của tiền bối ấy, là ánh mắt của một người cha, hẳn sẽ không làm việc gì khiến con gái phải buồn lòng.
- Hơn nữa muốn ngăn cũng ngăn không được, các tỷ cũng thấy rồi đó, đại trận chỉ có thể làm ông ấy bị thương nhẹ, không thể cản ông ấy xông vào đâu.
- Ta cũng thấy thế.
…
Hết chương 76…
…
Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:
MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan
MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan