Chương 77: Vũ Lâm sụp đổ

Chương 77: Vũ Lâm sụp đổ

Trong một căn phòng, Vũ Hạnh khoanh chân xếp bằng, nàng khẽ cắn nhẹ đầu ngón tay, một giọt máu nhẹ nhàng thấm vào ngọc giản bạch kim trên tay.

Ngọc giản lập tức sáng lên, một luồng hào quang rực rỡ lao thẳng vào mi tâm nàng, sau đó nó dần ảm đạm, ngọc giản từ từ xuất hiện vết nứt và tan thành từng mảnh bụi.

Vũ Hạnh nhắm nghiền đôi mắt, bàn tay vụng về từ từ vươn ra đánh một đạo thủ ấn, Vũ Lâm đứng đối diện, mắt không rời khỏi từng cử chỉ dù là nhỏ nhất của nàng.

Dần dần, thủ ấn có chút vụng về của Vũ Hạnh dần trở nên ổn định hơn, nàng đã đánh ra khoảng một trăm lần chuỗi thủ ấn phức tạp này, dường như đã quen thuộc với nó.

Từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán nàng bắt đầu chảy xuống, hai bàn tay cũng đã dần run rẩy vì mỏi, thế nhưng gương mặt của nàng vẫn rất kiên định, không ngừng tung ra vô số thủ ấn.

- Không thể tin được, quả thật không thể tin được, cách vận chuyển chu thiên này quá là kỳ lạ, bảo sao mà không một công pháp nào có thể áp dụng cho nữ nhân, thì ra lại đi con đường kỳ lạ này.

Càng nhìn, Vũ Lâm càng cảm thấy kinh ngạc vạn phần, cách vận chuyển công pháp này trước đây hắn có chết cũng không nghĩ tới, hắn vì con gái đã nghiên cứu vô số biện pháp giúp nàng tu luyện, đã thử qua không biết bao nhiêu lộ tuyến, thế nhưng lộ tuyến mà Vũ Hạnh đang vận chuyển có nằm mơ hắn cũng không ngờ lại có thể thực hiện.

Bởi vì đó chính là Tử Lộ, một khi vận chuyển công pháp theo con đường này, khí huyết công tâm, kinh mạch vỡ tan mà chết. Nhưng không ngờ nữ nhi của hắn đã vận chuyển công pháp này gần hai trăm chu thiên rồi mà vẫn bình an, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng nhuần nhuyễn, càng lúc càng đánh ra dứt khoát hơn.

Đến chu thiên thứ năm trăm, Vũ Hạnh đã thở dốc không ngừng, mồ hôi thấm ướt cả áo, toàn thân run rẩy vì mệt mỏi, thế nhưng ngay lúc này, trong thiên địa dần xuất hiện biến hóa, từng luồng năng lượng bàng bạc không ngừng hội tụ vào đình viện, kết hợp với linh khí từ hồ sen dần tạo thành từng dòng chảy tiến vào thân thể Vũ Hạnh.

Vũ Hạnh đang rất mệt mỏi vì đã không ngừng đánh ra thủ ấn, lúc này có năng lượng từ bốn phương tám hướng không ngừng thẩm thấu vào từng lớp da thịt, nàng liền cảm thấy toàn thân thoải mái, thủ ấn đánh ra càng nhanh hơn.

- Đây là…

Nhìn từng luồng năng lượng thiên địa không ngừng quán chú vào thân thể Vũ Hạnh, Vũ Lâm kích động toàn thân run rẩy, trong đôi mắt đỏ hoe dần ẩm ướt.

- Bà nó à, nàng trên trời có nhìn thấy không? Tiểu Hạnh đã có thể tu luyện rồi!

Vũ Lâm luôn muốn Vũ Hạnh có thể tu luyện, bởi chỉ có tu luyện thì mới có thể tăng cao tuổi thọ, sống mãi với hắn, nếu không thì chỉ có thể từ từ chịu sự lão hóa của thời gian, bỏ hắn mà đi. Lúc này Vũ Hạnh đã có thể dẫn dắt năng lượng thiên địa, chứng tỏ đã bắt đầu đặt chân vào con đường tu luyện, từ nay về sau không còn là một nữ nhân yếu đuối.

Vũ Hạnh như được uống thuốc kích thích, gương mặt hồng nhuận mang theo đầy ý cười, trên khóe mắt đã ẩm ướt từ bao giờ, hai bàn tay đan vào nhau, đánh ra vô số thủ ấn trong không trung, không ngừng tham lam vận chuyển Thiên Nữ Vũ Linh Quyết hấp thụ toàn bộ những năng lượng tự nhiên này.

Chu thiên thứ tám trăm, thân thể nàng dần dần được cường hóa, từng tiếng xương khớp răng rắc không ngừng vang lên, làn da cũng sáng dần ra, mái tóc vốn rất đẹp đã óng ả hơn rất nhiều.

Chú thiên chín trăm, vô số năng lượng trong thiên địa đã không còn hội tụ, quanh người Vũ Hạnh tràn ngập ánh sáng bạch kim, dần dần, các luồng năng lượng phát sinh biến hóa.

Chu thiên thứ chín trăm năm mươi, Vũ Lâm vốn đang mừng rỡ chợt sáng rực ánh mắt, gương mặt đỏ ửng ngước mặt lên trời cười như điên:

- Linh Giả! Nữ nhi bảo bối của ta vậy mà lại là Linh Giả ngàn người có một, Ha Ha!

- Sở học của ta có người truyền thụ rồi! Hạnh Nhi của ta chắc chắn sẽ nối nghiệp của ta, trở thành luyện đan sư mạnh nhất, Ha Ha!

Rống!

Còn đang cười điên cười khùng, Vũ Lâm chợt nghe một tiếng rồng ngâm cực lớn truyền ra từ bên ngoài, hắn giật mình vội vàng lao ra cảnh giác, lúc này không thể để thứ gì gây ảnh hưởng đến con gái cưng của lão tu luyện được.

Vừa mới mở cửa nhìn ra sân rộng, Vũ Lâm chợt ngây dại nhìn cảnh tượng trước mắt, một con hỏa long dài hơn trăm mét đang uốn lượn trên bầu trời, bay xung quanh một viên đan dược. Đan dược này tỏa ra ánh sáng như mặt trời, hương vị dược liệu cực mạnh tỏa ra khắp nơi, từng đợt sóng khí thổi mạnh khiến bụi đất bay mịt mù.

- Đù! Đan dược Nhất phẩm Thăng hoa!? Là ai lại có tạo nghệ luyện đan mạnh đến thế?

An Yên đứng dậy phất tay, viên đan dược được hỏa long ngậm vào miệng mang đến nhả vào tay nàng, sau đó hỏa long tiêu tán, trở lại bên trong Hỏa Long Đỉnh.

- Mực béo! Cho ngươi!

An Yên ném đan dược lên không trung, một bóng đen lao vụt qua, kêu ẳng ẳng vài tiếng vui vẻ rồi nhai viên đan dược rộp rộp. Chó mực hôm nay tâm tình rất tốt.

Mèo Cam và mèo Mướp cũng chạy tới đòi ăn, thế là An Yên lại tiện tay nhổ mấy gốc thảo dược trong vườn, ném vào Hỏa Long Đỉnh.

Nửa giờ sau, hai viên Tăng Nguyên Đan Cực Phẩm ra lò, hai con mèo vui vẻ chộp lấy viên đan dược chơi trò lăn bi khắp nơi trong sân rộng, một lúc sau mới ngậm vào miệng nuốt xuống.

Vũ Lâm nhìn thấy tất cả, miệng hắn lại sắp rớt ra ngoài:

- Con mẹ nó chứ, lão phu ngày xưa đạt đến Vũ Sư mới miễn cưỡng vận khí tốt luyện ra đan dược Nhất Phẩm Cực Phẩm, vậy mà An Yên này lại loáng một cái luyện liền ba viên, còn tươi tỉnh như thế, còn nhẹ nhàng như thế.

- Mấu chốt nhất là, An Yên mới chỉ là Linh Sĩ Nhị Trọng, ở tu vi này người ta cũng chỉ mới luyện đan dược nhất phẩm một cách thành thạo mà thôi, chất lượng Trung phẩm là cùng. Còn bên này thì sao? Ba viên nhẹ nhõm, còn cho mấy con vật nhỏ ăn.

Nghĩ tới câu nói vừa nãy của mình, cái gì một thân sở học, cái gì mà đệ nhất luyện đan sư? Vũ Lâm cảm thấy mặt mình nóng rát, giống như mới bị ăn một bạt tai.

Kỳ thật, An Yên cũng không xem viên đan dược này là quý báu nữa, nàng đã luyện tập nhiều đến mức xác suất luyện Đan dược Nhất phẩm đạt Cực phẩm là 100%, mà mọi người đều đã đạt đến Vũ Sĩ và Linh Sĩ, đan dược Nhất phẩm cũng đã không còn tác dụng quá nhiều, tiếp theo nên học luyện chế đan dược Nhị phẩm rồi.

Cạch!

Cửa phòng tự động bật mở, một luồng sóng khí mạnh mẽ chấn mở cửa gỗ, khí tức Linh Khí Nhất Trọng hiển hiện trong căn phòng.

- Phụ thân! Con thành công rồi! Là Linh Giả giống Phụ thân!

Vũ Hạnh chạy như bay từ trong nhà ra, ôm chầm lấy Vũ Lâm cười hạnh phúc, Vũ Lâm cũng rất vui vẻ nhìn con gái cưng đã có chút thành tựu.

Mọi người cảm nhận được Vũ Hạnh đã thành công thì đều tiến tới chúc mừng, Vũ Hạnh cùng Vũ Lâm không ngừng nói lời cảm tạ.

An Yên tiến tới xoa đầu Vũ Hạnh, cười cười, nói:

- Chúc mừng muội đã trở thành Linh Giả, tỷ có chút quà, hy vọng sẽ giúp ích cho quá trình tu luyện của muội.

Nói xong, An Yên lấy ra ba mươi cái hộp gấm, nàng nói:

- Ở đây có mười viên Tăng Nguyên Đan, muội dùng nó có thể tăng tốc độ tu luyện gấp đôi trong ba giờ, còn đây là mười viên Liệu Thương Đan, dùng để trị thương, mười viên cuối cùng đây là Hồi Khí Đan, sẽ có tác dụng khá tốt khi muội tu luyện quá sức, giúp muội nhanh chóng hồi phục Linh Lực.

Tiếp nhận ba mươi cái hộp, Vũ Lâm liền mở ra xem bên trong, hắn suýt thì ngồi phịch ra đất, toàn bộ đều là phẩm chất Cực phẩm.

Vũ Hạnh cảm thấy vị Trưởng Lão tỷ tỷ này thật tốt, liền cúi đầu cảm tạ:

- Đa tạ An Yên Trưởng Lão, nhưng mà đan dược nhiều như vậy, tỷ không giữ lại cho mọi người sao? Đều cho ta cả thì có hơi…

Còn chưa nói hết câu, Minh Nguyệt liền chặn lại lời khách sáo của Vũ Hạnh:

- Muội đừng nghĩ nhiều, An Yên tỷ luyện mấy thứ này nhiều lắm, chúng ta mỗi loại bây giờ trong túi có sương sương ba chục viên mỗi loại, muội cứ nhận đi!

Vũ Lâm phía sau nghe thế thì choáng váng ngã lăn ra đất, trời ạ, đan dược tân tân khổ khổ mới luyện ra mà chúng nữ nói như là rau cải ngoài chợ vậy?

Quỳnh Mai cũng không thua kém, nàng tiến tới hỏi:

- Hạnh Nhi ngoan, tỷ là Luyện Khí Sư rất lợi hại đấy nhé, muội thích dùng Linh Khí loại gì? Bổn Trưởng Lão giúp ngươi luyện một kiện!

Vũ Hạnh cũng không nghĩ nhiều, nàng nói:

- Phụ thân muội dùng trường kiếm rất uy phong, muội cũng muốn kiếm!

Quỳnh Mai nghe thế ánh mắt sáng rực, nàng liền phất tay:

- May quá, ta còn ba cây kiếm dư không ai chịu lấy, muội thích màu nào cứ chọn nhé.

Trong tay Quỳnh Mai, ba thanh Linh Khí dạng trường kiếm màu lam, lục và đỏ hiện ra. Mà lúc này, Vũ Lâm ôm đầu há mồm trợn mắt:

- Đậu xanh nhà nó chứ! Linh Khí Hoàng cấp Sơ giai Siêu cấp! Ba cây đều là Siêu cấp, còn là hàng dư không ai thèm dùng!

Thế giới quan của Vũ Lâm chính thức đổ sập, hắn lúc này mới nhận ra, thiên tư trác tuyệt của mình năm đó đối với chúng nữ đều là rác rưởi cả.

- Rốt cuộc kiếp trước ta đã tạo biết bao công đức? Mà kiếp này được ở chung tông môn với một đám nhân vật chính thế này?

Vũ Lâm chỉ có thể bi thương nhìn trời, tay ôm ngực cảm thán. Thế nhưng chỉ một lúc sau, hắn lộ ra thần sắc mừng rỡ không cách nào che giấu, con gái hắn gia nhập được một thế lực như thế, chẳng phải là đại cơ duyên hay sao?

- Ha Ha! Con gái ta chắc chắn sẽ nhất phi trùng thiên!

Hết chương 77…

Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan