Chương 63: Tốt bụng nhưng mà Ngu
Bên trong Thiên Nữ Tối Cường Cung…
- Má ơi, giàu!
Quách Lợi nhìn một vòng quanh cung điện, hắn không khỏi khiếp sợ nhìn qua vườn Linh Dược của An Yên. Nơi này có đủ các loại linh dược thường dùng cho luyện đan cơ bản, mật độ trồng dày đặc như là rau cải chứ không phải trồng linh dược, thế mà chúng lại xanh tươi mơn mởn mới lạ chứ.
Hơn nữa, một số loại linh dược khá hiếm, bên ngoài muốn mua phải bỏ ra mức giá trên trời, có loại chỉ có thể thông qua đấu giá, vậy mà ở đây trồng quá trời quá đất.
Ngoại trừ vườn linh dược, ruộng linh mễ cũng làm Quách Lợi rất ngạc nhiên, tuy chưa đến lúc thu hoạch nhưng bằng sự quan sát của hắn, loại lúa này nếu thu hoạch ăn vào sẽ có không ít chỗ tốt.
- Chỗ này? Toàn đồ nghề luyện khí?
Nhìn sang vô số món đồ trong lò rèn, Quách Lợi càng lúc càng ngưng trọng, những thứ ở đây ngay cả Quách Gia cũng thèm nhỏ dãi, rốt cuộc là ai lại có thể xây dựng ra nơi này.
- Kẻ này, không những có thể bồi dưỡng cho nữ nhân tu luyện, hắn còn có khả năng kiến tạo ra nơi này, sở hữu nhiều thủ đoạn thế này, chắc chắn là một Linh Giả bất phàm!
- Không ổn rồi! Phải mau bắt người rồi rút lui, ta có linh cảm chẳng lành tí nào!
Quách Lợi càng nghĩ càng thấy chuyện không đơn giản, hắn nhanh chóng quay đầu đi về phía đại môn. Đúng lúc này, thanh âm vang trời cất lên từ trong rừng rậm:
- Mấy tên kia! Thân là nam nhân, đi đánh nữ nhân như vậy không biết xấu hổ hả? Để ta kiếm cho cái váy nhé?
Nghe thanh âm này, Quách Lợi không khỏi giật mình một cái:
- Chết! Chẳng lẽ hắn trở về?
Quách Lợi vội vàng lao đi, mũi chân điểm một cái, thân ảnh đã lao mạnh về trước trăm mét, đứng trên đỉnh đại môn quan sát toàn cục.
Chỉ thấy từ trong khu rừng, hai đạo thân ảnh chạy nhanh tới, người còn chưa thấy rõ mà thanh âm đã vang vọng đến, lại cẩn thận quan sát hai kẻ này, tuổi tác còn khá trẻ, tu vi chỉ là Vũ Sĩ mà thôi.
- Mẹ! Làm hết hồn!
Quách Lợi mắng thầm một tiếng, sau đó chắp tay tiếp tục quan sát xem hai tên này định làm trò gì.
…
Chúng nữ thấy hai người chạy đến, ánh mắt hiện lên chút vui mừng, thế nhưng chỉ được một khoảnh khắc sau đó lại ảm đạm.
Bởi vì bọn họ biết hai người này, chính là Cao Chiêu và Cao Kiến lần trước được làm khách tham quan Thiên Nữ Tối Cường Cung.
Thực lực của họ tuy không tồi, nhưng cũng chỉ là Vũ Sĩ mà thôi, bên Quách Gia có tận hai Vũ Sư và bốn mươi Vũ Sĩ, Quách Lợi thì nhìn chằm chằm phía xa, hai tên này có tới cũng chỉ là tìm chết.
Hai người đến nơi, nhìn thấy mười mỹ nữ ngày ấy khiến bản thân xịt máu mũi đang bị mấy tên này thi nhau nắn bóp các bộ vị mềm mại, ánh mắt có chút cảm kích nhìn mình, Lục Thanh Nhi tiểu cô nương phía xa thì sống dở chết dở nhìn bọn hắn chằm chằm.
Tên Vũ Sư đang nhào nặn Cẩm Tuyền hăng say, thấy có kẻ lạ xuất hiện, hắn tiếc nuối bóp thêm một cái cho đã tay rồi đứng dậy, nhìn hai thằng trẻ trâu trước mắt hỏi.
- Hai ngươi có việc gì à?
Cao Chiêu nhìn tên Vũ Sư này, nắm tay run rẩy khẽ siết chặt, hắn đã nhận ra thực lực của đối phương mạnh hơn mình rất nhiều, thế nhưng vẫn điềm tĩnh nói:
- Tại hạ Cao Chiêu cùng đệ đệ Cao Kiến! Là đệ tử của Hổ Đầu Bang, huynh đệ ta có chút quan hệ với Thiên Nữ Tối Cường Cung, đang định đến thăm thì gặp cảnh này.
- Vẫn mong các vị hành sự cho đáng mặt nam nhân, đều là người tu luyện, sao lại ỷ đông hiếp yếu, chà đạp các nữ nhân yếu đuối này?
Tên Vũ Sư còn lại liếm nhẹ vành tai của Minh Nguyệt, khiến nàng run lên từng cơn ghê tởm, sau đó hắn tiến tới đứng cạnh đồng bạn, chế giễu nói:
- Hổ Đầu Bang? Hình như ta nhớ không lầm thì chỉ là một môn phái Thất Lưu nho nhỏ ở ngoài rìa Yên Nguyệt Lâm, đây là chỗ Quách Gia đang làm việc, các ngươi nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn cút sang một bên chờ đi, có thể lát nữa chơi chán ta sẽ cho các ngươi thưởng thức cùng.
- Quách Gia sao? Là Quách Gia của Yên Hưng Trấn? Kèo này lệch quá rồi a!
Cao Chiêu không khỏi sợ hãi than thở trong lòng, Quách Gia là Ngũ Lưu thế lực xưng bá trong Yên Hưng Trấn, Hổ Đầu Bang nho nhỏ của hắn không đủ để tạo thành uy hiếp cho người ta.
Cao Kiến dò hỏi:
- Rốt cuộc thì… Thiên Nữ Tối Cường Cung đã làm gì các ngươi mà khiến cho một đám nam nhân thi nhau ức hiếp thế này?
Tên Vũ Sư nghe thế, sắc mặt trở nên rất khó coi, hắn chỉ vào Lục Thanh Nhi đang nằm trong hố sâu, nói:
- Con ả kia đã giết ba Vũ Sư của Quách Gia ta, đám nữ nhân này thì tàn sát mười Vũ Sĩ của Quách Gia, ngươi nói xem phải xử lý thế nào?
Hai người nghe thế lại càng lú, Cao Chiêu khó tin chỉ về phía Lục Thanh Nhi:
- Thanh Nhi muội ấy chỉ là một cô bé mười ba tuổi, các ngươi có kiếm cớ thì cũng một vừa hai phải thôi chứ?
Cao Kiến thậm chí còn đang nín cười, hắn hỏi:
- Các ngươi người đông thế mạnh, các nàng thân cô thế cô, lại còn không thể tu luyện? Thế cho hỏi các nàng dùng độc giết người Quách Gia à?
Tên Vũ Sư Quách Gia càng nghe càng không kiên nhẫn, hắn chỉ vào mặt Cao Kiến nói:
- Mặc kệ quá trình ra sao, Thiên Nữ Tối Cường Cung đã đắc tội với Quách Gia từ rất lâu, đây là chuyện riêng của Quách Gia chúng ta, nếu ngươi muốn xen vào vậy thì nhận lấy cái chết! Nếu không thì cút!
Cao Chiêu và Cao Kiến không biết nên làm sao, không thể dùng lý lẽ để nói chuyện với những người này, thực lực bọn họ cũng áp đảo nên không dùng được nắm đấm để thương lượng.
- Ca Ca! Chúng ta làm gì bây giờ?
Cao Chiêu suy nghĩ rất nhiều đối sách, nhưng thứ hắn thiếu nhất chính là thực lực. Không có thực lực, mọi thứ trên đời đều là trò cười với kẻ mạnh. Thủ đoạn, âm mưu, chỉ có thể áp dụng với người ngang hàng.
Suy nghĩ một chút, Cao Chiêu rốt cuộc hòa hoãn lại, bất đắc dĩ nhìn qua các nàng, áy náy nói:
- Thật ngại quá, nhận ơn của các nàng tháng trước, hôm nay vốn định sang báo đáp thì gặp cảnh này. Kẻ thất bại này tu vi không đủ, học nghệ chưa tinh, hôm nay không thể báo đáp ân tình khi trước. Xin lỗi…
Hai người chắp tay cúi đầu tạ lỗi, chúng nữ vô cùng cảm kích nhìn sang hai người, họ biết cả hai hữu tâm vô lực, chỉ đành từ bỏ tia hi vọng cuối cùng.
- Thức thời vậy là tốt, xét thấy hai ngươi cũng là người biết điều, cứ ở một bên chờ đi, lát nữa chúng ta chia cho hai đứa cùng đẩy thuyền một lần.
Nghe tên Vũ Sư nói thế, Cao Kiến không cần suy nghĩ lập tức lắc mạnh đầu, hắn nói:
- Cái đó thì không cần, bất quá tiểu đệ có thể nói chuyện với Thanh Nhi một chút được không?
Hai tên Vũ Sư nghe thế nhìn nhau, sau đó cũng mặc kệ, hắn nói:
- Nói gì thì nói nhanh chút, sau đó xéo đi! Tam Trưởng Lão mà trở lại thì các ngươi mạng cũng không còn đâu!
Hai người nghe vậy liền chắp tay đa tạ, lập tức đến bên Lục Thanh Nhi, thấy thảm trạng của cô nàng ở cự ly gần khiến cả hai sửng sốt không thôi.
- Đám người này quả thật là dã man, một tiểu cô nương mà đánh đến mức nửa sống nửa chết thế này…
Cao Kiến nghiến răng nghiến lợi nói thầm trong miệng, Cao Chiêu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Thanh Nhi, ánh mắt đầy sự dịu dàng và cảm thông, còn có chút áy náy.
Hai tên Vũ Sư thấy hai người không có làm gì, chỉ ngồi bầu bạn cùng Lục Thanh Nhi nên cũng không quan tâm nữa, trở về tiếp tục nhào nặn mấy con hàng của mình.
Xung quanh, đám Vũ Sĩ đã đến giai đoạn lột y phục. Thái Dương, Kim Châu, Kiều Anh và An Yên đã không còn chút mảnh vải che thân trên, kiều đồn săn chắc nở nang hiện ra khiến đám người khí huyết sôi trào, không ngừng xoa xoa bóp bóp.
Như Ý, Thúy Hằng, Quỳnh Mai, Mộng Liên thì nửa thân dưới chỉ còn chiếc quần mỏng manh, cặp đùi trắng toát đã lộ ra hết, không ngừng bị đám này đảo qua đảo lại cánh tay.
Nhìn cảnh này, hai người liền quay mặt đi chỗ khác, Cao Kiến thậm chí còn dùng thân mình che mất tầm mắt của Lục Thanh Nhi, để nàng không thấy được cảnh không nên xem kia.
- Xin lỗi muội, huynh không cách nào bảo vệ các muội được!
Cao Chiêu thật lòng nói lời xin lỗi, xong hắn lại thì thầm:
- Thế nhưng ta sẽ tìm cách cứu muội đi, chờ bọn chúng có sơ hở, đệ đệ ta sẽ đưa muội ra khỏi nơi này, tuy thực lực nó không ra sao nhưng tốc độ thì đến cả Vũ Sư còn phải đau đầu!
- Đại ca, đệ cũng vừa hay có ý này, huynh ở lại kéo dài chút thời gian, phòng thủ của huynh nổi tiếng vượt cấp chống đỡ được rất lâu, sẽ không sao cả đâu.
Nghe hai người thì thầm to nhỏ với nhau giải pháp cứu mình, cảm nhận sự tử tế của cả hai, ánh mắt dịu dàng khi nhìn vào mình, sự áy náy khi không có lực để cứu các nàng. Lục Thanh Nhi nhìn thấy tất cả.
Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng ấm áp, đến thế giới này cũng được hơn hai tháng, nàng đã nhận qua vô số tủi nhục từ đám nam nhân thượng đẳng ở thế giới này. Nàng hận, nàng ghét, nàng muốn cho toàn bộ nam nhân phải trả giá vì đã đối xử với nữ nhân như cỏ rác.
Nhưng giờ đây, hai huynh đệ vốn chỉ quen biết qua một lần thăm quan cung điện, tặng họ vài hạt sen, nhưng cả hai lại sẵn sàng đối đầu với con quái vật như Quách Gia, chỉ vì một đoạn ân tình khi trước.
- Xem ra ở đâu cũng như thế, có người tốt có người xấu, không phải ai cũng có nhân sinh quan méo mó lệch lạc a…
Lục Thanh Nhi thầm mỉm cười, hơi thở đang gấp rút cũng dần bình tĩnh lại, một luồng khí được nàng âm thầm dẫn dắt trong cơ thể tiến tới cổ họng, gắng gượng nói một tiếng.
- H…Hai huynh…đánh…muội…mạnh…toàn…lực…
- …Ổn…thôi…
Nói xong, Lục Thanh Nhi hoàn toàn không còn hơi sức để tiếp tục, cơ thể nàng đã đạt tới giới hạn cuối cùng, ngay cả hít thở cũng gặp khó khăn nên không cách nào tiếp tục dùng hơi thở để lấy lại sức được nữa.
Hai người nghe Lục Thanh Nhi nói thì ngẩn người tại chỗ, sau đó nhìn thấy ánh mắt đầy cầu xin của nàng, nhìn nhau một lúc rồi lại tiếp tục bàn đối sách cứu Lục Thanh Nhi đi.
- Cái định mệnh… tốt bụng nhưng mà ngu vãi!
Lục Thanh Nhi chửi thầm, lôi cả tổ tiên ông bà họ Cao ra chửi một trận long trời lở đất trong đầu.
…
Hết chương 63…
…
Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:
MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan
MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan