Chương 60: Vì các ngươi là Nữ Nhân!

Chương 60: Vì các ngươi là Nữ Nhân!

- KHÔNG !!!

Ầm!

Trong tầm mắt Lục Thanh Nhi, chúng nữ đã bị mười lăm đạo công kích còn lại bao phủ, không còn đường thoát.

Nàng đã cố hết sức để chạy tới, nhưng không thể, bản thân đã đạt đến giới hạn tối đa mà thân thể có thể chịu đựng. Chỉ có thể bất lực nhìn vụ va chạm xảy ra.

Tiếng nổ lớn làm mặt đất khẽ rung chuyển, Lục Thanh Nhi đang chạy như điên thì chợt ngã quỵ ra đất, run rẩy nhìn đám khói bụi bao phủ khu vực mọi người đang đứng kia.

Bốn tên Vũ Sư cũng không truy đuổi Lục Thanh Nhi nữa, vô cùng bất đắc dĩ vì mười con hàng cực phẩm bị đánh chết.

Lục Thanh Nhi quỳ dưới đất, ánh mắt đỏ đậm, môi mấp máy:

- Thái Dương, Kim Châu, An Yên, Kiều Anh, Quỳnh Mai, Mộng Liên, Như Ý, Thúy Hằng, Cẩm Tuyền, Minh Nguyệt…

- Các tỷ, đừng có xảy ra chuyện gì nhé. Con cầu xin thần linh, các tỷ đừng ai làm sao nhé.

Gió nhẹ thổi, khói bụi dần tan đi, lộ ra trong đám bụi đất là mười thân ảnh vô cùng chật vật, máu huyết mơ hồ, mặt mũi xám xịt. Bên cạnh, ba con vật nhỏ cũng thê thảm không thôi, bộ lông cháy rụi gần như hoàn toàn, miệng đầy máu tươi, chó Mực thậm chí còn bị gãy chân rất nặng. Trước mặt chúng nữ còn có thêm hai cái đỉnh cháy đen vỡ nát đang từ từ tan rã thành cát bụi.

Lục Thanh Nhi nhanh chóng tiến đến kiểm tra mọi người, càng quan sát, đôi mắt nàng càng đỏ đậm vì tức giận. Thế nhưng cũng lặng lẽ thở ra nhẹ nhõm:

- Tạ ơn trời phật, các tỷ vẫn bình an…

Mộng Liên và Cẩm Tuyền đã hôn mê sâu, trên người đầy vết thương, y phục đã đậm màu vì máu tươi thấm đẫm. Thái Dương và Minh Nguyệt nằm im bất động, hai cánh tay của hai nàng bị bao phủ bởi vô số vết thương khủng bố.

Những người còn lại vẫn còn thanh tỉnh, nhưng tình huống cũng không khả quan chút nào, bọn họ vì cố hết sức che chở cho bốn người đang ngất xỉu mà dùng chính thân thể mình hứng chịu công kích, toàn thân không chỗ nào lành lặn.

Thảm nhất là bốn người An Yên, Quỳnh Mai, Như Ý và Thúy Hằng, bởi các nàng là Linh Giả, thân thể yếu hơn những người còn lại một chút, cũng thê thảm hơn những người khác nhiều. Hơi thở yếu ớt, toàn thân vô lực.

Thúy Hằng khó khăn ngóc đầu dậy, thấy ba con vật nhỏ đang nằm ngất lịm, chó Mực còn bị phế đi một chân, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Khoảnh khắc đòn tấn công bạo tạc, chính ba con báo thủ này lại lao ra ăn trọn công kích, che chở cho các nàng, bọn nó dựa vào thân thể mạnh mẽ của Yêu Thú, chống đỡ và hóa giải được năm đòn tấn công rồi mới gục ngã.

Quỳnh Mai và An Yên cũng khóc, hai chiếc Hỏa Long Đỉnh đã gắn bó với họ một khoảng thời gian, giúp các nàng tiến xa trong con đường Luyện Đan Luyện Khí, hiện tại chỉ còn là một đống tro tàn vỡ vụn. Trong lúc cấp bách, hai nàng cũng chỉ đành cắn răng đem chúng ra để đỡ đòn. Lúc này nhìn chúng vỡ, giống như nhìn thấy người thân mình ngã xuống, đau đớn tận cùng.

Như Ý thì nằm cuộn tròn trên mặt đất, đôi tay nắm chặt túi trữ vật và dùng cả thân hình che chở cho nó, nhìn chiếc túi trữ vật an toàn, nàng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười nhìn túi trữ vật trong tay, sau đó ngất lịm.

Kiều Anh và Kim Châu cũng không khác mọi người mấy, nửa tỉnh nửa mê, khó khăn hít thở từng chút không khí.

Nhìn thảm trạng của chúng nữ, Lục Thanh Nhi không nói một câu nào, đôi mắt từ điên cuồng dần bình tĩnh lại, nhưng sắc đỏ thì ngày càng đậm hơn.

Bế ba con vật nhỏ trong tay, Lục Thanh Nhi nhẹ nhàng đặt nó vào lòng Thúy Hằng, sau đó cẩn thận dựng chúng nữ ngồi dậy, lấy ra từng viên đan dược mình tích trữ nhét vào miệng các nàng, từng dòng linh thủy trong bình hòa vào đan dược chữa thương khiến các nàng dễ chịu hơn một chút.

Chúng nữ vô lực tùy ý để Lục Thanh Nhi sắp xếp tất cả, trong lòng vô cùng áy náy, thực lực bọn họ quá thấp nên mới để Cung Chủ phải lo lắng cho bản thân thế này.

Nhìn ánh mắt của các nàng, Lục Thanh Nhi mỉm cười trấn an bọn họ, bất quá nụ cười này của nàng lại làm bọn họ run lên.

Chúng nữ có thể cảm giác được một luồng khí tức lạnh lẽo dần tràn ra từ thân thể Lục Thanh Nhi, luồng khí này khiến bọn họ cảm thấy sống lưng run rẩy.

Sát Khí! Lục Thanh Nhi đã chính thức nổi giận.

Đứng dậy nhìn sang đám bốn mươi tên Vũ Sĩ, lại liếc sang bốn tên Vũ Sư và cuối cùng là Quách Lợi. Lục Thanh Nhi siết chặt Đoạn Tuyệt Đao, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng cao.

- Rốt cuộc thì… Nữ nhân chúng ta đã đắc tội gì các ngươi?

- Chúng ta sinh ra không thể tu luyện, chúng ta sống cuộc sống tạm bợ dưới đáy xã hội, chúng ta cũng không oán trách lấy một lời.

- Khó khăn lắm chúng ta mới có thể tìm được nơi sinh sống yên ổn, vì cái gì mà các ngươi lại không buông tha cho chúng ta?

Quách Lợi nghe Lục Thanh Nhi chất vấn, hắn chỉ khẽ lắc đầu. Một tên Vũ Sư thực lực mạnh nhất nói:

- Bởi vì các ngươi là nữ nhân… Chỉ vậy thôi!

Hàm răng siết càng lúc càng chặt, hơi thở xuyên ra kẽ răng của Lục Thanh Nhi bắt đầu phát ra những tiếng rít gào, nàng âm trầm hỏi:

- Nữ nhân? Nữ nhân chúng ta không đáng có được cuộc sống mình mong muốn sao? Các ngươi có quyền gì mà tước đi hạnh phúc của nữ nhân?

Trong thân thể Lục Thanh Nhi, nhiệt độ càng lúc càng tăng, tim đập liên hồi, cường độ hít thở của nàng cũng dần trở nên khủng bố, khí lưu đi qua kẽ răng phát ra từng kiếng ken két.

Chợt ánh mắt Lục Thanh Nhi co rụt lại, nàng trong cơn tức giận không ngừng hít thở gấp gáp, bỗng nhiên lại cảm thấy một luồng khí mình hô hấp chui vào một con đường nho nhỏ, nếu không cảm nhận thật tỷ mỉ thì khó lòng phát hiện.

- Trong Cẩm Nang Võ Học, dựa vào hô hấp, điều khiển luồng khí, sẽ giúp kích nổ một nguồn năng lượng cực lớn, đưa thân thể con người vượt qua giới hạn.

Không ngừng hít thở, Lục Thanh Nhi cảm thấy càng lúc càng rõ ràng lộ tuyến của luồng khí này, toàn thân bắt đầu run lên từng cơn.

- Đúng vậy! Nữ nhân các ngươi sinh ra là để làm nô lệ, làm máy đẻ, làm trâu làm ngựa cho chúng ta! Cái thứ không thể tu luyện thì còn làm gì được nữa chứ?

- Có sức mạnh, thì mới có tất cả, các ngươi yếu đuối chỉ có thể trách các ngươi số nhọ sinh ra làm nữ nhân!

Tên Vũ Sư châm chọc nói, lời lẽ càng lúc càng lớn, rơi vào tai mỗi người trong chúng nữ khiến họ run run cắn răng, trong lòng nguội lạnh một mảnh thất vọng.

Lục Thanh Nhi vẫn đứng im, chợt nàng mỉm cười:

- Ngươi nói đúng…

Đao trong tay Lục Thanh Nhi vốn đang thủ thế chợt buông xuôi, khí tức lạnh lẽo cũng yên tĩnh trở lại, Lục Thanh Nhi lúc này nhìn rất vô hại.

Nhìn thấy Lục Thanh Nhi rốt cuộc buông xuôi, đám người Quách Gia thở phào nhẹ nhõm, thú thật bọn họ cũng rất e ngại sức mạnh của Lục Thanh Nhi.

Chúng nữ trong Thiên Nữ Tối Cường Cung thì đôi mắt ửng đỏ, người dẫn dắt họ đã buông xuôi, kéo theo sĩ khí toàn cung giảm sút.

- Có sức mạnh thì có tất cả… vậy thì…

Xoẹt!

- Thiên Nữ Tối Cường Cung chúng ta sẽ dùng sức mạnh tuyệt đối để lấy lại hạnh phúc của chính mình!

Khi thanh âm Lục Thanh Nhi lần nữa vang lên, thân thể nàng đã đứng sau tên Vũ Đồ mới phát biểu kia.

- Ngươi…làm…sao…? Có…thể!

Thanh âm yếu ớt khó khăn phát ra, sau đó dần tiêu thất theo cái đầu đang rơi xuống của hắn.

Bộp!

Đầu của kẻ này vừa rơi, Lục Thanh Nhi đã không còn đứng ở đó nữa, thân ảnh nhanh chóng lao thẳng về một tên Vũ Sư khác

- Chết đi!

Xoẹt!

Lại một cái đầu rơi xuống, Quách Lợi lúc này mới bình tĩnh lại, thân ảnh chợt lóe lên biến mất tại chỗ. Trong lúc nguy cấp xuất hiện bên cạnh Lục Thanh Nhi tung ra một cước.

Một cước cực mạnh đá Lục Thanh Nhi phun máu bay thẳng về phía hồ sen, thân thể chìm vào trong làn nước. Lúc này hắn mới khiếp sợ nhìn thảm kịch của hai tên đội trưởng dưới trướng mình.

Ngay khi Lục Thanh Nhi buông xuôi thanh đao, Quách Lợi nhìn thấy nàng bỗng nhiên bùng phát khí thế dữ dội, khí thế này không phải của Vũ Giả, cũng không thuộc về Linh Giả, là một khí tức áp bách rất lạ lùng.

Rồi trong khoảnh khắc, tốc độ của nàng giống như một tia chớp bắn mạnh tới chém thẳng vào cổ tên Vũ Sư kia, cái loại tốc độ khủng khiếp sánh ngang với Vũ Sư cao trọng vậy mà lại được nàng thi triển ra.

- Ha! May mắn Gia Chủ lo lắng cử một Vũ Phách như ta tới, nếu chỉ cử đám Vũ Sư này đi, sợ rằng ngày hôm nay Quách Gia tổn thất nặng nề a!

Quách Lợi thở dài một hơi, thân ảnh nhẹ nhàng tiến tới, trông lão nhẹ nhàng như vậy nhưng mỗi bước lại tiến lên một khoảng cách không tưởng, chỉ hai bước đã đến trước mặt chúng nữ đang chật vật, kiếm trong tay nhắm vào Kiều Anh bổ mạnh xuống

- Các ngươi quả thật rất khá, thân là nữ nhân nhưng lại có thể đảo ngược vận mệnh mà tu luyện, thế nhưng đáng khen thì đáng khen, mạng các ngươi, ta phải lấy! Vì Quách Gia!

Kiếm vừa đâm xuống, một thanh đao bay thẳng từ giữa hồ sen đập thẳng vào đường kiếm đang chém xuống, khiến thanh kiếm chấn động suýt thì rời khỏi tay.

Quách Lợi nhìn sang, Lục Thanh Nhi đã lần nữa đứng lên, đang khó khăn bò lên bờ, nơi hắn vừa tung cước máu chảy ra như suối nhưng cô bé kia vẫn kiên cường đứng dậy.

- Một cước của Vũ Phách lại có thể toàn mạng mà phản kích, quả thật ta đã coi thường ngươi! Vậy để ta lấy mạng của ngươi trước sau đó tiễn biệt đám này sau vậy!

Lời còn chưa dứt, Lục Thanh Nhi chợt giật nảy mình, bởi vì không biết từ khi nào Quách Lợi đã xuất hiện sau lưng nàng, một cú đá cực mạnh tung ra.

Ầm!

Hết chương 60…

Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan