Chương 56: Khiên vỡ - Nguy cơ

Chương 56: Khiên vỡ - Nguy cơ

- Gia Chủ! Có tin tốt đây!

Trong một căn phòng, Quách Hòe đang chăm chú quan sát hai chú chim cảnh đang đạp nhau túi bụi, hắn thầm vui vẻ vì mình sắp có thêm một cặp chim nữa. Bất ngờ từ ngoài cửa vang lên một thanh âm đầy vui vẻ.

- Ồ? Còn có tin gì gọi là tin tốt chứ? Gần đây sóng yên biển lặng, còn có gì khiến ngươi vui như vậy thế? Quách Lợi Trưởng Lão?

Quách Lợi đưa ra một khối ngọc giản, hắn liền nói:

- Nửa đêm hôm qua, bên phía đội do thám rốt cuộc đã tìm được một nhân chứng đáng tin cậy, hắn nói vào hai tháng trước, trong lúc đang đốn củi thì thấy mười một nữ nhân kéo nhau chạy trong Yên Nguyệt Lâm, sau đó đổi hướng chạy lên Yên Nguyệt Sơn!

- Còn có vài người nói trong khoảng thời gian này, đôi lúc còn thấy vài nữ nhân đi trong Yên Nguyệt Sơn!

Quách Hòe tiếp nhận ngọc giản, hắn khẽ đưa một chút Chân Khí vào trong, một luồng tin tức nhẹ nhàng chui vào mi tâm.

- Khá khen cho đám nữ nhân, trốn chui trốn nhủi suốt hai tháng trong Yên Nguyệt Sơn, rốt cuộc cũng để ta tìm ra!

Quách Hòe đứng dậy nhìn ra cửa sổ, mắt nhìn ra phương xa, nơi phía tây hiện diện dãy núi Yên Nguyệt Sơn sừng sững to lớn, gương mặt dần trở nên thâm trầm.

- Đã hai tháng, ta cũng sắp quên mất loại chuyện này, nếu đã như vậy, lần này quyết phải đem cái tên cướp ngục kia ra ánh sáng!

Quách Lợi đứng bên cạnh cũng gật đầu:

- Đúng vậy, nếu chuyện này vẫn làm ngơ, mặt mũi Quách Gia chúng ta sẽ tổn hại vô cùng nghiêm trọng, mấy ngày nay ta có nghe thuộc hạ báo lại, mọi người đã bàn tán chuyện này không ít.

Quách Hòe vẫn nhìn về phía xa, thần sắc vẫn lạnh lùng uy nghiêm, hắn khẽ giơ tay lên vỗ vỗ vào vai Quách Lợi, nói:

- Quách Lợi Trưởng Lão, lần trước là ta sơ suất, đã xem thường kẻ địch nên để tổn thất mất một vị Chấp Sự, lần này sẽ không như vậy nữa! Người có thể vất vả một phen không?

Quách Lợi dường như cũng rất muốn ra trận lần này, hắn gật đầu ngay.

- Yên tâm đi Gia Chủ, lần này nhất định ta sẽ đem tên đó chém đầu thị chúng, lấy lại toàn bộ mặt mũi Quách Gia trở về!

- Ừ! Ta có cái này cho Trưởng Lão, tránh trường hợp vạn bất đắc dĩ, sẽ có ích một chút!

Quách Hòe lấy ra một hộp ngọc nhét vào tay Quách Lợi, sau đó mỉm cười

- Đa tạ Gia Chủ!

Quách Lợi cũng rất vui vì được thưởng lớn, hắn liền cáo từ rời đi.

- Đêm nay phải chuẩn bị thật tốt, để ta xem ngày mai tên cướp người kia còn vênh váo được bao lâu!

Quách Lợi hăm hở rời đi, Quách Hòe cũng thu lại sự lạnh lùng trầm tĩnh trong nét mặt, hắn kéo rèm cửa lại ngồi xuống giường, hơi thở nhịp nhàng đều đều, trong phút chốc tiến vào trạng thái tu luyện.

Mà ngay khi Quách Hòe vừa kéo rèm, trên ngọn núi Yên Nguyệt xa xa, tại một nơi giữa sườn núi chợt xuất hiện một điểm sáng như sao giữa trời đêm.

- Oa! Sáng quá!

- Ui trời, cứ như là ban ngày vậy! Thật là tuyệt!

- Cái bánh xe dưới nước đó thật thần kỳ, Thanh Nhi, muội quá tà môn a!

Trong Thiên Nữ Tối Cường Cung, ánh sáng bao phủ khắp nơi trong cung điện. Lục Thanh Nhi sau một ngày kỳ công vất vả, cuối cùng cũng thiết kế xong xuôi toàn bộ hệ thống điện trong cung.

Do chưa đủ tài chính nên Lục Thanh Nhi chỉ có thể mua những thứ cơ bản như dây điện và đèn LED mà thôi, thế nên tạm thời chỉ có thể dùng điện để chiếu sáng, bất quá như vậy là quá đủ.

Giữa sân rộng là một bóng đèn LED siêu sáng siêu tiết kiệm điện được Lục Thanh Nhi gắn trên đỉnh cung điện chiếu xuống, ánh sáng bao phủ cả sân rộng và khu diễn võ trường, tuy không sáng như ban ngày nhưng so với một đêm rằm thì còn sáng hơn rất rất nhiều, mấy ngọn đuốc không có tuổi mà so.

Bên trong đại điện, Lục Thanh Nhi lại dùng đèn LED nhưng cỡ trung bình, màu vàng đậm giống như ngọn lửa, tạo nên không khí nghiêm trang cổ kính.

Khu sinh hoạt cũng được gắn một đèn trắng siêu sáng, khu nhà ở thì đèn vàng giống đại điện, tất nhiên là chỉ có ngoài sân khu nhà ở thôi chứ Lục Thanh Nhi vẫn chưa giàu đến mức trang bị cho mỗi phòng một đèn.

Bỏ qua tất cả những thứ tầm thường kia, đại môn mới là thứ khiến chúng nữ ưa thích không thôi, Lục Thanh Nhi mua cả một cuộn LED RGB 14 triệu màu dài đến tận năm mươi mét, thế là cô nàng trang trí đại môn bằng cả một cuộn dài này.

Hiện tại, đại môn lấp lánh nổi bật giữa màn đêm, ánh sáng không ngừng đổi từ màu này qua màu khác, hết chớp tắt cực nhanh lại chuyển sang chuyển màu chậm rãi, lúc thì chớp tắt chậm chuyển màu nhanh, thứ này khiến cho toàn bộ chúng nữ say đắm khi nhìn vào, Minh Nguyệt thậm chí còn đứng đơ ra nhìn nó trong hai tiếng.

- Hà hà! Còn rất nhiều thứ hay ho nữa cơ, các tỷ cứ siêng năng làm nhiệm vụ ngày đi, muội sẽ dùng chúng để biến Thiên Nữ Tối Cường Cung của chúng ta thành thiên đường!

Chúng nữ cười cười, bọn họ từ trước đến giờ đã bỏ sót ngày nào đâu a.

- Khuya rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi!

Chúng nữ giải tán, Lục Thanh Nhi cũng đang định về phòng, chợt nàng ngẩn người nhìn về phía lò rèn, thân ảnh nhanh chóng rơi vào trong đó

- Như Ý tỷ, hôm nay tỷ đã bỏ một bữa trưa rồi, bữa tối thì chỉ ăn một bát, hiện tại chẳng lẽ còn không định đi nghỉ luôn sao?

Như Ý không quan tâm đến Lục Thanh Nhi, nàng chỉ đáp khẽ:

- Thanh Nhi, ta cần yên tĩnh được chứ? Đang lúc trọng yếu, không thể bỏ lỡ được.

Miệng thì nói, nhưng mắt vẫn tập trung cao độ về đài ghép, từng đường hoa văn nhỏ xíu không ngừng được Như Ý khắc lên trên một phiến đá lạnh lẽo.

- Aizz, tỷ nhớ ngủ sớm, cũng đừng lao lực quá, sẽ không tốt chút nào đâu.

Như Ý khẽ gật đầu, Lục Thanh Nhi bất đắc dĩ rời đi.

Về đến phòng mình, Lục Thanh Nhi thắp lên ngọn đèn dầu nhỏ, một khối ngọc giản màu đen không có gì đặc biệt xuất hiện trong tay.

Không chút chậm trễ, Lục Thanh Nhi cắn mạnh ngón cái, một tia máu bắn ra rơi vào trong ngọc giản, ngay sau đó, một luồng tin tức cực kỳ khổng lồ lao vào đầu nàng như thác đổ.

- Cẩm Nang Võ Học!

- Võ Thuật là gì? Một hệ thống vô cùng phức tạp và đa dạng, được chia thành nhiều hệ thống, cấp độ dùng để phát triển về Thể chất, Tinh thần, Tâm tính.

- Công dụng: Dùng để tự vệ, ứng dụng cho quân sự, thực thi công lý pháp luật, cạnh tranh lẫn nhau. Dùng để bảo tồn như một di sản văn hóa phi vật thể truyền thừa qua bao đời…

- Các hệ thống trong Võ Thuật: Nội Công, Ngoại Công, Nhuyễn Công, Ngạnh Công, Ám Kình,…

- Các kỹ thuật hô hấp, con đường đúng sai,…

Vô số kiến thức về võ thuật được bao thế hệ sưu tầm, phân tích, chọn lọc ra những con đường và kỹ thuật đúng đắn nhất, đúc kết thành một quyển cẩm nang võ học duy nhất, chính xác nhất.

Lúc mở đôi mắt ra, Lục Thanh Nhi đã không còn khí chất giống như trước đó, hơi thở nhẹ hơn, cường độ hô hấp lại mạnh hơn, trên gương mặt một chút vẻ non nớt đã không thấy đâu, thay vào đó là một ánh mắt sắc bén vô cùng.

Khẽ nhắm lại đôi mắt đẹp, Lục Thanh Nhi khoanh chân xếp bằng trên giường, hơi thở duy trì theo một nhịp độ đặc thù lúc nhanh lúc chậm, lúc sâu lúc cạn.

- Nội công! Dùng hô hấp làm cơ sở! Con người khi còn là thai nhi, không cần hít thở để sản sinh năng lượng mà là hô hấp từ bên trong, sinh ra năng lượng lan truyền trong từng tế bào!

- Mà sau khi sinh ra, sự hô hấp bằng mũi đã khiến chúng ta quên đi bản năng hô hấp mạnh mẽ này, cần phải tìm lại bản năng ấy, kết hợp giữa nội hô hấp và ngoại hô hấp, sản sinh ra năng lượng mạnh mẽ đến cực đại cường hóa thân thể!

- Hơi Thở Tập Trung Tuyệt Đối!

Lục Thanh Nhi ngồi trong phòng, không ngừng hít thở, chỉ một lát sau, nàng đã lăn lộn trên giường vì cơn đau truyền ra khắp toàn thân.

- Đáng ghét, mắt mình như hoa đi, tai mình nhơ mờ đi, cảm giác xung quanh cũng mơ hồ, cách hô hấp này có chuẩn không đấy?

Lục Thanh Nhi nằm lăn lóc một hồi lâu mới bình phục, nàng tiếp tục ngồi xếp bằng, hít thở nhẹ nhàng, cảm nhận từng luồng không khí đi vào cơ thể.

Không khí lấp đầy lồng ngực, nhưng sau đó lại thở ra toàn bộ, chỉ giữ lại một chút trong máu để mang chúng đi nuôi dưỡng cơ thể.

- Cần phải tìm được kinh mạch của mình! Sau đó dẫn khí đến!

- Khụ khụ! Mẹ nó chứ! Tức ngực quá má ơi!

Hết chương 56…

Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh

Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:

MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan

MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan