Chương 57: Quách Gia tới
Chíp chíp!
Gâu gâu!
Meo!
Thanh âm muôn thú vang lên giữa không gian tĩnh mịch, báo hiệu một ngày mới đã đến.
Sáng sớm, trong Thiên Nữ Tối Cường Cung được phủ bởi một làn sương mỏng, không khí mát mẻ trong lành có lẫn chút lạnh giá của mùa đông khiến người ta khoan khoái dễ chịu không thôi, một ngày mới bắt đầu vẫn như thường lệ, chúng nữ rời khỏi phòng liền cùng nhau tụ họp tới nhà ăn, Thúy Hằng đã chuẩn bị sẵn sàng bữa sáng cho toàn bộ mọi người.
Lục Thanh Nhi lết tấm thân mệt mỏi đi từng bước thất thểu vô cùng đáng thương đến khu sinh hoạt, đôi mắt thâm đen đờ đẫn khiến chúng nữ suýt nữa thì không nhận ra.
Trải qua một đêm không ngừng luyện tập hít thở, bế khí và tìm kiếm kinh mạch, Lục Thanh Nhi nhận về vô số thống khổ, cách hít thở này khiến toàn thân nàng giống như bị giày xéo điên cuồng. Thế nhưng kết quả lại không mấy khả quan, Lục Thanh Nhi vẫn chưa cảm nhận được luồng khí di chuyển trong thân thể mình.
Bất quá, Lục Thanh Nhi cũng biết tu luyện Nội Công không thể chỉ trong một sớm một chiều được, ngày trước ở Trái Đất, đã có không ít võ sinh đã phải bỏ cuộc vì không cách nào cảm nhận được khí. Nhưng họ đâu biết quá trình đó phải trải qua vô số lần rèn luyện đầy khó khăn gian khổ mới được.
Chính vì thế, tuy không có chút tiến bộ nhưng Lục Thanh Nhi vẫn rất kiên định, cả đêm không ngừng chịu đựng đau đớn mà tiến bước.
- Aizz, sáng nay Như Ý tỷ lại không đến, thật là…
Thúy Hằng thở dài một hơi, trên bàn ăn luôn luôn đông đủ vui vẻ thế mà giờ lại luôn thiếu đi một vị trí, cảm giác thật khó chịu.
An Yên chợt đứng lên, thân ảnh lao vụt đi về phía ngoài, thanh âm truyền ra ngày càng xa:
- Ta sẽ đi tìm Như Ý, bắt muội ấy phải ăn! Cứ thế này muội ấy sẽ hủy hoại cả bản thân mình mất!
Nhìn An Yên đi xa, mọi người đều thở dài không nói gì, Quỳnh Mai chợt rưng rưng nước mắt khẽ nấc, nói:
- Có phải tại muội không, vì muội cùng An Yên tỷ tiến bộ quá nhanh, thành tích quá nhiều nên đã làm Như Ý tỷ mất mặt hôm trước, làm tỷ ấy tự ti và áp lực quá không?
Mọi người trầm mặc không nói, Như Ý trở nên như vậy đúng là từ khi Lục Thanh Nhi khảo nghiệm.
Bên ngoài, An Yên không ngừng chạy như bay qua các kiến trúc
- Không có!
- Vườn linh dược không có!
- Xưởng rèn không có!
Nóc nhà cũng không có, dưới hồ sen cũng không có, An Yên bắt đầu cảm thấy bất an, tốc độ càng lúc càng nhanh, miệng hét thật lớn:
- Như Ý! Muội ở đâu!
- Như Ý!
Cửa phòng mạnh mẽ bị đá ra, nhưng bên trong phòng của Như Ý cũng không có bóng dáng bất kỳ ai, An Yên dần dần cảm thấy mọi sự không ổn, liền chạy về nhà ăn
- Cung Chủ, mọi người! Nguy to rồi, Như Ý mất tích rồi!
- Cái gì?
Cả đám lập tức đứng bật dậy, sau khi nghe An Yên nói sơ qua tình hình, gương mặt lập tức ngưng trọng, bắt đầu lục tung Thiên Nữ Tối Cường Cung.
- Mực! Ngửi mùi của Như Ý, đi tìm nàng cho ta!
Thúy Hằng lúc này lại vô cùng bình tĩnh, nàng lập tức chộp lấy con chó đen thui đang ăn hì hục vì đói bụng kia chạy thật nhanh đến phòng Như Ý, khiến nó la oai oái vì mất ăn.
Tất nhiên là hai tên mèo cam và mèo mướp đâu thể bỏ qua cơ hội ngon ăn như thế, bọn chúng liền lao tới bát cơm của Mực, cắn từng miếng lớn nuốt xuống.
Bị ném lên giường của Như Ý, con chó cũng đành phải sử dụng chút bản lĩnh của mình, nó ngửi ngửi chăn nệm của nàng một lát, sau đó nhìn Thúy Hằng sủa một tiếng liền chạy đi.
Chúng nữ cũng được Thúy Hằng tập trung lại, cả đám theo sau con chó nhỏ chạy đi tìm Như Ý.
Mực chạy một mạch ra đại môn, sau đó nó ngửi ngửi một chút, lại đổi hướng đi men theo hàng rào. Đi một vòng men hàng rào đến gần phía sau Thiên Nữ Tối Cường Cung, một hình bóng mềm mại trong chiếc áo đen tuyền hiện ra trước mặt mọi người.
Như Ý nằm bất động trên mặt đất, tay phải cầm một cái xẻng còn dính đất, tay trái đặt trên một đám đất còn mới tinh, hẳn là nàng vừa chôn thứ gì đó xuống.
- Như Ý!
Chúng nữ hoảng hốt lao đến nâng Như Ý dậy, thấy nàng còn thở thì lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, lo lắng giảm đi một chút.
- Nhịp thở này, Như Ý chỉ đang ngủ thôi.
Thái Dương vuốt mái tóc Như Ý, gương mặt giãn ra rất nhiều, lúc nãy nàng lo đến mức sắp bật khóc đến nơi.
An Yên liền mở miệng Như Ý, nhét vào đó một viên Hồi Khí Đan, một lúc sau, dược lực cộng với mùi thơm trong miệng khiến Như Ý dần tỉnh lại.
- Chào buổi sáng…
Như Ý mơ màng nhìn mọi người xung quanh, sau đó như hiểu ra vấn đề, ngại ngùng nói:
- Hì hì, hôm qua muội cố làm đến gần sáng, vừa xong thì buồn ngủ quá nên gục luôn lúc nào không hay!
Quỳnh Mai, An Yên và Thúy Hằng liền ôm lấy Như Ý, Quỳnh Mai sướt mướt vừa khóc vừa nấc nghẹn nói liên tục xin lỗi, khiến cho Như Ý cũng ngẩn người.
- Thôi nào, ta mệt quá ngủ gật thôi chứ có gì mà muội khóc ghê thế!
Mặc kệ Như Ý có an ủi thế nào, Quỳnh Mai vẫn bù lu bù loa khóc hu hu, mãi mới chịu nín. Lúc này, Lục Thanh Nhi mới nhìn Như Ý khẽ hỏi:
- Thành công sao?
- Xem như là thế!
Như Ý mỉm cười rạng rỡ nhìn Lục Thanh Nhi, ánh mắt vô cùng tự hào nhìn nàng.
Lục Thanh Nhi cũng gật đầu cười cười, xem ra kết quả một tháng cố gắng của Như Ý đã được đền đáp.
- Tỷ vào ăn trước đi, rồi nghỉ ngơi một chút, có gì thì lát nữa công bố cũng không muộn!
Lục Thanh Nhi liền tiến tới cõng lấy Như Ý, cùng chúng nữ tiến về đại môn, chuẩn bị đi vào nhà.
Thì bỗng nhiên…
- Đám tiện nhân kia, cuối cùng cũng tìm được tung tích của các ngươi, Ha Ha Ha!
Từ phương xa, đột ngột truyền ra một âm thanh vô cùng lớn, mang theo đó và vô số sát khí mạnh mẽ lan truyền.
Lục Thanh Nhi trầm xuống, nàng biết, khiên đã vỡ, nguy hiểm đã chính thức đến, mà mối nguy lớn nhất của Thiên Nữ Tối Cường Cung lại không ngờ đến sớm thế này!
Quách Gia!
Từ trong rừng, tại một ngọn cây lao ra một thân ảnh già nua, thân ảnh ấy chỉ nhảy một cái thôi đã lao đi hơn một cây số, đáp xuống trước hồ sen, đối diện đại môn mà đứng.
Ngay khi hắn tiếp đất, một cỗ khí thế mạnh mẽ tỏa ra, khói bụi mịt mù, kình khí bay mạnh về phía chúng nữ khiến quần áo bọn họ tung bay, thân thể bị chấn lui lại một chút mới đứng vững.
Sau đó, từ trong rừng rậm chạy tới hơn năm mươi thân ảnh, mỗi người đều mang trên mình gia huy của Quách Gia trên ngực. Dẫn đầu năm mươi thân ảnh này là năm người trung niên, trang phục cấp bậc cao hơn hẳn những người phía sau.
Nhìn thấy chúng nữ đang đứng ở đại môn, Quách Lợi đảo qua một vòng, sau đó cười cười:
- Chà! Mười một con tiện nhân được cứu ra, đến cái chỗ này được ăn sung mặc sướng phết nhỉ?
Thái Dương nhìn vị lão giả mặc trường bào màu xanh trước mắt, nàng mơ hồ nhìn thấy quá khứ của bản thân
- Ngươi là… Tam Trưởng Lão! Quách Lợi?
- Ồ? Cũng nhận ra à? À, hình như dung mạo hơi quen quen. Ngươi hình như hồi xưa bị bổn tọa chơi vài hiệp rồi đúng không ta? Chả nhớ nữa!
Đám người phía sau nghe thế ôm bụng cười lớn một trận, tiếng cười vang vọng khắp Thiên Nữ Tối Cường Cung.
Thái Dương không ngừng run rẩy, nắm tay siết chặt vào bàn tay, một vài giọt máu lặng lẽ chảy ra.
Kim Châu thấy Thái Dương không ổn, liền tiến lên đẩy nàng xuống, nói:
- Các ngươi đến đây làm gì? Nơi này không hoan nghênh các ngươi!
Phía sau Quách Lợi, một trung niên đứng đầu một tiểu đội bước lên một bước, nhìn Kim Châu với ánh mắt nóng cháy
- Các ngươi là tù nhân của Quách Gia, nên chúng ta tới để bắt về chứ sao nữa? Còn tiện tay xử luôn cái tên không biết tốt xấu mà cưu mang lũ ti tiện các ngươi nữa a!
- Đội trưởng! Bọn nữ nhân này dường như ăn sung mặc sướng hai tháng nay, đã ngon hơn rất nhiều a, trước khi bỏ tù bọn chúng, ngài nên ăn sạch một lần đã, ha ha!
Mọi người đồng thanh hưởng ứng, thực sự khi nhìn thấy chúng nữ, ai cũng như tiên tử khiến bọn họ thèm nhỏ cả dãi.
Quách Lợi cũng bí mật nuốt một ngụm khô khốc, hắn nói:
- Các ngươi đúng là cái lũ đầu đất mê gái không biết quy củ! Hôm nay lão phu là thống lĩnh, lão phu húp hết một lượt trước! Sau đó mười một đứa chia đều cho mười đội thi nhau chơi, sau đó xoay tua mỗi đội lại đổi hàng, cứ như thế một đứa sẽ có chút thời gian nghỉ dưỡng sức, chơi tới khi chúng chết thì thôi!
- Gia chủ có lệnh, bất luận sống chết của đám nữ nhân này, chỉ cần bắt được cái tên cứu chúng ra! Thế nên chúng ta cứ từ từ tận hưởng!
- Tam Trưởng Lão anh minh!
Nghe những lời lẽ dâm uế không chút khách khí phát ra từ trong đội ngũ, mười một người Thiên Nữ Tối Cường Cung đều run lên từng cơn, Lục Thanh Nhi ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Quách Lợi, nói:
- Các tỷ muội, nếu đã chọn con đường Kiêu Hùng, vậy cho bọn chúng vĩnh viễn nằm lại nơi này đi!
Chúng nữ gật đầu, trong tay xuất hiện từng kiện vũ khí, Lục Thanh Nhi tiến lên phía trước dẫn đầu, Đoạn Tuyệt Đao ánh lên từng luồng sáng lục, lặng lẽ xuất hiện trước mặt.
- Đây sẽ là trận chiến đầu tiên của chúng ta!
Nắm lấy cán đao, sát khí lạnh lẽo trong người nàng bùng phát. Quách lợi cười chế giễu, phất tay:
- Ha! Đám nữ nhân này cũng cứng phết nhỉ? Đội một đâu, lên trói chúng lại!
Mười thành viên đội một cùng tên chỉ huy lập tức xông lên, nhằm thẳng hướng đại môn mà chạy tới, mục tiêu là chúng nữ đang giương cung bạt kiếm.
Lục Thanh Nhi ra hiệu chúng nữ khoan động thủ, mặc kệ mười một tên đang chạy như bay qua lối đi băng qua hồ sen vào đại môn, ngay khi mười một tên này vào phạm vi cách chúng nữ mười mét, Lục Thanh Nhi siết chặt cán đao, hô lớn:
- Đệ tử Thiên Nữ Tối Cường Cung nghe lệnh! Giết!
…
Hết chương 57…
…
Truyện: Bổn Cô Nương Muốn Trang Bức – Tác giả: Weekend Anh
Bác nào có lòng ủng hộ tác giả thì không nên đẩy KP hay TLT nhé, vì ta không dùng cái đấy. Nếu các bác có lòng thì ta xin nhận ở đây:
MoMo: 0963617753 Ngo Duc Anh Tuan
MB Bank: 927105201314 Ngo Duc Anh Tuan