Khi rời khỏi đường cao tốc Lăng Cảng, vừa mới vào địa giới Cảng Thành, khi còn đang ở vùng ngoại thành, Phàm Cương mở miệng thì thông qua cửa xe nhìn thấy ba chiếc Audi dựng bên đường, bên cạnh ba vị quan viên hiên ngang chính là ba thư ký còn trẻ tuổi.
Hai bên trái phải ba chiếc xe Audi chính là vài chiếc xe mô tô cảnh sát, mặt khác còn có một chiếc xe cảnh sát vượt địa hình, đèn còi báo động liên tục lóe sáng tạo nên một bầu không khí long trọng vầ nghiêm túc nói không nên lời.
- Cương Tử, cậu xem, người đứng ở vị trí đầu tiên chính là bí thư Triệu Hải Dân của thành phố Cảng Thành, anh ta cũng là thường ủy tỉnh ủy, ở bên phải chính là chủ tịch thành phố Cảng Thành Diêm Thụ Niên, phía bên trái chính là trưởng phòng tổ chức Tôn Học Toàn.
Vương Sơn chỉ vào ba chiếc xe rồi chậm rãi nói với Phàm Cương.
Vương Sơn đang cố gắng chỉ bảo cho người mới, đồng thời trong lòng hắn cũng rất rung động. Hắn đã dự đoán đợt thị sát lần này của Trương Thanh Vân đến Cảng Thành sẽ được coi trọng, nhưng hắn không ngờ Cảng Thành lại chuẩn bị đội ngũ nghênh đón xa hoa như thế.
Những năm nay từ trung ương đến địa phương đều thực hành nghiêm chính vấn đề nghênh đón lãnh đạo, dù là bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh đến thị sát Cảng Thành thì trận thế sợ rằng cũng không được như thế này. Xem ra Cảng Thành là nơi có căn cơ của Trương Thanh Vân, vì vậy mà mức độ tiếp đãi cũng vượt qua quy cách.
Có Cảng Thành là một thành phố cấp hai mở đầu tiếp đón như vậy, chẳng lẽ Lâm Hải và Giang Thủy sẽ kém hơn sao?
Trong lòng Vương Sơn thầm gật đầu, giống như hắn có thêm chút hiểu biết về chính trị của Hoa Đông. Cái gì gọi là vinh quang tột đỉnh? Những người giống như trưởng phòng Trương chính là quan viên vinh quang tột đỉnh trong Hoa Đông. Đã nhiều năm phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông luôn được coi là công tác không có khe hở.
Trương Thanh Vân không phải quan viên phái Hoa Đông nhưng lại đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tổ chức là một ví dụ điển hình, chỉ xét riêng điểm này cũng thấy được sự thiên vị và coi trọng của trung ương và cả tỉnh ủy với Trương Thanh Vân.
Bây giờ Trương Thanh Vân nắm quyền khống chế phòng tổ chức, nắm trong tay căn cơ của phái Hoa Đông, trên vai có trách nhiệm và cũng là quyền cao chức trọng. Rõ ràng Trương Thanh Vân là bậc cán bộ trẻ tuổi siêu quần, điều này cũng chú định hắn sẽ tạo ra kịch hay ở Hoa Đông.
Đoàn xe của Trương Thanh Vân chậm rãi dừng lại, đúng lúc dừng lại thì Phàm Cương đã thấy Triệu Hải Dân dẫn theo theo hai vị cán bộ lãnh đạo khác tiến lên thăm hỏi. Tình cảnh gặp mặt không như những gì Phàm Cương tưởng tượng, Triệu Hải Dân và ba người kia dừng lại bên xe một lúc, nói vài câu, sau đó nhanh chóng quay lại.
Một lúc sau ba chiếc xe Cảng Thành dẫn đầu, phía trước có xe cảnh sát và mô tô dẫn đường, đoàn xe phóng vùn vụt về phía nội thành Cảng Thành.
Phàm Cương có chút tò mò:
- Anh Vương, có chuyện gì xảy ra? Sao trưởng phòng Trương không xuống xe?
Khóe miệng Vương Sơn cong lên thành đường, hắn cười nói:
- Cậu không nên vội, nếu không cậu giúp tôi đến hỏi trưởng phòng Trương xem thế nào nhé?
Phàm Cương chợt ngẩn ngơ, hắn tưởng rằng Vương Sơn không gì không biết, không ngờ đối phương cũng đang nghi hoặc. Vương Sơn nói rất dí dỏm, điều này cũng làm Phàm Cương nhịn không được phải cười rộ lên.
Trong xe Trương Thanh Vân, Phương Hàn không dám quay đầu, thật ra hắn cũng không mạnh mẽ hơn phóng viên Phàm Cương bao nhiêu. Khi hắn thấy đội ngũ tiếp đón xa hoa của Cảng Thành thì cũng rung động, đồng thời trong lòng cũng có chút vui sướng. Làm thư ký đều mong lãnh đạo của mình có uy phong, bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố đều phải ra mặt tiếp đón, đây rõ ràng là đãi ngộ chỉ có ở bí thư tỉnh.
Dựa theo phương pháp tiếp đón bình thường thì chỉ cần trưởng phòng tổ chức thị ủy dẫn theo một nhóm người đến đón là ổn, sau đó tất cả kéo về khách sạn dừng chân, cuối cùng căn cứ vào tình huống mới gặp mặt bí thư và chủ tịch thành phố. Đây là quy củ thông thường, bây giờ Cảng Thành phá vỡ quy củ cũng đã nói lên tầm quan trọng đặc biệt của Trương Thanh Vân.
Nhưng điều làm Phương Hàn rung động vẫn còn nằm ở phía sau, hắn không ngờ Trương Thanh Vân không lĩnh tình, lại không xuống xe, trực tiế yêu cầu tiến vào thành phố. Phương Hàn biết Cảng Thành là thành phố cấp hai, mà bí thư thị ủy Triệu Hải Dân cũng là thường ủy tỉnh ủy.
Thường ủy tỉnh ủy đến đón thường ủy tỉnh ủy, đây coi như úp mặt vào mông kẻ khác, như vậy bình thường ai mà chẳng nể mặt nhau? Phương Hàn cũng là lão quan trường, mà quan trường cũng khá giống thương trường.
Thương trường coi trọng phát tài mà quan trường thì coi trọng vấn đề không đắc tội với người, thật ra cũng nói về vấn đề hòa khí, có thủ đoạn và tâm cơ. Nếu đắc tội với người sẽ tạo thành vật cản trên đường của chính mình, như vậy sao có thể gọi là tám mặt lung linh? Nếu muốn tốt đẹp thì từ trên xuống dưới đều phải như nhau, vừa ép lại vừa nâng, phải lung lạc nhân tâm tuyến dưới. Trương Thanh Vân là cán bộ trẻ mà thân phận và địa vị đã rất cao, Phương Hàn nghĩ rằng lãnh đạo phải là cao thủ trên phương diện này. Không ngờ sự thật kém xa, vừa rồi tuy Trương Thanh Vân không mắng người nhưng vẻ mặt rất khó coi, khi thấy bộ dạng xấu hổ của Triệu Hải Dân thì Phương Hàn có chút không đành lòng.
Xe bắt đầu chạy chậm rãi trên đường, Phương Hàn thông qua kính chiếu hậu mà thấy vẻ mặt trưởng phòng đang ngồi phia sau, lại thấy hai mắt trưởng phòng khép hờ, có lẽ là đang ngủ. Vì vậy hắn vội vàng di chuyển ánh mắt nhưng trong lòng chợt bội phục. Trước khi hắn đảm nhiệm chức vụ thư ký thì đã nghe quá nhiều lời đồn về trưởng phòng Trương.
Bây giờ xem ra lời đồn không phải chỉ là thật, hơn nữa trưởng phòng Trương còn sắc bén hơn, còn lợi hại hơn. Trưởng phòng chỉ phê bình vài câu là chuyện rất bình thường, mà Phương Hàn cũng cảm thấy mình nên dần thích ứng với phong cách của trưởng phòng. Lãnh đạo của hắn không đi trên con đường tầm thường, đây là một lãnh đạo tám mặt lung linh, nếu không sẽ chẳng bước đến vị trí hiện tại... ....
Tốc độ của đoàn xe cứ chậm dần, sau đó thì ngừng lại. Phương Hàn chợt sững sốt, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái.
Theo lẽ thường thì đoàn xe có xe cảnh sát mở đường, phía trước có còi cảnh sát và loa phóng thanh, đáng lý hai bên phải dạt ra, nào có thể kẹt xe?
Sau một phút mà đoàn xe vẫn đứng yên, Phương Hàn nháy mắt với lái xe, sau đó hắn tự mình bước xuống.
Một lát sau Phương Hàn nhanh chóng quay về, sau đó hắn hạ giọng nói với Trương Thanh Vân:
- Trưởng phòng, bây giờ đã đến địa giới quận Hoàng Lăng, quan viên đảng ủy chính quyền quận Hoàng Lăng đến nghênh đón anh. Lúc này bí thư Triệu không cho bọn họ chạy lên nhưng nói tôi quay lại xem anh có hứng thú xuống tiếp chuyện hay không?
Trương Thanh Vân mở to mắt, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi gật đầu:
- Đi xem, đã ba năm rồi tôi chưa đến đây, có lẽ tình hình cũng biến đổi.
Phương Hàn thầm thở dài một hơi, hắn vung tay ra hiệu với phía trước, đoàn xe lập tức thay đổi phương hướng, lập tức phóng về phía trung tâm quận Hoàng Lăng.
- Anh Vương, có chuyện gì vậy? Sao đoàn xe lại thay đổi phương hướng?
Phàm Cương giật mình hỏi.
Vương Sơn cau mày, hắn duỗi đầu nhìn ra, một lát sau rụt đầu lại nói:
- Chuẩn bị dụng cụ, có lẽ hành trình của trưởng phòng Trương có thay đổi, sợ rằng trạm dừng chân thứ nhất là quận Hoàng Lăng. Năm xưa hạng mục xây dựng thành phố mới ở quận Hoàng Lăng do chính trưởng phòng Trương nắm bắt, năm đó anh ấy là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ thành phố Cảng Thành, thành tích của anh ấy cũng nằm ở quận Hoàng Lăng, lần này về chốn cũ là một tin tức có giá trị.
Phàm Cương chợt kinh ngạc, sau đó hắn thu dọn dụng cụ, đặt máy quay lên vai chuẩn bị tìm góc quay.
Đã ba năm Trương Thanh Vân chưa quay lại quận Hoàng Lăng, bây giờ nơi đây biến đổi quá lớn, toàn bộ quận Hoàng Lăng đều là những dãy nhà cao tầng, đường cái rộng rãi, xe ngựa dày đặc, dòng người như dệt cửi, cảnh tượng an vui và phát triển.
Trương Thanh Vân, bí thư Triệu Hải Dân, chủ tịch Diêm Thụ Niên còn có cả bí thư quận Hoàng Lăng An Chi Thành đi thị sát phố phường. Trên đường đi An Chi Thành tỏ ra rất kích động, liên tục chỉ coh Trương Thanh Vân thấy lịch trình phát triển của quận Hoàng Lăng.
An Chi Thành đã hơn bốn mươi, khá mập, nhìn qua làm người khác tưởng rằng hắn chỉ biết hưởng thụ, loại quan phè phỡn.
Trương Thanh Vân cũng không quá chăm chú vào lời nói của An Chi Thành, ánh mắt hắn chuyển lên đám quan viên quận Hoàng Lăng để xem có người quen hay không. Trước kia Trương Thanh Vân rất quen thuộc với ban ngành quận Hoàng Lăng, lúc đó người đứng đầu quận Hoàng Lăng là Tả Nam Sơn, mà Trương Thanh Vân biết hết hơn mười thành viên ban ngành của Hoàng Lăng.
Nhưng hôm nay Trương Thanh Vân không được thấy bất kỳ gương mặt nào thân quen, tất nhiên trong lòng cũng có chút tiếc nuối. Năm tháng vô tình, dù là thành lũi làm bằng sắt cũng hao mòn, những năm qua tất nhiên tất cả đều là bãi bể nương dâu. Đúng lúc này hắn chợt dừng lại, sau đó lại đi vè phía một cán bộ thanh niên.
Hành động này của Trương Thanh Vân lập tức làm cho nhân viên theo đoàn phải chú ý, khoảnh khắc sau mọi người mới biết người Trương Thanh Vân muốn gặp chính là phó bí thư quận Ấn Ngũ Quốc. Lúc này Ấn Ngũ Quốc cũng rất kích động, hắn tiến lên rồi mở miệng:
- Chào trưởng phòng Trương, anh còn nhớ tôi sao?
Trương Thanh Vân mỉm cười, hắn nói:
- Tất nhiên là nhớ, năm xưa cậu là thư ký đệ nhất của khối chính quyền, cậu xuống quận Hoàng Lăng rèn luyện là rất tốt, hoàn cảnh nơi đây rất phù hợp.
Trương Thanh Vân chỉ chỉ vào con đường phía trước nói:
- Tôi vẫn còn ấn tượng với chỗ này, năm xưa đó là hồ nước, bên cạnh hồ nước là một khu đất trồng rau.
- Trưởng phòng, trí nhớ của anh đúng là rất tốt, bây giờ đã biến đổi quá lớn, thậm chí rất nhiều người bản địa còn không nhớ rõ tình hình ở đây.
Ấn Ngũ Quốc nói, giọng điệu của hắn rất dồn dập, điều này cho thấy trong lòng hắn rất kích động.
Ấn Ngũ Quốc có tư cách là thư ký khối chính quyền thành phố nhiều năm, hắn cũng đã ở lại khá lâu trong ban thư ký, bây giờ xuống tuyến dưới làm một thường ủy quận ủy kiêm phó chủ tịch, cũng xếp vị trí sau trong thường ủy quận ủy, đây cũng không quá lý tưởng. Ai nói chủ tịch thành phố Xa Vĩ trước đó không có lực? Trước khi Xa Vĩ được điều nhiệm làm phó chủ nhiệm văn phòng đại biểu quốc hội tỉnh, lực ảnh hưởng của hắn giảm xuống nghiêm trọng, Ấn Ngũ Quốc có thể đến được vị trí thế này xem như khá tốt.
Năm xưa Trương Thanh Vân còn công tác ở Cảng Thành thì cũng không có quan hệ tốt với Xa Vĩ, vì vậy Ấn Ngũ Quốc cho rằng trưởng phòng Trương sẽ không tiến đến thăm hỏi mình, cũng như vậy mà hắn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.
Ấn Ngũ Quốc biết Trương Thanh Vân không còn là chủ tịch Trương của Cảng Thành vào năm xưa, bây giờ chủ tịch là quan lớn của tỉnh, chỉ cần nhìn tình hình tiếp đón hôm nay cũng thấy trưởng phòng Trương có quyền lực như thế nào. Ấn Ngũ Quốc là một cán bộ có kinh nghiệm ở Hoa Đông, trước đó hắn luôn kính sợ phòng tổ chức, mà phòng tổ chức tỉnh ủy rõ ràng là một thánh địa khó thể tiếp xúc. Bây giờ hắn được Trương Thanh Vân thiên vị, tất nhiên tâm tình cực kỳ kích động.
- Anh Triệu, công tác ở quận Hoàng Lăng là rất tốt.
Trương Thanh Vân quay đầu nói với Triệu Hải Dân nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Diêm Thụ Niên.
- Cám ơn trưởng phòng, đây đều là những gì anh mở đầu vào nhiều năm trước, chúng tôi chỉ là ngồi mát ăn bát vàng, cũng chỉ cất bước theo phương hướng anh đã vạch ra mà thôi.
Diêm Thụ Niên khiêm tốn nói.