Sân bay Hoàng Hải, ở lối dành cho khách quý, Quách Tuyết Phương đi cùng trợ lý đặc biệt Cốc Nhã Tử có vẻ hơi nôn nóng bất an.
Cốc Nhã Tử là người Nhật, cũng là một trong số ít những bạn bè mà Quách Tuyết Phương không có quá nhiều điều che giấu. Những thế hệ con cháu sau này của Quách gia rất khác với các gia tộc khác, đời thứ hai và thứ ba của Quách gia phần lớn đều là du học sinh.
Quách gia có phương pháp rất trái ngược, bọn họ thích đưa con cháu ra nước ngoài khi còn nhỏ, sau khi tiếp nhận nền giáo dục của nước ngoài đến khi hơn mười tuổi mới đưa về trong nước.
Quách Tuyết Phương sống ở Nhật đến năm mười bốn tuổi mới được đưa về nước học và thi đại học.
Mà Cốc Nhã Tử chính là bạn thời còn nhỏ của Quách Tuyết Phương, nguyên văn là Chinh Shang Masako, Cốc Nhã Tử là tên tiếng Trung.
Sau khi Quách Tuyết Phương được giao quản lý tập đoàn Vân Sơn thì nhận bạn thân ngày xưa làm trợ lý đặc biệt, thực tế cũng tương đương với thư ký riêng, tất cả những chuyện riêng của Quách Tuyết Phương đều được Cốc Nhã Tử biết rõ, thậm chí cả chuyện đang mang thai.
- Tuyết Phương, không có gì, tôi cho rằng công tác của Trương Thanh Vân quá bận, lúc này khó thể phân thân... ....
Cốc Nhã Tử nói, nàng là người luôn ở bên cạnh Quách Tuyết Phương, tất nhiên sẽ hiểu tâm tình của lãnh đạo.
Từ hôm nay trở đi Quách Tuyết Phương sẽ dùng danh nghĩa khảo sát mà ở lại Nhật Bản một năm. Mà một năm này tất nhiên không đơn giản là khảo sát, chẳng qua chỉ muốn che giấu tai mắt người khác, mục đích chính là tìm chỗ sinh nở đứa con của mình và Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cũng biết ngày Quách Tuyết Phương sang Nhật, cũng biết rõ chuyến bay. Dù Quách Tuyết Phương biết Trương Thanh Vân một ngày bận túi bụi, sợ rằng không có khả năng đến tiễn chân mình, nhưng dù sao trong lòng cũng rất chờ mong. Bây giờ trong lòng nàng có chút dao động, có chút không vui.
Quách Tuyết Phương đối mặt với lời khuyên của Cốc Nhã Tử thì tâm tình càng trầm xuống, phụ nữ luôn là như vậy. Lúc này Cốc Nhã Tử nghĩ đến cơ hội mình được về Nhật một năm, tất nhiên sẽ rất vui sướng và thỏa mãn.
Cốc Nhã Tử đã có gia đình, có một người chồng, tuy hai vợ chồng chung đụng thì ít cách xa lại nhiều nhưng cảm tình vẫn rất sâu đậm. Quách Tuyết Phương lúc này cũng có thể cảm nhận được sự chờ mong và hưng phấn của đối phương.
Nhưng cũng vì nguyên nhân của Quách Tuyết Phương mà Cốc Nhã Tử cũng chỉ biết chôn giấu niềm vui ở sâu trong lòng. Quách Tuyết Phương rất để ý đến vấn đề này nhưng cũng không thể nói rõ, vì thế trong lòng nàng lại sinh ra đủ loại cảm xúc cô đơn.
Quách Tuyết Phương nhìn giờ, còn chưa đến nửa giờ sẽ đến lúc đăng ký, tâm tình nàng trầm xuống, không còn hy vọng gì cả.
Nhưng đúng lúc này Quách Tuyết Phương chợt nghe thấy Cốc Nhã Tử a lên một tiếng.
Quách Tuyết Phương chợt kinh ngạc, nàng quay đầu thấy Cốc Nhã Tử đang nhìn mình. Nàng đưa tay sờ mặt, Cốc Nhã Tử lắc đầu, vì vậy nàng cau mày nói:
- Có gì mà la lên, gặp quỷ sao?
Cốc Nhã Tử không nói lời nào, vẻ mặt trở nên rất cổ quái. Quách Tuyết Phương hừ lên một tiếng, ngay sau đó lại nghe thấy một âm thanh quen thuộc:
- Sao vậy, Cốc Nhã Tử tiểu thư không biết tôi sao? Tôi đã ngồi đây rất lâu rồi... ....
Trái tim của Quách Tuyết Phương chợt nhảy dựng lên, nàng bắn người khỏi ghế rồi quay đầu nhìn sang phía bên phải. Trên ghế sa lông bên trái là một anh chàng đẹp trai mặc trang phục nghỉ ngơi, đeo mủ che nắng màu trắng khá rộng, trên mặt là một cặp kính lớn. Quách Tuyết Phương kinh ngạc một lúc lâu mà không lên tiếng.
- Anh... ....
Đối phương hạ kính xuống, không phải là Trương Thanh Vân sao? Quách Tuyết Phương quả thật không tin vào mắt mình, dàng dùng tay chỉ vào hắn nói:
- Anh...Anh...Thế nào?
Quách Tuyết Phương lắp bắp, rõ ràng bị Trương Thanh Vân làm cho rung động.
Bình thường Trương Thanh Vân ăn mặc đều rất chính thức, người tuy còn trẻ nhưng lại làm người ta cảm thấy khá già lão, Quách Tuyết Phương tất nhiên cũng đã quen như vậy. Bây giờ Trương Thanh Vân ăn mặc khác hẳn, bộ dạng giống như một nghệ nhân của công ty điện ảnh truyền thông nào đó, đúng là khó thể liên hệ với một thường ủy tỉnh ủy.
Nhưng lúc này Quách Tuyết Phương cũng không quá xem xét diện mạo, khoảnh khắc này cảm giác hưng phấn và kích động đã lấp đầy cõi lòng, nàng phóng lên muốn ôm Trương Thanh Vân. Đúng lúc này Trương Thanh Vân lách người nói:
- Đây là nơi công cộng, chú ý hình tượng.
Khóe miệng Quách Tuyết Phương chợt co quắp:
- Hình tượng của anh rất tốt, cực kỳ tốt, nhưng anh rõ ràng đang cố ý tra tấn người khác, đã đến đây mà còn cố ý bình thản như không.
Trương Thanh Vân nói:
- Anh bình thản vì muốn xem bộ dạng mất kiên nhẫn của em... ....
Trương Thanh Vân vừa nói vừa nhìn xuống bụng Quách Tuyết Phương, hôm nay nàng mặc áo khoác rộng thùng thình, chắc chắn muốn che cái bụng bự.
Trương Thanh Vân có hơi sững sờ, lúc này Quách Tuyết Phương đã đến bên cạnh rồi dụa vào ngực hắn, hai bàn tay vung ra cấu véo. Trương Thanh Vân vội vàng chụp lấy hai tay nàng nhưng vẫn không thể nào chú ý hình tượng, may mà đây là cửa khách quý, cũng không có quá nhiều người.
Tính cách của Quách Tuyết Phương, Triệu Giai Ngọc và Cảnh Sương rất khác biệt với nhau, người phụ nữ này giàu tính công kích, cũng rất ít khi đỏ mặt. Ngày thường nàng rất thiên kiều bá mỵ, nhưng tâm tính mạnh mẽ dám yêu dám hận, lá gan cũng rất lớn.
Vì Trương Thanh Vân đã khống chế thời gian, vì vậy hai người nói chuyện trong chốc lát thì đã đến thời điểm đăng ký. Quách Tuyết Phương cũng không có quá nhiều thương cảm ly biệt, nàng cười nói:
- Em đi ra ngoài một năm, một nửa và vì anh, trong một năm anh cũng không nên tìm tình nhân lung tung, không phải người nào cũng đáng tin như em đâu đấy.
Trương Thanh Vân sờ lên mũi rồi ho khan vài tiếng, Quách Tuyết Phương này quá lớn gan, cũng không quan tâm đến Cốc Nhã Tử ở ngay bên cạnh. Quách Tuyết Phương giống như rất hưởng thụ sự xấu hổ của Trương Thanh Vân, nàng đưa đầu đến rồi cười hì hì nói:
- Em không nói đùa, ngay cả ngôi sao nhỏ ở Hong Kong kia cũng không được như em... ....
Cốc Nhã Tử nhịn không được phải phì một tiếng, nàng cười thành tiếng. Sau khi cười nàng cảm thấy không ổn, vì vậy vội vàng cúi đầu với Trương Thanh Vân. Lúc này vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt phát lạnh, hắn đeo kính râm lên rồi xoay người bỏ đi, đằng sau vang lên tiếng cười khanh khách của hai cô gái... ....
Khu nhà tỉnh ủy Hoa Đông, trước cửa khu nhà phòng tổ chức tỉnh ủy có bốn năm chiếc Audi dừng lại song song, ở bên phải cổng vào khu hành chính phòng tổ chức có một chiếc xe có logo của đài truyền hình Hoa Đông rất bắt mắt. Hôm nay thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức Trương Thanh Vân muốn cùng phó phòng tổ chức Lí Tử Hằng, phó hiệu trưởng trường đảng tỉnh ủy Phiếu Nghiệp Mẫn, ủy viên hiệp thương chính trị, giáo sư đại học xã hội Hoa Đông Thang Diệp Canh, trưởng ban Cử Kim Lăng ban số hai phòng tổ chức tỉnh ủy, tất cả mọi người cùng nhau đi thị sát ba thành phố Cảng Thành, Giang Thủy, Lâm Hải.
Đây là lần đầu tiên thị sát sau khi Trương Thanh Vân nhận chức trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, dựa theo yêu cầu của sở tuyên truyền thì mỗi khi một thường ủy quan trọng của tỉnh ủy xuống thị sát đều có phóng viên truyền hình đi theo đưa tin, mà bây giờ Trương Thanh Vân cũng tiến vào danh sách các lãnh đạo như vậy.
Bây giờ trong danh sách thường ủy tỉnh ủy thì Trương Thanh Vân có thể xếp ở vị trí thứ tư hoặc thứ năm, tất nhiên trong hội nghị thường ủy mới nhất thì hắn được xếp ghế thứ năm, ghế thứ tư của phó chủ tịch thường vụ tỉnh Niên Tuấn Quốc. Vị trí này không sinh ra tranh luận gì, không ai cảm thấy Trương Thanh Vân xếp trước các vị trí bí thư tư pháp, bí thư ủy ban kỷ luật là có gì không ổn. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất của Hoa Đông chính là công tác tổ chức, dù là bất kỳ phái nào muốn dựa vào Hoa Đông, muốn thẩm thấu vào Hoa Đông cũng không thể không vượt qua cửa ải phòng tổ chức, mà Trương Thanh Vân là người phụ trách cửa ải, hắn xếp vị trí cao cũng là đương nhiên.
Hơn nữa uy vọng của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông cũng không phải bí thư tư pháp Đoạn Tuyết Linh và bí thư ủy ban kỷ luật Thương Đông Hoa có thể so sánh được, cán bộ cấp dưới chú ý đến hắn còn mạnh hơn so với các thường ủy khác.
- Anh Sơn, anh nói xem xe của trưởng phòng Trương là chiếc nào... ....
Phàm Cương, một sinh viên mới thực tập của đài truyền hình vừa loay hoay máy móc vừa dùng giọng chờ mong nói.
- Hì hì!
Phóng viên Vương Sơn vừa được cậu sinh viên thực tập gọi là anh Sơn gượng cười hai tiếng mà không trả lời, những nhân viên mới đều ngây thơ, điều này cũng khó thể trách được, chẳng qua chỉ ít tiếp xúc mà thôi.
Chỉ cần nhìn một dãy xe là biết trưởng phòng Trương nhất định sẽ ngồi chiếc xe có biển số tỉnh ủy, mà phải là chiếc đầu tiên.
- Hì, tiểu tử, nên chuẩn bị tốt cho công tác.
Vương Sơn nói, hắn đứng dậy định xuống xe, khi hắn giương mắt nhìn lên thì thấy một người cán bộ trẻ tuổi với khí vũ hiên ngang đang dẫn đầu đoàn người từ trong trụ sở phòng tổ chức đi ra.
Một thư ký cũng còn khá trẻ lập tức tiến lên mở cửa xe, những chiếc xe phía sau cũng được mở cửa.
Tâm tình của Phàm Cương khá căng thẳng, những thứ liên quan đến tiêu cự, thị giác, góc quay được học ở trường đều không thể phản ứng kịp, hắn chỉ biết khởi động máy theo trực giác. Đáng tiếc là Trương Thanh Vân cũng không cho đám phóng viên nhiều thời gian, trước sau chỉ mất vài chục giây, hắn lập tức tiến vào trong xe.
Một lúc sau đoàn xe đã khởi động rồi chạy ra khỏi khu nhà tỉnh ủy.
Trên đường cao tốc nối liền Lăng Thủy và Cảng Thành, tâm tình Phàm Cương vẫn kích động khó thể hiểu, hắn đã sớm biết đối tượng cần quay phim chính là trưởng phòng tổ chức tuổi còn rất trẻ, nhưng tuyệt đối không ngờ đối phương lại trẻ như vậy.
Phàm Cương không biết độ tuổi thật của Trương Thanh Vân, nhưng khi nhìn qua gương mặt thì thấy đối phương không hơn mình bao nhiêu, một người còn trẻ như vậy mà đã là quan lớn quan trọng cấp tỉnh sao? Dù Phàm Cương đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn khó nén rung động trong lòng.
- Tiểu tử, biểu hiện cũng không tệ, có phong thái phóng viên, xem ra học tập ở trường rất tốt... ....
Vương Sơn mỉm cười nói với Phàm Cương, cũng coi như nói vài lời cổ vũ.
Phàm Cương cười cười, hắn rất vui. Vương Sơn nói:
- Sắp đến địa giới Cảng Thành, có lẽ khi đi hết đường cao tốc thì phía Cảng Thành sẽ có người ra đón, đến lúc đó chúng ta cứ ngồi yên trong xe, không cần quay chụp gì cả... ....
Phàm Cương gật đầu, trong lòng Vương Sơn lại đang xem xét đội hình ra đón trưởng phòng Trương. Hắn là một phóng viên có kinh nghiệm ở đài truyền hình, tất nhiên phải hiểu về Hoa Đông, cũng hiểu rất rõ địa vị của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông vào lúc này.
Đừng xem thường Cảng Thành chỉ là thành phố cấp hai, dù sao thì bí thư thị ủy Cảng Thành Triệu Hải Dân cũng là thường ủy tỉnh ủy. Nhưng đảng ủy và chính quyền ở Cảng Thành ma xát rất nóng, liên tục tranh chấp. Dưới cục diện này thì ai cũng nên khách khí với Trương Thanh Vân, bây giờ Trương Thanh Vân là người đứng đầu nhân sự một tỉnh, với tính cách của bí thư Trương vốn nổi tiếng thì khi lên nhận chức sẽ đốt chút lửa. Nếu trưởng phòng Trương bắt đầu đốt lửa từ Cảng Thành thì cục diện sẽ biến đổi