Khu hành chính cục tổ chức trung ương ở vào phía tây đường Trường An, đây là một khu nhà mười tám tầng, diện tích kiến trúc rất rộng, trang trọng mà không quá xa hoa, khá đặc sắc và cũng mười phần hiện đại. Bên ngoài kiến trúc được bao phủ một tầng thủy tinh, chỉnh thể rất phong cách và thanh thoát.
Dù là người nào đối diện khu nhà này cũng sẽ sinh ra cảm giác trang nghiêm và thần thánh, nơi đây chính là đầu mối của vấn đề chọn lựa cán bộ, cũng không biết có bao nhiêu quan viên trong nước có liên hệ với nơi đây. Dù anh là chư hầu một phương thì vào cửa cũng phải hạ thấp tư thái, chăm chú phản ánh vấn đề với tổ chức hoặc tiếp nhận nói chuyện với tổ chức.
Phòng làm việc của trưởng phòng cục tổ chức trung ương ở lầu năm, bên ngoài phòng làm việc là một hoa viên thanh nhã, có cây cỏ xanh tốt, có hòn non bộ, khá giống với phong cảnh hữu tình ở Giang Nam.
Một phong cảnh trang nhã thế này đều lấy ý niệm thiên nhân hợp nhất, sắp xếp rất hài hòa.
Chiêm Giang Huy nhíu mày rất chặt giống như không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh, lúc này thư ký Kha Kiến cẩn thận tiến vào châm trà, sau đó cũng không quay đi.
Kha Kiến là người cẩn thận, hắn thấy trưởng phòng đã duy trì bộ dạng lúc này hơn mười phút, nguyên nhân chính là đang xem xét một phần báo cáo của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông.
Trương Thanh Vân đã bắt chuyện với Kha Kiến để sắp xếp thời gian suy xét báo cáo, Kha Kiến cũng xem xét vấn đề tình cảm mà làm theo. Nhưng bây giờ nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạo thì trong lòng lại không yên, hắn thậm chí có chút hối hận vì quá quan tâm giúp đỡ Trương Thanh Vân.
- Phần báo cáo này nhận được khi nào?
Chiêm Giang Huy đột nhiên trầm giọng nói.
Kha Kiến chợt kinh hoàng, hắn vội nói:
- Nhận được ba ngày trước, chủ nhiệm Chu của khối văn phòng đã duyệt qua và đưa lên cho anh xem xét... ....
- Bừa bãi, sao lại để lại những ba ngày, sao không đưa đến sớm hơn?
Chiêm Giang Huy lớn tiếng nói, Kha Kiến vội vàng cúi đầu mà không dám lên tiếng, hắn cũng không thể nói rằng chủ nhiệm Chu dặn dò đến thời điểm phù hợp mới đưa lên cho trưởng phòng.
Chiêm Giang Huy tức giận nói một câu, sau đó cũng không nói gì, lão bắt đầu đứng lên đi qua đi lại.
Báo cáo công tác của Trương Thanh Vân thực tế chính là "Những vấn đề sơ lược về công tác tổ chức ở tỉnh ủy Hoa Đông", trong đó Trương Thanh Vân đã tổng kết tất cả những tồn tại không hợp lý, đặc biệt là chức quyền của phòng tổ chức là quá lớn, đánh giá quá nhiều cán bộ, mắt xích trong hệ thống tổ chức quá chặt chẽ. Tất cả đều được Trương Thanh Vân báo cáo rõ ràng.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng không chỉ báo cáo cho riêng Âu Đan, hắn tự mình làm ra báo cáo, đồng thời còn chuyển lên cho Tần Vệ Quốc và Chiêm Giang Huy.
Trương Thanh Vân đưa báo cáo cho Chiêm Giang Huy, hắn muốn thông qua bí thư Chiêm để biết yêu cầu của cục tổ chức trung ương với công tác tổ chức ở Hoa Đông. Trương Thanh Vân đưa cho Tần Vệ Quốc để xem bí thư rốt cuộc muốn quy hoạch thế cờ này như thế nào.
Mà Trương Thanh Vân đưa cho Âu Đan để thăm dò trạng thái và thái độ của các thế lực khắp nơi với ban ngành Hoa Đông.
Trương Thanh Vân thông qua văn kiện thật sự cầu thị này để phản ánh rõ ràng những vấn đề còn tồn tại trong công tác nhân sự của Hoa Đông, vấn đề rất rõ ràng, bây giờ hắn cần điềm đột phá.
Trương Thanh Vân nhất định phải biết rõ quyết tâm và tin tưởng của lãnh đạo trung ương và tỉnh ủy, như vậy mới có thể bắt tay vào công tác. Tất nhiên hắn hy vọng trung ương có thể giúp đỡ Tần Vệ Quốc, ít nhất là Chiêm Giang Huy có thể ném vấn đề cho Tần Vệ Quốc, để bí thư Tần chủ đạo công tác, như vậy Trương Thanh Vân mới nắm chắc công tác.
Đây chính là tâm tư của Trương Thanh Vân, khi Chiêm Giang Huy nhìn thấy báo cáo thì chợt sinh ra một cảm giác, lão cảm thấy Trương Thanh Vân vừa mới nhận chức đã có một báo cáo phản ánh vấn đề như vậy, rõ ràng là lớn gan.
Chiêm Giang Huy cũng biết rõ vài phần vấn đề mà Trương Thanh Vân phản ánh, bây giờ những vấn đề trong phương diện công tác nhân sự ở Hoa Đông và các tồn tại trong công tác đều được trung ương nắm khá chặt.
Không những nắm chặt mà trung ương còn tạo ra áp lực cho tỉnh ủy Hoa Đông, yêu cầu tỉnh ủy Hoa Đông nhìn thẳng vào vấn đề tồn tại, phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề. Trương Thanh Vân là một thành viên ban ngành tỉnh ủy Hoa Đông, tất nhiên hắn hiểu rất rõ điều này.
Trương Thanh Vân biết và cũng đã xem xét rất kỹ khi đưa báo cáo lên tuyến trên. Chiêm Giang Huy nhìn kỹ báo cáo của Trương Thanh Vân, cuối cùng thấy rõ những khó khăn của đối phương trong lúc triển khai mở rộng công tác, hơn nữa còn có các loại cảm giác băn khoăn với các vấn đề còn tồn đọng. Mà băn khoăn lớn nhất của hắn chính là sự giúp đỡ đầy đủ của ban ngành, đồng thời cũng chính là sự giúp đỡ đúng mức của lãnh đạo tuyến trên.
Chiêm Giang Huy nghĩ đến những ý vị sâu xa này thì trong lòng khẽ động, lão giống như đã hiểu ý của Trương Thanh Vân.
Nói một ngàn đường thì Trương Thanh Vân vẫn hy vọng trung ương giúp đỡ Tần Vệ Quốc, tất nhiên hắn báo cáo lên cục tổ chức trung ương chính là muốn Chiêm Giang Huy giúp sức cho Tần Vệ Quốc.
- Hừ, tiểu tử này.
Tần Vệ Quốc hừ một tiếng, tuy Trương Thanh Vân biểu đạt ý nghĩ rất hàm súc nhưng cuối cùng cũng khó thể tránh khỏi ánh mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh của Chiêm Giang Huy. Rõ ràng Trương Thanh Vân đang dùng lời lẽ mờ mịt để khuyên Chiêm Giang Huy nên giúp đỡ cho Tần Vệ Quốc.
Mà Chiêm Giang Huy cũng cảm thấy một ảo giác, đó là công và tư. Trương Thanh Vân có nói lý do nên giúp Tần Vệ Quốc, dù có căn bệnh gì thì phải làm cho tất cả mọi người đoàn kết quanh người vua Hoa Đông để giải quyết và chỉnh đốn, điều này giống như rất vớ vẩn.
Nhưng Chiêm Giang Huy là ai, tuy trong lòng có chút bực bội nhưng sau khi xem xét cẩn thận thì không thể không thừa nhận Trương Thanh Vân nó rất đúng. Nếu muốn Hoa Đông vững vàng trong thời kỳ quá độ thì nhất định phải dựa vào Tần Vệ Quốc, nếu không sẽ sinh ra mối nguy rất lớn.
Chiêm Giang Huy nghĩ đến đây thì không nhịn được phải ngồi xuống xem xét lại bản báo cáo của Trương Thanh Vân, lão khẽ day thái dương, sau đó thở dài một hơi:
- Trẻ con dễ dạy, có thể thấy rõ điều này thì chính là trụ cột của quốc gia.
Chiêm Giang Huy có thể tiến lên chức vụ trưởng phòng cục tổ chức trung ương tất nhiên phải có sự lợi hại của riêng mình, cũng có đặc điểm bồi dưỡng nhân tài. Môn sinh của Chiêm Giang Huy trải rộng khắp thiên hạ, tất nhiên người nào bây giờ cũng là quan viên cấp cao, mà phương pháp đề bạt cán bộ của lão cũng không bám theo khuôn mẫu.
Không thể nghi ngờ, Trương Thanh Vân là một nhân vật quan trọng trong đám nhân tài kia, một người ái tài thì niềm ai ủi lớn nhất chính là thấy được sự phát triển, rõ ràng Trương Thanh Vân ở Hoa Đông giông như có thể làm được. Nếu xét về phương diện khác thì Chiêm Giang Huy luôn bức bối vì hành động cướp người của Tần Vệ Quốc, đây không phải là mâu thuẫn thông thường mà chính là tâm tính phức tạp.
- Tiểu tử này nói quanh co nhưng chỉ là một vấn đề đơn giản, nói ra phức tạp như vậy chẳng lẽ coi mình là kẻ hẹp hòi sao?
Khóe miệng Chiêm Giang Huy cong lên thành đường, Tần Vệ Quốc cuối cùng vẫn là nhân vật lợi hại, lão kéo Trương Thanh Vân sang Hoa Đông chính là muốn tìm được sự trợ giúp. Chiêm Giang Huy nhất định không chường mặt ra nhưng từ sâu trong lòng cũng phải lau mắt nhìn Tần Vệ Quốc.
Giang sơn luôn có nhân tài, dù Chiêm Giang Huy ở vào vị trí cao cũng rất muốn được thấy anh hùng. Khi Chiêm Giang Huy là chư hầu một phương, tung hoành thiên hạ, khó gặp đối thủ, trước đó lão cho rằng Hoa Đông và Lĩnh Nam có thể phát triển mạnh mẽ trong nước chính là vì có ưu thế địa lý.
Bây giờ xem ra sự việc không hẳn là như vậy, chưa nói đến Lĩnh Nam, sau giải phóng thì có rất nhiều tinh anh đến công tác ở Lĩnh Nam, trước nay bí thư tỉnh ủy Lĩnh Nam luôn là cán bộ cấp cao của bộ chính trị trung ương.
Mà Hoa Đông rõ ràng cũng là địa phương xuất hiện lớp lớp nhân tài, nhưng những năm qua danh tiếng lại quá xấu, người khác luôn cho rằng Hoa Đông có chủ nghĩa đỉnh núi, ngoan cố khó chịu nhưng không ai thấy được mặt tinh túy.
Trương Thanh Vân rõ ràng là người thấy được điểm này, bây giờ Chiêm Giang Huy thông qua Trương Thanh Vân và cũng thấy được rõ ràng. Những năm gần đây Trương Thanh Vân xâm nhập và hiểu rõ Hoa Đông, mà Chiêm Giang Huy lại thông qua Tần Vệ Quốc để nhìn sự vật, lão cảm thấy người Hoa Đông là bất phàm.
Ấn tượng của Chiêm Giang Huy về Tần Vệ Quốc ở Hoa Đông chẳng qua chỉ là một ông già hòa ái, vài lần hai người tiếp xúc cũng chỉ gật đầu cười mà thôi, chưa từng nói qua với nhau. Chiêm Giang Huy đột nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Mà khi Chiêm Giang Huy có chút tiếc nuối thì Tần Vệ Quốc cũng đang chườm khăn nóng lên đầu nhìn bản báo cáo của Trương Thanh Vân. Lão cũng không có quá nhiều cảm thán, lão dùng tay với bút máy rồi phê chỉ thị vào văn kiện:
- Đồng chí Thanh Vân, báo cáo đã được duyệt. Những vấn đề sơ lược này nói rất đúng tim đen, tôi tin cậu là người biết rất rõ về những vấn đề trong hệ thống tổ chức ở Hoa Đông. Cậu phát hiện vấn đề cũng giải quyết vấn đề, cậu bụng làm dạ chịu, càn phải vứt bỏ những băn khoăn, buông tay buông chân hành động... ....
Tần Vệ Quốc viết ngoáy nhưng bút tích rất có lực, đầu bút lướt qua, nét chữ cứng cáp, nhưng nếu nhìn qua phong cách chữ viết thì kém xa hình tượng ôn hòa thường ngày.
Thật ra Tần Vệ Quốc và Trương Thanh Vân cùng gặp phải một vấn đề, Tần Vệ Quốc vấp phải áp lực của trung ương, lão cũng cần điểm đột phá. Nhưng điểm đột phá của Tần Vệ Quốc chính là Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân là trưởng phòng tổ chức Hoa Đông, bây giờ Hoa Đông lại cần phải kéo tấm màn về công tác tổ chức, Trương Thanh Vân phải là nhân vật đóng vai trò cực kỳ quan trọng.
Tần Vệ Quốc tin trong Hoa Đông vẫn còn rất nhiều mũi nhọn, phái Hoa Đông tan vỡ trong tay Trương Thanh Vân, bây giờ cũng phải tan rã trong tay Trương Thanh Vân.
Đây là một quá trình lắng đọng, sau khi lắng đọng tinh hoa thì cũng sẽ tạo nên tài phú và tư bản chính trị cho cả đời Trương Thanh Vân, phái Hoa Đông sẽ rời khỏi lịch sử sân khấu, nhưng tinh hoa của phái Hoa Đông lại được truyền thừa.
Từ ngày đảng được thành lập thì phe phái đã tồn tại, mà sự hưng thịnh của phe phái cũng liên tục tiếp diễn. Phái Hoa Đông đã tồn tại hơn năm mươi năm, nói đã bị chú định không phù hợp với tình thế hiện tại. Phái Hoa Đông quá ngoan cố, cố chấp, mưu cầu danh lợi theo tư tưởng đỉnh núi chủ nghĩa của các lão tướng thời trước, có thể nói là u nhọt quá lớn. Vì vậy mà bây giờ cần nhanh chóng cho phái Hoa Đông tiến vào đường cùng, sau này phái Hoa Đông tan rã, nó sẽ có được bao nhiêu ưu điểm và khuyết điểm, điều này phải xem vào Trương Thanh Vân.
Tất nhiên lúc này Trương Thanh Vân hoàn toàn không ý thức được điều này, bây giờ hắn cảm thấy nên tích cực công tác, lúc này vị trí trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông gánh áp lực quá lớn, điều này làm cho tinh thần của hắn cực kỳ căng thẳng