Trương Thanh Vân rất hào hứng, nhân viên theo đoàn cũng rất hào hứng, Trương Thanh Vân đi qua ba con đường liên tục, người tụ tập chung quanh ngày càng nhiều.
An Chi Thành hình như rất thích những tình cảnh thế này, làm lãnh đạo được quần chúng yên mến thì cảm giác rất tốt, nếu như vậy thì rất có cơ hội cùng vui với nhân dân. Bây giờ cục diện rất đúng lúc, đây đều là những gì mà An Chi Thành tỉ mỉ chuẩn bị để thịnh tình tiếp đãi.
Năm xưa khi Trương Thanh Vân nhận chức ở Cảng Thành thì lúc đó An Chi Thành chỉ là một cán bộ cấp phó ở phòng thủy lợi thành phố, điều hắn tiếc nuối nhất chính là không thể vượt qua thời điểm.
Không thể nghi ngờ An Chi Thành là người am hiểu đầu cơ luồn cúi, sau khi hắn biết Trương Thanh Vân sắp đến Cảng Thành thì lập tức nghĩ đến tình cảnh đặc thù của quận Hoàng Lăng, vì thế mà cố gắng chuẩn bị cho buổi tiếp đãi hôm nay.
Không thể nghi ngờ An Chi Thành đã thành công, chương trình của trưởng phòng Trương bị thay đổi vì đảng ủy chính quyền quận quận Hoàng Lăng chặn đường, điều này xem như chuyện lớn mà An Chi Thành sắp xếp đã thành công.
Bây giờ An Chi Thành là cán bộ cấp phó phòng, tài liệu về hắn có bảo tồn ở phòng tổ chức tỉnh ủy. Nếu hắn có chút quan hệ với Trương Thanh Vân, lợi dụng tình cảm của đối phương để ra vẻ, sợ rằng khả năng An Chi Thành tiến thêm một bước là khá lớn.
Tâm tình của Trương Thanh Vân khá phức tạp, đây không phải là lần đầu tiên hắn đến quận Hoàng Lăng, nhưng không hiểu vì sao cảm giác bây giờ và trước kia là rất khác biệt.
Tuy quận Hoàng Lăng bây giờ không phải là quận Hoàng Lăng năm xưa, bây giờ hắn vẫn là mặt trăng được sao trời vây quanh, nhưng hắn khó thể tìm được nụ cười chân thành trong đám cán bộ cấp dưới, hơn nữa tình cảnh cũng có chút ồn ào, hành trình quá đường hoàng.
Đúng lúc này một nhân viên rất trẻ đi ngoài cùng chợt chen vào nói bên tai An Chi Thành vài câu, vẻ mặt An Chi Thành biến đổi vài lượt, hắn khẽ phất tay cho đối phương rời đi.
Chíhnh An Chi Thành thì tiến lên nói:
- Được rồi, được rồi, các vị hương thân phụ lão, chương trình của trưởng phòng Trương rất căng, mọi người đừng chen chúc nữa.
An Chi Thành qua đầu nói với Trương Thanh Vân:
- Trưởng phòng Trương, trước mặt là trường trung học Hoàng Lăng mới xây dựng, dù bây giờ là cuối tuần nhưng cũng đáng giá xem xét, vừa rồi tôi đã liên lạc, lãnh đạo trường vẫn có mặt, đều đang chờ lãnh đạo ghé thăm.
Trương Thanh Vân vô thức gật đầu, trong lòng An Chi Thành có chút buông lỏng, hắn lập tức mời người mở đường, sau đó lại kéo phó chủ tịch Ấn Ngũ Quốc đến dặn dò:
- Các anh cùng lãnh đạo đi thị sát trường học, bên phía quận ủy sinh ra chút rối loạn, nghe nói có vài lãnh đạo thị trấn lên quận gây rối, để tôi quay lại xem thế nào.
An Chi Thành nói xong thì lập tức cùng thư ký và vài tên công an lên xe đi ngay.
Trương Thanh Vân dùng dư quang khóe mắt mà thấy được tình cảnh như vậy, vẻ mặt hắn không chút biến đổi, hắn được mọi người vây quanh tiến vào trường trung học Hoàng Lăng.
Rõ ràng trước đó trường trung học này chưa có sắp xếp, phương diện tiếp đãi của thành phố Cảng Thành và quận Hoàng Lăng không hợp tác và liên lạc với nhau. Hành động bất thường của An Chi Thành cũng lập tức truyền vào tai Triệu Hải Dân và Diêm Thụ Niên.
Triệu Hải Dân là người theo sát Trương Thanh Vân, Diêm Thụ Niên thì nhân cơ hội hỏi gọi phó chủ tịch Hứa Kình của quận Hoàng Lăng đến hỏi:
- Có chuyện gì xảy ra? An Chi Thành đi làm gì rồi? Các anh đang làm gì vậy?
Hứa Kình không dám giấu chủ tịch, vì vậy vội vàng nói ra sự việc. Vẻ mặt Diêm Thụ Niên biến đổi vài lượt, hắn vung tay nói:
- Anh cũng đi, lập tức xử lý sạch sẽ, ngàn vạn lần không thể cho tình cảnh náo loạn lan đến đây.
Hứa Kình lĩnh mệnh rời đi, lúc này tinh thần Diêm Thụ Niên có chút mất tập trung, hắn không muốn sinh ra tình cảnh nhiễu loạn trong trường hợp này. Trong lòng hắn biết rõ, vị bồ tát đến đây hôm nay có quan hệ không tầm thường với bí thư Triệu Hải Dân.
Hơn nữa đây là người Diêm Thụ Niên không thể đắc tội, những đồng sự trước kia ở Hoàng Hải cũng đều khuyên hắn, không nên tiếp đãi qua loa, cần cực kỳ thận trọng, điều này làm hắn không dám xem thường.
Trương Thanh Vân và Triệu Hải Dân vừa đi vừa trò chuyện, bên tay trái của hắn là trưởng phòng tổ chức thành phố Cảng Thành Tôn Học Toàn. Rõ ràng Tôn Học Toàn là một số ít cựu thần ở Cảng Thành, khi Trương Thanh Vân còn công tác ở Cảng Thành thì hắn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, khi Trần Thành cũng liên quan đến vụ án Chu Thủ Tuân thì Tôn Học Toàn được đôn lên giữ chức trưởng phòng tổ chức.
Tôn Học Toàn được giữ chức trưởng phòng tổ chức thì tỏ vẻ sẽ giữ hệ thống cán bộ phái Hoa Đông. Bây giờ Trương Thanh Vân đến đây cũng không chào hỏi với hắn quá nhiều, mãi đến khi vào trường trung học thì mới quay đầu lại hỏi:
- Anh Tả trước kia ở quận Hoàng Lăng bây giờ đang ở đơn vị nào?
Tôn Học Toàn chợt sững sờ, hắn phát hiện Trương Thanh Vân vẫn cực kỳ sắc bén như xưa, thường làm cho người khác trở tay không kịp, khi vị trí ngày càng cao thì càng khó làm người ta cân nhắc.
- Trưởng phòng Trương, hai năm trước đồng chí Tả Nam Sơn đã được điều đến phòng giáo dục làm phó thị sát.
Tôn Học Toàn nói, hắn nói mấy chữ hai năm trước rất rõ ràng, nguyên nhân cũng vì biết được Tả Nam Sơn thuộc dòng chính của Trương Thanh Vân, điều này hắn đã nói rõ mình không liên quan gì đến vấn đề điều chỉnh công tác của Tả Nam Sơn.
- Tả Nam Sơn là một đồng chí rất tốt nhưng có vấn đề trên phương diện phối hợp với lãnh đạo, để anh ấy tìm kinh nghiệm trong phòng giáo dục cũng phù hợp.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, tuy hắn nói rất tùy tiện nhưng Tôn Học Toàn lại cực kỳ quan tâm. Thường thì lời nói của trưởng phòng Trương rất có định tính, dù thế nào thì "đồng chí Tả Nam Sơn là rất tốt", đây là điều đáng quan tâm. Mà trưởng phòng Trương còn nói để đối phương tìm kinh nghiệm ở phòng giáo dục, như vậy không phải đang ngầm nói sau này còn có thể dùng sao?
Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy mà không quan tâm Tôn Học Toàn đang nghĩ gì, hắn chỉ nói vài câu, sau đó cũng không nói lời nào. Dúng lúc này đột nhên có hơn vài chục tên cảnh sát từ phía sau tiến lên nhanh chóng bao quanh nhóm cán bộ thị sát.
Trương Thanh Vân nhíu mày, vẻ mặt của Triệu Hải Dân cũng trầm xuống, vẻ mặt Diêm Thụ Niên chợt âm trầm, hắn lập tức hỏi người đứng đầu nhóm cảnh sát xem có chuyện gì xảy ra:
- Báo cáo chủ tịch, bên ngoài trường tụ tập một số lượng lớn phần tử gây rối, chúng tôi đang sắp xếp người nhanh chóng xử lý. Vì vấn đề an toàn của lãnh đạo mà tôi tự mình đến đây hộ tống mọi người rời khỏi đây.
Một tên cảnh sát hơn bốn mươi nói, đây chính là phó cục trưởng cục công an thành phố, bảo đảm an toàn cho chuyến thị sát hôm nay là nhiệm vụ của hắn.
Diêm Thụ Niên hừ lạnh một tiếng, khi hắn đang định nói chuyện thì Trương Thanh Vân đột nhiên vẫy tay với Hầu Kiệt:
- Anh đến đây một chút.
Hầu Kiệt chợt ngẩn người, Diêm Thụ Niên nháy mắt với hắn, vì vậy hắn mới nhanh chóng bước đến trước mặt Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng híp mắt nhìn đối phương nói:
- Các anh chuẩn bị xử lý khẩn cấp như thế nào? Dùng vòi rồng, dùng roi điện hay trực tiếp điều bộ đội tinh nhuệ đến giải quyết đám đông?
- À... ....
Hầu Kiệt không trả lời được, Trương Thanh Vân nghiêm túc nói:
- Cái gì gọi là quấy rối? Chẳng lẽ người quận Hoàng Lăng ăn no không có chuyện gì, tôi đến đây thì bọn họ muốn đứng ra gây rối sao? Tôi thấy mười phần là phản ánh vấn đề... ....
Hầu Kiệt không dám nói câu nào, đầu cúi xuống rất thấp, Trương Thanh Vân hừ một tiếng nói:
- Mở cửa ra, tập trung mọi người lại, vị trí này rất tốt, tôi muốn xem đám người kia có quy mô gì, đồng thời cũng kiểm nghiệm xem sân trường có đúng tiêu chuẩn hay không.
Hàn Khải không dám tùy tiện trả lời, Diêm Thụ Niên vội nói:
- Trưởng phòng Trương, người quá đông, sợ rằng cho vào sẽ không an toàn, dù phản ánh vấn đề cũng không được vây quanh lãnh đạo, nếu có chuyện gì bất trắc... ....
- Nếu ai sợ thì có thể đi ra từ cổng sau, chỗ này là tự do... ....
Trương Thanh Vân nói, hắn vừa nói vừa chỉ cửa sau. Diêm Thụ Niên bị những lời của Trương Thanh Vân làm cho đỏ mặt, hắn không dám tiếp tục nói lời nào. Triệu Hải Dân lại chỉ vào Hầu Kiệt nói:
- Làm việc theo yêu cầu của trưởng phòng Trương, nhất định phải làm tốt vấn đề giữ gìn trật tự.
Trường trung học quận Hoàng Lăng vừa mới xây dựng, cổng trường rất rộng, khoảng hơn mười mét. Lúc này cửa trường được mở ra một phần, từng người được cảnh sát đưa vào bên trong tiến đến sân trường nơi Trương Thanh Vân đang đứng. Vì có quá nhiều người nên tình cảnh yên tĩnh cũng không duy trì được bao lâu, ngay sau đó đã bắt đầu ầm ĩ.
- Đây không phải là Chủ tịch Trương sao? Đúng, là Chủ tịch Trương, tôi đã từng được gặp anh ấy, chủ tịch Trương quay về Cảng Thành chúng ta rồi sao?
Trong đám đông có người nói.
Trong đám đông có một người nghị luận thì tất cả cũng bàn tán ồn ào, trước kia Trương Thanh Vân xuất hiện rất nhiều lần trong mắt nhân dân quận Hoàng Lăng, vì vậy nhân dân quận Hoàng Lăng có ấn tượng rất sâu về hắn.
Sau khi mọi người bàn tán ồn ào thì cũng có người thử gọi Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng mỉm cười chắp tay với mọi người:
- Rất tốt, mọi người còn nhận ra tôi thì quá tốt, tôi chính là Trương Thanh Vân, vài năm trước tôi rất thường hay đến đây, hôm nay tôi quay về chốn cũ, có thể thấy nhiều hương thân phụ lão, mọi người vẫn còn nhớ, điều này là tôi cảm thấy rất vui... ....
Trương Thanh Vân nói ra vài lời dạo đầu, ngay sau đó đã có người phản ánh vấn đề, tình cảnh có chút ầm ĩ. Lúc này Hầu Kiệt phụ trách trật tự chợt kinh hoàng, hắn thấy tình cảnh khó thể khống chế được. Đúng lúc này thì Trương Thanh Vân quét mắt nhìn Hầu Kiệt nói:
- Đưa loa đến đây.
Hầu Kiệt có chút sững sốt, hắn không kịp phản ứng, nơi này có loa phóng thanh sao? Đúng lúc này có một viên cảnh sát phản ứng linh hoạt, hắn đẩy đến một chiếc mô tô chuyên dụng, bên trên có loa phóng thanh.
Trương Thanh Vân cầm lấy tay nói, hắn lớn tiếng nói:
- Các vị, mọi người nên yên tĩnh trở lại, bảo trì trật tự. Tôi đã gặp mặt mọi người, cũng sẽ không bỏ đi, điều này mọi người có thể yên tâm. Nếu có vấn đề gì thì mọi người cứ nói, không nên kích động... ....
Loa phóng thanh chuyên dụng của cảnh sát là khá lớn, lời nói của Trương Thanh Vân được mọi người nghe thấy rất rõ ràng, tình cảnh hỗn loạn lập tức được khống chế. Lúc này trái tim của Hầu Kiệt đã lên đến miệng mới xuống lại trong lồng ngực.
Trong lòng Hầu Kiệt cực kỳ hỗ thẹn, làm một cán bộ chỉ huy bảo trì trật tự mà lúc khẩn cấp lại chẳng chú ý, nếu không phải là trưởng phòng Trương thì chẳng biết khống chế cục diện hôm nay như thế nào.
Trương Thanh Vân bình tĩnh lão luyện, rõ ràng rất biết cách khống chế tình cảnh, điều này Hầu Kiệt thấy rất rõ. Khi tình cảnh vừa rồi phát sinh thì hắn thấy Diêm Thụ Niên còn phát run, mà cả hai đều là quan lớn cấp phó bộ.
Hầu Kiệt biết rõ chỉ những cán bộ lãnh đạo có kinh nghiệm công tác cơ sở cực kỳ phong phú mới có được phong cách, sự trấn định và trầm ổn như Trương Thanh Vân lúc này. Nhưng trưởng phòng Trương là cán bộ trẻ tuổi và cũng là quan lớn cấp tỉnh, chẳng lẽ đối phương cũng là người có kinh nghiệm cơ sở phong phú?
Hầu Kiệt nghĩ lại mà cảm thấy khó tưởng, nhưng từ sâu trong lòng sinh ra cảm giác khuất phục vị trưởng phòng trẻ tuổi, sự gan dạ sáng suốt không hổ danh lãnh đạo tỉnh