Chương 400: Thuận tay chèn ép

Cảnh Sương chạy xe giống như nổi điên phóng ầm ầm về phía Mục Huyện, khi chạy trên đường cao tốc thì Trương Thanh Vân cảm thấy đã cố gắng hết sức, hắn vội vàng gọi điện cho Cảnh Sương rồi nói:

- Nha đầu điên khùng, em làm gì vậy?

- Khảo nghiệm khả năng truy đuổi phụ nữ của anh, ha ha! Quả nhiên rất lợi hại, một chiếc xe cùi cũng chạy nhanh như vậy.

Cảnh Sương cười hì hì nói, tốc độ chiếc Porsche cũng chậm hẳn lại.

Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói, hắn đi theo phía sau nàng, có thể nhìn thấy Cảnh Sương rất vui. Trong trí nhớ của Trương Thanh Vân thì nàng đã lâu rồi không được vui vẻ như vậy, hắn cũng vui sướng phối hợp, hai người chơi đùa rất hấp dẫn.

Bên Mục Huyện mới xây một khu biệt thự, Cảnh Sương đưa Trương Thanh Vân đến nơi đó, sau khi tiến vào khu vực này thì thấy khắp nơi đều là cây cối, Trương Thanh Vân cảm thấy có chút thất lạc.

Khu vực này đồi núi chập chùng, biệt thự cũng được xây dựng rất lộn xộn, không theo trật tự nhưng lại có nhiều hơn vẻ hài hòa, đúng là thế ngoại đào viên.

Cảnh Sương dừng xe trước cổng một biệt thự rồi phất phất tay với Trương Thanh Vân, lúc này hắn cũng dừng xe bước xuống. Bây giờ đã là mùa hè, cây cối có vài loại ở hoa, gió núi thổi qua làm Trương Thanh Vân cảm thấy hương thơm rất nồng.

Cảnh Sương tiến lên kéo tay Trương Thanh Vân rồi nói:

- Anh thấy chỗ này thế nào?

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn nhịn không được phải quay đầu nhin Cảnh Sương, nàng cười hì hì nói:

- Em đầu tư, em thích không gian cây xanh, biệt thự trong đây cũng không nhiều lắm, người mua phần lớn là cao tầng của Tiết Cao, giá cả rất xa xỉ.

Trương Thanh Vân nhịn không được phải ôm lấy Cảnh Sương, ôm rất chặt. Hắn cảm thấy nơi này khá quen thuộc, khi vừa tiến vào hắn còn sinh ra một loại ảo giác, cảm giác như chính mình tiến vào Hiểu Nhĩ Sơn Trang ở Ung Bình năm xưa. Hắn không biết Cảnh Sương đầu tư khu biệt thự này từ khi nào, nhưng ở Thành Đô có một khu quy hoạch biệt thự cây rừng thế này mà chính mình không biết, xem ra mình cũng ít quan tâm đến nàng.

Những ngày tháng ở Ung Bình có hạnh phúc rất đơn thuần, Cảnh Sương lúc đó chỉ là một bà chủ kinh doanh Hiểu Nhĩ Sơn Trang, đó cũng là một sườn núi đầy cây cối. Trương Thanh Vân và nàng quen biết nhau, hiểu nhau, yêu nhau cũng bắt đầu từ chính Hiểu Nhĩ Sơn Trang.

- Thanh Vân, anh thích là tốt rồi, em khảo sát rất lâu mới chọn trúng địa phương này, em cũng rất thích, sau này đây sẽ là nhà của chúng ta.

Cảnh Sương trầm lặng nói.

Hai chữ "chúng ta" được Cảnh Sương nói ra rất rõ ràng, cũng rất tự nhiên. Trương Thanh Vân khẽ vuốt ve tấm lưng ong của nàng, váy lụa trắng nõn, da thịt bên trong co dãn kinh người, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác ấm áp.

Dù phong cảnh trên núi rất tốt nhưng dù sao cũng có quá nhiều muỗi, Cảnh Sương nói:

- Chúng ta vào nhà thôi, trong nhà cũng có thể ngắm cảnh.

Căn nhà này của Cảnh Sương cũng không lớn, phong cách thiết kế hoàn toàn được đối chiếu theo kiểu nhà của Hiểu Nhĩ Sơn Trang, chỉ khác nhau về chất liệu, còn bố cục thì giống như đúc. Thậm chí ngay cả sân thượng cũng tương tự Hiểu Nhĩ Sơn Trang, trên đó có hai chiếc ghế nằm, trong đó có một chiếc với lưng ghế rất cao, chiếc ghế này được chế tạo theo thói quen của Trương Thanh Vân.

Nhưng Trương Thanh Vân hôm nay không cho phép hai chiếc ghế có tác dụng của riêng mình, hắn trực tiếp ôm Cảnh Sương vào trong lồng ngực, hai người rúc vào nhau nói chuyện.

Vài năm qua hai người chưa lần nào nói chuyện với nhau thật sâu sắc, Cảnh Sương nói rất nhiều, cũng nói đến nguyên nhân thu nhận hai mẹ con Điền Gia Mỹ. Trước đó Cảnh Sương cũng vì liên quan đến Tôn Trường Thanh mà bị kéo xuống nước, vì vậy rất cộng minh với cảnh ngộ của Điền Gia Mỹ, vì vậy dứt khoát chọn phương pháp giúp đỡ nàng.

Cảnh Sương còn nói về những chuyện xảy ra vài năm trước ở nước Mỹ, trước đó cũng vì trong lòng có phiền muộn mà do dự sang Mỹ phát triển. Trương Thanh Vân biết rõ nguyên nhân buồn phiền của nàng, mình và nàng không thể cùng nhau tiến vào hôn nhân chính là tiếc nuối cả đời. Lúc đó Cảnh Sương rất bàng hoàng, rất bất đắc dĩ, tâm thần khó thể tập trung.

Trương Thanh Vân không hỏi Cảnh Sương vì sao lại nghĩ ra và nói những điều này, hắn chỉ lẳng lặng lắng nghe nàng thổ lộ. Cảnh Sương đột nhiên quay đầu nói:

- Anh cũng không thành thật, Triệu tiểu thư không có ở bên cạnh là không chịu nổi cô đơn rồi sao?

Trương Thanh Vân bị một câu nói bất thình lình của Cảnh Sương làm cho lúng túng, hắn lớn tiếng cãi cọ, Cảnh Sương lại nói:

- Anh đừng nói không có, ngôi sao họ Lăng kia cứ chốc chốc lại phát bệnh, cứ bệnh là chạy về Thành Đô, vài ngày trở ra là mặt mũi hồng hào bừng bừng sức sống, anh đừng nói cô ấy có nhân tình ở Thành Đô đấy nhé.

Trái tim Trương Thanh Vân chợt nhảy dựng lên, hắn liều chết không thừa nhận. Cảnh Sương quay đầu dùng ánh mắt sững sờ nhìn hắn rồi nói:

- Thật hay không?

- Không!

Trương Thanh Vân dùng giọng chăm chú nói, hai người đối mắt với nhau, hắn lại nói:

- Người tình của anh chính là em.

Cảnh Sương co quắp miệng, nàng cũng không có chứng cứ, chỉ muốn đột nhiên lừa đảo Trương Thanh Vân, nào ngờ đối phương đã không còn ngốc như ngày xưa, cũng lập tức lừa đảo ngược lại Cảnh Sương. Vẻ mặt Cảnh Sương chợt nới lỏng, nàng nói:

- Cũng không biết là thật hay giả, cũng vì vậy mà anh mới đến Thành Đô một chuyến.

Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, vẻ mặt hắn biến đổi, hắn nói:

- Tốt, cô nàng này, thì ra em đến Thành Đô cũng không phải vì anh, mà vì nghi ngờ anh, xem anh trị em như thế nào đây.

Cảnh Sương cười khanh khách, Trương Thanh Vân đã động thủ, không tốn bao nhiêu công sức đã hôn lên môi nàng. Hai người từ biệt quá lâu, hôm nay gặp lại thì bầu không khí cực kỳ kiều diễn, hai người đều hưng phấn, một nụ hôn giống như có thể giải tỏa hết tất cả nổi khổ tương tư trong lòng.

Một đêm rả rời, Cảnh Sương lâu ngày không được tưới tắm, thân thể lồi lõm quyến rũ, phong cách quý phái. Tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ quất ngựa truy phong không ngừng nghỉ, làm cho người phụ nữ của mình cực kỳ thỏa mãn, nước sữa giao hòa.

Trong văn phòng của Lưu Tiến ở phòng tổ chức tỉnh ủy, Trương Thanh Vân cung kính ngồi trước mặt Lưu Tiến, lúc này Lưu Tiến híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, một lúc lâu sau mới gật đầu giống như rất hài lòng.

- Công tuyển lần này khá thành công, những hổ trợ của lãnh đạo tỉnh ủy cũng đủ khẳng định điều này. Ai ai cũng biết công tuyển lần này ở phòng tổ chức sẽ bắt đầu là bước đệm tốt cho vấn đề cải cách thể chế cán bộ ở Vũ Lăng, cậu cũng là một người tham dự ở bên trong, cũng không thể chối bỏ công lao!

Lưu Tiến chậm rãi nói.

Trương Thanh Vân vội vàng xưng không dám, hắn rất khiêm tốn, quyết đoán thừa nhận sai lầm trong hội nghị cán bộ ban số ba, điều này cũng làm tăng thêm chuyện xấu cho vấn đề công tuyển.

- Đúng là những tin đồn nhảm, có người sinh sự từ chuyện không đâu, muốn ra vẻ để kéo dãn chuyện cải cách ở Vũ Lăng. Là lãnh đạo được phân công quản lý, đưa ra phạm vi cho khảo sát viên để mọi người nắm chắc, như vậy có gì mà không thể? Như vậy lại dám tốc cáo "Thao tác trong công tuyển", đây chẳng phải là những lời nói lung tung sao?

Vẻ mặt Lưu Tiến đột nhiên biến đổi, hắn nói bằng giọng rất tức giận.

Trương Thanh Vân không lên tiếng nhưng trong lòng thầm cười lạnh, chuyện bây giờ đã xong rồi, nói những lời này thì còn được gì? Sao trước đó không nói ra những lời này?

- Hôm nay chúng tôi đã thảo luận trong hội nghị thường ủy, mọi người cho rằng chủ nhiệm Liêu đâm đơn tố cáo kia cần phải nghiêm túc xử lý, đây đúng là đặt điều làm rối loạn.

Lưu Tiến lại tiếp tục, vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, hắn biết rõ đây là động tác của Vi Trung Quốc, xem ra thái độ của chủ tịch Vi rất nghiêm minh, có ý bảo vệ chính mình, trong tất cả các lãnh đạo thì chỉ có lão là tốt với mình.

Lưu Tiến cẩn thận quan sát Trương Thanh Vân, ánh mắt lấp lánh, sau đó hắn lại thở ra một hơi nói:

- Thật ra trước đó tôi cũng biết đây chỉ là những tin tức bịa đặt, nhưng mục đích của người ta chính là xông về phía cậu, cây to đón gió lớn, tôi lập tức đè ép ngay, hy vọng cậu cũng đừng sinh ra khúc mắc gì ở trong lòng.

- Sao có thể chứ? Trưởng phòng, anh tín nhiệm tôi như vậy, tôi cũng chẳng thể nào có gì khúc mắc với anh.

Trương Thanh Vân vội nói.

Lưu Tiến gật đầu mỉm cười, hắn lập tức chuyển chủ đề, ngày càng không dám khinh thường Trương Thanh Vân. Vi Trung Quốc có thể ở trong khoảng thời gian quan trọng chọc rõ vấn đề, điều này chứng tỏ người này và Trương Thanh Vân có quan hệ không tầm thường, nếu không sẽ chẳng thể nào ra tay với người của mình.

Lưu Tiến mơ hồ cảm thấy Trương Thanh Vân có phong thái của những phe phái ẩn giấu, bối cảnh làm người ta không thể đoán ra, nhìn thì có vẻ thuộc về phe phái con nhà quan nhưng nếu xem xét kỹ thì có chút liên quan đến phe phái địa phương. Đối với một người thế này thì Lưu Tiến sẽ không buông tha cho giá trị sử dụng, hắn luôn lo lắng chuyện lân này sẽ làm cho trong lòng mình và Trương Thanh Vân sẽ sinh ra khúc mắc, nhưng Vi Trung Quốc lại san bằng mọi chuyện, kết quả không tạo thành bất kỳ hậu quả xấu nào làm Lưu Tiến thở phào một hơi, đây là kết quả mà hắn mong muốn.

Lưu Tiến cũng lập tức đưa tư liệu về ba người được đề cử để Trương Thanh Vân giúp hắn tham vấn. Trương Thanh Vân xem xét rất cẩn thận, ba người này đều là những người cứng tay, Lý Vũ Hiệp trưởng phòng tổ chức Vũ Đức cũng có mặt trong nhóm này, còn có phó chủ tịch thành phố Ba Lăng Lục Triển Nguyên, người cuối cùng chính là trưởng ban số hai của phòng tổ chức tỉnh ủy Cốc Ứng Quần.

Ba người này đều có độ tuổi thích hợp, tố chất vĩ đại, cũng đều có kinh nghiệm về công tác cán bộ, đúng là rất thích hợp để đề cử. Nhưng khoảnh khắc này hắn lập tức sinh ra quyết đoán và nói ngay:

- Tôi thấy người phù hợp là trưởng ban Cốc, cá nhân tôi rất đồng ý với anh ấy.

Ánh mắt Lưu Tiến chợt sáng lên, hắn nói:

- Cậu cũng không nên xử lý theo cảm tính, tôi muốn cái nhìn khách quan!

- Chỉ căn cứ vào lời anh thì biết tất cả còn phải cần lãnh đạo quyết định, tôi có nói cũng chẳng thể dùng.

Trương Thanh Vân cười nói.

Vẻ mặt Lưu Tiến chợt biến đổi, lời này của Trương Thanh Vân đã nói lên những gì trong tận đáy lòng Lưu Tiến. Hắn không thể quyết định nhân tuyển phó phòng tổ chức, cũng không có năng lực quyết định ở thường ủy, hắn đưa ra vấn đề này chủ yếu để lung lạc nhân tâm.

Trương Thanh Vân biết rõ người mà Lưu Tiến cảm thấy thích hợp nhất chính là Cốc Ứng Quần, người này giỏi khống chế, hơn nữa bối cảnh lại thấp, khó nói rõ về vấn đề thay đổi mạnh. Vì vậy Trương Thanh Vân nói theo ý của Lưu Tiến để xem phản ứng.

Khi thấy phản ứng của Lưu Tiến lúc này thì Trương Thanh Vân vội hỏi:

- Nếu như anh Cốc không lên được thì tôi thấy chủ tịch Lục là người thích hợp thứ hai, người này quen thuộc cán bộ, cũng là nguồn máu mới, mỗi người mỗi vẻ.

Lưu Tiến gật đầu mà không có chút biểu cảm, hắn hiểu rõ lời của Trương Thanh Vân, nếu nói Cốc Ứng Quần là người tốt nhất thì thứ hai phải là Lục Triển Nguyên. Những lời giải thích của Trương Thanh Vân về hai người này tuy khá hàm hồ, nhưng có vài lời nói khó thể đưa lên mặt bàn. Lý Vũ Hiệp này không đáng tin sao?

Lưu Tiến có chút do dự, Trương Thanh Vân cũng không nói thêm điều gì mà mượn cơ hội cáo từ. Lưu Tiến là người đa nghi, có vài điểm chỉ cần nói ra một cách đơn giản thì người nà sẽ cực kỳ mẫn cảm. Trương Thanh Vân dùng lời nói hàm hồ coi như cắt đứt đường tiến vào phòng tổ chức của Lý Vũ Hiệp.

Tuy thực lực của Lưu Tiến không thể định ra nhân tuyển, nhưng hắn là trưởng phòng tổ chức, tất nhiên sẽ thiết kế những điểm mấu chốt, Lý Vũ Hiệp rõ ràng cũng có đủ năng lực.

Trương Thanh Vân biết rất rõ về Lý Vũ Hiệp, trước nay hắn vẫn bảo trì trạng thái khoảng cách. Nếu thật sự đưa người này lên đầu thì đối phương sẽ trở thành bác sĩ nham hiểm, đối với loại người này thì khi có cơ hội phải tuyệt đối chèn ép.