Trong phòng vip khách sạn Hán Dũng, Trương Thanh Vân cùng Trần Mại và Vi Cường ngồi cùng một chỗ, bây giờ đã vào ngày hè nắng chói chang, chiến tuyến tư pháp bắt đầu tiến vào những thời điểm hội nghị cao điểm. Sau khi Chiêm Giang Huy đến nhận chức thì bắt đầu tiến hành sửa đổi công tác trên chiến tuyến tư pháp một cách cực kỳ chuyên nghiệp.
- Hừ, bí thư Chiêm không hổ danh là bí thư xuất thân từ tư pháp, thật lợi hại, điều này làm cho lòng người bàng hoàng đấy nhé.
Vi Cường nhấp một ngụm rượu rồi vỗ đùi nói.
Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Không làm việc trái với lương tâm thì không sợ quỷ đến thăm, gần đây chẳng qua chỉ xử lý vài cục trưởng công an có vấn đề thôi sao? Cậu khủng hoảng vì cái gì?
Vi Cường khoát tay nói:
- Cậu không hiểu, không tin thì cứ hỏi anh Trần, hỏi xem cậu ấy có phải là chim sợ cành cong hay không?
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Trần Mại, lúc này Trần Mại cũng cười khổ một tiếng, trong ba người thì hắn đúng tiêu chuẩn cho một người em, một mình hắn là phó ban ở huyện và cũng chính là bí thư tư pháp, vì vậy cơ hội nói chen vào cũng không được nhiều lắm.
- Bây giờ không phải phòng tổ chức các anh đang tiến hành cải cách thể chế cán bộ sao? Lúc này công tác tư pháp của chúng tôi cần phải sửa đổi năng lực của cán bộ, nghiệp vụ năng lực và thái độ công tác.
- Cũng không cần thi cử gì cả, cứ hai ba ngày thì lãnh đạo đén xem xét một lần, tra xét làm các nhân viên phải chạy loạn, như vậy còn muốn để người ta sống hay không?
Trần Mại cuối cùng cũng nỏi a một câu bực tức, hắn biết rõ Vi Cường có chung chí hướng với mình, hắn nói xong thì hai người lập tức cụng ly.
Trương Thanh Vân trầm ngâm không nói lời nào, gần đây hắn đặc biệt an phận, từ chuyện lần trước có kẻ tố cáo, nói hắn có thao tác trong quá trình công tuyển, vì vậy hắn cũng không chen chân vào vấn đề công tuyển vì sợ hiềm nghi, chỉ chú trọng nhìn chằm chằm vào những chuyện khác ở ban số ba. Hắn rất ít khi xuất hiện vào khoảng thời gian này, chẳng qua chỉ duy trì công tác ở con đường thực tế.
Gần đây tất cả chiến tuyến trong tất cả các ban ngành ở toàn bộ tỉnh Giang Nam đều được sửa đổi, bí thư Chiêm tỏ ra mình có năng lực chấp chính cực kỳ cao, ngay cả những cán bộ trong tỉnh ủy cũng trở nên cực kỳ căng thẳng. Đám người ủy ban kỷ luật đưa người đi dò xét khắp nơi, những kẻ có vấn đề thường bị tóm đến ủy ban kỷ luật để học tập, những người không quá nghiêm trọng thì cũng bị công khai phê bình. Những hành động này mặc dù không có tác dụng với vấn đề đẩy mạnh và phát triển toàn cục, nhưng tinh thần người tuyến dưới lại rất phấn chấn, bầu không khí trong đơn vị không giống như trước đó. Nếu so sánh với vài năm trước thì cán bộ trong Giang Nam bây giờ hoàn toàn bị trói buộc nhiều hơn, điều này có sự trợ giúp rất lớn cho vấn đề tăng cao hiệu suất hành chính.
- Đúng rồi, Thanh Vân! Có một chuyện tôi cần nói với cậu, tiểu tử Liêu Hạc Cương kia nghe nói đã mạo phạm đến cậu, bị cậu giữ lại ở đồn công an những nửa tháng. Cha hắn là Liêu Thánh Kiệt chính là do một tay cha tôi nhấc lên, lần này tôi làm trung gian hòa giải giữa hai bên, cậu thấy thế nào?
Vi Cường đột nhiên nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt trở nên sững sờ, lửa giận cũng bùng lên đầu. Lần này người tìm Hà Khôn tố cáo chính là Liêu Thánh Kiệt, hắn có chút quan hệ bà con với một cán bộ phó ban khảo sát viên ở ban số ba phòng tổ chức, mình chỉ nói chuyện trong hội nghị với ban số ba một lần mà bị kẻ này nắm chặt tóc không buông. Trước đó đã có tin đồn Trương Thanh Vân cướp lời bí thư Chiêm ở Vũ Lăng, bây giờ vấn đề có thao tác trong công tuyển cũng được bịa ra, khi nhớ đến vụ việc này thì trong lòng hắn bừng bừng lửa giận.
- Vi đại công tử, cậu đang nói gì vậy? Cái gì mà tôi giữ cậu ta ở lại hơn nửa tháng? Hắn là người biết pháp luật mà phạm pháp, làm trái với trật tự trị an xã hội, cậu là cục trưởng công an mà nói ra những lời không có trình độ như vậy sao?
Trương Thanh Vân nói, giọng nói có chút lạnh lùng.
Vi Cường chợt kinh hoàng, hắn bị Trương Thanh Vân cài mũ một vấn đề liên quan đến tư tưởng mà vẻ mặt trở nên khó coi. Trần Mại vội vàng cung ly với Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân nhíu mày nói:
- Không ăn nữa, nghỉ ngơi sớm để ngày mai còn đi làm, nếu về quá muộn cũng không tốt. Các cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi, cũng không cần phải tiễn tôi.
Trương Thanh Vân nói xong thì đứng dậy rồi đi ngay, Vi Cường chợt trở nên sững sờ, hắn ngẩn người nói:
- Sao hôm nay tiểu tử này lại trâu bò như vậy? Tôi không không phải chỉ vừa nói một câu thôi sao? Có cần phải chụp mũ như vậy không?
Trần Mại biết khá rõ chuyện về Trương Thanh Vân, hắn mới đến Thành Đô thì đã gặp mặt Trương Thanh Vân, đồng thời cũng được đối phương nói rõ những gì đã xảy ra. Khi thấy Vi Cường không xuống nước không được thì Trần Mại liền tranh thủ thời gian nói ra những vấn đề liên quan đến Liêu Thánh Kiệt. Vi Cường càng nghe vẻ mặt càng trở nên lạnh lẽo, cuối cùng hắn cũng không nhịn được vỗ bàn nói.
- Liêu Thánh Kiệt này đúng là khốn kiếp, dám đưa ông đây lên đầu súng, rõ ràng người này khó thể hòa đồng!
Trương Thanh Vân đi xuống dưới lầu rồi lái xe chạy khỏi khách sạn, Vi Cường gọi điện đến, Trương Thanh Vân trầm giọng nói:
- Chyện gì vậy?
- Ôi anh Thanh Vân, ở đây cùng uống sao lại bỏ đi, ha ha! Tình hình của anh đã được anh Trần kể ra rõ ràng, anh em với nhau cứ từ từ là được, chưa gì đã vỗ bàn trừng mắt trắng. Lão già Liêu Thánh Kiệt kia cứ giao cho tôi, tôi sẽ giúp cậu thu phục lão ta.
Vi Cường dùng giọng cợt nhả nói.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói:
- Tôi thấy cậu không giống như cục trưởng công an, cậu nên tỉnh lại vài tháng rồi nói sau.
Giọng nói của Trương Thanh Vân rất nghiêm túc nhưng trên mặt đã có nụ cười.
Thật ra Trương Thanh Vân cũng không có biện pháp gì đối với Liêu Thánh Kiệt, sau khi biết rõ mọi chuyện thì Trương Thanh Vân vẫn cực kỳ buồn bực về vấn đề này. Đây là người của Vi Trung Quốc, nếu chính mình động đến hắn thì sẽ hao tổn tinh lực, mà Vi Trung Quốc lại là lãnh đạo lớn, mình cũng không có khả năng đi tìm hắn để nói về những vấn đề lông gà vỏ tỏi.
Hôm nay Vi Cường nói đến vấn đề này đúng là cơ hội tốt trời ban, Trương Thanh Vân cố ý nổi giận để kích thích tiểu tử này, giúp hắn có cơ hội giúp đỡ vấn đề chu toàn với Vi Trung Quốc bên kia, như vậy thì thời gian Liêu Thánh Kiệt bị lột da cũng không còn quá xa.
- Quân tử dễ đối phó, tiểu nhân khó đề phòng!
Liêu Thánh Kiệt chính là loại tiểu nhân, một đao của người này đã đâm Trương Thanh Vân không nhẹ. Dù đây chỉ là những lời bịa đặt, nhưng trước đó mình đã có gan cướp lời ở Vũ Lăng, lúc đó bí thư Chiêm cũng không nói gì.
Nhưng vì loại trừ lực ảnh hưởng mà cuối cùng những lời nói bịa đặt kia cũng có dấu hiệu bị cho ra rìa, ngoài điều này ra thì cũng không biết sau này có rơi vào tình cảnh tự dùng đá đập chân mình hay không. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã giống như mặt trời giữa ban trưa mà bị một gáo nước lạnh xối từ đầu xuống chân, điều này làm hắn cảm thấy trở tay không kịp.
Trương Thanh Vân trước nay vẫn luôn dựa theo câu nói "Người không phạm ta thì ta không phạm người." Lần này Liêu Thánh Kiệt làm việc quá xấu xa, Trương Thanh Vân cũng không phải là bồ tát bùn, ngược lại cũng nên xem trưởng phòng xây dựng có phải là loại người quyền lực ngập trời khó thể chữa trị hay không? Hơn nữa vấn đề lần này còn có thể dò xét thái độ của Vi Trung Quốc, coi như một đá ném hai chim.
Cảnh Sương cuối cùng cũng đến Thành Đô, Trương Thanh Vân đến hoa viên Thanh Giang nhấn chuông cửa cực kỳ hào hứng. Người mở của đúng là nàng, nàng mặc một bộ váy có đai lưng màu đen, điều này làm cho thân thể trở nên cực kỳ quyến rũ và trưởng thành, trên mặt trang điểm nhẹ, môi trong suốt và gợi cảm. Trương Thanh Vân nhìn thấy nàng mà trong lòng rung động, hắn tiến lên định ôm thì nàng đã lớn tiếng nói:
- Ui da, trưởng phòng Trương, anh đến đúng là đúng lúc, anh đến xem Tiểu Hà, sao?
Trương Thanh Vân chợt ngẩn ngơ, hai tay chợt khựng lại giữa không trung. Cảnh Sương vội làm mặt quỷ rồi xoay người tiến vào phòng khách, Trương Thanh Vân tháo giày đi vào mới thấy Chu Lệ Hà đang ngồi ở bên trong phòng khách. Khi Chu Lệ Hà nhìn thấy Trương Thanh Vân thì cực kỳ vui sướng, nàng vội vàng đứng lên nói:
- Chú Trương, chú đến rồi à?
Chu Lệ Hà mặc một bộ váy màu hồng phấn, tóc được tết lại thành bó, không trang điểm nhưng cảm giác thanh xuân tràn đầy sức sống làm người ta ngây ngất.
- Ha ha, Tiểu Hà đã đến rồi à? Hôm nay đến nhà dì làm khách sao?
Trương Thanh Vân cười nói.
- Không phải, cô ấy ở luôn nơi đây, em không ở lại Thành Đô lâu dài, vì vậy mới để cho chị Điền Gia Mỹ à Tiểu Hà đến đây sinh sống.
Cảnh Sương cười nói, Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc. Lúc này trong nhà bếp có một người phụ nữ trung niên đi ra, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì nàng chợt ngây dại, một lúc lâu sau mới nói:
- Trương...Bí thư Trương, anh... ....
Người này đúng là Điền Gia Mỹ, nàng gọi một tiếng bí thư mà tâm tình chợt kích động rồi không ngừng lau nước mắt. Cảnh Sương tranh thủ đỡ Điền Gia Mỹ ngồi xuống, có thể thấy được vài năm qua Điền Gia Mỹ khá khổ cực, đã không còn vẻ trưởng thành và phong tình như khoảng thời gian ở Tang Chương, đúng là đã hơi già, hai bên tóc mai có vài sợi bạc.
Điền Gia Mỹ thấy tình cảnh này thì trong lòng rất kích động, mở miệng luôn nói những lời cảm tạ. Năm xưa Chu Tử Hằng có cảnh tượng huy hoàng thế nào, nhưng sau khi xảy ra chuyện thì tất cả đều tan nát, đám anh em trước kia chạy sạch, nếu không phải Trương Thanh Vân giúp đỡ thì mẹ con nàng không thể được như hôm nay.
Vì vậy sự cảm kích của Điền Gia Mỹ là rất chân thành, chỉ thiếu dập đầu với Trương Thanh Vân mà thôi. Chu Lệ Hà kéo tay mẹ, hai mắt cũng lưng tròng, tình cảnh có chút đè nén, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó thích ứng.
- Được rồi, được rồi, chị Điền, chị đừng nói đến những lời khách khí, những chuyện trước kia anh ấy đã quên. Trưởng phòng Trương là một người quyền cao chức trọng, cũng không trông mong chị cảm ơn, chỉ cần làm việc theo lương tâm mà thôi.
Cảnh Sương nói, Điền Gia Mỹ liên tục gật đầu, đột nhiên chiếc mũi khẽ ngửi ngửi rồi đứng lên nói:
- Tôi mãi nói chuyện mà quên trong phòng bếp vẫn còn hầm cách thủy, mời bí thư Trương ở lại dùng cơm, tuy tôi chỉ là bảo mẫu nhưng cũng mượn Cảnh tiểu thư để giữ anh ở lại.
Điền Gia Mỹ nói.
Trương Thanh Vân gật đầu, hắn nói:
- Tất nhiên, chị đi nhanh lên, tôi sẽ chờ ngồi mát ăn bát vàng!
Đồ ăn được làm xong khá nhanh, rất phong phú, bốn người cùng dùng cơm cũng rất vui. Trong bàn cơm Trương Thanh Vân hỏi về tình huống học tập của Chu Lệ Hà, tiểu nha đầu này rất hào hứng, nàng nói rất nhiều. Cuối cùng lại không che đậy miệng mà cười nói:
- Chú Trương, chú thật lợi hại, sau lần trước thì đám nam sinh bát nháo kia cũng không còn đến quấy rầy cháu nữa.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, Cảnh Sương liếc mắt nhìn hắn, trong mắt lộ ra cái nhìn nghiền ngẫm. Trương Thanh Vân chợt ho khan, hắn đành phải dẫn dắt đề tài sang chủ đề lần trước gặp mặt Chu Lệ Hà, điều này làm Điền Gia Mỹ và Cảnh Sương phải cười ha hả. Cảnh Sương khom lưng cười nói:
- Tiểu Hạ, thì ra cháu có chú Trương làm hộ hoa sứ giả, đúng là rất lợi hại.
Điền Gia Mỹ thì trừng mắt nhìn con gái, nàng nói:
- Tiểu nha đầu hồ đồ, chú Trương của còn là lãnh đạo tỉnh ủy, sau này không được làm như vậy nữa.
Chu Lệ Hà bị mẹ quát mắng mà có chút uất ức, nàng cúi đầu nói:
- Chú Trương chính là anh đẹp trai, sao có thể liên hệ với những người khác, lãnh đạo lớn của tỉnh ủy cũng chẳng phải sống sao?
Cảnh Sương nở nụ cười, Trương Thanh Vân thì khá xấu hổ, hắn liên tục dùng tay sờ mũi, dùng chân uy hiếp để Cảnh Sương thu bớt tâm tư lại.
Sau khi dùng cơm xong thì Trương Thanh Vân cũng ở lại trong chốc lát, tình cảnh này đúng là khó thể ở lại qua đêm, vì vậy đành phải cáo từ. Trương Thanh Vân lái xe về nhà mà cảm thấy có chút cô độc, cũng không biết Cảnh Sương cố ý hay là như thế nào, dù sao thì cũng khó thể nói là cùng hẹn hò, trong lòng Trương Thanh Vân mơ hồ có chút thất lạc.
- Toét, toét!
Đằng sau vang lên tiếng kèn xe, Trương Thanh Vân dạt xe sang một bên, một tiếng vút vang lên, một chiếc Porsche màu hồng vượt qua rồi chạy chắn ở phía trước. Đúng lúc này điện thoại của Trương Thanh Vân lại vang lên, hắn nhấn nút nghe, bên trong truyền đến nụ cười khanh khách của Cảnh Sương:
- Thế nào? Hộ hoa sứ giả sao lái xe chậm như vậy? Không yên lòng sao?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, lúc này hắn mới hiểu người đang chạy phía trước chính là Cảnh Sương, khi hắn còn đang định nói chuyện thì Cảnh Sương đã nói:
- Đi theo em.
Điện thoại lập tức bị cắt, Cảnh Sương chạy phía trước, Trương Thanh Vân ở phía sau, hai người phóng đi như tên bắn.