Chương 401: Ban ngành thị ủy bị điều chỉnh sớm.

Cuối cùng công tác điều chỉnh nhân sự của phòng tổ chức cũng chính thức bắt đầu, ban huấn luyện đi ra trở nên độc lập, quá trình công tuyển lần này cũng đã tuyển ra được một nhân vật tinh anh trở thành trưởng ban, đó chính là Trác Quang Hoa, trước đó là phó phòng tổ chức thị ủy Hành Nam.

Mà phó phòng tổ chức mới cũng không khác biệt nhiều lắm với suy đoán của Trương Thanh Vân, sau khi mọi người thỏa hiệp thì cho Lục Triển Nguyên được đề bạt. Lục Triển Nguyên là một người trên bốn mươi, có vẻ rất phúc hậu. Tạm thời Lưu Tiến phân công cho Lục Triển Nguyên quản lý công tác tổ chức, như vậy cũng không tạo thành uy hiếp cho bất kỳ người nào khác, trong phòng tổ chức vẫn là cục diện cân đối.

Nhưng Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy có chút biến đổi, Chiêm Giang Huy là một bí thư có năng lực, khi lão dần đứng vững gót chân thì tất cả các biện pháp thi hành chính trị sẽ hoàn toàn khác biệt so với trước.

Chiêm Giang Huy trực tiếp ảnh hưởng đến tất cả các cấp bậc ở Giang Nam, lão nắm chắc tư pháp, lão nắm chắc công tác về tác phong kỷ luậ luật đảng, điều này làm cho cán bộ và thậm chí là dân chúng toàn Giang Nam cảm nhận được một làn gió uy nghiêm, bầu không khí xã hội thay đổi dần theo từng ngày.

Mà vấn đề phát triển thì chính sách của Chiêm Giang Huy rõ ràng ôn hòa hơn những bí thư trước đó rất nhiều, lão rất chú ý đến nông thôn, nông dân, đưa ra rất nhiều khẩu hiệu giúp đỡ nông nghiệp. Đồng thời lão còn khống chế tài sản đầu tư cố định, định nghĩa lại thị trường bất động sản, đưa ra những biện pháp thu hút đầu tư từ bên ngoài, ý nghĩ rất rõ ràng.

Trương Thanh Vân không thể không thừa nhận bí thư Chiêm dám nghĩ dám làm hơn bí thư Lưu trước đó rất nhiều, hèn gì người này được đánh giá rất cao, cho rằng lão là một trong những cán bộ có tài hoa trong đám bí thư tỉnh ủy, điều này rất đúng.

Trương Thanh Vân cảm nhận được những biến hóa của Giang Nam mà trong lòng cũng bắt đầu rục rịch. Lúc này trong vài tỉnh đã hô lên khẩu hiệu "Trung Nguyên quật khởi!" Quốc hội cũng tỏ ra chú ý cao độ đến vấn đề phát triển của Trung Nguyên, đây chính là cơ hội bày tỏ tài hoa, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ rất quan tâm.

Đối với Trương Thanh Vân thì công tác ở phòng tổ chức không phải là thế mạnh của hắn, nếu để hắn nắm kinh tế thì sẽ tốt hơn, vì vậy lúc này hắn rất khát vọng với vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện. Ý nghĩ của bí thư Chiêm cũng có chút nằm ngoài dự đoán của Trương Thanh Vân, trước kia hắn còn cho rằng lão già này sẽ nắm bộ phận nhân sự, hơn nữa dấu hiệu ban đầu cũng cho rằng chính là như vậy.

Nhưng lúc này quay đầu nhìn lại thì thấy bí thư Chiêm căn bản đã ổn định được thế cục nhưng nhân sự trong phòng tổ chức cũng không thay đổi quá lớn, hơn nữa Lưu Tiến rõ ràng còn chưa xưng thần với Chiêm Giang Huy. Ngược lại thì tư pháp, ủy ban kỷ luật, phòng ban tuyên truyền đề bị Chiêm Giang Huy nắm chặt, động tĩnh trong những ban ngành kia còn khủng bố hơn nhiều so với phòng tổ chức, điều này làm cho Trương Thanh Vân sinh ra cảm giác nhìn không thấu.

Nhưng Trương Thanh Vân càng cảm thấy nhìn không thấu thì càng thấy cơ hội đang dần đến. Loại cảm giác này rất mãnh liệt, vì hắn phát hiện ra phòng tổ chức đã sinh ra những biến đổi trong yên lặng, tuy chỉ là một cảm giác nhưng rất rõ ràng.

Ở thủ đô, Trương Thanh Vân xin nghỉ hai tuần để đến bên cạnh Triệu Giai Ngọc, tháng mười mang bầu, bây giờ sinh mệnh nhỏ trong người nàng cũng đã hoàn thiện. Cũng giống như tất cả những người cha khác, trong lòng Trương Thanh Vân rất căng thẳng, hưng phấn, hạnh phúc, tất cả đan xen vào nhau, đứng ngoài phòng sinh mà không thể tĩnh tâm, chỉ biết đi qua đi lại và phì phèo hút thuốc.

Lúc này trong đầu hắn chẳng còn chút ý nghĩ gì về công tác, toàn bộ cơ thể và đầu óc đều đang cầu nguyện, trong lòng chân thành đến cực điểm. Thật lâu sau thì phòng sản phụ mới mở cửa, hai mắt Trương Thanh Vân lóe lên tinh quang, bàn tay không tự chủ được phải run rẩy.

Cô bác sĩ đi ra mỉm cười nói với Trương Thanh Vân:

- Chúc mừng anh, Triệu tiểu thư đã mẹ tròn con vuông!

- Tốt quá, cám ơn, đúng là phước đức tổ tông Trương gia!

Trương Thanh Vân còn chưa kịp đáp lời thì Doãn Tố Nga ở bên cạnh đã dùng giọng kích động nói, hai người bọn họ cũng chẳng khác nào Trương Thanh Vân, đều căng thẳng. Cuối cùng vẫn là Doãn Tố Nga đẩy Trương Thanh Vân rồi nói:

- Vào xem Giai Ngọc đi, không cần phải nói nhiều, chỉ cần vài lời là được.

Trương Thanh Vân vội vàng đi vào, Triệu Giai Ngọc đang nằm trên giường với vẻ mặt trắng bệch, rất yếu ớt. Trương Thanh Vân tiến lên khẽ hôn lên mặt nàng, vẻ mặt hắn cũng không khỏi đỏ ửng, hắn đưa mắt nhìn về phía nôi em bé cách đó không xa.

Trương Thanh Vân vội vàng tập trung ánh mắt xem xét sinh mệnh bé nhỏ, rõ ràng đứa bé đã ngủ. Hắn cảm thấy trong lòng mình có những cảm giác không thể nào hình dung được, cảm thấy đứa trẻ giống như nối thẳng đến trái tim mình, sợ đụng vào sẽ làm mình đau lòng.

- Con cũng đẹp như em!

Trương Thanh Vân quay đầu nói với Triệu Giai Ngọc.

- Huyên thuyên!

Triệu Giai Ngọc chỉ nói ra hai chữ, trên mặt là nụ cười hạnh phúc, Trương Thanh Vân nắm lấy tay nàng rồi nói:

- Nghỉ ngơi cho tốt, khoảng thời gian này anh sẽ ở bên cạnh em.

Triệu Giai Ngọc khẽ gật đầu, Trương Thanh Vân cẩn thận giúp nàng đắp chăn, trong lòng cảm thấy cực kỳ không muốn nhưng vẫn quyết định đi ra ngoài để vợ nghỉ ngơi. Cuối cùng hắn cũng không nhịn được phải nhìn về phía sinh mệnh bé nhỏ, đứa bé đang nhắm chặt mắt.

Khi Trương Thanh Vân tiến ra ngoài thì chợt nghe thấy tiếng cười ha hả của Triệu Truyền, lúc này ba người nhà Triệu Truyền cũng đã đến, mọi người đang cùng nói chuyện với ông bà Trương Đức Giang. Triệu Hồng Yến là người đầu tiên nhìn thấy Trương Thanh Vân, nàng nói ngay:

- Dượng, thế nào rồi, cô cô của cháu có khỏe không?

- Khỏe, rất khỏe, mọi chuyện đều tốt!

Trương Thanh Vân luôn miệng nói, trên mặt khó thể che giấu vẻ vui sướng, tất cả đều bùng hẳn ra. Hắn giống như vì quá vui mà quên hết tất cả, thậm chí cũng chẳng chào hỏi vợ chồng Triệu Truyền.

Triệu Truyền cũng không thèm để ý, hắn tiến đến vỗ vai Trương Thanh Vân rồi nói:

- Tiểu tử cậu có phúc phận, cũng có một con gái như tôi!

Triệu Truyền mở miệng cười, hai người phụ nữ Doãn Tố Nga không nhập bọn với cánh đàn ông. Bọn họ đã là những người vợ từng trải, tất nhiên sẽ chú ý đến sự phát triển của đứa trẻ và sức khỏe người phụ nữ vừa sinh.

Tuy bệnh viện rất buồn tẻ nhưng những ngày nay Trương Thanh Vân lại cảm thấy đặc biệt phong phú, tuy hắn không giúp được gì nhưng hầu như mỗi ngày đều có mặt, con gái và vợ đều đã ở bên cạnh, hắn cảm thấy không có chút mệt mỏi.

Một tuần sau thì Triệu Giai Ngọc chính thức xuất viện, dì Ngũ sắp xếp rất phô trương, hơn mười chiếc xe tiến đến đón bà chủ về nhà. Mấy ngày qua có rất nhiều người đến thăm Triệu Giai Ngọc, phần lớn đều là người trong công ty của nàng và người Triệu gia, hơn nữa còn có vợ chồng Ngải Gia từ Thành Đô đến thăm.

Mà nhiều nhất cũng chính là điện thoại thăm hỏi, tất cả đều gọi đến số của Trương Thanh Vân, và đây cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy sự đáng ghét của điện thoại. Những người kia cứ lặp đi lặp lại một câu chúc, hình như người hưng phấn cũng khó thể phát ra những vui sướng trong lòng.

Dì Ngũ đã sớm mời bảo mẫu, hơn nữa còn có Doãn Tố Nga giúp đỡ nên vấn đề chăm sóc không cần phải lo lắng, mà Trương Thanh Vân chỉ đặt biệt phụ trách nhiệm vụ hầu hạ mà thôi.

Thật ra Triệu Giai Ngọc đã cơ bản hồi phục, tuy không thể đi ra nhưng ở trong nhà cũng không khác gì người bình thường, chẳng qua Trương Thanh Vân cũng không dám rời khỏi nhà, mỗi ngày đều cùng nàng ở cùng một chỗ. Hắn cấm vợ làm bất cứ thứ gì, ăn cơm cũng phải phát huy uy lực, đây cũng là lần đầu tiên phô bày phong cách của một người chồng người cha.

Hai tuần lễ sau cả nhà Trương Thanh Vân quay về Thành Đô, khoảng thời gian nửa năm nghỉ ngơi của Triệu Giai Ngọc chính là ở Thành Đô, cả nhà cuối cùng cũng có một cơ hội đoàn viên.

Nhưng khi vừa về đến Thành Đô thì tâm tính Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, ngày đầu tiên đi làm sau hai tuần nghĩ phép đã tham gia hội ý phòng tổ chức. Lúc này Lưu Tiến truyền đạt quyết định mới của tỉnh ủy, hiện nay tỉnh ủy sớm bắt đầu điều chỉnh ban ngành thành phố, phòng tổ chức và các bộ môn bắt đầu trở nên căng thẳng.

Trương Thanh Vân cảm nhận được vẻ bàng hoàng của Lưu Tiến nhưng trong lòng cũng cố gắng suy xét về những gì ẩn giấu trong quyết định của tỉnh ủy, có phải bí thư Chiêm đã đứng vững bàn chân và bắt đầu lật bài tẩy với toàn bộ quan trường Giang Nam hay không?

Trương Thanh Vân cảm thấy cơ hội đã đến nhưng không hề có hành động gì thiếu suy nghĩ. Mỗi ngày hắn đều cố gắng bình tĩnh, ý đồ của hắn chính là tìm ra những dấu vết trong tình huống phản ứng của các đảng ủy thành phố.

Hôm nay hắn vẫn quay về biệt thự Nam Sơn giống như mọi ngày, khi tiến vào phòng khách thì thấy mẹ đang ôm cháu ru ngủ. Tiểu tử này đã qua hơn một tháng, đã không còn bộ dạng nhỏ bé như trước kia, lớn lên đã mập mạp, rất đáng yêu.

Trương Thanh Vân ném cặp trên ghế sa lông rồi nói:

- Ngoan nào, để ba ba ôm một cái!

Trương Thanh Vân nói xong thì duỗi tay ra nhưng đứa trẻ rõ ràng không quan tâm đến cha, hắn vội vàng cướp con từ trong tay mẹ.

Đứa bé không rời bình sữa, uống rất vui sướng. Trương Thanh Vân muốn hôn con, nào ngờ vừa liếc mắt nhìn qua thì đứa bé bắt đầu khóc và phản kháng, điều này làm hắn kinh ngạc mà cũng chẳng biết làm gì hơn. Doãn Tố Nga trợn mắt nói:

- Đang còn nhỏ, đừng ôm bé!

Doãn Tố Nga vừa nói vừa nhận lấy cháu, lúc này tiếng khóc cũng dừng lại.

Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, lúc này Triệu Giai Ngọc cũng đi ra, nàng cũng nói vài lời giễu cợt, Trương Thanh Vân trừng mắt nhìn con gái mà đành phải chịu.

- Được rồi, anh cũng đừng chấp nhất với con làm gì, cần phải đặt tên cho con gái, anh thấy thế nào?

Triệu Giai Ngọc cười nói, nàng ngồi bên cạnh Trương Thanh Vân rồi lấy ra một tờ giấy. Lúc này thân thể Triệu Giai Ngọc đã khôi phục lại rất tốt, tuy bổ sung rất nhiều chất dinh dưỡng nhưng không mập ra, vẫn quyến rũ và mềm mại như trước.

Nhưng tính tình của Triệu Giai Ngọc đã thay đổi khá nhiều, không còn nói đến chuyện tình yêu, không còn thói quen nói chuyện nửa vời, ở cùng cha mẹ Trương Thanh Vân rất hòa hợp.

Trương Thanh Vân cầm tờ giấy xem xét, bên trên là rất nhiều cái tên, Trương Tư Kỳ, Trương Nhị, Trương Vận, Trương Hàm Dung...Phía sau mỗi cái tên đều ghi rõ rất nhiều ý nghĩa lằng nhằng, liên quan đến các phương diện vận mệnh, dày cả một trang giấy.

- Thứ này là ai làm ra vậy?

Trương Thanh Vân cau mày nói, hắn thật sự cảm thấy choáng váng và đầu phình to ra.

Triệu Giai Ngọc cười cười, nàng chỉ vào mũi mình, Trương Thanh Vân liếc mắt nói:

- Em có thể làm ra những thứ này sao?

Doãn Tố Nga ở bên cạnh nghe được mà cảm thấy mất hứng, bà nói:

- Nói gì vậy? Giai Ngọc nghiên cứu một tuần lễ mới ghi ra được, bây giờ chờ cậu đến quyết định.

Trương Thanh Vân vội vàng câm mồm, hắn dùng tay kéo người vợ, Triệu Giai Ngọc cũng không vùng vẫy, hai vợ chồng cùng nhau nghiên cứu.

- Đại phú đại quý, bổn mạng thuộc thủy, chữ này đọc thế nào?

- Là Tốn, là một trong bát quái.

- Còn chữ này?

- Cái này không phải là kim sao?

Trương Thanh Vân cười hi hi ha ha xem xét không biết mệt, cuối cùng Triệu Giai Ngọc cũng không nhịn được phải nói:

- Rốt cuộc anh đã nghĩ ra chưa?

Trương Thanh Vân cười ha ha, hắn nói:

- Nghĩ ra rồi, đặt là Trương Dục Mạn!

- Vì sao?

Triệu Giai Ngọc chớp chớp mắt nói.

- Vì sau cái tên này có những dòng giải thích mà anh không hiểu nhiều nhất.