Chương 302: Tu thành chính quả.

Vương Thiếu Nhất gọi điện thoại rất thuận lợi, sau khi cúp điện thoại thì một lúc sau đã có người gõ cửa, người tiến vào là một cán bộ thanh niên.

Vương Thiếu Nhất vội vàng chỉ tay vào Trương Thanh Vân rồi cười nói:

- Thư ký Thiệu, vị này chính là bí thư Trương Thanh Vân!

Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên phía trước chào hỏi thư ký Thiệu, đây là một người tinh anh, cũng vì nguyên nhân này mà trở thành thư ký của lãnh đạo. Người này nói cũng không nhiều, sau khi chào hỏi hai câu thì lập tức mở lời:

- Bí thư Trương, trưởng phòng đang đợi anh ở phòng làm việc, chúng ta cùng nhau đi qua.

Phòng làm việc của trưởng phòng Lưu ở trên lầu, khi hai người lên cầu thang thì thư ký Thiệu nói:

- Bí thư Trương, nghe nói anh rất quen thư ký Mộng phải không?

- Thư ký Mộng? Mộng Phi à? Tôi và cô ấy là bạn học trong trường đảng!

Trương Thanh Vân nói nhưng trong lòng thầm nghi ngờ vì sao thư ký Triệu lại nhắc đến thư ký Mộng với mình? Tuy hai người này đều là thư ký nhưng chắc chắn phải có gì đó mới hỏi như vậy.

Thư ký Thiệu nói:

- Tôi biết rõ lớp của các anh chị, tôi học sớm hơn hai người một năm.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn không biết phải tiếp tục đề tài này như thế nào. Thư ký Thiệu cũng là thư ký cấp sở nhưng chỉ cần xét vào giọng điệu thì Trương Thanh Vân biết rõ kẻ này đang hâm mộ mình.

Khi Trương Thanh Vân vào phòng làm việc và nhìn thấy Lưu Tiến thì không khỏi ngây ngốc, rõ ràng kém xa những gì hắn tưởng tượng. Hắn cho rằng Lưu Tiến phải không khác gì Hoàng Tân Quyền và Hà Khôn, nhưng khi gặp mặt hắn mới thấy những gì mình suy đoán hoàn toàn sai lầm.

Lưu Thần vẫn còn khá trẻ, tuy tóc hai mai đã có hơi bạc nhưng vì vẻ mặt phúc hậu nên không thấy già. Người này đứng rất thẳng, hít thở nặng nề, cặp mắt sáng ngời có thần. Lưu Tiến ngồi trên bàn làm việc mà giống như một vị tướng quân uy võ, hoàn toàn không có hương vị ẩn giấu và hàm súc của quan viên.

Thư ký Thiệu dùng giọng rất khách khí giới thiệu Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng gật đầu nói:

- Chào trưởng phòng Lưu, bí thư huyện ủy Tang Chương Trương Thanh Vân đến báo danh!

Lưu Thần nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân giống như muốn tạo ra áp lực, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng. Vẻ mặt thư ký Thiệu đứng bên cạnh chợt biến đổi, đầu không khỏi có hơi cúi xuống, vẻ mặt Trương Thanh Vân thì vẫn mỉm cười, ánh mắt bình thản.

- Ha ha!

Một lúc lâu sau Lưu Tiến mới nở nụ cười thoải mái, hắn dùng hai bàn tay có lực ép xuống nói:

- Ngồi đi, Tiểu Thiệu dâng trà. Tang Chương, đúng là Tang Chương, tôi đã từng đi qua một lần.

Trương Thanh Vân ngồi xuống theo lời của Lưu Tiến, hắn nghiêm trang chuẩn bị nói chuyện với lãnh đạo. Thư ký Thiệu làm việc nhanh nhẹn, sau khi dâng trà thì lui ngay ra ngoài.

- Đồng chí Trương Thanh Vân, phòng tổ chức và cá nhân tôi vẫn vô cùng chú ý đến cậu, những năm vừa qua cậu ở Tang Chương có được rất nhiều thành tích, lãnh đạo các ban ngành đều đánh giá cậu rất cao, cậu cho rằng thế nào?

Lưu Tiến nói, hắn đặt bút vào trong lọ, hắn gấp tài liệu trước mặt lại rồi bày ra bộ dạng chuẩn bị chuyên chú nói chuyện.

Trương Thanh Vân hít vào một hơi dài, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:

- Tôi ở Tang Chương vài năm nay có chú thành tích nhưng không phải là hoàn mỹ, thực tế trên quan hệ giữa thượng cấp và hạ cấp cũng có vài vấn đề, lãnh đạo thường xuyên phê bình tôi, đồng thời tôi cũng vui vẻ tiếp nhận.

- À!

Lưu Tiến nở nụ cười, ấn tượng đầu tiên của Trương Thanh Vân dành cho hắn là khá tốt, dù còn trẻ nhưng làm người ta sinh ra cảm giác trầm ổn, hơn nữa nói chuyện cũng rất trật tự, không vì sự biến đổi của người khác mà thay đổi tiết tấu. Quan trọng là hắn khẳng định trong công tác của mình còn vấn đề, không che giấu, cơ bản là người cầu thực, lúc này cũng không còn nhiều cán bộ tuổi trẻ được như vậy. Người xuống tuyến dưới rèn luyện quả nhiên có một luồng khí thế phóng khoáng, tất nhiên cũng không loại trừ khả năng Trương Thanh Vân có che giấu cũng không được.

- Nghe nói cá nhân cậu không muốn rời khỏi Tang Chương?

Lưu Tiến lại nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn lập tức nghĩ đến cuộc nói chuyện với Hoàng Tân Quyền, thầm nghĩ hai người này chắc đã liên hệ với nhau. Bí thư phụ trách công tác đoàn thể và trưởng phòng tổ chức đã nói chuyện với nhau thì không phải vấn đề đi ở của mình đã được xác định rồi sao?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì vẻ mặt biến đổi, hắn nói:

- Nếu như nói theo ý nguyện thì lúc này Tang Chương đang phục hưng, quả thật tôi không muốn rời đi. Nhưng là cán bộ thì có tổ chức, tôi kiên quyết phục tùng những sắp xếp của tổ chức.

Lưu Tiến hơi nhăn mày, cũng không phải chẳng hài lòng với câu trả lời của Trương Thanh Vân. Tang Chương đang phát triển thì cậu không đi được sao? Những cán bộ công tác ở tuyến dưới cũng chỉ kém ở mỗi một điểm này, lúc nào cũng tin vào chính mình, xem ra tin đồn Trương Thanh Vân không cho phép mặc cả ở Tang Chương là không sai.

Lưu Tiến khựng lại một lúc rồi nói:

- Khi cậu còn đang là bí thư huyện ủy Tang Chương thì có nhiều người tố cáo, nói cậu quá mạnh mẽ và dùng phương thức thô bạo để liên kết các ban ngành, tình hình thực tế có như vậy không?

Trương Thanh Vân có hơi ngây ngốc, hắn không ngờ Lưu Tiến lại ném ra ngoài một vấn đề dùng từ nghiêm khắc như vậy. Hắn nhíu mày nói:

- Tang Chương là địa phương rơi lại phía sau, trong quá trình cầu tiến rất khó thống nhất các tư tưởng. Là một bí thư thì quan điểm trọng tâm của tôi chính là phát triển, các ban ngành phải đoàn kết.

- Vì vậy nếu nói dùng phương pháp thô bạo thì không phù hợp với thực tế, nhưng có thể nói rõ một khẳng định chính là không nói chuyện tình cảm với những cán bộ không có tư tưởng giác ngộ và các đồng chí rớt lại phía sau. Chúng ta có thể phân tích rõ vấn đề, chúng ta có thể chậm rãi cải tạo ở những địa phương khác nhưng đối với Tang Chương thì chỉ có thể làm như vậy.

- Nếu nói thật ra thì tôi không phủ nhận mình dùng phương pháp thô bạo nhưng không có sai lầm, vì vậy tôi giữ lại ý kiến.

Lưu Tiến hơi híp mắt, hắn cũng có thêm hiểu biết với Trương Thanh Vân. Nghe nói người này rất to gan ở Vũ Lăng, nhưng lúc này còn lớn gan hơn, dám thừa nhận chính mình dùng phương pháp thô bạo trước mặt trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, đây cũng là tình cảnh đầu tiên Lưu Tiến gặp phải. Chưa nói đến chuyện người này rất thẳng thắn, không những vậy mà còn hót như khướu, vẻ mặt Lưu Tiến chợt phát lạnh, hắn vỗ bàn nói:

- Làm bừa bãi, sao lại làm quá như vậy? Làm bí thư thì phải xâm nhập và liên kết các thành viên ban ngành, nếu xét những lời cậu thì chẳng phải đã gạt ra những cán bộ không có tư tưởng giác ngộ sao? Tôi cũng muốn hỏi cậu thế nào là tư tưởng giác ngộ?

- Chẳng lẽ phòng tổ chức cấp trên khi tuyển chọn cán bộ cũng căn cứ vào tư tưởng giác ngộ như vậy sao? Tôi thấy cậu tiến lên mà người này phản đối sẽ bị đá xuống, như vậy không phải chẳng cho ai mặc cả sao?

Vẻ mặt Trương Thanh Vân có hơi đỏ lên, hắn đối mặt với một Lưu Tiến nổi nóng mà có chút bất ngờ nhưng không kinh hoàng, đợi đến khi Lưu Tiến dứt lời thì hắn mới nói:

- Trưởng phòng Lưu, người phương nam có một câu, dù là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần có thể bắt được chuột thì đều đáng giá. Tôi là bí thư huyện ủy Tang Chương, tôi là người phụ trách vài trăm ngàn dân.

- Tang Chương nằm trong góc, tất cả các tình huống đều khác biệt so với các huyện thị khác. Là một bí thư huyện ủy, tôi có pháp bảo gì? Pháp bảo của tôi chính là phân tích cụ thể vấn đề, tất cả đều phải lấy đại cục làm trọng, tất cả đều phải đặt nặng lợi ích của nhân dân Tang Chương.

- Mà muốn làm được điều này thì tất cả cán bộ phải thống nhất tư tưởng một cách cao độ. Tôi không phủ nhận vì đạt được mục đích này mà vi phạm tình huống kỷ luật của tổ chức, có vài cán bộ phải uất ức, nhưng nếu là cán bộ đảng viên mà không chịu được chút uất ức này thì rõ ràng đã phụ lòng kỳ vọng của đảng và nhân dân.

- Hơn nữa nói về vấn đề cá nhân, có những quyết đoán của tôi không phải đã được suy xét rõ ràng, trong lúc quan trọng thì các cán bộ đảng viên phải suy xét vấn đề đại cục, phải đặt nặng đại cục. Sau đó xong việc, dù anh nói tôi trái nguyên tắc, lãnh đạo phê bình thì phê bình, nên làm kiểm điểm thì làm kiểm điểm, nên xử phạt thì xử phạt, tất cả đều nói sau. Vì vậy những gì anh phê bình tôi sẽ tiếp nhận, sau này trong lúc công tác sẽ cố gắng không tái phạm.

Lưu Tiến há hốc miệng, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hắn không thể không thừa nhận người này có sự nhiệt tình và cứng chắc từ sâu trong xương tủy, mình vỗ bàn tức giận mà hắn vẫn cố gắng bám theo. Chưa nói đến những thứ gì khác, chỉ cần xét phần gan dạ và sáng suốt này thì đừng nói là cán bộ cấp sở, dù các bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố cũng chưa đuổi kịp.

Lưu Tiến xem xét lại lời nói của Trương Thanh Vân, rất trật tự và rõ ràng, lý do đầy đủ, tất cả đều có lý có tình. Lưu Tiến hắn chưa quen thuộc tình huống ở Tang Chương, nếu dựa theo lời Trương Thanh Vân thì hình như cũng rất đặc biệt. Hơn nữa Trương Thanh Vân lại là cán bộ tỉnh ủy xuống cơ quan, hắn sẽ không thể để cho người khác có cơ hội mượn cớ. Lưu Tiến nghĩ đến đây thì trong lòng cũng dần bình tĩnh trở lại.

Khi tâm tính chuyển biến thì Lưu Tiến đột nhiên cảm thấy tiểu tử trước mặt có chút giống với mình, đều là người bướng bỉnh và có gan đảm đương trách nhiệm. Hắn cũng là như vậy, làm sẽ giữ chặt, không làm sẽ buông, xử phạt thì xử phạt, chỉ cần phương hướng không sai là được, những việc nhỏ không đáng kể, con bà nó, đúng là một người có khả năng.

- Được rồi, gác vấn đề này lại, hai người chúng ta ồn ào cũng không có kết quả, đúng hay sai thì thời gian sẽ chứng minh. Lúc này chúng ta nói về hướng đi của anh!

Giọng điệu của Lưu Tiến cũng không còn cao như lúc vừa rồi.

Trương Thanh Vân thầm buông lỏng, tình cảnh vừa rồi là tên đã lên cung không thể không buông. Nói xong thì trong lòng hắn không có chút căng thẳng chỉ là giả, trước mặt hắn là quan lớn cấp sở, chính hắn là bí thư huyện ủy, dù hắn có cố gắng thì người ta bóp mình chẳng khác bóp kiến. Nếu gặp phải người có tâm hẹp hòi thì chính hắn sẽ bị chụp mũ tội danh chống đối lãnh đạo, chính hắn có dám mạnh miệng nói lý lẽ hay không?

Căn cứ vào sách "Óc phán đoán" thì Lưu Tiến là người lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to, hít thở như trâu, là loại người hay nổi nóng nhưng lại rộng rãi phóng khoáng. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thầm kêu một tiếng may mắn, nếu hắn đối diện với loại người cáo già nham hiểm như Tạ Minh Quân thì hôm nay chắc chắn sẽ xong rồi.

Nhưng đối mặt với Tạ Minh Quân thì mình sẽ nói những lời như vậy sao? Trương Thanh Vân lập tức chối bỏ khả năng này, hắn chợt minh ngộ ra mình lăn lộn đã lâu trong quan trường nên kinh nghiệm nhìn người cũng phong phú hẳn lên, thường trong những tình huống khác nhau sẽ tự nhiên có những phương pháp đối phó khác nhau.

Nếu là vài năm trước thì hầu như là không thể, hắn nhớ khi mình mới đến Thành Đô, khi hắn lần đầu tiên gặp mặt Tạ Minh Quân thì căng thẳng đến mức không dám thở mạnh, nhưng bây giờ hắn đã dám công khai to tiếng với trưởng phòng tổ chức, rõ ràng vài năm kinh nghiệm ở Tang Chương là không uổng phí.

Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ rất quan tâm đến hướng đi của chính mình, khi thấy Lưu Tiến nói ra chủ đề thì hắn tranh thủ ngồi thẳng người chuẩn bị rửa tai lắng nghe.

Lưu Tiến lúc này rất có khí thế, cặp mắt ngầu đục có tính xâm lăng nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân. không biết đã trải qua bao lâu thì hắn mới nâng ly trà lên uống một ngụm rồi hắng giọng nói:

- Thông qua biên bản tổng hợp khảo sát cậu trên tất cả các phương diện, hơn nữa còn có cả những đánh giá của các lãnh đạo, phòng tổ chức sẽ thông qua, cũng sẽ báo cáo với đảng ủy, quyết định thu cập vào công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy.

- Sao?

Trương Thanh Vân chợt kinh ngạc không khép miệng lại được, phòng tổ chức tỉnh ủy à? Mình tiến vào công tác ở phòng tổ chức tỉnh ủy sao?

Lưu Tiến cau mày nói:

- Có chuyện gì à?

Trương Thanh Vân biết vừa rồi mình đã thất thố, là cán bộ trung cấp mà khi tiếp nhận khảo sát của lãnh đạo lại xảy ra tình huống vừa rồi, đúng là quá xấu hổ.

Khi Trương Thanh Vân chuẩn bị nói tiếp thì Lưu Tiến đã dùng tay ép xuống:

- Trước tiên đợi tôi nói xong đã.

Lưu Tiến đảo mắt nhìn Trương Thanh Vân từ đầu đến chân rồi nói:

- Chức vụ của cậu là phó phòng, được phân công quản lý cán bộ ban một và ban bốn, bây giờ cậu có gì để nói không?

- Không, không có!

Trương Thanh Vân còn chưa kịp trở nên bình tĩnh, hắn nói có chút lắp bắp, sau khi hít vào một hơi mới tiếp tục mở lời:

- Nếu xét trên kinh nghiệm tổ chức công tác thì tôi vẫn không quá mức phong phú, vấn đề bổ nhiệm lần này thật sự có chút nằm ngoài ý muốn.

- Ngoài ý muốn cái gì? Niềm vui nằm ngoài ý muốn sao?

Lưu Tiến hừ một tiếng, trên mặt có nụ cười.

Trương Thanh Vân đành ho khan che giấu ngượng ngùng, hắn đã nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng không ngờ sẽ được đưa vào phòng tổ chức. Tin tức này quá đột ngột, tất nhiên trong lòng hắn vẫn là rất vui mừng. Dù sao phòng tổ chức cũng là ngành trung tâm, phó phòng tổ chức cũng là cán bộ cấp cao, nhưng vui mừng mà cũng có áp lực, vì vậy tâm lý khá phức tạp.

- Chính thức bổ nhiệm thì cần phải một thời gian ngắn nữa, nhưng trong khoảng thời gian này cậu phải cố gắng an phận một chút, tôi không hy vọng cậu tiếp tục công khai bày ra sai lầm. Nếu cậu mất mặt thì tôi cũng đâu khá hơn gì.

Lưu Tiến nói:

- Không cần phải có quá nhiều băn khoăn, cậu đã nói sẽ lấy nhân tài làm căn bản, lúc này để cậu vì đảng mà chọn lựa nhân tài, cậu cũng đừng phụ lòng tín nhiệm của lãnh đạo.

Trương Thanh Vân chợt ngẩng đầu kinh ngạc, lúc này rốt cuộc hắn cũng vững tin, mình tiến vào phòng tổ chức là ý đồ của Hoàng Tân Quyền, nếu không Lưu Tiến sẽ không nói ra những lời như vậy.

Sau khi rời khỏi văn phòng của Lưu Tiến thì thư ký Thiệu nhìn Trương Thanh Vân giống như thấy quái vật, Trương Thanh Vân không khỏi ngây người rồi hỏi:

- Sao vậy? Thư ký Thiệu?

- Không, không có gì!

Thư ký Thiệu nói nhưng trong lòng không ngừng suy nghĩ, hắn đã gặp nhiều người trâu bò nhưng chưa thấy ai trâu như Trương Thanh Vân. Vừa rồi khi trưởng phòng Lưu và Trương Thanh Vân khắc khẩu thì hắn ở bên ngoài thiếu chút nữa đã ngất xỉu.

Thư ký Thiệu làm thư ký được vài năm nhưng cũng là lần đầu tiên thấy được tình cảnh xấu hổ như vậy. Lãnh đạo nói chuyện với cán bộ tuyến dưới, hai người tranh cãi đỏ mặt tía tai, hơn nữa Trương Thanh Vân kia lại có thể bình an đi ra. Quá quỷ dị, hắn cảm thấy mình phải nhìn rõ Trương Thanh Vân một chút, người này có thể là đại nhân vật.

Trương Thanh Vân cũng không vội vàng lái xe quay về, hắn xuống lầu rồi ngồi trên xe xem những tư liệu mà Lưu Tiến đã đưa cho khi nãy. Một chồng tài liệu dày cộp, trước tiên hắn phải xem qua cơ cấu của phòng tổ chức.

Lúc này tổng cộng có một trưởng phòng bốn phó phòng, trong phó phòng thì có hai người là được phân biệt kiêm nhiệm cục trưởng nhân sự tỉnh ủy và cục trưởng cán bộ lão thành, công tác của hai người này cũng không quá phụ thuộc vào phòng tổ chức.

Nếu dựa theo cơ cấu này thì Trương Thanh Vân tiến vào phòng tổ chức sẽ có năm phó phòng, trong đó các phó phòng phân công quản lý trực tiếp là ba người, phía dưới còn có mười ban, bố trí rất hợp lý.

Lúc này Trương Thanh Vân mới biết công tác của ban số một đã được điều chỉnh, lúc này cán bộ ban số một phải phụ trách nhiệm vụ khảo sát tỉnh ủy và các cơ quan ban ngành chính quyền. Mình rõ ràng có chút oan ức, trước nay cứ tưởng phòng số một phụ trách khảo sát ban ngành cấp thành phố. Nêu sớm biết như vậy thì hắn cũng không bị động, trong lòng cũng sẽ có chút chuẩn bị.

Mà cán bộ ban số bốn thì khảo sát các lãnh đạo ban ngành và cách điều phối các công ty nhà máy thuộc nhà nước. Dù là ban số một hay ban số bốn thì đều là nơi trọng điểm, Trương Thanh Vân không ngờ mình vừa được đề bạt thì đã được ủy thác trách nhiệm lớn.

Tóm lại hôm nay có rất nhiều chuyện nằm ngoài ý muốn, thậm chí Trương Thanh Vân còn không kịp tiêu hóa hết. Trước đây một ngày thì trong đầu hắn toàn là những tư tưởng phát triển Tang Chương, lúc này đã muốn vứt bỏ tất cả ra sau đầu, lập tức vùi đầu vào nghiên cứu công tác mới, phải xem xét vấn đề cụ thể, đây đúng là một khiêu chiến rất mạnh.

Trương Thanh Vân nở nụ cười bất đắc dĩ, bây giờ nghĩ lại thì hắn thấy mình tiến vào phòng tổ chức là có người báo trước, ngày đó mình gặp Hoàng Tân Quyền, câu nói cuối cùng của lão không phải là tổ chức công tác cho nhân tài sao? Đáng tiếc là lúc đó mình không ngĩ rộng vấn đề, tư tưởng tiến vào ngõ cụt.

Tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không ngờ mình sẽ tiến vào phòng tổ chức, mà đặt biệt là phòng tổ chức tỉnh ủy. Trước đây hắn chỉ biết ngưỡng mộ, căn bản cũng không tìm hiểu xem bên trong phòng tổ chức sẽ có những lãnh đạo có chức vụ gì. Nhưng mọi chuyện xảy ra lại quá kỳ diệu, chính hắn là một bí thư một huyện nghèo khó mà nhảy lên làm phó phòng tổ chức, hơn nữa còn được phân công quản lý những cán bộ tương đối quan trọng.

Tuy cấp bậc hành chính chỉ cao hơn nửa cấp nhưng quyền lực và sức ảnh hưởng thì khó thể so sánh được. Nếu nói mình đưa tay nắm quyền to thì cũng đúng, trên lý luận thì chức vụ này sẽ quyết định đến tương lai của rất nhiều người.

Trương Thanh Vân không biết tin tức cụ thể phát ra từ nơi nào nhưng vào ngày hôm sau thì hầu như điện thoại muốn nổ tung.

Hầu như hắn nhận được điện thoại của tất cả mọi người, thậm chí ngay cả một người không nằm trong quan trường như Khâu Hâm. Trong đó cũng có rất nhiều cuộc điện thoại nằm ngoài ý muốn, ví dụ như Lệ Cương.

Không lâu sau thì Trương Thanh Vân nhận được điện thoại của Lệ Cương, tất nhiên hắn mở lời chúc mừng Lệ Cương được đề bạt làm phó chủ tịch thành phố Vũ Lăng. Lúc trước gặp mặt thì Lệ Cương có chút thận trọng, bây giờ tất cả thận trọng đã trở thành nhiệt tình, ý tứ chào hỏi rất rõ ràng.

Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ ứng phó rất tốt, trong lòng cũng cảm thấy rất vui, Lệ Cương như vậy sao mình có thể khác hơn được.

Tuy Lệ Cương có rất nhiều toan tính nhưng dù sao cũng là người có ơn với Trương Thanh Vân.

- Thanh Vân, vừa tiến vào phòng tổ chức cũng không nên tạo ra cho chính mình áp lực quá lớn, tôi tuyệt đối tin tưởng cậu.

- Năng lực cán bộ cơ sở đi lên phải được nghiệm chứng! Ha ha!

Lệ Cương cười nói.

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, lời nói của Lệ Cương rất đáng được xem xét, nghe qua có vẻ khuyến khích nhưng thật ra cũng nói bóng gió về chức trách và phạm vi của mình. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì vội hỏi:

- Không có áp lực đúng là không được, tôi là người mới đến mà lãnh đạo phân công quản lý ban số một và ban số bốn.

- Anh nói xem áp lực thế này không phải quá lớn sao?