Chương 301: Tu thành chính quả.

Triệu Giai Ngọc và Triệu Cương Kiện hắn cũng không phải anh em ruột, chỉ là anh em họ, vì vậy lễ vật này cũng khá nặng. Quan trọng là lý do mà Triệu Giai Ngọc đưa ra làm hắn phải chấn động, tình hình lúc này của mình quả nhiên giống như vậy. Con cháu nhà Triệu gia có rất nhiều, Tam thúc của Triệu Giai Ngọc tuy không phải chẳng có tiền nhưng vấn đề kinh tế vẫn có hơi thiếu.

Tuy tiền không phải là vấn đề nhưng con trai kết hôn mà bỏ ra vài chục triệu mua nhà thì không thể. Hơn nữa Quách gia lại là nhà giàu nổi tiếng, vợ của Triệu Cương Kiện chắc chắn sẽ bắt bẻ, điều này giống hệt như lời nói của Triệu Giai Ngọc.

Triệu Giai Ngọc vung tay nói với dì Ngũ:

- Dì Ngũ, chúng ta chuẩn bị dọn nhà, ngoài những vật dụng hằng ngày thì những thứ khác để lại có Tứ ca, để anh ấy đỡ mất công mua sắm.

- Tứ ca, quyền tài sản em sẽ làm thỏa đáng và giao lại cho anh, ở Giang Nam anh cũng đừng nên khách khí với em.

Triệu Giai Ngọc mỉm cười nói.

- Ha ha...Anh cũng sẽ không khách khí!

Triệu Cương Kiện dùng giọng có chút kích động nói, vẻ mặt có chút hưng phấn. Trương Thanh Vân thì nhíu mày, Triệu Giai Ngọc lại giẫm chân làm hắn không thể không cười.

… ….

- Em đúng là giỏi giả vờ, còn nữa, hơn chục triệu đồng mà cũng tặng, đúng là trò đùa.

Triệu Giai Ngọc không lên tiếng, nàng nở nụ cười nằm trong lòng Trương Thanh Vân, điều này làm cho Trương Thanh Vân không khỏi có chút căm tức, hắn nói:

- Cười, còn cười, em cho rằng những gì mình làm là đúng sao?

- Không biết, em chỉ biết vợ của Tứ ca là người Quách gia, hơn nữa Quách Ái Bình lại là người thích chỉ trích. Tứ ca em mới về nước, sao có thể đứng vững chân trong nhà? Nghe nói khi mua nhà thì chị dâu rất không hài lòng, Tam thúc cũng không dám làm quá!

Triệu Giai Ngọc nói.

- Em cho rằng đó là thật sao?

Trương Thanh Vân nhíu mày nói:

- Nhà em mà thiếu tiền à?

Triệu Giai Ngọc trợn mắt nói:

- Nhà em cũng đâu phải đại tư bản, Tứ ca kết hôn mất vài triệu bạc, vài chục triệu cũng không phải vấn đề, nhưng sao có thể ở trong biệt thự xa hoa? Đối với nhà Tam thúc thì cũng không có khả năng.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên trì trệ, cũng có vẻ cổ quái, xem ra chính mình cứ tưởng bở, thật ra con cháu Triệu gia cũng có điều phiền não. Người địa vị cao thì tầm mắt cũng cao, dân chúng thường cho rằng đây là loại người không thể với tới, khốn nổi cũng vì quá để ý mà không dám đưa tất cả lên mặt bàn, có tiền chưa chắc đã dám vung tay quá trán. Trương Thanh Vân đột nhiên sinh ra cảm ngộ, trong lòng lại có thêm hiểu biết về đạo lý cơm mình mình ăn, đường mình mình đi, tất cả đều không yên tâm và thoải mái bằng chính mình tự tạo ra. Đối với Trương Thanh Vân thì chỉ cần là tiền hắn tự làm ra, dù mua một căn hộ nhỏ cũng chẳng ngại khó coi, hơn nữa sẽ rất quý trọng.

Nhưng đối với con cháu Triệu gia và Quách gia thì gia tộc giúp mua một căn nhà vài triệu, bọn họ sẽ cảm thấy rất khó coi, vì bọn họ chưa từng lao động qua, không biết ngọt bùi cay đắng bên trong, tất cả đều chỉ biết trầm mê trong ganh đua so sánh khó thể kiềm chế.

- Hình như nghe giọng điệu của em thì có vẻ không ưa một người nào đó trong Quách gia thì phải, không phải hai nhà là thân thích sao?

Trương Thanh Vân ôm chặt Triệu Giai Ngọc rồi dùng giọng ôn hòa nói.

Triệu Giai Ngọc khẽ rướn người không lên tiếng, một lúc lâu sau hắn mới nói:

- Chỉ biết anh có cảm tình với một người nào đó ở Quách gia là được.

Trương Thanh Vân chợt cứng người, hắn nghe thấy trong giọng điệu của nàng có ý nghĩ khác, vì vậy mà không khỏi ngửa mặt lên cười dài. Phụ nữ ghen như vậy quả nhiên có hương vị khác biệt.

Trương Thanh Vân thấy Triệu Giai Ngọc đột nhiên nhúc nhích thân thể, hắn cảm nhận được từ trong ma sát có cảm giác ấm nóng, thân thể hắn cũng dần nóng lên. Hắn dùng tay giữ lấy mặt Triệu Giai Ngọc rồi hôn lướt qua vài cái.

Gương mặt Triệu Giai Ngọc cũng đỏ ửng, nàng không kháng cự, Trương Thanh Vân cũng quá vui mừng mà đặt lên môi nàng một nụ hôn dài gợi tình. Lúc này làm một nụ hôn trầm mê, Triệu Giai Ngọc rõ ràng đã có kinh nghiệm hơn trước đó. Khi đầu lưỡi của Trương Thanh Vân lách qua bờ môi thơm ngát tiến vào bên trong thì đầu lưỡi của nàng cũng e ngại quấn quanh, ngay sau đó lại giống như điên cuồng, như hai con rắn quất quýt.

Trương Thanh Vân đột nhiên cảm giác được một dư vị khác lạ truyền khắp toàn thân, trong đầu không kìm được phải nghĩ đến những điều dâm tục. Bàn tay cũng dần chuyển từ mặt Triệu Giai Ngọc xuống dưới áo rồi luồn vào trong, cảm giác nóng hừng hực trên da thịt trơn láng như ngọc thạch. Bàn tay đẩy áo ngực tiếp lên bao phủ hai ngọn núi to lớn và căng cứng, hai tay bóp nhẹ, sau đó lại xe xe hai hạt đậu. Triệu Giai Ngọc rên rỉ những tiếng dài như còi tàu, Trương Thanh Vân hoạt động càng lúc càng nhanh, môi tấn công, tay xoa bóp, người ngọc uốn éo, những âm thanh rên rỉ mê hồn cứ như nuốt gọn cả linh hồn quỷ dữ.

Trương Thanh Vân ôm lấy Triệu Giai Ngọc đi vào phòng, hắn khẽ đặt nàng lên giường. Lúc này có lẽ Triệu Giai Ngọc cũng dự cảm được tình cảnh bắt buộc sắp xảy ra, cặp mắt nhắm nghiền lại, vẻ mặt đỏ ửng giống như sắp tan chảy thành nước, toàn thân mềm nhũn như bùn.

Dù Trương Thanh Vân bừng bừng lửa dục nhưng hai bàn tay cũng tạo ra những động tác rất nhẹ. Trước tiên hắn khẽ nằm lên người Triệu Giai Ngọc, một nụ hôn dài, hai cánh tay nàng ôm lấy cổ hắn và liên tục xoa mái tóc. Trương Thanh Vân dùng tay khẽ cởi cúc áo, hai tòa thiên nhiên lộ ra trước mắt.

Trương Thanh Vân rời khỏi môi Triệu Giai Ngọc, hắn đưa miệng xuống dưới ngậm chặt đỉnh núi căng cứng và to lớn, dùng một tay xoa bóp đỉnh núi còn lại, một tay đưa xuống dưới.

Tay Trương Thanh Vân luồn qua váy Triệu Giai Ngọc, bên trong là một tấm lụa mỏng tanh mát rượi, bên trong nữa là một thung lủng phun trào dung nham, một bãi cỏ tươi tốt.

Khi Trương Thanh Vân phủ tay lên bãi cỏ bên dưới và bóp nhẹ thì tiếng rên rỉ của Triệu Giai Ngọc càng vang lên không ngớt, bàn tay nàng lại xoa đầu Trương Thanh Vân thật mạnh.

Triệu Giai Ngọc cảm thấy thân thể mình như mây gió bay phiêu du, cảm thấy bàn tay Trương Thanh Vân ở bên dưới như nhện bò màng tơ, mỗi lần bàn tay khẽ xoa nắn là cơ thể run lên như thuyền giữa bão tố. Hơn nữa cặp môi mềm mại của Trương Thanh Vân đang ngậm chặt đóa hoa trên đỉnh núi, chốc chốc hắn lại khẽ mút nhẹ, linh hồn Triệu Giai Ngọc giống như muốn tung cả ra ngoài, đỉnh núi còn lại thì bị một bàn tay đàn ông thô ráp bóp chặt, có thể nói những cảm giác bay bổng kéo đến như trời biển sắp đổ sụp.

Đây là người đàn ông đầu tiên của Triệu Giai Ngọc, người đang kích thích khắp bộ vị mẫn cảm trên thân thể nàng sắp trở thành người đàn ông đầu tiên của đời nàng, hơn nữa còn là người duy nhất.

Lúc này Triệu Giai Ngọc đã cảm thấy người nóng như nướng trên lửa, nàng dùng hai tay cởi áo Trương Thanh Vân rồi liên tục chà xát, cũng cảm giác được lửa dục trên người Trương Thanh Vân bành trướng.

Đột nhiên Triệu Giai Ngọc kêu lên một tiếng kinh hoàng, thì ra bàn tay nàng trượt xuống hạ thân Trương Thanh Vân và đụng vào một vật nóng còn hơn lửa, cứng còn hơn sắt và có vẻ rất dài. Nàng nhịn không được phải mở mắt ra nhìn, một cây sắt dài, đen sẫm, xấu xí đến cực hạn nhưng cũng hùng dũng vô bờ, sao nàng không sợ cho được? Bàn tay ngọc vô tình bóp chặt lại rồi mở ra rất nhanh.

Trương Thanh Vân thấy được tình cảnh này, lửa dục trong lòng càng bùng lên bất tận, hai bàn tay lại càng không an phận. Cặp núi bên trên của Triệu Giai Ngọc bị Trương Thanh Vân nhào nặn kinh người, lúc này đã vô cùng cứng ngắc, cực kỳ nóng. Bàn tay Trương Thanh Vân bên dưới cũng cảm nhận được mưa rào âm ỉ, cây cỏ ngã rạp, núi lửa phun trào.

Trương Thanh Vân khẽ dựng người lên, khúc cây hùng dũng bên dưới vươn lên thật cao, kéo ra thật dài. Hai chân Triệu Giai Ngọc kéo lên, hai người đều đã không còn mảnh vải, Trương Thanh Vân điều khiển cây sắt chậm rãi đâm vào trong khe núi đỏ chói. Hai người đồng thời thét lên một tiếng cuồng si, cây sắt vào được hơn một phần ba.

Trương Thanh Vân cảm thấy nóng bức, ẩm ướt vô hạn, mềm mại vô bờ, căng cứng không thể tả xiết. Triệu Giai Ngọc thì cảm thấy đau như xé toạc cả người, nàng nhắm chặt mắt, hàm răng xiết chặt, cặp chân dài co lại và chạng ra một chút.

Trong đầu Trương Thanh Vân chợt bùng lên ý nghĩ thương xót, hắn giữ nguyên tình cảnh như vậy một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi tiến vào rồi chậm rãi đi ra. Lúc này cảm giác ướt át đến cực độ làm hắn thoải mái hơn và tiết tấu cũng nhanh hơn.

Dần dần Triệu Giai Ngọc đã không còn cảm giác đau như lúc đầu, nàng dần cảm thấy khoái cảm, những rung động bên dưới và cảm giác căng cứng vì bị lèn chặt cứ truyền thẳng lên đỉnh đầu làm bờ môi không khỏi mở lớn phát ra những âm thanh rên rỉ đang xấu hổ, kèm theo đó còn cả tiếng thở dốc.

Lúc này Trương Thanh Vân đã nằm hẳn lên người Triệu Giai Ngọc, hắn lợi dụng cơ hội để hôn lên môi nàng. Triệu Giai Ngọc cảm thấy khó thở nhưng vẫn cố gắng quấn lấy Trương Thanh Vân, cả hai hòa cùng vào một thể, Trương Thanh Vân cũng làm nhanh và mạnh hơn.

Một lúc sau đến giai đoạn nước rút, cả hai quấn chặt lấy nhau, cả hai đều hưởng ứng và kết thúc bằng một tiếng thét dài. Mây gió qua đi, không gian tĩnh lặng, Trương Thanh Vân cũng không có tâm tư dọn vệ sinh, hắn ôm Triệu Giai Ngọc lúc này đã mền nhũn sang một gian phòng khác.

- Anh, ư... ....

Triệu Giai Ngọc hừ một tiếng nói, rõ ràng có chút bất mãn với Trương Thanh Vân.

- Công tác dọn dẹp kết quả để cho ngày mai, hôm nay nghỉ ngơi tốt là được.

Trương Thanh Vân cười hì hì nói, Triệu Giai Ngọc khẽ nhắm mắt, giữa hai chân mày bùng lên cảm giác vừa khoái cảm vừa có chút đau.

Khi hai người lên giường lớn thì Triệu Giai Ngọc chui vào trong lồng ngực Trương Thanh Vân như một con mèo nhỏ, nàng không ngẩng đầu lên. Trương Thanh Vân ôm chặt lấy nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp và thoải mái vô hạn, thậm chí còn có chút cảm giác vui sướng quên cả đất trời.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân cảm thấy người ngọc trong lồng ngực hô hấp đều đặn, hắn tưởng Triệu Giai Ngọc đã ngủ, vì vậy mà đốt một điếu thuốc. Lúc này hắn cảm thấy rất yên lặng và hưởng thụ, lần đầu tiên hắn sinh ra một cảm giác thoải mái à khoan khoái đến như vậy.

- Kết hôn thôi!

Triệu Giai Ngọc nhịn không được phải thầm nghĩ, hắn cũng cúi xuống nhìn Triệu Giai Ngọc, lúc này đã thấy Triệu Giai Ngọc đang ở trong lồng ngực, cặp mắt sáng ngời đang chớp chớp nhìn mình.

Triệu Giai Ngọc đón lấy ánh mắt Trương Thanh Vân mà gương mặt không khỏi đỏ hồng, nàng lại ép mình vào ngực hắn thật chặt.

- Còn đau không em?

Trương Thanh Vân dùng giọng thương tiếc nói.

Triệu Giai Ngọc gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt có hơi nhăn nhó. Trương Thanh Vân dùng giọng cổ vũ cười nói:

- Mai mốt nếu rảnh rỗi thì chúng ta đi dạo phố nhé!

- Sao vậy?

Triệu Giai Ngọc nói, lông mi hơi chớp.

- Vì anh muốn mua một thứ gì đó, sau này buộc chặt lấy em, chúng ta không bao giờ xa cách.

Trương Thanh Vân nói.

- Á... ....

Triệu Giai Ngọc khẽ hô lên một tiếng, nàng nói:

- Anh...Anh... ....

- Sao vậy?

Trương Thanh Vân cau mày nói.

Triệu Giai Ngọc chớp mắt:

- Không, không có gì cả, nhưng em không ngờ anh lại nói như vậy, làm cho...Làm cho em cảm thấy không thích ứng.

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Cảm thấy buồn nôn phải không?

Triệu Giai Ngọc nở nụ cười xấu hổ, nàng vùi đầu vào ngực Trương Thanh Vân giống như muốn chui hẳn vào để hai người hòa thành một thể.

Trương Thanh Vân lại cảm thấy nóng lên nhưng lý trí nói cho hắn biết lúc này không nên tiếp tục, vì vậy đành phải ép lửa dục xuống rồi di chuyển chủ đề.

Đêm nay nhất định sẽ rất khó ngủ, Trương Thanh Vân đều nghị hai người nói ra những kỷ niệm hồi còn nhỏ. Trương Thanh Vân là người nói ra đầu tiên, kể về cuộc sống của mình ở nông thôn, câu chuyện xoay quanh địa phương giàu truyền thống, con người cũng hiền hòa.

Thời còn nhỏ Trương Thanh Vân rất năng động, Triệu Giai Ngọc nghe mà cảm thấy rất hứng thú. Đôi khi còn cười lớn không chút toan tính, mãi đến hôm nay Trương Thanh Vân mới thấy mình hiểu sâu về Triệu Giai Ngọc.

Triệu Giai Ngọc rất biết cười, thậm chí cười rộ lên cũng rất đẹp. Trước kia nàng ngẫu nhiên nở nụ cười nhưng tuyệt đối không nở rộ như hôm nay, nụ cười rất tự nhiên, rất phóng khoáng.

Trương Thanh Vân hiểu rõ tình cảm giữa mình và Triệu Giai Ngọc đã đến mức khó phân biệt được, đây là tình cảnh đạt đến mức độ hôn nhân.

Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc cũng đã quen nhau được bốn năm năm, dù là với hắn hay nàng thì đây cũng đều là những năm tháng khó quên. Những năm vừa qua đã ươm mầm cho một tình yêu đẹp như chuyện đồng thoại, tình cảm lúc này đã kết trái nở hoa, hòa hợp viên mãn thế này rõ ràng khó thể tưởng tượng nổi.

Một bé trai lớn lên ở nông thôn và một bé gái cao cao tại thượng như một công chúa đến với nhau, cuối cùng hai người cũng từ quen biết mà hiểu nhau và yêu nhau, trong đó có rất nhiều kỷ niệm. Hai người giống như có một hố sâu ngăn cách về thân phận, nhưng hai người cũng dùng sự cố chấp và kiên cường để san bằng tất cả. Sau này hai người không còn khúc mắc, chắn chắn sẽ cùng nắm tay nhau đi đến cuối chân trời.

Trương Thanh Vân cảm thấy rất tự hào với chuyện tình này, trong đây hai người học được cách sống độc lập, học cách phấn đấu gian khổ để kéo tương lai của chính mình đi về, hai người rèn luyện được dũng khí và sự tự tin để đối mặt và vượt qua khó khăn. Dù núi sông đứt gãy thì chúng ta vẫn sừng sững bất động, hai người nắm tay nhau, có năng lực và lòng tin đối mặt với thế giới. Hai người ôm nhau không nói gì nhưng tâm ý tương thông, ngoài niềm hạnh phúc vô bờ thì còn có rất nhiều thu hoạch. Tất cả những uất ức, khó khăn, đau khổ trong những năm vừa qua đều đã thăng hoa trong khoảnh khắc này, hai người cùng nhau chứng kiến sự thăng hoa, cảm giác này chính là tài sản trọn đời của cả hai.

Một lúc lâu sau Triệu Giai Ngọc mới dùng giọng nhẹ nhàng nói ra một cuộc sống cực kỳ buồn tẻ, phiền muộn và cô độc khi còn nhỏ. Nếu như là ngày xưa chắc chắn Trương Thanh Vân sẽ không có dũng khí để nghe tiếp.

Nhưng hôm nay Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc không sinh ra cảm giác âm u, hơn nữa còn từ câu chuyện mà cảm nhận được hương vị khác.

Đau khổ vui buồn đều là những gì mà ông trời đã ban tặng, đều là công tạo hóa.

Nhưng con đường mình đi thì chính mình tự quyết định, điều này không liên quan đến ông trời, cũng không liên quan gì đến người khác. Một con người có động lực, có sự cố chấp, có tự tin và quật cường, dù đường gập gềnh thì chắc chắn sẽ dũng cảm tiến tới, chẳng có ai ngăn cản được.

Nhưng có một chuyện làm Trương Thanh Vân canh cánh trong lòng, Triệu Giai Ngọc nói năm tuổi mình đã cầm súng chơi đùa, bảy tuổi đã huấn luyện dã ngoại cùng bộ đội, hắn cảm thấy một luồng khí nguy hiểm.

Người phụ nữ trong lòng rõ ràng không phải nhu nhược như những gì Trương Thanh Vân nghĩ, sau này không nên chọc nàng, không nên để nàng tức giận. Mình đường đường là một người đàn ông mà để nàng ăn hiếp là một chuyện rất dọa người.

- Không được rồi, kể từ ngày mai anh phải đi luyện võ để phòng thân!

Trương Thanh Vân nở nụ cười ranh mãnh nói.

Triệu Giai Ngọc có chút ngây ngốc, ngay sau đó lại vỗ hai bàn tay phấn, nàng lẩm bẩm:

- Học võ phòng thân sao? Chỉ biết giở trò quỷ, không ngờ cũng nói ra những lời như vậy.

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Nếu không như vậy thì không được, em biểu diễn chút bản lĩnh đi, để chồng mở rộng tầm mắt.

Gương mặt Triệu Giai Ngọc chợt đỏ bừng, nàng liếc xéo Trương Thanh Vân mà không lên tiếng. Trương Thanh Vân vội vàng ba hoa, hắn giễu cợt nàng nói không đúng sự thật, cảm thấy hoài nghi tuyệt đối về vấn đề thuở nhỏ Triệu Giai Ngọc được huấn luyện trong quân đội. Triệu Giai Ngọc nhíu mày, Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy không phải, bàn tay phải của hắn bị nàng chụp trúng, ngay sau đó là cảm giác đau đớn. Hắn thầm kêu không ổn rồi la lớn:

- Ơ kìa, sáng rồi... ....

- Em... ....

- Khanh khách!

Trương Thanh Vân cũng không cảm thấy có gì đó không đúng, khi nghiêng đầu thì nhìn thấy Triệu Giai Ngọc cười như hoa nói:

- Em giúp anh đăng ký học võ nhé, anh rất có thiên phú...Khanh khách... ....

Trong phòng chợt rộn vang tiếng cười.

Sáng sớm Trương Thanh Vân đến phòng tổ chức tỉnh ủy.

Hôm nay phó phòng Vương mặt mũi hồng hào, khi gặp Trương Thanh Vân thì lập tức nói:

- Trước đây chúng ta đã từng tiếp xúc qua, tôi nhớ trước đó cậu vẫn là người phòng giám sát, thoáng cái đã là vài năm.

Trương Thanh Vân bắt tay với phó phòng Vương, hắn cảm thấy người này không giống như thay mặt tổ chức nói chuyện với mình, ngược lại còn có ý muốn làm quen, vì vậy hắn cũng dùng giọng khách khí nói vài câu.

Phó phòng Vương có tên đầy đủ là Vương Thiếu Nhất, hơi mập hơi lùn, bộ dạng rất hòa nhã. Trang phục của người này khá đặc biệt, tóc chải ngược về phía sau, dây lưng rất nam tính, nhìn qua thì có chút buồn cười, không giống như phong thái của lãnh đạo.

Vương Thiếu Nhất híp mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn cẩn thận xem xét từ đầu đến chân. Trương Thanh Vân trẻ đến mức làm người khác giật mình, so với Vương Thiếu Nhất hắn thì nhỏ hơn khá nhiều. Nhưng trên đường làm quan sao có thể so sánh độ tuổi, Trương Thanh Vân còn cao hơn Vương Thiếu Nhất cả gang tay, vì vậy làm lòng người có chút hương vị không đúng.

- Bí thư Trương, mời cậu ngồi, tôi đi gọi điện cho trưởng phòng, để xem bây giờ anh ấy có rảnh không.

Vương Thiếu Nhất nói.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, trưởng phòng tổ chức tự nói chuyện với mình sao? Thay mặt tổ chức nói chuyện à? Trương Thanh Vân cảm thấy tâm tình không ổn định, vì nếu là đề bạt cán bộ bình thường thì trước tiên tổ chức sẽ khảo sát ở cơ sở, trưng cầu ý kiến cá nhân, sau đó mới có người thay mặt lãnh đạo nói chuyện.

Cuối cùng mới là bày tỏ công khai, kết quả được đưa lên hội nghị thường ủy hoặc là hội nghị đại biểu đoàn thể, sau đó mới chính thức được bổ nhiệm. Trương Thanh Vân không ngờ có thể được gặp mặt trưởng phòng tổ chức nhanh như vậy, hôm nay hắn còn chưa kịp chuẩn bị.

Lúc này trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy là Lưu Tiến nhưng Trương Thanh Vân chưa từng được gặp người này, mà hắn lại đặc biệt lưu ý đến bí thư tỉnh ủy Giang Nam Lưu Trắc Nhiên. Tuy hắn biết hai người này cùng họ nhưng không có quan hệ máu mủ, bí thư Liêu quê ở tỉnh Huy Đông mà trưởng phòng Lưu là người quê quán Giang Bắc.