Chương 303: Con trai của bí thư Hoàng

Lệ Cương ở đầu dây bên kia lập tức rơi vào trầm mặc, trong lòng không có chút ý vị nào. Cán bộ trong phòng tổ chức là trung tâm, hắn không thể so sánh với Trương Thanh Vân. Hắn tưởng rằng Trương Thanh Vân vừa được điều đến phòng tổ chức thì trên tay sẽ không có quyền lợi, nào ngờ chỉ sau khoảnh khắc đối phương đã được giao quản lý hai ban nắm cán bộ trung tâm. Lệ Cương và Trương Thanh Vân đều là phó phòng nhưng nếu so sánh thì đâu chỉ cách xa nhau nghìn dặm?

Người ta là lãnh đạo tỉnh chân chính, trong bàn tay nắm tiền đồ và vận mệnh của rất nhiều người, mà Lệ Cương hắn chỉ là một phó chủ tịch thành phố Vũ Lăng, chức vụ này chỉ dùng để hù dọa những cán bộ không hiểu chuyện mà thôi.

Vì vậy mà tâm tình của Lệ Cương trở nên phức tạp, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên Trương Thanh Vân gặp mình, ngay lúc đó đối phương chỉ là một cán bộ không gì bình thường hơn ở xã Lật Tử Bình.

Lúc đó Lệ Cương hắn vì muốn nhanh chóng đứng vững bàn chân, hơn nữa vừa lúc đến trường đảng gặp mặt Trương Thanh Vân, có thể nói là đề bạt đối phương trong tình cảnh rất ngẫu nhiên.

Nhưng vấn đề ngẫu nhiên của Lệ Cương hắn bây giờ đã thành truyền kỳ, chỉ sau vài năm ngắn ngủi mà người ta từ cấp phó khoa phóng thẳng lên mây, lúc này đã là quan lớn có thực quyền cấp phó phòng, hơn nữa còn mơ hồ cao hơn mình một cái đầu.

Mọi chuyện đúng là không thể tưởng tượng nổi, đường đi của Trương Thanh Vân trong quan trường quá thẳng. Lệ Cương biết rõ điều này không chỉ phụ thuộc vào vận may mà Trương Thanh Vân phải có điểm hơn người.

Đặc điểm lớn nhất của Trương Thanh Vân chính là năng lực và sức hiểu biết rất cao, khi còn trẻ ở Ung Bình thì sau vài năm rèn luyện đã mỗi ngày mỗi khác, lúc này đã đến tình cảnh mà ngay cả Lệ Cương cũng phải ngẩng đầu nhìn lên, đã trở thành một cây đại thụ che trời.

Sau khi chấm dứt nói chuyện điện thoại với Lệ Cương thì Vi Cường lại gọi tới, hắn nói nhất định phải mời khách chúc mừng. Trương Thanh Vân không biết làm gì hơn phải mời hắn dùng cơm ở khách sạn quốc tế.

- Thanh Vân, có chuyện gì vậy? Sao điện thoại liên tiếp như thế?

Trong phòng khách truyền đến giọng nói của Triệu Giai Ngọc.

Trương Thanh Vân vội vàng đi ra phòng khách, hắn cười nói:

- Đúng rồi, anh còn chưa hỏi em đây này, sao hôm nay em không đi làm?

Gương mặt Triệu Giai Ngọc chợt ửng hồng, nàng co chân trên ghế sa lông nói:

- Anh...Anh còn nói nữa, tối hôm qua anh...Anh...Mạnh...Sau này cũng chỉ nên một lần... ....

Trương Thanh Vân chợt ngây ngốc, cuối cùng cũng không nhịn được phải cười ha hả. Lại là câu nói nửa vời, lại nửa vời, Triệu Giai Ngọc có đôi khi là một thiên tài che giấu những chuyện lớn, những lời này làm cho Trương Thanh Vân bừng bừng lửa nóng.

Triệu Giai Ngọc thì rất xấu hổ, nàng muốn phóng đến tính sổ Trương Thanh Vân nhưng vừa vùng lên thì hai chân lại mềm nhũn và ngồi xuống ghế sa lông.

Trương Thanh Vân ngưng cười, trong lòng bùng lên cảm giác thương tiếc. Tối hôm qua quả nhiên hắn cũng hơi quá, biết rõ người ta đang ở trong giai đoạn đầu tiên mà liên tục leo lên ba bốn lần, như vậy nàng có thể chịu đựng được sao?

- Giai Ngọc, hôm nay anh ra ngoài dùng cơm, em ở nhà nghỉ ngơi nhé! Tối nay chúng ta ngủ "chay"!

Trương Thanh Vân nói, hắn ngồi lên ghế sa lông rồi ôm người phụ nữ của mình vào lòng.

Triệu Giai Ngọc bĩu môi, nàng có vẻ như rất hưởng thụ, một lúc lâu sau mới nói:

- Đúng rồi, anh còn chưa trả lời em, sao hôm nay nhiều cuộc điện thoại như vậy?

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn dùng trán đụng vào trán Triệu Giai Ngọc rồi nói khẽ:

- Vì anh sắp lấy vợ đẹp, tất cả mọi người đều chúc mừng.

Triệu Giai Ngọc trợn mắt, thân thể khẽ rụt lại, rõ ràng không thích ứng với những lời nói ba hoa của Trương Thanh Vân. Nàng xịch người sang một bên không nói lời nào, hai vành tai đỏ hồng, bộ dạng rất e lệ.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn cưỡng ép ôm nàng vào lòng, sau đó nói rõ ra chuyện mình sắp được triệu hồi về Thành Đô đảm nhiệm chức phó phòng tổ chức.

- Thật vậy sao?

Triệu Giai Ngọc nó, hai đầu chân mày bùng ra cảm giác vui sướng khó tả, sau đó nàng lại dùng giọng dịu dàng nói:

- Em cũng biết anh sẽ trở lại, hai năm rồi, anh đã đi ra hơn hai năm!

Trương Thanh Vân cảm nhận được sự dịu dàng của Triệu Giai Ngọc, hai người ôm siết lấy nhau mà không nói gì, hai người cảm thấy cuộc sống tương lai có rất nhiều điều ước mơ... ....

Đến tối Trương Thanh Vân đến khách sạn quốc tế, hôm nay hắn cũng không đưa Triệu Giai Ngọc theo, Vi Cường đã sớm chờ ở cửa, khi Trương Thanh Vân thấy Sở Hà thì khẽ nhăn mày, tâm tình có chút không tốt. Vi Cường cười ha hả nói:

- Thanh Vân, ha ha, đồng chí lãnh đạo, sau này cậu là lãnh đạo của tôi!

Vi Cường tiến lên nói, hắn định ôm nhưng Trương Thanh Vân né qua rồi nói:

- Cũng không biết đây là địa phương công cộng có đông người sao?

Vi Cường nở nụ cười ngượng ngùng rồi dùng giọng ê ẩm nói:

- Xem ra trở thành lãnh đạo thì khác hẳn, trầm trọng thế.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không thay đổi, hắn quét mắt về phía Sở Hà. Lúc này Sở Hà cũng tiến lên nói:

- Bí thư Trương! Gặp lại anh đúng là rất vinh hạnh.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn à một tiếng xem như chào hỏi. Vi Cường thấy tình cảnh không đúng thì tiến lên dùng giọng giảng hòa nói:

- Được rồi, được rồi, lên lầu thôi, mọi người cùng dùng một bữa cơm.

Trương Thanh Vân cười cười mà không lên tiếng rồi đi về phía thang máy, Vi Cường nháy mắt với Sở Hà, hai cười cùng đi theo.

Ba người vào trong phòng, khi Trương Thanh Vân ngồi xuống thì Sở Hà đã tiến lên phía trước nói:

- Bí thư Trương, trước kia có nhiều điều đắc tội xin anh đại nhân đại lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân, hôm nay em muốn dùng bữa cơm ngày hôm nay để mở lời xin lỗi với anh!

Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, hắn dùng ánh mắt cẩn thận nhìn Sở Hà. Hắn thầm nghĩ người phụ nữ này không đơn giản, chưa nói đến vấn đề co được giãn được, hơn nữa da mặt dày hơn tường thành. Một người phụ nữ biết sử dụng thân xác của mình, hơn nữa trên tay lại có tiền, như vậy có gì khác so với rắn rết? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức bất mãn với Vi Cường, tiểu tử này không biết nặng nhẹ, đúng là ma ám.

Trương Thanh Vân nhạy cảm phát hiện ra bữa cơm hôm nay có lẽ là một điều sai lầm, người phụ nữ này có tư thái như vậy chắc chắn sẽ không chỉ vì nguyên nhân Sở Cảnh. Trong lòng Trương Thanh Vân chợt khẽ động, hắn nhớ Sở Hà làm bất động sản, cũng có vài công ty ở Thành Đô, chẳng lẽ... ....

- Sở tiểu thư, sao nói là đắc tội được? Cô cũng quá lời rồi, cô là người đứng đầu những công ty nổi danh và đóng thuế cho Giang Nam rất nhiều, cũng là cơm áo của cán bộ chúng tôi, sao lại đắc tội tôi cho được?

Trương Thanh Vân nói, giọng điệu của hắn không mặn không nhạt giống như cách xa nhau hàng ngàn dặm.

Vẻ mặt Sở Hà chợt biến đổi, Trương Thanh Vân thấy được sự thất vọng trong mắt nàng, nhưng Sở Hà đã nhanh chóng trở nên tươi cười nói:

- Bí thư Trương đúng là khách khí, sớm nghe Vi Cường nói anh là người có tính nguyên tắc rất mạnh, xem ra hôm nay đúng là có chút đường đột.

Sở Hà nó xong thì chậm rãi ngồi xuống, nàng nói thì đường đột nhưng bộ dạng lại không chút ra vẻ, công phu ẩn giấu quả nhiên lợi hại. Trương Thanh Vân và Sở Hà nói chuyện với nhau thì Vi Cường ở bên cạnh có chút xấu hổ, hắn đành phải lợi dụng lúc gọi món ăn để che giấu. Khi Sở Hà ngồi xuống thì hắn mới nói:

- Đúng rồi, hôm nay còn có hai vị khách muốn đến, chắc chắn Thanh Vân sẽ hoan nghênh.

- Sao cậu biết tôi sẽ hoan nghênh?

Trương Thanh Vân nói, hắn hận không thể tung một đá chẻ đôi đầu Vi Cường ra. Sao mình lại có một người bạn như vậy nhỉ? Xem ra mình và hắn nên đứng xa nhau ra một chút, người này quá nguy hiểm.

- Cốc, cốc!

Có người gõ cửa, Vi Cường vội vàng đứng dậy mở cửa, một cái đầu nhỏ thò vào, Hoàng Diêu sao?

Trương Thanh Vân vội vàng đứng dậy, Hoàng Diêu cười hì hì tiến lên chào đón nói:

- Chủ nhiệm Trương mời khách mà không gọi em, may mà công tác tình báo của em rất tốt, ha ha... ....

Trương Thanh Vân cũng cười ha ha, khi vừa định mở miệng thì thấy phía sau Hoàng Diêu còn có một người đàn ông, hắn không biết người này, chưa từng gặp qua. Hoàng Diêu chợt giật mình tỉnh ngộ nói:

- Đúng rồi, quên giới thiệu cho anh, đây là Nhị ca của em, Hoàng Tử Ca!

Hoàng Diêu chỉ tay vào Trương Thanh Vân:

- Anh, đây là lãnh đạo cũ của em, là bí thư Trương Thanh Vân, cũng chính là huyện ủy ở quê mình, nhưng lúc này đang được chuyển lên phòng tổ chức tỉnh ủy.

Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên bắt tay, đã sớm biết Hoàng Tân Quyền có hai người con trai nhưng bây giờ mới được gặp mặt. Hoàng Tử Ca này rất gầy, có chút giống Hoàng Tân Quyền, hai người bắt tay nhau, Trương Thanh Vân cảm thấy bàn tay người này rất mềm và nhẵn, không có cảm giác da bọc xương.

- Sau này gọi cậu là Thanh Vân nhé, tôi lớn hơn cậu hai tuổi!

Hoàng Tử Ca nói, một câu nói đã kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Có anh em Hoàng Diêu tham gia thì bầu không khí trở nên sống động hơn rất nhiều, Hoàng Tử Ca hình như cũng rất quen thuộc Sở Hà, hai người nói chuyện vui vẻ làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút khác thường.

Khi rượu và thức ăn được bày ra đầy đủ thì Trương Thanh Vân là chủ nhân, ba nam hai nữ còn lại là khách. Trương Thanh Vân chủ yếu nói chuyện với Hoàng Diêu, cũng không muốn ghẻ lạnh Hoàng Tử Ca nhưng rất ít bận tâm đến Vi Cường. Hôm nay tiểu tử Vi Cường đúng là không được, đợi đến khi không có người thì chắc chắn phải mắng cho một bài học gải tỏa mối hận trong lòng.

Trương Thanh Vân sinh ra một cảm giác kỳ quái với Hoàng Tử Ca, trên người đối phương không có chút cảm giác thân thiết với Hoàng Diêu và Hoàng Tân Quyền. Trương Thanh Vân cảm thấy người này tuy là anh của Hoàng Diêu nhưng từ sâu trong lòng có sự bài xích, nguyên nhân là gì thì hắn cũng không rõ. Hắn chỉ cảm thấy sự quen thuộc giữa Hoàng Tử Ca và Sở Hà làm cho chính mình lo lắng, không phải là nguyên nhân gì quá khó giải thích.

Mà Hoàng Tử Ca cũng không muốn vội vàng nói chuyện với Trương Thanh Vân, hắn cùng Vi Cường và Sở Hà đùa giỡn rất vui, bầu không khí trong phòng khách sạn có chút quỷ dị...