Trương Thanh Vân rất nhớ tình bạn cũ, đây là kết luận của Lý Vũ Hiệp về Trương Thanh Vân sau nhiều năm quan sát, lão phát hiện trong quá trình phát triển của Trương Thanh Vân luôn nhận được sự quân tâm của cán bộ lãnh đạo khác. Nhưng tính cách sắc bén trước sau như một của Trương Thanh Vân lại chẳng phù hợp với kết luận này của Lý Vũ Hiệp, nhưng đây lại là một tồn tại thật sự.
Ví dụ nói về Vương Bình, sau khi Tạ Minh Quân rớt đài thì hắn hầu như rơi vào tuyệt cảnh, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy tương lai của hắn đã xong. Nhưng điều làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là Vương Bình vẫn có thể bò lên trên, hơn nữa tốc độ lại không chậm. Khi Tạ Minh Quân rớt đài thì hắn vẫn chỉ là cán bộ cấp ban, chỉ trong vài năm đã là cấp phó phòng, hơn nữa còn là một trong ba lãnh đạo thành phố Vũ Lăng, tất nhiên bên trong sẽ có rất nhiều điều đáng giá cân nhắc.
Đúng thật, sau khi Tạ Minh Quân rơi đài thì Vương Bình trưởng thành hẳn lên, công tác cụ thể hơn, ít đi sự phàn nàn. Hơn nữa năng lực công tác của bản thân hắn là rất mạnh, vì vậy đây là nguyên nhân căn bản để thăng quan tiến chức nhanh chóng.
Nhưng nếu chỉ vì như vậy thì Vương Bình chưa chắc đi đến ngày hôm nay, Lý Vũ Hiệp đã xem xét qua, vào thời điểm mấu chốt thì luôn có sự phát huy tác dụng triệt để của Trương Thanh Vân.
Trước kia Vương Bình có thể từ huyện lên thành phố, trong đó nhân tố về Trương Thanh Vân chiếm vai trò chủ đạo. Lúc đó Trương Thanh Vân đã rời khỏi Giang Nam nhưng thuộc hạ trong phòng tổ chức tỉnh ủy vẫn còn rất nhiều. Khi có vấn đề liên quan đến đề bạt Vương Bình, lúc đó những cán bộ tuyến tổ chức đều điện thoại cho Trương Thanh Vân.
Tuy bọn họ không phải điện thoại để xin chỉ thị của Trương Thanh Vân, nhưng những lời nói trong điện thoại chẳng cần nghe cũng hiểu. Trương Thanh Vân tỏ ý Vương Bình là một cán bộ có năng lực vĩ đại và tư tưởng tốt, người này chỉ có chút quan hệ với Tạ Minh Quân, nhưng nếu dùng nó để đánh giá về Vương Bình thì cực kỳ không công bằng.
Trương Thanh Vân nói ra những lời rất có khí phách, cũng chính vì những câu đó mà cán bộ tổ chức mới đề cử Vương Bình, mà Vương Bình mới có thể vượt qua được cấp huyện lên cấp thành phố.
Biết đâu chính Vương Bình cũng không biết quá trình đề bạt của mình có bóng dáng của Trương Thanh Vân, điều này cũng nói rõ Trương Thanh Vân đề cao Vương Bình cũng không phải vì lợi ích. Phải biết rằng ở Vũ Lăng có rất nhiều người dòng chính của Trương Thanh Vân, ví dụ như Trần Cảnh Vân, Trần Cương, Dư Hán Anh...Bọn họ đều là cấp dưới năm xưa của Trương Thanh Vân, nếu Trương Thanh Vân xuất phát từ lợi ích thì sẽ chẳng giúp Vương Bình.
Còn có một lý do làm Lý Vũ Hiệp sinh ra cảm xúc, đó chính là Trương Thanh Vân giúp Lưu Thần. Đây là một người quá xui xẻo, hắn từng vì vấn đề kinh tế mà bị ủy ban kỷ luật điều tra, tình huống rất nghiêm trọng.
Trước đó Trương Thanh Vân có những đánh giá rất chính diện về Lưu Thần, khi ủy ban kỷ luật tìm hiểu tình huống, hắn đã nói ra những lời rất tích cực. Tuy những lời của hắn có thể sẽ không phát huy nhiều tác dụng, nhưng từ những điều này mà Lý Vũ Hiệp có thể nhìn thấy tính cách của Trương Thanh Vân. Đáng lý ra Lý Vũ Hiệp và Trương Thanh Vân là cố nhân, nhưng giai đoạn Trương Thanh Vân chưa phát triển thì Lý Vũ Hiệp phải thông qua con đường của Lý Phong Sơn mới có thể tiếp cận, hơn nữa còn hợp tác không vui, cũng không phải kẻ địch. Tất nhiên giao tình bình thường như vậy sẽ căn bản không để lại ấn tượng gì cho Trương Thanh Vân, vì vậy đó là nguyên nhân chú định quan hệ giữa Lý Vũ Hiệp và Trương Thanh Vân khó thể phát triển.
Lý Vũ Hiệp là người khôn khéo, lão đã bức thiết cảm giác được Giang Nam sẽ đón nhận thời đại của Trương Thanh Vân, mục tiêu của lão rất rõ ràng, đó chính là khi Trương Thanh Vân còn ở Giang Nam, lão nên tạo ra cảnh tượng tốt.
Mục tiêu này không dễ hoàn thành, điều duy nhất Lý Vũ Hiệp có thể cố gắng chính là thừa dịp Trương Thanh Vân còn chưa ổn định ở Giang Nam để nhanh chóng tìm được chỗ dựa. Nếu chẳng phải như vậy thì lão sẽ chẳng tìm Vương Bình và nói ra những lời cổ vũ. Hắn tin, chỉ cần Vương Bình nước đến chân mới nhảy, người này chạy sang vỗ ngực với Trương Thanh Vân, như vậy sẽ có cơ hội phát triển. Trương Thanh Vân nhất định sẽ giúp đỡ Vương Bình, điều này hầu như có xác suất một trăm phần trăm. Nếu đã như vậy thì Lý Vũ Hiệp nhảy ra đẩy Vương Bình, tất nhiên sẽ là cùng hô ứng với Trương Thanh Vân, lúc đó Trương Thanh Vân không chú ý đến Lý Vũ Hiệp cũng khó.
Hơn nữa Vương Bình này lại có quan hệ khá gần với Trương Thanh Vân, lúc này lão đẩy Vương Bình cũng coi như có được bước cờ chu đáo.
Tất nhiên như vậy vẫn là chưa đủ, Lý Vũ Hiệp kết giao với Chu Quốc Lập cũng vì người này đang đứng gần Trương Thanh Vân và được trọng dụng. Chu Quốc Lập có vị trí tương đối cao, là phó chủ tịch tỉnh, nếu hắn có thể nói một câu cho Lý Vũ Hiệp trước mặt Trương Thanh Vân, như vậy sẽ có tác dụng khá lớn. Ý nghĩ động vào Lý Vũ Hiệp sẽ phai nhạt trong đầu Trương Thanh Vân, nói không chừng còn được trọng dụng.
Quan trường chính là như vậy, đường cong quá nhiều, chỉ cần một Lý Vũ Hiệp tâm địa gian xảo cũng đã quá đủ, hơn nữa nếu so sánh với Lý Vũ Hiệp thì Chu Quốc Lập cũng không rơi vào thế hạ phong.
Lần này sự kiện Lăng Tuyết Phi có thể xử lý tốt đẹp cũng vì Chu Quốc Lập ở phía sau giữ toàn cục mà không ra mặt, hắn sợ sự việc sẽ không sạch sẽ, vì thế cho Lý Vũ Hiệp ra tay.
Lý Vũ Hiệp rất biết dùng tâm tư, kéo cả Vương Bình vào, đến khi đó chẳng khác nào ba nhân vật Lý Vũ Hiệp, Vương Bình và Chu Quốc Lập cùng giúp Lăng Tuyết Phi giải quyết vấn đề.
Thử nghĩ xem, trong Giang Nam có ba người như vậy đứng ra giải quyết vấn đề, chẳng lẽ không dễ như trở bàn tay sao?
Quan trọng là trong hợp tác lần này mọi người thể hiện sự "hữu nghị" đồng chí, Trương Thanh Vân cho Chu Quốc Lập đứng ra làm việc, Chu Quốc Lập lại kéo Lý Vũ Hiệp và Vương Bình vào bên trong.
Tuy Chu Quốc Lập không nói chính xác là Lăng Tuyết Phi nhất định phải bình yên rời khỏi Giang Nam, nhưng Lý Vũ Hiệp là một người quỷ quái, tất nhiên lão sẽ nhìn thấy những vấn đề ở bên trong, lão kéo Vương Bình vào mà không hiểu sao?
Quan trường có rất nhiều chuyện không thể nói ra khỏi miệng, thậm chí khó thể mở miệng, rất nhiều chuyện thường xem xét sự thông minh sắc sảo. Đặc biệt là sự kiện Lăng Tuyết Phi, nếu làm tốt thì ai cũng không nói đến quá nhiều, hôm nay không nhắc đến nhưng lại giữ trong lòng.
Tất nhiên chim có tiếng hót người có danh, có một số việc làm sẽ để lại vấn đề về sau, ví dụ Hoàng Văn Quyền là một vấn đề, hắn là địa đầu xà, là kẻ thần thông quảng đại, có liên quan đến cả hai nhà hắc bạch đạo.
Đây cũng không phải là yếu tố quan trọng nhất, quan trọng là Hoàng Văn Quyền chỉ là một con chó cao tầng trong quan trường dựa vào hai nhà hắc bạch đạo, ai biết con chó này có xấu hổ quá hóa liều, sẽ ỷ vào người ở sau lưng mà cắn loạn?
Tất nhiên sẽ không ai lo lắng vì Hoàng Văn Quyền sẽ cắn loạn, trong mắt các đại nhân vật thì hắn chỉ là một con tép nhỏ, dù thế lực sau lưng có mạnh cũng không muốn hắn tạo ra quá nhiều động tĩnh.
Nhưng vấn đề là chó điên sẽ há miệng cắn người, tất nhiên ý nghĩa của nó là không làm việc gọn gàng thì ba người Chu Quốc Lập sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, mà quan trọng là để lại ấn tượng xấu trong quan trường.
Chu Quốc Lập, Lý Vũ Hiệp và Vương Bình cùng kết hợp tạo ra một trạng thái kỳ diệu, trong số ba người thì Chu Quốc Lập đang là người được Trương Thanh Vân trọng dụng, nhưng nếu nói có quan hệ sâu xa nhất thì chính là Vương Bình, nếu nói vị trí trước mắt ai quan trọng nhất thì lại là Lý Vũ Hiệp.
Ba người hợp tác với nhau, sau khi kết thúc sự kiện thì chắc chắn sẽ thiết lập quan hệ.
Còn vấn đề quan hệ này có được duy trì trong bao lâu, có thể có cơ hội đẩy mạnh hay không, đây chính là những gì mà bọn họ mong đợi, tất nhiên ai cũng muốn dựa vào Trương Thanh Vân
Trương Thanh Vân ở HongKong một tuần, một tuần này khối khảo sát nhận được thành công chưa từng có. Người còn chưa về Giang Nam, nhưng lúc này tất cả các giới xã hội đều đãc trù bị cho nghi thức hoan nghênh Trương Thanh Vân.
Trong ngày chấm dứt khảo sát, Trương Thanh Vân nhận được hai cuộc điện thoại làm hắn hưng phấn. Người gọi điện đến đầu tiên là Lăng Tuyết Phi, nàng nói sự việc ở Giang Nam đã được giải quyết thuận lợi, thanh danh của nàng không bị tổn thương, kết quả còn tốt hơn cả những gì nàng tưởng tượng.
Tất nhiên Lăng Tuyết Phi đều dồn tất cả công lao lên người Trương Thanh Vân. Trong điện thoại nàng cảm tạ Trương Thanh Vân từ tận đáy lòng, điều này làm cho hắn không biết nói thế nào. Trong lòng hắn luôn coi Lăng Tuyết Phi là người của mình, người của mình gặp phiền phức thì hắn phải giúp, đây không phải là bình thường sao? Tại sao nàng lại cảm tạ?
Trương Thanh Vân cũng không có thời gian xem xét sự kiện này, khoảnh khắc trước khi lên máy bay thì hắn nhận được điện thoại từ thủ đô. Triệu Giai Ngọc đã mẹ tròn con vuông ở bệnh viện tổng cục hậu cần, lần này là một bé trai, gần năm cân.
Người điện thoại đến cho Trương Thanh Vân chính là Doãn Tố Nga, bà vì quá vui mà nói năng lộn xộn, luôn muốn chứng minh con cháu mình không giống người thường. Thậm chí còn xem xét cả hiện tượng thiên văn thời tiết, nói rằng thủ đô rơi vào đợt khói bụi cả nửa tháng, nhưng khi đứa bé sinh ra thì mây bụi tán đi, tất cả chấm dứt... ....
Trương Thanh Vân cũng không bác bỏ lời nói của mẹ, hắn biết tâm tình của mẹ là rất tốt, sau khi cháu được sinh ra thì lo lắng mất hết, ngay cả hắn cũng cảm thấy rất thoải mái và vui sướng.
Nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng không phải người mới làm cha, những bậc cha mẹ luôn có tình cảm với con từ tận sâu trong lòng, thực tế hắn cũng không phải chỉ có một con gái Mạn Mạn, chẳng qua bố mẹ hắn không biết mà thôi.
Trong mắt hai ông bà Trương Đức Giang thì Triệu Giai Ngọc sinh cậu trai mới thật sự kéo dài hương khói của Trương gia, hai ông bà đều là giáo viên, không khỏi có tư tưởng luẩn quẩn. Dù sao cả hai cũng từ Ung Bình đi ra, cũng khó thể xóa đi những suy nghĩ lạc hậu từ bao đời