Hạnh phúc hầu như chỉ đến trong khoảnh khắc làm người ta quý trọng, Trương Thanh Vân về đến Thành Đô thì lập tức bắt máy bay đi thủ đô.
Dưới điều kiện trước mắt thì Trương Thanh Vân không thể ở lại thủ đô quá lâu, thực tế hắn đến thủ đô ngoài thăm mẹ con Triệu Giai Ngọc, cũng còn có một nhiệm vụ, đó chính là xác định kết cục cải cách của công viên kỹ thuật Giang Nam.
Phía Giang Nam đã có quy hoạch về cải cách công viên kỹ thuật, nhưng công viên kỹ thuật Giang Nam là trọng điểm đầu tư của quốc gia, bây giờ không phải nói sửa lại sửa, phải đi qua ủy ban cải cách và bộ thương mại.
Quan trọng hơn, cần phải tranh thủ được sự trợ giúp từ vấn đề tài chính và chính sách, nếu nói về quan hệ ở ủy ban cải cách và bộ thương mại thì Trương Thanh Vân nắm rất chắc, nhưng khi liên quan đến chuyện lớn của tỉnh thì quan hệ sẽ bị làm phai nhạt, không thể so sánh với hạng mục cấp thành phố. Nếu xét theo phương diện này thì tiền cũng có hạn, các hạng mục ở cấp bậc huyện thị đưa lên ủy ban cải cách còn phải xem xét, tình thế đó tất nhiên phải chạy quan hệ là đương nhiên.
Tới cấp tỉnh thì quy hoạch kinh tế có mục tiêu đầu tư quá lớn, ảnh hưởng lớn, cần có luận chứng nghiêm khắc. Hơn nữa lên đến cấp tỉnh thì ai chẳng có quan hệ cứng nhắc? Vì vậy muốn sự kiện cải cách công viên kỹ thuật Giang Nam thật sự cầu thị thì phải có luận chứng khoa học, thông qua nó để được kiểm duyệt.
Lần này Trương Thanh Vân về thủ đô cũng có ý nghĩa chào hỏi, hắn liên hệ và trao đổi ý kiến với các lãnh đạo bộ và ủy ban trung ương, thuận tiện tạo ra bước đi đúng đắn trong vấn đề mở rộng công tác. Thực tế điều này rất quan trọng, thật ra chính đàn cũng như các lĩnh vực khác, vấn đề trao đổi tư tưởng là rất quan trọng.
Nhưng liên hệ trên chính đàn lại khác biệt với các lĩnh vực khác, tuy mục đích cũng là liên hệ nhưng thao tác thường được xem trọng. Ví dụ như vấn đề báo cáo công tác cho lãnh đạo, điều này sẽ làm lãnh đạo hiểu được ý đồ của mình, nhiều khi không cần mình trực tiếp mà nhờ người nào đó nói ra. Vấn đề này là một môn nghệ thuật khá cao siêu, mấu chốt là biết vận dụng quy luật và linh thông quy tắc quan trường.
Trương Thanh Vân về thủ đô, người còn chưa ra khỏi sân bay thì đã nhận được điện thoại, cuộc điện thoại đầu tiên chính là của văn phòng chính phủ. Nhân viên công tác của phó thủ tướng Lăng Tổ Hồng nói rõ, thủ tướng Lăng sẽ có một buổi chiều muốn gặp Trương Thanh Vân, yêu cầu hắn chuẩn bi tốt các tài liệu tương quan, thời gian căng thẳng, chỉ được nửa giờ mà thôi.
Trương Thanh Vân nhận được cuộc điện thoại này thì rất kinh ngạc, phải biết rằng lần này hắn về thủ đô là quyết định tạm thời, nhưng trung ương nắm rõ hành trình của hắn như trong lòng bàn tay, điều này làm hắn ý thức đượ thân phận của mình không còn giống như trước.
Trước nay trung ương đều nắm rất rõ hành tung của các lãnh đạo đảng chính quyền của tỉnh và khu tự trị, Trương Thanh Vân giẫm chân lên đất thủ đô, trung ương lập tức biết hắn về thủ đô, nếu không sẽ chẳng điện thoại đúng lúc như thế.
Mùa này thủ đô có khí hậu rất tốt, nghênh đón Trương Thanh Vân là xe của tập đoàn Khánh Kỵ, hắn biết đây là kiệt tác của Triệu Giai Ngọc. Vì vậy hắn đành phải theo xe về nhà, những nhân viên theo đoàn thì lên xe của khách sạn Giang Nam, ngủ lại ở khách sạn Giang Nam.
Thực tế Trương Thanh Vân cũng không trực tiếp về nhà, những ngày qua hai ông bà Trương Đức Giang đều vây quanh Triệu Giai Ngọc, tất cả đều coi bệnh viện là nhà. Trương Thanh Vân cuối cùng cũng tìm thấy Triệu Giai Ngọc và đứa con thứ hai của mình, đây là một cậu trai to béo mũm mĩm, bây giờ tiểu tử kia còn đang ngủ cả ngày, cũng không có biểu cảm gì khi cha đến thăm.
Nhưng Trương Thanh Vân kết hợp kinh nghiệm của Mạn Mạn trước đó mà trong lòng có thể tưởng tượng ra tình cảnh cậu bé sẽ dùng giọng trong trẻo và ngọng ngịu gọi ba ba. Đây là niềm vui thú trong đời, nhiều khi chỉ xuất hiện trong khoảng thời gian ngắn, ví dụ như bây giờ có ông bà nội che chở cho cháu trai, Trương Thanh Vân cùng vợ và con ngồi với nhau rất thuận hòa, tuy ngắn ngủi nhưng là hạnh phúc.
Triệu Giai Ngọc sinh con thứ hai thì càng trưởng thành hơn, tuy vẫn còn đang ở cữ nhưng vẫn cảm giác được sự nhu hòa. Nàng nói chuyện không nhiều nhưng mỗi câu mỗi chữ lại có rất nhiều ý nghĩ, có thể nói là hương vị nồng đậm.
Sau khi sinh con thứ hai thì hoàn toàn phát huy mẫu tính của Triệu Giai Ngọc, ngôn ngữ và hành vi khác biệt rõ ràng, điều này làm nàng có sức quyến rũ mới.
Trung Nam Hải khá đẹp trong trời thu, ánh tà dương cuối chiều chiếu lên mặt nước, kim quang lấp lánh, bên trong lấp lánh vài hình ảnh, không gian tươi đẹp nhưng tình hình lại khác hẳn.
Phó thủ tướng Lăng Tổ Hồng tiếp kiến Trương Thanh Vân, trước nay hai người đã có quan hệ, nhưng dù là Lăng Tổ Hồng hay Trương Thanh Vân thì trước đó cũng khó thể so với bây giờ.
Hiện tại Lăng Tổ Hồng là thường ủy bộ chính trị trung ương, thuộc về lãnh đạo cao cấp quốc gia. Trương Thanh Vân là chư hầu một phương, nắm trong tay một tỉnh, vì vậy hai người gặp mặt nhau lần này thường khó thể so sánh với trước đó, có thể nói là cực kỳ nghiêm khắc và chính thức.
Cùng đi với Lăng Tổ Hồng tiếp kiến Trương Thanh Vân còn có vài đồng chí tương quan ở văn phòng chính phủ. Vào thời điểm này, Trương Thanh Vân về thủ đô có thể được Lăng Tổ Hồng tiếp kiến, điều này đã thể hiện sự coi trọng của trung ương với G..
Trương Thanh Vân báo cáo cho Lăng Tổ Hồng về những tình huống cơ bản ở Giang Nam, chủ yếu là những vấn đề tồn tại trong công tác, những chỗ khó và nghi kỵ trong vấn đề mở rộng công tác, thực tế chính là vấn đề về phái con nhà quan ở Giang Nam.
Lăng Tổ Hồng lắng nghe rất cẩn thận, sau khi nghe xong báo cáo của Trương Thanh Vân, lão an ủi Trương Thanh Vân, lão nói:
- Thanh Vân, đối với công tác trước mắt và những thành tích cậu đã đạt được, trung ương và chính phủ đều cực kỳ thừa nhận.
- Hôm nay tôi tìm cậu nói chuyện, quan trọng nhất chính là muốn tìm hiểu tư tưởng và trạng thái của cậu, đồng thời cũng làm cậu an tâm. Những năm gần đây trung ương luôn ra sức giúp đỡ Giang Nam, nếu Giang Nam có khó khăn gì thì cứ nói ra.
Lăng Tổ Hồng nói đến đây thì hơi khựng lại, sau đó di chuyển chủ đề:
- Nhưng có một vấn đề cậu phải hiểu rõ, đó chính là công tác ở Giang Nam chỉ triển khai khi đảm bảo tốt yêu cầu ổn định. Sự kiện ở Vũ Lăng lần trước khá sâu sắc, mâu thuẫn quá nghiêm trọng, trung ương không muốn những tình huống như vậy tiếp tục xảy ra, đồng thời trung ương cũng cho rằng làm vậy là quá mạo hiểm.
- Đáng lý ra sự kiện Vũ Lăng cậu phải chịu trách nhiệm, vào thời điểm mấu chốt thì tổng bí thư cũng có nói vài lời... ....
Ý nghĩ của Lăng Tổ Hồng đã quá rõ ràng, đó chính là trung ương biết rõ nguyên nhân hậu quả của sự kiện Vũ Lăng, tất nhiên những gì Trương Thanh Vân làm ra cũng để cho trung ương tranh luận.
Lăng Tổ Hồng muốn gõ Trương Thanh Vân, muốn Trương Thanh Vân hiểu được sự khó xử của trung ương. Mặt khác lão cũng ám chỉ thái độ của lãnh đạo trung ương, thực tế cũng làm cho Trương Thanh Vân an tâm.
Trương Thanh Vân đã sớm biết trung ương sẽ có tranh luận về sự kiện Vũ Lăng, nhưng điều này được Lăng Tổ Hồng nói ra, vì vậy hắn không thể không tự phê bình.
Thật ra dù là Lăng Tổ Hồng hay Trương Thanh Vân đều biết rất rõ, Trương Thanh Vân đã làm rất đẹp sự kiện Vũ Lăng, hắn thông qua nó để đứng vững bàn chân ở Giang Nam, thực hiện kế hoạch sơ bộ của mình.
Nhưng dù thế nào thì hành động của Trương Thanh Vân cũng quá mạo hiểm, đây là thứ khó thể cổ vũ. Còn những tình huống Trương Thanh Vân gặp mặt sau đó, có nên dùng biện pháp nào khác hay không, điều này cần phải phân tích cụ thể.
Nói tóm lại Trương Thanh Vân vẫn khá mạo hiểm, nhưng kết quả tốt ở Vũ Lăng cũng làm cho trung ương khó thể tiếp tục nói lên ý kiến trái chiều. Nhưng nếu Trương Thanh Vân không thành công thì tình huống sẽ nghiêm trọng, dù trung ương có thông cảm nhưng nên xử lý thế nào phải làm như thế ấy, dù sao quy tắc đảng cũng không phải là trò đùa, quan trường cũng cần có pháp tắc.
Đôi khi Trương Thanh Vân thường xem quan trường là một trò chơi lớn, tất cả quan viên trong thể chế đề làm việc dựa theo một bộ quy tắc, tất nhiên mọi người cũng dùng quy tắc để lợi dụng quy tắc, chỉ có một vài kẻ chế định và sửa chữa quy tắc mà thôi.
Trong thể chế, ai thích ứng với quy tắc, ai biết lợi dụng quy tắc, thì sẽ có tương lại rộng mở. Những kẻ có thể chế định và sửa chữa quy tắc chính là tầng lớp cao cấp, cũng chính là những kẻ có thể thao túng vận mệnh của người khác.
Thời gian của phó thủ tướng là rất quý nhưng Trương Thanh Vân cũng có nửa giờ thảo luận, nhưng cuối cùng Lăng Tổ Hồng vẫn giống như chưa thỏa mãn, khi chấm dứt nói chuyện thì lão bắt tay Trương Thanh Vân rồi nói:
- Mấy ngày nay cậu vất vả rồi, nhưng như vậy lại có lợi cho cậu. Trước nay cậu không cam chịu làm kẻ tầm thường, như vậy cũng chú định Giang Nam không phải địa phương tầm thường. Trung ương có sự kỳ vọng rất cao vào cậu, có thể nói chờ cậu làm ra thành tích, vì vậy hy vọng cậu làm tốt công tác.
- Cám ơn thủ tướng Lăng, tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của trung ương.
Trương Thanh Vân nghiêm túc nói, sau đó hắn lại cười:
- Như vậy thì quá tốt, có được sự giúp đỡ của trung ương, tôi chẳng khác nào có thượng phương bảo kiếm, tôi về thủ đô và trong lòng cũng có vài ý nghĩ, bây giờ có kiếm sắc trong tay, tôi đến ủy ban cải cách và bộ thương mại cũng quá đủ. Ha ha.
Trương Thanh Vân cười ha hả, Lăng Tổ Hồng khẽ nhắm mắt, thần thái từ nghiêm túc chuyển sang hiền hòa, lão nói:
- Tiểu tử cậu đúng là, bây giờ có địa vị cao, sao vẫn như trẻ con? Tôi nghe nhiều người nói cậu đang phải thông qua ủy ban cải cách và bộ thương mại, người tìm đến bộ và ủy ban trung ương thường không phải năng lực kém, vì vậy có người lén phê bình cậu, sao cậu không biết khiêm tốn một chút?
Trương Thanh Vân cười ha hả:
- Anh vừa rồi đã nói cục diện Giang Nam rất quan trọng, tôi chẳng qua chỉ nắm chắc trọng điểm công tác mà thôi