Chương 1033: Tạm thời nước đến chân mới nhảy

Tỉnh Giang Nam, thành phố Thành Đô, trong một gian phòng xa hoa của khách sạn Vienna, Chu Quốc Lập ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, hai bên phải trái là Lý Vũ Hiệp và Vương Bình.

Ngồi vị trí cuối cùng là Hoàng Mẫn Hà, nàng vừa được thăng chức làm trưởng phòng một bộ phận của đài truyền hình Giang Nam, xét về phương diện nào đó thì coi như cũng là một chức quan, nàng rất để ý đến vấn đề này. Hôm nay nàng được cùng dùng cơm với các lãnh đạo cấp cao, nàng cảm thấy cực kỳ hưng phấn và kích động khi được Chu Quốc Lập mang theo bên người.

Một bàn hôm nay là một tổ hợp kỳ dị, Vương Bình và Lý Vũ Hiệp có quan hệ cấp trên cấp dưới, năm xưa Lý Vũ Hiệp là trưởng phòng tổ chức ở thành phố Vũ Đức, Vương Bình lại là phó bí thư huyện Ung Bình, hai người đã sớm quen biết nhau.

Bọn họ gặp mặt nhau thì có thể hiểu được, nhưng hai người này cùng ngồi một bàn với Chu Quốc Lập thì làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Chu Quốc Lập làm quan chủ yếu phát triển trên con đường tư pháp, hơn nữa Chu Quốc Lập không cùng xuất hiện trên bước đường làm quan với Lý Vũ Hiệp và Vương Bình.

Dù là Vương Bình hay Lý Vũ Hiệp đều giống như không thể cùng thân cận với Chu Quốc Lập , hơn nữa Vương Bình bây giờ là phó bí thư thành phố Vũ Lăng, Lý Vũ Hiệp là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, quyền lực trên tay hai người là rất mạnh, nếu bọn họ thật sự muốn hoạt động trên tỉnh cũng không cần liên hệ với Chu Quốc Lập.

Chu Quốc Lập là một phó chủ tịch tỉnh Giang Nam, trước đó trên tay không có thực quyền, hơn nữa còn là thùng rỗng. Dù là bây giờ, Chu Quốc Lập có thực quyền khá tốt, nhưng thực quyền của hắn không có mấy tác dụng với Vương Bình và Lý Vũ Hiệp, bọn họ sẽ không thể cố gắng đi kết giao với Chu Quốc Lập. Nhưng nhìn bàn tiệc hôm nay, Lý Vũ Hiệp và Vương Bình lại tự cho rằng mình là thuộc hạ, trên mặt cả hai đều là nụ cười cung kính.

- Chủ tịch Chu, cũng không cần nói nhiều lời khách khí, chuyện của anh là chuyện của chúng tôi, tôi chỉ tiện tay làm mà thôi, cũng không tính là hỗ trợ. Hơn nữa công thần là bí thư Vương, cậu ấy làm cho người trong cuộc phải dũng cảm chịu trách nhiệm, nếu không sự kiện lần này sẽ khó thể giải quyết êm đẹp.

Lý Vũ Hiệp nói, giọng điệu rất khách khí, trong tay là ly rượu, lão nói xong còn nhân tiện nói:

- Chủ tịch Chu, tôi mời anh một ly, xem như kính rượu.

Hai người cụng ly, Lý Vũ Hiệp uống cạn, Chu Quốc Lập muốn tùy ý nhưng lại không dám, cũng uống cạn rượu. Lý Vũ Hiệp nãy giờ đã rất nể mặt hắn, hơn nữa đã già và sức khỏe kém trước, chỉ cần tùy ý là được.

Chu Quốc Lập dùng giọng đùa giỡn nói:

- Cụng ly với người ngoài thì tôi có thể tùy ý, nhưng đối với anh Lý thì không được. Tôi biết ở Giang Nam có không biết bao nhiêu người muốn cụng ly với anh, nhưng chỉ một số ít mới được vinh hạnh này. Hôm nay chúng ta uống vài ly, tất nhiên tôi phải nắm chắc cơ hội.

Chu Quốc Lập nói xong thì cười ha hả, Vương Bình ở bên cạnh lại nói:

- Chủ tịch Chu và trưởng phòng Lý đều là đức cao vọng trọng, nếu nói vinh hạnh thì phải là tôi mới đúng. Mặt khác, không chỉ có mặt các cấp lãnh đạo quan trọng, hơn nữa tôi còn được ngồi dùng cơm với người dẫn chương trình nổi tiếng Giang Nam, tôi quay về Vũ Lăng sợ rằng còn có cái để khoác lác rung trời.

Hoàng Mẫn Hà cười khanh khách, nàng nói:

- Bí thư Vương rõ ràng đã trêu chọc một phụ nữ như tôi rồi, trước mặt các cấp lãnh đạo cấp cao, chút danh tiếng của tôi nào đáng được nhắc đến?

Mọi người cùng nhau khiêm tốn, giúp nhau tâng bốc, tình huống dần trở nên hòa hợp, trong tiệc rượu linh đình, mọi người nâng ly cạn chén, nghiễm nhiên giống như bạn bè lâu năm mở tiệc liên hoan.

Trong không gian hài hòa êm thấm, có thể thấy quan hệ phức tạp giữa mọi người. Vương Bình và Lý Vũ Hiệp liên tục giúp nhau tâng bốc, Lý Vũ Hiệp rất kính cẩn với Chu Quốc Lập, mà Chu Quốc Lập thì tôn trọng đầy đủ với Lý Vũ Hiệp nhưng lại có hơi thận trọng với Vương Bình.

Vương Bình thường chen vào vài câu, nhưng nếu xem xét cẩn thận cũng thấy rõ, hắn không quá nịnh bợ Chu Quốc Lập.

Trong bốn người chỉ có Hoàng Mẫn Hà là phụ nữ, nàng công bằng nhất, mỉm cười với tất cả, trên bàn cơm có một vưu vật như vậy cũng tạo nên phong cảnh khác biệt.

Bốn người đều tỏ thái độ khác nhau, thật ra đều phản ánh sự khác biệt của thế giới nội tâm. Đối với Vương Bình thì gần đây hắn rất nóng tâm, rất chú ý đến những tin tức ở ban ngành Vũ Đức.

Bây giờ đang xôn xao chuyện bí thư thị ủy Vũ Đức là Lệ Cương sẽ được điều động, nếu Lệ Cương muốn động thì nhân sự Vũ Đức sẽ phải gầy dựng lại. Bí thư đã động thì chủ tịch và phó bí thư sẽ tùy ý điều động, chuyện này làm người ta lo lắng.

Đặc biệt là Vương Bình, hắn rất quen thuộc Vũ Đức, nếu lần này ban ngành Vũ Đức điều chỉnh, hắn rất có cơ hội tiến thêm một bước, sẽ thuận lợi vượt qua cấp phó.

Cũng vì nguyên nhân như vậy mà gần đây Vương Bình về tỉnh thành khá nhiều lần, cố gắng tìm và khơi thông quan hệ, tất nhiên Lý Vũ Hiệp sẽ là một mắt xích quan trọng. Lý Vũ Hiệp thân là phó phòng thường vụ phòng tổ chức, tuy lão không thể quyết định bổ nhiệm nhân viên cấp phòng, nhưng lão có thể quyết định người nào đó không được tổ chức bổ nhiệm.

Quyền lợi này là quá lớn, chỉ cần người muốn cầu tiến, muốn đi lên, sẽ chẳng ai muốn bỏ qua vị bồ tát Lý Vũ Hiệp này. Vương Bình muốn vào Vũ Đức đảm nhiệm chức trưởng thì phải vượt qua cánh cửa của Lý Vũ Hiệp, nếu hắn không vượt qua thì cơ hội sẽ là xa vời.

Vương Bình đã làm đủ chuẩn bị khó khăn, nghĩ lại cũng dễ hiểu, chức vụ lãnh đạo đảng và chính quyền Vũ Đức không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, mà những kẻ có dã tâm như vậy đều không tốt đẹp gì, nếu so sánh với Vương Bình thì tuyệt đối không yếu hơn. Trước đây chỗ dựa lớn nhất của Vương Bình là bí thư thị ủy Vũ Lăng Tạ Minh Quân, sau khi Tạ Minh Quân rơi đài thì hắn bị đả kích rất nặng, trong chính giới có người nói Vương Bình có thể leo lên chức phó bí thư thị ủy Vũ Lăng đã là một kỳ tích.

Bây giờ Vương Bình muốn từ chức vụ phó bí thư thành phố Vũ Lăng lên chức chủ tịch thành phố Vũ Đức, như vậy sẽ càng là một kỳ tích khó thể thực hiện, khó khăn này là như thế nào, hoàn toàn có thể nghĩ ra.

Nhưng Vương Bình cũng tuyệt đối không ngờ bước đi đầu tiên của mình thuận lợi như vậy, hắn ở Vũ Lăng đã trực tiếp điện thoại cho Lý Vũ Hiệp, hắn tưởng rằng đối phương sẽ không phản ứng.

Nhưng Vương Bình không ngờ mình đến Thành Đô thì nhận được lễ ngộ rất cao từ Lý Vũ Hiệp, lão không những cùng dùng cơm với hắn, hơn nữa còn nhắc lại chuyện xưa ở Vũ Đức, nhiệt tình đến mức làm cho Vương Bình được sủng ái mà kinh hoàng.

Khi nói về vấn đề điều chỉnh ban ngành Vũ Đức, Lý Vũ Hiệp cho Vương Bình sự cổ vũ rất lớn, lão nói:

- Bí thư Vương, nếu nói ban ngành Vũ Đức có vấn đề hay không thì tôi không hiểu nhiều, nhưng nếu nói ai hiểu rõ về Vũ Đức, ai đến Vũ Đức thì có lợi nhất, cá nhân tôi cho rằng trong Giang Nam khó có người nào so sánh được với cậu.

- Cậu đã công tác ở Vũ Đức nhiều năm, đặc biệt là ở vùng xa xôi và nghèo khó nhất Ung Bình, đây là một lý lịch cực kỳ quan trọng. Ngoài những thứ đó ra, cậu còn từng đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo cấp huyện, hơn nữa còn có được thành tích cao, đây đều là những gì đánh quan tâm.

- Cậu có hai ưu thế tuyệt đối này, đây là hạch tâm của sức cạnh tranh, mặt khác độ tuổi của cậu cũng phù hợp, rất thỏa đáng. Nếu không phải là cậu thì là ai?

Vương Bình nghe nói như vậy thì thiếu chút nữa đã chảy nước mắt, hắn cực kỳ đồng tình, đồng thời trong lòng càng muốn đến Vũ Đức.

Vương Bình và Lý Vũ Hiệp hàn huyên khá nhiều, cuối cùng cả hai cùng thổ lộ cảm tình.

Lý Vũ Hiệp cho Vương Bình đầy đủ trợ giúp ở sự kiện Vũ Đức, lão ám hiệu rằng Vương Bình có cơ hội khá nhỏ với vị trí bí thư thị ủy Vũ Đức, vì Lệ Cương phải đi, mà người phù hợp với chức vụ lãnh đạo đảng ủy lại quá đông, Vương Bình không có ưu thế rõ ràng ở mặt này.

Lệ Cương điều động, không loại trừ Vương Bình sẽ tiến lên chức vụ chủ tịch thành phố Vũ Đức. Dù sao bây giờ chủ tịch thành phố Vũ Đức là Lô Đạo Viễn cũng là người đứng đầu nhân tuyển cho chức vụ bí thư thị ủy, nếu hắn được đưa lên chức vụ bí thư, vị trí chủ tịch chẳng phải sẽ bỏ trống sao?

Lý Vũ Hiệp rất kiên nhẫn phân tích cho Vương Bình, lão nói:

- Bí thư Vương, bây giờ quan hệ giữa tỉnh ủy và khối chính quyền có sự khác biệt so với trước. Cậu còn chưa biết, sau khi chủ tịch Trương lên nhận chức thì luôn cường điệu người giúp việc ở khối chính quyền phải có hiệu suất và năng lực cao, phải chọn người, phải biết dùng người.

- Mà bí thư Thang Vận Quốc lại có đầy đủ giúp đỡ cho những gì chủ tịch Trương đã vạch ra, vì vậy trên phương diện người giúp việc ở khối chính quyền, ít nhất thì những lần điều chỉnh nhân sự mấu chốt gần đây đều do chủ tịch Trương tự mình xem xét.

- Trong chuyện này kể cả những cấp lãnh đạo của ban ngành chính quyền tuyến dưới, liên quan đến hơn mười vị cán bộ cấp phó phòng, tất cả đều do chủ tịch Trương định đoạt... ....

Lý Vũ Hiệp hít vào một hơi thật sâu giống như cảm thán, sau đó lão nói tiếp:

- Vì vậy, bí thư Vương, lần này ban ngành Vũ Đức điều chỉnh, chủ tịch Trương sẽ khó tránh khỏi tham gia tích cực. Nếu nói đến chức vụ chủ tịch thành phố Vũ Đức, cậu nói xem, cậu có ưu thế tuyệt đối hay không?

Lời nói của Lý Vũ Hiệp rất sâu, hắn nói như vậy làm Vương Bình bừng tỉnh, cuối cùng cũng hiểu Lý Vũ Hiệp. Lão nói nửa ngày, thì ra đây là một lần lật bài ở cấp tỉnh, chủ tịch Trương ngày càng được tăng cường, mà vấn đề nhân sự Vũ Đức thì Trương Thanh Vân có thể can thiệp.

Tất nhiên Vương Bình cũng không chỉ dừng lại ở điểm này, hắn cò biết rõ vì sao Lý Vũ Hiệp lại nhiệt tình với mình, nói dông dài nhưng ý nghĩa chỉ có một, Lý Vũ Hiệp coi Vương Bình là người của Trương Thanh Vân.

Vương Bình có thể nhìn từ trong những cử động của Lý Vũ Hiệp, hắn thấy rõ tâm tư bức thiết dựa vào Trương Thanh Vân của lão. Tất nhiên lão cho Vương Bình lễ ngộ cao, thậm chí còn thúc đẩy Vương Bình lên chức, thực tế chẳng phải đang lấy lòng Trương Thanh Vân sao?

Vương Bình hiểu rõ đạo lý này mà tâm tư trở nên phức tạp, hắn và Trương Thanh Vân rốt cuộc có quan hệ gì, hắn tự biết. Ít nhất hắn cũng biết rõ một điều, với quan hệ giữa mình và Trương Thanh Vân, chưa chắc đã đủ cho Lý Vũ Hiệp coi trọng như vậy.

Thực tế những năm qua quan hệ giữa Vương Bình và Trương Thanh Vân là khá nhạt, bây giờ nước đến chân mới nhảy, dựa vào Trương Thanh Vân vẫn còn kịp