Qua đến hôm sau Phí lão gia khí lực đã hồi lại phần nào, ngài cùng thuộc hạ đến kho củi đích thân tra hỏi, đám người Thiên Vũ Truy Phong cũng đi theo. Kẻ thích khách vừa trông thấy Phí Đình Tuân thì hết sức giận dữ buông lời thóa mạ
-Lão rùa già đáng chết, sớm muộn người của bọn ta sẽ đến tìm lão tính sổ.
Phí lão gia mặt không biến sắc hạ lệnh cho hạ nhân dừng tay thông không đánh đập kẻ kia nữa, lão ôn tồn nói
-Phí mỗ với ngươi không quen không biết, cớ sao ngươi lại đến ám toán Phí mỗ.
Lạc Nghị hai mắt lửa giận ngút trời cơ hồ thâm thù đại hận phải sâu như biển cả.
-Lão rùa già, ngươi vẫn còn tỏ ra thanh tao nhã nhặn làm gì, chuyện ngươi làm trời biết đất biết rồi báo ứng sẽ sớm tìm đến lão thôi.
Phí lão gia nghe mấy câu thóa mạ cũng không lấy gì làm nóng giận lại nói
-Ngươi cứ thử nói cho rõ ràng, biết đâu có sự hiểu nhầm ta cùng giải đáp.
Lạc Nghị cười to
-Lão rùa già thật là tinh quái, định moi tin mật từ lời của ta hay chăng
Phí lão gia cũng cười lớn làm cho Lạc Nghị phải ngạc nhiên
-Lão cười cái khỉ khô gì
Phí lão gia nói
-Tiếc thay cho kẻ dám nói ta là con rùa già, trước mặt ta còn không dám nói ra nguyên lai thì xem ra ngươi cũng chẳng đáng mặt anh hùng, nếu ngươi gọi ta là rùa ra thì ngươi cũng chỉ là con rùa con thôi.
Nói đoạn Phí lão gia hạ lệnh cho hạ nhân từ nay không cần đánh đập hành hạ người này nữa, cơm nước cho ăn đầy đủ rồi nói thêm
-Ta tưởng đâu là bậc anh hùng bất khuất, hóa ra cũng chỉ là con rùa con, thôi giết làm gì cho bận tay, cứ để cho hắn sống nhục nhã nhường nào.
Rồi Phí lão gia cùng hai người ra khỏi phòng chứa củi phí sau còn văng vẳng tiếng mắng chửi
-Con rùa già chết tiệt...con rùa già chết tiệt.
Lăng Thiên Vũ lại hỏi
-Nhạc phụ đại nhân, kẻ này phải xử chí ra sao.
Phí lão gia cười nói
-Cứ để như thế ít ngày sau ắt sẽ có người tới cứu hắn, khi đó ta ra tay bắt cả mẻ luôn.
Lạc Truy Phong về tới phòng Lạc Anh liền hỏi
-Hôm nay ngươi lại đến kho củi à, ca ca ta thế nào rồi.
Lạc Truy Phong nói
-Hôm nay Phí lão gia đã hạ lệnh không đánh đập hắn nữa nhưng tối nay tính thế nào đồng bọn cũng tới cứu, lão gia sẽ bắn hết một lượt.
Lạc Anh hốt hoảng lẩm bẩm
-Chết rồi, thế này ta phải báo tin cho các huynh đệ mới được, nhưng khổ nỗi thân mang trọng thương không thể đi đứng được, vậy phải biết làm thế nào.
Rồi nàng nhìn Lạc Truy Phong ra vẻ van nài nhưng không nói thành câu. Lạc Truy Phong cũng là hiểu ý lắc đầu thở dài
-Ta không thể giúp nàng được, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến ta.
Lạc Anh mắt lại ngấn lệ nàng nghĩ thầm
“ kẻ này thật là khó lay động không chừng ta phải đem điều kiện ra trao đổi, nhưng bây giờ có gì để lấy ra cho hắn”
Chợt nàng lại nhớ Lạc Truy Phong có tình ý với mình liền nói
-Ngươi có thể nào giúp ta, ta tuyệt nhiên sẽ không để ngươi chịu thiệt.
Lạc Truy Phong vẫn là thở dài nói
-Trước đây ta đã có nói, Phí lão gia với ta là tình hữu hảo, ta không thể nào vì nàng mà bán đứng lão gia được.
Lạc Anh lại nói
-Nếu ngươi chịu giúp, đời này ta nguyện là người của ngươi, làm trâu làm ngựa cho người dù có hành hạ đánh chửi ta cũng quyết không oán trách nửa lời.
Lời vừa ra nàng liền ôm mặt khóc, hẳn là nội tâm nàng đã đấu tranh lắm mới dám nói đến chuyện này. Lạc Truy Phong lồng ngực lại rộn ràng nghĩ thầm
“ nàng ta đã đem thân thể quý giá ngàn vàng ra trao đổi ắt những người kia phải thân thiết lắm, mình không giúp thì thật là áy náy, nhưng Phí lão gia đối với mình như bậc thượng khách có lí nào lại phản phúc cho được, cho dù nàng có trao thân ta cũng quyết không nhận. Những cơ sự này mình vẫn không có hiểu biết, nếu thực là Phí lão gia đã gầy thù chuốc oán thì không nói làm gì, đằng này ngài ấy có vẻ là người chính trực thẳng thắn không giống như đã gây ra tội trạng, hay là mình cứ hỏi rõ đầu đuôi biết đâu lại có khúc mắc”.
Nghĩ đoạn Lạc Truy Phong bèn hỏi
-Muốn ta giúp nàng cũng không phải là không được, tuy nhiên ta thấy Phí lão gia có thể đã bị hiểu nhầm, nếu nàng nói ra chân tướng sự việc ta sẽ xem xét”.
Lạc Anh nghĩ bụng
“ kẻ này không biết có phải người của Phí Đình Tuân cài vào hay không, nhưng nếu không nói thì đêm nay các sư huynh đệ thế nào cũng bị bắt giết, thôi thì ta phải liều một phen vậy”.
Thế rồi Lạc Anh liền nói
-Chuyện này nói ra cũng đã qua tám năm rồi. Sư phụ của ta tên gọi Lạc Triển Phi trên Bôn lôi bảng đứng hàng thứ mười, còn Phí Đình Tuân đứng hàng thứ mười một. Kì đó Sư phụ cùng với Phí Đình Tuân luận võ lẽ ra đã dành chiến thắng nhưng không ngờ Phí Đình Tuân lại giở trò ám muội đánh lén sư phụ làm sư phụ phải bỏ mạng.
Các huynh đệ đồng môn đều chịu ân cao của sư phụ nên thề sống chết sẽ báo thù cho sư phụ, đến nay thời cơ chín muồi đã đến lúc thực hiện lời thề để cho sư phụ dưới suối vàng có thể nhắm mắt.
Lạc Truy Phong lại nói
-Người ta giao chiến với nhau đao kiếm vô tình ắt phải có hẹn trước nếu chẳng may vong mạng thì thân nhân không được trả thù đối phương.
Lạc Anh lắc đầu
-Đành rằng là thế nhưng đằng này Phí Đình Tuân lại giở trò đánh lén phản lại luật lệ giang hồ thực là đáng chết lắm.
Lạc Truy Phong nói
-Khi đó nàng cùng các sư huynh đệ có phải cùng ở đó chứng kiến hay không.
Lạc Anh buồn rầu
-Tiếc thay khi đó sư phụ viễn du chỉ đưa theo đại sư huynh là Lạc Thuật, khi sư phụ qua đời ngoài đại sư huynh ra không đệ tử nào được hầu hạ bên cạnh sư phụ.
Nói đến đây nước mắt lại chảy càng nhiều. Lạc Truy Phong thầm nghĩ
“ tuy là nàng nói như vậy nhưng bản thân còn chưa từng chứng kiến e là Định Hải Long Châu của Phí lão gia bị hiểu nhầm thành món ám khí đánh lén chăng, ta nghĩ Phí lão gia cũng là người chính trực nếu đem chuyện này nói ra không biết có ảnh hưởng đến Lạc Anh hay không”.
Lạc Truy Phong vẫn giữ mối to vò ấy trong lòng mãi không thông suốt, cuối cùng quyết định gặp Phí lão gia. Phí lão gia mời hắn ngồi lại kính cẩn mời trà nước
-Ân công hôm nay gặp ta có chuyện gì chăng.
Lạc Truy Phong liền mở lời
-Tại hạ có chuyện liên hệ với mấy tên thích khách muốn nói với ngài.
Phí lão gia ngạc nhiên
-Ân công có manh mối gì chăng
Lạc Truy Phong liền nói
-Gọi là manh mối thì cũng đúng, tuy nhiên trước tiên tại hạ xin mạn phép hỏi ra một chuyện cách đây nhiều năm, mong lão gia hãy làm sáng tỏ.
Phí lão gia nghe chuyện cách đây nhiều năm thì nghi hoặc lắm nhưng cũng bằng lòng. Lạc Truy Phong nói
-Tám năm trước có phải ngài đã từng giao thủ với một người gọi là Lạc Triển Phi hay chăng
Phí lão gia trả lời
-Đích thị là có chuyện này, sao ân công lại hỏi như vậy.
Lạc Truy Phong thở dài
-Tại hạ đã nghe chuyện này từ kẻ thích khách, nguyên lai sự này là đám thích khách kia đều là đệ tử của Lạc Triển Phi cả
Phí lão gia càng nghe lại càng ngạc nhiên
-Ta với Lạc Triển Phi tuy là giao thủ nhưng chính là tình bằng hữu, sao hắn lại cho đệ tử hành thích ta.
Lạc Truy Phong nghe đến đây liền nghĩ
“ không lẽ Phí lão hia không biết chuyện Lạc Triển Phi đã quy tiên rồi”.
Hắn lại nói
-Vậy ngài có biết Lạc Triển Phi hiện giờ đang ở đâu hay không
Phí lão gia lắc đầu đáp
- Lạc gia trang ở vùng Quế Dương ta cũng chưa có dịp tới đó, nhưng tại sao hắn lại cho đệ tử lặn lội từ Quế Dương đến đây ám sát ta.
Lạc Truy Phong nghĩ bụng
“ vậy là Phí lão gia chưa biết chuyện Lạc Triển Phi đã chết, kì này mình có thể giải đáp khúc mắc kia rồi”.
Lạc Truy Phong lại nói
-Phí lão gia chắc ngài không biết, sau trận chiến hôm đó, Lạc Triển Phi đã quy tiên rồi.
Phí lão gia giật mình
-Sao cơ, Lạc Triển Phi đã chết rồi
Lạc Truy Phong nói
- đúng thế, đám đệ tử ấy ngỡ là Phí lão gia đã giết hại sư phụ bọn chúng cho nên mới báo thù
Phí Đình Tuân lắc đầu nói
- Không…Không thể nào hôm đó giao thủ xong tuy hai bên có để lại thương tích nhưng chỉ là thương thế thông thường không đến nỗi bỏ mạng, cớ sao Lạc Triển Phi lại chết được.
Lạc Truy Phong lắc đầu nói
-Về vấn đề này tại hạ cũng không rõ, thế nhưng đám đồ đệ của y lại nghĩ ngài hạ độc thủ ám toán Lạc Triển Phi, cho nên mấy năm nay đã chuẩn bị cho kế hoạch này.
Phí lão gia đưa tay vuốt râu nhìn vào vô định
-Hỏng, chuyện này là hiểu nhầm to, không thể nào Lạc Triển Phi lại chết trong tay ta được, được rồi ta sẽ đến nói chuyện với gã đồ đệ kia.
Đoạn Phí lão gia cùng Lạc Truy Phong đến chỗ kho củi sai hạ nhân mau cởi trói cho Lạc Nghị bản thân liền nói
-Ta thật không biết hiền điệt là đệ tử của Lạc huynh đệ, nếu biết trước đã không nên nông nỗi này.
Lạc Nghị nghe nói giật mình, hắn dám chắc bản thân chưa từng nhắc đến quý tính của sư phụ cớ sao Phí lão gia lại biết được, hắn không dám nói gì chỉ ngồi dựa vào đống cỏ khô lắng nghe. Phí lão gia lại nói
-Sự việc tám năm trước ta cùng sư phụ của hiền điệt có giao thủ tuy hai bên thương tích ít nhiều nhưng chỉ là vết thương ngoài da không gây nguy hiểm tính mạng, có lẽ chuyện này có uẩn khúc gì chăng.
Lạc Nghi càng nghe nói càng hốt hoảng không biết tin này Phí lão gia nghe được từ đâu, thế nhưng thâm thù đại hận trước mặt hắn cũng nói
-Con rùa già, ngươi đừng có biện bạch, khi đó lão dùng ám khí đánh lén sư phụ ta, ta cũng bị trúng ám khi của ngươi đúng thật là lợi hại, thể nào năm đó sư phụ ta phải bỏ mạng trong tay ngươi.
Phí lão gia xua tay nói
-Hiền điệt chớ nên hiểu nhầm phải biết Định Hải Long Châu của ta không phải ám khí mà là vũ khí viễn chiến, trước khi tỉ đấu mỗi người đều xưng ra bình khí của mình thông báo cho địch nhân không khi nào lại gọi là ám khí được.
Nguyên lai ám khí là chỉ loại vũ khí nhỏ chuyên dùng để đánh lén, tuy nhiên Định Hải Long Châu của Phí lão gia mỗi lần xuất kích đều là đường đường chính chính cho nên không thế nói là ám khí được.
Lạc Nghĩ nghĩ bụng
“ kì thực hôm trước giao chiến Phí Đình Tuân đều dùng món binh khí này là chính khí, không lẽ khi đó hắn dùng món ám khí khác”.
Nghĩ rồi bèn nói
-Lão rùa già chớ có điêu ngoa cho dù lão dùng Định Hải Long Châu làm chính khí nhưng chưa chắc lão không dùng món ám khí khác để đến nỗi sư phụ ta phải mất mạng về tay lão.
Phí lão gia lại nói
-Hiền điệt xét lại cho, năm đó bọn ta giao thủ ngay bên ngoài thành đều có các nhân sĩ làm chứng, lại có một đồ đệ của Lạc huynh đệ năm đó hơn hai mươi tuổi cũng cùng quan sát, nếu ta dùng đến ám khi e là các nhân sĩ võ lâm đã không tha cho ta rồi.
Lạc Nghị nghĩ thầm
“ chuyện này ta cũng không được chứng kiến nhưng đại sư huynh đã kể lại Phí Đình Tuân dùng ám khi sát hại sư phụ , tuyệt đối không thể nhầm được”.
Lạc Nghĩ lại nói
-Đúng vậy đệ tử đi cùng sư phụ ta khi đó chính là Đại sư huynh của ta tên là Lạc Thuật, sư huynh đích thân nói chính lão đã hãm hại sư phụ, lão đừng có chối bay chối biến.
Phí lão gia vẫn nhẹ nhàng khuyên giải
-Hiền điệt nên mời vị đại sư huynh đó đến đây để ba mặt một lời, không khi nào ta dám nói xằng nói bậy, Phí Đình Tuân ta cũng có chỗ đứng trên giang hồ, năm đó nếu đích thị xử xuất ám muội ắt phải hủy hoại danh tiếng sao còn được như bây giờ.
Lạc Nghĩ nghĩ thầm
“ lão rùa già này có phải muốn mình gọi các sư huynh đệ lại rồi bắt hết một thể hay chăng, nhưng cơ hồ đại sư huynh cũng đã đi biệt tích rồi biết chỗ nào mà gọi ra đối chất”.
Bấy giờ Lạc Nghị cũng đuối lí chẳng biết phải nói gì nữa, chỉ mong sao thoát khỏi chỗ này,hôm nay nghe chừng Phí lão gia không có ác ý hắn muốn thử xem có thoát được hay không liền nói
-Được, nếu như lão nói thì nay hãy thả ta ra ta sẽ đi tìm đại sư huynh về đối chất với lão.
Phí lão gia cũng nói
-Ta biết chuyện hiền điệt hiểu nhầm cũng nào có muốn sự càng thêm trọng, nay xin thả hiền điệt ra ngoài mong hiền điệt cùng các sư huynh đệ cân nhắc đúng sai rồi tới cùng ta đối chất, nếu đúng là ta làm Lạc huynh đệ vong mạng thì ta cũng không tiếc mạng già này đổi lấy thâm thù kia.
Nói đoạn Phí lão gia sai người đưa Lạc Nghị ra ngoài phủ. Lạc Truy Phong trở lại phòng, Lạc Anh liền hỏi
-Thế nào rồi, hôm nay có chuyện gì không
Lạc Truy Phong nói
-Ta đem chuyện của nàng nói cho Phí lão gia rồi
Lạc Anh liền quát
-Tên súc sinh kia, sao người lại nói chuyện đó ra, nếu Phí Đình Tuân trả thù họ Lạc thì ta quyết không tha cho ngươi.
Lạc Truy Phong liền nói
-Nàng đừng nóng giận, Phí lão gia nói đây là sự hiểu nhầm, cho nên khi biết chuyện đã thả sư ca của nàng ra rồi.
Lạc Anh vẫn chưa hiểu rõ
-Ngươi nói rõ ràng được không đừng úp mở nữa.
Lạc Truy Phong nói
-Chuyện là tám năm trước Phí Lão gia cùng sư phụ nàng quả thực có giao đấu dẫn đến bị thương nhưng vết thương không hề nghiêm trọng cũng không đến nỗi phải bỏ mạng. Hơn nữa Định Hải Long Châu của Phí lão gia là chính khí chứ không phải là ám khí cho nên không thể có chuyện Phí lão gia ám hại sư phụ của nàng được.
Lạc Anh liền thóa mạ
-Con rùa già xảo biện như vậy mà ngươi cũng tin hay sao
Lạc Truy Phong đáp
-Phí lão gia đã đem chuyện ấy nói với người sư ca kia còn đem hắn thả ra ngoài, Phí lão gia nói khi đó theo sư phụ còn có một người hơn hai mươi tuổi đi theo có thể gọi ra đối chất.
Lạc Anh nghĩ bụng
“ không lẽ sự này là hiểu nhầm thật, nhưng đại sư huynh chính là đã nói như thế vậy thì ai mới là người nói đúng”.
Lạc Truy Phong lại hỏi
-Thế đại sư huynh của nàng đâu, sao không gọi ra ba mặt một lời.
Lạc Anh nói
-Đại sư huynh đã bỏ đi biệt tích, mới đây trên giang hồ đồn rằng Đại sư huynh đạt được thành tựu trên Bôn Lôi lệnh xếp hàng thứ mười
Lạc Truy Phong gãi cằm nghĩ bụng
“ cái tên Lạc Thuật này nếu là thâm thù đại hận của sư môn thân là đại sư huynh tuyệt đối phải một lòng ra sức hoàn thành đằng này lại bỏ sư môn mà đi, ta e sự này chẳng khỏi liên quan đến hắn”
Lạc Truy Phong liền nói
-Tên đại sư huynh của nàng ta thật đáng nghi
Lạc Anh lại hỏi
-Ngươi nghi ngờ cái gì
Lạc Truy Phong đem chuyện vừa nghĩ ra nói
-Cứ như huynh đệ đồng môn đều quyết tâm trả thù cho sư phụ, sao chỉ có hắn là không lo lắng gì lại còn bỏ đi biệt tích. Ta nghi hắn có liên quan đến cái chết của sư phụ muội.
Nói đến Lạc Anh cũng cảm thấy thật lạ, điều này trước kia không phải nàng không nghĩ tới có điều nếu đại sư huynh bởi vì bi phẫn quá muốn đi theo đường riêng tự mình khổ luyện rồi trở về trả thù cho sự phụ để tránh liên lụy đến huynh đệ thì cũng có thể lí giải được. Thế nhưng chuyện Phí Đình Tuân hôm nay lại làm cho nàng suy nghĩ khác về thế cục này.
Lạc Anh càng nghĩ càng không thông, nàng muốn đem chuyện này trao đổi với các huynh đệ thì sẽ rõ ràng hơn, tiếc thay thân thể còn thương thế khó lòng ra ngoài được.
Lạc Anh lại nghĩ
“ nếu Phí lão gia này có thể để cho Lạc Nghị sư huynh rời đi thì ắt mình có có thể đi được thử nói với Lạc Truy Phong xem sao”.
Đoạn nàng đem chuyện nói với Lạc Truy Phong, Lạc Truy Phong liền nói
-Ta chỉ e vết thương của nàng không tiện đi lại, chứ chỉ cần nàng muốn ta sẽ đưa nàng ra ngoài.
Lạc Anh trong lòng phấn khởi lắm cho dù mấy hôm vừa rồi Lạc Truy Phong có đối xử với nàng rất tốt nhưng bởi vì trong lòng còn nhiều nghi hoặc cho nên nàng vẫn cứ thấp thỏm lo sợ, bây giờ có thể ra ngoài đoàn tụ với huynh đệ chính là an tâm lắm.
Lạc Truy Phong lại nói
-Chuyện khi trước ta có nói, chỉ cần nàng có thể mạnh khỏe rời đi ta xin lấy tính mạng để thay thế vào đó, chuyến này ta đưa nàng ra ngoài an toàn, thì tất cả giao phó cho nàng xử trí.
Lạc Anh thực ra đã quên mất chuyện này, phần vì Lạc Truy Phong đối xử với nàng rất tốt phần vì lo lắng cho các huynh đệ nên tâm trí nào có thể nhớ được, bây giờ nhắc lại thì đột nhiên nàng tất e thẹn vô cùng thế nhưng cũng không hề muốn lấy mạng Lạc Truy Phong, nàng liền nói
-Lần này nhờ có ngươi cũng có thể nói giúp đỡ cho Lạc gia không ít, thôi thì món nợ đó chúng ta đừng nhắc đến nữa thì hơn.
Lạc Anh đã nói như vậy thì Lạc Truy Phong cũng cảm thấy nhẹ lòng, hắn tuy đáng làm quân tử song cũng không thoát khỏi luân thường cũng là chưa muốn chết.
Tối hôm ấy nhân lúc vắng vẻ Lạc Truy Phong dìu Lạc Anh ra ngoài phủ, tuy là mấy hôm nay đã được đắp thuốc tốt thế nhưng vết xương gãy không liền nhanh như vậy được thành thử vừa đi được mấy bước đã đau đớn không sao chịu nổi. Lạc Truy Phong thấy vậy vội ẵm nàng lên mà đi, Lạc Anh nhìn ra sau quang cảnh cứ thế lướt qua nhanh như gió mà thân mình êm ái không hề cảm thấy ê ẩm chút nào.
Qua một hồi đã chạy xa ba bốn dặm, bấy giờ Lạc Truy Phong mới hỏi
-Không biết các vị huynh đệ của nàng ở chỗ nào để ta đưa đến.
Lạc Anh toan nói ra nhưng vẫn sợ âm mưu của Phí Đình Tuân e là dẫn sói vào hang nên ấp úng không dám nói, Lạc Truy Phong lại như nhìn thấu tâm tư của nàng bèn nói
-Nếu nàng sợ ta nhìn ra chỗ bí mật thì chỉ cần chỉ cho ta chỗ gần nhất là được, ta sẽ để nàng lại đó.
Lạc Anh nghĩ thầm
“ cớ sao người này cứ luôn hiểu rõ tâm can ta như vậy, lần nào ta ngập ngừng là hắn đều đoán ra được, không lẽ...”
Lạc Anh còn nghĩ vu vơ thì Lạc Truy Phong nói
-Trời cũng không còn sớm, nàng cứ nói ra ta sẽ đưa tới nơi rồi quay về kẻo chậm trễ sẽ bị nghi kị”.
Lạc Anh bèn chỉ đường, chỗ ấy cách đây không xa, Lạc Truy Phong ẵm nàng chạy băng băng một hồi đã đến nơi, hắn đặt nàng xuống.
-Nếu nàng không định lấy mạng ta thì xin đa tạ, sau này e là khó có duyên gặp lại, thôi thì phải từ biệt nàng ở đây rồi, nàng hãy bảo trọng.
Nói đoạn Lạc Truy Phong rời đi, tuy là thế nhưng nơi này hiu quạnh hắn vẫn không đành lòng nhìn nàng ở lại một mình nên đã tìm một chỗ khuất theo dõi. Lạc Anh từ lúc Truy Phong rời đi thì trong lòng không biết tại sao lại thổn thức không yên nàng cũng không rõ cảm giác này là thế nào. Khi hắn ở cạnh thì nàng luôn bất an nhưng hắn vừa rời khỏi bỗng chốc chống vắng lạ thường.
Lạc Anh cất bước đi, đi được một đoạn lồng ngực đã đau nhói, nàng ôm lấy vết thương ngồi thụp xuống, Lạc Truy Phong cơ hồ thấy nàng không chịu nổi bèn từ xa chạy lại, Lạc Anh thấy thế liền trách
-Thì ra ngươi vẫn theo dõi ta
Lạc Truy Phong nói
-Ta không yên tâm để nàng một mình
Lạc Anh đau quá đến độ đôi má hồng đã trắng bệnh ra, mồ hôi nhễ nhại, Lạc Truy Phong liền nhấn vào huyệt hợp cốc trên tay của Lạc Anh giúp nàng giảm đau nhưng thế này cũng không phải cách lâu dài liền nói
-Nàng hãy chỉ chỗ ta sẽ đưa nàng về.
Lạc Anh đau quá cơ hồ không chịu được nữa bèn nói
-Ngươi đi đến Phụng Nghinh Lầu tuyệt nhiên sẽ có người đón ta.
Theo hướng đã chỉ Lạc Truy Phong liền phóng cước đi ngay qua một hồi đã đến trước Phụng Nghinh Lầu, ở đây người ra kẻ vào tấp lập là một tửu lâu to lớn. Bấy giờ bên ngoài có hai người đã thấy Lạc Truy Phong ẵm Lạc Anh bèn tiến tới dùng chùy thủ áp sát sau lưng Lạc Truy Phong nói
-Ngươi là kẻ nào sao lại ẵm sư muội ta như vậy.
Lạc Truy Phong nói
-Chuyện này để sau, bây giờ cứ đưa Lạc Anh vào trong đã.