Chương 7: Lạc Truy Phong kịp thời ứng cứu, Thu Nguyệt hóa lại là Lạc Anh

Vừa lúc nguy khốn ấy đột nhiên bên ngoài có người nhìn thấy bèn xông tới trợ chiến, người ấy là Lạc Truy Phong. Lạc Truy Phong đúng ra là không biết uống rượu thành thử hôm nay không say sưa gì hết đang đêm hôm hắn không có chuyện gì làm bèn đi ra ngoài hóng gió liền gặp cảnh tượng này, ban đầu chưa rõ bên nào là địch nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng Phí lão gia liền lập tức xông tới trợ chiến.

Lạc Truy Phong túm lấy một tên ném ra đằng sau, tên này ngã dúi ra sau thầm than

- người này sức lực sao khỏe quá

Rồi định đứng dậy nhưng không sao cất chân lên được, có một người khác chạy tới đỡ y dậy, Phí lão gia nhân lúc ấy ném ra một quả Định Hải Long Châu trúng vào đầu y vỡ óc chết ngay.

Mấy người còn lại thấy thế thì sợ hãi lắm, vốn mấy người đánh với mình Phí Đình Tuân đã khó nay lại thêm một tay như Lạc Truy Phong ứng cứu thì e là đại sự không thành.

Một tên trong đám vội vàng nhảy tường chạy trốn đi mất mấy tên kia cũng theo đó mà chạy đi cả, chỉ có gã bị Lạc Truy Phong ném ra cũng toan chạy đi thì bị Phí Đình Tuân ném thêm một quả long châu trúng vào lưng ngã từ trên tường xuống, cũng may lúc ấy Phí đình Tuân bị thương khí lực chỉ còn năm phần thành thử hắn không táng mạng

Bấy giờ Phí lão gia mới tiến lại gỡ tấm vải đen che mặt của hắn, hóa ra là một kẻ thanh niên ngoài hai mươi tuổi, kẻ này ánh mắt cương nghị không chút sợ hãi, Phí lão gia nói

-Ngươi là kẻ nào sao lại ám toán ta.

Kẻ kia đáp

-Phí Đình Tuân nay ta không giết được ngươi lại còn bị bắt muốn chém muốn giết tùy ý, chớ nên nhiều lời

Phí lão gia bấy giờ đã mất máu không ít liền ngồi thụp xuống điểm vào hai huyệt đạo để cầm máu, Lạc Truy Phong cũng liền hô hoán một hồi đám gia nhân đều đã đốt đèn đuốc chạy đến soi sáng như ban ngày.

Quản gia thấy tính thế như vậy bèn hốt hoảng chạy lại chỗ Phí lão gia

-Lão gia, lão gia có sao không

Phí lão gia xua tay

-Chỉ là bị thương ngoài da không có gì đáng ngại, các người bắt tên này trói lại hỏi xem là người của ai phái đến.

Phí lão lại gia trỏ tay tới gốc cây dương liễu nói

- Bên đó còn một người bị ta đánh trúng xem xem đã chết hay chưa

Đám hạ nhân chạy ra xem thử nhưng không thấy người nào bèn quay lại bẩm báo

-Bẩm lão gia, bên đó không có người nào.

Phí lão gia nói

-Hắn bị thương không nhẹ chắc chưa đi được xa mau cho người đuổi theo.

Đoạn đám gia nhân gần một trăm người chia làm mấy đoàn đốt đuốc sáng trưng mau chóng truy lùng khắp chốn. Quản gia đỡ Phí lão gia dậy, ngài liền chắp tay nói với Truy Phong

-Hôm nay không có Lạc anh hùng tương cứu e là mạng già này khó giữ. Lạc anh hùng xin hãy về nghỉ ngơi ngày mai ta nhất định đích thân tới tạ lễ.

Lạc Truy Phong hai tay đỡ lấy Phí lão gia cùng dìu về phòng vừa đi vừa nói

-Lão gia chớ nên khách khí, tại ta đến muộn không kịp tương cứu để cho ngài bị thương thật là có lỗi, nay ngài cứ an tâm tính dưỡng trước đã.

Lúc sau Phí lão gia về đến phòng lại kính cẩn nói

-Đa tạ Lạc anh hung, sau này anh hung chính là ân công của Phí gia, chỉ cần là ân công muốn ta đều dốc lòng nghe theo.

Lạc Truy Phong cười nói

-Ấy chết tại hạ không dám nhận hai chữ ân công này, lão gia đừng nên khách khí như vậy tại hạ sẽ thấy khó xử lắm.

Lạc Truy Phong cáo từ cũng liền quay lại phòng vừa mở cửa phòng đột nhiên trong nhà một bóng đen xuất hiện thanh trùy thủ đã kề tới cổ nói

-Ngươi hãy im mồm kẻo đao kiếm vô tình.

Kì thực cho dù chùy thủ kề cổ chưa chắc đã nhanh hơn quyền đầu của hắn tuy nhiên giọng nói đó chính là của Thu Nguyệt, Lạc Truy Phong nhìn kĩ đích thị là nàng, hắn vội vào phòng khép cửa cẩn thận rồi nói

-Nàng làm gì thế, sao…sao lại thế này

Thu Nguyệt bấy giờ phun ra một ngụm máu tươi, chùy thủ cũng đánh rơi xuống đất, Lạc Truy Phong vừa nhìn chợt nghĩ tới Thu Nguyệt chính là kẻ thích khách bị thương ban nãy.

Thu Nguyệt đã rơi mất chùy thủ, khí lực của nàng đã không đủ có lẽ thương thế không nhẹ, nàng ngước mắt nhìn Lạc Truy Phong bên trong thật là đầy vẻ căm phẫn, Lạc Truy Phong vội bế nàng đặt lên giường, Thu Nguyệt định phản kháng nhưng không đủ sức lực đành phó mặc cho Lạc Truy Phong làm gì thì làm.

Hắn đặt nàng lên giường liền hỏi

-Nàng bị thương ở chỗ nào.

Thu Nguyệt trước ngực đau nhói có lẽ đã gãy mấy cái xương sườn nhưng vì chỗ đau lại bất khả xâm phạm nên ko dám nói gì chỉ quay đi nước mắt lã trã ướt hết cả chăn gối.

Lạc Truy Phong liền nói

-Nàng không nói ta cũng biết, đích thị nàng là thích khách ban nãy hành thích Phí lão gia đúng không

Thu Nguyệt quay lại nhìn Lạc Truy Phong hai mắt tự dưng nổi lên nộ khí, Lạc Truy Phong thở dài nói

-Dù thế nào ta cũng coi nàng như người của ta, tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho ai, hiện giờ ta lo thương thế của nàng nguy cấp, bị thương ở đâu xin nàng cứ nói.

Thu Nguyệt sao mà nói cho được, nếu Lạc Truy Phong dám động đến nàng sẽ cắn lưỡi chết ngay để tấm thân này không bị ô nhục. Lạc Truy Phong thấy thế cũng đoán ra chỗ bị thương là nơi yếu hiểm nam nữ khó mà động chạm, hắn liền nói

-Vậy thì ta xin đắc tội.

Đoạn Lạc Truy Phong đưa tay ra sau gáy nhấn nhẹ vào huyệt phong phủ của Thu Nguyệt lập tức nàng đã bất tỉnh nhân sự. Hắn nhẹ nhàng cởi lớp áo ngoài thì thấy làn da nón nà cùng với một cái yếm đỏ, Lạc Truy Phong mặt mũi đỏ ửng tim đập rộn ràng trong đầu tự nhiên lại nghĩ đến chuyện nhục dục, tuy vậy hắn phải tự kìm chế không được nhân cơ hội này mà xâm phạm Thu Nguyệt.

Hắn thấy trên ngực Thu Nguyệt có một vết bầm lớn cơ hồ lan rộng xuống cả hai bầu ngực nhưng đã bị cái yếm che mất, Lạc Truy Phong khẽ cởi cả chiếc yếm ra trước mặt hắn là hai ngũ hoa trắng trẻo như tuyết thật chính là thứ quý giá của người thiếu nữ. Lạc Truy Phong nuốt nước miếng định thần tránh cho tâm hồn xao động bấy giờ nếu vào tay bất kể kẻ nào cũng khác gì mỡ dâng miệng mèo.

Vết thương lan rộng lắm vô cùng nghiêm trọng. Hắn dùng tay sờ qua một hồi biết được chỗ xương bị gãy liền dùng sức nhấn mạnh hai chiếc xương vào vị trí cũ, tuy xương đã về đúng chỗ nhưng để mà lành lại thì phải thoa thuốc dài ngày.

Bấy giờ mắt hắn vẫn dán chặt vào đôi gò bồng đào kia không sao rời được hắn lại nghĩ thầm

“ dù gì nàng cũng là người của ta bây giờ dù ta có làm chuyện gì đi nữa âu cũng không phải quá đáng”.

Ấy vậy nhưng hắn trấn tĩnh nghĩ

“ nhưng sự này có thể do nàng ta miễn cưỡng nghe theo mục đích là ám sát Phí lão gia, bây giờ ta làm gì thất thân của nàng liệu nàng có tự kết liễu hay không”.

Cuối cùng Lạc Truy Phong cũng không làm ra chuyện gì khuất tất với Thu Nguyệt, Hắn đắp chăn kín người cho nàng rồi ra ngoài tìm gặp quản gia

-Lão quản gia cho hỏi thương thế của Phí lão gia thế nào

Quản gia cúi người thi lễ

-Cám ơn ân công đã quan tâm, tôi vừa rồi đã đắp thuốc trị thương cho lão gia rồi, vết thương không quá nghiêm trọng bây giờ lão gia đang nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, có lẽ vài ngày sẽ khỏi thôi.

Lạc Truy Phong liền nói

-Như vậy thì may quá.

Đoạn hắn vờ xoa ngực chau mày xuýt xoa

-Ái chà ban nãy tôi cũng bị trúng một quyền bây giờ tự nhiên đau ngực không biết ngài có thuốc gì hay không?

Lão quản gia ra chiều lo lắng

-Ấy chết, ân công bị thương sao không nói sớm, bây giờ ngài là khách quý, ngài mà có mệnh hệ gì tôi biết ăn nói thế nào với lão gia đây.

Lạc Truy Phong liền nói

-Ấy sao ngài nói thế, tôi chỉ thương thế ngoài da đắp thuốc mấy hôm sẽ đỡ thôi. Không biết ngài có thuốc hay chăng

Lão quản gia bảo Lạc Truy Phong ngồi đợi rồi lật đật chạy vào trong lấy ra bốn năm xấp thuốc gói sẵn trong giấy rồi nói

-Thuốc này đã đun thành dạng cao, ân công chỉ cần đắp vào mấy hôm đảm bảo có gãy xương cũng phải liền lại nhanh chóng.

Lạc Truy Phong mừng rỡ quay lại phòng, bấy giờ Thu Nguyệt vẫn chưa tỉnh, hắn liền cài then cẩn thận rồi lấy thuốc đắp lên vết thương lại dùng vải băng bó khéo léo, xong xuôi đâu đấy Lạc Truy Phong mặc lại xiêm y cho Thu Nguyệt lại chỉnh đốn y phục tươm tất để lúc nàng thức dậy khỏi phải bàng hoàng.

Lạc Truy Phong ngồi ngay bên cạnh trông Thu Nguyệt ngủ nhìn vào gương mặt càng nhìn càng thấy xinh đẹp, hắn nghĩ

“ nàng tuy không phải diễm áp quần phương nhưng dáng bộ lạnh lùng thật khiến ta say đắm, chuyện của hôm nay ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ, sau này có cơ hội sẽ cùng nàng làm rõ phải trái”.

Hắn nghĩ thơ thẩn một hồi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết bàn tay vẫn còn đặt bên má Thu Nguyệt.

Sớm hôm sau Thu Nguyệt tỉnh dậy trước ngực đã bớt đau nhưng nàng giật mình cảm thấy bàn tay ai đang kề bên má, nàng quay sang trông thấy Lạc Truy Phong đang ngồi dưới đất đầu gối lên giường có vẻ đang ngủ rất say.

Thu Nguyệt vội vén chăn nhìn xuống thấy y phục vẫn còn nguyên đó nhưng trước ngực sao lại như có vật gì nóng nóng áp vào, nàng khẽ vạch áo ngoài thì thấy thuốc thang đã băng bó cẩn thận. Thu Nguyệt chợt nghĩ

“ thôi chết như vậy là đêm qua hắn đã nhìn thấy hết của mình rồi sao, thế này thì còn sống làm gì cơ chứ”.

Nghĩ vậy nàng toan lấy chùy thủ trên bàn định đâm chết Lạc Truy Phong rồi tự tận nhưng vết thương hãy còn chưa lành nên vừa mới cố với đã phải rú lên một tiếng rồi ngã ngửa nằm xuống.

Lạc Truy Phong nghe tiếng liền tỉnh dậy hỏi han

-Nàng đã tỉnh rồi à, nàng có sao không, còn đau không.

Thu Nguyệt vừa rồi vận sức nên đau lắm, bây giờ nằm ra cơn đau đã nguôi đi, hai hàng nước mắt của nàng lăn dài trên má

-Sao ngươi không để ta chết cho rồi, sao không đưa ta đến chỗ Phí Đình Tuân mà lĩnh thưởng, tại sao lại phải cứu ta.

Lạc Truy Phong nói

-Sao ta lại phải giết nàng, Phí lão gia ban nàng cho ta, nàng là người của ta, ta phải bảo vệ nàng chứ.

Thu Nguyệt vẫn nhìn vào vô định

-Ngươi không hiểu hay sao, ta chỉ giả vờ theo lời Phí Đình Tuân kia thôi, đối với ta ngươi không là cái thá gì cả.

Lạc Truy Phong im lặng không nói gì, hắn cũng vô cùng ngại ngùng chẳng biết sau này phải dối diện với nàng thế nào nữa.

Thu Nguyệt quay sang nhìn Lạc Truy Phong ánh mắt thập phần oán trách

-Sao ngươi lại trị thương cho ta, có phải ngươi đã nhìn thấy hết rồi đúng không.

Lạc Truy Phong mặt mày đỏ ửng lên, trong đầu hắn là những hình ảnh đêm hiện về khiến cho hắn không khỏi rạo rực

-Ta thành thực xin lỗi, không còn cách nào khác, chỉ có như vậy mới có thể cứu được nàng.

Thu Nguyệt gạt nước mắt nấc lên mấy tiếng

-Ngươi đã nhìn thấy thân thể này thì ta còn sống làm gì nữa, ngươi hãy để ta chết đi cho rồi.

Lạc Truy Phong chau mày, hắn thật là khó xử, lúc này chỉ muốn chạy ra ngoài để không phải đối mặt với Thu Nguyệt, tuy vậy hắn vẫn muốn thay đổi suy nghĩ ấy của nàng.

-Được rồi nếu nàng muốn chết thì chi bằng hãy lấy mạng ta thay vào, chỉ cần ta chết đi thì trên đời này không ai biết chuyện đấy nữa.

Thu Nguyệt gằn giọng

-Ngươi phải chết, phải chết một trằm lần.

Lạc Truy Phong nói

-Vậy thì cho ta xin khất món nợ này, đợi khi nào vết thương của nàng khỏe lại tính mạng của ta sẽ giao phó cho nàng, còn hiện giờ nếu ta chết đi sẽ không ai chăm sóc cho nàng.

Nói đoạn Lạc Truy Phong đi ra ngoài để lại Thu Nguyệt đang hoài nghi nhân sinh. Một lúc sau hắn quay lại mang theo đồ ăn

-Nàng hãy ăn đi, từ hôm qua đến giờ chắc đã đói rồi.

Thu Nguyệt nước mắt vẫn lưng tròng không biết phải nói gì trong lòng thầm nghĩ

“ kẻ này có mưu tính gì không biết, có lẽ nào hắn lại bày ra quỷ kế hay chăng. Nhưng cơ hồ hôm qua hắn chỉ là trị thương cho mình chứ không có làm tổn hại thân thể, bây giờ mình phải làm gì đây”.

Lạc Truy Phong lại chỉ tay vào chỗ thuốc còn lại và nói

-Mỗi ngày nàng hãy thay thuốc đều đặn như vậy mới có thể mau lành, khi nào gần hết ta sẽ đi lấy thêm.

....

Gần trưa hôm sau Lăng Thiên Vũ, Phí Như Ngọc với Phương Tâm Bệnh mới tỉnh rượu nghe nói chuyện thích khách đêm qua liền vội vàng đến phòng Phí lão gia hỏi thăm

Tuy nhiên quản gia chặn lại nói

-Lão gia đương nghỉ ngơi xin các vị chớ nên làm phiền.

Lăng Thiên Vũ hỏi Phương Tâm Bệnh

-Lạc Truy Phong đâu sao hắn còn chưa dậy.

Phương Tâm Bệnh còn ú ớ chưa biết thì quản gia nói

-Đêm qua lão gia bị ám toán may nhờ Lạc anh hung kịp thời tương cứu nên mới không tổn hại đến tính mạng, tuy nhiên ân công cũng bị thọ thương, tôi đã đưa thuốc cho ngài ấy rồi, hay là các vị đến thăm ân công trước. Còn về phần lão gia khi nào được phép tôi sẽ báo cho.

Mọi người nghe nói Lạc Truy Phong thọ thương cũng liền tới hỏi thăm, từ bên ngoài đập cửa gọi to

-Lạc Truy Phong ngươi có sao không.

Thu Nguyệt giật mình ngỡ là có người đến bắt, hai mắt bày tỏ sự hốt hoảng vô cùng. Lạc Truy Phong thấy vậy liền trấn an

-Nàng đừng sợ, để ta ra ngoài xem sao.

Lạc Truy Phong hé cửa ngó ra thì ra là Lăng Thiên Vũ và Phương Tâm Bệnh thì an tâm phần nào liền nhẹ nhàng đi ra rồi khép cửa cẩn thận nói khẽ

-Thu Nguyệt tự nhiên đổ bệnh hãy để nàng ấy nghỉ ngơi.

Phương Tâm Bệnh cười nói

-Thế nào cũng biết lo lắng cho người ta rồi à

Lạc Truy Phong kéo hai người ra tiểu đình ngồi nói chuyện, Lăng Thiên Vũ hỏi

-Thương thế của ngươi ra sao.

Lạc Truy Phong vờ xoa ngực chau mày nói

-Chỉ còn hơi đau thôi.

Lăng Thiên Vũ lại hỏi

-Chuyện hôm qua là như thế nào

Lạc Truy Phong bèn kể

-Hôm qua ta không ngủ được thức dậy đi hóng gió nào ngờ thấy được Phí lão gia đang bị đám hắc y nhân vây công, ta liền chạy tới trợ chiến đánh chết một tên nhưng bị trúng một quyền cho nên trước ngực đau nhói.

Phương Tâm Bệnh lại nói

-Vậy có biết bọn hắc y nhân này lai lịch thế nào không

Lạc Truy Phong lắc đầu

-Cái này ta không biết, tuy nhiên hôm qua có bắt sống được một kẻ chắc còn đang tra khảo.

Lăng Thiên Vũ tức giận đập bàn nói

-Cái gì còn một kẻ vậy sao, để ta đến tra khảo hắn xem là đám người nào lại dám hành thích nhạc phụ đại nhân.

Đoạn Lăng Thiên Vũ hùng hổ đi trước hai người Phương, Lạc theo sau. Ba người đi ra sau hậu đường liền thấy đám hạ nhân đang canh giữ trước cửa kho củi, thấy ba người đi tới một người chạy đến cúi hỏi.

-Bẩm ba vị đến có chuyện gì

Lăng Thiên Vũ quát

-Kẻ hành thích nhạc phụ của ta đang ở trong này hay sao

Hạ nhân đáp

-Đích thị là như vậy

Lăng Thiên Vũ lại nói

-Thế hắn đã khai ra gì chưa

Hạ nhân đáp

-Dạ chỉ có xưng tên là Lạc Nghị chứ không nói từ đâu tới cũng không nói nguyên nhân phía sau là gì.

Lăng Thiên Vũ trợn mắt

-Kẻ này lớn gan lớn mật hãy để ta đích thân tra khảo.

Hạ nhân dẫn ba người vào trong, bên trong là một thanh niên chừng hai lăm hai sáu tuổi đang bị trói hai tay lơ lửng trên xà nhà. Lạc Truy Phong thầm nghĩ

“ người này ắt có quan hệ thân thiết với Thu Nguyệt xem ra ta phải đứng ra xin cho hắn để Thu Nguyệt an tâm”.

Lăng Thiên Vũ rút lấy cái roi da toan đánh đập thì Lặc Truy Phong vội cản lại nói

-Ngươi đánh hà tất đã đau hơn hạ nhân, hôm qua mới động phòng không nên hạ thủ, phải tích đức cho hậu nhân chứ.

Lăng Thiên Vũ nghe cũng hợp tình hợp lý liền nói

-Ấy chết ngươi không nói ta cũng không để ý, nhưng chuyện này là chuyện động trời phải làm sao mới được.

Lạc Truy Phong nhìn Phương Tâm Bệnh

-Ngươi có ý kiến gì không

Phương Tâm Bệnh lắc đầu nói

-Chúng ta không phải người trong cuộc, không nên động đến việc này kẻo vạ vào thân. Còn như Lăng Thiên Vũ, ngươi phải thực cẩn trọng. Đã có lần một ắt có lần hai chỉ sợ lần sau không nhắm vào lão gia mà nhắm vào phu phụ nhà ngươi đó.

Lăng Thiên Vũ chép miệng thở dài

-Ngươi nói như thế chẳng qua là điều hiển nhiên, bây giờ phải làm thế nào mới ra được chân tướng.

Phương Tâm Bệnh vẫn cứ lắc đầu

-Chuyện riêng của Phí lão gia e là ngài tự có hướng giải quyết, ta cứ kệ thì hơn.

Lăng Thiên Vũ cũng là hết cách không còn biết phải làm sao chỉ đành cùng hai người rời đi. Lạc Truy Phong quay lại phòng chợt bắt gặp lúc Thu Nguyệt đang thay thuốc xiêm y đều cởi bỏ hết cả, hai gò bông đào lại lồ lộ trước mắt làm cho hắn rạo rực khôn nguôi. Thu Nguyệt cũng bất giác kéo chăn lên che lấy, gương mặt đỏ ửng ngại ngùng e thẹn những cũng chẳng dám nói to, đợi khi Lạc Truy Phong cài cửa cẩn thận mới tức giận mà nói

-Sao ngươi lại không gõ cửa trước khi vào, ngươi...

Nàng nói đến đây thì ấp úng không thôi, kì thực cũng không biết nói gì thêm trong tình huống ấy chỉ đánh thu mình trong chăn mà mặc lại y phục.

Lạc Truy Phong bấy giờ lảng đi chuyện khác liền đem chuyện tên thích khách bị bắt nói ra

-Ta có chuyện muốn nói với nàng đây

Thu Nguyệt không trả lời nhưng hắn vẫn nói tiếp

-Hôm qua có một người đi cùng nàng bị bắt lại trong nhà kho tên là Lạc Nghị.

Nói đến đây Thu Nguyệt bèn sốt sáng ngồi dậy

-Cái gì, huynh ấy thế nào rồi, có bị thương nghiêm trọng hay không.

Lạc Truy Phong lắc đầu nói

-Tuy là không chết nhưng hiện giờ đang bị tra khảo cứ tình hình này xem chừng dăm ba hôm nữa liền không qua khỏi.

Thu Nguyệt hai hàng nước mắt đã lăn xuống nói

-Huynh ấy là sư ca đồng môn của ta.

Lạc Truy Phong lại nói

-Ta cũng biết như vậy, ban nãy cũng chỉ giúp hắn không phải chịu một trận đòn , cũng chẳng còn cách nào hơn.

Thu Nguyệt nghĩ thầm

“ kẻ này nghe điệu bộ ôn hòa chắc cũng có ý muốn giúp ta, nếu ta nhờ hắn không chừng có thể cứu được nhị ca ra ngoài, nhưng trước đây ta đối với hắn đều là muốn giết chết bây giờ lại xuống lời e là để hắn xem thường”.

Lạc Truy Phong thấy Thu Nguyệt nhìn mình chăm chăm lại không nói lời nào thì cũng đoán ra ý của nàng liền chủ động nói ra

-Nàng có phải muốn ta cứu người kia thoát ra hay chăng

Thu Nguyệt giật mình

“ kẻ này sao lại biết được tâm tư của ta, tình thế bây giờ thật là không biết phải mở lời ra sao”.

Thu Nguyệt vẫn không nói gì, Lạc Truy Phong lại tiếp tục

-Phí lão gia đối với ta thật là tình hữu hảo, hơn nữa ta cũng chưa rõ thân thế của nàng nên việc này e là không thể giúp được.

Thu Nguyệt ban đầu còn mong Lạc Truy Phong sẽ giúp mình cứu lấy nhị ca nhưng xem ra hắn không dễ dàng si mê nàng mà làm những việc như thế, cuối cùng Thu Nguyệt cũng đành nói

-Ngươi có thể giúp ta cứu sư ca ra được không, còn ta cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt.

Lạc Truy Phong lắc đầu nói

-Tuy rằng ta muốn cứu nàng nhưng chân tướng còn chưa rõ chuyện cứu gã kia thì không thể tùy tiện mà đem ra đánh đổi được

Thu Nguyệt cũng biết là như vậy có điều vì an nguy của sư huynh đệ đồng môn nàng thật khó nói ra thân thế. Lạc Truy Phong lại hỏi

-Vậy nàng tên thật là gì, ta cũng không muốn cứ gọi mãi cái tên giả như thế.

Thu Nguyệt đến nước này cũng đành nói thật

-Thực ra ta tên là Lạc Anh

Lạc Truy Phong liền hỏi

-Vậy nàng với những người kia đều là huynh muội ruột thịt hay sao

Thu Nguyệt lắc đầu

-Không phải, chúng ta chỉ là cùng sư phụ nuôi dưỡng nên mang cùng họ chứ không có can hệ huyết thống gì.

Nói đến đây Lạc Anh tự nhiên chột dạ nghĩ thầm

“ mình nói ra như thế biết đâu đây chỉ là quỷ kế của Phí Đình Tuân, không khéo bọn chúng tìm ra được manh mối thì mình thành kẻ tội đồ hay sao”.

Nghĩ vậy Lạc Anh không nói gì thêm nữa, Lạc Truy Phong cũng không hỏi gì đến chuyện này, hằng ngày hắn vẫn đưa đồ ăn thuốc thang cho nàng đều đặn mỗi khi nhìn thấy Lạc Anh hắn lại rộn rạo không thôi, thứ tình cảm trong người mỗi lúc một lớn có lẽ đời này hắn đã quyết yêu nhữ nhân này rồi.