Chương 6: Lạc Truy Phong nghi ngờ tỳ nữ, bị kẻ gian ám toán một phen

Lại nói Phí lão gia mỗi ngày đều cho người hầu hạ ba người rất mực cẩn thận, trong đám tì nữ hằng ngày qua lại Lạc Truy Phong có để ý một người.

Tì nữ này chừng mười bảy mười tám tuổi vẻ mặt xinh tươi như hoa nở nhưng trong ánh mắt lại toát lên cái khí chất vô cùng đặc biệt, nàng tên gọi là Thu Nguyệt. Phương Tâm Bệnh biết chuyện liền nói

-Ta thấy ngươi có ý thích tì nữ này, sao không xin Phí lão gia ban cho, có một tì nữ nhỏ nhoi ắt hẳn Phí lão gia chẳng lấy gì làm tiếc.

Lạc Truy Phong xua tay cười nói

-Không phải ta có ý thích tì nữ ấy mà là trông điệu bộ có vẻ kì lạ lắm mà không sao nói rõ được.

Phương Tâm Bệnh cười ha hả một tràng

-Ngươi là mắc bệnh tương tư rồi chứ làm gì mà không nói được.

Lạc Truy Phong ở lại cũng đã năm ngày mỗi khi thấy Thu Nguyệt trong lòng đều có cảm sự khó nói nhưng rồi cũng không bận tâm đến nữa. Một hôm hắn đang ngồi ở tiểu đình chợt thấy Thu Nguyệt bưng khay trà đi ra, vốn cũng chẳng có gì ai ngờ Thu Nguyệt vấp chân vào bậc thềm cả người đổ về phía trước, Lạc Truy Phong đinh linh bộ ấm trà phải bị vỡ vụn nhưng không ngờ Thu Nguyệt phát xuất thân thủ cực kì quỷ dị đã đỡ được hết thảy đoạn nàng nhìn quanh xem có người nào trông thấy không thì bắt gặp Lạc Truy Phong.

Thu Nguyệt vội quay người đi tiếp mà Lạc Truy Phong càng lấy làm nghi hoặc, hắn nghĩ bụng

“ một người thân pháp như vậy sao lại ở trong phủ làm kẻ hầu người hạ được, phải chăng người này có lai lịch không minh bạch”.

Lạc Truy Phong đem chuyện này kể cho Phương Tâm Bệnh nhưng bị gạt đi

-Ta đã biết ngay ngươi thích nàng ta rồi, thôi đừng có bày chuyện nữa, nếu ngươi ngại ngùng thì ngày mai ta sẽ xin Phí lão gia gả Thu Nguyệt cho.

Lạc Truy Phong vội nói

-Ấy chết không phải như vậy, ta đâu có muốn thế.

Lạc Truy Phong giải thích không nổi bèn lảng đi chuyện khác nào ngờ Phương Tâm Bệnh lại nói với Phí lão gia thật, Phí lão gia cười nói

-Tưởng chuyện gì lớn lao, hóa ra Lạc anh hùng để ý Thu Nguyệt, ta sẽ ban cho Lạc anh hùng.

Lạc Truy Phong ngượng chín cả mặt, Phí lão gia cho gọi Thu Nguyệt tới lại nói

-Thu Nguyệt ngươi tuy chưa đến đây được bao lâu nhưng chân tay nhanh nhẹn biết trước biết sau ta rất vừa ý. Nay có vị Lạc Truy Phong Lạc anh hùng đây để ý tới ngươi không biết ngươi có muốn theo y hay không?

Thu Nguyệt hơi nhíu mày thầm nghĩ

“ hôm trước người này có nhìn thấy mình thi triển võ công chắc hẳn đã phát giác ra, bây giờ cứ tạm theo ý hắn để xem hắn có dụng ý gì, nếu chẳng may hắn đem chuyện ấy nói ra e là sự việc sẽ phải bại lộ”.

Thu Nguyệt miễn cưỡng bèn nói

-Đa tạ Lạc anh hùng đã chiếu cố, tiểu tử chỉ là một kẻ hầu người hạ, được ngài để đến chính là tam sinh hữu hạnh, tiểu nữ từ nay sẽ hầu hạ cho Lạc Anh Hùng.

Phí lão gia kì thực cũng biết đám nhân sĩ võ lâm lâu ngày viễn du thể nào cũng thiếu hơi nữ tử, Thu Nguyệt dù gì cũng chỉ là người hầu hạ, nên coi như ban cho Lạc Truy Phong cốt để lấy lòng mà thôi.

Lạc Truy Phong chuyện đến đột ngột chỉ biết chắp tay cảm tạ không dám từ chối trong bụng thầm nghĩ

“ ta vốn dĩ chỉ lấy làm lạ về lai lịch tì nữ này vậy mà bây giờ lại thành ra như vậy thật là lắm điều khó xử, dù sao Phí lão gia cũng đã quyết ta không nên từ chối kẻo làm mất lòng người”.

vậy là Thu Nguyệt từ đó theo hầu Lạc Truy Phong, việc trong phủ cũng không cần động đến nữa. Phí lão gia cũng xếp cho hai người một phòng riêng để thoải mái hơn. Thu Nguyệt đỏ mặt nghĩ thầm

“ thế này thì hỏng bét, ta còn chưa thành đại sự mà đã phải đem thân ngọc ngà dâng cho kẻ này, như vậy cho dù sự có thành thì e là mặt mũi cũng không còn mà sống tiếp”.

Tuy sợ hãi là vậy những nàng vẫn không dám để lộ sơ hở gì, chỉ nhất mực tuân theo mệnh lệnh phó mặc cho Lạc Truy Phong muốn làm gì thì làm cùng lắm sau khi xong việc đành phải tự tận mà thôi.

Cũng may sao Lạc Truy Phong không ham sắc dục hắn cùng với Thu Nguyệt về phòng thì ấp úng nói

-Nàng hãy lên giường nằm để ta ở dưới đất được rồi.

Thu Nguyệt tim đang đồn dập trong lồng ngực nghe thấy vậy thì nghẹn lại một nhịp ngạc nhiên mà hỏi

-Phí lão gia ban tiểu nữ cho anh hùng là để tiểu nữ hầu hạ ngài cớ sao lại dám để ngài nằm dưới đất.

Lạc Truy Phong gãi đầu gãi tai không biết phải giải thích thế nào, ngập ngừng hồi lâu cũng nói ra

-Kì thực ta không có xin Phí lão gia ban nàng cho mình, cơ sự này là do hiểu nhầm mà thôi.

Thu Nguyệt nghĩ thầm

“ gã này đang nói gì mình cũng không hiểu chỉ sợ hôm trước đã phát giác ra mình biết võ công, nay thử dò la xem sao”.

Đoạn Thu Nguyệt lại nói

-Có phải do hôm trước anh hùng trong thấy tiểu nữ ở hoa viên nên có ấn tượng hay chăng.

Lạc Truy Phong như được gỡ mối tơ vò liền gật đầu cười nói

-Chính là như vậy, ta chỉ thắc mắc sao nàng mang một thân võ nghệ như vậy mà lại làm người hầu kẻ hạ ở đây.

Thu Nguyệt chau màu nghĩ

“ hóa ra hôm trước gã đã trông thấy, chẳng biết gã có nói chuyện này ra ngoài hay không, nay mình phải lấp liếm đi mới được”.

Thu Nguyệt vờ sụt sùi mà rằng

-Tiểu nữ vốn là con nhà võ, xưa cũng vì phụ thân luận võ với người khác mà thác chỉ còn hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, mẫu thân lại mang trọng bệnh cần tiền để chữa trị cho nên tiểu nữ mới nhờ người họ hàng chăm sóc giúp còn bản thân lăn lộn khắp nơi kiếm tiền trang trải, may thay Phí lão gia đã nhận tiểu nữ vào phủ tuy chỉ là kẻ hầu người hạ nhưng ăn uống đầy đủ lương thưởng cũng nhiều mới có thể đủ tiền mua thuốc chữa bệnh cho mẫu thân.

Nói đến đây nàng nước mắt lưng tròng khiến đấng anh hùng làm sao mà không mủi lòng cho được. Lạc Truy Phong nghe nói cũng lấy làm cảm thông.

Thu Nguyệt thở phào

“ gã này cũng may đầu óc ngu độn tin lời ta nói bằng không đã phải bại lộ hết cả”.

Lạc Truy Phong lại nói

-Thôi bây giờ không còn sớm ngày mai là đại hỉ của tiểu thư ắt hẳn phải nhiều việc mệt mỏi, ta hãy đi nghỉ sớm thì hơn.

Thu Nguyệt tuy là nằm trên giường cách biệt với Lạc Truy Phong nhưng vẫn có điều lo sợ không dám nhắm mắt, được một lúc thì thấy Lac Truy Phong ngủ say bấy giờ nàng mới yên tâm.

...

Ngày hôm sau chính là ngày đại hỉ của Phí tiểu thư và Lăng Thiên Vũ, Phí lão gia trên giang hồ cũng là người tai to mặt lớn khách khứa kể đến hơn nghìn người, lụa đỏ chăng khắp lối kèn trống đánh tưng bừng, bàn tiệc nhiều không đếm xuể đông vui láo nhiệt khôn cùng. Trong đám người Lạc Truy Phong cùng với Phương Tâm Bệnh không trông thấy Lăng Thiên Vũ đâu bèn đi tìm. Ở hậu đường Lăng Thiên Vũ đang mặc hỉ phục màu đỏ bên trên thêu rồng phượng bằng sợi chỉ vàng lấp lánh nhìn hết sức đẹp mắt tuy nhiên trên gương mặt Lăng Thiên Vũ không khỏi buồn rầu, Lạc Truy Phong cười hỏi

-Nay là ngày đại hỉ sao mặt ngươi như đưa đám vậy.

Lăng Thiên Vũ thở dài quay vào trong không nói gì, Phương Tâm Bệnh lại đùa rằng

-Ắt hẳn tân nương phải xinh đẹp lắm mới khiến hắn vui mừng ra mặt như vậy

Đoạn hai người ôm bụng cười mãi không thôi còn tiếng thở dài của Lăng Thiên Vũ cũng liên hồi không ngớt đột nhiên phòng bên cạnh có âm thanh vọng lên

-Tiểu thư đừng có như vậy nếu không lão gia sẽ trách phạt bọn tì nữ đấy.

Một giọng nữ nhân khác phát ra

-Không được ta không muốn đeo mấy thứ nặng nề này đâu, cái gì mà trâm vàng trâm bạc nặng đến mấy chục cân, ta đội lên không gãy cổ cũng phải chùn lưng, không đeo không đội.

Lạc Truy Phong vỗ vai Lăng Thiên Vũ nói

-Không phải ngươi tò mò nhan sắc của tân nương hay sao, nếu như đúng là Chung Vô Diện thì bây giờ trốn đi hãy còn kịp.

Lăng Thiên Vũ vội phi thân bám vào bức vác ngóc đầu sang phòng bên mà nhìn nhưng rồi lại nhảy xuống nói khẽ

-Người ta quay lưng lại ta nhìn không có thấy.

Lạc Truy Phong liền nói

-Ngươi cứ nhìn tiếp đi, biết đâu có lúc tân nương quay ra thì sao.

-Đúng đúng vì hạnh phúc đời này, ta phải nhìn cho rõ.

Đoạn Lăng Thiên Vũ lại phi thân lên bám vào bức vách, nhưng được một lúc hai bàn tay đã không thể chịu nổi liền hạ xuống nói

-Ta mỏi tay quá, người làm chỗ dựa cho ta đứng lên vai được không.

Thế là Lạc Truy Phong để cho Lăng Thiên Vũ đứng lên vai, đứng ngót nửa canh giờ vẫn không trông thấy diện mạo tân nương, hai vai Lạc Truy Phong đến như sắp gãy liền hất Lăng Thiên Vũ xuống

-Không xong rồi ta không chịu nổi nữa.

Lăng Thiên Vũ năn nỉ

-Ngươi cố giúp ta một chút nữa thôi chắc chắn sẽ thấy.

Lạc Truy Phong xua tay

-Không được không được, vai ta đau lắm.

Lăng Thiên Vũ thở dài chợt nhìn Phương Tâm Bệnh mà nở một nụ cười, Phương Tâm Bệnh trên tay còn cầm một cái khăn dính máu mà hắn vừa khạc ra run rẩy nói

-Đại ca à, nhìn thân thể tôi như vậy đại ca nỡ lòng nào bắt tôi khênh đại ca.

Lăng Thiên Vũ hết cách đột nhiên có người đi tới nói

-Lăng anh hùng, Lão gia cho gọi anh hùng để giới thiệu với quan khách.

Lăng Thiên Vũ liền phải theo người kia ra ngoài, bấy giờ đột nhiên Lạc Truy Phong nghĩ đến Thu Nguyệt hắn bất giác cười nhẹ một tiếng thì ra anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hắn đã thích Thu Nguyệt thật, tuy rằng chưa tiếp xúc được lâu nhưng đôi mắt của Thu Nguyệt đã hút hồn của hắn rồi. Lạc Truy Phong ngây ra một lúc, Phương Tâm Bệnh đã đoán ra liền nói

-Thế nào đêm hôm qua vui vẻ chứ

Lạc Truy Phong định thần lại hỏi

-Vui vẻ gì cơ

Phương Tâm Bệnh ngồi xuống rót chén trà vừa uống vừa nói

-Còn gì nữa, hôm qua ngươi và Thu Nguyệt đã làm gì với nhau rồi.

Lạc Truy Phong xua tay

-Bậy nào, ta với nàng ấy vô cùng trong sáng, tối qua ta đã nằm dưới đất không hề động chạm gì.

Phương Tâm Bệnh chau mày

-Con người của ngươi thật là lương thiện quá mức, bằng vào bất kể gã nào thì chuyện đã thành rồi.

Lạc Truy Phong liền nói

-Ngươi còn chưa quen ta được lâu thì chớ nên nói ta lương thiện.

Phương Tâm Bệnh cười nói

-Con người của ngươi làm gì cũng đều suy tính cho người khác, không phải lương thiện thì là gì.

Lạc Truy Phong lắc đầu cũng uống một ngụm trà mà nói

-Ta cũng như ngươi cũng là mang một căn bệnh không thể chữa được, nhưng bệnh của ta không hại cho ta mà là hại cho người khác.

Phương Tâm Bệnh chẳng hiểu gì bèn hỏi

-Ngươi nói vậy ý là gì.

Lạc Truy Phong nói

-Quen các ngươi chưa lâu nên ta cũng chưa kể chuyện này. Nhân đây tã cũng bay tỏ với ngươi luôn

Thấy điệu bộ nghiêm trọng như thế Phương Tâm Bệnh cũng chăm chú lắng nghe, Lạc Truy Phong nói tiếp

-Bản thân ta từ bé đã có ý thích giết người, ý thích này ta không thể kiềm chế được, chỉ cần giết một người thì liền giết một lượt hết sạch những người khác, căn bệnh này chính là điều ta lo sợ.

Phương Tâm Bệnh cười nói

-Ngươi đang đùa ta phải không, xưa nay ta chưa hề nghe về bệnh này bao giờ.

Lạc Truy Phong thở dài

-Ta cũng chẳng biết đó có phải bệnh hay không hay chỉ là năng lực hắc ám có sẵn, trước đây ta là một kẻ ăn mày, có một lần một đứa trẻ khác giành đồ ăn với ta ta liền xuống tay giết chết nó, rồi một đứa khác cũng nhảy vào can ngăn ta lại thuận tay đấm chết đứa nhỏ đó, càng thấy máu ta lại càng muốn đồ sát, cứ như thế hai mươi mấy đứa ăn mày đều bị một tay ta giết chết, ngay cả mấy con chó hoang gần đó cũng không thoát được. Ta điên cuồng trong vũng máu, sự kinh khủng đó đã dày vò ta suốt một khoảng thời gian dài, mãi đến năm mười tuổi được một người làm nghề mai táng nuôi dưỡng, lão mới dạy ta cách không chế cái năng lực hắc ám ấy.

Phương Tâm Bệnh đặt chén trà xuống chống mắt lên xem, Lạc Truy Phong nói tiếp

-Lão cũng dạy ta trở thành một người mai táng, lão nói chỉ có như vậy mới bù đắp được những oan hồn đã chết dưới tay của ta.

Ấy vậy mà cách đây không lâu ta lại giết một lúc mấy chục người nữa, lão nói ta đã là không thể chữa được nữa rồi.

Phương Tâm Bệnh nghĩ thầm

“ người này từ lần đầu ta gặp đã thấy được cái bá khí ngùn rồi, nếu công tử mà có được người này thì thật là mười phần thành sự”.

Phương Tâm Bệnh liền nói

-Ta xem như thế chưa có gì là bệnh, giết người thì đã sao, chỉ cần ngươi giết người xấu thì chẳng phải là đại chính nhân hay sao.

Lạc Truy Phong lắc đầu

-Người tốt hay kẻ xấu cũng đều là tính mạng cả, giết người chính là giết người đâu có phân biệt.

Phương Tâm Bệnh nói

-Bạch Khởi chôn sống bốn mươi năm vạn quân Triệu, người Triệu gọi ông ta là Nhân Đồ, nhưng người Tần thì hết mực ca ngợi lưu danh thiên cổ, sao người không dùng cái năng lực ấy mà làm như Bạch Khởi.

Lạc Truy Phong nghĩ thầm

“ gã này ta quen chưa lâu, ban đầu lời nói có chút khiêm nhường không hề khoa trương nhưng sao nay nói đến chuyện này lại lấy làm hứng khởi, hơn nữa còn có ý lôi kéo ta, không biết là có ý đồ gì, loại người này ta phải thật cảnh giác mới được”.

Phương Tâm Bệnh càng nói càng khiến cho Lạc Truy Phong nghi hoặc hắn liền lảng sang chuyện khác không đề cập đến chuyện ấy nữa, Phương Tâm Bệnh là người sắc xảo thấy thái độ ấy cũng liền cười cợt qua loa coi như nãy giờ nói đùa.

Đến tối hôm ấy giờ lành đã đến Lăng Thiên Vũ cùng Phí tiểu thư bái đường thành thân, Lăng Thiên Vũ từ chiều tới giờ được Phí lão gia dẫn đi ra mắt khách quý, đi tới đâu là chúc rượu liên hồi bây giờ đã say sưa lắm cơ hồ bái đường qua loa rồi nhanh chóng động phòng.

Qua một lúc đã bái đường xong xuôi hai gia nhân dìu Lăng Thiên Vũ về phòng, Phí tiểu thư cùng hai tì nữ cũng đi ngay phía sau. Hai gia nhân đặt Lăng Thiên Vũ lên giường rồi cùng hai tì nữ rời đi.

Phí tiểu thư tên gọi là Như Ngọc, nàng ngồi ngay ngắn trên giường chờ đợi, Lăng Thiên Vũ đã ngấm hơi men bấy giờ chỉ nghĩ đến việc ân ái đấy thôi, hắn từ từ tiến lại toan gỡ tấm lụa che đầu tân nương nào ngờ Như Ngọc tung chướng đánh tới làm Lăng Thiên Vũ hết sức bất ngờ. hắn vội vàng gạt tay nàng sang một bên rồi nói

-Nương tử nàng làm gì thế?

Như Ngọc chỉ cười không đáp, nàng lại xuất chiêu đánh tới thân pháp cực kì mau lẹ đúng là con nhà võ. Lăng Thiên Vũ song thủ đỡ lấy thuận đà bắt được tay trái Như Ngọc rồi kéo nàng lại gần,một mùi hương nồng nàn tỏa ra từ trên cơ thể làm cho hắn đê mê không thôi

-Nương tử, nàng thật là thơm.

Như Ngọc cũng không nói lời nào, hai tay bị khống chế nàng bèn dung chân đá một cước, Lăng Thiên Vũ biết rằng tân nương muốn thử tài cho nên cũng hùa theo mà đùa cợt, hắn thả hai tay Như Ngọc ra rồi bắt lấy chân nàng lại cười nói cợt nhả

-Chân nàng thật là thon thả.

Cứ thế hai bên giao quần chừng hai mươi chiêu thì Như Ngọc đã bị Lăng Thiên Vũ ôm chặt không cựa quậy được. bấy giờ nàng liền cất tiếng nhỏ nhẹ nói

-Lang quân làm thiếp đau

Lăng Thiên Vũ vội vàng lơi lỏng vòng tay nhưng vẫn cứ ôm trong lòng, thế rồi hắn đưa tay gỡ tấm lụa đỏ che đầu Phí Như Ngọc ra, trước mặt hắn là một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi gương mặt thanh tú, da thịt nõn nà môi đỏ răng trắng hai mắt như tinh tú trên trời, quả đúng với cái tên Như Ngọc. Lăng Thiên Vũ đờ đẫn cả người, tim đập rộn ràng trong lòng mừng rỡ không sao kể xiết

-Thê tử thật là xinh đẹp, e rằng Tây Thi Điêu Thuyền xưa kia cũng đến thế là cùng.

Như Ngọc đưa tay vén tóc cười, thời khắc ấy cho dù là tăng nhân hay đạo sĩ cũng chỉ thiếu nước phải hoàn tục mà thôi, Lăng Thiên Vũ đưa tay vừa chạm vào đôi má hồng phải rụt lại ngay sợ bàn tay thô giáp làm trầy xước làn da ấy.

Đôi uyên ương cứ thế mà chìm vào say đắm tình yêu.

....

Đêm xuống tiệc cũng tần khách khứa ra về hết, đám hạ nhân cả ngày mệt mỏi đều đã nghỉ ngơi, Phí lão gia cứ nghĩ đến việc con gái mình đã tìm được một đấng lang quân như ý thì mừng lắm cười mãi không thôi. Lão gia đi vào trong từ đường thắp nhang tổ tiên. Đột nhiên phía sau chợt có bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, Phí lão gia tuy đã chếnh choáng say song người trong giang hồ có khi nào khỏi đề phòng ám khách.

Lại nói từ đường là một chỗ thanh vắng cách xa nơi sinh hoạt hằng ngày, ngoại trừ Lão gia thì không ai được tự tiện lui tới huống hồ hạ nhân mệt mỏi đều ngủ say như chết vậy thì bóng đen kia là ai. Phí lão gia bước ra ngoài sân nhìn ngắm bốn bề, bỗng sát khí ngập ngụa nghe thoảng trong gió có tiếng ám khí phóng ra. Phí lão gia quay lại nhanh tay bắt được ba món ám khí liền quát

-Kẻ nào to gan định ám toán Phí mỗ hãy mau mau lộ diện.

Bốn bề vắng lặng không chút động tĩnh, Phí lão gia thò tay vào trong túi lấy ra hai khối thép hình cầu đen nháy to bằng miệng chén. Phí lão gia tập trung cao độ đột nhiên lại thấy ám khí bắn tới, Phí lão gia bèn tung khối cầu về phía ấy chỉ thấy khối cầu đánh tung hết cả ám khí lại thuận đà đánh cái bịch vào thứ gì sau tán cây dương liễu, từ trên cây một hắc y nhân rơi bịch xuống đất.

Hóa ra khối cầu ấy gọi là Định Hải Long Châu uy lực thuộc hàng nhất lưu trong thiên hạ, lực đạo ném ra mạnh đến trăm cân nếu kẻ nào trúng phải nhẹ thì gãy xương nặng thì vong mạng. Hắc y nhân vừa rồi trúng phải Định Hải Long Châu có lẽ đã phải quy tiên. Phí lão gia định tiến lại xem xét kẻ nào to gan như vậy thì đột nhiên ở các lùm cây xung quanh sáu bảy kẻ áo đen cùng nhảy ra một lượt, cả bọn đều bịt mặt không rõ diện mạo. Phí lão gia cười nói

-Đám ô hợp các người từ đâu lại dám đến đây ám toán.

Một kẻ áo đen nói

-Phí Đình Tuân tội trạng ngươi năm xưa thật là độc ác nay đã đến lúc phải đền mạng rồi.

Phí lão gia thò tay vào túi lấy ra hai khối cầu nữa rồi nói

-Có bản lĩnh thì cứ thử xem

Mấy người cùng nhau xuất kích trên tay đều là ám khi cùng với trường kiếm, Phí lão gia không hề nao núng tung khối cầu đánh trả, vừa qua một hồi đám người đều tránh né được áp sát lại gần vung kiếm đâm chém.

Lại nói Định Hải Long Châu là vật viễn chiến nếu là ngoài bốn năm trượng thì nghiễm nhiêm chiếm thế thượng phong nhưng tung ra hết thảy đã bốn khối cầu đều không trúng đối phương lại để mấy người áp sát cận chiến thành thử không thể dùng món binh khí ấy được nữa.

Phí lão gia thân hình to béo nặng nề nhưng bộ pháo cực kì nhanh nhẹn nhẹ nhàng chống đỡ đến hơn hai mươi sát chiêu. mấy người kia vừa đâm chém lại nhân cơ hộ ném ra ám khí mãi một hồi cũng không khiến Phí lão gia núng thế, lúc này mấy người mới bày ra trận pháp vây công.

Vốn dĩ vẫn là bảy người cùng đánh nhưng khi bày ra trận pháp thì sức mạnh tăng lên nhiều, bảy người chia làm ba lộ, lộ đầu có bốn người, lộ thứ hai là hai người, lộ thứ ba là một người.

Ban đầu bốn người cùng đánh, Phí Đình Tuân dễ dàng tránh được nhưng vừa tránh được bốn người thì lại thấy hai người khác tả hữu sáp lại, Phí Đình Tuân ném ra hai quả long châu, hai người kia thu kiếm về đỡ được, Phí Đình Tuân cười nói

- thế thì chưa là gì

Chưa dứt câu bỗng thấy bả vai bị một mũi kiếm đâm trúng, ấy là lộ thứ ba.

Bảy người này bày ra trận pháp gọi là thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, cộng một hai bốn lại thành bảy.

Ba lộ ấy thay nhau đối chiêu thành ra một trận pháp bất kể là công thủ đều hết sức rõ ràng không bị vương chân vướng tay lại mạch lạc vô cùng.

Thế nhưng Phí lão gia nào có phải dạng vừa, hai tay ông múa hoa lên vừa tránh né sát chiêu vừa phát chưởng đánh tới cùng với bảy người thành thế đôi công không hề thua kém.

Tuy nói là vậy nhưng dù gì bảy người đánh một lại thêm Phí lão gia tuổi cao khí lực không còn dồi dào thành thử trải qua ba mươi chiêu Phí lão gia đã trúng đến bốn năm vết chém vào người, máu tươi từ đó ứa ra không ngớt, xem chừng chỉ thêm mười chiêu nữa sẽ đành bỏ mạng.