Chương 5: Lạc Truy Phong thân thủ bất phàm, Lăng Thiên Vũ gặp vận đào hoa

Trận đấu vừa xong Uất Trì Long Thành bèn tiến tới lấy đi tấm thẻ đồng. Trương công tử liền hỏi

-Uất trì Long Thành, ngươi còn đấu được nữa không

Uất Trì Long Thành biết mình phải đấu với Lăng Thiên Vũ thì có vẻ e dè, ban nãy dù gì hắn cũng được chứng kiến uy lực của Mai Hoa Lượng Ngân Chùy lại nói ngân chùy so với Du Long Côn của hắn chỉ một chùy đã nặng gần gấp hai cơ hồ không phải là đối thủ. Lạc Truy Phong cũng biết Lăng Thiên Vũ khí lực không còn bao nhiêu e rằng xuất kích trận này lành ít dữ nhiều liền đứng lên nói

-Ban nãy các vị đã thấy lợi hại của Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chùy rồi cơ hồ nếu đấu tiếp thì Uất Trì anh hùng đây sẽ bị thiệt thòi. Bây giờ tại hạ thay Lăng đại hiệp tiếp đón Uất Trì anh hùng mới thật cân xứng.

Nói đoạn Lạc Truy Phong đưa mắt nhìn Phương Tâm Bệnh, Phương Tâm Bệnh là người thông mình vừa nhìn đã hiểu ý bèn nói

-Quách công tử khi nãy thấy Uất Trì anh hùng đánh liên tiếp mấy trăm hiệp đã mỏi tay nếu để Lăng anh hùng xuất trận e là không phải phép cho nên phái ra Lạc Truy Phong đứng thứ ba mươi sáu trên giang hồ.

Uất Trì Long Thành mừng thầm trong bụng dù gì số hai mươi của Lăng Thiên Vũ cũng đã dọa cho hắn e sợ phần nào, bây giờ phái ra một người đứng sau hắn mấy bậc cũng là vừa sức. Trương công tử cười nói

-Quách công tử đã nhường, tiểu đệ đây xin nhận quà này.

Lạc Truy Phong bước vào trong vòng tròn, Uất Trì Long Thành liền nói

-Sao ngươi không dùng binh khí

Lạc Truy Phong nói

-Ban nãy anh hùng đã đánh hơn trăm hiệp nếu tại hạ dùng binh khí thì còn gì là đạo lí nữa, bây giờ xin lấy tay không đối kháng.

Nói đoạn Lạc Truy Phong xông tới nhanh như thiểm điện, Uất Trì Long Thành giật mình nhảy lùi ra sau, giữa lúc đang loay hoay thì không thấy Lạc Truy Phong đâu cả, bất giác sau gáy lông cổ dựng đứng Uất Trì Long Thành quay lại đã thấy quyền đầu trước mặt còn hơn một thước. Hắn vội giơ côn lên đỡ nghe binh một tiếng cả người đã lùi về sau hơn một bộ hai tay rã rời.

Uất Trì Long Thành hoảng sợ nghĩ thầm

“ người này không biết là giống người hay quỷ, hắn dùng tay không đấm vào thiết côn mà lực đạo khiến ta phải lùi ra sau cơ hồ chẳng kém ngân chùy kia chút nào”.

Vừa nghĩ đến đây lại thấy quyền đầu đấm tới, lần này là từ dưới đấm móc lên trên, Uất Trì Long Thành vội tránh sang một bên quyền đầu vừa lúc đấm qua đột nhiên Lạc Truy Phong thu tay dùng cùi trỏ thúc ngay vào ngực Uất Trì Long Thành làm hắn ngã nhào ra đất ôm ngực mà thổ ra một bãi máu tươi.

Lăng Thiên Vũ cùng với Phương Tâm Bệnh bên ngoài cũng cảm thấy kinh dị khác thường, Lăng Thiên Vũ liền nói

-Tên quái vật này thật là khủng khiếp.

Lời này phát ra từ miệng một tay cao ngạo như hắn cũng đủ thấy mấy quyền vừa rồi đáng sợ thế nào. Phương Tâm Bệnh cũng thốt lên

-Thân thủ nhanh quá, ta không thấy được.

Trương công tử thốt lên

-Ô hay chuyện gì thế.

Quách công tử cũng chẳng rõ thế nào chỉ thấy bên mình chiếm thế thượng phong là mừng run lên vỗ tay không ngớt

-Hay hay

Uất Trì Long Thành trúng một quyền mà đã cảm thấy tim phổi chấn động không sao thở được, khác nào khối đá ngàn cân đã đè vào ngực, cũng may không bị gãy xương ức. Lạc Truy Phong đợi đối thủ đứng dậy chứ không nhân lúc này mà đánh tiếp, thế nhưng Uất Trì Long Thành không sao đứng dậy được vừa nhấc cây côn lên tay đã run run rơi bịch xuống, cả người đang quỳ thụp dưới đất.

Quách công tử lại nói

-Thế nào cần đánh tiếp hay không

Trương Công tử tức giận quát tháo đám người hầu lại thóa mạ Uất Trì Long Thành

-Con mẹ nhà nó, cái thứ vô dụng.

Mấy vị công tử khác phải ra chiều khuyên ngăn mãi mới thôi. Vậy là cuộc tỷ thí hôm nay phải chấm dứt, Quách công tử thắng to liền thẳng tay đưa cho ba người ba tờ ngân phiếu rồi nói

-Lẽ ra hai trăm lượng nhưng hôm nay ta vui nên cho thêm các người, nếu lần sau muốn kiếm tiền lại đến gặp ta.

Cả ba cùng trở về quán trọ, Lăng Thiên Vũ vẫn còn đang hậm hực nghĩ thầm

“ cái tên Lạc Truy Phong này ấy vậy mà thực lực không tồi, xem ra so với ta không hề kém cạnh, vậy mà lâu nay hắn giấu nghề quá ta không hề hay biết”

Lạc Truy Phong lần đầu kiếm được nhiều tiền như vậy cũng lấy làm vui, hắn trông thấy Lăng Thiên Vũ chau mày bèn hỏi

-Hôm nay đánh đã tay như vậy sao ngươi đăm chiêu thế

Lăng Thiên Vũ không nói gì vẻ mặt vẫn cau có như thường, Phương Tâm Bệnh cũng đoán ra được bèn nháy mắt với Lạc Truy Phong mà nói

-Tên Uất Trì Long Thành vừa rồi đánh đến hơn trăm hiệp cơ hồ mỏi tay xem ra đã khiến huynh được lợi rồi

Lạc Truy Phong lập tức hiểu ý bèn té nước theo mưa

-Đúng vậy lúc ta đánh hắn cảm giác như hắn không còn chút khí lực nào vậy

Đoạn giả vờ thở dài nói

-Biết thế ta để cho Lăng Thiên Vũ ra trận xem chừng chỉ một đòn đã hạ được rồi đỡ mất công ta đánh ra ba quyền.

Lăng Thiên Vũ nghe kể cũng êm tai lại tự nghĩ thầm

“ thì ra ban nãy tên Uất Trì gì đó khí lực tiêu tán hết, thể nào Lạc Truy Phong mới đánh đã thắng, nếu phải ông đây thì một chùy chết ngay”.

Nghĩ thế Lăng Thiên Vũ lại vui vẻ như không có gì cười cười nói nói làm cho hai người không tài nào nhịn nổi phải ôm bụng vỗ đùi ha hả một lúc.

....

Mấy hôm sau ba người đến lấy y phục rồi tiếp tục lên đường. Lăng Thiên Vũ vốn là một tên thô lỗ ấy vậy mà mặc y phục lên trông cũng thật anh tuấn, hắn mừng lắm lại bắt chước dáng đi đứng ăn nói của tay thư sinh thành thử nếu người quen trông thấy đảm bảo không thể nhận ra.

Bấy giờ Lạc Truy Phong cũng không có chỗ nào để đi liền cùng với hai người kia đến Bôn Lôi Thành xem sao. Đi được mấy ngày ba người liền tới thành Hàn Đốc, nơi này càng là đông đúc sầm uất, người người qua lại nhiều không kể xiết.

Xa xa phía trước bỗng thấy có một đám người kể đến mấy trăm cùng tụ tập, Lăng Thiên Vũ cũng ham vui mà kéo hai người cùng tới xem. Đám người này đều là nam nhân, Lăng Thiên Vũ liền hỏi một kẻ

-Đại huynh cho hỏi ở đây có việc gì mà mọi người bon chen như vậy.

Người kia trỏ tay lên căn lầu phía trước nói

-Hôm nay Phí tiểu thư tung cầu chọn lang quân, phàm là nam nhân từ mười tám đến ba mươi tuổi đều tới đây mong được một phen đổi đời.

Ba người cùng nhìn lên lầu cao đến bảy tầng, trên đó có một thiếu nữ yểu điệu thướt tha, gương mặt được che bằng một tấm lụa đỏ song dưới ánh nắng ban ngày lộ ra làn da trắng như tuyết lại phảng phất hương thơm. Lăng Thiên Vũ lớn tiếng cười

-Phen này ta cũng phải tham dự mới được.

Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó một hán tử đứng sau thiêu nữ kia cất tiếng nói

-Bây giờ tiểu thư bắt đầu tung cầu, trong vòng một lén nhang người nào đoạt được tú cầu sẽ trở thành phu quân của tiểu thư.

Đoạn thiếu nữ tung quả cầu xuống, quả cầu được đan bằng sợi mây xung quanh lại buộc những sợ dây đủ loại màu rất là sặc sỡ. Cầu vừa rơi đến lưng chừng chợt có một bóng đen lao vút lên không toan bắt lấy, người ấy cười nói

- thế là ta đã lấy được

Lăng Thiên Vũ đã trông thấy bèn quát

- ái chà, đừng mừng vội thế

Nói đoạn quăng ngay một chùy đến chỗ bóng đen ấy nghe bịch một tiếng bóng đen rơi ngay xuống đất té ra là một nam nhân. Quả cầu không có người đón liền rơi xuống dưới lăn trong đám hỗn độn bao nhiêu là người.

Đám người này cũng thi nhau tranh đoạt tay đấm chân đá toác đầu chảy máu bị thương vô số. Lăng Thiên Vũ nhanh mắt trông thấy quả cầu đang lăn dưới đấy liền nhào tới toan bắt lây. Khi tay hăn chỉ còn cách quả cầu hơn một thước liền có một cái chân chặn lại, Lăng Thiên Vũ chau mày ngước lên nhìn thì thấy một thanh niên mặt mày khôi ngơ chừng hai bảy hai tám tuổi, kẻ này tung cước đá Lăng Thiên Vũ một cái.

Tuy nhiên Lăng Thiên Vũ đã kịp thu tay lại đỡ lấy, ấy vậy mà kình lực phát ra đẩy lùi Lăng Thiên Vũ đi mấy bước. Lăng Thiên Vũ tức giận hay tay quơ sang hai bên đẩy cả đám người rạt hết sang cả. Đám người trông thấy Lăng Thiên Vũ sức lực phi phàm trên tay còn có quả trùy to ngộ nhỡ đụng vào ai thì có mà gãy xương, thế là cả bọn sợ hãi không dám cùng tranh đoạt nữa.

Người kia cao hơn bảy thước dáng dấp không to lớn song anh tuấn tiêu sái vô cùng hẳn là một tay sát gái bậc nhất, hắn cười khẩy nói với giọng ngạo mạn

-Khôn hồn thì ngươi rút lui còn kịp, đừng để đến lúc ta thực sự ra tay thì e là đến cái mạng cũng khó giữ.

Lăng Thiên Vũ nộ khí xung thiên gương mặt đỏ lên như gấc tay cầm chặt chiếc chùy toan lao tới ăn thua với kẻ kia, Phương Tâm Bệnh thấy vậy vội nói

-Chớ coi thường người này, năm ngoái ta đã từng gặp hẳn ở Bách Hoa Cốc, một mình hắn đã giết hết hơn hai mươi tay cao thủ, hắn có món vũ khí gọi là Bàng Long Tơ rất đỗi kì dị. Giang hồ gọi hắn là Lãng Vân Phiêu xếp hàng thứ chín.

Lăng Thiên Vũ nghe nói xếp hàng thứ chín thì có phần e ngại, dù gì đi nữa thứ hạng này cao hơn của hắn rất nhiều, tuy vậy giữa lúc đông đảo bao nhiêu người mà lại cam bái hạ phong thật là mất hết thể diện, Lăng Thiên Vũ chép miệng nghĩ thầm

“ ta đây hôm nay khó lòng thắng nổi nhưng có thua cũng phải thua trong vinh quang chứ không thể là làm con rùa rút đầu được”.

Lăng Thiên Vũ cười lớn

-Thằng nhãi miệng còn hôi sữa sao không ở nhà chơi với đám trẻ con lại đua đòi tới đây làm gì.

Lãng Vân Phiêu nghe Lăng Thiên Vũ gọi mình là thằng nhãi miêng còn hôi sữa thì tức lắm bèn lớn tiếng

-Ta đây xem chừng còn muốn hơn ngươi vài tuổi thế mà dám gọi là thằng nhãi con thì thực láo lắm, xem ra hôm nay không dạy cho ngươi một bài học thì không được rồi.

Nói đoạn Lãng Vân Phiêu rút trong túi ra một thứ lấp lánh vật này nhìn rất kì lạ, vốn là hai thanh thép nhỏ như ngón tay trạm khắc hình rồng uống lượn được nối với nhau bằng một sợi tơ dài trừng ba thước lấp lánh ánh vàng. Lãng Vân Phiêu hai tay cầm hai đầu thanh thép kéo ra thủ thế. Lạc Truy Phong bèn nói

-Thứ này gọi là Bàng Long Tơ chăng

Phương Tâm Bệnh gật đầu

-Lăng Thiên Vũ ngươi phải cẩn thận, Bàng Long Tơ cực kì sắc bén hơn hẳn đao kiếm thông thường, đoạt thủ cấp chỉ trong chớp mắt.

Lăng Thiên Vũ nghe thấy hơi run sợ nuốt nước miếng đánh liều một phen, hắn lao tới chỗ đối thủ vung chùy đánh liên tiếp ba chiêu, Lãng Vân Phiên thân thủ quả nhiên nhanh nhẹn phi thường chỉ nhảy lùi ra mấy bước đã tránh được hết bản thân lại tung bàng long tơ đánh trả.

Binh khí này quả là độc nhất vô nhị, hai thanh thép ở hai đầu có thể thay nhau tung ra đánh vào đối phương lại có thể dùng sợi tơ ở giữa mà đoạt lấy thủ cấp, chiêu thức biến ảo vô song không gì bì kịp.

Thanh thép trong tay phóng ra đập vào quả chùy nghe keng một tiếng làm Lăng Thiên Vũ cũng phải chấn động, không ngờ thanh thép bé tẹo ấy lại có thể cùng với đầu chùy to lớn đối trọng với nhau, chẳng lẽ chính là phép tứ lạng bạt thiên cân hay sao.

Hai bên qua lại giao chiến đã hơn mười chiêu, bấy giờ Lăng Thiên Vũ cơ hồ xuống sức mỗi chiêu đánh ra lực đạo so với ban đầu không bằng một phần ba, Lãng Vân Phiêu thấy vậy mừng thầm nghĩ bụng chỉ mấy chiêu nữa xem ra có thể lấy mạng đối phương.

Lạc Truy Phong trong tay nắm chặt cây thương, chỉ cần Lăng Thiên Vũ gặp bất lợi lập tức sẽ ra tay tương trợ không để hắn phải bỏ mạng vô ích.

Lãng Vân Phiêu thân thủ nhanh nhẹn đánh thêm bốn năm chiêu nữa đã thấy cơ hội đến rồi liền tung sát chiêu hai tay cầm lấy hai đầu thanh thép định nhân lúc sơ hở quấn sợi tơ vào cổ Lăng Thiên Vũ. Lạc Truy Phong tình thế như vậy chợt thấy cái chùy cảu Lăng Thiên Vũ ở ngày dưới chân mình liền đá một cái chiếc chùy đập trúng lưng Lãng Vân Phiêu.

Tuy là trúng nhưng chùy ấy đá nhẹ lắm không bằng lúc Lăng Thiên Vũ dùng hết sức mà đập nên chỉ là Lãng vân Phiêu giật mình kinh hãi cứ ngỡ bị địch nhân đánh trúng, hắn vội nhảy sang một bên xem sự thể ra làm sao.

Vừa lúc đó một tiếng nổ lớn làm cho mọi người giật mình mà ngước lên trên lầu, giọng nói lúc nãy lại phát ra

-Thời gian đã hết, hãy xem ai là người sở hữu quả cầu.

Lăng Thiên Vũ với Lãng Vân Phiêu ban nãy đương mải tỉ đấu đã quên béng mất ý đồ của bản thân, bây giờ được nhắc nhở mới quay lại xem xét xung quanh thì thấy trong lúc hỗn loạn Lăng Thiên Vũ đã giẫm bẹp quả cầu dưới chân.

Hán tử trên lầu lại nói

-Xin chúc mừng vị anh hùng cầm ngân chùy, quả cầu đang ở dưới chân của anh hùng, vậy là ngài sẽ là phu quân của Phí tiểu thư.

Lãng Vân Phiêu nghe thế thì tức giận lắm nhưng vừa rồi cũng kịp nhận ra bên Lăng Thiên Vũ còn có hai người là Lạc truy Phong và Phương Tâm Bệnh, hai người này hắn chưa rõ thực lực ra làm sao nên cũng chưa dám manh động chỉ lớn miệng quát

-Này tên kia hôm nay coi như may mắn mau báo tên họ sau này có dịp chắc chắn phải đấu tiếp trận này.

Lăng Thiên Vũ mừng thầm trong bụng

“ may mà vừa kịp lúc không thì phước này không đến lượt ta hưởng rồi”.

hắn lại lớn tiếng ra oai

-Ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ , Lăng Thiên Vũ chuyên dùng Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chùy.

Lãng Vân Phiêu nói

-Hay lắm Lăng Thiên Vũ hay nhớ lấy tên ta là Lãng Vân Phiêu, Bàng Long Tơ chính là vũ khí của ta, rằm tháng tám này có dám tới Bôn Lôi Thành cùng ta giao chiến hay không

Lăng Thiên Vũ nghĩ bụng

“ con bà nó, vừa mới lấy được vợ đẹp chưa hưởng nổi một tháng đã phải đến nộp mạng cho hắn hay sao, mà thôi kệ xác hắn cứ nói qua loa cho xong chuyện”.

-Được, rằm tháng tám nhất định ta sẽ đến tìm ngươi

Lãng Vân Phiêu nghe xong phất áo rời đi. Bấy giờ dưới lầu có mười mấy người hầu kẻ hạ đi ra xếp thành hai hàng, một người béo lùn ngoài năm mươi tuổi ra dáng phú đại bước tới trước mặt Lăng Thiên Vũ cười nói

-Đại anh hùng đây không biết quý tính đại danh là gì

Lăng Thiên Vũ vẫn còn đang hừng hực liền quên mất cái vẻ thư sinh nho nhã hằng ngày luyện tập liền nói

-Tại hạ là Lăng Thiên Vũ

Lão phú đại không có vẻ gì là hoảng sợ còn có chút hoan hỉ khác thường

-Tên hay lắm, ta là Phí Đình Tuân sau này anh hùng có lẽ phải gọi ta một tiếng nhạc phụ đại nhân rồi.

Lăng Thiên Vũ nghe vậy vội cúi mình tạ lỗi

-Tại hạ đã mạo muội xin Phí lão gia thứ lỗi.

Phí lão gia xua tay cười nói

-Lăn lộn giang hồ ăn to nói lớn chính là toát ra được vẻ anh hùng lắm, ta không để bụng.

Đoạn nắm tay dẫn Lăng Thiên Vũ đi vào, đi được mấy bước Phí lão gia quay lại thấy hai người Lạc, Phương vẫn đứng thì nói

-Hai vị anh hùng đây hẳn là bằng hữu của hiền tế ta, xin mời cùng vào trong, nay ta xin mở tiệc chiêu đãi.

Lạc Truy Phong cùng với Phương Tâm Bệnh cũng liền đi theo sau. Bên trong bàn ghế trang hoàng chỉnh chu lại bao nhiêu đồ quý của lạ đều bày ra trước mắt khiến cho ba người không khỏi kinh ngạc.

Phí lão gia lại nói nhỏ với một người rồi mời cả ba cùng ngồi xuống bàn, người kia chạy vào trong bưng ra một bình trà mùi thơm ngào ngạt rót vào chén mời khách. Phí lão gia nói

-Phí mỗ này có một đứa con gái ngang bướng, trong thành bao nhiêu danh gia vọng tộc đến xin kết thân nhưng nó chê đó là bọn khua môi múa mép không đáng bậc anh hùng cho nên nó nói với Phí mỗ xin được mở cuộc tung cầu kén rể, phàm là anh hùng nào đoạt được quả cầu thì cũng mang thân thủ siêu quần mới xứng đáng với nó.

Lăng Thiên Vũ toan đạp bàn nói phải lắm song nghĩ lại Phương Tâm Bệnh đã dặn dò bèn nâng chén trà chúc Phí lão gia rồi nói

-Tại hạ vô năng may mắn mới được lão gia nhìn trúng không biết tiểu thư có ưng không, nhược bằng tiểu thư không muốn chỉ cần nói một lời tại hạ sẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Phí lão gia vội nói

-Ấy chết, sao lại như thế, anh hùng đây võ công cái thế anh tuấn phi phàm, tiểu nữ mà trông thấy ắt phải si mê.

Lăng Thiên Vũ mở cờ trong bụng nhưng vẫn cố nói khó cốt là để Phí lão gia đưa tiểu thư tới cho hắn ngắm thử xem có vừa mắt không

-Phí lão gia tuy là nói vậy nhưng tại hạ vẫn sợ tiểu thư chê cười, nếu được xin phép cho tiểu thư tới diện kiến xem sao

Phí lão gia liền nói

-Phải lắm, người đâu đưa tiểu thư xuống diện kiến các vị anh hùng đây.

Người nhà lật đật chạy lên lầu một hồi lâu mới xuống ghé tai Phí lão gia nói nhỏ, Phí lão gia nghe xong thì cười nói

-Tiểu nữ e thẹn nói rằng trước sau cũng lên duyên phu thê chi bằng đợi đến đêm động phòng hãy diện kiến.

Lăng Thiên Vũ nghĩ thầm

“ người này làm ra vẻ thần bí ta e diện mạo xấu xí không dám diện kiến, nếu như vậy há chẳng phải ta đã bị lừa hay sao”.

Đoạn Lăng Thiên Vũ dáng vẻ hấp tấp liền hỏi

-Vậy khi nào mới cúng bái thiên địa.

Phí lão gia cười nói

-Anh hùng sao lại sốt sắng như vậy, lễ hỏi các thứ cũng phải dăm bảy ngày mới xong, thời gian ấy các vị cứ ở tại Phí phủ Phí mỗ sẽ cho người hầu hạ tử tế.

Lăng Thiên Vũ chau mày

“ dăm bảy ngày gì mà lâu thế sao không làm trong hôm nay cho nhanh gọn, càng kéo dài thời gian ta lại càng sốt ruột”.

Lạc Truy Phong cùng với Phương Tâm Bệnh nhìn Lăng Thiên Vũ đăm chiêu như vậy thì không khỏi mắc cười, Phương Tâm Bệnh liền nói

-Phí lão gia đã có lòng tốt như vậy thì bọn tại hạ cũng xin cung kính không bằng tuân lệnh.

Vậy là ba người được đưa về Phí phủ, chỗ ấy rộng không biết bao nhiêu mà kể lại được xếp cho ba phòng ở hậu đường rộng rãi thoải mái vô cùng. Ba người lúc rảnh rỗi ra tiểu đình vãn cảnh cùng nói chuyện, Lăng Thiên Vũ vẫn mang nỗi nghi hoặc nhân lúc kẻ hầu người hạ không có ở đây bèn đem ra nói cho hai người bạn

-Ta xem Phí lão gia cố ý kéo dài thời gian có phải là muốn lừa ta hay chăng, không khéo Phí tiểu thư lại “xinh đẹp” như Chung Vô Diện thì hỏng.

Lạc Truy Phong cười nói

-Nếu là như vậy thì do cái tính tham sắc của ngươi làm khổ ngươi rồi.

Phương Tâm Bệnh cũng nói

-Thế thì đêm nay chúng ta phải trèo tường mà trốn đi kẻo đến lúc đó Lăng anh hùng đây một đời anh tuấn phải chôn vùi cùng với một Chung Vô Diện.

Lăng Thiên Vũ nghe hai người nói càng lấy làm lo chép miệng thở dài mãi không thôi

-Là tại ta suy tính nông nổi mới ra thể thế này, xem ra phải theo cách của Phương Tâm Bệnh rồi.