Chương 4: Kẻ có tiền mua tiên cũng được, bãi đất không quần long giao tranh

Sớm hôm sau Lăng Thiên Vũ tỉnh dậy, sau gáy hắn vẫn còn đau nhói, hắn vẫn còn nông nặc men rượu nên mô hồ chuyện đã xảy ra. Lạc Truy Phong thấy hắn tỉnh dậy bèn hỏi

-Cuối cùng ngươi cũng dậy rồi à, có vẻ như ta ra tay hơi nặng

Lăng Thiên Vũ cũng vì câu nói ấy mà nhớ ra chuyện liền chau mày trách móc

-Tại sao hôm qua ngươi lại cản ta không để ta đấu với hắn.

Lạc Truy Phong cười nói

-Ngươi xem hôm qua ngươi còn đang say rượu cơ hồ đến ta còn không đánh lại nếu lúc đó ra tay có phải là mất mặt hay không.

Lăng Thiên Vũ bậy dậy toan đôi co

-Ai đánh không lại ngươi, ta với ngươi bây giờ ra ngoài cùng phân cao thấp

Lạc Truy Phong xua tay

-Ta nói ngươi lúc đó đang say nên không đánh nổi ta chứ bây giờ ngươi khỏe thế này ta xin nhận thua trước.

Lăng Thiên Vũ vốn tính tự cao nghe Lạc Truy Phong nói cũng xuôi tai nên thôi. Hắn lại nghe có tiếng người inh ỏi bên ngoài thì hỏi

-Bên ngoài có chuyện gì mà om xòm như vậy thật là đinh tai nhức óc.

Đoạn Lăng Thiên Vũ xách cây chùy đi ra ngoài toan xem kẻ nào làm loạn thì dạy cho một bài học, Lạc Truy Phong sợ Lăng Thiên Vũ làm loạn cũng vội vàng đi theo, ra đến ngoài lại gặp Phương Tâm Bệnh, Phương Tâm Bệnh vừa thấy Lăng Thiên Vũ bèn kính cẩn chắp tay thi lễ

-Kính chào Lăng anh hùng.

Lại thấy Lạc Truy Phong phía sau cũng nói

-Lạc đại ca cũng đi đâu đây ạ.

Lăng Thiên Vũ thấy người khác đối với mình gọi là anh hùng còn gọi Lạc Truy Phong là đại ca hai thứ cực kì khác biệt theo chiều đề cao mình hơn như vậy thì lấy làm phấn khởi lắm lại cố dang chân xòe tay đi đứng nghênh ngang hơn

-Vị huynh đệ đây đã nghe danh ta rồi ư.

Phương Tâm Bệnh nói

-Uy danh của Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chùy như là sấm đánh bên tai, tại hạ không nghe sao được.

Lăng Thiên Vũ khoái chí lắm lại hỏi

-Thế huynh đệ tên họ là gì

Phương Tâm Bệnh nói

-Tại hạ họ Phương, từ nhỏ đã mang bệnh tật nên gọi là Tâm Bệnh.

Lăng Thiên Vũ chỉ hỏi lấy lệ chứ không để tâm, hắn lại tiếp tục đi kiếm chuyện của mình. Lạc Truy Phong cũng chào

-Phương công tử có muốn cùng ra ngoài xem náo nhiệt chăng

Phương Tâm Bệnh thấy có người quan tâm liền hoan hỉ giơ tay mời Lạc Truy Phong đi trước

-Mời Lạc đại ca

Ba người đi ra ngoài thì thấy một đám rước dâu linh đình cơ hồ đến mấy chục người, Lăng Thiên Vũ nhìn qua một lượt nộ khí cũng đã nguôi đi bèn cười xòa

-Hóa ra là cái đám cưới, ta còn tưởng kẻ nào muốn đánh nhau cơ.

Vừa hay lúc ấy một chiếc kiệu hoa đi qua lại đột nhiên một cơn gió mạnh làm rèm kiệu tung bay, Lăng Thiên Vũ vô tình nhìn vào trong kiệu thì thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp,mùi hương ngào ngạt bay ra làm hắn tâm thần mê muội hai mắt vô thần nhìn theo

-Úi chà, người đâu mà đẹp như tiên giáng trần, tiếc thay đã theo người ta về nhà chồng.

Lạc Truy Phong cùng với Phương Tâm Bệnh thấy vẻ mặt lúc này của Lăng Thiên Vũ không khỏi buồn cười, Lạc Truy Phong bèn nói

-Nhà ngươi thô lỗ như vậy, con gái người ta trông thấy thì phải khiếp sợ.

Lăng Thiên Vũ nhìn bộ dạng lúc này của mình ngông nghênh thật bèn hỏi

-Chẳng phải nữ nhân thường thích đấng anh hùng hào kiệt hay sao, ta không có cái tác phong ấy à.

Phương Tâm Bệnh bèn nói

-Không phải là huynh không có cái tác phong ấy mà nên sửa lại cái điệu bộ này là được, nơi tôi sống ở kinh thành các vị công tử nho nhã thường được thiếu nữ mê lắm

Lăng Thiên Vũ lại nói

-Thật thế à, vậy huynh nói xem ta phải ăn mặc thế nào, điệu bộ ra sao.

Phương Tâm Bệnh nói

-Đầu tiên huynh phải bỏ bộ chiến phục này ra, kiếm một bộ y phục thanh thoát, tóc cũng phải sửa lại gọn gàng một chút là được. Còn điệu bộ thì phải nho nhã, ăn nói nhẹ nhàng không cần quát tháo, đi đứng ưỡn ngực nhưng không được cao ngạo, đầu hơi cúi nhưng ánh mắt phải thật lãnh đạm ra vẻ bất cần thì đảm bảo các thiếu nữ ở đây phải say đắm lắm.

Lăng Thiên Vũ nghe vậy cũng liền chính đốn tác phong, tuy nhiên con người đã hơn hai mươi năm đi theo một lối mòn trong khoảnh khắc sao có thể nói sửa là sửa được. Cái điệu bộ hiện giờ của Lăng Thiên Vũ không phải là ngứa mắt lắm nhưng từ lúc hắn sửa thì lại nửa này nửa nọ chẳng khác nào con khỉ đang đi làm cho Lạc Truy Phong và Phương Tâm Bệnh phải ôm bụng cười mãi không thôi.

Lăng Thiên Vũ quát

-Các người chớ xem thường ta, đợi khi ta có bao nhiêu mĩ nữ vây quanh, lúc ấy đừng có mà ghen tỵ.

Lạc Truy Phong đã đang đau bụng vì điệu bộ kia lại nghe Lăng Thiên Vũ nói ra câu ấy làm hắn bật cười ha hả không thể nhịn được, Phương Tâm Bệnh thì vừa cười vừa ho như thể muốn ói ra cả lá phổi vậy, Lạc Truy Phong phải vỗ lưng cho mấy cái mới hết cơn ho.

Lăng Thiên Vũ chau mày

-Đã giúp thì giúp cho chót, chớ có cười nhau.

Phương Tâm Bệnh lấy lại bình tĩnh nhưng thi thoảng vẫn phì cười một cái nói

-Trước tiên ta phải đi xem các cửa hiệu may để chọn màu vải cho người ta may cái đã.

Đoạn hắn dắt hai người theo cùng đi được một lúc thấy cửa hiểu rất to bèn ghé vào xem thử.

Bà chủ đon đả chạy ra nghênh tiếp

-Ba vị khách quan muốn may y phục xin hãy tự nhiên lựa chọn, cửa hiệu chúng thôi đây tuyệt nhiên là nổi tiếng nhất vùng ấy ạ.

Lăng Thiên Vũ trước nay đều mà may chiến phục cũng chưa từng đến tiệm may nào lớn như vậy nên xem ra rất lấy làm kinh ngạc, Phương Tâm Bệnh thì lại khác, có vẻ gia đình hắn rất khá giả lại sống nơi phồn hoa đô thị nên cái gì cũng biết, Phương Tâm Bệnh nói

-Huynh dáng người như vậy thì y phục phải làm theo kiểu thon dài mới bớt thô lỗ được. Y phục bên trong màu trắng bên ngoài màu xanh sẽ có cảm giác thanh thoát, trên trán hãy thắt thêm một tấm vải khảm kim loại nhìn sẽ biết ngay là người lăn lộn giang hồ.

Bà chủ cứ theo ý mà ghi chép lại đo đạc thông số rồi nói

-Còn hai vị còn lại có muốn được may y phục hay chăng.

Lăng Thiên Vũ đang phấn chấn tâm thần liền nói

-Bà chủ cứ đo cho cả hai người họ, màu sắc tùy chọn ta sẽ trả hết.

Lạc Truy Phong trong mình không có tiền đã ăn uống của Lăng Thiên Vũ không ít bây giờ lại may y phục thì xem ra hắn không dám nhận bèn từ chối, những Lăng Thiên Vũ vô vai nói

-Đã là chỗ bạn bè hà tất phải suy nghĩ việc tiền bạc.

Cuối cùng Lạc Truy Phong cũng đành nhận, lại cảm tạ lắm.

Đo đạc xong xuôi ba người lại đi tiếp, y phục phải may hết hai ngày mới hoàn thành, trong lúc ấy buồn chân buồn tay Lăng Thiên Vũ phải đi giải tỏa cho đỡ khó chịu.

Ba người đi được một đoạn thì gặp một tên thiếu gia đang nghênh ngang đi trên phố, theo sau có đến hơn chục người hầu, kẻ châm thuốc kẻ nâng túi kẻ dọn đường ra vẻ phách lối lắm. Vừa đến đối diện đám người của Lạc Truy Phong một tên dọn đường liền quát tháo

-Các ngươi mau mau tránh đường cho Quách công tử nhà ta

Lăng Thiên Vũ bản tính cao ngạo chẳng khác nào gã kia nghe vậy nộ khí đùng đùng giơ chùy trỏ vào mặt tên dọn đường mà nói

-Bà nội nó, có tin ta giáng cho ngươi một chùy đầu nát như tương không hả.

Tên kia trông thấy hãi hùng vội chạy ra sau báo cáo, tên thiếu gia nghe xong không lấy làm sợ mà tiến thẳng đến nhìn từ trên xuống dưới mà nói

-Kẻ này có cái phong thái của bậc anh hùng, các ngươi không được vô lễ.

Lăng Thiên Vũ vẫn giơ chùy nói

-Này tên kia sao ngươi dám phách lối trước mặt ta.

Tên thiếu gia này mặt mũi không được khôi ngô lại mang cái tật mỗi lần nói là mồm méo xệch đi làm nước bọt văng tung tóe khắp cả, hắn chống hai tay vào sườn đầu chúi ra phía trước như con rùa mà nói

-Ngươi cũng ra dáng hảo hán lắm, dám đứng trước mặt lão tử đây nói lời như vậy, ta thích, có muốn làm chiến tướng của ta hay không ta sẽ trả hậu hĩnh.

Lăng Thiên Vũ lại nói

-Cái gì mà chiến tướng, cái gì mà trả giá

Tên thiếu gia cười cợt đắc ý nghĩ bụng

“ ngươi cũng là làm giá để lấy tiền mà thôi, ta đây chỉ cần có tiền thì ông trời cũng mua được nói chi đến một tên giang hồ cỏn con này”.

hắn hất hàm cho một tên người hầu, người hầu mới giải thích

-Các vị công tử trong vùng này mỗi bảy ngày đều tổ chức đấu tướng ăn tiền, cho nên công tử nhà ta muốn mời các vị về làm tướng dưới chướng đảm bảo cơm ngon thưởng hậu, các vị có muốn hay chăng.

Lăng Thiên Vũ đang ngứa ngáy tay chân nghe tến đấu tướng thì mừng lắm bèn nói

-Tiền thì ta đây không cần, chỉ là cần có người đánh nhau cùng, bây giờ ta cho ngươi tiền ngươi hãy nhận ta làm tướng.

Tên thiếu gia kia chau mày nghĩ

“ mẹ kiếp, trước nay đều là ta cho người ta tiền để người ta làm tướng của mình, thằng cha này lại đòi cho ta tiền để ta nhận hắn làm tướng, như vậy là coi thường ta hay chê tiền ít, không được để hắn coi thường”

đoạn hắn nói

-Đấu một trận thắng cho ngươi một trăm lượng bạc, thế nào xem đã đủ hậu chưa.

Lăng Thiên Vũ tuy không phải ít tiền nhưng một trăm lượng là một con số rất lớn mà trên đời làm gì có ai chê tiền tuy vậy một kẻ như hắn không thể nào để lộ ra ngoài là mình ham tiền của, Lăng Thiên Vũ vẫn giữ cái vẻ mặt cao ngạo ấy mà nói

-Thành giao.

Tên thiếu gia kia mừng lắm lại nói

-Vậy tối nay trước giờ tuất hãy đến cuối đường này có một bãi đất trống ấy là chỗ giao hẹn, tạm thời cầm lấy mười lượng mà mua đồ bồi bổ sức khỏe

Đoạn hắn sai tên hầu đưa mười lượng cho Lăng Thiên Vũ rồi đi tiếp, đi được một đoạn tên người hầu nói nhỏ

-Thiếu gia không sợ bọn chúng giở trò không tới hay sao

Tên thiếu gia gõ vào đầu người hầu một cái rồi nói

-Đồ ngu, trên đời này có ai chê tiền hay không, là một trăm lượng đấy, bọn kia được mười lượng rồi, còn muốn nhiều hơn thể nào chả quay lại với ta

Tên hầu liền dạ dạ khen ngợi tài chí Quách công tử hết mức

Bọn người kia đi xa rồi, Lạc Truy Phong mới hỏi

-Sao ngươi lại nhận lời với hắn

Lăng Thiên Vũ cười nói

-Ta ngứa tay quá, xem tối nay ta trổ tài nghệ thế nào, nếu có được mấy tay cộm cán đánh nhau thì thực thú vị, thôi ta hãy đi ăn no một bữa đến tối sẽ cần dùng đến sức.

...

Đến giờ tuất Lăng Thiên Vũ cùng hai người đi tới bãi đất trống, bấy giờ trời đã tối nhưng đèn đuốc xung quanh sáng rực như ban ngày ở chỗ ấy có bốn người ngồi ở bốn góc phía sau lại có mấy chục kẻ hầu người hạ, vừa thấy Lăng Thiên Vũ đi tới đã có một tên lâu la chạy đến nói

-Các vị đến rồi à, công tử nhà tôi đợi đã lâu, mời đi bên này.

Đoạn dẫn đường đi tới chỗ một người ấy chính là kẻ ban sáng họ gặp trên đường. Quách công tử này hai mắt sáng như bắt được vàng

-Đến rồi đến rồi vừa là kịp lúc.

Lạc Truy Phong nhìn quanh thấy có bốn chiếc bàn đặt ở bốn góc có vẻ đây chính là đám nhà giàu chơi trò cá cược, ở giữa có một vòng tròn được vẽ bằng vôi bột đường kính chừng ba trượng chắc là lôi đài đấu võ.

Phía bên kia một người cất tiếng nói

-Trương công tử hôm nay tại hạ có bất ngờ cho công tử đây.

Đoạn thấy một người mình cao tám thước trên đầu quấn khăn trắng lại đeo tràng hạt như một vị thầy chùa tay cầm thiết côn bước ra sát khí đằm đằm, Phương Tâm Bệnh liền nói

-Người này tên gọi Uất Trì Long Thành tay cầm chính là Du Long Côn trên giang hồ đứng thứ ba mươi hai. Không ngờ đứng thứ tự cao như vậy lại làm tay sai cho người khác.

Lăng Thiên Vũ huých tay nói

-Cái gì mà tay sai, biết đâu hắn cũng như ta, muốn tìm đối thủ xứng tầm thì sao.

Vị Trương công tử cũng lên tiếng

-Có tìm kẻ nào cũng không đấu lại Nhất Niệm Thần Sầu Đoàn Tái Khởi của ta.

Nói đến đấy thấy một người thân hình cao lớn tay mang Đại đao bước ra. Phương Tâm Bệnh lại thốt lên ngạc nhiên

-Ái chà, người này uy danh còn trọng vọng hơn, đứng thứ ba mươi mốt có một thanh Cửu Hoàn đại đao.

Một người nữa cũng cất lời

-Hai bị công tử giới thiệu xong rồi chứ, đến lượt ta đây.

Hắn vố tay một tiếng cũng thấy một người đi ra nhưng người này gầy còm như ma đói trên đầu đội nón lá dưới chân đi guốc gỗ nghe lọc cọc trên tay mang trường kiếm.

Người kia nói tiếp

-Nhất Kiếm Vấn Thiên trên giang hồ đứng thứ hai mươi tư đấy.

Hai người kia ra chiều hậm hực, người kia lại hỏi

-Vậy còn Quách công tử lại kiếm được kẻ vô danh nào chăng, dù sao hôm nay ta cũng là người thắng các vị công tử mau chung tiền đi thôi.

Lăng Thiên Vũ theo thứ cấp thì cao hơn Nhất Kiếm Vấn Thiên tuy nhiên cũng khó nói điều gì bởi vì thứ cấp không có cách biệt bao nhiêu hơn nữa kẻ nào may mắn nhạt được tấm thẻ cao cấp hơn thì cũng mang danh cao hơn, điều này không thể nói lên thực lực của ai lợi hại hơn được. Lăng Thiên Vũ nóng mặt bèn nhảy vào giữa vòng tròn giơ chùy lên nói

-Lão tử đây là Lăng Thiên Vũ, trên tay là Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chùy, cho dù cả ba ngươi cùng lên hà tất đã làm gì được.

Quách Chí Hưng cũng cười nói

-Trương công tử, Hàn công tử, Diệp công tử, kẻ này là tướng của tôi, ai muốn đấu trận đầu thì xin mời.

Hai người Trương , Hàn không dám tự tin liền không nói gì chỉ có Diệp Thu Vương tính cũng cao ngạo liền sai Nhất Kiếm Vấn Thiên ra trận.

Người này cao chừng sáu thước nhưng gầy lắm, hắn từ từ bỏ chiếc nón để lộ gương mặt hốc hác rồi tiến vào vòng tròn, một người lớn tiếng nói

-Quy định của cuộc đấu là không được ra khỏi vòng tròn, kẻ nào ra ngoài trước coi như thua, còn như ở trong vòng tròn chém giết tùy ý, người thân bằng hữu không được báo thù. Kẻ nào chấp nhận xin hãy hô một tiếng, còn muốn thoái lui bây giờ hãy còn kịp.

Chỉ thấy hai tiếng hô lớn phát ra, người kia rung lên một hồi chuông báo hiệu trận đấu bắt đầu. Lăng Thiên Vũ bản tính hiếu thắng liền lao tới vung chùy đánh ngay một đòn, đối phương tuy là gầy guộc song thân thủ cực kì nhanh nhẹn chỉ thấy hắn nhảy lùi ra sau nhẹ nhàng tránh được. Lăng Thiên Vũ lại tiến thêm một bước đánh ra một chùy nữa, Nhất Kiếm Vấn Thiên nhảy vụt qua đầu Lăng Thiên Vũ ra phía sau. Chùy này của Lăng Thiên Vũ đánh ra lại hụt đập xuống mặt đất thành hố sâu đến hơn một thước.

Đám hạ nhân xung quanh reo hò không ngớt làm cho khí thế tăng cao, Lăng Thiên Vũ nộ khí xung thiên đánh ra hai đòn đối phương chẳng thèm rút kiếm chỉ nhảy nhót qua lại cũng tránh được, hắn gầm lên một tiếng mỗi tay một trùy lại lao tới đối thủ đánh tiếp một chùy. Nhất Kiếm Vấn Thiên nhảy sang bên trái nào ngờ Lăng Thiên Vũ đã đoán trước được lúc vừa nhảy sang thì hữu chùy đã sát bên cạnh lúc nào, Nhất Kiếm Vấn Thiên vội đưa kiếm lên đỡ nghe tiếng binh khí chạm nhau thật là chói tai.

Một loại khinh khí như kiếm nặng hơn năm cân vừa bị trọng khí tám chín mươi cân đánh vào lập tức dư chấn phải truyền đến tay chân làm cho Nhất Kiếm Vấn Thiên phải lùi lại mấy bước để giảm bớt chấn động. Lăng Thiên Vũ cũng biết vậy bèn cười ha hả đập đến một chùy nữa

-Nhận lấy đi, lần này thì phải chết

Nhất Kiếm Vấn Thiên ban nãy còn thanh thoát như gió không ngờ vừa chạm một chùy hai tay đã bủn rủn không vững chưa kịp định thần lại thấy đầu chùy từ trên giáng xuống thế như núi đè, hắn nghiêng mình tránh tiếp, đầu chùy vừa đập xuống đất Lăng Thiên Vũ đã vung chùy còn lại từ ngang hông đập tới, Nhất Kiếm Vấn Thiên không tranh nổi chỉ có thể giơ kiếm đỡ lấy. Lực đạo mấy trăm cân làm hắn bị đẩy ra sát vòng tròn chỉ hơn thước nữa là bị ra khỏi vòng.

Lăng Thiên Vũ nhân cơ hội đối phương tay chân tê dại dồn một lúc đánh ra bảy tám chùy liên tiếp, Nhất Kiếm Vấn Thiên tránh né vất vả một hồi mới thoát được vào trong vòng tròn, lúc này Lăng Thiên Vũ lại thở hổn hển, điều này Lạc Truy Phong bên ngoài đã dự trước.

Vốn dĩ chùy là vũ khí đánh trận bởi vì ngoài chiến trận địch nhân vô số tùy tiện đánh là trúng mấy người, lực đạo khi đánh trúng được hồi lại mấy phần không hề làm chủ nhân thấy mệt lại còn càng đánh càng hăng càng đánh càng mạnh. Lăng Thiên Vũ bây giờ lấy trọng đánh khinh chỉ có một đối thủ mà nãy giờ đánh trúng không có bao nhiêu còn lại đều đánh vào không khí điều này đã khiến lực đạo phung phí khí lực tiêu hao rất nhanh.

Lăng Thiên Vũ lại còn trong lúc đánh nhau mà cười lớn nói to là điều cấm kị lúc xuất chiến càng khiến khí lực tổn hại. Bây giờ mới đánh được hơn mười chiêu đã tiêu tốn năm phần thể lực e là đối phương chỉ cần tránh né thêm năm sáu chiêu nữa sẽ lấy lại được thế thượng phong.

Quả nhiên Nhất Kiếm Vô Huyết đã nhìn thấu việc này, hắn bây giờ chỉ chuyên tâm tránh né chủ yếu khiến cho đối phương mệt nhọc rồi cuối cùng một kiếm đoạt mạng.

Lạc Truy Phong thấy tình thế bất lợi liền nói

-Đừng có đánh bừa nữa, nhất kích tất sát.

Lăng Thiên Vũ còn chưa biết mình sai ở đâu, xem ra kinh nghiệm chiến đấu của hắn còn vô cùng non kém, nghe Lạc Truy Phong chỉ điểm cũng không lọt tai cho nên lại vung chùy đánh bừa. Nhất Kiếm Vấn Thiên mỉm cười đắc ý bây giờ tay hắn còn đang tê dại nhưng bộ cước không hề hấn gì, chỉ cần nhảy qua nhảy lại một lúc sẽ có thể hạ sát đối phương. Lăng Thiên Vũ đánh ra một chiêu bấy giờ cảm thấy tay trái run run biết là khí lực không còn bao nhiêu, chùy ra đến một nửa đã tuột tay rơi xuống đất nghe bịch một tiếng.

Nhất Kiếm Vấn Thiên biết là thời cơ đã đến tay phải phát xuất một chiêu đâm vào cổ Lăng Thiên Vũ, nào ngờ mũi kiếm còn cách hơn một thước đã thấy bên tả kình lực ập tới tai trái ù đi, hắn liếc sang bên thấy đầu chùy to lớn đã sắp đánh vào người mình, nếu trúng một chùy đảm bảo khó mà toàn thấy, trong một sát la Nhất Kiếm Vấn Thiên thu kiếm lại đỡ nào ngờ chùy ấy mạnh đến độ thanh kiếm trên tay bị đánh cho cong vút, kình lực vẫn không giảm đi thúc vào trước ngực nghe bịch một tiếng cả người cả kiếm văng trong không khí bắn ra khỏi vòng tròn lập tức mất mạng.

Hóa ra Lăng Thiên Vũ cố tình làm rơi cây chùy cốt để địch nhân chủ quan muốn đích thân xông tới chỗ hắn, việc còn lại như Lạc Truy Phong đã chỉ điểm “ nhất kích tất sát”, quả nhiên đã có hiệu quả, địch nhân trúng ngay một chùy đầu đến độ xương cốt nội tạng đều bị dập nát.

Lăng thiên Vũ nhặt chùy gác lên vai đứng hiên ngang giữa chỗ ấy, Quách Chí Hưng nhảy cẫng lên vỗ tay không ngớt lại buông lời châm chọc

-Cái gì mà Nhất Kiếm Vấn Thiên, bây giờ hắn đã chầu trời lên trời mà vấn.

Diệp Thu Vương tức tối sai đám hạ nhân kéo xác Nhất Kiếm Vấn Thiên vào trong rừng để chôn. Bấy giờ hai tay Lăng Thiên Vũ đã run đến độ khó lòng vận động nhưng vẫn cố giữ hai cây chùy quay lại chỗ Lạc Truy Phong mới đặt xuống đất chau mày nói nhỏ

-Chút nữa là mất hết mặt mũi.

Lạc Truy Phong nói

-Cũng may là chưa bị người khác đoạt mạng, trận sau ta sẽ thay ngươi.

Bấy giờ đến lượt Đoàn Tái Khởi và Uất Trì Long Thành tiến hành giao đấu. Uất Trì Long Thành vung cây thiết côn múa lên một vòng tròn kình lực phát ra như vũ bão, hắn lao tới chỗ Đoàn Tái Khởi mà đánh, Đoàn Tái Khởi cũng chẳng hề nao núng hai bên như mãnh hổ giao quần bao nhiêu chiêu thức đều thi triển vô cùng đẹp mắt.

Phương Tâm Bệnh lúc này mới nói

-Uất Trì Long Thành có một bộ côn pháp gọi là Thập Tự Truy Hồn Côn, còn Đoàn Tái Khởi cũng có Đoàn Gia Thập Sát đao đúng là vô cùng tương xứng.

Lăng Thiên Vũ bèn hỏi

-Sao huynh biết nhiều về mấy tay giang hồ này vậy

Phương Tâm Bệnh cười đáp

-Từ mười lăm tuổi tại hạ đã du ngoạn giang hồ chuyên môn thu thập thông tin các tay hảo thủ, lại ghi chép rất chi tiết, trừ khi là người nào chết bất đắc kì tử còn như nếu đã chết vì giao đấu cũng đều ghi lại rõ ràng.

Bấy giờ Uất Trì Long Thành bởi vì lợi khí của thiết côn cao hơn cửu hoàn đại đao cho nên ít nhiều đã chiếm được thế thượng phong. Hai bên giao quần hơn hai trăm chiêu Uất Trì Long Thành tận dụng sơ hở của đối phương vung côn đập trúng tay trái của Đoàn Tái Khởi, cái đập của thiết côn năm mươi cân khiến cho xương tay trái gãy làm mấy đoạn. Đoàn Tái Khởi rú lên đau đớn, Uất Trì Long Thành lại nhảy lên không đập một côn trúng vào đầu , Đoàn Tái Khởi vỡ óc chết ngay. Trận thứ hai này Trương công tử đã thắng.