Bấy giờ Lạc Truy Phong đã giết đến hơn năm mươi người, Ba đại trưởng lão đều lùi dần ra sau cơ hồ chắc mẩm thoát được thân thì mới hô lớn
-Các đệ tử mau mau thoái lui
Đám đệ tử chỉ đợi câu nói này nhanh chóng tẩu thoát, Lạc Truy Phong bấy giờ đứng giữa ngổn ngang xác chết, máu thịt hôi tanh, mặt hắn lạnh như băng không có một chút cảm xúc nào cả. Lão Lạc từ trong miếu đi ra nhìn thấy cảnh tượng lúc này cũng không hề biến sắc cứ như thể thế cục này đã được bày vẽ trong đầu lão từ trước rồi, lão nói
-Ngươi đã trái lời ta rồi
Lạc Truy Phong liền nói
-Tôi biết rồi.
Đoạn hắn đem cây thương cất lại vào trong miếu rồi lấy chiếc xẻng đi đào một cái hố to dài rộng đến năm trượng rồi đem toàn bộ xác người chôn vào đó lại gánh nước gột rửa máu thịt coi như chưa có chuyện gì.
Xong xuôi cũng đã đến đêm muộn, bấy giờ sương buông tựa khói mập mờ những bóng ma trơi lởn vởn dưới ánh trăng lờ lững sau từng màn mây đen lướt nhẹ. Lạc Truy Phong bước đến trước miếu, Lão Lạc đang ngồi hút tẩu thuốc phì phò
-Căn bệnh đó của ngươi cứ ngỡ đã có thể chữa lành không ngờ cuối cùng cũng lại tái phát.
Lạc Truy Phong hai mắt đỏ rực ánh lửa đang phập phù, trong ánh mắt thật là đang rưng rưng như sắp tuôn nước mắt, hắn cố lấy sự điềm tĩnh mà nói
-Lão muốn ta đi thật sao
Lão Lạc vẫn nhả ra làn khói dầy đặc còn trút vào một tiếng thở dài đầy thất vọng
-Ngươi đi đi, trước kia chúng ta đã thống nhất với nhau rồi, miếu nhỏ này của ta cũng không chứa nổi ngươi nữa
Lạc Truy Phong cúi gằm mặt, vài giọt nước lã trã rơi xuống đất, giữa màn đêm cô quạnh tiếng nước rơi mà sao lại âm vang như vậy, hắn gạt đi để lại chút lòng tự tôn của đấng nam nhi cho mình. Hắn đứng đó không biết đã qua bao lâu, lão Lạc cũng không biết đã bao nhiêu châm thuốc, hai người im lặng một kẻ đứng một kẻ ngồi không nói với nhau một chữ.
Thế rồi Lạc Truy Phong ngửa mặt lên trời thở dài một cái hắn quay ngoắt lừng lững bước đi, đốm lữa dần tàn, lão Lạc đứng dậy nói
-Cầm theo nó
Đoạn lão ném cây thương đến chỗ Lạc Truy Phong, hắn đón lấy gác lên vai bước đi.
....
Lạc Truy Phong đi liền một mạch đã qua năm ngày không nghỉ ngơi ăn uống bấy giờ tới một con suối nhỏ, nhìn dòng suối mát hắn vội vục mặt xuống vừa uống vừa vã lên người cho thỏa cơn khát bấy lâu, nước suối trong trẻo lại tươi mát làm tâm thần đang ì trệ của hắn trở lên phấn trấn hơn hẳn. Vã nước lên người thôi chưa đủ Lạc Truy Phong để cây thương gác vào thân cây còn bản thân liền nhảy ùm xuống làn nước tắm cho thỏa thích.
Đang đằm mình dưới nước đột nhiên tiếng người ngựa huyên náo cách đó không xa, Lạc Truy Phong đương ruột đói cồn cào ngỡ đâu lại là thôn làng nào có thể xin được cái ăn bèn xách thương men theo bờ suối xuống hạ nguồn. Đi được hơn hai dặm thì thấy đằng xa có một bãi đất trống rộng lớn, chỗ ấy đang có một người tay cầm hai quả trùy to đang giao quần với độ hơn một trăm người.
Lạc Truy Phong nhẹ nhàng lại gần lại dựa vào cây cối đất đá mà ẩn thân tiến lại cách không đến hai mươi trượng, hắn lép sau một tảng đá lớn mà quan sát.
Kẻ cầm chùy thân cao bảy thước mặt mũi khôi ngô mặc áo bào trắng y phục cũng màu trắng thêu họa tiết mãnh hổ uy lẫm vô cùng. Hắn vừa cười vừa lớn tiếng nói
-Đám ô hợp này cùng đến một lượt đi.
Trên cặp chùy còn dính đầy máu thịt xung quanh mấy chục người mặt mày hung tợn tay đao tay kiếm nộ khí ngùn ngụt. Phía sau đám người kia có một kẻ cưỡi con ngựa đen, hăn mặc y phục đen tay mang đại đao, bên hông đeo gươm quát lớn
-Lăng Thiên Vũ, để lại tấm thẻ đồng ta sẽ tha mạng cho.
Lăng Thiên Vũ ngửa mặt cười to
-Cái gì, có bản lĩnh thì tự đến lấy, à không cả đám ô hợp chúng bay cùng lên một lượt đi để ông đây giết cho thỏa thích
Nói đoạn Lăng Thiên Vũ đột nhiên nộ khí xung thiên bộ mặt ngạo nghễ khi nãy lập tức đổi thành sát khi đằm đằm, hắn lao tới vung chùy đập loạn xạ, hai cây chùy ấy mỗi chiếc phải nặng đến tám chín mười cân có thừa chỉ cần vô ý va phải đã đủ gãy tay què chân đừng nói đến phát lực vào đó thì đảm bảo chỉ cần trúng một chùy chết không toàn thây.
Lăng Thiên Vũ tả xung hữu đột trước sau giết đến sáu bảy người nhưng địch nhân nhiều vô kể xem chừng phải dùng binh khí nặng như vậy mất sức không ít. Đám người kia ban đầu còn lao đến một lượt về sau thấy Lăng Thiên Vũ xách hai cây chùy đi đứng chậm chạp thì chia nhau tiến đánh kẻ trước nhử người sau đánh kẻ sau nhử người trước đánh, cứ như vậy qua một hồi Lăng Thiên Vũ bị trúng mấy kiếm, trên y phục máu tuôn ra không ít.
Cứ thế này chỉ sợ một lúc nữa Lăng Thiên Vũ phải bỏ mạng nơi đất hoang. Lạc Truy Phong bấy giờ đứng đó không xa hắn vốn là kẻ thấy nguy liền giúp bấy giờ nghĩ bụng
“ đám ô hợp này hẳn là vì cướp tấm thẻ đồng của người kia mà vây khốn ở đây, ta không thể chống mắt làm ngơ được”.
đoạn Lạc Truy Phong từ sau tảng đá cách đó hay mươi trượng phóng ra một thương, chỉ nghe vút một tiếng cây thương đâm phập vào kẻ cầm đầu cả người cả ngựa ngã vật ra đất chết ngay.
Đám ô hợp như rắn mất đầu đột nhiên thấy chủ tướng vong mạng liền nháo nhác bỏ chạy, Lăng Thiên Vũ trong lòng mừng thầm thả hai cây chùy nặng chịch xuống mà thở hổn hển. Đợi đám người kia chạy đi hết Lạc Truy Phong mới từ sau tảng đá đi tới rút lấy cây thương lau sạch máu tươi, tiện thể lại nhặt lấy tấm thẻ đồng của gã, trên thẻ là số ba mươi sáu.
Lăng Thiên Vũ thấy vậy liền hỏi
-Là địch nhân phỏng
Lạc Truy Phong liền đáp
-Không phải, tại hạ đi qua thấy chuyện bất bình liền muốn giúp một tay mà thôi.
Lăng Thiên Vũ nhặt cây chùy lên tuy ngoài mặt tỏ ra tươi cười nhưng trong lòng liền có cảnh giác
-Đa tạ đại huynh tương trợ không rõ quý tính đại danh của huynh là chi
Lạc Truy Phong đáp
-Tại hạ họ Lạc tên Truy Phong.
Lăng Thiên Vũ cũng nói
-Còn tại hạ là Lăng Thiên Vũ chính là người đứng thứ hai mươi trên giang hồ hiện nay.
Lạc Truy Phong nghĩ bụng
“ gã này vừa gặp đã khoe khoang thể nào lại bị vây khốn ở đây”
Lăng Thiên Vũ hỏi
-Đại huynh có được binh khí tốt ta nhìn thân thủ của đại huynh không tồi không biết trên giang hồ xếp hạng bao nhiêu
Lạc Truy Phong liền giơ tấm thẻ đồng ra nói
-Trước đây là một trăm linh ba, vừa rồi lấy được của người kia xem ra chính là ba mươi sáu rồi.
Lăng Thiên Vũ lại nghĩ
“ ngươi này thân thủ bất phàm không lẽ trước đây chỉ là số một lẻ ba, không biết là thật hay giả”.
Lạc Truy Phong xem chừng đoán ra Lăng Thiên Vũ nghĩ gì liền tiến lại gần đưa tấm thẻ một trăm linh ba cho hắn chứng thực
-Ta không cần tấm thẻ này nữa không biết là đại huynh có hứng thu chăng
Lăng Thiên Vũ nhìn qua quả nhiên là số một lẻ ba nên yên tâm hơn hẳn lại cười nói
-Đại huynh lại đùa rồi, tấm thẻ như vậy ai mà cần đến, huynh cứ ném đi cho rảnh, dù gì năm sau người ta cũng khắc lại cái khác thôi .
Lạc Truy Phong hỏi
-Đại huynh không biết vì sao lại bị vây khốn thế này
Lăng Thiên Vũ liền đáp
-Chỉ là đám ô hợp sao vây khốn được ta, chẳng qua muốn trêu đùa với chúng chút thôi.
Lạc Truy Phong thầm nghĩ
“ kẻ này thật là ba hoa, không phải vừa rồi ta giải nguy e là ngươi đã sớm xuống địa phủ gặp Diêm La Vương rồi ấy chứ”.
Lạc Truy Phong tính tình khẳng khái bèn nói
-Đại huynh dẫu mạnh nhưng chớ nên khoe khoang, đám tiểu nhân không từ thủ đoạn mà chiếm tấm thẻ của đại huynh đâu
Lăng Thiên Vũ xua tay cười nói
-Một kẻ đến ta giết một, một trăm kẻ đến ta giết một trăm, huynh chớ nên lo lắng. Chúng ta có duyên gặp mặt, huynh cũng giúp ta diệt một cừu địch hay là ta kết bái huynh đệ ở đây.
Lạc Truy Phong nghĩ thầm
“ kẻ này tính tình ngạo mạn miệng treo phía trước sớm muộn sẽ bị ám hại, ta mà kết nghĩa với hắn thì thù của hắn cũng như thù của ta, sau này phiền toái rắc rối lắm, chi bằng lựa lời từ chối cho đỡ nhọc thây”.
Nghĩ vậy Hắn liền kính cẩn nói
-Đại huynh chắc hẳn uy chấn võ lâm, ta chỉ là kẻ vô danh sao dám cùng huynh kết bái, nay ta làm bạn với nhau cũng là vinh hạnh rồi.
Lạc Truy Phong biết kẻ này ngạo mạn nên tâng bốc hắn lên tận trời thành ra Lăng Thiên Vũ nghĩ bụng
“ ta đường đường là cao thủ đứng thứ hai mươi, kẻ vừa rồi may mắn giết được tên kia nên lấy được số ba mươi sáu, vũ dụng như ta mà kết bái với hắn kể khác nào phượng hoàng chơi với quạ đen, may mà hắn từ chối chứ không lại vướng đại sự sau này”.
đoạn Lăng Thiên Vũ cũng cười mà rằng
-Vậy ta với huynh làm bạn với nhau, bây giờ tuối tác cũng không sai bao nhiêu cứ gọi ta với ngươi cho được thoải mái.
Thế là hai người liền cười ha hả rồi đi tiếp. Hai người đến một tửu quán Lăng Thiên Vũ liền gọi lên đều là cao lương mĩ vị, Lạc Truy Phong trong túi không có lấy một xu bèn nói
-Sao ngươi gọi nhiều món như vậy ta không có tiền trả đâu.
Lăng Thiên Vũ cầm lấy bình rượu tu ừng ực mà nói
-Ngươi khỏi cần lo ta đây không thiếu gì tiền, từ giờ đến Bôn Lôi Thành ta bao ngươi ăn ở, cứ thoải mái mà ăn tiêu.
Nói xong hắn xé lấy cái đùi gà cắn một miếng nhai nhồm nhoàm cơ hồ cũng đã mấy ngày không ăn uống gì, Lạc Truy Phong thấy vậy thì cũng lấy làm sảng khoái hai người sức vóc cao lớn ăn một lúc bằng mười người ăn làm cho mấy bàn xung quanh không khỏi kinh ngạc, còn trưởng quầy thì mừng không sao kể xiết.
Chè chén xong xuôi cả hai nằm vật ra đất mà ngủ đến tận sáng hôm sau. Sớm hôm sau tiểu nhị đánh thức Lạc Truy Phong, hắn vừa tỉnh dậy tiểu nhị đã nói
-Đại gia các ngài hôm qua ngủ say quá tiểu nhân không dám gọi, hôm nay bổn tiệm có khách quý đến phiền các vị lên phòng nghỉ ngơi chút nữa tiểu nhân sẽ đưa rượu thịt lên phục vụ.
Lạc Truy Phong đang mơ màng nên cũng ậm ờ gập đầu rồi quay sang vỗ lên ngực Lăng Thiên Vũ, thế nhưng hôm qua hắn uống hết mười tám vò rượu đừng nói là gọi dậy do dù trời có sập xuống cũng phải hai hôm nữa hắn mới tỉnh. Lay đập một hồi không thấy phản ứng Lạc Truy Phong đành phải vác Lăng Thiên Vũ lên vai đi lên lầu lại nói với tiểu nhị
-Ngươi xách hộ ta ba món vũ khí kia lên cùng.
Tiểu nhị cao chưa đầy năm thước thân hình ốm nhắt đừng nói xách ba thứ binh khí kia cho dù là bảo hắn di chuyển chúng đi một thước cũng còn khó hơn lên trời, tiểu nhị gãi đầu bối rối
-Đại gia xét cho tiểu nhân lấy đâu ra thần lực mà mang mấy thứ bảo bối này.
Lạc Truy Phong nghĩ cũng đúng bèn cúi xuống nhặt cả ba món binh khí lại vác Lăng Thiên Vũ lên vai đi lên trên, cầu thang bằng gỗ bị sức nặng đè xuống kêu kẽo kẹt e rằng chỉ muốn sập xuống cho rồi. Lạc Truy Phong mở cửa đi vào phòng đặt mấy món binh khí ra góc nhà lại ném Lăng Thiên Vũ lên giường, cái giường cũng ọp ẹp cũng như muốn gãy. Lạc Truy Phong thấy vậy bèn nằm luôn dưới đất không dám trèo lên nữa, đang nằm chuẩn bị ngủ thì dưới nhà nghe tiếng người rầm rộ đi vào xem ra đông đúc lắm.
Lạc Truy Phong tò mò liền đi ra ngoài nhìn xuống, phía dưới từng đoàn người bước vào cứ sáu người một bàn lại đến hơn hai mươi bàn đều là mang đao mang kiếm. Đứng gần đó có một thư sinh thân hình gầy guộc cũng đang đứng nhìn, Lạc Truy Phong liền hỏi
-Vị huynh đại đây có biết bên dưới đang có chuyện gì hay không
Thư sinh kia lấy ra một chiếc khăn che miệng ho một tràng dài rồi vừa khục khặc vừa nói
-Huynh nhìn người thanh niên ngồi bàn đầu tiên mặc áo thanh thiên kia ấy chính là Khổng Tước Minh Vương Liễu Nhược Phàm trên giang hồ đứng hàng thứ bảy vô cùng là có trọng vọng ai ai cũng biết đến.
Lạc Truy Phong nhớ lại hồi ở thị trấn có nghe người kể chuyện nói đến Khổng Tước Minh Vương cùng Tiếu Diện Phật so tài, không ngờ lại có một vị thế cao đến như vậy. Thư sinh nói tiếp
-Liễu công tử là người thích kết giao chỉ cần là nhân sĩ võ lâm thì đều giao du hết cả, hôm nay chẳng qua cũng chỉ là tiệc chiêu đãi các nhân sĩ võ lâm mà thôi. Nếu huynh là một tay nhân sĩ võ lâm thì cùng xuống dự tiệc.
Lạc Truy Phong xua tay cười nói
-Tại hạ chẳng qua chỉ là kẻ nhà quê sao dám với cành vàng.
Hai người nói chuyện một hồi biết được thư sinh kia gọi là Phương Tâm Bệnh bởi vì từ nhỏ đã trúng phong hàn nên bị bệnh ho ra máu không chưa khỏi được. Hai người còn đang nói chuyện đột nhiên thấy cánh tay khoác qua vai Lạc Truy Phong lại có mùi rượu nồng nặc, hóa ra là Lăng Thiên Vũ đã tỉnh dậy, tuy nhiên hắn nửa tình nửa say nói
-Có chuyện gì mà ồn ào như vậy
Phương Tâm Bệnh liền nói
-Là Khổng Tước Minh Vương đang...
Còn chưa kịp nói hết thì Lăng Thiên Vũ như tỉnh hẳn rượu liền lớn tiếng
-Cái gì Khổng Tước Minh Vương Liễu Nhược Phàm đang làm gì ở đây thế?
Câu này to đến mức gian nhà bên dưới im bặt để xem âm thanh phát ra từ đâu, Liễu Nhược Phàm Liền ngó lên hỏi
-Không biết vị anh hùng nào vừa nhắc đến tên ta.
Lăng Thiên Vũ chạy vào trong phòng nhặt vội lấy hai cây chùy nhảy xuống dưới sảnh cười lớn
-Chính là tại hạ Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chùy Lăng Thiên Vũ.
Lăng Thiên Vũ thân thể to lớn lại mang hai cây chùy tổng cộng có đến gần hai trăm cân nhảy từ lầu hai xuống khiến cho mặt đất phải rung lên làm đám người ngồi dưới phải đứng cả dậy dạt sáng hai bên.
Liễu Nhược Phàm trên giang hồ đứng hàng thứ bảy, tuy nói Lăng Thiên Vũ thứ hạng không thấp song so với Liễu Nhược Phàm chẳng thấm vào đâu thành ra Liễu Nhược Phàm chưa rõ danh tính bèn hỏi nhỏ người bên cạnh
-Người này là kẻ nào vậy
Người kia đáp
-Tên thì tại hạ chưa nghe bao giờ còn Bát Lăng Mai Hoa Lượng Ngân Chùy trong tứ mãnh bát đại chùy đứng hàng thứ hai mỗi cây nặng gần một trăm cân, chắc cũng là một tay có tiếng.
Liễu Nhược Phạm bèn nói
-Hóa ra là Lăng Thiên Vũ Lăng anh hùng nghe danh đã lâu hôm nay được gặp đúng thật là may mắn.
Lắng Thiên Vũ là kẻ ngạo mạn liền nói
-Tại hạ muốn khiêu chiến với Liễu công tử.
Liễu Nhược Phàm đập bàn cười lớn
-Sảng khoái, không nhiều kẻ dám trước mặt ta nói ra câu này.
Lăng Thiên Vũ nghe thế định nhảy tới đánh luôn cũng may Lạc Truy Phong nhanh chân nhảy xuống túm vạt áo Lăng Thiên Vũ kéo lại nói
-Liễu công tử chớ nên bận tâm, người bạn này của tại hạ đang còn say rượu ăn nói càn dở.
Liễu Nhược Phàm lại hỏi
-Vị anh hùng này lại là vị nào thế.
Lạc Truy Phong liền nói
-Tại hạ chỉ là một tay quê mùa không đáng nhắc đến.
Lăng Thiên Vũ định bụng lao tới chỗ Liễu Nhược Phàm nào ngờ bị Lạc Truy Phong kéo lại, trong người đang có chút men nên mặt đỏ phừng lên vung chùy đánh ngược về phía Lạc Truy Phong miệng hét lớn
-Bỏ ta ra.
Lạc Truy Phong bàn tay trái bắt lấy đầu chùy, tay phải đánh vào chỗ cổ tay Lăng Thiên Vũ làm hắn đau quá buông chùy rơi xuống đất. Lăng Thiên Vũ lại vung chùy bên kia đánh ra một chiêu, Lạc Truy Phong cúi đầu tránh được, đầu chùy đập vào cột nhà nghe rầm một tiếng đã lõm vào một khoảng, cột nhà rung rinh như sắp gãy. Lạc Truy Phong từ dưới đánh lên một chiêu đoạt được thanh chùy quẳng sang một bên, hắn mau lẹ kéo áo bào của Lăng Thiên Vũ ra sau làm Lăng Thiên Vũ ngã dúi rụi.
Lăng Thiên Vũ bực mình cởi phăng chiếc áo bào rồi đứng dậy mà nói
-Ngươi là bạn ta cớ sao lại ngăn cản.
Lạc Truy Phong đương thủ thế nghe vậy liền thu tay lại nói
-Ngươi đã say rồi, người ta ở đây mở tiệc chớ nên náo loạn.
Lăng Thiên Vũ đỏ mặt quát
-Có mấy vò rượu làm sao khiến ta say cho được, hôm nay ngươi cản ta ta sẽ cho biết thế nào là lợi hại.
Đoạn hắn bê lấy chiếc bàn bên cạnh ném tới, Lạc Truy Phong tay trái đón lấy xoay nhẹ một cái triệt tiêu hết lực đặt xuống mặt đất không làm gãy một chân bàn nào. Đột nhiên đã thấy đầu quyền trước mặt cách chừng mấy thốn, hắn phản ứng nhanh nhẹn lách mình tránh được bả vai thuận lực đẩy trúng vào nách Lăng Thiên Vũ làm cánh tay trái này của hắn tê dại đi không cử động được nữa. Lăng Thiên Vũ chuẩn bị vung trỏ tay ra sau toan đánh vào mặt Lạc Truy Phong đột nhiên thấy sau gáy đau nhói trời đất trước mắt tối sầm lại, hẳn là đã bị đánh trúng vào yếu huyệt mà ngất đi
Lạc Truy Phong đỡ lấy Lăng Thiên Vũ rồi vác cả lên vai tiện vay nhặt hai cây chùy lại cúi đầu nói
-Người bạn này của tại hạ không được tỉnh táo mong Liễu công tử thứ lỗi cho
Liễu Nhược Phàm vừa rồi trông thấy thân thủ của Lạc Truy Phong thật không phải tầm thường, mỗi chiếc chùy nặng đến gần một trăm cân lại vận thêm nội lực đến năm trăm cân có thừa ấy vậy mà hắn chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy rồi triệt tiêu toàn bộ lực đạo e là bản thân Liễu Nhược Phàm trong tình huống đó cũng phải lùi lại phía sau chứ không thể trực tiếp chống đỡ.
Liễu Nhược Phàm kính cẩn chắp tay
-Vị anh hùng này thân thủ bất phàm xin mạn phép được hỏi đại danh
Lạc Truy Phong vốn không thích nhiều lời nhưng đối phương điệu bộ vô cùng lịch sự hắn mới miễn cưỡng nói
-Tại hạ họ Lạc tên là Truy Phong.
Liễu Nhược Phàm lại nói
-Tại hạ thật ngưỡng mộ thân thủ của Lạc anh hùng, nhân đây là tiệc chiêu đã các vị nhân sĩ võ lâm, xin mời anh hùng cùng nhập tiệc.
Lạc Truy Phong nói
-Liễu công tử có lòng coi trọng, tại hạ vô cùng cảm ơn, song tại hạ chỉ là kẻ vô danh không dám phiền đến công tử.
Nói đoạn vác Lăng Thiên Vũ đi lên lầu, Liễu Nhược Phàm cũng không cản bước lại tiếp tục tiệc rượu linh đình. Lạc Truy Phong đi lên trên thì Phương Tâm Bệnh vội tới vừa ho vừa nói
-Tại hạ vừa rồi trông thấy huynh đài thi triển võ nghệ không biết trên giang hồ đứng thứ bao nhiêu.
Lạc Truy Phong liền đáp
-Huynh hỏi như vậy là có ý gì.
Phương Tâm Bệnh thấy đối phương có chút nghi kị vội vàng giải thích
-Tại hạ từ nhỏ đã đam mê chốn giang hồ tiếc là một thân ốm yếu không nên cơ sự gì cho nên đành dùng bút pháp đi khắp nơi ghi chép lại những lần giao chiến của các hảo hán võ lâm. Tại hạ vừa trông thấy huynh đài mấy chiêu đã khắc chế Lăng Thiên Vũ ắt thứ hạng phải rất cao nhưng tên họ lại chưa nghe qua bao giờ cho nên muốn hỏi huynh đài để còn ghi chép lại.
Lạc Truy Phong bèn nói
-Tại hạ đứng thứ ba mươi sáu.
Phương Tâm Bệnh liền đem giấy mực ra xem vừa ghi vừa nói
-Vậy là Đại Đao Ly Nhân đã bị huynh đánh bại rồi.
Lạc Truy Phong cũng chẳng biết Ly Nhân là ai có lẽ chính là kẻ vây khốn Lăng Thiên Vũ hôm trước, dù gì hắn cũng không bận tâm lắm trước tiên phải đưa Lăng Thiên Vũ vào phòng trước đã.