Chương 2: Bị kẻ gian truy ra dấu vết, Đấng anh hùng hiển lộ thần uy

Lại nói vừa lúc cảnh tượng Lạc Truy Phong giao thủ với đám lãng vừa hay khách lọt vào mắt một bọn người ngồi trong tửu quán, bọn này lại đang lần theo dấu vết của Vạn Thiên Sầu trông thấy cơ sự thì không khỏi nghi ngờ tấm thẻ của Vạn Thiên Sầu đang nằm trong tay Lạc Truy Phong.

Người đứng đầu đám nhân sĩ này tên gọi Thượng Quan Bắc Sơn, lão cao chừng sáu thước đã hơn năm mươi tuổi râu dài đến rốn mặc áo bào trắng chân đi giày đỏ tay cầm một thanh trường kiếm dáng vẻ vô cùng uy phong. Thượng Quan Bắc Sơn liền sai một người bám theo sau Lạc Truy Phong còn bản thân liền hỏi tiểu nhị

-Này tiểu nhị, hai người kia có lai lịch thế nào.

Tiểu nhị phất cái khăn vắt lên vai rồi nói

-Thưa khách quan, hai người này một người gọi là Lão Lạc ngươi thì không có tên họ chúng tôi cũng chỉ gọi hắn là tiểu Lạc. Hai người họ làm nghề mai táng, sống gần nghĩa địa cách đây hơn mười dặm về hướng nam.

Thượng Quan Bắc Sơn lại hỏi

-Hôm qua ở đây có phải xảy ra một trận quyết chiến hay chăng

Tiểu nhị lại nói

-Quả thực hôm qua đã có một trận giao chiến, có một người mặc y phục trắng dùng kiếm tên gọi Bạch cái gì đó đấu với một người áo đen dùng đao tên gọi Đao cái gì đó. Người áo trắng bị giết chết còn người áo đen đã bỏ đi rồi

Thượng Quan Bắc Sơn nghĩ bụng

“ hôm qua có lẽ là Đao Vạn Lý và Bạch Đạo Quang giao thủ, vậy thì tiểu tử kia chắc là đã gặp được Vạn Thiên Sầu mới có thêm một tấm thẻ đồng, chuyện này dù gì cũng phải hỏi cho chắc, nhưng đối phương võ nghệ không phải tầm thường”.

Đoạn Lão cùng đám đồ đệ cùng đi theo hướng nam, đi được mấy dặm thì bắt gặp kẻ hoa tiêu quay lại bẩm báo

-Thưa sư thúc đã tìm thấy chỗ ở của hai kẻ vừa rồi.

Đoạn gã dẫn đường cho cả bọn, một lúc sau đã đến một nơi nghĩa địa hoang vu, chỗ này đầy mùi tử thi hôi thối vô cùng, nếu không phải những người đã lăn lộn giang hồ thì cơ hồ chẳng dám đến đây. Thượng Quan Bắc Sơn trông thấy hai người phía xa bèn cất tiếng gọi

-Xin chào hai vị anh hùng.

Lão Lạc với Lạc Truy Phong ban nãy đã biết có người theo dõi nhưng cũng ám binh bất động chỉ muốn xem đám người này có ý đồ gì, Lão Lạc gõ vào đầu Lạc Truy Phong một cái rồi mắng

-Tại ngươi nên chuẩn bị có rắc rối rồi đó.

Lạc Truy Phong a lên một tiếng sau cái gõ rõ đau, một tay hắn ôm đầu một tay trỏ lão Lạc

-Lão gõ như vậy vài lần nữa thì tôi sẽ trở thành một kẻ ngốc mất.

Thấy hai người không hồi đáp Thượng Quan Bắc Sơn bèn xuống ngựa tiến lên mấy trượng chắp tay ra chiều kính cẩn

-Xin chào hai vị anh hùng.

Lạc Truy Phong vẫn đang tức tối sau cái cú đầu bèn gắt

-Lão chào làm gì lắm thế, muốn chôn ai thì cứ để lại đó với một lượng bạc tý nữa tôi sẽ làm.

Một tên đồ đệ nghe thấy thì nổi nóng mà lớn tiếng

-Thằng lỏi con này thật láo xược, ngươi có biết đang nói chuyện với ai hay không?

Thượng Quan Bắc Sơn chưa muốn động thủ cho nên quay lại mắng tên đồ đệ

-Ngươi chớ nói năng càn rỡ.

Đoạn lại chắp tay thưa rằng

-Đồ đệ vô lễ là lỗi của sư phụ, các vị xin hãy lượng thứ.

Lạc Truy Phong đứng đậy nói

-Lão muốn gì ở tôi.

Thượng Quan Bắc Sơn liền nói

-Ban nãy tại hạ trông thấy anh hùng dạy dỗ đám lưu manh kia thật phải lắm, tại hạ thật lòng thán phục sẵn có vò rượu ngon ở đây muốn được cùng anh hùng đối ẩm nói chuyện thiên hạ.

Nghe nói đến rượu ngon Lão Lạc liền nói

-Có rượu ngon thì đều là khách quý, tiếc là nhà chật không có bàn ghế gì mong lão đại hiệp chớ khinh bạc.

Thượng Quan Bắc Sơn lại nói

-Tại hạ thật lòng kính phục anh hùng đâu có nói chuyện gia cảnh làm sao mà khinh bạc cho được. Bây giờ không bàn ghế thì lấy đất làm chiếu, không có chén bát thì mỗi người một vò, gặp được nhau đã là hữu hạnh, dù có là chốn đồng không hay là tửu lầu cũng đáng kể gì.

Đoạn lão lấy ra ba vò rượu cùng hai tên đồ đệ đi lại chỗ Lạc Truy Phong và Lão Lạc số người còn lại đều đứng từ xa. Lão kính cẩn mời mỗi người một vò rượu, Lạc Truy Phong tuy là không uống rượu những vẫn miễn cưỡng nhận lấy. Thượng Quan Bắc Sơn cười nói

-Ban nãy tại hạ ở trong tửu quán đã muốn mời hai vị một chén nhưng hai vị rời đi nhanh quá không kịp trở tay, bây giờ xin được tạ lỗi.

Nói xong lão uống một hơi dài, Lão Lạc cũng tu luôn một chạc chỉ trừ có Lạc Truy Phong thì không có uống, hắn nói

-Lão tiền bối thứ lỗi cho tôi không biết uống rượu.

Thượng Quan Bắc Sơn xua tay nói

-Không sao không sao, không uống rượu cũng không sao, gặp được hai vị mới là quan trọng.

Lão nói tiếp

-Ban nãy bộ quyền pháp mà anh hùng đánh ra không rõ là quyền pháp gì, tại hạ còn chưa được thấy rõ đầu quyền mà đám người kia đã ngã lăn lóc, quyền pháp này thực là tinh diệu.

Lạc Truy Phong tuy là người không thích nói nhiều song Thượng Quan Bắc Sơn lại là người khéo ăn nói làm cho hắn cũng cảm thấy khoái chí, hắn bèn nói

-Tôi chỉ đánh bừa mấy quyền chứ nào có tên gì đâu.

Lão Lạc lại chêm vào

-Quyền pháp đó gọi là Bài Sơn Vô Địch Quyền chính là do tôi dậy hắn.

Thượng Quan Bắc Sơn lại nâng vò rượu lên chúc Lão Lạc mà nói

-Đúng là danh sư xuất cao đồ, ắt hẳn lão anh hùng cũng là một thân võ công tuyệt thế.

Lão Lạc Uống luôn một ngụm mà nói

-Không dám không dám, tôi đây chẳng qua là một lão già quê mùa bẩn thỉu nhưng xương cốt rắn chắc, làm nghề chôn cất này mấy mươi năm coi như cũng là rèn rũa ra được chút bản lĩnh.

Thượng Quan Bắc Sơn bấy giờ muốn hỏi về tấm thẻ đồng liền nói

-Lão anh hùng nếu đã mang tuyệt nghệ như vậy trên giang hồ cũng phải biết đến Bôn Lôi lệnh ấy chứ.

Lão lạc nói

-Tôi có nghe qua, thấy giang hồ đồn đại có một trăm mười một tấm thẻ đồng như thế, bên trên lại khắc số từ một đến một trăm mười một, số trên thẻ tượng trưng cho địa vị trong võ lâm.

Thượng Quan Bắc Sơn thấy chuyện đã vào guồng bèn tiện đà nói tiếp

-Đúng là như thế, tại hạ đây trên giang hồ cũng coi như là may mắn được sở hữu một tấm.

Nói đoạn lão giơ ra một tấm thẻ đồng bên trên có số ba mươi. Lão làm như vậy vừa để lòe đối phương rằng mình là một tay khét tiếng vừa để đánh động thăm dò Lạc Truy Phong.

Lạc Truy Phong trông thấy tấm thẻ thì tim đập rộn ràng chau mày nghĩ thầm

“ bọn người này e rằng không phải đơn giản, nếu là số ba mươi ắt chẳng thèm để ý đến số một trăm linh ba mà đang nhắm vào số hai mươi lăm của ta, có lẽ phải liên quan đến người chết hôm qua”.

Thượng Quan Bắc Sơn là một tay sắc xảo vừa giơ ra lại vừa để ý thái độ của Lạc Truy Phong quả nhiên lão bắt gặp Lạc Truy Phong tâm thần giao động, cho dù chỉ trong khoảnh khắc nhưng lão đã đoán ra phần nhiều tấm thẻ số hai mươi lăm đang ở trong tay Lạc Truy Phong.

Lão lại nói

-Hai vị làm nghề này ắt hẳn phải gặp nhiều anh hùng quyết đấu mà bỏ mạng, nếu may mắn có được một tấm thẻ thì dằm tháng tám năm nay hãy đến Bôn Lôi Thành mà nhận thưởng, nhược bằng xa xôi cách trở thì có thể bán lại cho mấy tay giang hồ.

Lão Lạc bấy giờ đã ngà ngà say liền cười nói

-Không phải ngươi có hai tấm thẻ hay sao, ngày mai đem ra chợ bán quách đi kiếm lấy chút tiền.

Lạc Truy Phong cũng hiểu được dụng ý của Thượng Quan Bắc Sơn liền nói

-Tại hạ may mắn có được hai tấm thẻ ấy, ban nãy định bán cho mấy tay lãng khách kia nào ngờ bọn chúng giở thói hung hăng định cướp trắng trợn bất quá tại hạ mới xuống tay hơi mạnh, xét cho cùng mấy tấm thẻ này mang lại toàn là xui xẻo chẳng thà ném quách đi cho rồi.

Đoạn Lạc Truy Phong thò tay vào túi vớ lấy hai tấm thẻ ném luôn xuống rạch nước sau nhà.

Thượng Quan Bắc Sơn không kịp trở tay thì đã nghe tõm hai tiếng, bấy giờ đang tiếc ngẩn người. Một tên đồ đệ không kìm chế được liền rút trường kiếm khỏi bao toan đâm Lạc Truy Phong.

Kiếm tới trước cổ cách chừng hơn một xích liền nghe keng một tiếng, Lạc Truy Phong búng ngón tay vào mũi kiếm làm thanh kiếm oằn đi, bởi vì chỉ là thanh kiếm ấy chẳng phải bảo kiếm cho nên vỡ ra làm mấy mươi mảnh vương vãi khắp nơi. Thượng Quan Bắc Sơn cả kinh nhưng vẫn cố trấn tĩnh mà quát lớn

-Hỏng rồi, có lí nào mày lại vô lễ với anh hùng như vậy

Nói rồi lão giơ tay tát cho tên đệ tử kia một cái rồi chắp tay tạ lỗi

-Xin lỗi anh hùng, bọn tiểu nhân đã mạo phạm, muốn xử thế nào mong anh hùng định đoạt.

Lạc Truy Phong liền nói thẳng

-Tại hạ vẫn biết lão tiền bối đến đây là vì hai tấm thẻ đồng kia nhưng cơ hồ hai tấm thẻ kia so ra cùng với tấm thẻ của lão tiền bối chỉ là hạng tầm thường không dám nhắc đến, xin lão tiền bối chớ bận tâm.

Thượng Quan Bắc Sơn xua tay

-Ấy chết, tại hạ không dám có điều nghi ngờ, chỉ là tại hạ là tay con buôn muốn mua lại hai tấm thẻ ấy, còn giá cả thế nào anh hùng cứ định đoạt.

Lạc Truy Phong trỏ tay xuống rạch nước mà nói

-Tiếc thay lão tiền bối không nói sớm tại hạ lỡ tay quăng hai tấm thể xuống đó, bây giờ nghĩ lại đã hối không kịp, biết thế lão tiền bối nói ngay từ đầu thì tại hạ đã kiếm được chút ngân lượng rồi. Thôi thì bây giờ của đã vứt đi, nếu lão tiền bối lấy được hai tấm thẻ đó thì xin cứ cầm lấy không cần phải trả tiền cho tại hạ nữa.

Nói đoạn Lạc Truy Phong đúng dậy cúi đầu thi lễ rồi nói với lão Lạc.

-Lão đã uống rượu của người ta thì hãy trả tiền đi, không thì đám người kia sẽ không tha cho lão đâu.

Nói xong Lạc Truy Phong lại mang cái xẻng ra bãi đất trồng mà đào. Lão Lạc đã uống say liền mò vào trong miếu nằm ngủ để lại đám người Thượng Quan Bắc Sơn đứng trơ vơ giữa đồng. Thượng Quan Bắc Sơn bấy giờ không còn giữ cái phong thái nho nhã nữa hò bọn đệ tử nhảy cả xuống rạch nước mà mò. Tuy gọi là rạch nước nhưng rộng độ ba trượng, sâu hơn một trượng, vừa rồi Lạc Truy Phong ném tấm thẻ đi cũng không ai còn nhớ vị trí chúng rơi xuống thành thử gần hai mươi người ngụp lặn đến chiều cũng khác nào mò kim đáy bể.

Thượng Quan Bắc Sơn đứng trên bờ đã nóng hết ruột gan không lẽ miếng ngon đến miệng rồi lại chịu đổ đi, lão luôn miệng chửi rủa đám đệ tử không thôi, đến lúc xế tà vẫn không có kết quả, đám đệ tử lùa nhau dưới nước cũng đã mệt rã rời, mặc kệ lời sư phụ đều ngoi lên bờ nằm thở hổn hển.

Bấy giờ Lạc Truy Phong đã đào được mười chín cái cái hố, mỗi cái dài một trượng rộng năm tấc sâu cũng năm tấc, hai hố cách nhau ba tấc, xong xuôi hắn cầm xẻng đi đến chỗ Thượng Quan Bắc Sơn. Dưới ánh tà dương Lạc Truy Phong lừng lững bước tới bá khí ngập ngụa, Thượng Quan Bắc Sơn đương vẻ tức tối đột nhiên thấy lạnh hết sống lưng vừa quay ra đã thấy bóng người Lạc Truy Phong bước lại. Hắn từ phía mặt trời đi tới thành ra không nhìn rõ gương mặt chỉ thấy hai đạo thần quang đằm đằm sát khi, trên vai lại vác một chiếc xẻng to, lão bỗng thấy một áp lực vô hình đang dồn lên vai nặng trịch khiến cho hai chân rung lên đùng đùng.

Lạc Truy Phong cất tiếng nói oang oang giữa cả cánh đồng mà như thu lại trong một gian phòng, âm thanh của hắn đập vào bốn phía rồi dội ngược lại khiến cho giống như năm sáu người cùng đang nói một lúc

-Tôi đã đào xong mười chín cái hố, mỗi người hãy chọn lấy một cái.

Thượng Quan Bắc Sơn giật mình nghĩ bụng

“ gã này chẳng hiểu là người hay quỷ sao lại có được cái sát khi ngút trời như vậy, mặc kệ cho dù là người hay quỷ chỉ cần đã nói ra câu đó ắt định lấy mạng ta”

Nghĩ bụng lão vội nhảy lùi ra sau chạy một mạch đến chỗ đàn ngựa nhảy lên lưng một con quất roi phóng đi mất. Đám đồ đệ ai lấy cùng chứng kiến cũng kinh hồ bạt vía chẳng kịp mặc áo quần theo gót Thượng Quan Bắc Sơn chạy đi. Cả bọn chạy được một hồi ngoái lại phía sau đã xa đến hơn ba mươi trượng đột nhiên một vật từ trên không trung phóng thẳng tới đâm ngay xuống mặt đất trước mặt Thượng Quan Bắc Sơn.

Lão giật mình ghìm cương ngựa làm con ngựa hất vó kéo cả người ngã nhào ra sau tuy vậy thân thủ của lão không phải tầm thường cho nên không bị thương chỉ có con ngựa ngã mạnh quá chắc đã gãy chân còn đang nằm giãy dưới đất. Đám đệ tử máu chóng xuống ngựa đỡ lão đứng dậy, đến lúc định thần nhìn lại, thấy vật kia chính là chiếc xẻng trong tay Lạc Truy Phong ban nãy khiến cho ai ai đều toát mồ hôi lạnh.

Thượng Quan Bắc Sơn tâm thần chấn kinh

“ phóng cây xẻng nặng hai mươi cân đi xa hơn ba mươi trượng, có cái ma lực này thì không phải là người nữa rồi, thôi nếu ông trời có mắt thì xin cho ta thoát khỏi con quỷ này”.

Đoạn đám đồ đệ dìu lão lên ngựa đi tiếp còn lại cũng chia nhau lên ngựa bỏ chạy hết cả bụi mù theo vó ngựa bay kín trời.

Lạc Truy Phong cười lớn mà nói

-Xem bọn nhát gan đã chạy đi rồi kìa.

Lão Lạc từ trong miếu nói vọng ra

-Ngươi lại thích trêu người nữa rồi.

Lạc Truy Phong thu gom đống quần áo bừa bãi dưới đất đem vứt cả vào một cái hố, hắn lại đi vào miếu nhóm lên một đống lửa nhỏ. Dưới ánh lửa mập mờ Lạc Truy Phong thò tay vào trong túi lấy ra hai thẻ đồng đưa cho lão Lạc, kì thực ban nãy hắn đã nhặt sẵn hai hòn sỏi dưới đất vờ cho tay vào trong túi lấy thẻ đồng rồi ném hai viên sỏi xuống rạch nước, hiển nhiên hai tấm thẻ vẫn còn nguyên ở trong túi hắn, như vậy đã lừa cho đám người kia một phen phải vất vả khôn cùng.

Lão Lạc nhận lấy hai tấm thẻ, tấm thẻ một trăm linh ba thì chẳng có gì đặc biệt nhưng tấm thẻ hai mươi lăm lại khác. Mặt đằng sau còn khắc chìm một chữ “thưởng”, Lão Lạc nói

-Ngươi lấy cái này ở đâu ra

Lạc Truy Phong đem chuyện hôm qua kể cho lão Lạc nghe, lão liền nói

-Tấm thẻ này còn quý hơn cả những tấm thẻ đứng trước nó.

Lạc Truy Phong ngạc nhiên hỏi

-Không phải lão bảo số càng nhỏ thì thưởng càng lớn hay sao.

Lãi Lạc lắc đầu

-Đấy là đại đa số còn chỉ trừ duy nhất một tấm thẻ số hai mươi lăm này.

Lạc Truy Phong không nói nữa, hắn lắng nghe Lão Lạc kể tiếp

-Hai mươi lăm năm trước hai nước Tống Liêu cùng nhau giao chiến ở Nhạn Môn Quan, quân Tống đại bại, mấy vạn quân liêu theo đó mà đánh vào đại Tống, tuy nhiên Hạng Bá một mình một ngựa tay cầm Hỗn Thiên Kích đã đứng chặn giữa Thập Nhân Lộ tại Nhạn Môn Quan tử thủ bảy ngày, trong bảy ngày đó đã giết hết không biết bao nhiêu quân Liêu sau bảy ngày có thể đẩy lui mấy vạn quân Liêu chuyển đổi thế cục, người ta cũng gọi hắn là Vạn Nhân Địch Hạng Bá.

Lão Lạc thở dài nói

-Người này sau đó cũng không rõ tung tích chỉ là một cây kích và tấm thẻ số hai mươi lăm đã được lưu lại ở Nhạn Môn Quan lại có thêm một chữ được khắc chìm phía sau chính là chữ “Thưởng” này. Bôn Lôi Thành chủ Lôi Chấn Thiên vì cảm khái công lao trấn thủ Nhạn Môn Quan ấy nên đã phát lệnh nếu ai có được tấm thẻ này, người trẻ sẽ được ông ấy nhận làm nghĩa tử nếu già sẽ kết làm huynh đệ cùng chia một nữa Bôn Lôi thành. Cũng vì thế mà giang hồ tranh đấu hai mươi lăm năm qua chưa có một ai đem được tấm thẻ đó đến Bôn Lôi thành cả.

Lạc Truy Phong liền nói

-Chỉ vì một tấm thẻ này mà phải cùng nhau tranh đấu chết không biết bao nhiêu người hay sao

Lão Lạc cười mà rằng

-Nếu ngươi đã biết thế thì còn không hủy nó đi.

Lạc Truy Phong chẳng nói chẳng rằng cầm lấy thẻ đồng ném vào đống lửa, lửa này cháy không to nên không tan chảy được đồng nhưng ít ra cũng có thể đem chữ khắc trên tấm thẻ xóa hết đi, thế rồi hắn nằm ra đất đánh ngay một giấc.

Sớm hôm sau Lạc Truy Phong tỉnh dậy, hắn nhìn vào đống tro tàn bất ngờ lại thấy tấm thẻ đồng còn nguyên như cũ không có bị phá hủy, Lạc Truy Phong nghĩ bụng

-Giữa nơi đồng vắng mình chôn bừa một chỗ cho dù là thần quỷ ắt cũng chẳng thể nào tìm thấy được.

Đoạn hắn bước ra ngoài thì đã thấy lão Lạc đang hút tẩu thuốc ở ngoài cửa trỏ tay ra phía xa bụi cuốn ngút trời

-Bọn chúng quay lại rồi, ngươi hãy liệu đấy

Lạc Truy Phong tạm thời để tấm thẻ vào trong túi lại nheo mắt nhìn cho kĩ, phía trước trông thấy người ngựa vô số đang nhanh chóng tới gần, số lượng không biết đến bao nhiêu mà kể

Lạc Truy Phong nói

-Lão ẩn đi một lúc, xong xuôi rồi ra.

Lão Lạc vẫn phì phò điếu thuốc quay vào trong miếu, chỉ nghe loảng xoảng mấy tiếng lại đi ra ngoài tay cầm theo một vật ánh kim dài độ một trượng hai thước ném tới chỗ Lạc Truy Phong, hắn giơ tay đón lấy, ấy là một cây thương từ đầu đến cuối lại liền một khối. Thương vốn là một loạt trường khí đầu rèn bằng kim loại thân làm bằng gỗ cứng lại giữa đầu với thân có treo một đám dây màu đó gọi là hồng anh làm cho khi múa thương ra được vẻ ma mị khiến cho đối phương phải hoa mắt.

Ấy vậy mà cây thương này lại liền một khối kim loại ánh bạc xem ra không dưới một trăm hai mươi cân lại không có hồng anh thật là thứ vũ dũng vô nhị. Cũng chẳng hiểu từ đâu mà Lão Lạc lại có được món binh khí tốt như thế, có lẽ sau một trận chiến nào đó lão đã lấy được từ tay kẻ tử sĩ hay chăng.

Lạc Truy Phong đi ra phía trước giậm mạnh cây thương xuống đất sâu đến hơn hai thước, hắn hiên ngang đứng chờ đám người kia tới.

Đám người kia chính là bọn Thượng Quan Bắc Sơn có điều lần này vài kẻ còn lớn mặt hơn cả lão cùng đến. Người dẫn đầu tên gọi Tư Mã Tượng trưởng môn phái Thiên Nhẫn, người thứ hai tên gọi Tư Mã Thông chính là sư đệ của Tư Mã Thượng, người tiếp theo là Hắc Trung Đường đứng dưới hai ngươi kia nhưng trên Thượng Quan Bắc Sơn một bậc, người cuối cùng là Thiên Khởi Minh đứng hàng cuối cùng.

Năm người này trong giang hồ gọi là Thiên Nhẫn Ngũ Lão vô cùng có trọng vọng. Đám người dẫn theo vô số đệ tử ước tính gần hai trăm người cùng nhau xuất kích đến khi cách chừng mười trượng thì dừng lại.

Tư Mã Tượng là một lão già hơn sáu mươi tuổi mặc áo bào vàng cưỡi ngựa xích thố vô cùng uy lẫm, lão ngước mắt nhìn một lượt rồi nói

-Tên tiểu tử này có phải hôm qua đã làm điều khinh nhờn sư đệ của ta hay chăng. Nhìn bộ dạng của ngươi cũng là hạng quê mùa sao lại có cái gan to như thế.

Lạc Truy Phong liền nói

-Lão tiền bối chớ nên nặng lời, tại hạ có điều gì mạo muội xin các vị hãy lượng thứ, sự tình hôm qua chắc các vị đã hiểu nhầm, tại hạ nào dám khinh nhờn.

Thượng Quan Bắc Sơn đã được chứng kiến thực lực của Lạc Truy Phong cho dù hôm nay tuy là người đông thế mạnh nhưng cũng không dám to tiếng chỉ nhẹ nhàng nói

-Hôm qua anh hùng đã vứt tấm thẻ đi đã đành lại đào mười chín cái hố muốn bắt chúng tôi vào đó, như vậy không phải khinh nhờn chúng tôi thì là gì.

Lạc Truy Phong lắc đầu nói

-Lão tiền bối đã hiểu nhầm tại hạ, lão tiền bối chưa có biết rạch nước hôm qua có một loài thủy trùng chuyên kí sinh hút máu trên người, loài trùng này nếu gặp đất liền phải chết ngay, hôm qua tôi thấy mười chín vị huynh đệ nhảy xuống nước cả ngày chắc mẩm rằng thủy trùng phải bám vào nhiều lắm nên mới cất công đi đào mười chín cái hố để các huynh đệ nhảy vào trong lăn qua lăn lại diệt hết thủy trùng, nào ngờ còn chưa kịp nói thì lão tiền bối với các vị huynh đệ không hiểu tại sao lại lên ngựa đi mất tại hạ ngăn cản không kịp tiện có cái xẻng liền phóng theo mà gọi lại không may làm cho lão tiền bối ngã ngựa thật là áy náy lắm.

Cái truyện thủy trùng này là do hắn bịa ra, Lão Lạc nằm trong miếu nghe đến cũng phải phì cười, tuy vậy đám người Thượng Quan Bắc Sơn còn bán tín bán nghi lại hỏi tiếp

-Anh hùng có lòng tốt mà tôi lại nghi kị thực là không phải lẽ, thế nhưng bây giờ anh hùng mang thương ra chặn ở đây chẳng hay cũng là phép tắc hay sao.

Lạc Truy Phong lại nói

-Thật là thất lễ, tại hạ không biết các vị đại giá quang lâm lại cứ tưởng là một đám cướp cho nên mới ra cơ sự này, xin các vị lượng thứ.

Một tên đồ đệ phía sau quát rằng

-Cái tên quê mùa này dám nói danh môn chúng ta là đám cướp hay sao.

Lạc Truy Phong xua tay

-Ấy chết các vị chớ có hiểu nhầm, chuyện là tại hạ làm nghề mai táng gặp qua không ít tay hảo hán kết thù chuốc oán khắp nơi, đến khi chết đi thì địch nhân lại đến đào mộ quật xác cho nên không khỏi nhầm lẫn.

Chỉ mấy câu này Lạc Truy Phong đã làm cho đám người kia chẳng biết phải nói gì, tuy nhiên mục đích của họ không phải là đến nói chuyện phải trái mà để lấy tấm thẻ đồng số hai mươi lăm kia. Tư Mã Thông là một tay sắc xảo lại thông minh lắm so với Thượng Quan Bắc Sơn còn hơn rất nhiều, hôm qua lão không chứng kiến lúc Lạc Truy Phong ném tấm thẻ đồng nhưng qua lời kể thì đã nhìn ra được chân tướng, lão đoán rằng thứ mà Lạc Truy Phong ném đi không phải là tấm thẻ,bấy giờ lão cũng lên tiếng

-Vị thiếu hiệp này xin cho hỏi tấm thẻ đồng hôm qua đang ở chỗ nào

Lạc Truy Phong liền trỏ tay ra rạch nước sau nhà

-Hôm qua uống rượu ở đây tại hạ tiện tay đã ném tấm thẻ ấy xuống rạch nước kia rồi.

Tư Mã Thông lắc đầu nói

-E rằng không phải vậy.

Lạc Truy Phong lại nói

-Kì thực hôm qua còn có vị lão tiền bối này với mười mấy huynh đệ chứng kiến, tại hạ không dám nửa lời nói dối.

Tư Mã Thông xuống ngựa tiến lại chỗ Lạc Truy Phong, lão cao hơn sáu thước mũi khoằm mắt sắc tướng như diều hâu tinh ranh vô cùng, lão bước đến cách Lạc Truy Phong hơn một bộ nói

-E rằng thứ hôm qua thiếu hiệp ném đi là viên sỏi còn tấm thẻ ấy vẫn đang ở trong túi của thiếp hiệp đây

Chưa dứt câu tay trái lão nhanh chóng phóng ra trước ngực Lạc Truy Phong mà đánh một chưởng, quả thực là kẻ đại gian xảo, tuy nhiên Lạc Truy Phong cũng không phải người ngu ngốc gì, chỉ cần địch nhân bước vào trong vòng một trượng thì lập tức cảnh giác vô cùng. Hắn đưa một đầu quyền đánh trúng vào tay Tư Mã Thông, quyền này xuất ra vô cùng nhanh nhẹn tuy rằng xuất sau nhưng luận khoảng cách thì là đến trước, hai bên đánh trúng vào nhau lập tức nghe rắc một tiếng xương tay Tư Mã Thông liền đã trồi ra khỏi thịt, lão rú lên đau đớn ngã nhoài ra sau.

Lạc Truy Phong bấy giờ mới thầm nghĩ

“ thôi rồi, mình định dùng ba tấc lưỡi nói cho xong chuyện ai ngờ ra nông nỗi này, phàn này khó mà tránh được một cuộc chiến”

Tuy biết mình làm ra chuyện không đáng nhưng dù gì việc đã rồi không thể rút về được, đám người còn lại thấy tình thế ấy vội vàng bày ra một tràng oán khí trên mặt.

Tư Mã Tượng mang đôi Sư Diện Đồng chùy quát lớn

-Thằng lỏi con này sao dám động thủ với sư đệ ta, hôm nay ta phải băm vằm thây ngươi thành tram mảnh

Hai thanh trùy này mỗi thanh nặng năm mười cân uy lực không phải tấm thường. Lạc Truy Phong biết không thể lui bèn chính diện đối đầu, hắn xô đên phía trước đón đánh, tay trái túm lấy cương ngựa tay phải đấm vào mắt ngựa một quyền đem con ngựa xích thố của Tư Mã Tượng đánh chết tại chỗ làm Tư Mã Tượng ngã lộn trên đất.

Đám người kia sau không dám tiến lên sợ rằng xua ngựa xéo vào hai người này liền phải xuống bộ, vài kẻ tới kéo hai người sang một bên còn lại phần lớn đồng thanh lao đến. Hắc Trung Đường là tam lão người này mặt mày đen đúa đến nỗi râu tóc lông mày cùng với da thịt lẫn lộn với nhau nhìn như một cục than không phân biệt, hắn cầm một đôi Phi Ưng Chảo dài bốn thước sáu tấc nhảy bổ vào. Thượng Quan Bắc Sơn cũng mang trường kiếm đánh sộc tới, Thiên Khởi Minh lại đứng ở ngoài dùng Mai Hoa Phi Trâm mà đánh, đám đồ đệ gần hai trăm người bủa vây xung quanh.

Lạc Truy Phong rút cây thương lên nhảy lùi ra sau mấy bước, hắn trong vòng vây của ba cao thủ với mấy trăm người mà phô diễn thương thuật. Loại thương pháp này không có chút tráng lệ hoa mĩ và chính là cương mãnh vô song quật bên tây ba người liền chết, phất bên đông bốn kẻ vong mạng cứ như thế hắn nhẹ nhàng trong một khắc đem hơn hai mươi người mà miểu sát khí thế không gì sánh được.

Thượng Quan Bắc Sơn, Hắc Trung Đường cùng với Thiên Khởi Minh ban đầu còn đấu ở vòng trong về sau đối chiêu với Lạc Truy Phong bốn năm lần hai tay bị đánh cho tê dại phải lùi ra vòng ngoài.

Lại nói Tư Mã Tượng cùng với Thượng Quan Bắc Sơn tuy là cùng ngã ngựa song Thượng Quan Bắc Sơn là vì không phải chi chiến mà ngã cho nên xoay sở kịp thời không dẫn đến bị thương còn Tư Mã Tượng bị Lạc Truy Phong đấm vào đầu ngựa đem cả người cả ngựa quật xuống đất khiến cho gãy đến mấy cái xương sườn lại một chân trái bị ngựa đè trúng mà không thể đi được. Còn như Tư Mã Thông thì khỏi cần nhắc tới chỉ thấy xương cánh tay của lão đã trồi ra sau khuỷu tay như thế ắt thành kẻ phế nhân.