Chương 9: Lạc Truy Phong đơn đao phó hội, Lạc Anh phải chịu nhiều ấm ức

Hai người áp giải Lạc Truy Phong vào một căn phòng rộng chỗ ấy đang có bốn người khác đang tụ tập, một nữ nhân chạy lại đỡ lấy Lạc Anh đi vào buồng trong.

Người cầm đầu trong đám là nhị sư ca của Lạc Anh tên gọi Lạc Thái Thần, người này nhìn Lạc Truy Phong rồi gằn giọng hỏi

-Ngươi là kẻ nào sao lại đi cùng cửu muội của bọn ta

Lạc Truy Phong tuy đang bị bủa vây, phía sau còn có một người kể thanh chùy thủ sát lưng nhưng vẫn không lấy gì làm sợ hãi điềm nhiên nói

-Mấy ngày nay ta đã che giấu Lạc Anh trong Phí phủ, bây giờ cơ hội mới đưa nàng về đây được.

Lạc Thái Thần trợn mắt

-Ngươi có can hệ gì với Phí Đình Tuân sao có thể đi lại trong Phí phủ dễ dàng như vậy.

Trong đám người có một kẻ nhận ra Lạc Truy Phong, ấy chính là Lạc Nghị, hắn liền nói

-Nhị ca, gã này có vẻ thân thích với Phí Đình Tuân lắm, đệ đã gặp qua hắn mấy lần.

Lạc Thái Thần lại hỏi

-Ngươi là có mưu đồ gì, quan hệ thế nào với cửu muội.

Lạc Truy Phong nói

-Ta với Lạc Anh chẳng có liên can gì, chẳng qua ta muốn cứu nàng ấy ra thôi, còn lại cũng không có mưu đồ gì khác.

Lạc Thái Thần hừ một tiếng rồi nói

-Ngươi cứu được cửu muội ra ta cũng xin đa tạ, tuy vậy ngươi đã biết đến nơi ẩn náu của bọn ta thì không thể để ngươi rời khỏi được.

Đoạn hắn nháy mắt cho người phía sau định ra tay hạ sát Lạc Truy Phong nhưng thân thủ Lạc Truy Phong đâu phải tầm thường, gã lách mình sang một bên thuận tay túm lấy thanh truy thủ kề ngược lại cổ của người kia.

Người kia ra chiều giãy giụa nhưng sức lực như đi đâu mất đành phó mặc tính mạng vào tay Lạc Truy Phong. Chiêu ấy thật là nhanh nhẹn vô cùng làm cho ai nấy trong phòng đều không khỏi rùng mình. Lạc Truy Phong bèn nói

-Xem ra bản lĩnh các người cũng có bấy nhiêu, nếu ta là tay sai của Phí lão gia e là không cần thêm bất kì người nào khác cũng có thể khiến các ngươi táng mạng hết ở đây, tuy nhiên ta đối với chuyện này là người trung gian muốn cởi bỏ khúc mắc các ngươi chớ nên động thủ.

Đám người tay đao tay kiếm trực chờ có lệnh là xông lên nhưng Lạc Thái Thần ngăn lại nói

-Ngươi.. ngươi biết gì về chuyện này cớ sao lại muốn xen vào chuyện người khác.

Lạc Truy Phong nói

-Đối với chuyện này ta chỉ là kẻ ngoài cuộc không chút hiểu biết nhưng nghe qua Lạc Anh có nói đã thấy điều bất thường cho nên đem chuyện này nói thẳng với Phí lão gia, Phí lão gia liền đến kho củi thả vị huynh đệ kia ra ta xem ngài ấy không hề có ác ý. Xét cho cùng chuyện này còn nhiều uẩn khúc, ta cũng vì không muốn Phí lão gia hay Lạc Anh đều bị thiệt nên muốn khuyên giải hai bên.

Lạc Thái Thần ngạc nhiên nghĩ bụng

“ người này ăn nói lưu loát, tuy rằng chưa chắc đã biết rõ về chuyện này nhưng lại muốn khuyên giải hẳn là có cao kiến gì, ta phải hỏi cho rõ mới được”.

Lạc Thái Thần lại nói

-Ngươi thử nói rõ khúc mắc xem sao

Lạc Truy Phong liền thả người đang giữ trong tay ra lại ngồi xuống điềm nhiên rót trà uống xem như xung quanh chẳng có ai, vừa uống vừa nói

-Đầu tiên sư phụ các người cùng với Phí lão gia giao đấu với nhau đều là dựa trên tình bằng hữu, cho dù hơn thua một chút hà tất đến nỗi phải hạ thủ sát hại lẫn nhau.

Thứ hai là Định Hải Long Châu của Phí lão gia vốn là chính khí ai ai cũng đều biết không thể nói là ám khí được cho nên nếu Phí lão gia dùng Định Hải Long Châu có nỡ đả thương sư phụ các người thì cùng lắm cũng chỉ coi là nỡ tay không thể gọi là ám toán được.

Thứ ba các người chỉ nghe lời kể của Đại sư huynh mà biết chứ không chứng kiến nên chuyện này, theo hướng chủ quan như thế khó nói ai là người có lỗi

Thứ tư thân là đại sư huynh đang mang mối thù sư môn tự nhiên lại bỏ đi biệt tăm không rõ tung tích cũng chẳng quay lại báo thù cho sư phụ ta e tên đại sư huynh này tất có điều mờ ám.

Đấy chính là bốn điểm ta nghi ngờ hơn nữa ngày đó tỷ đấu giữa nơi đông người Phí lao gia cho dù có muốn giở trò ám toán ta nghĩ anh hùng thiên hạ tất không để yên. Ta đã nói hết các ngươi thử nghĩ xem.

Bấy giờ mọi người nghe xong ai cũng cảm thấy có lí tuy vậy vẫn muốn Lạc Thái Thần đứng ra làm chủ. Lạc Nghị cũng đã nói việc này với Lạc Thái Thần tuy nhiên điều này bởi vì không có đại sư huynh đối chất cho nên xét ra cũng là hướng chủ quan từ Phí Đình Tuân chưa thể xem là minh chứng được, bấy giờ Lạc Truy Phong thuật lại từng phần mạch lạc nghe ra có lí lắm Lạc Thái Thần liền nói

-Đa tạ vị anh hùng đây đã nói rõ cho bọn tại hạ tuy nhiên tại hạ vẫn phải tìm đại sư huynh để làm rõ, có điều đại hiệp xin chuyển lời tới Phí lão gia tất nhiên trước khi làm rõ sẽ không động chạm đến Phí phủ nữa.

Lạc Truy Phong đứng dậy chắp tay thi lễ

-Lời này ta sẽ chuyển, ta xem đại sư huynh các người viễn du tứ bể khó lòng tìm kiếm, nghe nói trên giang hồ hắn rất có trọng vọng tất rằm tháng tám năm nay phải đến Bôn Lôi thành, các ngươi sao không cùng tới Bôn Lôi thành ắt hẳn sẽ gặp.

Lạc Thái Thần cũng chắp tay nói

-Vị đại hiệp đây quả là sáng suốt, bọn tại hạ sẽ theo chỉ dẫn. Bây giờ cũng không còn sớm xin đại hiệp về cho.

Lạc Truy Phong đi ra đến cửa lại quay lại nói

-Vết thương của Lạc Anh mong mọi người hay chăm sóc cô ấy.

Đoạn rời đi ngay, Lạc Thái Thần cùng mọi người tụ tập lại bàn bạc về chuyện ban nãy Lạc Truy Phong đề cập đến, Lạc Địch là Tam sư ca liền lên tiếng

-Nếu đúng như tên vừa rồi nói thì đại sư huynh đã nói dối chúng ta hay sao.

Lạc Thái Thần trầm ngâm một hồi rồi nói

-Đại sư huynh vì sao lại phải nói dối, nếu sư phụ không phải bị Phí Đình Tuân ám hại vậy thì ai là người ám hại sư phụ.

Lạc Nghị tứ là Tứ sư ca cũng nói

-Điều này đại sư huynh là người rõ nhất chỉ cần tìm được đại sư huynh đối chất là rõ ngay.

Lạc Thái Thần đột nhiên đập bàn lắc đầu nói

-Hỏng rồi nếu đại sư huynh mới là người ám hại sư phụ thì sao.

Đám người nhốn nháo

-Sao có thể như thế được

-Đại sư huynh ám hại sư phụ để làm gì

Lại Thái Thần nói

-Tam đệ có nhớ sư phụ có một quyển bí tịch gọi là Tru Thiên Kiếm hay không

Tám năm trước các sư huynh muội còn nhỏ tuổi, chỉ có mấy người Lạc Thái Thần, Lạc Địch, là lớn tuổi mới biết đến chuyện này, Lạc Địch liền nói

-Đúng rồi sư phụ có một quyển bí tịch kiếm pháp.

Lạc Địch nói

-Nhưng từ khi sư phụ quy tiên đệ không rõ quyển bí tịch ấy đi đâu.

Lạc Thái Thần nói tiếp

-Vậy ta nghi ngờ có khi nào đại sư huynh vì tham bí tịch mà ra tay ám hại sư phụ không.

Lạc Địch xua tay nói

-Không đúng nếu là như thế thì thật không đúng, huynh ấy là đại sư huynh sau này ắt sẽ thay sư phụ làm chưởng môn, bí tịch sớm muộn cũng về tay huynh ấy, có khi nào lại phải làm như thế.

Lạc Thái Thần lắc đầu thở dài đầy tâm sự, đám người đều nhìn Lạc Thái Thần, hắn nói

-Có một lần ta cùng với đại sư huynh đang bổ củi sau nhà thì vô tình nghe thấy sư phụ và sư nương nói chuyện.

Lạc Nghị nói

-Sư Phụ nói chuyện gì với sư nương vậy

Lạc Thái Thần lại thở dài nói

-Sư phụ nói đại sư huynh tính tình hung hãn hiếu sát không thể mang trọng trách thay cho sư phụ.

Sư phụ cũng nói ta tính tình cẩn trọng nhưng lại thiếu quyết đoán cũng không phù hợp để thay thế sư phụ làm trưởng môn, chỉ có tam đệ là đủ đức hạnh để đảm nhận vị trí ấy.

Đại sư huynh sau khi nghe xong liền tức giận lắm. Khi đó ta cũng không nghĩ nhiều thế nhưng hôm nay suy đi tính lại e là Đại sư huynh thật sự có nhiều điểm đáng ngờ.

Lạc Địch đạp bàn nói

-Thế thì đúng như vậy rồi, tên súc sinh phản đồ này, đệ phải băm hắn ra làm trăm mảnh thì anh linh sự phụ nơi chín suối mới yên được.

Lạc Thái Thần trấn an mọi người

-Đó cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan, chúng ta không nên manh động, bây giờ quan trọng là vết thương của cửu muội, hay vào trong xem sao.

Cả bọn kéo vào trong, một nữ tử đang chăm sóc cho Lạc Anh, trông thấy Lạc Thái Thần cùng mọi người đi vào, nữ tử liền đứng dậy chắp tay nói

-Các vị sư huynh, cửu muội hiện giờ không sao cả, có lẽ ban nãy phải hoạt động nên mới bị đau quá mà thôi, thuốc đắp trên người cũng rất tốt vết thương đang lành lại.

Có điều...có điều...

Lạc Địch vội nói

-Có điều làm sao, muội hãy nói đi xem nào

Nữ tử kia ấp úng nhìn Lạc Địch, Lạc Địch biết ý liền dẫn nữ tử kia ra ngoài nói chuyện riêng

- Bát muội có điều gì ái ngại mà không chịu nói

Nữ tử kia đáp

-Vết thương,..vết thương ở ngay trước ngực, cửu muội…cửu muội sợ là đã…

Lạc Địch nghe nói rụng rời chân tay, vốn dĩ hắn có tình cảm sâu đậm với Lạc Anh thế nhưng vì chuyện báo thù chưa thành nên cũng đành bỏ ngỏ, bây giờ lại nghe nói Lạc Anh có khi đã thất thân với người khác thì đau xót vô cùng lại thêm giận dữ, trong lúc nóng vội liền mang kiếm đi tìm Lạc Truy Phong tính sổ.

Nữ tử kia tên gọi Lạc Thủy trong sư môn là hàng thứ tám, nhan sắc cũng thật kiều diễm so ra mà nói còn xinh đẹp hơn Lạc Anh đôi chút. Nguyên lai Lạc Thủy cũng có tình cảm với Lạc Địch khổ nỗi Lạc Địch chỉ say đắm Lạc Anh chứ không đoái hoài gì đến y nên y đem lòng ghen tức từ lâu. Đến nay tự nhiên có cơ hội liền đem ra nói bóng nói gió hòng làm cho Lạc Địch rời bỏ Lạc Anh mà đến với mình.

Lạc Truy Phong chưa đi được bao xa đến giữa khu rừng hoang vắng liền thấy có tiếng ngựa đuổi theo phía sau bèn quay lại xem thử hóa ra là Lạc Địch. Lạc Địch vừa trong thấy tình địch liền rút kiếm xông tới không nói một lời.

Lạc Truy Phong túm lấy đầu ngựa tung ra một đấm đem cả người ngựa hất văng xuống đất. Lạc Địch vừa ngã dúi dụi đau điếng nhưng lửa giận ngùn ngụt ben lồm cồm bò dậy xông vào giao chiến, Lạc Truy Phong vừa chống đỡ vừa hỏi

-Ban nãy không phải ta đã nói rõ ràng cớ sao nhà ngươi lại muốn ám toán.

Lạc Địch hét lớn

-Ngươi đã làm gì Lạc Anh của ta rồi.

Vừa nói hắn vừa đâm chém liên hồi tuy nhiên khí lực không còn bao nhiêu nên những chiêu ấy chỉ chém loạn vào không khí chứ chẳng động được đến Lạc Truy Phong. Lạc Truy Phong nghĩ bụng

“ người này tự nhiên điên loạn như thế ắt cùng với Lạc Anh chính là có tình cảm, thôi dù gì hắn cũng khôi ngô tuấn tú so ra với ta hơn hẳn mọi bề, ta cũng nào dám ganh đua làm chi”.

Nghĩ rồi liền nói

-Ngươi hãy bình tĩnh, ta với Lạc Anh nào có chuyện gì khuất tất.

Lạc Địch dừng lại hổn hển vừa thở vừa nói

-Cái gì mà không có chuyện, chẳng lẽ cô nam quả nữ lâu ngày ở chung lại không có gì. Hơn nữa...hơn nữa nàng bị thương ở chỗ hiểm có phải chính ngươi đã băng bó hay chăng

Lạc Truy Phong bỗng dưng nghẹn lại không phải vì không dám trả lời mà là do hắn lại nghĩ tới cảnh tượng khi đó, tim hắn lại rộn ràng. Nhìn thấy Lạc Truy Phong thất thần như người mất hồn Lạc Địch rõ ràng đã có câu trả lời, hắn nộ khí xung thiên lao tới đâm một kiếm nhắm ngay cổ họng địch nhân.

Lạc Truy Phong đột nhiên cũng lao đến nhanh như thiểm điện, mũi kiếm còn cách cổ họng chừng mấy thốn thì đã bị hắn đánh gãy thành mấy mươi mảnh bay loạn trong không khí. Lực đạo này thật là ép người đến mức tột độ khiến cho Lạc Địch thất kính ngã ra sau hơn trượng.

Lạc Truy Phong nói

-Đúng vết thương đó là do ta băng bó thế nhưng ta cũng chưa hề làm gì có lỗi với nàng, bất quá chỉ nhìn thấy những thứ không nên nhìn, như vậy thì đã sao, còn hơn kẻ như ngươi bỏ nàng ở lại mặc kệ sống chết. Bây giờ ngươi còn muốn gì nữa.

Lạc Địch nghe nói thật là nhục nhã, hôm đó hắn cũng tham gia ám sát nhưng đến lúc Lạc Truy Phong xuất hiện liền thừa cơ bỏ chạy cũng chưa từng nghĩ qua Lạc Anh. Đến khi về đến nơi ẩn láu cũng chưa từng đi tìm nàng cứ đinh linh là Lạc Anh đã phải bỏ mạng, đối với câu hỏi của Lạc Truy Phong hắn không sao trả lời cho được.

Lạc Truy Phong nói tiếp

-Ta tuy chẳng thân chẳng thích nhưng nhìn nàng bị thương cũng không lỡ ra tay làm chuyện xấu lại còn ra sức chữa trị không màng nguy hiểm đưa nàng về đây. Ngươi có xứng đáng đem ra so với ta hay không.

Thôi ngươi hãy cút về bảo vệ nàng cho cẩn thận, nếu làm mất một sợi tóc của nàng thì coi chừng ta đem cả Lạc gia trang san thành bình địa đấy.

Mỗi câu mỗi chữ Lạc Truy Phong nói ra uy lực vô cùng khác nào sấm đánh bên tai làm cho Lạc Địch phải kinh hồn bạt vía bấy giờ chỉ dám ôm thân tàn dại quay về nào nghĩ đến chuyện báo thù.

Lạc Địch quay trở về bắt gặp Lạc Thái Thần đang bàn chuyện với Lạc Nghị, nhìn bộ dạng tơi tả này hai người vội hỏi

-Nhị sư đệ sao thế.

Lạc Địch uất ức không sao giãi bày chỉ tức giận quay về phòng, Lạc Thái Thần liền nói

-Chuyện này chắc hẳn liên quan tới Lạc Anh và gã kia rồi.

Lạc Nghị lắc đầu

-Chuyện tình cảm nam nữ thật là khó nói, chúng ta chớ nên dính phải.

...

Lại nói Lạc Truy Phong quay trở về Phí phủ, bấy giờ có người thấy Lạc Truy Phong đưa Lạc Anh ra ngoài liền báo lại cho Phí lão gia, Phí lão gia tuy mang ơn cứu mạng xong vẫn hoài nghi trong lòng liền cho người đợi sẵn ở cửa vừa thấy Lạc Truy Phong quay về liền hỏi

-Ân công không biết là đi đâu.

Lạc Truy Phong tĩnh vốn thẳng thắn cũng nói

-Ta có chuyện muốn nói với lão gia, xin mọi người dẫn đường.

Hạ nhân đốt đèn đưa Lạc Truy Phong tới thư phòng của Phí phủ, Phí lão gia đương ngồi đọc sách, thấy Lạc Truy Phong đi tới liền đứng dậy thi lễ mời ngồi, Lạc Truy Phong cũng chắp tay chào lại đoạn đem chuyện nói thẳng

-Phí Lão gia, đêm hôm tại hạ có chuyện này xin ngài bớt giận

Phí lão gia xua tay

-Ân công có gì cứ nói

Lạc Truy Phong liền kể

-Chuyện là Thu Nguyệt vốn là người của Lạc Gia trang cài vào, người bị lão gia đánh trúng chính là nàng. Tuy vậy tại hạ có tình cảm với nàng nên không xuống tay được đem nàng che giấu trong phòng.

Phí Định Tuân nghe nói thì giận lắm có điều Lạc Truy Phong từng cứu lão một mạng cho nên mới gắng bình tĩnh mà nói

- Ân công vừa rồi là đưa ả thoát ra khỏi phí phủ chăng

Lạc truy Phong đáp

- chính là vừa rồi tạ hạ đưa nàng về với bọn người Lạc gia trang, mong Phí lão gia thứ tội

Phí Đình Tuân nói

- vậy ân công đến chỉ là báo việc đấy thôi sao

Lạc Truy Phong nói

- ngoài chuyện ấy ra tại hạ còn một chuyện hệ trọng khác

Phí Đình Tuân ngạc nhiên nói

- còn gì hệ trọng hơn nữa chăng

Lạc Truy Phong đáp

- chính là có chuyện hệ trọng hơn muốn cùng lão gia thảo luận

Hắn nói tiếp

- Hôm nay tại hạ đã đưa Thu Nguyệt trở về chỗ đám người Lạc Gia Trang, tại hạ cũng đem toàn bộ sự việc tám năm trước trình bày lại cho bọn họ, rồi nói ra những điều uẩn khúc mong họ sẽ xem xét lại. Đám người đó cũng hứa trước khi tìm ra đại sư huynh để đối chất sẽ không làm khó lão gia nữa. Tại hạ tự làm theo ý mình mong lão gia bớt giận, nếu muốn tránh phạt xin cứ tùy tiện.

Phí lão gia ban đầu được tin Lạc Truy Phong lén trốn ra ngoài thì có chút không vui nhưng khi Lạc Truy Phong đã nói hết thì cảm thấy sảng khoái lắm bèn nói

-Ân công đứng ra làm người gỡ giải khúc mắc lại cứu mạng ta ta cảm ơn còn không hết cớ sao lại trách phạt

Lạc Truy Phong lại nói

-Đa tạ lão gia đã không trách phạt, tại hạ còn một chuyện nữa

Phí lão gia liền nói

-Ân công còn chuyện gì xin cứ nói ra

Lạc Truy Phong liền nhắc chuyện Lăng Thiên Vũ có hẹn với Lãng Vân Phiêu

-Lăng Thiên Vũ là người nông nổi, khi trước tung cầu nhận thân đã đắc tội với một người gọi là Lãng Vân Phiêu, người này tuy còn trẻ song võ nghệ siêu quần tại hạ xem chừng Lăng Thiên Vũ không phải đối thủ của hắn. Rằm tháng tám này Lão gia chớ nên để Lăng Thiên Vũ đến Bôn Lôi thành kẻo lại mang họa diệt thân. Còn tại hạ ngày mai sẽ đi Bôn Lôi thành một chuyến, hôm nay xin cáo từ sớm.

Phí lão gia thấy Lạc Truy Phong cẩn thận chu đáo như thế thì lấy làm vui lắm có điều hắn vội vàng rời đi như vậy Phí lão gia không nỡ.

-Sao ân công lại gấp gáp như thế cứ ở lại mấy hôm đã.

Lạc Truy Phong cười nói

-Thu Nguyệt cũng là cùng đến Bôn Lôi Thành, tại hạ sợ nàng còn chưa lành vết thương cho nên mới muốn đi theo bảo hộ.

Phí lão gia cười nói

-Ân công chu đáo như thế thật là hiếm gặp được người thứ hai.

Đoạn hai người từ biệt sớm, Phí lão gia cũng tặng nhiều vàng bạc để làm lộ phí Lạc Truy Phong chuẩn bị hành trang, kì thực hắn chưa lên đường ngay mà tới Phụng Nghi lầu chờ khi nào Lạc Anh rời đi sẽ theo sát phía sau.

Sớm hôm sau gà gáy Lạc Truy Phong đã một mình lên đường đi đến khi trời sáng hẳn đã đến Phụng Nghi lầu, hắn vào một quán trọ nhỏ bên cạnh thuê phòng để tránh kinh động đến đám người Lạc gia.

...

Lại nói đến đám người Lạc gia ngay hôm sau liền cho mấy người dò la tin tức cũng là hỏi đường đến Bôn Lôi Thành. Lạc Địch vẫn giữ mối ấm ức nên sáng sớm đã ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa. Lạc Thủy thấy vậy cũng liền lẽo đẽo theo phía sau

-Tam ca đêm qua đã đi đâu mà muội nhìn mặt mày lấm lem hết cả

Lạc Địch nghe nói thì mặt nóng phừng phừng

-Không phải là tại cái tên chết tiệt kia hay sao

Lạc Thủy lại nói tiếp

-Hôm qua muội đã nỡ lời chứ chắc gì cửu muội đã thất thân với hắn, tam ca chớ nên bận tâm. Mà cho dù trong lúc mê man hắn có giở trò gì thì cũng không phải là muội ấy cố ý, sư ca cùng với cửu muội tình cảm sâu đậm chắc sẽ không để ý đến chứ.

Lạc Địch càng nghe nói càng là tức giận nghĩ thầm

“ Lạc Anh ơi là Lạc Anh ta đối với nàng một lòng như thế có khi nào nàng lại phản bội ta”

Rồi hắn lại nhìn sang Lạc Thủy, Lạc Thủy xưa nay luôn lẽo đẽo theo hắn nhưng vì một lòng với Lạc Anh mà hắn chưa từng nhìn kĩ Lạc Thủy đến thế, bây giờ bốn mắt đối nhau cũng có cảm thấy Lạc Thủy xinh đẹp còn hơn Lạc Anh nhiều nhất là đôi mắt trong veo như trời như biển tự nhiên lại khiến hắn xao xuyến lạ thường.

Lạc Địch nghĩ bụng

“ nỗi nhục này làm sao ta nuốt trôi, không lẽ anh dũng tuấn kiệt như ta phải đi đổ vỏ cho kẻ khác hay sao không được ta thà cùng Lạc Thủy lên duyên còn hơn”.

...

Lạc Anh thức dậy nhìn xung quanh không có ai, vết thương trên ngực chỉ râm ran đau giống như bị ong chích, nàng cơ hồ muốn được Lạc Địch ở bên cạnh liền gọi

-Tam ca, tam ca huynh đâu rồi.

Lạc Nghị từ bên ngoài nghe tiếng liền đi vào, Lạc Anh trông thấy Lạc Nghị thì vui mừng nói

-Tứ ca, huynh không sao chứ, muội nghe nói huynh bị bắt đi tra khảo thì lo lắm, may sao gã kia xin được cho huynh ra ngoài.

Lạc Nghị tuy cũng là trúng một Địch Hải Long Châu song khi đó Phí lão gia khí lực suy giảm cho nên hạ thủ chỉ ba phần sức lực, còn như với Lạc Anh ắt hẳn đã trúng phải thập phần, hắn cũng bị nhốt lại tra khảo nhưng chỉ bị đòn roi ngoài da không ảnh hưởng tới gân cốt gì, Lạc Nghị cười nói

-Cửu muội đã tỉnh rồi à, ta không sao, muội cứ yên tâm, mọi ngươi lo cho muội lắm

Lạc Anh lại hỏi

-Huỳnh có thấy tam ca đâu không

Lạc Nghị vô tư đáp

-Tam ca cùng với bát muội ban sáng đã đi ra ngoài rồi ta cũng không rõ đi đâu. Nhưng đêm qua tam ca bỏ đi một mình lúc về xem chừng tính khí nóng giận mặt mày lấm lem xem ra vì muội mà tam ca đã đi tìm gã kia tính sổ đấy.

Lạc Anh hốt hoảng

-Ấy chết huynh ấy có bị thương hay không

Lạc Nghị lắc đầu

-Không sao đâu hôm nay còn khỏe lắm.

Lạc Anh nghĩ thầm

“ không biết tam ca tìm Lạc Truy Phong có làm ra chuyện gì không, mà tại sao huynh ấy lại đi tìm hắn kia chứ không lẽ huynh ấy nghi ngờ mình với Lạc Truy Phong hay sao, chết thật mình đã biết ngay mà chuyện này thật là rắc rối”

Lạc Nghị thấy Lạc Anh ra chiều suy nghĩ thì biết ngay đang lo lắng cho Lạc Địch, hắn cười nói

-Muội yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, muội cứ tĩnh dưỡng cho tốt chút nữa tam ca trở về ắt sẽ rất vui.

Lạc Anh lại không nghĩ vậy, nàng sợ là Lạc Địch sẽ oán giận mình nên cứ thấp thỏm không thôi. Mãi đến gần trưa Lạc Địch với Lạc Thủy mới quay trở lại vừa nghe tiếng Lạc Địch, Lạc Anh đã gọi

-Tam ca, huynh về rồi ư

Lạc Địch lãnh đạm đi vào không còn vẻ ân cần như xưa nữa chỉ thủng thẳng nói

-Muội đã tỉnh rồi à, hãy cứ tĩnh dưỡng đi.

Nói đoạn lại quay trở ra, Lạc Anh mày ngài chau lại buồn bã vô cùng không ngờ rằng người thương lãnh đạm như thế. Nàng lại nhớ đến lúc ở cùng Lạc Truy Phong tuy là hắn ít nói nhưng lúc nào cũng để ý đến nàng, chẳng cần nàng mở lời cũng có thể đoán được tâm ý. Lúc này so ra ở lại với Lạc Truy Phong còn dễ chịu hơn là bị dày vò tâm trí thế này.

Lạc Anh thở dài nhìn ra cửa sổ, dưới phố người qua kẻ lại vậy mà nàng cảm thấy bản thân lạc lõng vô cùng.