Chương 52: Thiên hạ vô địch, Binh Khí Chi Vương

Sở Hoài hai mắt đen nháy đao quang múa lên vù vù, hẳn là lúc này đã phát cuồng tuy nhiên chỉ thấy Lôi Kinh Thiên vừa múa kích chống đỡ lại vừa cười to cứ như chỉ đang đùa bỡn. Thanh Thiếu Tư đương nằm dưới đất miệng hộc ra một ngụm máu tươi thụ thương không hề nhẹ, chàng trông thấy Lạc Truy Phong đã đến bèn lớn tiếng nói

- nhị đệ mau đến giúp tam đệ một tay.

Lạc Truy Phong phóng ngay mũi thương trên tay bay đến chỗ Lôi Kinh Thiên, Lôi Kinh Thiên vung kích gạt đi, Lạc Truy Phong nhảy lên bắt được cây thương từ trên cao đập mạnh xuống, Lôi Kinh Thiên nhảy lùi ra sau, thương ấy đập xuống nền gạch nghe bình một tiếng đất đá văng tung tóe lên cả.

Sở Hoài nhân lúc ấy múa đao chém đến, Lôi Kinh Thiên cười nói

- thôi chẳng đùa nữa, xem kích đây

Nói rồi y cũng nhảy đến vung kích đập mạnh vào cây đao trên tay Sở Hoài, cả thanh đao tuột ra khỏi tay bay đi đâu mất, Sở Hoài dù đang phát cuồng nhưng tâm thần kinh hãi lắm thấy cổ tay gãy gập biết là sức của Lôi Kinh Thiên mạnh tựa kình ngạc bản thân không sao đạt đến trình độ ấy.

Sở Hoài cũng bị chiêu ấy hất mạnh ra sau ngã bịch xuống đất bất tỉnh nhân sự. Lạc Truy Phong thấy thế la lớn

- tam đệ

Chưa nói dứt câu đã thấy Lôi Kinh Thiên sần tới đấm ngay một quyền vào bụng dưới làm hắn khụy xuống không còn chút sức nào, Lôi Kinh Thiên giơ chân giẫm mạnh xuống đầu Lạc Truy Phong làm đầu hắn thụt xuống nền gạch sâu đến một thước.

Thanh Thiếu Tư nghĩ rằng kì này Lạc Truy Phong đã vong mạng rồi thì không khỏi đau xót la lên

- nhị đệ

Lôi Kinh Thiên ngửa mặt cười to

- thế ra cả bọn bay cũng chưa làm tao hả lòng. Thôi thì cho chúng bay chết một thể.

Đột nhiên y dứt tiếng cười thấy cổ chân bị thứ gì túm chặt lấy, Lôi Kinh Thiên hơi hoảng nhìn xuống thì thấy Lạc Truy Phong đã bắt được chân y rồi nghe bình một cái Lôi Kinh Thiên đã bị quật ngã ra đất.

Thanh Thiếu Tư nhìn ra thì thấy Lạc Truy Phong đã đứng dậy hai tỏng mắt đen như vực thẳm, một tay hắn vẫn túm lấy cổ chân Lôi Kinh Thiên, nghe bình bình mấy tiếng Lạc Truy Phong liên tiếp quật Lôi Kinh Thiên xuống đất.

Sân gạch xung quanh một trượng chỗ Lạc Truy Phong đứng đều bị đập tan thành bụi bay mù mịt. Lôi Kinh Thiên bị đập mấy cái đau điếng nhưng không giằng thoát ra được, lúc ấy nhân khi Lạc Truy Phong còn chưa ra tay nữa y bèn vung kích đâm tới.

Lạc Truy Phong giơ tay bắt lấy ngọn kích cũng bởi vậy mà Lôi Kinh Thiên mới vùng thoát ra nhảy lùi lại mấy bước, y cười nói

- khá lắm, ta còn tưởng ngươi đã chết rồi.

Lạc Truy Phong chẳng nói chẳng rằng nhảy sổ tới vung một quyền đầu đánh ra, Lôi Kinh Thiên cũng vun một quyền chặn lại chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc hai bên đã đấm mạnh vào quyền của nhau, ống tay áo của hai người cũng bị chấn động xé rạch toạc cả ra.

Bấy giờ hai bên xông lại đấm nhau thúi bụi không ai còn dùng binh khí nữa, Lạc Truy Phong bị trúng mấy quyền nhưng mặt không biến sặc lại hoàn trả đối phương y như vậy, cứ như thế chẳng biết qua bao lâu vẫn chưa rõ được thua.

Bấy giờ con chó tên là Bạch Mã đã chạy đến trông ra cả chủ nhân và đồng loại đều nằm dưới đất bất động, nó nhìn Lôi Kinh Thiên gầm gừ rồi nhảy bổ tới dớp vào bắp chân y.

Lôi Kinh Thiên đang cùng Lạc Truy Phong đối phó cho nên không để ý đến sự bên ngoài chợt thấy một chân bị lôi ra sau cả người khụy xuống, Lạc Truy Phong nhân lúc ấy lấy hết sức bình sinh đấm móc một cái từ dưới cằm Lôi Kinh Thiên hất lên.

Đấm ấy thật là mạnh lắm khiến cho cả người Lôi Kinh Thiên hất lên đến mấy trượng không những thế còn kéo theo cả Bạch Mã đang ngoạm phía sau cũng bị hất lên.

Lôi Kinh Thiên ngã bịch xuống đất, con Bạch Mã nhả bắp chân y ra nhảy lên toan cắn vào gáy nào ngờ Lôi Kinh Thiên vung tay đấm mạnh ra sau trúng vào người nó làm con chó ẳng lên một tiếng bay ra mấy trượng không đứng dậy được nữa.

Lạc Truy Phong nhân khi ấy nhảy đến vung một quyền nhắm ngay mặt Lôi Kinh Thiên mà đánh bỗng thấy một bàn tay vung ra mắt được quyền đầu, Lôi Kinh Thiên bấy giờ đứng dậy hai trong mắt cũng đen y như Lạc Truy Phong vậy, thế hẳn y cũng là một cuồng nhân.

Lôi Kinh Thiên vung quyền đánh ra nghe bình một tiếng trúng ngực Lạc Truy Phong, hắn lùi lại mươi bước mới dừng được miệng lại hộc ra một ngụm máu, Lôi Kinh Thiên nhảy bổ tới từ trên cao giáng một quyền trúng đầu Lạc Truy Phong làm cả người hắn đổ ập xuống đầu cũng bị thụt vào trong đất hơn một tấc.

Lôi Kinh Thiên lại vung quyền đánh xuống mấy chục nhát, chỉ e đến sắt đá bị ngần ấy quyền đánh trúng cũng phải vỡ nát chứ chưa nói đến đầu của Lạc Truy Phong.

Thanh Thiếu Tư bấy giờ hét lên trong vô vọng nhưng cả người gãy đến mấy chục cái xương cũng chẳng tài nào đứng dậy nổi, hai hàng nước mắt chứ chảy ra không ngừng. Trước cảnh tượng thảm khốc như thế sao có thể không đau xót cho được, rồi sắp tới lại đến bản thân mình cùng Sở Hoài và những người khác cũng phải chịu cảnh tương tự.

Thanh Thiếu Tư nghĩ đến Lý Mạt, hai người chỉ mới thoát được Yên Nam Phi chưa bao lâu vậy mà bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh này thực là đau đớn thay, chua xót thay.

Lôi Kinh Thiên còn đang ra tay bỗng từ dưới một quyền đầu đánh lên trúng cằm y làm y bị hất ngược ra sau loạng choạng mấy mấy bước mới đứng lên được.

Lạc Truy Phong chống hai tay xuống đấy nhấc cả người đứng dậy, dường như những quyền vừa rồi chưa thấm vào đâu cả, hắn gầm lên rung chuyển cả đất trời rồi nhặt ngọn thương lên. Lôi Kinh Thiên cũng nhặt ngon kích lên cười nói

- thật là giỏi lắm, không ngờ ngươi lại mạnh đến như thế.

Nói rồi hai bên tay thương tay kích xông vào hỗn chiến.

….…

Diêu Linh nghe thấy tiếng gầm biết là chuyện chẳng lành nàng định tới ứng cứu nhưng xực nghĩ Lạc Truy Phong nói đúng, nàng đang có mang nếu có tới một là chết uống mạng hai là làm Lạc Truy Phong phân tâm, thành thử do dự chưa biết làm gì bỗng nàng chợt nhớ đến một người có thế giúp được.

Diêu Linh phi như bay trở về Lôi phủ nhưng nàng đi ra sau hậu viện đến ngay dưới Cầm Long ngục, khi trước cứu LẠc Truy Phong ở đây nàng đã thấy một người, sau này Lạc Truy Phong có kể lại người ấy chính là người đã dậy hắn cách đánh song sắt. Khi cả bọn đánh bại Lôi Chấn Long LẠc Truy Phong cũng đến thăm người ấy một lần. Mới đây khi quay trở lại Lôi Phủ LẠc Truy Phong cũng đến thăm người ấy một lần nữa.

Người này ắt chính là cao nhân, dựa vào quan hệ với Lạc Truy Phong có thể nói nếu nhờ người ấy chắc sẽ không từ chối.

Diêu Linh đốt đuốc đi vào trong ngục quả nhiên thấy một người đang ngồi xếp bằng hai mắt nhắm nhiền, tuy tóc tai râu ria rậm rạp vì lâu ngày không tắm gội nhưng vẫn khá gọn gàng.

Diêu Linh đến trước cửa ngục liền chắp tay nói

- kính chào tiền bối

Người kia nghe thấy tiếng nữ nhân thì lấy làm lạ liền mở mắt hỏi

- ngươi là ai, sao lại đến đây

Diêu Linh nói

- tại hạ là thê tử của Lạc Truy Phong

Người kia vẻ mặt vẫn điềm tĩnh nói

- ta nhận ra ngươi, khi trước là ngươi đã vào ngục cứu hắn phải không

Diêu Linh hơi ngạc nhiên, kì đó đến Lạc Truy Phong cũng chưa nhận ra mình vậy mà người này chỉ nghe khẩu âm có thể đoán được thực là phi phàm, nàng đáp

- quả là như vậy, hiện giờ tình thế cấp bách Lạc Truy Phong đang lầm nguy xin tiền bối hãy ra tay tương cứu

Người kia nói

- ta trốn vào đây đã hai mươi lăm hai mươi sáu năm chính là không muốn dấn thân vào những chuyện trong giang hồ không muốn giết người không muốn thấy máu nữa, bây giờ có khi nào lại ra khỏi đây để gặp những chuyện như thế

Diêu Linh khẩn khoản nói

- Tiền bối, chuyện này e rằng chỉ có ngài mới giúp được, xin ngài hãy ra mặt giúp cho, chỉ cần cứu được Lạc Truy Phong tại hạ xin làm trâu làm ngựa cho ngài

Người kia nói

- ta xem thực lực của hắn trong thiên hạ này ít có kẻ sánh được, sao lại cần ta ra tay cứu giúp

Diêu Linh nói

- kẻ địch không phải là người nữa, hắn là quái vật hắn có thể một mình chống lại mấy vạn người, người như thế Lạc Truy Phong sao có thể đấu lại cho được

Người kia ra chiều ngạc nhiên

- dùng một người đấu lại mấy vạn người e rằng không phải nói thật

Diêu Linh gấp gáp nói

- ngài hẳn đã nghe tới Vạn Nhân Địch Hạng Bá chứ, hai mươi mấy năm trước từng một mình tại Nhạn Môn Quan đối đầu mấy vạn quân Liêu Quốc, hiện giờ hắn đã tái xuất giang hồ rồi

Diêu Linh vẫn chưa biết địch nhân chẳng phải Hạng Bá mà là Lôi Kinh Thiên.

Người kia bỗng ngửa mặt cười nói

- không thể nào, sau trận chiến tại Nhạn Môn Quan y đã tuyệt tích rồi, có khi nào lại trở về đây nữa

Diêu Linh nói

- chính là hắn đã xưng tên như vậy, hắn đã trở lại rồi, gần đây hắn đã ra tay sát hại bao nhiêu cao thủ võ lâm, chúng tại hạ mới họp đại hội ở Lôi phủ tìm cách đối phó với hắn vậy mà nay hắn đã tự dấn thân đến. Xin ngài hãy ra tay cứu cho

Nói rồi nàng dập đầu ba cái mong rằng người này đổi ý có thể giúp Lạc Truy Phong một tay.

Người kia cười nói

- muốn ta cứu hắn cũng được, có điều phải có một vật

Diêu Linh nghe nói vui mừng

- lại là vật gì, cho dù là trân châu bảo vật gì tại hạ cũng sẽ kiếm về cho ngài

Người kia lắc đầu nói

- trước khi Hạng Bá tuyệt tích tại Nhạn Môn quan có để lại một tấm thẻ đồng có chữ thưởng, nếu ngươi đem được tấm thẻ đồng ấy đến đây thì ta sẽ nhận lời

Diêu Linh mừng rỡ lắm, nguyên là khi trước Lạc Truy Phong có đem tấm thẻ đồng ấy mang ra khoe với nàng rồi tặng lại cho nàng, đến bây giờ nàng vẫn còn giữ bên mình, Diêu Linh vội đem ngay ra nói

- chính là nó, xin ngài hãy giúp cho

Người kia hơi ngạc nhiên liền hỏi

- tấm thẻ này ngươi lấy ở đâu

Diêu Linh đáp

- tấm thẻ ấy lưu lạc giang hồ thế nào lại rơi vào tay Lạc Truy Phong, kì trước chàng có tặng lại cho tại hạ cho nên mới có

Người kia ngửa mặt cười nói

- thế thì thật tài lắm, thật là có duyên lắm, được rồi, ta đã hứa thì sẽ nhận lời, bây giờ hãy dẫn ta đi

Diêu Linh hơi hoảng

- thôi chết tại hạ lại không cầm chìa khóa, xin tiền bối hãy chờ một lúc, tại hạ sẽ quay lại ngay

Người kia giơ tay cầm lấy hai thanh sắt nhẹ nhàng một cái có thể bẻ cửa lồng sắt đi ra, Diêu Linh thất kinh nói

- cái gì

Nguyên cái lồng sát ấy cực kì chắc chắn, mỗi song sắt cũng to như cổ tay vậy mà người ấy có thể nhẹ nhàng bẻ gãy thật là sức mạnh to lớn lắm.

Diêu Linh vội dẫn người ấy đi ra ngoài, người ấy đã lâu ngày trong bóng tôi nay ra ngoài ánh sáng cho nên phải nheo mắt một lúc lâu mới quen được, bấy giờ nghe tiếng đánh nhau lỏng xoảng ở trước phủ, người ấy trỏ tay nói

- có phải ở chỗ ấy

Diêu Linh đáp

- đúng thế xin hãy đi theo tại hạ

Người ấy bỗng nhùn mình nhảy một cái đã xa đến mấy trượng, nhảy thêm mấy bước đã đi đâu mất, Diêu Linh trông thấy cũng phải thầm hãi vội chạy theo sau.

Đến trước sân thấy Lạc Truy Phong và Lôi Kinh Thiên đang đánh nhau không biết qua bao nhiêu rồi rồi quần áo trên người cũng tơi tả, còn da thịt thì chảy không biết bao nhiêu là máu.

Diêu Linh thấy người kia đứng yên bất động chỉ khoanh tay mỉm cười không có chiều gì muốn giúp, nàng bèn nói

- tiền bối xin hãy giúp cho

Người kia cười nói

- chưa vội hãy xem phu quân nhà ngươi thật là có cái dũng của người dùng thương, hắn quả không phụ những gì ta mong đợi.

Diêu Linh thấy người thương tả tơi máu thịt thì đau xót lắm vẫn khẩn khoản

- mong tiền bối ra tay tương cứu

Người kia thấy Diêu Linh lo lắng lắm bèn cười nói

- thôi được rồi

Nói đoạn y cười to nói

- thằng mạo danh kia

Vừa nói đến đây Lôi Kinh Thiên hoảng sợ nhảy lùi ra sau tránh xô sát với Lạc Truy Phong rồi quay sang nhìn, trước mắt y là một người mình cao hơn trượng râu tóc bờm xờm, mặc một bộ y phục đã cũ nát đang khoanh tay đứng nhìn, Lôi Kinh Thiên nói

- ngươi…ngươi là

Người kia cười nói

- phong thái cũng giống lắm, ngươi giả danh cũng giống lắm

Lạc Truy Phong bấy giờ đang thở hổn hển, cuồng khí phát tiết đã lâu lúc này toàn thân khói trắng bốc ra chắc là đã đến giới hạn, hai mắt hắn cũng dần trở lại bình thường, Lạc Truy Phong chống thương xuống đất cho khỏi ngã, hắn nhận ra người kia cũng thấy Diêu Linh đang đứng bên cạnh y biết là nàng đã tìm y đến, Lạc Truy Phong chắp tay nói

- kính chào tiền bối

Người kia vẫn đứng chơ chơ không để ý đến Lạc Truy Phong mà còn đang chăm chú nhìn Lôi Kinh Thiên, Lôi Kinh Thiên hơi hoảng

- ngươi…ngươi hãy còn sống, cuối cùng ngươi đã xuất đầu lộ diện rồi

Người kia cười nói

- có điều ngươi không biết xưa nay ta vẫn ở Cầm Long Ngục trong Lôi phủ

Lôi Kinh Thiên vứt cây kích xuống đất cười nói

- thế mà ta đi tìm ngươi đã mười năm rồi, thật là tốn công vô ích, ngươi lại ở chính trong nhà ta.

Người kia cười nói

- Lôi Kinh Thiên, mấy chục năm trước ta với ngươi cũng là chỗ quen thân, khi đó ta hai mươi lăm tuổi, ngươi cũng kém ta có mấy tuổi thôi, trong giang hồ ngươi cũng là một tay khí phách lắm cơ sao bây giờ lại mạo danh ta đi gây họa võ lâm.

Bấy giờ Lạc Truy Phong cùng Diêu Linh mới hoảng hốt biết được người mà trước nay tưởng là Hạng Bá lại không phải là Vạn Nhân Địch Hạng Bá, còn Hạng Bá thật lại chính là vị tiền bối Lạc Truy Phong đã gặp dưới Cầm Long Ngục.

Lôi Kinh Thiên cười nói

- phải rồi, ta kém ngươi năm tuổi, năm đó ta chạy bạt mạng ba ngày liền đến Nhạn Môn Quan ngỡ là có thể lấy thân báo quốc nào ngờ ngươi đã đến trước bảy ngày, lúc ta đến chỉ thấy thây chất thành núi máu chảy thành sông, giữa mổm đá còn cắm một cây kích bên trên treo một tấm thẻ đồng.

Hạng Bá cười nói

- ta không nhắc chuyện ấy, chỉ muốn hỏi tại sao ngươi lại mạo danh ta đi gây hại trên giang hồ

Lôi Chấn Thiên đáp

- vì sao ư, bởi vì từ sau trận chiến ấy ngươi có cái danh Vạn Nhân Địch, ngươi là thiên hạ vô song, cho dù ta có mạnh thế nào cũng không được người ta công nhận cái danh ấy, ta khổ luyện bao nhiên năm đnáh bại vô số anh hùng rồi cuối cùng cha ta cũng không chấp nhận cho ta ngồi đệ nhất vị trên Bôn Lôi bảng. Vị trí ấy luôn luôn bỏ trống, sau ta rồi đến Vũ Văn Vô Thần, hắn cũng biết là không thể nào ngồi vào vị trí ấy cho nên mới nhất quyết không ngồi ở đệ nhị vị đành cho em trai là Vũ Văn Vô Địch ngồi thay.

Mười năm trước ta đã cất công đi tìm ngươi, tìm đến mười năm, đánh khắp Tây Hạ, Thổ Phồn rồi Đại Lý, Phù Tang không có một địch thủ nào xứng tầm.

Ta chỉ muốn tìm được ngươi, mươi năm rồi ta không còn cách nào tìm ra bởi thế ta phải hủy hoại cái danh của ngươi để thiên hạ mới công nhận ta là Vô Địch.

Hạng Bá cười nói

- cái danh vô địch ấy thật là quan trọng với ngươi đến thế hay sao. Được rồi nếu như ngươi muốn thì ta cũng sẵn sàng giao cái danh ấy cho ngươi

Lôi Kinh Thiên quát

- không được, ngươi giao ra cũng chẳng ai công nhận ta, phải là đích thân ta lấy nó từ ngươi

Nói rồi Lôi Kinh Thiên nhặt lấy cây kích xông đến, Diêu Linh thấy khí thế nhiếp người ấy cũng phải nhảy lùi ra sau mươi bước, Hạng Bá chỉ mỉm cười hai tay không hề dịch chuyển vẫn khoanh tròn trước ngực. Lôi Kinh Thiên phóng ngọn kích đến chỉ còn cách mặt Hạng Bá hơn một thốn chợt phải dừng lại

Lôi Kinh Thiên nhìn ra thì thấy Lạc Truy Phong đã vung thương chặn lại, hắn nói

- tiền bối sao không xuất thủ.

Hạng Bá cười nói

- nếu như ta chết mà đổi niềm vui cho y thì cũng không hề

Lôi Kinh Thiên quát

- ngươi khinh ta quá

Nói rồi dùng sức đâm mạnh tới, Lạc Truy Phong một tay bắt lấy thân kích hất mũi kích đâm đi hướng khác cùng lúc ấy bả vai huých vào người y hất y lui ra mấy trượng.

Lôi Kinh Thiên quát

- thằng ranh này sao cản trở ta quá, ta phải giết mày trước

Nói rồi lại xông vào đánh, hai bên giao thủ thêm ba bốn mươi hiệp, Hạng Bá cười nói

- Lạc Truy Phong, ngươi có muốn trở thành thiên hạ vô địch hay không

Lạc Truy Phong tuy rằng hết sức chống đỡ nhưng vẫn đáp

- cái danh ấy tại hạ không cần

Hạng Bá cười nói

- ta xem chỉ có ngươi là xứng với cái danh ấy, thiên hạ vô địch phải có cái lòng hiệp nghĩa như ngươi vậy, nay ta sẽ giúp ngươi

Lạc Truy Phong cũng đáp

- đa tạ tiền bối

Hạng Bá nói

- thương lấy nghĩa làm tâm, lấy dũng làm công, người nghĩa hiệp lại dũng cảm càng làm thương mạnh, ta xem ngươi đã xứng với thương lắm, khi trước ta có nói trong các loại binh khí nếu xét đến cùng cực thì Kích là bá vương nhưng ta đã sai rồi. Binh khí chi vương phải là thương.

Lạc Truy Phong đã hiểu ra, hắn vung thương lên nhắm thẳng Lôi Kinh Thiên mà đâm tới, Lôi Kinh Thiên cũng vung kích đâm đến, kì này không lẽ là đồng quy vu tận.

Diêu Linh trông thấy vội hét lên

- Truy Phong, không thể được.

Nhưng Lạc Truy Phong không hề chùn tay, cho dù hôm nay hắn có chết cũng phải kéo Lôi Kinh Thiên chết chung, hắn nhắm thẳng cây kích mà lao đến cứ giống như là tự sát vậy.

Chỉ trong một sát la Lôi Kinh Thiên đã bị thương đâm trúng, mũi thương xuyên qua yết hầu, máu từ cổ họng y trào ra như suối, Lạc Truy Phong cười nói

- Tiền bối, cảm ơn ngài

Hạng Bá nói

- ngươi chính là thiên hạ vô địch rồi

Diêu Linh chạy lại nhìn một lượt trên thân thể Lạc Truy Phong ngoài mấy vết thương ngoài da thì không có gì khác, ngọn kích ấy đã đâm chệch, tại vì sao, vì lúc sinh tử quan đầu Lôi Kinh Thiên đã không dám quyết tử, y định dùng kích gạt mũi thương của Lạc Truy Phong đi nhưng lại không kịp, thành thử ngọn kích của hắn không quyết đâm vào Lạc Truy Phong còn ngọn thương của Lạc Truy Phong lại quyết giết được y.

Lạc Truy Phong đã đẩy sự dũng cảm đến mức sinh tử bởi thế đúng như Hạng Bá nói, đến cùng cực người can đảm sẽ là người thắng, kể từ đó người ta cũng gọi là Bá Vương Thương.

….…

Lạc Truy Phong xoa bụng Lạc Anh cùng Diêu Linh mà nói

- hai nàng có biết nên đặt tên gì cho con chúng ta không

Diêu Linh cười nói

- đặt tên cho con là chuyện của nam nhi các huynh sao lại hỏi bọn muội

Lạc Truy Phong gãi đầu nói

- ta là người ít chữ không biết nên đặt là gì cho hay

Nói rồi hắn quay sang hỏi Thanh Lý Tư và Lý Mạt

- đại ca, đại tẩu, hai người giúp đệ một phen

Lý Mạt cười nói

- đệ tên là Truy Phong tức là đuổi gió thì con trai hãy tên là Toàn Phong tức là cơn lốc (ý là đủ gió thì sẽ thành lốc lại có ý)

Thanh Thiếu Tư lại nói

- thế nhỡ là con gái thì tên là gì

Lý Mạt nói

- con gái thì tên là Phù Dao cũng là gió nhưng nhẹ nhàng thanh thoát hơn

Lạc Truy Phong mừng lắm reo lên

- thật là hay lắm đa tạ đại ca đại tẩu.

Sở Hoài thấy sự ấy vui quá cũng xen vào

- thế thì đại tẩu nghĩ luôn cho đệ một cái tên đi

Mọi người ngạc nhiên nói

- vậy là Như Ngọc cũng có mang rồi ư

Sở Hoài lắc đầu nói

- không phải, chỉ là đệ sợ đến lúc ấy mọi người không tụ họp đông đủ thành thử phải hỏi trước

Như Ngọc nói

- ai nói với huynh là muội chưa có

Nói rồi Như Ngọc ọe một cái, mọi người bật cười ầm lên, còn Sở Hoài thì hai mắt sáng lên như đứa trẻ được quà ấp úng nói

- cái gì, thế là…thế là nàng giấu ta ư

Lạc Truy Phong hùa theo nói đùa

- không được rồi, phụ nữ các người đều là xấu xa lúc nào cũng giấu nam nhân bọn ta cả. Kì trước Diêu Linh cũng giấu ta mãi đến khi Lôi Kinh Thiên gây chuyện ta mới phát hiện ra được.

Sở Hoài khi ấy còn đang sung sướng chẳng để ý gì đến câu nói ấy chỉ có Thanh Thiếu Tư có vẻ hơi buồn, nguyên là Thanh Thiếu Tư cùng Lý Mạt ở với nhau đã lâu mà không thấy có hiện tượng gì. Lạc Truy Phong cũng đã biết chuyện này liền nhìn Lạc anh và Diêu Linh rồi Diêu Linh mới nói

- đại ca, đại tẩu bọn muội có chuyện này muốn nói

Thanh Thiếu Tư hơi ngạc nhiên

- ba người có chuyện gì hệ trọng

Lạc Anh nói

- nói là hệ trọng cũng đúng lắm, chuyện là Truy Phong đã bàn với bọn muội, nếu như bọn muội ai sinh trước thì đứa bé ấy sẽ gửi sang nhà đại ca đại tẩu trông nom, cũng nhận hai người là nghĩa phụ nghĩa mẫu.

Thanh Thiếu tư cùng Lý Mạt nghe nói thì mừng lắm, trên mắt đã rớm lệ, Lạc Truy Phong thấy vậy liền cười nói

- cứ như thế nhé, vậy còn đại tẩu mau mau nghĩ tên cho con của Sở Hoài đi

Lý Mạt trong lòng biết ơn ấy lắm, nàng ngẩn ra ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói được

- tam đệ muốn lấy họ gì

Sở Hoài bấy giờ cũng vô tư hơn trước, hắn đã chấp nhận bản thân là người nhà Mộ Dung, hắn cũng nhận lời với Lão Tôn ở lại Mộ Dung phủ gây dựng từ đầu, Sở Hoài đáp

- tất nhiên là họ Mộ Dung, xin đại tẩu ban tên cho

Lý Mạt nói

- con trai thì tên là Anh Kiệt, con gái thì tên là Anh Vũ

Sở Hoài mừng rỡ nói

- hay lắm hay lắm, đa tạ đại tẩu.

Như Ngọc lại hỏi

- thế đại ca nhị ca sau này sẽ tính ra sao

Thanh Thiếu Tư cười nói

- ta và nhị đệ sẽ xuống Giang Nam, thời tiết khí hậu đến cây cỏ hoa lá cũng thật là hợp ý hai nhà, chúng ta khi nào có dịp sẽ đến năm hai người, còn nếu như hai người muốn đến thăm bọn ta thì bọn ta cũng sẵn lòng tiếp đón

Sở Hoài bèn nói

- nhất định sẽ như vậy, ba anh em ta có dịp phải ngồi lại với nhau hàn huyên tâm sự như thế thực là thoải mái lắm.

Bấy giờ bên ngoài có tiếng chó sủa một người hớt hải mở cửa chạy vào, đấy là Triệu Tương Tử, Triệu Tương Tử cười nói

- xin chào đại ca nhị ca tam ca, nhị tẩu đại tẩu tam tẩu

Đằng sau y lại ba con chó Bạch Mã, Xích Ký, Duyên Nhĩ, ở trện chiến khi trước chỉ còn lại ba con chó ấy, Triệu Tương Tử cũng qua một lần sinh tử mà kết bái huynh đệ với cả ba người, bởi vì hắn nhỏ tuổi nhất cho nên làm tứ đệ. Thanh Thiếu Tư nói

- Tứ đệ, ngày mai bọn ta phải lên đường rồi, tứ đệ định đi đâu

Triệu Tương Tử cười nói

- bọn thú của đệ thích khí hậu phương bắc, nếu tam ca không chê thì tiểu đệ xin ăn nhờ ở đậu tại đây

Sở Hoài chạy lại vỗ vai y cười nói

- không dám không dám, có điều cho của đệ có biết cày ruộng không, ta không nuôi không đâu đấy, nếu đệ ở lại thì phải bắt bọn nó đi cày ruộng cho ta

Mọi người cười ầm lên, cả đoàn nói chuyện đến mãi khuya không hết, bên ngoài trăng lên cao, sương đã xuống trogn căn phòng rộn ràng tiếng nói cười, mọi chuyện đã qua đi ngày mai sẽ là một ngày tươi đẹp nhất.

….….