Chương 51: Mọi chuyện tỏ tưởng, Lạc Truy Phong tham chiến

Thấm thoát đã hơn một tháng, thiệp anh hùng đã phát đi được lâu rồi mà đến ngày hẹn chỉ thấy độ hơn một trăm người đến hội, Lôi Chấn Nam lấy làm lo lắm đem chuyện nói với mọi người, Lạc Truy Phong nói

- Hạng Bá uy chấn như thế âu người ta cũng sẽ sợ mà không tới, được độ trăm người cũng đã là nhiều, ngày mai chính là ngày hội, chúng ta rầm rộ đến thế thể nào Hạng Bá cũng biết chuyện rồi ngày mai hắn sẽ vào thành cho mà xem

Lôi Chấn Nam cũng nghĩ vậy lại hỏi xem có phương kế gì thì Lạc Truy Phong nói

- Thành chủ cho đóng hai cửa nam bắc, chỉ mở cửa đông tây, Tôi cùng Diêu Linh ra cửa tây, hai huynh đệ tôi ra cửa đông chấn giữ, Hạng Bá mình cao hơn trượng tay cầm theo kích dài muốn đi vào cũng dễ phát hiện, đến lúc ấy ta để hắn vào trong phủ rồi thông báo cho nhau cùng tập hợp lại mà đánh, mong là có thể thu thập được.

Lôi Chấn Nam cũng vừa ý lắm mọi người theo kế ấy mà làm duy có Triệu Tương Tử là tức giận nói

- thế còn ta ngươi cho là đồ bỏ à

Lạc Truy Phong không ưa gì Triệu Tương Tử nhưng mai đây còn kẻ địch mạnh phải đối phó cho nên không muốn làm mất hòa khí liền nói

- Triệu huynh chớ nên nghĩ thế, ý tôi muốn Triệu huynh cùng Thành chủ ở tại phủ chủ trì đại hội, dù gì bảo vệ an toàn thành chủ cũng là việc hệ trọng, không có Triệu huynh cùng đàn thú chắc không ai làm được việc ấy

Triệu Tương Tử lúc ấy mới nguôi cùng theo kế mà làm.

Tối đó Lạc Truy Phong Diêu Linh và Lạc Anh ở trong phòng tình nồng ý thắm, Lạc Anh lo lắng nói

- phu quân cùng Linh tỷ ngày mai phải hết sức cẩn thận, nếu có sự gì thì muội không biết phải làm thế nào

Lạc Truy Phong cùng Diêu Linh nhìn nhau cười rồi nói với LẠc Anh

- tiểu Anh chớ lo, chúng ta sẽ bảo trọng, còn muội cứ ở trong phòng không được đi đâu, việc xong rồi bọn ta sẽ trở về

Lạc Anh tuy không nỡ nhưng chẳng làm gì khác được.

Sớm hôm sau mọi người chia ra chấn thủ không một khắc lơ là.

Đến độ giờ trưa đột nhiên Thanh Thiếu Tư phát giác có người cao lớn đội chiếc nón tơi, mình mặc trường bào trên vai vác kích từ xa tiến lại.

Người ấy đi nhanh như chạy chỉ một thoáng đã đến dưới thành, Thanh Thiếu Tư vội gọi Sở Hoài, hai người hốt hoảng quát lên

- Hạng Bá bọn ta đã nhận ra ngươi rồi.

Người kia vứt chiếc nón tơi ra nhún chân một cái nhảy lên mặt thành, mặt thành cao hơn ba trượng vậy mà chỉ một cái đã nhảy lên được thực là cổ kim chưa từng thấy, hai người Thanh Sở vung binh khí thủ thế, Hạng Bá đứng trên mặt thành chỏ xuống hai người cười to

- hai cái tên nhãi này ở đây rồi à, vẫn còn hai người nữa ở đâu

Thanh Thiếu Tư cười nói

- hai bọn ta cũng đủ để đánh với người rồi

Nói đoạn cả hai cùng xông vào đâm chém, nào ngờ Hạng Bá nhún một cái nhảy qua đầu hai người rơi vào trong thành nói

- hai ngươi không đủ cho ta bẩn tay

Nói rồi chạy thằng tới Lôi Phủ, hai người hốt hoảng đuổi theo thế nhưng Hạng Bá chạy nhanh hơn chim bay chỉ một thoáng đã đi đâu mất, Sở Hoài bộ pháp nhanh hơn nên chạy theo trước còn Thanh Thiếu Tư chạy ngay phía sau, hai người chạy mãi một hồi mới đến Lôi phủ thì thấy trước cổng be bét là máu tươi trong phủ tiếng người kêu khóc rầm rĩ, hẳn là Hạng Bá đã vào trong hội hại người rồi.

Cả hai tức tốc chạy vào trong thì thấy mọi người hoảng loạn bỏ chạy tứ tán giữa sân chỉ có Hạng Bá cùng tám con chó ngao đang quần thảo, Triệu Tương Tử cũng mang hai cây đoản kích đứng ngoài yểm trợ.

Bọn chó vây thành vòng tròn, những con trước mặt sẽ làm nghi binh, những con phía sau sẽ có nhiệm vụ tấn công, khi đối thủ quay lại tránh đòn của những con phía sau thì nhiệm vụ giữa hai bên lại được thay đổi, cứ như thế đơn giản nhưng cực kì hiệu quả.

Hạng Bá nhìn mấy con chó thật là dữ tợn song gương mặt thì lại tươi cười nói

- súc sinh cũng có thể đem ra chiến đâu hay sao

Triệu Tương Tử cười nói

- chớ có xem thường đàn thú của ta, kì này cho dù có thiên binh vạn mã cũng phải chịu chết chớ nòi gì một mình nhà người

Nòi rồi Triệu Tương Tử huýt sao lập tức một con chó đen nhào đến nhắm ngay giữa cổ Hạng Bá mà ngoạm một miếng, nào ngờ còn chưa đến nơi đã thấy thanh kích vung lên đập ngay vào người. Con chó ẳng lên một tiếng cả thân mình đồ xộ bay ra hơn hai trượng nằm gục dưới đất không đứng lên được.

Triệu Tương Tử thấy chó yêu bị đánh cho dù đã mặc giáp song có lẽ một kích ấy mạnh quá thành thử bị trọng thương, Triệu Tương Tử tức giận gầm lên một tiếng như mãnh thú rồi huýt sáo điều khiển những con còn lại.

Lần này hai con chó một trước một sau đồng loạt tấn công, thế nhưng con phía trước chỉ là nghi binh mà con phái sau mới thực là cắn, Hạng Bá chỉ ngó qua một lần đã hiểu được chiến thuật ấy, hắn vờ chồm người ra trước nhưng một tay vung cây kích vòng ra sau đánh trúng vào con chó vàng đang lao đến. Chiêu ấy thật là mạnh lắm con cho vàng lại ẳng lên một tiếng bay người ra mấy trượng.

Triệu Tương Tử lại xúi bọn chó xông đến, người chó giao quần một hồi lại có thêm hai con nữa bị đánh trúng.

Triệu Tương Tử thấy chó yêu bị đánh thì giận lắm lăm lăm hai cây kích nhảy vào đánh luôn.

Chỉ đợi có thể Hạng Bá vung một kích đánh ra, hai bên binh khí chạm nhau Triệu Tương Tử thấy cổ tay đau đến không chịu được phải buông cả hai cây kích nhảy lùi ra sau, hai cây kích tuột khỏi tay văng đi hơn chục trường đâm sầm vào cột nhà, Hạng Bá cười nói

- cầm tặc cầm vương

Nói rồi nhảy sần tới tùm lấy cổ áo Triệu Tương Tử, hắn biêt rằng mấy con chó này là Triệu Tương Tử điều khiển, chỉ cần bắt được Triệu Tương Tử thì sợ gì bọn chó ấy nữa, quả nhiên mấy con chó không dám lại gần chỉ đứng từ xa mà sủa.

Bấy giờ một tay Hạng Bá tùm cổ Triệu Tương Từ toàn quật xuống đất, kì này nếu bị nhát quật ấy thì chỉ có vỡ đầu nát óc chứ làm gì mà mong toàn mạng, bỗng nghe xoẹt một tiếng một đường đao đã cắt đứt cổ áo của Triệu Tương Tử, Triệu Tương Tử ngã phịch xuống đất thì sợ lãi lồm cồm bò ra xa chỗ đánh nhau.

Đường đao ấy là của Sở Hoài, cũng may hắn vừa tới thân thủ nhanh nhẹn nhảy ngay vào vung một đao cứu được Triệu tương Tử.

Thanh Thiếu Tư cũng đến ngay phía sau xông đến đánh, hai người hai mặt tả hữu giáp công đao quang kiếm ảnh lấp loáng trời đất.

Triệu Tương Tử bò được ra xa mấy trượng thở hổn hển than

- khốn khiếp, hắn là thần chứ chẳng phải người.

Bỗng Lôi Chấn Nam từ sau nhà chạy ra phía sau là bọn Vương Hổ, Lôi Báo, Lý Bưu, vừa trông thấy cảnh tượng máu thịt bầy nhầy ấy thì thật là kinh hãi lắm, bỗng Lôi Chấn Nam cả kinh nói

- đại ca, sao lại là huynh

Mọi người nghe nói thì sững sờ, Thanh Thiếu tư cùng Sở Hoài cũng phải nhảy lùi ra sau mấy bước tránh khỏi cuộc chiến để xem đầu đuôi ra làm sao. Chỉ thấy Lôi Chấn Nam nhìn vào Hạng Bá nói

- đại ca, huynh sao lại thành ra thế này

Thanh Thiếu Tư ngạc nhiên nói

- cái gì, hắn chẳng phải là Hạng Bá hay sao, sao lại thành ra đại ca của ngài

Lôi Chấn Nam nói

- không đấy không phải Hạng Bá, đấy là đại ca của tôi

Người kia dừng lại rộng cây kích xuống đấy sâu đến mấy thước, y cười nói

- nhị đệ, mười năm rồi mới gặp

Lôi Chấn Nam chạy lại hai người còn cách nhau hơn một trượng

- sao huynh lại làm như thế

Hóa ra người kia chẳng phải Hạng Bá nào cả, y chỉ là giả danh Hạng Bá mà thôi, kì thực y chính là đại công tử của Bôn Lôi thành tên là Lôi Kinh Thiến.

Lôi Kinh Thiến cười nói

- không như thế thì hắn không ra mặt, mười năm nay ta đi khiêu chiến khắp thiên hạ mà chẳng có một ai là đối thủ, ta rất muốn tìm được hắn để so tài ấy vậy mà nào có thấy, khi trước phụ thân hãy còn sống ta còn giữ cái thể diện cho phụ thân, mới rồi ta từ Tây hạ trở về nghe tin phụ thân chẳng còn nên mới nhân dịp này mà ép hắn phải xuất đầu lộ diện.

Lôi Chấn Nam hai hàng nước mắt lăn dài, thật không ngờ người đại ca của mình lại chính là một tên nhân đồ giết người không gớm tay, Lôi Chấn Nam nói

- thế ra chẳng có Hạng Bá nào cả, tất cả đều là đại ca ư

Lôi Kinh Thiên cười nói

- đúng thế, chỉ là ta, ta mới là thiên hạ vô địch

Lôi Chấn Nam ngửa mặt than trời

- ông trời ơi, sao nhà họ Lôi lại thành ra như vậy, tam đệ ta thì hại cha ta, đại ca ta thì hại võ lâm, tại sao lại như thế

Lôi Kinh Thiên cười dài rồi vung tay đấm ra một cái đánh Lôi Chấn Nam bay xa đến mấy trượng hộc cả máu miệng nhưng một quyền ấy đánh ra đã nương tay lắm rồi bằng không Lôi Chấn Nam làm sao mà còn sống cho được.

- ngươi nói nhiều quá, trong mắt ta chỉ có thiên hạ vô địch ngoài ra không còn gì hết

Vương Hổ, Lôi Báo, Lý Bưu thấy chủ bị hại vội vàng xông đến, Thanh Thiếu Tư cũng lao vào tấn công, Triệu Tương Tử bấy giờ đã hoàn hồn liền huýt sáo sai bốn con chó ngao nhất tề sông lại tiếp ứng, Lôi Kinh Thiên múa kích lên đánh chỉ mấy chiêu lại đánh ngã một con chó nữa, Thanh Thiếu tư thấy tình thế bây giờ gấp lắm sợ là cả bọn chẳng phải đối thủ liền nói

- Triệu Tương Tử huynh mau đi đến cửa Tây gọi Lạc Truy Phong đến tiếp ứng.

Triệu Tương Tử nói

- không được, ta mà đi thì không ai điều khiển bọn chó ấy

Vừa nói xong hắn lại a lên một tiếng chắc đã có cách, chỉ thấy Triệu Tương Tử huýt sáo lập tức một con chó rời khỏi vòng vây chạy lại vẫy đuổi, Triệu Tương Tử lại huýt một tiếng sáo con chó lập tức nhắm cửa tây mà chạy đi ngay.

Lại nói Lạc Truy Phong cùng Diêu Linh canh giữ ở cửa tây không thấy có cơ sự gì vừa lo lại vừa mừng, bấy giờ Diêu Linh đột nhiên bưng miệng chạy sang một chỗ mà nôn ọe, Lạc Truy Phong giật mình nói

- Diêu Linh nàng bị làm sao thế

Diêu Linh lắc đầu nói

- không sao chắc là do muội ăn uống không hợp ấy thôi

Thế nhưng Lạc Truy Phong hình như đã hiểu ra, hắn tiến lại ôm nàng vào lòng nói

- Diêu Linh ta xem chừng dường như nàng có điều gì giấu ta chăng

Diêu Linh biết Lạc Truy Phong là người tinh ý chắc là không gì giấu được bèn nói thực

- muội có mang rồi

Lạc Truy Phong hai mắt sáng bừng trong lòng vui sướng liền nói

- thực là như thế sao

Diêu Linh mỉm cười khẽ gật đầu lại nói

- không chỉ muội đâu

Lạc Truy Phong bấy giờ lại ngạc nhiên hơn, một đấng anh hùng vậy mà trong thời khắc ấy ấp úng nói không lên lời

- không lẽ…không lẽ Tiểu Anh cũng đã…cũng đã có mang

Diêu Linh gật đầu nói

- vâng, cả hai bọn muội đều đã có cốt nhục của huynh rồi đó

Lạc Truy Phong mừng lắm ôm lấy Diêu Linh, thế nhưng lúc này hắn lại trầm xuống bởi vì hắn biết trận chiến với Hạng Bá sắp đến rồi, hắn liền nói

- Diêu Linh vậy nàng nên trở về phủ với Tiểu Anh đừng ở lại đây

Diêu Linh biết Lạc Truy Phong nghĩ gì nhưng nàng cũng đâu nỡ để chàng một mình, trận chiến ấy sớm muộn gì cũng xảy ra mà thực lực Hạng Bá thế nào cả hai người cũng đã rõ, nàng chỉ muốn cùng phu quân cùng sống cùng chết mà thôi, nàng nói

- không được, muội muốn giúp huynh

Lạc Truy Phong chau mày lo lắng

- không được, muội đã có mang rồi phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì ta biết phải làm sao

Diêu Linh lắc đầu nói

- không được, chúng ta đã là phu phụ thì có sống cùng sống có chết cùng chết

Lạc Truy Phong dặt tay lên vuốt ve đôi má hồng mà nói

- Diêu Linh ngoan, nàng hãy nghe ta, bây giờ nàng hãy trở về phủ chớ nên ở lại đây làm gì, nàng cứ yên tâm ta đây mình đồng da sắt không có sự gì đâu.

Diêu Linh còn chưa kịp nói bỗng thấy tiếng chó sủa, cả hai trông xuống thì thấy một con chó trắng từ xa chạy đến, Lạc Truy Phong nói

- là chó của Triệu Tương Tử, nó đến đây làm gì

Con chó nhìn thấy Lạc Truy Phong nhưng không sao lên được mặt thành thì xoay mòng mòng dưới đất, Lạc Truy Phong nhảy xuống lại gần thì con chó chạy tới cắn vào vạt áo chàng kéo đi

Lạc Truy Phong biết là trong phủ có chuyện liền quay lại nói với Diêu Linh

- không hay rồi, có lẽ Hạng Bá đã đến,

Diêu Linh khinh công trác tuyệt tuy rằng đang có mang nhưng chỉ nhẹ nhàng nhún một cái từ trên mặt thành hạ xuống nói

- vậy hai ta cùng đi

Lạc Truy Phong ngắn lại

- không được, nàng phải nghe ta

Diêu Linh thì nhất quyết muốn đi theo Lạc Truy Phong, Lạc Truy Phong không biết làm thế nào bỗng nhìn thấy con chó, hơn một tháng rồi chàng cũng biết tám con chó của Triệu Tương Tử đặt tên theo tám con tuấn mã của Chu Mục Vương gồm có Xích Ký, Đạo Ly, Bạch Mã, Du Luân, Sơn Tử, Cừ Hoàng, Hoa Lưu, Duyên Nhĩ, con màu trắng này tên gọi Bạch Mã, hắn bèn nói

- Bạch Mã ơi, mày có linh tính thể nào cũng hiểu lời tao, nay mày giữ Diêu Linh lại bảo vệ nàng ấy chớ có cho đi theo tao, bây giờ tao sẽ về cứu chủ của mày.

Quả nhiên con chó hiểu thật, nó không cắn vạt áo của Lạc Truy Phong nữa mà chạy sang cắn tà áo của Diêu Linh lại, Lạc Truy Phong được lúc ấy rảnh tay vội chạy đi ngay mặc cho Diêu Linh có gọi thế nào cũng không quay lại, Diêu Linh phần vì biết Lạc Truy Phong lo lắng cho mình, phần bị con chó giữ lại cho nên một lúc sau thì tâm ý cũng nguôi lại ngồi xuống xoa đầu con chó nói

- Bạch Mã ơi, mày hãy chạy về bảo vệ chủ mày đi

Con chó cũng nhả áo ra nhưng nó không đi mà chỉ sủa lên hai tiếng, Diêu Linh như hiểu được con chó đã nhận lời ủy thác của Lạc Truy Phong nên nó không chịu đi mà ở lại bảo vệ nàng, nàng lại nói

- Bạch Mã thật ngoan, tao sẽ không đi đến đó đâu nên mày không cần bảo vệ, hiện giờ ở đó nguy hiểm hơn mày phải đến giúp

Con có ư ử mấy tiếng rồi vậy đuôi chạy đi, quả thật là một giống vật tinh khôn có tình nghĩa.

Lạc Truy Phong chạy một mạch tới Lôi phủ bây giờ nghe đao kiếm loảng xoảng biết là có đánh nhau to liền phóng mình một cái nhảy qua tường vào trong.

Bấy giờ chỉ thấy con hai con chó cùng Sở Hoài còn đang giao chiến mà thôi, Lạc Truy Phong nhìn quanh thấy Vương Hổ, Lôi Báo, Lý Bưu, Thanh Thiếu Tư nằm bất động dưới đất chưa biết sống chết ra sao, còn mấy con chó khác đang nằm thoi thóp hẳn là trận chiến vừa rồi kinh thiên động địa lắm.