Chương 50: Đoàn người cùng đến Bôn Lôi thành, vừa đến nơi gặp tay kì dị

Hôm sau mấy người cùng nhau lên đường đến Bôn Lôi thành, cả đoàn đi được nửa tháng thì đến nơi, bấy giờ vào trogn thành đã độ giờ trưa, Lạc Truy Phong nói tìm chỗ nghỉ tạm đợi đến chiều mới vào yết kiến Lôi Chấn Nam

Trên đường đi đến một quán rượu cả đoàn toan dừng lại thì thấy mọi người xúm xít đứng bên ngoài chỉ trỏ bàn tán gì đó, Lạc Truy Phong cao hơn cả nhìn vào thấy một người mặc áo da thú đang ngồi ăn uống trong tửu quán bên cạnh có mấy con chó ngao lớn lắm ngồi sắp thành hàng

Mấy con chó ngao ấy mặt mày hung tợn mắt đỏ nanh dài thân hình to như con hổ nhỡ, trên mình còn nào cũng mặc giáp cả thật là một sự lạ kì, Lạc Anh tò mò cũng chạy lại nhưng bị đám đông ngăn trở cho nên chẳng thấy gì, nàng liền nũng nịu nói

- Truy Phong có gì vui thú đó cho muội xem cùng

LẠc Truy Phong khẽ cười rồi bồng nàng lên cao cho nàng nhìn rõ cả, Lạc Anh trông thấy tám con chó ngao thì hơi hoảng liền thôi không muốn xem nữa, Diêu Linh thấy vẻ mặt Lạc Anh có ý sợ liền hỏi

- Tiểu Anh muội có chuyện gì thế

LẠc Anh lắc đầu nói

- Linh tỷ ơi, ta nên đi chỗ khác chớ nên tò mò làm chi, ở tửu quán này có tám con chó ngao dữ lắm, ta đi nhanh kẻo bọn chúng đuổi theo thì có chạy đằng trời.

Có đoàn cũng chẳng muốn gây chuyện gì, ngộ nhỡ chọc giận mấy con chó thì sự không biết đâu mà lường, cho nên quá bộ đến một tửu quán khác rồi nghỉ lại.

Đến chiều Lạc Truy Phong dẫn cả đoàn đến trước Lôi phủ, những người gác cổng ở đây không ai là không biết Lạc Truy Phong, liền vội mời vào trong, lại có người nhanh chân đến báo với Lôi Chấn Nam.

Lôi Chấn Nam nghe nói Lạc Truy Phong tới thì mừng lắm, lúc ấy có cả bọn Vương Hổ, Lôi Báo, Lý Bưu đứng cạnh bốn người bèn kéo nhau ra ngoài đón, hai bên tay bắt mặt mừng. Lôi Chấn Nam cười nói

- Lạc huynh đệ ghé thăm ta không nghênh đón kịp thời xin hãy thứ lỗi.

Lạc Truy Phong chắp tay chào lại

- thật là không dám, tại hạ lần này đến trước hết xin có lời chào Lôi thành chủ

Bọn Thanh Thiếu Tư và Sở Hoài cũng thi lễ, Lôi Chấn Nam dẫn cả đoàn vào trong sau khi phân vai chủ khách mới nói

- không biết Lạc huynh đệ kì này tới đây là có chuyện gì hệ trọng

Lạc Truy Phong thở dài nói

- chẳng biết Lôi thành chủ có nghe chuyện Hạng Bá tái xuất giang hồ hay chưa

Lôi Chấn Nam chau mày nói

- thật là đã nghe qua, gần đây hắn lại ra tay sát hại biết bao vị anh hùng trên giang hồ, ngay cả huynh đệ nhà Mộ Dung cùng La Trạm La đại hiệp cũng không thoát được.

Lạc Truy Phong nói

- mới rồi ở thành Lạc Dương, trưởng lão cái bang là Ngô Thái Dương cũng họp đại hội anh hùng về chuyện ấy định bàn kế sách đối phó với Hạng Bá, nào ngờ hội còn chưa xong Hạng Bá đã đơn đao phó hội một mình sát hại không biết bao nhiêu vị anh hùng, bọn chúng tôi phải dùng hết sức mới đối phó lại y.

Lôi Chấn Nam lại nói

- các vị thật là tài ba lắm, như Đông Phương cung chủ và Lạc anh hùng thì ta đã quen còn hai vị anh hùng này lại là người thế nào, xin tỏ cho được rõ

Lạc Truy Phong nhìn Thanh Thiếu Tư nói

- vị này là Thanh Thiếu Tư trước là người phái Thanh Sơn chúng tôi đã kết bái huynh đệ, huynh ấy là đại ca.

Lôi Chấn Nam ồ lên một tiếng nói

- có phải Thanh Quang Vạn Trượng mười năm trước uy chấn giang hồ hay chăng

Thanh Thiếu Tư chắp tay đáp

- chuyện đã qua lâu rồi thực là không dám nhận

Lạc Truy Phong lại quay sang Sở Hoài nói

- còn đây là Sở Hoài, tam đệ của tôi, đệ ấy là hậu duệ nhà Mộ Dung, cũng là anh em với ba vị Mộ Dung anh hùng

Lôi Chấn Nam lại được một phen trầm trồ

- hóa ra đề là các vị anh hùng cả, ba người kết bái huynh đệ thực là phải lắm.

Nói rồi Lôi Chấn Nam lại lấy chiều đăm chiêu

- xin hỏi khi ấy mọi người giao chiến với hăn thực lực của hắn so với Vũ Văn Vô Địch và Vũ Văn Vô Thần ra sao

Lạc Truy Phong trải qua bao nhiêu trận đánh lớn nhỏ thực lực từ đó cũng tịnh tiễn không ngừng, nếu như khi trước đánh với Mộ Dung Thích hắn đã phải đạt đến cảnh giới của Vũ văn Vô Địch hoặc có khi còn hơn, còn lúc cùng công đánh Bôn Lôi thành e là chẳng kém Vũ Văn Vô Thần bao nhiêu nữa.

Lạc Truy Phong lại xét xem lúc cùng Hạng Bá giao chiến hai vị huynh đệ của mình sức mạnh cũng có thể nói tuy là mạnh nhưng e là chưa bằng Vũ Văn Vô Địch, khi ấy lại cộng thêm cả Diêu Linh, dù nàng là nữ nhân nhưng trên Bôn Lôi bảng đứng thứ tư cũng là rất mạnh, ấy vậy mà bốn người cộng lại cùng nhau đối kháng với Hạng Bá vẫn chưa thấy thấm vào đâu cả liền thở dài nói

- thú thực vũ lực của Hạng Bá thực không thể lường được, dựa vào những gì tại hạ biết thì e là ít nhất phải bằng bốn năm lần Vũ Văn Vô Thần cũng không chừng.

Lôi Chấn Nam thất kinh nói

- xưa kia tại Nhạn Môn quan trong bảy ngày giết chết hơn một vạn quân Liêu, Kì ấy chỉ có cha ta, đại ca ta cùng các vị bằng hữu đến đó, ta hãy còn nhỏ chưa được đi cùng, tuy nghe kể lại nhưng sự hùng tráng cũng hiện rõ trong đầu như được chứng kiến tận mắt. Sau hai mươi lăm năm chắc hắn cũng gần sáu mươi tuổi mà khí lực vẫn còn sung mãn như vậy ư.

Rồi Lôi Chấn Nam lại đập bàn thở dài

- nếu mà có đại ca ta ở đây chắc là sẽ được

Lạc Truy Phong trước đó cũng nghe nói Lôi Chấn Nam là con thứ hai trong nhà nhưng cũng chẳng thắc mắc là người con cả của Lôi Chấn Thiến là ai, bây giờ nghe Lôi Chấn Nam than như vậy mới tò mò hỏi

- đại ca ngài lại là vị nào

Lôi Chấn Nam nói

- huynh ấy là Lôi Kinh Thiên, để mà nói trên giang hồ cũng phải là dạng đệ nhất cao thủ, trước khi đại ca ta cùng Vũ Văn Vô Thần Vũ Văn Vô Địch được xưng danh là Trung Nguyên Tam Hổ cả một đời y truy cầu sức mạnh muốn được một lần đối địch với Hạng Bá để phân ra cao thấp. Tiếc thay Hạng Bá sau khi đại phá quân Liêu đã tuyệt tích giang hồ không một dấu vết, đại ca ta cũng bởi thế cho nên không thể gặp được, mười năm trước huynh ấy cũng đi bặt vô ấm tín không biết đang ở chốn nào.

Lạc Truy Phong liền nói

- thế thì thật khó thay nếu có cả ngài ấy giúp sức thì tốt biết bao.

Rồi cả bọn chỉ biết thở dài chẳng còn làm được gì hơn, qua một hồi trầm ngâm Lạc Truy Phong nói

- thôi bây giờ sức mọn chúng tôi không đánh lại cho nên đành nhờ uy Lôi thành chủ đứng ra chủ trì đại cục kêu gọi các vị anh hùng trên giang hồ cùng nhau trừ bạo

Lôi Chấn Nam chưa biết tính ra làm sao, nếu đúng như sự thực một mình Hạng Bá có thể giết hết một vạn quân Liêu thì chỉ e cả giang hồ trung nguyên không kể vào mắt hắn được. Lúc ấy bống thấy hạ nhân hớt hải chạy vào hổn hển nói

- bẩm, có chuyện chẳng lành

Lôi Chấn Nam đang suy nghĩ đến cách đối phó Hạng Bá chợt nghe nói có chuyện cứ ngỡ Hạng Bá tìm đến sợ hãi nói

- Hạng Bá đến rồi ư

Cả bọn nghe nói cũng thất kinh tay đao tay kiếm dứng cả dậy, hạ nhân đáp

- không phải, có một người dắt theo một bầy chó ngao đang đứng ngoài cổng, người ấy muốn được gặp thành chủ

Cả bọn lúc ấy mới thở phào, hóa ra chỉ là gã có mây con chó ngao ở ngoài tửu quán khi trước, Lôi Chấn Nam chưa biết có chuyện gì liền nói

- cái gì

Lạc Truy Phong chắp tay nói

- ta cứ ra ngoài xem sao, chưa chắc đã là chuyện xấu

Nói rồi Lôi Chấn Nam đi trươc cả bọn kéo nhau đi theo sau, ra đến cổng thấy có một người mình cao tám thước mặc áo lông thú một tay cầm vò rượu sau lưng đeo hai thanh đoản kích phía sau có tám con chó ngao xếp thành một hàng ngang trông thật lạ mắt

Lôi Chấn Nam thấy tám con chó ngao con nào con ấy to lớn hung tợn cũng lấy làm hãi chỉ đứng xa bốn năm trượng chắp tay chào

- vị anh hùng này không biết quý tính đại danh là gì, đến đây gặp ta có chuyện gì chăng

Người kia có vẻ là người phương bắc cho nên phép tắc giang hồ cũng chẳng rõ, hắn tu một hớp rượu rồi cười nói

- tôi là Triệu Tương Tử vốn người trung nguyên từ nhỏ theo cha đến mông cổ có cái tài huấn luyện thú, mới rồi cha tôi mất đi cho nên muốn trở về quê đi đến đây thì hết mất tiền bạc, nghe nói Lôi thành chủ thường nuôi nhân sĩ trong nhà mới muốn đến xin chút lộ phí đi đường ấy thôi.

Lạc Anh nghe người này ăn nói xỗ sàng không có vẻ gì lễ độ cho nên khẽ ghé tai Diêu Linh nói

- Linh Tỷ ơi, người ngày lỗ mãng quá

Diêu Linh cũng không thích cái phong cách ấy nhưng xung quanh còn nhiều người cho nên không tiện nói gì chỉ bảo

- ta cứ kệ y, để Lôi thành chủ tính sao

Hai người vốn dĩ nói rất khẽ kể như bọn Lạc Truy Phong đứng ngay cạnh cũng chưa nghe rõ thấy mà Triệu Tương Tử đứng ngoài năm trượng lại nghe được câu ấy, hắn thấy Lạc Anh nói mình lỗ mãng liền tức giận huýt sao một cái lập tức một con chó ngao màu đen nhảy sổ tới, tốc độ thật là ghê gớm.

Lạc Truy Phong thấy con chó lao đến liền nhảy ra chắn vừa lúc con chó chồm đến, chàng vung một đấm đánh ra, con chó đang ở trên không vốn dĩ đã phải trúng quyền này nào ngờ nó xoay người tránh được, hạ xuống đất rồi chạy một vòng nhằm hướng Lạc Anh xông đến.

Lạc Truy Phong đánh hụt lại thấy thân thủ con chó nhanh quá, chỉ chớp mắt đã chạy ra sau mình cách độ hơn một trượng thì hoảng lắm kêu lên

- Diêu Linh phóng ám khí

Diêu Linh nghe thấy lấy ngay ra ba chiếc phi châm nhằm con chó phóng đến, thế nhưng trên mình nó mặc giáp, ba chiếc phi châm đánh tới bị bật ra ngay, con chó nhào tới chỗ Lạc Anh toan đớp lấy nàng. Lạc Anh không phản ứng kịp cứ ngỡ lần này thì toi mạng chợt nghe bốp một tiếng con chó bị đánh văng ra.

Hóa ra Lạc Truy Phong đã kịp thời chạy tới tương cứu, con chó bị đấm trúng một cái nhưng lớp giáp kia rất dày thành ra cũng chẳng hề gì chỉ bị văng ra hơn một trượng nhưng nó vặn mình nhanh lắm bốn chân đã chồng ngay xuống gầm gừ định nhảy vào lần nữa.

Đột nhiên Triệu Tương Tử huýt sao một cái nữa con chó thôi không tấn công mà ngoan ngoãn quay trở về hàng.

Sự ấy diễn ra nhanh lắm chẳng một ai hiểu có chuyện gì, Lạc Truy Phong thấy Lạc Anh suýt nữa thì toi mạng cho nên nổi giận hằm hằm quát

- ô hay cái tên này sao lại phạm đến thê tử của ta

Triệu Tương Tử cười nói

- cô ta vừa chế diễu ta là người lỗ mãng cho nên mới dọa một chút chứ chưa gọi là phạm vào được.

LẠc truy Phong lăm lăm ngọn thương nói

- ngươi chớ có ăn nói càn dỡ, thê tử ta có khi nào nói xấu ngươi

Triệu Tương Tử cười nói

- ta từ nhỏ đã sống với mãnh thú cho nên bất kể giác quan hay phản xạ đề vượt xa người thường, mới rồi hai cô ả kia ghé tai nói thầm với nhau những gì ta đều nghe rõ

Lạc Truy Phong quay sang thấy bộ dạng Lạc Anh lấm lét ắt đã nói ra điều ấy thật nhưng dù sao chỉ có một câu nói đã xua chó cắn người nguy hiểm vô cùng không thể so được, Lạc truy Phong lại nói

- kể ra thê tử của ta có nói thế thật nhưng đâu phải nói cho ngươi nghe sao ngươi lại xua con chó Ngao đến cắn, chẳng may xảy ra sự gì thì ta không tha cho ngươi đâu

Triệu Tương Tử cười nói

- ta chỉ hù dọa ả chứ cứ như tức giận mà muốn giết người thì cả bọn các ngươi ở đây có lẽ nào lại ngăn được

Lạc Truy Phong vừa rồi dùng sức đánh bay con chó quả là đã dùng đến bảy tám thành công lực vậy mà chẳng hề hấn gì nếu như cả tám con cùng lên một lượt thì tất nhiên giống như Triệu Tương Tử nói những người ở đây không sao cản nổi.

Lạc Truy Phong bực lắm định ăn thua một trận nhưng thấy cả Diêu Linh và Lạc Anh cùng ở đây sợ rằng lúc đánh nhau không bảo vệ được cho nên không muốn sinh sự nữa.

Lôi Chấn Nam vừa rồi thấy Triệu Tương Tử thi triển một chút tài nghệ biết ngay là người tài, thấy mấy con chó ngao này thưc là lợi hại lắm liền nghĩ ngay ra chuyện muốn dùng Triệu Tương Tử đối phó với Hạng Bá, Lôi Chấn Nam bèn nói

- Triệu anh hùng, chuyện nay cho tại hạ xin đứng ra giải hòa, nếu như đã không có ai bị thường thì ta thôi không nhắc đến nữa, nay xin mời Triệu anh hùng vào trong ta trò chuyện.

Nói rồi dẫn Triệu Tương Tử đi vào trong, tám con chó ngào cũng sắp thành một hàng dọc theo chủ đi vào, đi đến đâu cũng khiến người nhà sợ hãi mà lùi ra hết chẳng một ai dám đến gần, ngay như ba anh em Lạc Truy Phong cũng phải chấn giữ mấy bề đề phòng bọn chó này tấn công nữ nhân của mình.

Mọi người đi vào tụ nghĩa sảnh phân vai chủ khách ngồi xuống đâu đấy Lôi Chấn Nam mới nói

- Triệu Anh hùng có một bầy thú thật là dũng mãnh cứ như vừa rồi là thất e rằng hổ báo gấu ngựa lợn lòi đều không phải là đối thủ của chúng

Triệu Tương Tử thấy Lôi Chấn Nam khen bầy thú của mình thì lấy làm đắc ý liền nói

- Lôi thành chủ có mắt nhìn lắm, tám con chó ngao của tôi sức mạnh thực là ghê gớm, một con thôi đã đủ đánh nhau với hổ, hai con là có thể quần nhau với một bầy sói bốn năm mươi con, ba con thì có thể lùa được một bầy bò hoang đông đến mấy trăm còn như tám con cộng lại có thêm tôi chỉ huy thì chẳng khác nào một đội quân.

Nói không phải dối trá nhưng năm ngoài Liêu Quốc có mang kị binh xấm chiếm bộ lạc tôi, tôi lùa tám con chó ra đã làm thịt hết năm trăm quân kị của Liêu Quốc mà không mảy may con nào bị thương cả.

Từ đó bọn Liêu quốc mới gọi là Triệu Khuyển đại vương.

Lôi Chấn Nam nghe xong cũng tấm tắc khen thầm, rồi nói

- đã là người trung nguyên ta nghe nói bọn Liêu cẩu thì thật là giận lắm, Triệu anh hùng xua chó làm thịt năm trăm kị binh Liêu quốc thật là khiến ta hả dạ, vừa rồi thấy Triệu anh hùng nói muốn về cố hương nhưng giữa đường hết tiền bạc tại hạ mạn phép xin được chu cấp đầy đủ.

Nói rồi sai người mang năm mươi lạng vàng đem ra trước mặt, Triệu Tương Tử thấy hoàng kim lấp loáng thì vui mừng nói

- Lôi thành chủ thực là một người rộng lượng, tôi ăn thì chẳng tốn bao nhiêu nhưng tám con chó của tôi đây thì ăn nhiều lắm, lại chỉ ăn thịt bò thịt gà cho nên mới hết sạch tiền nong, nay được Lôi thành chủ giúp đỡ thật là cảm cái ân đức ấy vô cùng, tôi nhất định phải làm một việc cho Lôi thành chủ thì mới cam lòng

Lôi Chấn Nam mừng rỡ, quả đúng là lúc đang cần, Lôi Chấn Nam nói

- Triệu anh hùng thật là sảng khoái, chỗ chúng tôi thực là đang có một việc hệ sự, không biết anh hùng có muốn giúp hay chăng

Triệu Tương Tử cười nói

- có việc gì xin thành chủ cứ nói, tôi đây vào sinh ra tử không quản gì

Lôi Chấn Nam mới đem chuyện Hạng Bá ra nói

- gần đấy có một người gọi là Hạng Bá gây sự giết người khắp trung nguyên, mà người này võ lực cao cường không sao kể được, chúng tôi đã họp được mấy vị anh hùng hảo hán nhưng thấy sức lực cũng chưa là gì so với y cho nên mới muốn nhờ đến đàn mãnh thú của Triệu anh hùng,

Triệu Tương Tử cậy có tám con chó ngao lợi hại cho nên nghe nói thì cười to không xem bọn Lạc Truy Phong ra gì nói

- đường đường thế kia mà chẳng bằng mấy con chó của tôi, thôi thì Thành chủ có ân với tôi tôi xin đem tài mọn ra đền ơn ấy. Tiếc thay chỉ có mỗi một người mà cần đến tám con chó của tôi thực là chưa được xứng.

Lạc Truy Phong thấy đối phương khinh mình quá thì cả giận định đứng dậy đôi co nhưng Diêu Linh cùng Lạc Anh giữ chàng lại nói

- giờ là lúc cần người, phu quân chớ nên nổi giận mà làm mất hóa khí.

Lạc Truy Phong nghĩ đến hai thế tử nên cũng thôi không nói gì nữa.

Lôi Chấn Nam thấy Triệu Tưởng Tử có ý khinh thường bọn Lạc Truy Phong cũng khinh luôn cả Hạng Bá liền xua tay nói

- không phải các vị anh hùng ở đây không có tài, bất cứ người nào trong sảnh này cũng một thân võ nghệ tuyệt luân có điều Hạng Bá là tay cường giả trong thiên hạ, hai mươi lăm năm trước từng hạ sát hơn một vạn quân Liêu ở Nhạn Môn Quan, Triệu anh hùng chớ nên khinh khi

Triệu Tương Tử nghe nói thì giật mình

- cái gì, không khi nào lại thế

Lôi Chấn Nam liền nói

- chẳng phải chuyện đùa đâu, quả thực y đã đánh bại mấy van quân liêu lại giết hơn một vạn người đấy

Triệu Tương Tử lấy chiếc bình rượu ra tu một hơi nói

- Tôi không khinh hắn nữa, có điều thành chủ không nên nói quá, xưa nay làm gì có kẻ nào một mình đánh lại một vạn quân được, thôi cũng chẳng cần nói đến làm gì, cho dù hắn có là thiên thần giáng thế thì tôi cũng sẽ theo lệnh ngài.

Lôi Chấn Nam biết tính Triệu Tương Tử lạ lùng nên không ra sức giải thích nữa lại sai mở tiệc khoản đại mọi người hẹn đến ngày mai sẽ cho gia nhân đi phát thiệp anh hùng rồi cùng nhau đối phó Hạng Bá.