Sở Hoài ở được hơn bảy ngày, cứ sáng sớm hắn lại đi ra ngoài dò hỏi tin tức mãi đến khuya mới về nhưng nơi phồn hoa đô thị người người tập lập như thế này để tìm một người có khác nào mò kim đáy bể.
Hôm ấy Sở Hoài đang đi lững thững ngoài đường chợt nghe được hai tên ăn mày nói chuyện
Một tên nói
- mau đến đại hội thôi, nghe nói gã đó lại ra tay rồi
Người kia bèn hỏi
- Lần này là ai thế
Gã này đáp
- nghe đâu là Tiếu Diện Phật
Người kia chép miệng nói
- thật không ngờ đến như Tiếu Diện Phật cũng phải chết dưới tay y
Sở Hoài nghe nói giật mình, hắn đã từng giao đấu với Tiếu Diện Phật, mặc dù lúc ấy Tiếu Ban đã xin thua nhưng chưa hẳn đã dùng toàn lực, để giết được một người như Tiếu Ban thì đối phương ắt hẳn phải là một người mạnh lắm. Dù gì Tiếu Ban cũng có quen biết với Sở Hoài, cho nên Sở Hoài liền tiến lại hỏi người ăn mày
- xin hỏi hai vị đại ca vừa rồi có nhắc đến Tiếu Diện Phật chăng
Người kia nói
- phải đó, vị đại hiệp đây có chuyện gì chăng
Sở Hoài nói
- không lẽ Tiếu Diện Phật có bề gì
Người kia nói
- chính là bị người ta giết rồi
Sở Hoài hơi hoảng
- gớm, là kẻ nào lại giết được y
Người kia nhìn trước nhìn sau ra chiều dè dặt nói
- là Vạn Nhân Địch Hạng Bá đấy, dạo gần đây hắn liên tục sát hại các hảo thủ giang hồ, nghe nói bọn người nhà Mộ Dung cũng đã chết cả
Sở Hoài cần chính là thông tin ấy liền hỏi
- vừa rồi hai vị có nói đến đại hội, không biết đấy là hội gì, tại hạ đi theo có được chăng
Người kia trông Sở Hoài một lượt rồi nói
- đấy là đại hội võ lâm, các vị danh tiếng trong giang hồ đến để bàn chuyện làm thế nào ngăn được Hạng Bá hoành hành đó, nếu huynh không sợ thì đi cũng chẳng hề gì
Sở Hoài đa tạ rồi theo hai người rời đi.
Cả ba đi được hột hồi đã đến một bãi đất trống ngoài thành, chỗ ấy có đến mấy trăm người tấp nập ai cũng tay đao tay kiếm toàn là các tay giang hồ võ lâm cả.
Sở Hoài đi lẫn vào một đám người đang xôn xao để nghe ngóng.
Bỗng có một người đứng lên nói
- xin các vị anh hùng hãy im lặng nghe tại hạ nói đôi lời.
Người ấy mình cao tám thước mặt vuông mày rậm độ hơn bốn mươi tuổi, người ấy thấy mọi người đã trật tự liền nói tiếp
- gần đây có nhiều vị anh hùng đã táng mạng kể đến như Can Khôn Khuyên La Trạm, 3 vị anh hùng nhà Mộ Dung, bang chủ cái bang là Phùng Tập, phó bang chủ cái bang là Du Thiệp, Tần Thiếu Bảo trại chủ Tần Gia trại, Tiếu Diện Phật Tiếu Ban. Tất cả những người ấy đều bị Vạn Nhân Địch Hạng Bá giết chết.
Tệ bang tuy đã mất đi 2 vị đầu lĩnh nhưng các bang chúng hãy còn đó không thể trơ mắt nhìn kẻ ác tặc kia lộng hành được, cho nên tại hạ Ngô Thái Dương xin tạm thời thay mặt bang chủ chủ trì đại hội lần này, mong các vị anh hùng cùng nhau tiêu diệt tên ác tặc Hạng Bá ấy.
Ngô Thái Dương mới nói xong thì cả đám người đồng thanh hò reo
- tiêu diệt ác tặc Hạng Bá, tiêu diệt ác tặc Hạng Bá
Chợt có tiếng cười lớn rồi một người nói
- các người muốn giết ta liệu có được chăng
Người ấy vừa nói ra tiếng như sấm động bá khí ngùn ngụn, cả mấy trăm người đều im bặt lén nhìn xem tiếng nói ấy phát ra từ đâu, bỗng có người la lên
- Hạng… Hạng Bá ở đây
Vừa dứt lời đã nghe bình một tiếng người ấy bay ra hơn ba trượng rơi xuống đất đầu óc nát bấy, sự ấy chẳng phải do đầu đụng vào đâu mà là do bị người ta đấm một cai vỡ óc chết ngay.
Mấy người xung quanh sợ hãi bỏ cả binh khí mà chạy nào ngờ nghe bình bình mấy tiếng mấy cái thây bị văng ra xa mấy trượng, người nào ngã xuống đầu óc đã lẫn lộn cả máu me nhầy nhụa khiếp hãi vô cùng.
Người kia mình cao một trượng một tay vác kính một tay đấm người, hắn cứ như thế đi đến đâu là có tiếng rên la cầu khẩn đến đấy, và cũng đi đến đâu là có người nằm xuống đến đấy.
Chỉ một lúc hắn đã mở một đường máu đi thẳng lên chỗ Ngô Thái Dương, Ngô Thái Dương hai chân cứng đờ chạy không chạy được ngã cũng không ngã được hai hàm răng lập cập đánh vào nhau nói không lên lời
- ngươi…ngươi
Chưa kịp nói tiệp lại nghe bình một tiếng Ngô Thái Dương đã gục dưới đất, đầu đâm sâu xuống hơn một thước máu từ dưới hố phun lên trông thật kinh dị.
Cả đám người chẳng ai bảo ai hò nhau chạy hết, một lúc sau chỉ còn đứng lại có mấy người, Hạng Bá trông ra thấy bốn người vẫn còn đứng chưa đi thì ngạc nhiên nói
- các ngươi không sợ hay sao mà còn đứng đó
Sở Hoài tay đặt lên cán đao mục quang đen nháy hẳn là lửa giận đã bốc lên ngút trời, Hạng Bá trông ra cười nói
- ngươi hẳn là một cuồng nhân
Vừa dứt lời đã thấy đao quang chém đến, Hạng Bá ngửa người ra sau đã nhẹ nhàng tránh được trong đường tơ kẽ tóc, đao ấy vẫn chém đi chặt một cái đứt phăng gốc cây phía sau, Hạng Bá quay lại lại thấy đao quang lướt đến, hắn nghiêng mình tránh đi, đao ấy lại hớt đứt một gốc cây khác, cứ như thế đến bảy tám nhát chém vẫn chưa trúng phải tà áo của Hạng Bá. Sở Hoài lúc này mới dừng lại, mấy gốc cây khi trước bị chém dứt nhưng còn chưa kịp đổ, bấy giờ mới nghe rào rào một lượt mấy gốc cây đổ ụp xuống, Hạng Bá ngửa mặt cười to
- khá khen cho ngươi đao pháp thật là tốt lắm
Bỗng trước mặt Hạng Bá thấy mấy ngọn phi châm phóng đến tốc độ so với đao pháp của Sở Hoài còn nhanh hơn mấy lần thế nhưng Hạng Bá chỉ đưa bàn tay phải ra túm một cái ba ngọn phi châm đã kẹp vào giữa các kẽ ngón tay không sai một li, Hạng Bá trông ra ấy là nữ nhân kia phóng đến.
Người ấy không ai khác chính là Diêu Linh hay giang hồ biết là Đông Phương Thiên Môn, đứng cạnh nàng là Lạc Truy Phong và Lạc Anh, hóa ra cả ba người cũng đang ở thành Lạc Dương này.
Hạng Bá cười nói
- nữ nhân này giỏi gớm, ta vắng mặt trên giang hồ nhiều năm mà đã xuất hiện nhiều cao thủ trẻ tuổi như vậy, quả là anh hùng xuất thiếu niên.
Diêu Linh lại phát xuất ném ra mấy trăm ngọn phi châm, ở cuối phi châm đều dùng chỉ đỏ đính vào, chiêu ấy gọi là Bách điểu triều phụng.
Phi châm ấy vừa phóng đến, nếu kể ra có thể tiêu diệt cả một đội quân cũng chẳng phải quá lời, Hạng Bá trông thấy chiêu thực mạnh thế cũng phải lùi lại vung kích múa lên vun vút gạt hết phi châm đi.
Những tưởng kích ấy múa lên thì đánh nổi phi châm nào ngờ trên thân kích bị đâm đến mấy chục mũi châm, Diêu Linh ra sức kéo một cái, Hạng Bá không để tâm đã bị giật mất ngọn kích.
Kích ra khỏi tay được hơn một trượng đột nhiên dừng lại, Diêu Linh kinh hãi nói
- thân thủ y thật là nhanh lắm
Nguyên là kích đã bị rời khỏi tay nhưng Hạng Bá giẫm nhẹ chân một cái đã bật ra phía trước nắm lại được ngọn kích, thân thủ nhanh đến như thế sợ là Diêu Linh cũng chưa bì lại được.
Hạng Bá cười nói
- ngươi hãy còn chậm, xem ta đây này
Nói rồi kéo mạnh về, LẠc Truy Phong thấy sự không lành liền vung ngọn thương trên tay cắt đứt hết sợi chỉ mà Diêu Linh còn đang giữ, nếu không lúc ấy đã bị Hạng Bá lôi ngược trở lại khó mà biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Sở Hoài nhân lúc ấy lại lao đến chém liền mười hai chiêu, chiêu nào cũng thuộc dạng sát thủ người thường chỉ cần một chiêu đã phải bại vong nào ngờ Hạng Bá chỉ nhảy lùi lại một bước đã tránh được hết lại đưa bàn tay trái ra hai ngón tay kẹp lấy sống đao giữ chặt lại.
Sở Hoài dùng hết sức xoay đao nhưng không thoát ra được. Hạng Bá cười nói
- ngươi…
Vừa nói được một chữ đã bị Sở Hoài đã một cái ngay vào bụng dưới đến thổ huyết, Hạng Bá bị hất ngược ra sau hơn một trượng mới đứng lại được, Sở Hoài lại nhảy đến vung đao chém xuống thế như bài sơn đảo hải, Hạng Bá trợn mắt nhìn lên vung kích đánh ra hai bị khí chạm vào nhau nghe choeng lên một tiếng kinh thiên động địa, Sở Hoài cảm thấy cổ tay chấn động cả người bị hất ngược ra sau, Sở Hoài lộn một vòng hạ chân xuống đất thấy cả tim phổi dường như thắt lại trông ra thấy mình đã cách Hạng Bá đến gần chục trượng trong lòng không khỏi kinh hãi. Hạng Bá cười nói
- ngươi khá lắm có thể đánh cho ta hộc máu nhưng ta ghét nhất kẻ nào mà phá đám lúc ta đang nói.
Vừa dứt lời hắn ném ra cây kích, cây kích vút đi trong không khí nhằm hướng Sở Hoài mà bay đến, Sở hoài thấy đường kích mau lẹ như thiểm điện định nhảy ra một bên tránh đi nhưng hai chân không sao theo kịp tốc độ ấy, những tưởng lần này đã bị kích ném chết ai ngờ thấy một mũi thương phóng ra chặn lại, cây kích kia bị hất bay lên không trung, Hạng Bá trông ta thấy người xử thương ấy là Lạc Truy Phong, hắn quát
- sao làm hỏng chuyện của ta
Nói rồi nhún mình nhảy lên không cao đến ba trượng bắt lấy cây kích đang bay rồi lựa thế rơi xuống quật mạnh cây kích đánh xuống, Lạc Truy Phong vung thương đỡ lấy thế không chùn tay, chỉ thấy dất dưới chăn bị lún xuống đủ biết sức đập khủng khiếp cỡ nào, hai bên giao phong độ hai mươi hiệp, Hạng Bá liền nói
- ngươi tên họ là gì mà sức lực khá quá
Lạc Truy Phong nói
- ta là Lạc Truy Phong
Hạng Bá định nói gì thì lại thấy Diêu Linh phóng phi châm đến đánh, Sở hoài cũng vác đao lại tương trợ thành ra ba người giáp công một người.
Hạng Bá khi trước một mình đánh với 3 huynh đệ Mộ Dung đến năm mươi hiệp mới thắng được mà lại chỉ dùng tay không là bởi vì cả ba đều dùng binh khí ngắn, đằng này Diêu Linh bên ngoài dùng châm yểm trợ, Lạc Truy Phong cùng Sở Hoài sức mạnh so với ba huynh đệ nhà Mộ Dung chỉ có hơn thành ra đã hơn một trăm chiêu cũng chưa lấy gì thủ thắng.
Bấy giờ một bóng trắng từ ngoài lướt tới quát
- là kẻ nào dám đánh hiền đệ ta
Nói rồi người ấy vung kiếm xông lại cùng với ba người giáp công, người ấy là Thanh Thiếu Tư, nguyên Thanh thiếu Tư ra ngoài tìm Sở hoài thì thấy một bọn người đang chạy tá hỏa, chàng bắt một người lại hỏi mới biết đang có đánh nhau ngoài thành cho nên mới nhanh chóng đến xem, quả nhiên thấy Sở Hoài đang đánh nhau liền xông lại giúp, Hạng Bá giận giữ quát
- lũ chúng bay sao lại không nói đạo lý đến thế
Tuy rằng nói như thế nhưng sức đang cầm đồng với ba người lại có thêm Thanh Thiếu Tư sức mạnh ghê gớm cùng trợ chiến thành thử chỉ hơn hai chục chiêu nữa đã dần đuối sức.
Hạng Bá chợt gầm lên một tiếng quét ngang một chiêu gọi là Thần Long bái vĩ đánh dạt cả 4 người ra sau mấy trượng.
Hạng Bá cười nói
- bốn kẻ các ngươi thật là giỏi lắm, nhưng thôi hôm nay ta vui vẻ nên chưa thèm giết để khi khác lại tìm các ngươi chơi đùa
Sở Hoài thấy hắn định có bụng bỏ chạy liền quát
- lão tặc này chạy đi đâu đền mạng cho em ta
Nói rồi nhảy xổ tới, Hạng Bá toan bỏ đi rồi thấy Sở Hoài nhào đến trên tay y đang cầm ngang cây kích liền hất một cái thanh kích bay ra đánh vào đao Sở Hoài làm cho Sở Hoài chệnh choạng phải lùi lại hơn chục bước, thanh kích cũng quay ngược lại trở về tay Hạng Bá.
Hạng Bá quay người bước đi, đi nhanh như chạy chỉ một thoãng đã khuất đi đâu không rõ, Sở Hoài lại gượng sức định xông đến thì Lạc Truy Phong can lại nói
- huynh đệ chớ có đuổi theo, người này còn chưa dùng hết sức đâu, hôm nay chúng ta không có ai bị thương đã là may lắm rồi.
Bấy giờ mấy người mời nhận ra nhau, Lạc Anh trông thấy Thanh Thiếu Tư thì mừng lắm bèn chạy lại
- Thanh đại ca, đai ca hãy còn sống ư
Thanh Thiếu Tư ngạc nhiên nói
- là Lạc cô nương, còn ngươi nữa LẠc Truy Phong đây mà
Lạc Truy Phong cười nói
- quả là hữu duyên gặp được ngươi ở đây
Lạc Truy Phong lại nhìn Sở Hoài, tuy bộ dạng đã khác xưa nhiều lắm nhưng thế xử đao cũng như hình dáng thì vẫn còn ngờ ngợ nhớ ra được.
LẠc Truy Phong nói
- ngươi ắt là Sở Hoài, còn nhớ ra ta chăng
Sở Hoài gật đầu đáp
- chính thế, gặp được ngươi ở đây cũng là may lắm, đa tạ ban nãy ra tay tương trợ
Thanh Thiếu Tư vui vẻ lắm lại đưa cả mọi người về chỗ Hoa Khấu, Lạc anh gặp lại Lý Mạt vội reo lên
- Lý tỷ tỷ, tỷ tỷ vẫn khỏe mạnh ư
Lý Mạt dịu dàng cười nói
- là Lạc Anh muội muội đây mà, ta còn khỏe lắm
Rồi Lạt Mạt đem chuyện mình và Thanh thiếu Tư kể lại một lượt, Lạc Anh hai mắt sáng rực vô cùng ái mộ hai người.
Bọn Lạc Truy Phong, Thanh Thiếu Tư, Sở Hoài ngồi riêng một chỗ, Lạc Truy Phong nói
- gần đây tại hạ nghe đồn gã ác tặc này làm điều càn quấy giết hại nhiều nhân sĩ võ lâm cho nên mới đến đại hội anh hùng, nào ngờ ở đây ngoài hai vị ra chẳng có lấy một người tài giỏi so với y chẳng phải đối thủ.
Như vừa rồi giao đấu tại hạ thấy người ấy còn chưa dùng hết thực lực cứ như chỉ là dùng chúng ta đùa bỡn ấy thôi
Thanh Thiếu Tư cùng Sở Hoài thở dài cũng biết là như thế, Sở Hoài nói
- ta với hắn còn thù cũ phải tính toán, nay dù hắn có mạnh cơ nào ta cũng phải truy sát mới được
Lạc Truy Phong xua tay nói
- không nên, nay thiết nghĩ ta nên đến Bôn Lôi thành để thương nghị cùng Lôi thành chủ, để ông ta đứng ra chủ trì võ lâm sau đó cùng nhau hiệp lực mới có thể đánh với Hạng Bá được
Sở Hoài than
- thế thì bao giờ mới xong việc
Thanh Thiếu Tư an ủi
- ta thấy Lạc Truy Phong nói đúng lắm, với sức mấy chúng ta sao có thể là đối thủ của y, hơn nữa e là sự này còn chưa dừng lại, Hạng Bá lần này khiêu chiến quần hùng, nếu đã là như thế hẳn các vị anh hùng khác cũng lọt vào mắt y, y sẽ tìm diệt các vị ấy
Lạc Truy Phong cũng tán đồng rồi nói
- tại hạ cùng Lôi thành chủ là chỗ quen biết, nay ta khởi hành chỉ mấy ngày là đến được Bôn Lôi thành, tại hạ sẽ có lời nhờ thành chủ
Sở Hoài cuối cùng cũng bị thuyết phục, tối đó mọi người ăn uống no say, Thanh Thiếu Tư thấy Lạc Truy Phong khí độ hiên ngang, khi trước đã ước định nếu thoát ra khỏi Mộ Dung phủ sẽ kết nghĩ kim lang, nay đúng là như thế liền nói
- Lạc huynh đệ còn nhớ khi trước tại Mộ Dung phủ đã nói gì với ta hay không
Lạc Truy Phong giận chân nói
- đáng trách đáng trách, suýt nữa thì ta quên mất chuyện ấy, nay đã cùng nhau vượt khỏi gian truân xin giữ cái lời ấy, không biết Thanh huynh đệ có bằng lòng hay chăng
Thanh Thiếu Tư nói
- sao lại không bằng lòng cho được, ta cùng Sở hoài đã kết nghĩa huynh đệ với nhau, nay có thêm cả huynh nữa thì thật phải lắm
Sở Hoài cũng cảm tạ ban sáng Lạc Truy Phong đã ra tay tương trợ cho nên đồng ý ngay, thế là cả ba lại làm lễ kết nghĩ kim lang, Lạc Truy Phong bấy giờ hai mươi tám tuổi cho nên là nhị ca, còn Sở Hoài vẫn là tiểu đệ. Hôm ấy mấy người uống rượu đến khuya mới thôi cả ba trong lòng hết sức phấn khởi.