Tuyết bay đầy trời gió bắc vù vù thổi như cắt vào da thịt, một người đột nón tơi dắt ngựa vác kích đi đến trước tửu quán, y buộc ngựa lại tàu rồi mở cửa bước vào trong.
Bên trong rất nhiều người đang ngồi quây quần lại bên bếp lửa, người kia cũng tìm một chỗ ấm áp ngồi vào giơ hai bàn tay rét mướt lên sưởi ấm. Một người đột nhiên nói
- Chủ quán, bọn cẩu Liêu sắp đánh đến rồi lão có rời đi chăng
Chủ quán hớt hải chạy ra
- đại hiệp chuyện này là thật ư
Một người khác thở dài nói
- đúng thế chúng tôi mới từ ngoài quan ải trở về, đại quân ta thua liên tiếp ba trận, hiện giờ đang rút binh, chỉ mai đây bọn cẩu Liêu sẽ đánh đến
Một người khác lại nói
- thế thì đại Tống ta nguy mất, không biết triều đình có cử quân cứu viện đến không, Nhạn Môn Quan thất thủ thì cẩu Liêu sẽ đánh vào trung nguyên
Mọi người ai nấy đều lo lắng lắm, chợt bên ngoài có người mở cửa, bấy giờ trời đã xẩm tối, một người từ bên ngoài đi vào, người ấy mặt mày thanh tú tuy mặc y phục của nam nhân nhưng nhìn qua đã đủ biết là nữ nhân cải trang.
Người ấy hình như đã nghe thấy chuyện bèn xen vào nói
- dù cho triều đình không cử cứu viện thì bọn nhân sĩ giang hồ chúng ta cũng nên tiếp ứng chứ
Một người bật cười nói
- tiểu thư ơi, ngươi cải trang tệ quá, rõ là một thiếu nữ xinh đẹp mà, sao không về nhà với phụ mẫu, hay là theo ta cũng được ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu
Người ấy vừa nói đùa xong thì cả bọn đều cười ầm lên khiến cho nữ tử kia ngượng đỏ cả mặt, tuy vậy nàng tỏ ra tức giận mà quát
- ô hay, nam nhi và nữ nhân có khác gì nhau, ta đều là người đại Tống sao không lấy da ngựa bọc thây báo đền ân nước, ta có cái khí khái ây còn hơn tất cả nam nhân các người.
Người kia thấy mình bị khinh khi cũng tức giận quát
- cái con nhãi này thật là láo quá, ngươi còn nói nữa thì để ta cho một bạt tai
Nữ tử kia thấy mình đã thắng lí liền nói tiếp
- đánh một nữ nhân như ta phỏng có ích gì, sao không để dành sức mà đánh bọn liêu cẩu
Người kia giận lắm nhảy ra khỏi bàn xông lại toan giáo huấn nữ tử, nào ngờ vừa đi đến trước mặt thấy nữ tử tuốt kiếm chĩa ngay vào trước cổ họng, chiêu ấy thật là nhanh lắm, người kia hơi hoảng ấp úng nói
- ngươi…ngươi
Nữ tử chàu mày nói
- cái quân rùa đen ươn hèn, mới đó mà đã sợ, chẳng may mà gặp bọn Liêu cẩu bảo ngươi quỳ xuống gọi gia gia chắc ngươi cũng làm theo phỏng
Ngươi kia đang bị lưỡi kiếm uy hiếp không dám phản kháng, chỉ có mấy người khác cùng bọn thì giận giữ đứng cả dậy mang khí giới ra quát
- cái con nhãi này láo quá, hôm nay bọn ông sẽ bắt ngươi về làm thiếp
Nói rồi mấy người nhảy vào vung đao giơ kiếm mà đâm chém.
Nữ tử xoay người một cái đã tránh được cả, y xoay ngang lưỡi kiếm vả ngay vào mặt mỗi người một cái, chiêu kiếm ấy thật là mau lẹ khiến cho cả ba người phải bật ngửa ra sau trên mặt còn hằn lên một vệt dài của lưỡi kiếm.
Nữ tử cười nói
- là ta đánh giá bọn bay cao quá, chứ phải lũ chúng bay có ra ngoài chiến trận cũng chỉ nửa lưỡi gươm của liêu cẩu đã chết cả rồi
Bọn người kia kể có tám chín người nhưng thấy ba tay đầu lĩnh đã nhẹ nhàng bị đánh bại thành thử không dám xông ra, cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại nữa, cả bọn kéo nhau đi hết.
Lúc này chỉ có một người ngồi ở gần lò sưởi bên cạnh có một cây kích to, nữ từ vừa rồi mới trị được một bọn người cho nên ra chiều hống hách, nàng tiến lại gần người kia nói
- ngươi với bọn chúng không phải đồng bọn hay sao
Người kia vẫn gắp thịt uống rượu mà không trả lời, nữ tử giwo tya cầm lấy cây kích định nhấc lên xem nặng ra sao nào ngờ không lay chuyển được thành thử cũng hơi sợ biết rằng người này thân thủ bất phàm không nên làm phiền y nữa.
Nữ tử ngồi xuống gọi nửa cân rượu với một bát thịt ra vẻ như một hán tử giang hồ vậy, nàng vừa ăn uống vừa quan sát người kia rất tỉ mỉ, người ấy độ hai lăm hai sáu tuổi thân thể cường tráng tóc búi sau đầu mặt mày nhẵn nhụi lại toát ra được cái khí khái khác xa người thường.
Một lúc sau người ấy ăn xong liền đặt trên bàn chút bạc lẻ rồi vác kích đội nón đi ra khỏi quán rượu, bấy giờ bên ngoài trời đã tối rồi lại đổ tuyết lớn chẳng rõ người ấy sẽ đi đâu, nữ tử vội trả tiền rồi chạy ra ngoài đi theo.
Ra đến ngoài cửa thấy người kia tháo cương ngựa, vừa rồi trước khi đi vào nữ tử đã trông thấy con ngựa ấy toàn thân đen nháy bốn chân có lông trắng tên gọi là Ô Vân Đạp Tuyết, con ngựa thân hình khôi vĩ hơn xa ngựa thường chưa rõ là của người nào bây giờ biết được chủ nhân của nó quả là người ngựa rất hợp nhau.
Nữ tử cố bắt chuyện nói
- này vị huynh đài tên gọi là gì
Người kia đáp
- ta họ Hạng tên là Bá
Nữ tử cười nói
- cái tên ấy khí phách lắm
Hạng Bá lúc này mới để ý nữ tử, nàng mi thanh mục tú làn da trắng như tuyết thật là xinh đẹp, Hạng Bá hỏi
- tên ấy lấy gì làm khí phách
Nữ tử cười nói
- họ Hạng tức là dòng dõi Tây Sở Bá Vương, tên lại là Bá thì không khí phách sao được
Hạng Bá nghe nàng nói cũng phải bật cười, song chàng cũng chẳng nói gì nữa, nữ tử hơi khó chịu, rõ ràng nàng đã hỏi tên y cớ sao y không hỏi ngược lại, nàng bèn nói
- này sao ngươi vô lễ thế, ta đã hỏi tên ngươi sao người không khách khí gì cả
Hạng Bá nhảy lên ngựa cười nói
- nếu ngươi muốn cho ta biết thì đã nói rồi
Đoạn chàng phóng ngựa đi thẳng, con ngựa ấy chỉ thoáng cái chớp mắt đã đi xa đến mấy trượng, nữ tử sợ rằng mình không nói ra e là không khi nào có thể gặp lại bèn hét lớn
- ta tên là Thục Doanh
Hạng Bá bấy giờ đã đi xa lắm nhưng cái tên ấy thì vẫn nghe rõ mồn một, chàng liền lẩm nhẩm cho khỏi quên
- Thục Doanh, Thục Doanh
Mấy hôm sau Hạng Bá đã đến ngoài Nhạn Môn Quan, quan trấn ải thấy y muốn ra ngoài thì vội cản lại nói
- không được bọn Liêu cẩu sắp đến rồi, chỉ một vài hôm nữa sẽ kéo đại binh đến ngay
Hạng Bá liền nói
- quan nhân chớ lo, tôi đi chuyến nay chính là muốn dùng thân báo quốc, một mình tôi e khó làm nên sự nhưng nhất quyết giữ được chân địch đến năm ngày, tôi dành năm ngày ấy cho ngài chuẩn bị binh lực ứng phó. Chỉ mong tôi chết đi sẽ lưu danh thiên cổ ấy thôi
Quan trấn ái nghe nói thì không khỏi cảm động chắp tay nói
- được như thế thì chúng tôi biết ơn lắm, tráng sĩ hãy bảo trọng
Nói rồi sai người mở cửa quan cho Hạng Bá cưỡi ngựa đi ra, đoàn binh lính trông thấy hai ai cũng cất tiếng hát tiễn Hạng Bá ra đi.
Hạng Bá duổi ngựa đi được một ngày đến một chỗ gọi là Thập Nhân Lộ, đấy là một cái hẻm núi đúng như tên gọi bề ngang chỉ độ mười người đi được đúng là một nơi hiểm địa một người chấn giữ vạn người khó qua.
Hạng Bá chọn một chỗ thật tốt để dừng chân, chàng vuốt ve con ngựa nói
- Huyền Ảnh ơi là Huyền Ảnh, phen này tao chẳng thế sống được, tao sẽ tháo cương cho mày rời đi
Nói rồi Hạng Bá tháo hết yên cương ra rồi xua Huyền Ảnh đi nhưng con ngựa chỉ hí dài mấy tiếng hai vó trước chồm lên chứ không muốn bỏ đi, Hạng Bá cười nói
- người ta nói giống vật không còn nào trung thành bằng khuyển mã quả thật nay ta đã được tường chuyện ấy, nếu đã là như vậy thì hai ta cùng sống cùng chết, đến kiếp sau mong được làm huynh đệ cùng mày.
Huyền Ảnh cào vó xuống đấy lấy đầu dụi vào lưng Hạng Bá, Hạng Bá sắp lại yên cương rồi đốt lửa ngồi xuống, con Huyền Ảnh cũng nằm ngay bên cạnh.
Ngày hôm sau thấy đất đá rung chuyển Hạng Bá biết rằng đại quân liêu quốc sắp đến chẳng còn cách bao xa nữa, chỉ một chốc đã thấy phía xa khói bụi ngút trời cờ bay phấp phới, Hạng Bá cưỡi lên ngựa vỗ vào cổ nó mà nói
- Huyền Ảnh ơi, ngày này đã đến rồi, tao với mày cùng gắng sức nhé.
Con ngựa tung vó hí lên rồi phi tới trước, Hạng Bá múa tít cây kích trên tay, tướng liêu trông thấy có một người một ngựa phi đến thì hạ lệnh dừng lại, tưởng liêu quát to
- người kia là ai
Hạng Bá không trả lời múa kích xông đến, ngựa Huyền Ảnh chạy nhanh như thiểm điện chỉ một chốc đã đến trước quân khoảng cách ấy là gần quá tướng liêu không kịp hạ lệnh phóng tiễn. Ngựa Huyền Hảnh chồm đến nhảy qua bọn giáp bình xông vào trung quân.
Hạng Bá múa kích vun vút đánh dạt hết cả đi đến đâu quân lính kinh hãi rẽ ra đến đấy, tướng Liêu hoảng hốt sai mấy người tâm phúc ra chặn đánh nào ngờ Hạng Bá chỉ vung một kích đã giết đi hai tướng, Tướng Liêu kinh hãi định quay đầu bỏ chạy thì đã bị kích trong tay Hạng Bá đâm chết.
Bấy giờ quân mất tướng kéo nhau bỏ chạy, Hạng Bá tha hồ tàn sát giết đến đỏ mắt xác địch chất thành hai đống dài độ nửa dặm mới hết.
Tuy đã giết được tướng Liêu nhưng đấy là Tiền quân đi trước chỉ độ năm nghìn người, phía sau còn kị binh bộ binh trung quân kể đến mấy vạn nữa.
Hạng Bá đánh hết Tiền quân lại quay trở về chấn giữ hẻm núi
Đêm hôm ấy Hạng Bá tháo nhạc ngựa âm thầm đi đến đồn địch xem xét tình hình thế nào, chợt thấy mấy tay thám mã cũng đi tuần tiễu, Hạng Bá xông lên giết hết cả thành thử lúc sau đến tận ngoài trại địch mà không ai phát giác.
Hạng Bá nghĩ thầm
- bấy giờ quân địch không nấu cơm ăn thì cũng là nghỉ ngơi, ta nhân lúc này xông vào cướp trại thực là không gì bằng
Nghĩ rồi chàng phóng ngựa nhảy qua hàng rào xông vào trại địch mà đánh giết, quân lính đang lúc nghỉ ngơi nghe tiếng huyên náo chiêng la vội vào mặc giáp vác binh khí chạy ra thì thấy bên ngoài Hạng Bá một mình một ngựa đã giết được mấy chục người rồi lại phóng hỏa đốt luôn mấy trại chết không biết bao nhiêu mà kể, Hạng Bá xông xáo đánh từ đầu trại đến cuối trại rồi lại vọt qua hàng rào nhảy ra ngoài chạy đi mất, quân linh lúc ấy vội vàng dập lửa không còn hơi sức đâu mà đuổi theo nữa.
Cứ như thế ba ngày liên tiếp Hạng Bá cứ ban sáng thì chấn giữ ở Thập Nhân Lộ ban đêm lại đến cướp trại khiến quân Liêu khổ không sao kể xiết, lúc đang ăn cơm thì bị đánh giết lúc thì đang ngủ thì bị thiêu trại mà Hạng Bá cứ như một con mãnh hổ không sao cản được.
Đến ngày thứ tư thì quân Liêu chết đã không biết bao nhiêu mà kể nhưng Hạng Bá cũng trúng không ít vết thương
Trên mình mẩy đã có mười bốn chỗ bị tên bắn, con Huyền Ảnh cũng bị trúng tên, tối hôm đó lại bị đâm một giáo lúc chạy về đến Thập Nhân Lộ thì ruột đã trào hết ra ngoài.
Con Huyền Ảnh nằm rạp xuống đất, máu từ vết thương rỉ ra không ngớt, ba hôm nay nó đã dùng hết sức mình cùng chủ nhân xông pha biển gươm núi giáo đã trúng bao nhiêu vết thương, nhưng vết thương này nặng quá chắc nó không qua khỏi đêm nay được.
Con Huyền Ảnh hai mắt rưng rưng nó nhổm dậy họ họ nhìn Hạng Bá, Hạng Bá cũng chảy nước mắt, chàng xoa đầu nó nói
- Huyền Ảnh ơi Huyền Ảnh, mày thật là anh dũng lắm, mày ở dưới đó đợi tao, chắc mấy hôm nữa tao sẽ xuống với mày thôi, thôi mày đau đớn quá để tao tiễn mày một đoạn
Nói rồi chàng rút con dao ra nhằm tim con Huyền Ảnh mà đâm xuống, nó hí lên một tiếng dài rồi nằm im bất động, máu từ vết thương loang lổ trên nền tuyết trắng, chiến mã đã chết còn người anh hùng vẫn gắng gượng chiến đâu đến hơi thở cuối cùng.
Chợt phía sau có tiếng ngựa phi Hạng Bá cứ ngỡ là quân Tống đã tới nhưng mỗi lúc một gần tiếng chân ấy lại khiến chàng thất vọng bưởi vì chỉ có một con ngựa đang chạy đến mà thôi, Hạng Bá ngước trông hơi giật mình vì người ấy là Thúc Doanh.
Thúc Doanh cưỡi ngựa chạy đến thấy cảnh tượng ấy không khỏi đau buồn, Hạng Bá liền nói
- sao nàng lại đến đây
Thúc Doanh xuống ngựa đáp
- ta lấy thân mình báo quốc cũng giống như ngươi vậy
Hạng Bá lắc đầu nói
- nàng hãy về đi, đây không phải chuyện chơi
Thúc Doanh tuốt kiếm chỉ Hạng Bá nói
- ngươi đừng cậy là nam nhi mà khinh ta quá, Hoa Mộc Lan không phải nữ tử hay sao, ta cũng muốn giống như nàng trở thành anh hùng thiên cổ
Hạng Bá thấy nàng không giống nói đùa khí khái ấy còn hơn trăm nghìn nam nhân, chàng liền nói
- được rồi nếu thế cứ đi phía sau ta
Thúc Doanh cười nói
- nhìn bộ dạng ngươi xem có khác gì con nhìm không mà đòi đi trước ta, thôi để ta nhổ mũi tên cho ngươi đã.
Nói rồi nang cúi xuống lấy dao cắt mũi tên rồi dùng mũi dao khoét đầu tên ra, xong xuôi lại dùng dao hơ lửa rồi áp vào chỗ vết thương cầm máu, từ đầu chí cuối Hạng Bá không mảy may kêu một tiếng nào so với Hán Thọ đình hầu khi trước quả thực gan dạ không kém.
Thúc Doanh nói
- được rồi ngươi cứ đi sau ta, ta đi trước chém giết ngươi hãy yểm hộ ta
Nàng nói như thế để châm chọc Hạng Bá, quả nhiên Hạng Bá đã bật cười, chàng nhìn Thúc Doanh chợt gợn lên trong lòng một điều gì khác lạ, chàng nghĩ thầm
“ nàng ta cũng thật có cái đáng yêu, nếu như may mắn trở về thì ta nhất định…nhưng làm gì có cái ngày ấy, ta rồi sẽ chết, nàng ấy cũng sẽ chết, chỉ có hai người sao đối địch lại được mấy vạn quân”
Nghĩ rồi chàng thở dài một hơi, Thúc Doanh lại trêu đùa
- nam nhi đại trượng phu sao lại thở dài như đàn bà thế
Hạng Bá lại bật cười nói
- thôi, ta thua nàng, nàng thật có cái dũng của thiên hạ vô địch
Thúc Doanh cười nói
- thiên hạ vô địch thì chẳng đến nhưng mới rồi ta nhặt được cái này hay lắm
Nói rồi nàng lấy trong túi ra một tấm thẻ đồng bên trên có khắc số hai mươi lăm, đấy chính là Bôn Lôi lệnh của Lôi Chấn Thiên, Thúc Doanh nói
- ngươi có biết đây là cái gì không
Hạng Bá chẳng lạ gì thứ ấy nhưng trông vẻ mặt nàng đang hớn hở cho nên lắc đầu giả vờ chưa thấy bao giờ, Thúc doanh cười nói
- nghe nói đây là Bôn Lôi lệnh, số trên tấm thẻ là thứ hạng trên giang hồ, hai mươi lăm cũng khá cao đấy chứ
Hạng Bá tủm tỉm nói
- nàng lấy cái đó từ đâu
Thúc Doanh cười nói
- thú thực ta cũng không biết rõ cái này đâu, hôm trước đánh nhau với một gã cho nên lấy được, gã có nói ra đại khái như thế
Hạng Bá cười nói
- thế nàng có muốn được làm đệ nhất võ lâm hay chăng
Thúc Doanh cười đáp
- tất nhiên, mục tiêu của ta chính là vô địch thiên hạ, nếu như có được tấm thẻ số một thì hay biết mấy
Hạng Bá liền thò tay vào trong túi lấy ra một tấm thẻ đồng giống như thế đưa cho Thúc Doanh nói
- cho nàng đấy, nàng đổi cho ta tấm thẻ kia
Thúc Doanh cười nói
- hóa ra ngươi cũng có một cái, nhưng mà nếu số trên tấm thẻ của ngươi quá lớn ta sẽ không đổi đâu
Hạng Bá đáp
- nàng cứ yên tâm, ta trao đổi là có lợi cho nàng đấy
Thúc Doanh vẫn giữ khư khư tấm thẻ của mình rồi đưa tay chộp lấy tấm thẻ của Hạng Bá, nàng đưa lên nhìn thì giật mình kinh ngạc nói không ra lời, Hạng Bá thấy thế không nhìn được bật cười thành tiếng, Thúc Doanh mất một hồi chấn tĩnh mới ấp úng nói
- cái gì… cái này thực là của ngươi…vậy ngươi là thiên hạ vô địch hay chăng
Hạng Bá cười nói
- chính thế, vậy thì nàng có đổi hay không
Thúc Doanh chép miệng nói
- đôi thì cũng được đấy nhưng tấm thẻ này thì có lợi gì hơn chăng
Hạng Bá đáp
- sao lại không có lợi được, nàng đem tấm thẻ của ta đến Bôn Lôi Thành lĩnh thưởng, nhiều thì được một nghìn lạng bạc, ít thì cũng tám trăm, nếu người ta không đưa cho nàng thì đến tìm ta để ta đòi cho.
Thúc Doanh nghe nói thì mắt sáng như sao
- thật là được như thế, vậy thì ta đổi, cho ngươi tấm thẻ này
Nói rồi nàng đưa cho Hạng Bá tấm thẻ số hai lăm, hai người ngồi lại bên đống lửa nói chuyện thật là vui vẻ