Tiếu Ban lại hỏi
- thế thằng nhãi ấy thua có xấu mặt không
Sở Hoài nói
- ta chặt hắn ra làm hai đoạn rồi, từ này ông sẽ lên thay vị trí ấy của hắn
Tiếu Ban giật mình nói
- cái gì
Rồi lão đứng ngẩn ra một lúc mới thở dài ngồi xuống, vừa ngồi xuống lại cười to rồi nói
- phải lắm phải lắm giết hắn càng hay, có điều Lôi thành chủ đã chết rồi từ nay làm gì còn phát ra Bôn Lôi lệnh nữa
Tiếu Ban thấy Sở Hoài sức mạnh như thế cũng lấy làm cảm phục lắm, bản thân lão trên mạn phương bắc này chuyên làm những chuyện giết người ai nghe nói cũng sợ thế nhưng lần này Sở Hoài với lão nói chuyện cũng không cảm thấy con người này xấu xa chút nào chỉ có chiều nóng tính như Trương Phi mà thôi, con người mà đã nóng tính thì dễ gây ra những chuyện không hay, có lẽ cũng bởi vậy mà người ta cho rằng Tiếu Ban là một người xấu.
Ba người ăn uống xong thì lăn ra ngủ, tấm da hổ phơi trên cành cây, gió thổi mùi hổ đi thành ra trong mấy chục dặm dã thú nào hít được mùi hổ đều không dám lại gần cho nên ba người ngủ yên tâm lắm.
Sớm hôm sau Sở Hoài dậy trước nhất rồi đánh thức Thanh Thiếu Tư, hai người sắp sửa lên ngựa chuẩn bị đi tìm bọn Hoa Khấu, lúc ấy Tiếu Ban vẫn ngủ như chết tiếng ngáy như sấm nên hai người cũng không làm phiền lão nữa cứ vậy rời đi mà thôi.
Hai người dong ngựa đi được hơn một ngày thì đến một thị trấn, Sở Hoài kiếm một quán trọ vừa hay thấy bọn Hoa Khấu, Lý Mạt, Như Ngọc đều ở trong quán trọ. Như Ngọc trông thấy Sở Hoài liền chạy lại ôm trầm lấy hắn mừng quá khóc không thành tiếng, Lý Mạt cũng đỡ Thanh Thiếu Tư vào trong, cả bọn mừng rỡ lắm.
Sở Hoài mới nói
- mọi người có thể yên tâm quay lại thành LẠc Dương rồi, Phương Tâm Bệnh đã bị hai chúng ta liên thủ giết chết
Hoa Khấu tuy cũng có chút mừng nhưng dù gì cũng là sư huynh đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau thành ra trong lòng chưa biết nên vui hay nên buồn, chàng thở dài nói
- xưa kia tình cảm huynh đệ tốt biết nhường nào, vậy mà nay lại thành ra như vậy, âu cũng là do số phận.
Sở Hoài nói
- nay mọi người trở về đó nhỡ giữ gìn sức khỏe, ta và Như Ngọc có lẽ sẽ chọn một nơi thâm sơn cùng cốc để sống không trở về chốn phồn hoa đô thị nữa.
Thanh Thiếu Tư cũng nói
- ta có lẽ cũng nên như thế có điều chuyện thương thế vẫn là phải nhờ Hoa thần y cứu cho mới được
Hoa Khấu gãi đầu nói
- ấy chết, huynh đừng gọi ta là thần y nữa, ta cũng chỉ là người bình thường không có hai huynh e là cũng chẳng sống được đến bây giờ.
Năm người cười nói một hồi lâu, mãi sau Thanh Thiếu Tư mới nói
- qua chuyện này tại hạ mạo muội muốn kết nghĩa huynh đệ với hai vị không biết có được hay chăng
Sở Hoài cười nói
- được như thế thì còn gì hơn
Hoa Khấu ậm ừ nói
- tại hạ chẳng phải người trong giang hồ như thế có chiều không tiện cho hai vị
Thanh Thiếu Tư cùng Sở Hoài hơi ngạc nhiên, cứ ngỡ rằng Hoa Khấu sẽ đồng ý nào ngờ y lại ra chiều thoái thác, Lý Mạt và Như Ngọc cũng cố nói vào nhưng Hoa Khấu vẫn nhất nhất như vậy, cuối cùng mọi người cũng đành thôi không khuyên giải nữa chỉ có Thanh Thiếu Tư và Sở Hoài kết bái huynh đệ với nhau.
Thanh Thiếu Tư năm nay đã ba mươi tuổi cho nên làm đại ca, Sở Hoài hai mươi lăm tuổi chính là tiểu đệ, cả hai người cùng khấn vái trời đất nguyện cùng hưởng vinh nhục coi nhau như anh em trong nhà.
Kết bái xong Thanh Thiếu Tư mới hỏi
- hiện giờ đại ca phải đi theo Hoa Thần y về Bắc Kinh trị bệnh, hiền đệ đến đâu thì gửi thư tín cho đại ca, khi nào có dịp sẽ đến thăm hiền đệ.
Sở Hoài cũng nói
- đại ca đi chuyến này nhớ giũ gìn sức khỏe, tiểu đệ nhất định sẽ thư từ thường xuyên, có dịp anh em ta lại gặp nhau trò chuyện
Nói rồi hai bên tạm biệt rời đi.
Sở Hoài cùng với Như Ngọc dong ngựa đi về phương bắc càng đi càng đến gần Mộ Dung phủ, Sở Hoài mới nói đến chuyện khi xưa
- Như Ngọc ta chưa kể cho nàng nghe về chuyện của ta
Như Ngọc ngạc nhiên nói
- phải đó, Sở Hoài hãy kể cho muội nghe về thân thế của huynh đi
Sở Hoài thở dài nói
- nói lại chuyện xưa không khỏi khiến cho ta phiền lòng, có điều muội là người ta thương yêu nhất ta cũng nên cho muội biết
Sở Hoài nói tiếp
- kì thực ta họ Mộ Dung, ở đất bắc yên này gia tộc Mộ Dung có trọng vọng lắm
Như Ngọc ồ lên một tiếng nói
- ra là thế, muội có nghe nhắc đến phương bắc có họ Mộ Dung thanh thế cực kì lớn
Sở Hoài nói
- phải rồi, có điều gia tộc ta mang trong mình một thứ gọi là cuồng huyết, cuồng huyết khiến cho mỗi người đều có khả năng bộc phát dã tính sức mạnh cường đại nhiều lần, cho nên phải lấy người trong họ mới có thể giữ được dòng máu ấy mãi. Cha mẹ ta là anh em ruột trong nhà, cũng bởi thế thường sinh con dị tướng, ta cũng là một trong số ấy từ khi sinh ra đã không có tay phải. Cha ta sai người đem chôn sống ta, cũng may mẹ ta nhân lúc cha không để ý sai tâm phúc đào ta lên đem vào một nơi bí mật nuôi dưỡng. Sau này ta đã giết chết cha ta để báo cái thù ấy.
Như Ngọc nghe Sở Hoài nói mà trong lòng nghẹn ngào thật không ngờ hắn phải chịu khổ sở đến như vậy, nàng dong ngựa đi sóng đôi với Sở Hoài rồi đưa tay nắm lấy tay hắn mà nói
- Sở Hoài huynh hãy yên tâm, từ nay chúng ta sẽ sống một cuộc sống cho chính mình định đoạt không còn bị kẻ nào khống chế nữa
Sở Hoài khẽ gật đầu lại nói
- ta còn một người đệ đệ nữa đệ ấy tên là Tiêu Việt, đệ ấy với ta thân nhau lắm, ta cũng muốn có dịp đưa muội đến gặp đệ ấy coi như ra mắt người trong nhà.
Như Ngọc nói
- phải lắm, nay chúng ta cũng đang ở đất ấy chỉ cần huynh muốn thì chúng ta hãy đi gặp đệ đệ của huynh
Hai người cứ thế dong duổi mãi cuối cùng thấy một căn miếu liền đi vào tránh tuyết, Sở Hoài nhìn căn miếu thở dài nói
- căn miếu này khi trước là nơi lần đầu ta gặp năm vị đại ca ở đây, vật còn đó mà người nay đã âm dương cách biệt
Như Ngọc nhóm một nhóm lửa, hai người quấn lại gần nhau kề bên đống lửa thật là ấm áp.
Hôm sau hai người tỉnh dậy thấy tuyết cũng ngừng rơi Sở Hoài nghe bụng mình kêu òng ọc hẳn là do hôm qua chưa ăn gì nên đói lắm, hắn quay sang nhìn Như Ngọc thấy nàng vẫn đang ngủ hàng mi rủ xuống có khác nào rèn châu, Sở Hoài bất giác kề môi hôn lên má nàng một cái trong lòng bỗng dưng rộn rạo.
Sở Hoài cười tươi , hắn hạnh phúc lắm không ngờ có một ngày lại được một người con gái xinh đẹp như thế này bầu bạn trên đời thật không còn gì vui thú hơn nữa. Bấy giờ bên ngoài đột nhiên có tiếng người nói chuyện xì xào mỗi lúc một to dần, được một hồi đã đến trước miếu, một người nói
- ta đi đã mấy ngày thôi vào miếu ngày nghỉ cái đã
Nói rồi cả bọn đi vào trong, Sở Hoài cũng đánh thức Như Ngọc dậy vì chưa rõ bọn người này tốt xấu ra sao cho nên muốn rời đi ngay. Mấy người kia mở cửa đi vào chợt trông thấy Sở Hoài có người hoảng sợ quỳ thụp xuống nói
- xin hãy tha mạng.
Bọn còn lại hơi ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì người kia lại nói tiếp
- chuyện khi trước ấy là do lão gia chớ không can hệ gì đến bọn tiểu nhân, công tử đã giết lão gia rồi xin đừng hại đến chúng tiểu nhân làm gì
Bấy giờ lại có người nhận ra Sở Hoài, một người rồi hai người cuối cùng cả bọn hơn mười người cùng quỳ xuống. Hóa ra khi trước Sở Hoài, Lạc Truy Phong, Thanh Thiếu Tư đại náo Mộ Dung phủ một trận có bọn hạ nhân chứng kiến, tuy rằng sau này diện mạo Sở Hoài đã thay đổi nhiều nhưng có người tinh mắt vẫn nhận ra.
Sở Hoài cũng chưa nghĩ ra chuyện khi trước hơi ái ngại cũng nói
- ta có làm gì để hại các ngươi, sao lại nói quàng nói xiên gì thế
Người kia không biết Sở Hoài nói thật cứ ngỡ hắn còn đang bỡn cợt nên mới nói
- công tử, chúng tiểu nhân bây giờ đã không còn là người Mộ Dung phủ nữa, xin hãy tha cho
Bấy giờ Sở Hoài mới hiểu ra liền ồ lên một tiếng rồi nói
- phải rồi, các ngươi bỏ cái nơi ấy đi cũng đúng lắm
Người kia nói
- chẳng phải chúng tôi bỏ đi mà là Mộ Dung Phủ không còn nữa rồi
Sở Hoài hơi giật mình nói
- cái gì, thế là thế nào, sao lại không còn nữa
Người kia đáp
- nguyên mấy hôm trước có một người đến thách đấu với các vị công tử, một mình hắn đánh giết cả ba công tử thành ra Mộ Dung Phủ bây giờ cũng chẳng còn
Sở Hoài kinh hãi nói
- sao lại như thế, Tiêu Việt, chẳng lẽ Tiêu Việt đã…
Sở Hoài nói đến đây cũng không dám đụng đến chữ chết chỉ ngập ngừng, người kia gật đầu nói
- bẩm, cả ba vị công tử đều đã chết cả rồi, chúng tôi nghĩ đến tình cũ cho nên chôn cất cả ba vị đàng hoàng rồi mới rời đi.
Sở Hoài bần thần hai chân không đứng vững, cái tin ấy như tiếng sét đánh ngang tai, thật không ngờ chưa đến một năm xa cách mà người đệ đệ thân yêu với mình đã âm dương cách biệt, Sở Hoài gạt đi hai hàng nước mắt hỏi
- thế mộ đệ đệ ta ở đâu
Người kia nói
- phía tây phủ có một tòa núi, ở chỗ ấy là nơi an táng cho các vị tiên tổ họ Mộ Dung, chúng tôi cũng an táng cả ba vị ở đấy
Sở Hoài lại hỏi
- còn kẻ sát nhân kia lại là ai, các người mau đứng lên kể lại rõ rành cho ta nghe
Mấy người đồng thanh vâng một tiếng rồi đứng cả dậy đi hết vào trong miếu, người kia nói
- hôm ấy có một người phá cửa phủ đi vào không ai cản nổi, người ấy mình cao một trượng tay cầm một cây kích lớn mình khoác cẩm bào màu xanh tự xưng là Vạn Nhân Địch Hạng Bá. Người ấy đòi ba vị công tử ra tiếp kiến, các công tử đều mang binh khí ra đón đánh, người ấy chỉ một hồi đã đánh thắng cả ba vị công tử, sau cùng lại giết đi cả ba người. Chúng tiểu nhân sợ hãi đều chạy đi cả, sau nghĩ vì tình lại quay trở lại chôn cất ba vị công tử.
Sở Hoài lại hỏi
- thế người tên Hạng Bá ấy bây giờ đang ở đâu
Người kia lắc đầu nói
- người ấy sau khi ra tay sát hại ba vị công tử thì ngửa mặt lên trời cười nói rằng họ Mộ Dung cũng chưa phải mạnh chưa làm cho y đãnh đã tay, nói rồi lại rời đi, chúng tiểu nhân kinh hồn bạt vía làm gì có dám đi theo y nên chẳng biết y đi đâu
Sở Hoài nhắc đi nhắc lại cái Hạng Bá rồi đứng dậy chắp tay nói
- đa tạ các vị đã an táng đệ đệ tôi đàng hoàng, nay xin từ biệt tại đây
Nói rồi hắn dắt Như Ngọc đi về Mộ Dung phủ, ba hôm sau thì đến nơi, lại theo như người kia miêu tả tìm đến tông miếu nhà Mộ Dung, hắn đến chỗ ấy thấy ba nấm mồ mới đắp tuyết đã phủ kín cả, bên trên không có bia mộ gì ắt hẳn bên dưới mồ mả cũng chẳng có quan tài. Sở Hoài thầm than
- ôi dù gì anh em ta cũng là những bậc anh hùng cái thế một thời sao nay chết rồi lại khổ sở thế này
Hắn nhìn quanh thấy có một tảng đá lớn liền vần qua đặt ở giữa ba ngôi mộ rồi nói
- nay ta nào biết người trong mộ đích xác là ai, chỉ xin khắc lên cùng một tấm bia mà thôi
Nói rồi khắc tên cả ba người lên tấm đá ấy. Như Ngọc từ sau lưng ôm lấy Sở Hoài mà an ủi, Sở Hoài cũng nắm chặt lấy bàn tay của nàng, hai người đứng đó một hồi lâu rồi quay trở lại phủ.
Trong phủ tan hoang không một bóng người, hẳn là người kia vừa rời đi đám gia nhân đã vơ vét hết tiền bạc rồi đi cả, Mộ Dung gia danh chấn hôm nào bây giờ có khác gì nơi đồng không mông quạnh.
Chợt có tiếng quét sân lại có tiếng người kêu thán
- ôi Mộ Dung gia, Mộ Dung gia, khi xưa tiếng tăm lừng lẫy, giờ đây không một mống người
Sở Hoài dắt tay Như Ngọc đi theo tiếng hát ấy đến một khoảng sân rộng thấy có một ông lão đang quét sân, Sở Hoài liền hỏi
- ông lão này là ai sao chưa rời đi còn ở đây làm gì
Ông lão nhìn thấy hai người cũng hơi ngạc nhiên liền hỏi
- lão đây là quản gia, dù rằng đây chẳng còn ai nhưng chức phận của lão không thể rời được, hai người là khách lai vãng phương nào, chớ có vào đây mà càn quấy
Sở Hoài nói
- tôi đây chẳng dám nhận là người nhà Mộ Dung, chỉ nhận là ca ca của Tiêu Việt ấy thôi
Ông lão nghe nói thì giật mình, thần tình đang từ ôn hòa tự nhiên nổi giận hai mắt gườm gườm nhìn Sở hoài nói
- hóa ra là cái tên chết thừa, ngươi đã giết lão gia còn quay lại đây làm gì nữa
Nói rồi đột nhiên ông lão múa cái chổi đánh tới, nói đến là đến ngay cái chổi làm bằng tre lao vun vút đến, Sở Hoài giật mình bảo Như Ngọc lui lại còn mình giơ tay đỡ lấy cái chổi, ông lão kia tuy rằng đã độ bảy tám chục tuổi nhưng võ nghệ không phải tầm thường thân thủ nhanh nhẹn lắm, chỉ xuất ra mấy chiêu đã làm cho Sở Hoài trở tay không kịp bị đánh một cán chổi vào ngực.
Kì thực cũng là do Sở Hoài không muốn động thủ cho nên thanh đao sau lưng hắn còn chưa rút ra, cũng chỉ dùng tay chống đỡ chưa hoàn thủ chiêu nào, cán chổi ấy đánh vào bả vai Sở Hoài nhưng hắn cũng chẳng thấy đau lắm hẳn là do đôi phương cũng không dùng sức chỉ đến là dừng.
Hai người qua lại hơn trăm chiêu bấy giờ tuyết đã đổ dầy, ông lão cũng dừng lại nói
- thôi thôi, lão già rồi không phải đối thủ của ngươi. Nhưng ngươi quay lại đây để làm gì
Sở Hoài thở dài nói
- tôi định đến thăm Tiêu Việt nào ngờ giữa đường gặp bọn hạ nhân từ Mộ Dung phủ đi xuống liền kể lại chuyện này cho tôi nghe.
Ông lão chợt lại tức giận nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất quát
- bọn khốn khiếp, các công tử đối xử với bọn chúng không tệ nào ngờ ba vị ấy vừa chết bọn chúng đã lấy của bỏ đi, lão đây tuổi già sức yếu không cản được để cho Mộ Dung phủ tan hoang thế này
Sở Hoài ngạc nhiên nói
- sao mấy người ấy nói đã chôn cất các công tử đàng hoàng
Ông lão lại nhổ một miếng nữa rồi nói
- cái bọn súc sinh ấy nào có chôn cất gì, là lão đây đích thân đi chôn, bọn chúng còn định lật mả kiếm trác, may mà lão kịp thời đánh đuổi đi không thì không thì…
Lão nói đến đây thì cảm than lắm
- lão còn chưa khắc bia cho các bị công tử được, thật là không phải phép
Sở Hoài bèn nói
- lão yên tâm, khi nãy tôi đã khắc bia cho cả ba người rồi, có điều chỗ này không có cái bia đá nào đẹp chỉ có một tấm đá lớn, tôi cũng chẳng rõ dưới mộ mà người nào cho nên cả ba dùng chung một tấm
Lão già thở dài nói
- nhà này đã có ai coi ngươi ra gì mà ngươi làm được như thế cũng là tận tình lắm rồi.
Lão già thấy tuyết rơi đã nhiều trời cũng tối liền nói
- trời đã muộn xin vào trong ta thắp đèn đun ấm trà nóng
Sở Hoài cùng Như Ngọc theo lão vào nhà trong