Hai người nhanh chóng rời đi, dù biết rằng sẽ chẳng còn ai theo dấu mình nữa nhưng bao nhiêu năm qua sự cảnh giác đã ăn sâu vào trong tiềm thức của cả hai, họ vẫn luôn sợ rằng sẽ có kẻ bám đuôi mình.
Thanh Thiếu Tư lấy hai con ngựa cho cả hai cùng cưỡi rồi phóng đi mất, mãi đến tối muộn chợt chàng bỗng thấy trong người có cảm giác kì lạ, hai tay dường như mất đi toàn lực, rồi đến hai chân rồi đến cả người, Thanh Thiếu Tư đầu váng mắt hoa ngã nhào xuống ngựa, Lý Mạt vội dừng ngựa nhảy xuống ốm trầm lấy chàng lo lắng hỏi
- Thiếu Tư chàng sao rồi, có phải đã bị thương chăng
Thanh Thiếu Tư đầu óc vẫn tỉnh táo chỉ có điều toàn thân mất hết sức, chàng kinh hoàng nói
- ta, ta khó cử động quá, tay chân như bị phế đi vậy.
Lúc này chàng lại nhớ đến lọ thuốc của Hoa Khấu đưa cho, chàng bèn nói
- Tiểu Mạt, chắc là do lọ thuốc đó
Lý Mạt lúc này mới nhớ ra thứ thuốc mà chàng mới uống lúc giao chiến, nàng mới nói
- không phải đó là thuốc độc mà Yên Nam Phi bắt chàng uống ư
Thanh Thiêu Tư đáp
- không, lọ thuốc ấy là Hoa đại phu lúc cứu ta ra đã đưa cho, ngài ấy dặn khi nào gặp lúc cấp bách thì uống lọ thuốc ấy, ta uống vào quả nhiên thấy như thay da đổi thịt sức mạnh tăng tiến không ngừng cho nên trong mấy chiêu ngắn ngủi mới có thể đánh bại Yên Nam Phi, thế nhưng bây giờ không hiểu vì sao cả người ta không cử động được nữa.
Lý Mạt dù không hiểu y lý nhưng vẫn cố trấn an người thương
- có lẽ lúc đó chàng bộc phát sức mạnh quá độ cho nên bây giờ thuốc hết tác dụng cơ thể trở lại trạng thái bị thương, ta nên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.
Bấy giờ trời đã tối mịt nhìn bốn bề không thấy một đốm lửa nào chứng tỏ nơi này vắng vẻ không người, Lý Mạt khó khăn lắm mới vác được Thanh Thiếu Tư đặt lên yên ngựa còn mình thì cưỡi con ngựa còn lại dong Thanh Thiếu Tư phía sau, nàng đi được một hồi thì thấy một ngôi miếu nhỏ bèn vui mừng nói
- Thiếu Tư, phía trước có một căn miếu, đêm nay ta có thể nghỉ ở đó
Thanh Thiếu Tư chợt nói
- chớ có lại đó, nếu như ta còn sức thì mình vào đó được còn hiện giờ thì không nên
Lý MẠt ngạc nhiên nói
- sao lại như thế
Thanh Thiếu Tư đáp
- chỗ miếu hoang trong rừng thường là chốn bọn đạo tặc nghỉ ngơi, hiện giờ ta không bảo vệ được nàng cho nên đừng lại đó, trời cũng không mưa gió gì ta cứ kiếm một gốc cây to mà nghỉ là được.
Lý Mạt đành nghe theo, nàng liền dong ngựa đi tiếp một lúc nữa thấy có hai cây cổ thụ nằm sát nhau tạo thành một cái khe hẹp đủ cho hai người nằm được đúng là chỗ kì diệu của tạo hóa, Lý Mạt dong ngựa đến buộc cương chặt chẽ rồi đỡ Thanh Thiếu Tư xuống, bấy giờ Thanh Thiếu Tư đã cử động được đôi chút, chàng cũng có thể đi lại được nhưng giống như người bại liệt lâu năm tay chân run lẩy bẩy.
Lý Mạt đặt Thanh Thiếu Tư nằm dựa lưng vào gốc cây, nàng đánh lên một đống lửa rồi chăm chú xem xét thương thế của Thanh Thiếu Tư, trên người chàng có mấy vết chém ngoài da đã khô miệng cũng có nhiều chỗ bần tím nhưng tuyệt nhiên không lấy gì làm nghiêm trọng cớ sao cơ thể lại không cử động nổi.
Bấy giờ Thanh Thiếu Tư xuất hiện những cơn đau khắp mình mẩy, ban đầu chàng khẽ kêu nhưng ngày càng đau đớn lại như chết đi sống lại khiến Lý Mạt kình hoàng, nàng ôm chặt lấy Thanh Thiếu Tư
- Thiếu Tư chàng sao thế
Thanh Thiếu Tư mồ hôi tuôn ra như tắm lắc đầu nói
- ta cũng không rõ nhưng người ta đau lắm như bị dao cắt từng miếng vậy
Nói rồi chàng lại quằn quại kêu rên, Lý Mạt vốn là con nhà võ tuy rằng nàng không học đao kiếm nhưng huyệt đạo cũng có chút hiểu biết, nàng liền điểm lên hai huyệt ở đầu vai giúp Thanh Thiếu Tư bớt đau hơn tuy vậy cũng chỉ giảm đi hai ba phần chứ không đỡ bao nhiêu.
Thanh Thiếu Tư đau đớn một rồi rồi ngất lịm, Lý Mạt hoảng quá lay mãi nhưng không thấy Thanh Thiếu Tư tỉnh dậy nàng lại nhìn quanh nghĩ thầm
- thôi chết chỗ này lấy đâu ra thầy lang để chữa cho chàng, bây giờ biết làm thế nào đây.
Than chẳng bằng làm, nàng cố nhớ đường rồi vác Thanh Thiếu Tư lên ngựa đi về hướng thị trấn, mong rằng đến sáng có thể tới được chỗ ấy.
Đi hết một đếm đến khi mặt trời ló rạng Lý Mạt mới thấy có mấy người gánh hàng đi chợ, nàng đi theo mấy người ấy thì tới một thị trấn, hỏi đường tìm được một đại phu trong vùng.
Lý Mạt dong ngựa đi vào, hốt hoảng nói
- đại phu xin hãy cứu mạng.
Đại phu kia vội sai người nhà vực Thanh Thiếu Tư vào trong rồi bắt mạch thăm khám, Lý Mạt ngồi bên lo lắng mong sao đại phu kia có thể trị được, đại phu bắt mạch xong thì nói
- người này mạch tượng thật là khác thường, hiện giờ mạch đập chậm lắm bằng một phần tư người thường, hơi thở cũng yếu, môi thâm miệng khô ắt đã trúng phải độc dược.
Lý MẠt mới nói
- Hôm qua chàng có uống một loại nước thuốc ban đầu không hề gì sau chân tay mất sức được một lúc thì lên cơn đau đớn rồi ngất lịm đi.
Đại phu mới dò hỏi
- loại nước thuốc đó là loại gì
Lý MẠt lắc đầu nói
- tôi không được tường, cũng không biết chàng đã để chỗ nào
Đại phu vuốt râu thở dài nói
- thế thì khó rồi, nếu tôi biết được loại thuốc ấy may ra có thể chế được thuốc giải, nếu như dùng sai thuốc thì lợi bất cập hại, bây giờ cứ tạm cho uống nước phèn chua để làm dịu đã
Nói rồi đại phu sai người nhà mang nước pha phèn chua đem vào cho Thanh Thiếu Tư uống, được một lúc thì chàng tỉnh lại nhưng vẫn đau đớn lắm lại rên la không thôi, đại phu bấy giờ cũng hết cách chỉ nói uống nước phèn chua để trung hòa độc tính nhưng không chữa hẳn được.
Lý Mạt mới nghĩ
- Hoa đại phu ở thành Lạc Dương, nay ta nên đưa chàng tới đó may sao đến kịp thì ngài ấy ắt có cách chữa.
Rồi Lý MẠt không chần chừ sắp xếp đồ đạc mua một chiếc xe ngựa đưa Thanh Thiếu Tư đến thành Bắc Kinh, nguyên Lý Mạt trước khi rời khỏi phái Thanh Sơn có mang theo nhiều tài vật nên chi trả cũng dễ bằng không quả thật chẳng có cách nào cứu được Thanh Thiếu Tư.
Hai người đi độ nửa tháng, trên đường đi nàng cũng chăm sóc Thanh Thiếu Tư cẩn thận lắm, có điều chàng chỉ uống được nước phèn chua chứ không ăn được gì thành ra cả người tiều tụy gầy guốc xanh xao Lý Mạt trông mà chảy cả nước mắt.
Sau bao ngày cuối cùng hai người cũng đến được thành Lạc Dương, Lý Mạt lại hỏi người dân đến được chỗ Hao Khấu, chỗ ấy là một phủ đệ lớn lắm, Hoa Khấu ở đây cũng rất được trọng vọng, có lẽ gia tộc họ Hoa đã làm đại phu nhiều đời cho nên mới có một cơ ngơi lớn như thế này.
Đến trước phủ đệ Lý Mạt mới hỏi người canh cổng
- vị huynh đài cho hỏi đây có phải nhà của Hoa Khấu Hoa thần y hay chăng
Người gác cổng mới nói
- đích thị là như thế, cô nương có chuyện gì cần gặp thiếu gia nhà chúng tôi
Lý MẠt đem chuyện chữa bệnh ra nói thì người kia đáp
- thiếu gia thường ngày đều tới tiệm thuốc cách đây năm dặm, cô nương nên đưa người bệnh đến đó.
Lý MẠt lại dong xe đi theo hướng chỉ, hỏi qua mấy người đi đường nữa mới đến một tiệm thuốc lớn, Lý Mạt để xe bên ngoài đi vào trong vừa hay gặp Hoa Khấu lúc ấy đang bốc thuốc cho khách, Hoa Khấu trông thấy Lý Mạt thì ồ lên một tiếng rồi dừng tay nói
- phu nhân, sao phu nhận lại đến đây
Lý Mạt chắp tay vái một cái rồi nói
- đều là nhờ ơn đức của thần y cứu được chúng tôi, tôi thật không biết lấy gì để cảm tạ, có điều…
Hoa Khấu thấy điệu bộ Lý Mạt thật là thương tâm liền đoán ra có chuyện chẳng lành chàng mới hỏi
- có phải Thanh đại huynh đã uống lọ thuốc ấy
Lý MẠt gật đầu nói
- chính vì uống lọ thuốc ấy cho nên chúng tôi mới thoát nạn nhưng chẳng ngờ từ lúc uống thuốc đến nay Thiếu Tư đau đớn khôn cùng cũng chẳng đi lại được
Hoa Khấu vội gói thuốc cẩn thận đưa cho hạ nhân dặn do rồi cùng Lý Mạt đi ra chỗ xe ngựa, bấy giờ Thanh Thiếu Tư lại lên cơn đau rên la mãi không thôi, Hoa Khấu bắt mạch thấy không ổn vội sai hạ nhân đỡ Thanh Thiếu Tư vào nhà trong.
Hao Khấu lấy một lọ thuốc khác cho Thanh Thiếu Tư uống, một lúc sau thì chàng hết đau cũng tỉnh táo lại. Lý Mạt mừng rơi nước mặt nàng cảm tạ mãi không thôi rồi lại hỏi
- không biết chuyện này là thế nào
Hoa Khấu thở dài nói
- nguyên ta có một người sư đệ từ nhỏ lớn lên cùng nhau tình như thủ túc, người sư đệ ấy bẩm sinh mang tâm bệnh cho nên thân thể yếu đuối kém xa người thường, cứ tình hình ấy thì chẳng sống qua tuổi mười lăm. Cha ta cũng chính là sư phụ của hẳn cũng thương hắn như con ruột dùng đủ các loại thuốc cho nên mới kéo dài được thêm mươi năm nữa.
Sau này cha mất, ta cũng rất muốn cứu hắn, cuối cùng sau bao năm nghiêm cứu đã bào chế ra được một loại tiên dược có thể giúp người ta tăng cường thể chất hi vọng có thể chữa được căn bệnh quái ác kia cho sư đệ, lọ thuốc ta trao cho Thanh đại ca chính là thứ Tiên dược ấy.
Thứ thuốc ấy giúp người ta thúc đẩy hết tiềm năng ra bên ngoài, cũng vì thế mà sau khi thuốc hết tác dụng cơ thể sẽ hết sức trở nên kiệt quệ, khi ta đưa thuốc cho Thanh đại huynh đã quên không dặn kĩ liều lượng thành ra Thanh đại huynh đã uống gấp nhiều lần thông thường cho nên sức mạnh bộc phát quá ghê gớm mà tác dụng phụ cũng càng là nặng hơn gấp bội.
Cũng may hãy còn chưa phải nguy cấp lắm, chỉ độ hơn một tháng Thanh đại huynh ắt sẽ có thể trở lại bình thường.
Lý Mạt nghe nói hơn một tháng nữa Thanh Thiếu Tư sẽ khỏi thì cũng lấy làm mừng lại vái dài mấy cái đa tạ Hoa Khấu, Hoa Khấu cũng sai hạ nhân sắp xếp chỗ ở cho hai người ở tại tiệm thuốc để dễ bề chữa trị.
Quả nhiên sau khi tận tình chữa trị chỉ một tháng sau Thanh Thiếu Tư đã đi lại được bình thường nhưng thi thoảng lồng ngực vẫn còn âm ỉ đau chưa được khỏe mạnh như xưa.
Bữa ấy Lý Mạt đang dìu Thanh Thiếu Tư đi dạo ngoài sân tự nhiên nghe thấy tiếng người kêu gào chưa biết là bị làm sao đột nhiên thấy người nhà Hoa Khấu từ trong phòng chạy ra vẻ mặt vô cùng kinh hoàng, thế nhưng vừa chạy ra khỏi phòng được hai bước chợt phía sau có một bóng đen lao đến chụp ngay được người kia, bóng đen ấy chính là một người, hơn nữa lại là người vừa rồi kêu gào.
Người ấy chụp được hạ nhân thì ngoác mồm cắn vào cổ hạ nhân rồi hút đi huyết dịch thật là một cảnh tượng khủng khiếp, hạ nhân chỉ dãy lên được mấy cái rồi nằm im bất động, người kia càng hút cái xác càng teo đi đến một lúc sau thì chỉ còn lại một cái xác khô.
Thanh Thiếu Tư cùng Lý Mạt thất kinh vội chạy ra ngoài vừa lúc gặp Hoa Khấu đi vào, thấy hai người vẻ mặt kinh dị như vừa trải qua chuyện gì kinh khủng lắm, Hoa Khấu mới hỏi
- hai người có chuyện gì thế
Thanh Thiếu Tư chỉ tay vào trong nhà nói
- đằng kia có quái nhân hút máu người
Hoa Khấu cả kinh la một tiếng “thôi chết” rồi chạy vội vào trong, Thanh Thiếu Tư bèn ngăn lại
- thần y chớ vào kẻo gặp nguy đấy
Hoa Khấu không nói gì vẫn theo đường ấy mà chạy vào, Lý Mạt và Thanh Thiếu Tư ngạc nhiên lắm, lẽ ra định rời đi nhưng vì lo cho Hoa Khấu cho nên mới đi theo phía sau nhưng cách đến hơn mười trượng đề phòng có chuyện bất trắc còn tẩu thoát được.
Hoa Khấu chạy vào nhìn thấy cạnh tượng ấy vội chạy lại nói
- Sư đệ sao lại làm như thế
Người kia cười đáp
- cái thứ tiên dược mà huynh đưa cho đệ uống lâu khỏi quá, đệ thấy máu người vẫn là chữa trị nhanh hơn nhiều
Hoa Khấu quỳ xuống bên cái xác rưng rưng nói
- Tiểu Khả, là ta hại ngươi rồi.
Người kia cười nói
- chỉ là một đứa người hầu làm gì mà phải xót xa đến thế, từ giờ mỗi ngày đệ muốn uống máu một người, huynh hãy liệu đưa người đến cho đệ.
Hoa Khấu hai mắt từ đau thương chuyển thành giận dữ túm lấy cổ áo người kia nói
- đồ ác quỷ, nếu ngươi không phải sự đệ ta thì ta…
Nguyên chàng vốn là người lương thiện định nói rằng ta sẽ giết ngươi nhưng lời chưa ra đến miệng chợt thấy đi ngược lại đạo lí của mình cho nên không nói ra nữa, người kia thân thể cường tráng hơn lại dường như có sức mạnh lắm chỉ nhẹ nhàng đưa tay gạt một cái rồi túm ngược lại cổ áo Hoa Khấu nói
- huynh chớ có nhiều lời, nếu như huynh không phải sư huynh của đệ thì đệ cũng chẳng để huynh sống đâu thôi cứ như thế mà làm.
Thanh Thiếu Tư cùng Lý Mạt nấp sau cánh cửa sợ lắm không dám phát ra tiếng động, chợt Lý Mạt vấp chân một cái ngã nhoài ra trước, người kia trông thấy giật mình nói
- là kẻ nào thế
Vừa dứt lời hắn nhún chân mấy cái đã đi xa hơn chục trượng đến trước mặt Lý Mạt, Thanh Thiếu Tư thấy vậy sợ hắn làm hại Lý Mạt vội nhảy ra chặn trước mặt hắn nói
- ngươi đừng có làm bậy.
Người kia cười to
- hóa ra có hai con chuột nấp ở đây nghe lén, thế là vừa ý ta lắm, tối nay ta sẽ hút máu một đứa, ngày mai sẽ hút máu đứa còn lại.
Hoa Khấu vội chạy tới ngăn lại
- không được, hai người đó là khách của ta
Người kia cười nói
- huynh sợ ta uống máu bọn hạ nhân, nay có hai đứa khách này ta tạm tha cho bọn hạ nhân nhà huynh, lẽ ra huynh phải biết cám ơn ta kia chứ.
Hoa Khấu tức giận nói
- nếu ngươi còn làm xằng làm bậy thì có đừng trách ta.
Người kia quay mặt lại trừng trừng nhìn Hoa Khấu
- gớm nhỉ, dám dọa nạt ta kia à, rồi lúc nào hết người sẽ đến lượt ngươi đó
Nói đoạn hắn đá Hoa Khấu một cái lăn đi mấy vòng rồi mỗi tay túm lấy một người xách đi, chỉ nhảy mấy cái lại trở về phòng trói hai người lại đặt ở dưới đất.
Thanh Thiếu Tư cùng Lý Mạt mới trải qua những chuyện thập tử nhất sinh nay lại vướng vào chuyện này thật là khổ hết chỗ nói, người kia trông Thanh Thiếu Tư kĩ lắm rồi nói
- không lẽ ngươi cũng uống thứ thuốc ấy, ta nhìn bộ dạng ngươi giống như ta lắm
Thanh Thiếu Tư nhớ ngay đến thứ thần dược của Hoa Khấu liền nói
- đúng vậy, ta mới uống một lần mà phải chữa hơn một tháng nay mới nguôi ngoai phần nào
Người kia bật cười nói
- chữa làm quái gì đến một tháng, ngươi cứ hút máu lấy máu người là sẽ đỡ ngay, nhưng mà thôi, tối nay ngươi sẽ làm mồi cho ta còn gì mà chữa với chả không nữa.
Thanh Thiếu Tư cùng Lý Mạt nhìn nhau thầm than khổ, không ngờ qua bao nhiêu thăng trầm những tưởng sắp có thể cùng nhau sống những ngày vô lo vô nghĩ nào ngờ lại bị quái nhân này bắt làm mồi thật là khốn nạn thay.
Chợt phía ngoài có tiếng gió vù vù, người kia đứng dậy vẻ mặt cảnh giác nói một mình
- bọn khốn này sao lại đến được tận đây
Nói rồi hắn mở cửa chạy ra ngoài, Thanh Thiếu Tư biết rằng chỉ có lúc này may ra thoát được, chàng vội dùng ngón tay bấu dứt dây trói, dây này chỉ là dây thừng buộc ngựa nếu vào thể trạng tốt nhất chàng chỉ vận lực giật mạnh một cái là đứt ngay nhưng nay thân thể yếu nhược không tài nào làm thế được chỉ dùng móng tay cấu đứt từng chút một mà thôi.
Thanh Thiếu Tư cấu đến độ đầu ngón tay chảy máu mới thoát ra được, chàng lại cởi trói cho cả Lý Mạt rồi định rời đi, bỗng bên ngoài nghe tiếng đánh nhau loảng xoảng thành thử chưa dám đi ra, Thanh Thiếu Tư nhìn quanh căn phòng thấy trên bàn có một lọ thuốc nhỏ giống với lọ thuốc khi trước Hoa Khấu cho mình chàng cầm lên ngửi thử quả nhiên chính là nói, chàng liền nghĩ thầm
- nay ta đã hết sức, rủi phải rơi vào nghịch cảnh một lần nữa thì dùng thuốc này cũng cứu được Lý Mạt
Nghĩ rồi chàng giấu lọ thuốc vào trong người, Lý Mạt chọc một cái lỗ trên cửa nhìn ra thấy một người áo đen múa đao đánh với quái nhân, hai bên càng đánh càng kịch liệt chưa biết bên nào được thua, Thanh Thiếu Tư cũng trông ra lúc này biết là hai bên đang lúc giao chiến cầm đồng là cơ hội tốt nhất cho mình chạy thoát, chàng bèn mở cửa dẫn Lý Mạt đi ra, quả nhiên hai người ấy đánh nhau gấp lắm không có tâm trí nào nhận ra Thanh Thiếu Tư và Lý Mạt đã chạy thoát.
Hai người kia đang đánh nhau kịch liệt thì quái nhân phát hiện ra căn phòng đã mở toang giật mình nói
- không xong, con mồi chạy mất rồi
Nói rồi nhảy lùi ra sau mấy bước thoát khỏi cuộc chiến định đuổi theo Thanh Thiếu Tư, chợt người áo đen từ đâu đã xuất hiện chặn gã quái nhân lại quát
- quân khốn khiếp này mày có chạy đằng trời, mau nộp mạng ra đây
Nói rồi người áo đen múa đao đánh tới đao quang chiếu rọi ánh trăng lấp loáng cả một vùng, quái nhân một tay dùng trường kiếm đỡ lấy một tay dùng phi châm bắn ra nhưng không tài nào đánh trúng người áo đen.
Hóa ra người áo đen ấy chính là Mộ Dung Sở Hoài còn gã quái nhân kia là Phương Tâm Bệnh.