Lại nói đến Thanh Thiếu Tư cùng Lý Mạt rời đi đã được gần một tháng, hai người tìm đến một ngọn núi dựng nhà để ở, thường ngày Thanh Thiếu Tư kiếm củi săn bắn còn Lý Mạt trồng rau nuôi gà, tuy chẳng có nhà cao cửa rộng song thật là vui vẻ biết nhường nào, chỉ có điều trong thâm tâm hai người vẫn có một nỗi sợ.
Hôm ấy Thanh Thiếu Tư vừa đi kiếm củi trở về đột nhiên thấy bên nhà có mấy con ngựa thì giật mình hoảng hốt, chàng tự nhủ không lẽ có phải bọn người của Yên Nam Phi hay không.
Chàng liền đặt gánh củi xuống tay trái mang theo con dao rựa tiến lại gần ngôi nhà, đột nhiên từ hai bên tả hữu sau ngôi nhà có hai bóng đen vụt ra , Thanh Thiếu Tư giật mình nhảy lùi ra sau, hai bóng đen ấy lao đến kẻ đâm người chém, chiêu thức cực kì mau lẹ.
Thanh Thiếu Tư vung dao đỡ lấy, hai người kia vừa chém hụt vào không trung hai chân liền bước thêm hai bước nhảy xổ tới bủa vây Thanh Thiếu Tư thân thủ của hai người này thật là nhanh nhẹn vô cùng.
Thanh Thiếu Tư vung dao chống đỡ lại , hai người kia một nam một nữ kẻ trước người sau kẻ trên người dưới tiến thoái hết sức ăn ý. Thanh Thiếu Tư múa dao hoa lên đẩy lui hai người kia chưa đến chục chiêu từ thế bị động lúc này đã chiếm được thế thượng phong ngay , như thế đủ thấy kiếm pháp của chàng đã tiến triển hơn nhiều.
Hai người kia hết sức kinh hãi, chỉ vừa rồi bọn chúng mới ra tay ám toán định bụng chỉ trong mười chiêu có thể đoạt mạng Thanh Thiếu Tư nào ngờ chỉ với cây dao chặt củi chàng lại có thể chuyển bại thành thắng, nếu không phải tuyệt đỉnh cao thủ thì tuyệt đối không thể nào như vậy được.
Thanh Thiếu Tư bên trái vung dao chặt xuống nam nhân, chân phải đá một cước trúng vào bụng dưới nữ nhân làm cho ả bị hất ngược ra sau hơn một trượng, nữ nhân bị đánh trúng chỗ yếu hại cho nên nhất thời khụy xuống không sao đứng dậy được.
Thanh Thiếu Tư nhân lúc ấy vung dao đánh liền mấy chiêu, bởi vì con dao rựa chặt củi không có mũi nhọn cho nên chỉ có thể dùng để chém chứ không đâm được thành ra chiêu thức của chàng cũng đã giảm đi mấy phần lợi hại bằng không kể như hai người này cũng chẳng làm khó gì được chàng.
Nam nhân kia chống đỡ mới được bảy tám chiêu lại bị đá một cước vào cánh tay đến rơi cả kiễm xuống đất, Thanh Thiếu Tư bấy giờ mới kể dao vào cổ gã rồi nói
- ngươi là bộ hạ của Yên Nam Phi phải không sao lại đến được đây, còn Tiểu Mạt của ta đâu
Người tuy đang cận kề cái chết xong cũng chưa lấy gì làm sợ hãi, hắn cười nói điệu bộ có ý châm chọc
- Sư đệ, nếu xét theo vai vế sư phụ của ta là sư bá của ngươi, thì ta gọi ngươi một tiếng sư đệ liệu có được chăng
Thanh Thiếu Tư cũng là người quyết đoán thấy đối phương cứng miệng lại có ý khinh thường mình thì chẳng hỏi câu nào nữa, vung dao cứa một nhát đứt phăng cổ họng của gã, gã nam nhân hai tay ôm lấy cổ rồi ngã khụy xuống đất, từ cổ họng gã máu không ngừng tuôn ra.
Thanh Thiếu Tư lại đi đến chỗ nữ nhân, nữ nhân tuy hãy còn đau nhưng thấy vừa rồi chàng không do dự một chiêu tiễn luôn sư huynh của mình về trời thì lấy làm kinh hãi lắm, ả nhảy ra sau vung trường kiếm lên thủ thế trước mặt.
Thanh Thiếu Tư nói
- ngươi chẳng phải đối thủ của ta, vừa rồi ta hỏi gã cái gì thì ngươi đã nghe thấy hết rồi, bây giờ ta không muốn nhắc lại câu hỏi nữa, ngươi liệu mà trả lời còn không cứ xem hắn mà làm gương.
Chợt từ phía xa có tiếng gió rít bên tai hẳn là có một vật gì đang bay tới, Thanh Thiếu Tư phản ứng nhanh nhẹn nghe thấy tiếng gió rít biết là có ám khí chàng liền cúi đầu xuống tránh được vừa hay lúc ấy một vật chém qua hớt đứt mấy sợi tóc của chàng rồi lại vù vù bay đi.
Thanh Thiếu Tư trông ra thì thấy một thanh đao hình dáng kì dị bay thành một vòng cung, nếu vừa rồi không phải chàng phản xạ nhanh nhẹn cúi mình tránh được thì đã bị thanh đao ấy đoạt mạng rồi. Thanh Thiếu Tư cẩn trọng nhìn quanh thì thấy cách đó hơn ba mươi trượng có một người đang đứng người ấy chính là Yên Nam Phi.
Chàng lại trông nữ nhân thì thấy ả vẫn đứng ở đó chỉ khác là đầu ả đã lăn dưới đất rồi, có lẽ chính thanh đao vừa rồi đã chặt đứt đầu ả, đúng thế đấy chính là món binh khí Trảm Long Phi Đao.
Yên Nam Phi trên Bôn Lôi bảng đứng hàng thứ năm cũng là nhờ món binh khí kì quái ấy, Thanh Thiếu Tư quát lớn
- Quân khốn khiếp, sao ngươi đến được đây
Yên Nam Phi cười nói
- ngươi cũng khá lắm, có thể thoát ra khỏi đại lao rồi dẫn Tiểu Mạt trốn đến tận nơi này làm cho ta hao tâm tổn sức đi tìm, nhưng mà lần này ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi nữa.
Thanh Thiếu Tư không thấy Lý Mạt đâu, trong lòng hết sức hoang mang
- Tiểu Mạt đâu rồi, ngươi đã đem nàng đi đâu rồi.
Yên Nam Phi vừa nãy hãy còn tươi cười bây giờ bộ mặt lại hầm hầm nói
- Tiểu Mạt là cái tên ngươi được gọi hay sao, nàng là sư mẫu của ngươi đó, quân chó đẻ
Thanh Thiếu Tư lúc này vẫn chưa biết Lý Mạt an nguy ra sao cho nên không dám ra tay ngay chỉ dùng lời lẽ để dò xét xem có thể tìm được chút manh mối nào không, chàng bèn nói ra vẻ khích bác
- hừ, cho dù ngươi có bắt được nàng nhưng nàng hẳn đã yêu thương người, sao ngươi phải cố chấp như thế, sao không để nàng được sống vui vẻ như thế có phải hơn không
Yên Nam Phi thấy Thanh Thiếu Tư nói đúng chỗ đau đớn của mình thì tức giận quát
- ngươi thì hiểu cái thá gì, ta mà không có được nàng thì mọi mĩ nhân trong thiên hạ chẳng là gì với ta cả, quân khốn khiếp, chính là tại người, nếu năm đó ngươi chỉ một mình trốn đi thì có phải…có phải ta đã có được nàng.
Yên Nam Phi lại thóa mạ Thanh Thiếu Tư
- cũng tại cái quân khốn khiếp nhà ngươi, nếu hôm nay ta không giết ngươi thì ngày sau sắt ngươi lại trốn đi mất, thôi ta cũng chán ngấy cái cảnh phải lang bạt khắp chốn tìm các ngươi rồi, ta đã tìm hơn mười năm như thế là quá đủ rồi, nếu cứ để ngươi còn sống thì chẳng biết bao giờ ta mới yên ổn được, thôi bây giờ ta với ngươi quyết một phen sống chết ở đây mới được.
Chợt có tiếng quát
- không được…không được hại chàng
Ấy chính là tiếng Lý Mạt, nàng đương bị hai tên đồ đệ giữ lại phía sau phiến đá, nhân lúc bọn chúng lơ là nàng đã giằng thoát rồi chạy ra ngoài kêu lên như thế
- Thiếu Tư, chàng hãy chạy đi cứ mặc kệ ta
Vừa lúc ấy hai gã đồ đệ kia đã đuổi kịp bắt giữ nàng lại.
Yên Nam Phi hai mắt đằm đằm sát khí nói
- nàng…nàng chỉ nghĩ đến hắn thôi ư, vậy còn ta, bao nhiêu năm nay ta cất bao công sức đi tìm nàng như vậy mà nàng vẫn chưa hiểu được lòng ta hay sao
Lý Mạt vừa khóc vừa lắc đầu nói
- không, ngươi là đồ ác thú, ta chẳng khi nào nghĩ đến ngươi đâu, cho dù có nghĩ đến thì cũng chỉ là sợ hãi mà thôi
Những lời nói ấy như ngàn vạn mũi dao đâm vào tim Yên Nam Phi, hắn ứa ra hai hàng lệ mà nói
- được rồi, lần này dù nàng có thế nào đi chăng nữa ta cũng phải giết hắn, nếu như nàng vì hắn mà tự sát thì ta cũng sẽ tự sát theo nàng để xuống dưới hoàng tuyền lại được gặp nàng.
Vừa nói đến đây Yên Nam Phi phóng lên không trung tay trái ném ra một thanh đao, thanh đao bay vút trong không khí nhằm hướng Thanh Thiếu Tư mà lao tới tốc độ hết sức khủng khiếp.
Chỉ vừa chớp mắt đã thấy lưỡi đao phóng đến, Thanh Thiếu Tư nhảy lùi ra sau một bước tránh được nhưng vừa lúc ấy lại thấy một thanh đao nữa bay đến, chàng lại nhảy lùi ra sau một bước nữa, có điều lần này Yên Nam Phi đã đến ngay trước mặt, hắn bắt được hai thanh đao rồi chém xuống đầu Thanh Thiếu Tư.
Thân thủ của Yên Nam Phi thật là nhanh, hắn vừa rồi từ ba mươi trượng chạy đến, vừa chạy vừa ném ra hai thanh đao, ấy thế mà hai thanh đao vừa lướt qua thân hình hắn đã ở trước mặt Thanh Thiếu Tư, chàng hết sức lấy làm kinh dị vội lui lại mấy bước nhặt lấy trường kiếm của nữ nhân ban nãy vung lên trống đỡ.
Hai bên kẻ tiến người lui đã hơn mười bước, chỉ thấy đao quang kiếm ảnh lấp loáng che lấp đi bóng người, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy hai luồng sáng trắng từ hai thanh đao Yên Nam Phi bay qua lượn lại mà thôi.
Thanh Thiếu Tư lúc này được lĩnh giáo cao chiêu thực sự của Yên Nam Phi thì không khỏi bàng hoàng, chiêu nào hắn đánh ra cũng như chim cắt vồ mồi vừa nhanh vừa mạnh, hai từ nhanh và mạnh ấy chẳng thể nào diễn tả hết được bởi vì chỉ nghe vun vun bên tai kình phong từ hai thanh đao phát ra khiến cho mặt chàng đau rát giống như bị mấy mươi ngọn châm châm vào mặt vậy.
Thanh Thiếu Tư rất mực cẩn trọng bởi vì chỉ cần lơ là một chút thôi là đầu của chàng có thể rơi xuống bất kì lúc nào.
Thanh Thiếu Tư đã lùi hơn hai mươi bước mà thanh kiếm trên tay vẫn chưa có cơ hội hoàn thủ, chàng chì lùi và tránh né, điều này là cho Yên Nam Phi hơi lo lắng chưa biết chàng đang có ý định gì.
Thanh Thiếu Tư chợt dừng lại nhảy xổ tới vung trường kiếm chặn lấy hai thanh đao của Yên Nam Phi, hóa ra vừa rồi chàng muốn nhìn rõ chiêu thức của hắn cho nên chưa hoàn thủ, khi đã hiểu được thì lúc này chàng mới xuất thủ hoàn công.
Hai bên vung đao múa kiếm thi triển thần uy chỉ thấy những tiếng loảng xoảng và mỗi khi tiếng kim khí va vào nhau ấy lại có tia lửa bắn ra, hai bên đánh nhau túi bụi một hồi mà chưa rõ được thua.
Nguyên cao thủ trên giang hồ thường thường đều thuận tay phải cho nên các ngón chiêu thức của địch nhân đã đi thành lối mòn trong tâm chí là đều phát xuất từ bên tay phải, thế nhưng Thanh Thiếu Tư gần đây đã luyện được cánh tay trái cho nên những chiêu số mà chàng đánh ra Yên Nam Phi đều vô cùng lạ lẫm.
Vốn dĩ xét về thực lực Yên Nam Phi mạnh hơn Thanh Thiếu Tư nhiều, trước kia với hai món binh khí này hắn đã đánh thắng Ma Vân Phụng Hoàng Bách Lý Vân. Dù Thanh Thiếu Tư là đệ tử tâm đắc của Bách Lý Vân nhưng so với sư phụ vẫn chỉ được tám chín phần. Cứ như thế mà suy ra Thanh Thiếu Tư bất quá chỉ đạt đến độ bảy tám phần của Yên Nam Phi cũng đã là nhiều, theo chiều hướng như vậy thì chỉ ngoài trăm chiêu Yên Nam Phi đã có thể chiếm thế thượng phong lại thêm một trăm chiêu nữa ắt sẽ lấy được mạng Thanh Thiếu Tư nhưng với tình huống xử kiếm chiêu bằng tay trái như thế này lại khiến cho Thanh Thiếu Tư có chút lợi thế.
Hai bên nãy giờ đã qua lại hơn ba trăm chiêu bất phân thắng bại, Yên Nam Phi trong đầu thầm nghĩ
“Thằng ranh này trước đây chỉ mấy chiêu đã bị ta hàng phục sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi hắn có thể tăng tiết vượt bậc đến như vậy”
Thế nhưng một tay không thể thắng hai tay cũng như khí lực của Thanh Thiếu Tư không thể sánh bằng địch nhân cho nên đánh thêm một trăm chiêu nữa chàng đã bị chém trúng mấy đường, tuy chẳng phải nơi yếu hại nhưng rách thịt chảy máu cũng khiến cho nội lực giảm sút ít nhiều, bấy giờ Yên Nam Phi thấy hô hấp của Thanh Thiếu Tư đã nhanh hơn biết rằng chẳng còn chống cự được bao lâu nữa, hắn bèn cười nói
- Thanh Thiếu Tư, ngươi còn cố gắng làm gì, thể nào ngươi rồi cũng sẽ chết còn Tiểu Mạt phải là của ta.
Thanh Thiếu Tư không nói câu nào chỉ toàn tâm toàn lực chống đỡ, chẳng phải vì chàng không dám mắng lại Yên Nam Phi mà bây giờ khí lực đã kiệt quệ lỡ có mở miệng nói ra vài câu thì hậu quả thật là khôn lường.
Lý Mạt từ xa nhìn lại cũng biết được Thanh Thiếu Tư chẳng còn chịu được bao lâu nữa, nàng gào lên trong vô vọng
- Thiếu Tư, chàng hãy chạy đi, mặc kệ ta, có chết ta cũng sẽ là người của chàng.
Thanh Thiếu Tư bấy giờ lại bị trúng một cước bị ngã ngửa ra sau, trường kiếm trong tay cũng rơi xuống, chàng gượng đứng dậy định nhặt lấy thanh kiếm tiếp tục chiến đấu nhưng hai đầu gối đã mỏi nhừ, cổ tay cũng đau nhói toàn thân không còn một chút hơi sức nào nữa.
Yên Nam Phi cười lên một cách độc địa
- cái gì mà Thanh Quang Vạn Trượng, trước mặt ta ngươi chẳng khác nào một con đom đóm cả, thôi nay ta sẽ tiễn ngươi xuống dưới suối vàng gặp sư phụ ngươi, ngươi cứ yên tâm ta rồi sẽ an táng ngươi cạnh Bách Lý Vân để cho các ngươi vĩnh viễn bị cầm tù vạn kiếp không thể siêu sinh.
Thanh Thiếu Tư cúi mặt nhìn xuống chợt thấy một chiếc lọ nhỏ làm bằng gỗ chỉ to cỡ ngon tay út lăn trên mặt đất, chàng sực nhớ ra chiếc lọ này chính là Hoa Khấu đưa cho mình, lại nhớ lại câu nói của Hoa Khấu khi ấy nói rằng khi nào gặp chuyện khấn cấp hãy uống cái lọ này, chàng thầm than
- ôi không lẽ đây là thuốc độc, là Hoa đại phu cho mình để khỏi phải chết nhục nhã, mà thật không đúng, Hoa đại phu là người nhân nghĩa không khi nào lại có thứ độc địa như thế, hay cũng có khi nào lại là loại tiên dược làm cho ta giống như chết thật để đánh lừa địch nhân. Thôi hôm nay ta đã đến chỗ tận diệt chẳng cần biết là loại thuốc gì, ta cứ uống cũng chẳng có gì lấy làm ngại cả.
Nghĩ rồi chàng nhặt lấy lọ thuốc mở nắp uống ngay, lọ thuốc ấy nhỏ lắm cho nên bên trong chỉ có một ngụm nhỏ mà thôi nhưng mấy giọt thuốc này nóng ran lên trong miệng rồi từ cổ họng đi xuống bụng chỗ nào đi qua là nóng như lửa đốt, Thanh Thiếu Tư hai tay ôm cổ họng rồi đến ôm bụng, có vẻ như đau đớn lắm, chàng la toáng lên rồi quằn quại dưới đất.
Trước sự việc ấy Yên Nam Phi cũng hơi ngạc nhiên, hắn thầm nghĩ
- thằng nhãi này uống thuốc độc hay chăng, cũng sắp chết rồi sao lại quẫn trí thế, hay nó sợ ta tra tấn đau khổ cho nên mới uống thứ độc dược ấy, nhưng xem bộ dạng nó lúc này cũng chẳng lấy gì làm thanh thản, có khi còn đau hơn bị dao cắt kiếm đâm cũng không chừng.
Yên Nam Phi cứ đứng trơ trơ ở đó chưa muốn ra tay còn để xem Thanh Thiếu Tư có trò vui gì khác, Lý Mạt từ xa không rõ đầu đuôi cứ ngỡ Yên Nam Phi ép Thanh Thiếu Tư phải uống độc dược, thấy chàng lăn lộn dưới đất ra chiều đau đớn lắm thì không khỏi xót xa, nàng bèn cất tiếng nhục mạ Yên Nam Phi nhưng hắn cũng chẳng mảy may để ý đến.
Thanh Thiếu Tư thấy toàn thân như lửa đốt, mỗi thớ cơ đường gân càng là đau đớn khôn xiết, trần đời chưa có điều gì làm chàng đau như thế, nhưng càng lúc chàng càng cảm thấy có sức có lực, đan điền lúc này cũng dường như được nội tức lấp đấy, chàng cũng không biết là chuyện gì.
Qua thời gian một bữa cơm cơn đau cũng bớt dần, chàng lại thấy thân thể của mình như có một nguồn sức mạnh gấp nhiều lần khi trước, tuy nhiên chàng cũng không rõ là do mình bị ảo giác hay do lọ thuốc kia có công hiệu cường lực, Thanh Thiếu Tư vẫn vờ lăn lộn kêu la dưới dất ra chiều đau đớn hơn nữa.
Qua một lúc nữa Thanh Thiếu Tư đã hết đau đớn còn tinh thần thì tỉnh táo vô cùng, chàng mới vờ lăn qua chỗ thanh trường kiếm rồi bắt ngờ nhặt kiếm phóng đến đánh Yên Nam Phi. Yên Nam Phi vừa rồi còn vui mừng khi thấy địch nhân chịu khổ cực bỗng thấy một đường ánh sáng lóe lên kiếm quang chói lọi mũi kiếm đã ở ngay trước mặt cách độ một thốn, Yên Nam Phi nhảy vội về sau nhưng mũi kiếm ấy nhanh lắm cứ phóng theo đấm trúng vào vai hắn.
Yên Nam Phi thất kinh vung đao gạt kiếm ra rồi lại nhảy lùi về bốn năm bước, hắn hoảng hốt nói
- ngươi, ngươi…
Vừa nói đến đây lại thấy kiếm quang ấp tới thoáng bên tả thoắt bên hữu đường kiếm chưa chạm đến kình phòng đã ầm ầm tạt vào mặt, Yên nam Phi chỉ biết múa đao hoa lên vừa múa vừa nhảy lùi ra sau, toàn thân hắn được đao quang bao phủ giống như một lớp khiên chặn lại chiêu kiếm kia.
Thanh Thiếu Tư bấy giờ như một người khác hẳn, từ trong ánh mắt mục quang như thiểm điện, mục quang càng nhanh chiêu kiếm cũng nhanh theo, chàng lại thấy tay phải mình lấy lại sức mạnh bèn đổi kiếm sang tay phải múa thử quả nhiên đã hoàn toàn khôi phục còn vượt xa sức mạnh khi xưa.
Thanh Thiếu Tư vung trường kiếm phóng ra chỉ ba chiêu đã đẩy lùi Yên Nam Phi đến mười lăm mười sáu trượng, đám đệ tử cùng Lý Mạt trông thấy cũng phải mất vía bởi vì bọn họ đã làm gì trông thấy Thanh Thiếu Tư xử kiếm thế nào chỉ thấy một luồng đạo quang như một con rắn xanh bay lượn trong không khí quả đúng với danh xưng Thanh Quang Vạn Trượng. Trong đám có kẻ đã nhìn ra được kết cục của trận chiến ấy cho nên lùi xuống rồi đi thẳng không dám ngoảnh lại nhìn, một người rồi hai người dần dần tản đi hết cuối cùng chỉ còn một tên đệ tử trung thành đang giữ Lý Mạt là ở lại.
Yên Nam Phi nhảy mãi ra sau mới tạm thời thoát được ba chiêu kiếm khủng khiếp vừa rồi, hắn vội hỏi
- ngươi, ngươi làm thế nào, sao chỉ trong phút chốc đã đã như thay da đổi thịt.
Thanh Thiếu Tư biết rằng chắc là do lọ thuốc ấy mới khiến mình lấy lại phong độ, nhưng chàng không nói đến lọ thuốc ấy chỉ nói dọa rằng
- ban nãy ta chỉ thử ngươi thôi, mười năm nay ta đã sáng tạo ra một bộ kiếm pháp gọi là Thập Bộ đoạt mệnh kiếm, chỉ trong mười chiêu không đối thủ nào có thể sống được, vừa rồi ta đã dùng ba chiêu, ngươi hãy còn bảy chiêu nữa.
Vừa dứt lời chàng lại phóng đến, tốc độ thật là khủng khiếp không gì sánh được, Thanh Thiếu Tư nhắm giữa cổ họng địch nhân mà xuất chiêu, Yên Nam Phi vung đao chặn lại nhưng không kịp thành thử hắn lại phải nhảy lùi ra sau mới thoát được chiêu ấy, Thanh Thiếu Tư được đà lại chèm một chiêu từ trái sang phải đến nửa chừng tốc độ ghê gớm quá khiến cho thanh kiếm trong tay bị oằn đi thành thử chiêu kiếm lại hướng từ dưới đi lên.
Yên Nam Phi vốn dĩ có thể đỡ được chiêu ấy nhưng không ngờ được chiêu kiếm đã đến lại thay đổi, chỉ nghe một tiếng la thất thanh tay trái của hắn đã bị trường kiếm chặt dứt, máu từ đó mà tuôn ra không ngợt, Thanh Thiếu Tư cũng hơi giật mình nghĩ bụng
- Vừa rồi ta chỉ nói bỡn là trong mười chiêu có thể giết chết gã nhưng mới 5 chiêu đã có thể chặt đi một tay gã, chỉ thêm một chiêu nữa thôi thì hẳn là gã phải xuống gặp diêm vương.
Thanh Thiếu Tư vốn là người quả quyết, chàng chẳng muốn lắm lời với địch nhân, cũng biết rằng địch nhân năm lần bảy lượt có thể giết mình nhưng chỉ vì chần chừ một chút cuối cùng lại là người thua cuộc, cho nên chàng chẳng muốn đi vào cái vết xe đổ ấy.
Yên Nam Phi lúc này đã quỳ thụp dưới đất, tay phải hắn giật lấy một đoạn vạt áo quấn chặt lấy cánh tay trái đã đứt lìa cốt không để máu chảy ra, hắn ngước mặt lên mồ hôi trên trán đầm đìa chảy xuống, hắn định hỏi gì đó nhưng không thể nói được thành tiếng, bởi vì một mũi kiếm đã đâm vào cổ họng hắn, ấy chính là Thanh Thiếu Tư.
Yên Nam Phi ặc ặc lên mấy tiếng rồi lăn ra đấy giãy giụa, được một lúc thì nằm yên bất động, đến lúc này gã đồ đệ trung thành kia cũng chẳng thể trung thành nổi nữa, hắn co giò bỏ chạy không dám quay đầu, Lý Mạt không bị kiềm chế bèn chạy lại ôm trầm lấy Thanh Thiếu Tư, hai người cảm thán một hồi lâu mới có thể nói chuyện với nhau được.