Chương 41: Phương Tâm Bệnh thảm sát phí gia trang

Phương Tâm Bệnh vừa nói xong câu ấy lại xông vào đối chiến, hắn cứ khua một đường kiếm lại phóng ra ba mũi phi châm chẳng khác nào hai người cùng đánh, một người cương mãnh một người nhu nhược kết hợp thành ra dù cho lúc này có đao trong tay e rằng Sở Hoài cũng chưa hẳn đã chiếm được thế thượng phong.

Hai bên giao quần độ hai mươi chiêu nữa thì Sở Hoài đã bị trúng hai phi châm vào vai trái, đây là huyệt kiên tỉnh là chỗ yếu hại cho nên cảm thấy tê buốt mất nửa người.

Sở Hoài lại vung đao lên chém, mỗi một chiêu xuất ra khiến cho Phí Đình Tuân ở ngoài trông vào cũng hoa cả mắt, lão chỉ thấy như một giải lụa màu đen đang uốn lượn trong không khí chứ không còn lại hình người nữa.

Có điều Sở Hoài nhanh bao nhiêu Phương Tâm Bệnh cũng nhanh bấy nhiêu, hắn lại giống như một giải lụa màu trắng uống quanh giải lụa màu đen, hai giải lụa quấn lấy nhau, từ trong vòng ấy lại vang lên những kiếm keng keng của kim khí va chạm.

Bấy giờ có tiếng trong vòng vọng ra

- Phí lão gia mau đưa Như Ngọc rời đi

Phí Đình Tuân lúc này mới sực nhớ ra hãy còn Như Ngọc nữa, lão gượng đứng dậy nhưng mấy lần đều ngã ra, trên người lão đang bị phi châm cắm vào mấy nơi yếu huyệt, cuối cùng lão phải nhổ phi châm rồi vận sức mới đứng lên được, lão cũng nói

- Sở Hoài, cậu hãy cố lên, tối sẽ tìm người đến giúp

Lão nói tìm người đến giúp chỉ là để Sở Hoài yên tâm chứ kì thực lúc này không ai có thể giúp được nữa, trong Phí phủ đã không ai còn sống, đến Như Ngọc cũng chưa rõ an nguy thế nào, còn như Đông Bắc kiếm phái lại cách đây xa quá nếu phi mã cấp báo cũng phải nửa ngày mới tới được, lúc đó e rằng Sở Hoài đã bại vong mất rồi.

Phí Lão gia chạy ra khỏi hậu hoa viên đi khắp nơi đều là thấy xác chết la liệt, lão vừa chạy vừa gọi to

- Như Ngọc con ơi, Như Ngọc con ơi

Thế nhưng chẳng có một người trả lời, lão chạy từ trên tiền sảnh xuống hậu đường, qua thư phòng rồi nhà bếp, ngay cả nhà cầu cũng đã đi qua nhưng không thấy ai cả, lão ngồi thụp xuống khóc rống lên

- Như Ngọc con ơi, con đang ở đâu.

Bấy giờ lão căm phẫn lắm, trong tay lấy ra hai quả long châu mà nói

- ta quyết giết được thằng giặc này để trả thù cho con ta

Lão toan chạy lại hậu hoa viên thì có tiếng người thều thào

- lão gia…lão gia

Phí Đình Tuân định thần nhìn kĩ thấy một bàn tay từ trong đống xác người giữa sân giơ lên, lão bèn chạy lại thì ra đấy là quản gia, lúc này quản gia hơi thở đã yếu lắm, quản gia còn chưa chết là vì lão cũng có một chút bản lĩnh, nhưng hai ngọn phi châm găm vào thái dương và thần đình thì e cũng chẳng sống được bao lâu.

Quản gia thều thào nói

- lão gia, tiểu thư ở đây

Nói đoạn liền đứt hơi chết ngày hẳn là một người gia bộc trung thành.

Phí Đình Tuân đau xót lắm khóc lên nức nở, nhưng lão cũng trông bên dưới kĩ thì thấy Như Ngọc đang bị mấy người đè lên, Lão run run đưa tay xuống đặt lên mũi con giá mong rằng còn một hơi thở quả nhiên Như Ngọc hãy còn thở.

Bấy giờ Phí Đình Tuân mới gạt mấy thi thể để kéo Như Ngọc ra ngoài, thật may nàng chỉ bị một châm vào huyệt nhân nghênh, huyệt này tuy là tử huyệt nhưng mũi châm đi chưa sâu cho nên chỉ bất tỉnh nhân sự cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.

Có lẽ trong lúc ngàn cân treo sợi tóc quản gia đã cứu được Như Ngọc rồi vùi nàng vào chỗ này cho nên nàng mới bảo toàn được tính mệnh. Phí Đình Tuân bấy giờ không biết làm thế nào, cứ như trận chiến kia lấy thực lực mà so sánh thì chẳng mấy Sở Hoài sẽ thất thế bấy giờ sẽ đến lượt lão, rồi con gái lão.

Phí Đình Tuân suy đi tính lại một hồi vẫn là quyết định vùi con gái vào chỗ thi thể ấy để giấu đi, có lẽ ít lâu nữa nàng sẽ tỉnh dậy nhưng ít ra đã thoát được sự truy sát của địch nhân.

Xong xuôi Phí Đình Tuân nắm hai viên long chau quay lại hậu hoa viên, bấy giờ hai bên đã đến hồi phân rõ thắng thua, thân thủ của Sở Hoài cũng không còn nhanh như trước nữa, Phí Đình Tuân đã thấy rõ được thủ pháp của hắn rồi còn Phương Tâm Bệnh vẫn vừa đánh vừa cười nói châm chọc.

Phí Đình Tuân chạy vào ném ra hai quả long châu, Phương Tâm Bệnh vung kiếm đỡ lấy nghe leng keng hai cái đã hết được hai viên long châu ra, tuy nhiên nhân lúc sơ hở Sở Hoài đã chém được một nhát ngang ngực y tuy nhiên nhát chém ấy vừa vặn vào lúc Phương Tâm Bệnh nhảy lùi lại cho nên chỉ là thương ngoài da chứ không phải trọng thể.

Phí Đình Tuân lại ném một quả long châu nữa, quả long châu ấy lấy hết sức bình sinh mà ném, Phương Tâm Bệnh vung kiếm ra gạt nghe keng một tiếng nhưng lần này tiếng kêu đanh hơn rất nhiều, trường kiếm trong tay cũng bị gãy làm hai đoạn.

Phương Tâm Bệnh bị chấn động làm lùi lại ba bước tay phải vẫn còn run run chưa chấn tĩnh lại được. Sở Hoài nhân thế ấy lại xông đến vung kiếm chém liền mấy nhát, Phương Tâm Bệnh đã mất binh khí liền nhảy lùi ra sau vung tay áo che trước mặt, tay trái lựa thế phóng ra ba mũi phi châm.

Sở Hoài bị tay áo che mất tầm nhìn liền thấy trước ngực ê ẩm hóa ra đã bị ba mũi phi châm đánh vào.

Hắn cũng nhảy lùi ra sau chân trái khụy xuống đất vẻ rất đau đớn, Phương Tâm Bệnh định cười đắc chí thì Phí Đình Tuân từ phía sau đã nhảy qua đầu Sở Hoài ném ra một quả long châu, Phương Tâm Bệnh giữa lúc chủ quan bất ngờ bị long châu đánh vào trước ngực cái bình, miệng liền thổ huyết ngã ngửa ra sau.

Phí Đình Tuân mũi chân đá vào thanh kiếm dưới đất bật lên trên tay rồi lao đến chém liền, nào ngờ chưa đến nơi đã trúng phải ba phi châm vào đùi ngã sấp ra trước.

Phương Tâm Bệnh bật dậy chạy đến đá một đá trúng mặt Phí Đình Tuân làm lão văng ngược lại hơn một trượng, hắn nhặt lấy thanh kiếm nhảy tới đâm liền, lúc này Sở Hoài chịu đau đã nhổ ba cây châm ra ném ngược về phía Phương Tâm Bệnh, y vội thu kiếm chặn lại từ đó Phí Đình Tuân mới tạm giữ được cái mạng.

Phương Tâm Bệnh cười nói

- khá lắm, các ngươi cũng thật ngoan cường, cũng may ta chưa đến mức tẩm độc vào châm bằng không các ngươi chẳng sống nổi đến giờ đâu.

Phí Đình Tuân nhổ toẹt một bãi

- thối lắm, ngươi là tên loạn tặc, ngươi hèn hạ lắm, nếu như ngươi còn tẩm độc vào châm nữa thì con chó cũng chẳng bằng. Lần này ta biết là khó sống nhưng ta muốn hỏi một câu nếu ngươi giải đáp cho thì chết cũng được nhắn mắt

Phương Tâm Bệnh đang lúc đắc thắng liền cao hứng mà nói

- khỏi cần nói ta cũng biết lão muốn hỏi tại sao ta đã chết rồi mà còn sống lại đúng không.

Phí Đình Tuần nói

- quả là thông minh lắm, được rồi ngươi có thể nói ra chuyện đó hay chăng

Phương Tâm Bệnh cười nói

- chuyện này chẳng có gì khó, từ nhỏ ta đã mang theo bệnh nan y cha mẹ ta đã gửi ta đến nhà một danh y có tiếng để chạy chữa, bởi vì ta thông minh cho nên vị danh y ấy không những chữa cho ta mà còn dạy ta y thuật, vậy là 7 tuổi ta đã bái sư học y thuật.

Ngươi có biết trên người có nhiều huyệt đạo có thể giả chết được chăng

Phí Đình Tuân ngạc nhiên nói

- ta đã từng nghe qua nhưng tưởng rằng chỉ là bọn phương sĩ bày ra chứ không biết lại có thật

Phương Tâm Bệnh cười nói

- đúng thế, chuyện lão không biết hãy còn nhiều lắm

Hắn cười thật ta mà trong tiếng cười ấy nội lực có dư không hề giống như khi trước cứ mỗi lần cười lại ho lên sặc sụa, Phương Tâm Bệnh nói tiếp

- lúc ấy ta biết rằng khó mà sống được cho nên tương kế tựu kế tự lấy hai phi châm đâm vào hai huyệt giả tử rồi diễn một màn kịch khiến cho các người ngỡ là ta tự ho ra máu mà chết. Hai huyệt giả tử ấy khiến cho hô hấp và tâm mạch của ta cực kì chậm, nếu như người nào cẩn thận kiểm tra thật kĩ thì cũng có thể phát hiện ra, nhược bằng chỉ sờ hơi thở hay sờ mạch thông thường thì có thể qua mắt được. Cứ như thế ta đã thuận lợi được tha mạng trước mặt những kẻ ngu ngốc như các người.

Phí Đình Tuân lại hỏi

- cứ cho là ngươi giả chết, có điều ta vẫn chưa hiểu, chỉ nửa năm ngắn ngủi tại sao ngươi lại có thể tràn đầy sinh lực như bây giờ.

Phương Tâm Bệnh cười nói

- kì tích, chính là kì tích đó, đến ta cũng không ngờ một thân bệnh tật này lại có thể chữa khỏi, hơn nữa còn có thể tăng tiến vượt bậc nữa.

Hắn lại cười lên sằng sặc như một kẻ điên dại, hắn nói

- dù gì cũng còn nhiều thời gian, ta sẽ kể cho các ngươi nghe một lượt để có chết cũng không còn gì thắc mắc.

Nói rồi hắn cho tay vào túi lấy ra một lọ nhỏ rồi uống ngay một ngụm, uống xong hắn ngửa mặt lên trời hít một hơi thật dài có vẻ sảng khoái lắm rồi tự nhiên cả người hắn giật lên mấy nhịp.

Trạng thái ấy chỉ diễn ra trong mấy sát la rồi Phương Tâm Bệnh lại trở về như bình thường và dường như hắn đã khỏe lại một cách nhanh chóng sau khi bị long châu đánh trúng, hắn cười nói

- nhờ có nó đấy, đấy chính là thần dược. Hôm ấy sau mấy ngày huyệt đạo phong bế của ta tự giải được ta đã tỉnh dậy giết hết những kẻ áp giải, thật may chỗ dừng lại chính là ở gần nơi ở của sư phụ ta.

Ta tìm đến chốn xưa, sư phụ thì đã mất rồi nhưng sư huynh ta thì vẫn còn, sư huynh ta là một thiên tài y học, bao nhiêu năm qua sư huynh vẫn tìm cách chữa cho ta và huynh ấy đã điều chế được một loại thần dược có thể cứu chữa căn bệnh nan y của ta.

Thần dược ấy khiến ta như thoát thai hoán cốt chữa khỏi tất cả bệnh tật và còn tăng cường nội lực tăng khả năng hồi phục, nói tóm lại thần dược ấy đã biến một kẻ bệnh tật chết yểu chỉ trong nửa năm ngắn ngủi trở thành một người tráng kiện như bây giờ.

Nói đến đây hắn nhìn hai người lắc đầu tấm tắc

- thôi các người biết như thế cũng đủ rồi, nào hãy chịu chết đi.

Nói đoạn hắn lao đến phóng kiếm đâm ngay vào Phí Đình Tuân chợt thấy một bàn tay bắt lấy thanh kiếm ấy, máu từ bàn tay chảy ra không ngớt, ấy chính là Sở Hoài, Phương Tâm Bệnh muốn đâm đến cũng không được mà rút thanh kiếm lại nhưng cũng chẳng xong, chỉ thấy thanh kiếm bị bóp mạnh một cái đã gãy làm hai đoạn.

Sở Hoài phóng mũi kiếm đâm vào bả vai Phương Tâm Bệnh rồi tung người đá một cái làm hắn văng lùi về sau hơn hai trượng, Phương Tâm Bệnh chưa kịp ngã xuống thì Sở Hoài đã nhảy chồm tới đấm một nhát vào mặt hắn là hắn ngã dúi đầu xuống đất.

sau đó Sở Hoài ngồi lên người Phương Tâm Bệnh tung những cú đâm thật mạnh vào mặt hắn, chỉ nghe bốp bốp trong một lúc đã đánh được hơn hai mươi quyền đầu, trên mặt Phương Tâm Bệnh máu me be bét.

Cứ ngỡ Sở Hoài đã áp chế được đối phương nào ngờ một cánh tay bắt được cánh tay Sở Hoài đang đánh tới còn một tay khác đầm vào ngực khiến Sở Hoài bị hất ngược ra hơn một trượng.

Phương Tâm Bệnh đứng lên cười với cái miệng toàn máu

- ngươi…ngươi lại là một cuồng nhân

Sở Hoài Lúc này không nói một lời nào chỉ lao đến như một con thú hoang dại, hai tròng mắt của hắn đen nháy hẳn là hắn đã phát cuồng.

Đúng thế hắn mang dòng máu nhà Mộ Dung, hắn chính là một cuồng nhân.

Hai bên lúc này không dùng một loại binh khí nào nữa chỉ là tay đối tay chân đối chân lao vào đấm đá túi bụi không phân biệt được bên nào nữa. Thời khắc ấy so với lúc trước còn nhanh hơn nhiều, Phí Đình Tuân đứng bên ngoài cũng phải thầm hoảng sợ.

Hai người vừa đấm vừa đá trên mình ai cũng mang thương tích nhưng không bởi thế mà dừng lại chỉ có tiếng bốp chát của xương đánh vào xương thịt đánh vào thịt, mãi một lúc sau nghe rầm một tiếng Sở Hoài bị đánh văng ra một chỗ còn Phương Tâm Bệnh vẫn đứng trơ trơ, hắn cười nói

- ngươi…ngươi mạnh lắm, ông trời thật bất công, tại sao trên đời lại có loại người sinh ra đã mang thể chất tốt như các ngươi, còn có những loại người lại mang bệnh tật như ta. Ta…ta ghét nhất chính là đám cuồng nhân. Ông trời thật là không có mắt, có điều sớm thôi, ta sẽ lấy lại sự công bằng ấy, lũ cuồng nhân các người không thể sánh với ta được. Chỉ cần có thần dược các ngươi sẽ phải thua ta.

Hắn cười lên như điên dại, chợt Sở Hoài lại lao vào nhưng lần này Phương Tâm Bệnh đã nhanh hơn hắn một tay túm lấy đầu Sở Hoài một tay liên tiếp đấm vào người nghe binh binh, hắn đấm liên tiếp hai mươi mấy quyền đến khi Sở Hoài không phản kháng lại mới thôi. Hắn lại nói

- cuồng nhân chỉ có như vậy thôi ư, ta sẽ quét sạch bọn ngươi, không để một tên cuồng nhân nào tồn tại trên thế giới này nữa. Ngươi chính là người đầu tiên, còn có bọn Mộ Dung tam anh, còn có Lạc Truy Phong nữa, hắn đã phá hỏng bao nhiêu kế hoạch của ta, hắn cũng phải chịu chết.

Phương Tâm Bệnh nhìn chằm chằm vào Sở Hoài, lúc này đã bê bết máu thịt không còn chút phản ứng nào nữa chỉ còn những hơi thở gấp gáp mà thôi

- hình như ta đã nói nhiều quá, bây giờ thì vĩnh biệt nhé.

Lúc ấy Phí Đình Tuân hét lên một tiếng rồi dùng hết sức ném một quả long châu về phía Phương Tâm Bệnh, Phương Tâm Bệnh vội đưa Sở Hoài ra đỡ, chỉ nghe hự một tiếng viên long châu đã đánh trúng lưng Sở Hoài.

Phương Tâm Bệnh nhìn ra Sở Hoài đã tắt thở, hắn cười sằng sặc

- xem nào, lão đã giết hắn rồi, lão thật là ngu muội.

Nói rồi Phương Tâm Bệnh ném xác Sở Hoài sang một bên rồi đi đến chỗ Phí Đình Tuân, hắn nói

- ta đã giết con gái lão, giết cả nhà của lão, ta cũng định giết gã kia nữa nhưng lão đã làm thay ta rồi, nay chỉ còn mình lão thôi, lão cũng may lắm mới là người cuối cùng trong Phí Phủ đấy.

Phí Đình Tuân nhổ vào mặt Phương Tâm Bệnh quát

- quân khốn khiếp, ta chết thì còn anh em ta sẽ báo thù, ngươi đừng hòng sống yên ổn.

Phương Tâm Bệnh đứng lên giơ chân đạp vào đầu Phí Đình Tuân làm cho đầu lão nát bấy, hắn vẫn còn nói

- anh em lão ư, bây giờ ta đi tìm bọn chúng đây.

Nói rồi hắn quay người rời đi bỏ lại Phí phủ đã thành một nơi tử địa đầy mùi tanh của máu người.