Sau người đi độ hơn một tháng thì đến Hàn Đốc thành, lại khéo tìm được đến Phí phủ của Phí Đình Tuân, hóa ra người mà Lam Vũ quen chính là Phí Đình Tuân. Sáu người đi đến trước cổng Lam Vũ liền gọi người canh cổng nói
- này huynh đệ đây ắt là Phí phủ có phải không
Người kia gật đầu đáp
- đúng rồi, mấy người là ai có chuyện gì đến gặp lão gia chăng
Lam Vũ nói
- xin huynh đệ hãy vào báo với Phí lão gia là có bọn người thập nhị kim tiên đến thăm
Bấy giờ gia nhân bèn chạy vào báo với Phí Đình Tuân, Phí Đình Tuân trên giang hồ nhiều bạn bèn cho nên cũng chưa biết người đến thăm lại là kẻ nào, lão mới đích thân ra nghênh đón.
Vừa trông thấy Lam Vũ lão liền chắp quyền cười nói
- hóa ra là Lam Vũ hiền đệ, hiền đệ không báo sớm để hiền huynh thất kính rồi.
Lam Vũ cũng xuống ngựa kính cẩn xá dài một cái nói
- hiền huynh đã lâu không gặp nào ngờ khí độ vẫn hiên ngang có phần hơn mười năm trước.
Hai người tay bắt mặt mừng, chợt Phí Đình Tuân hỏi
- vậy còn các huynh đệ khác đâu
Lam Vũ gương mặt ủ rũ thở dài nói
- chuyện thật là dài, nhưng các huynh đệ khác đã không còn nữa
Phí Đình Tuân giật mình nói
- chuyện…chuyện này là cớ làm sao
Lam Vũ đáp
- đã bị Mộ Dung Thích sát hại hết cả rồi
Phí Đình Tuần dắt tay Lam Vũ nói
- thôi huynh đệ hãy vào trong rồi ta từ từ nói chuyện
Lam Vũ và năm người theo Phí Đình Tuân vào trong, sau khi phân vai chủ khách rồi xuống đâu đấy Lam Vũ mới đem chuyện hành thích Mộ Dung Thích thất bại kể một lượt.
Phí Đình Tuần tực giận đập bàn quát
- thế thì ta phải thế thiên hành đạo, các hiền đệ hãy yên tâm rồi tới đây ta sẽ hội các vị anh hùng đến Mộ Dung phủ đời lại công bằng
Lam Vũ cười nói
- chẳng cần đến hiền huynh ra tay nay Mộ dung Thích đã chết rồi
Phí Đình Tuân ngạc nhiên nói
- thế là thế nào, lại là vị nào đã làm chuyện ấy
Lam Vũ mới chỉ vào Sở Hoài nói
- chính là thiếu hiệp này đây
Phí Đình Tuân vừa rồi có để ý thấy Sở Hoài bộ dạng khác thường lại trẻ hơn nhiều so với những người trong Ngũ Tiên nhưng phận là bề trên nên chưa hỏi đến, nay thấy Lam Vũ nói Sở Hoài có cái tài thì lấy làm ngạc nhiên lắm liền hỏi
- xin hỏi thiếu hiệp tên gọi là gì
Sở Hoài đáp
- tại hạ là Sở Hoài
Phí Đình Tuân cười nói
- chẳng ngờ thiếu hiệp còn trẻ tuổi mà lại giỏi giang đến như thế
Sở Hoài khiêm tốn nói
- sự ấy là nhiều người hợp sức mới thành, tại hạ chỉ là may mắn kết liễu được lão chứ không có tài gì hết.
Phí Đình Tuân nghe nói có phần yêu quý rồi lại nói
- Nay chuyện cũng đã rồi, huynh đệ đến chơi ta xin lấy ân tình tiếp đón.
Phí Đình Tuân sai bày tiệc rượu tiếp đãi rất nong trọng. Rượu được mấy tuần Phí Đình Tuân thở dài nói
- ta mới kén được một đứa con rể tên là Lăng Thiên Vũ, ta cứ ngờ đâu nó là người đầu đội trời chân đạp đất hiên ngang hiệp nghĩa ai ngờ ít lâu nghe được nó cùng thằng nhãi Lôi Chấn Long làm phản ở Bôn Lôi Thành giết đi Lôi Chấn Thiên lão huynh thật là khiến nhà họ Phí ta mất mặt lắm thay.
Mấy người đem bao nhiêu chuyện phiền não kể hết ra cả còn đang đàm đạo chợt có người nhà dưới chạy vào hốt hoảng báo
- bẩm lão gia, có chuyện chẳng hay
Phí Đình Tuân giật mình nói
- chuyện ra làm sao
Người nhà nhìn sáu người Lam Vũ không dám nói Phí Đình Tuân bèn xua tay
- người nhà cả, cứ nói không sao hết
Hạ nhân bèn bẩm
- dạ bẩm, Lăng công tử cho thám mã về báo ngày mai sẽ về đến đây còn có…còn có
Phí Đình Tuân thất kinh nói
- ô hay cái thằng khốn khiếp này,sao lại về đây, còn có ai nữa ngươi nói ra xem nào
Hạ nhân nói
- còn có bọn người Lôi Chấn Long, Liễu Nhược Phàm
Vừa nói xong lão cũng nghĩ ra ngay đập bàn nói
- à, vừa rồi ta nghe nói nhị công tử Lôi Chấn Nam đã đánh dẹp được bọn phản loạn, bọn chúng chắc hẳn định chạy về đây lương nhờ, ta biết làm thế nào đây.
Lam Vũ nghe Phí Đình Tuân than vãn đã biết Lăng Thiên Vũ là kẻ không ra gì bèn có ý dò hỏi nói
- không biết hiền huynh còn muốn nhận một kẻ bất lương như thế làm tế tử hay chăng
Phí Đình Tuân đập bàn quát
- ta đường đường là người quân tử, há lại có một thằng con rể bại hoại như thế, nay để ta xem ý con gái của ta thế nào, nếu nó cho thế là sai thì đúng là con ta rồi, còn nó muốn theo chồng nó thì ta xin giết quách đi.
Đoạn lão hầm hầm hổ hổ đi tìm con gái là Phí Như Ngọc.
Nguyên Phí Như Ngọc từ ngày Lăng Thiên Vũ bỏ đi mong ngóng không thôi thường sai người tâm phúc đi dò xét, ít lâu sau có tin báo về LĂng Thiên Vũ đã kết bè đảng với bọn phản loạn đại náo Bôn Lôi thành, tuy nàng mới mười bảy tuổi nhưng là con nhà võ đối với chuyện trên giang hồ hết sức xem trọng, lại biết Lôi Chấn Thiên là một người đức cao vọng trọng lắm.
Bấy giờ nàng biết tin phu quân là một tên khốn khiếp chẳng ra gì thì tức giận lắm cả ngày hậm hực mượn kiếm chém vào cột nhà chứ không còn biết làm thế nào được nữa, có điều dù gì cũng đã ăn nằm với nhau có cái nghĩa phu thê cho nên nàng không nói chuyện này cho Phí Đình Tuân ấy thôi.
Nay Phí Đình Tuân đã biết việc ấy đến tìm nàng mà nói
- này con gái, ta mới bắt được tin đấng lang quân nhà ta đã làm lên trò trống lắm, gã đã trở thành cánh tay đắc lực cho tam công tử Lôi Chấn Long, con thấy thế đã xứng với Phí gia ta chưa.
Như Ngọc nghe nói càng lấy làm giận ném cái kiếm xuống đất mà nói
- cái thứ người bỏ sáng theo tối như thế thì còn nhắc đến làm gì, cha còn đứa con gái nào thì cứ nhận hắn làm hiền tế còn con chẳng muốn mang cái danh là nương tử của quân khốn khiếp đâu.
Phí Đình Tuân nghe con gái yêu nói vậy trong lòng mừng lắm liền cười nói
- ta hỏi dò con ấy thôi, nay thằng khốn nạn ấy còn dám gửi thư báo cho ta muốn được lương nhờ ở đây, chỉ nay mai là nó đến.
Như Ngọc hầm hầm nổi giận nhặt cây kiếm lên
- à thế ra nó muốn chọn cái chết, con là phận nữ nhưng cũng xin cha đứa hết gia nhân cho con chỉ đạo mà đánh đuổi cái quân giặc ấy.
Phí Đình Tuân đưa tay vỗ vào vai Như NGọc nói
- con chớ vội, nhà ta vừa hay có sáu người anh hùng đến chơi, ta cứ vờ cho nó vào rồi đến lúc lơ là sẽ ra tay bắt hết cả đám giải đến Bôn Lôi thành.
Như Ngọc nghe vậy cũng xuôi bèn nói
- được vậy thì hay lắm, hai cha con ta tư vờ như không biết chuyện gì rồi sẽ liệu.
Phí Đình Tuân lại trở lại khách phòng nói với Lam Vũ
- nay mọi người có đồng lòng cùng ta tru diệt cái bọn phản loạn ấy chăng
Lam Vũ nói
- người như thế ai mà chẳng giết được huồng hồ chúng ta đều là người quân tử trông thấy thì chướng tai gai mắt lắm
Phí Đình Tuân lại nói
- vậy thì cảm ơn mọi người lắm có điều trong đám người ấy còn mấy tay anh hùng, nhất là Liễu Nhược Phàm ta còn lo chưa đối phó được
Lam vũ cười nói
- thế chẳng kể đến làm gì, hiền huynh quyên chúng ta có Sở Hoài hay sao, kì trước bọn đệ có gặp Tiếu Diện Phật Tiếu Ban cũng may là có Sở Hoài huynh đệ cho nên đã đánh đuổi được y
Phí Đình tuân nghe nói đến Tiếu Diện Phật có hơi thất kinh nhưng nghe Sở Hoài đã thắng được y thì lấy làm an tâm lắm, vậy là tất cả đều nhất trí với chuyện này.
Hôm sau quả nhiên Lăng Thiên Vũ, Lôi Chấn Long, Phương Tâm Bệnh, Liễu Nhược Phàm cùng hơn hai chục lâu la đến trước Phí phủ, Phí Đình Tuân ra đón hết sức nồng hậu lại lấy lời ca tụng Lăng Thiên Vũ là bậc anh hùng tài nghệ rất xứng đáng làm con rể của lão.
Lăng Thiên Vũ xem ra cũng rất nhớ Như Ngọc vừa chào hỏi xong nhạc phục đã liền hỏi
- Như Ngọc ở đâu thưa nhac phục, con nhớ nàng quá
Phí Đình Tuần mới nói
- Như Ngọc đợi con trong phòng con chưa cần vội, hãy cứ thay ta tiếp đãi các vị bằng hữu đây thật chu đáo để các vị ấy biết được sự mến khách của nhà ta, rồi sau khi tiệc tan con hãy đến thăm Như Ngọc.
Lăng Thiên Vũ cũng nghe lời ấy cho nên chưa đến thăm nương tử ngay
Bọn người này mới chạy thoát không bao lâu đi đường khổ sở trăm bề nay được tiếp đãi chu đáo như thế này thì vui sướng lắm ai cũng ra sức ăn uống no say. Giữa buổi tiệc Phí Đình Tuân mới đi lên trước sảnh nói
- Lôi Chấn Thiên thành chủ khi xưa là bạn ta, nay con rể ta lại làm bạn với Lôi tam công tử thì thật là vinh hạnh quá đỗi, những cái bọn nghịch tặc như thế ai cũng có thể giết được không nên tha làm gì.
Mới câu trước lão còn như tán tụng Lôi Chấn Long nào ngờ câu sau đã muốn giết đi làm cho bọn phản nghịch giật mình kinh hãi, chính là khi vừa dứt lời lập tức lão ném ra một quả Định hải long châu trúng vào đầu Lôi Chấn Long làm tên này chết ngay tức khắc.
Lục tiên cũng từ dưới bàn lấy lên binh khí chuẩn bị từ trước nhảy xổ vào chém giết bọn phản tặc, giữa sảnh đường máu thịt bầy nhầy thảm cảnh hết sức, chỉ có Lăng Thiên Vũ, Liễu Nhược Phàm, Phương Tâm Bệnh chạy được ra ngoài sân, Lăng Thiên Vũ hốt hoảng nói
- nhạc phụ cớ sao lại làm như vậy
Phí Đình Tuần mắng rằng
- cái thằng súc sinh kia, tao nhận mày làm con rể mà mày lại làm tay sai cho loại mặt người dạ thú thì có khác gì bọn nó, con gái tao thật là khổ sở vì mày, họ Phí tao thật là nhục nhã vì mày.
Nói đoạn Phí Đình Tuân nhảy ra đánh với Lăng Thiên Vũ. Sở Hoài đao pháp dị thường là người võ nghệ cao nhất trong lục tiên, chàng thấy Liễu Nhược Phàm là một tay cao thủ nhất bên kia cho nên cũng múa đao đánh với hắn còn như ngũ tiên thì vây đánh Phương Tâm Bệnh.
Phí Đình Tuân xưa kia đứng thứ mười một trên Bôn Lôi Bảng so với Lăng Thiên Vũ thì võ công cao hơn nhiều, lão có mười một quả định hải long châu thay nhau ném ra, Lăng Thiên Vũ hết sức vung chùy trống đỡ nhưng khổ nỗi trùy mà hắn dùng là Lôi Cổ Úng Kim Trùy, trùy này vượt xa thực lực của hắn cho nên sử dụng chỉ được ba bốn phần so với Lý Thiên Vương. Con người của LĂng Thiên Vũ là thế chỉ thích hào nhoáng bề ngoài lại thích được người ta coi trọng mà không tự xem bản thân chẳng ra thứ gì, võ nghệ kém nhưng lại cao ngạo, hắn cứ ngỡ hắn xứng đáng với Lôi Cổ Úng Kim Trùy nhưng kì thực cho dù là Binh Thiết Trục Do Trùy hắn cũng không xứng.
Phí Đình Tuân lúc này hãy còn chưa dùng toàn lực mới ném ra năm quả long châu đã đánh trúng vào ngực Lăng Thiên Vũ một quả làm cho mấy chiếc xương sườn của hắn gãy vụn, Lăng Thiên Vũ la lên rồi hộc ra một ngụm máu tươi.
Hắn lại liều chết xông lên vung trùy đánh nhưng 2 cây trùy vừa to vừa nặng lại thêm thương thế không hề nhẹ khiến cho hắn vung lên thật khó khăn, hắn đánh đông đánh tây đánh trái đánh phải nhưng lần nào cũng chỉ toàn đánh vào không khí, sức đã hết lực đã cạn làm hắn thở không ra hơi.
Phí Đình Tuân nhảy lùi lại phía xa ném ra hai quả long châu một quả trúng vào tay trái làm Lăng Thiên Vũ rơi mất một cây trùy, hắn lại gào lên trong đau đớn.
- nhạc phụ đại nhân xin hãy nghĩ đến tình xư mà tha cho con
Phí Đình Tuân là người hiệp nghĩa với lão mà nói Lăng Thiên Vũ không bằng loài heo chó cho nên cũng chẳng lưu luyến tình xưa, lõa quát
- cái thằng nghiệt súc này ta với mày không có tình nghĩa gì cả, nay ta sẽ tiễn mày xuống âm ti để xem Lôi lão gia có tha cho mày hay chăng
Nói rồi lão ném liền ba quả long châu quả nào cũng đánh trúng vào yếu huyệt trên người, chỉ nghe tiếng xương gãy rồi hự hự mấy tiếng Lăng Thiên Vũ ngã vật ra đất trên miệng còn thều thào gì đó.
Phí Đình Tuân đợit một lúc thấy Lăng Thiên vũ không cựa quậy mới tiến lại xem sao thì hắn đã ngừng thở rồi.
Nói đến Phương Tâm Bệnh một mình đấu với năm người, tuy rằng võ công mấy người này chẳng ra sao nếu đơn đả độc đấu thì không phải đối thủ của hắn nhưng năm người hợp lại lại là chuyện khác, Phương Tâm Bệnh phóng ra phi châm cứ ngỡ trúng được người này thì người kia lại che chắn được, cứ như thế hắn đã đánh ra toàn bộ số châm cũng chẳng trúng một ai.
Năm người kẻ trước người sau kẻ trái người phải bùa vây Phương Tâm Bệnh, hắn cũng nhẹ nhàng mau lẹ tránh được những đòn đâm chém, Phương Tâm Bệnh trông ra thấy Liễu Nhược Phàm còn chật vật mãi không thắng nổi Sở Hoài còn Lăng Thiên Vũ nằm im bất động có lẽ đã chết rồi.
Phương Tâm Bệnh gắng sức đánh được thêm hai mươi chiêu nhưng đột nhiên bệnh cũ tái phát hắn ho lên sặc sụa ho ra một ngụm máu đen.
Năm người nhân lúc ấy xông vào đánh chém, Phương Tâm Bệnh vừa chống vừa lùi, cứ như thế một lúc lâu không bên nào đả thương được bên nào, tuy vậy bệnh của hắn mỗi khi tái phát thì không được hoạt động mạnh, đằng này hắn phải cố sức tránh né phản đòn khiến cho cơn ho mỗi lúc một mãnh liệt.
Thêm được chục chiêu sau Phương Tâm Bệnh không thể ngừng ho được nữa, hắn cứ như thế nôn ộc ra từng ngụm máu đen, dòng máu ấy chảy mãi không ngừng còn hắn thì lấy hai tay vuốt vuốt cổ họng như là không thở được.
A Cốt Đa Khap định nhân dịp ấy xông lên nhưng Lam Vũ ngăn lại nói
- không cần đâu, hắn chẳng sống được bao lâu nữa.
Quả nhiên Phương Tâm Bệnh quỳ thụp xuống, hắn ú ớ những gì không ai biết chỉ thấy trên miệng máu cứ tuồn ra như nước, một lúc sau thì hắn ngã sấp xuống không còn cựa quậy được.
Sở Hoài cùng với Liễu Nhược Phàm giao phong đã được hơn một trăm chiêu hai người đều tấm tắc khen thân thủ đối phương lợi hại. Cây quạt trong tay Liễu Nhược Phàm xòe ra cụp vào chiêu số ảo diệu vô cùng so với Tiếu Ban còn muốn nhỉnh hơn đôi chút.
Thanh hắc đao trong tay Sở Hoài cũng không hề kém cạnh, hắn múa đao vun vút bên ngoài nếu không phải kẻ tinh mắt ắt sẽ chẳng nhìn thấy được chiêu đao ấy.
Sở Hoài lao đến chém ngang một đường, Liễu Nhược Phàm đưa quạt đỡ được, hắn lại chém dọc một đường địch nhân vẫn là đỡ được rồi Liễu Nhược Phàm xòe cây quạt ra che đi tầm nhìn của Sở Hoài, lúc cây quạt cụp lại thì nắm đấm của hắn theo đó phóng ra Sở Hoài nẹ mình tránh được hai bên đánh nhau trên dưới thêm hơn một trăm chiêu nữa cũng không rõ được thua.
Lúc này Phương Tâm Bệnh cùng Lăng Thiên Vũ đã chết khiến cho Liễu Nhược Phàm hơi sợ tuy nhiên bên kia không ai nhân thế ấy mà chạy đến trợ chiến quả đều là những người hiệp nghĩa.
Liễu Nhược Phàm đánh đến ba trăm chiêu thì có vẻ đã mệt mỏi lắm, quả đúng thế, từ lúc Bôn Lôi Thành thất thủ cả bọn đã phải khổ sở bao nhiều bây giờ còn chưa nghỉ ngơi được chút nào đã gặp phải một địch thủ đáng sợ như thế.
Lam Vũ trông thế đánh của Sở Hoài thì tắm tắc khen
- nhìn đệ ấy hãy còn chưa thi triển hết tài nghệ mà đã áp đảo được Liễu Nhược Phàm
Ngay cả Phí Đình Tuân trông thấy đao pháp ảo diệu ấy cũng phải ngán ngẩm
- nếu là ta thay vào chỗ Liễu Nhược Phạm chắc là đã chết từ lâu rồi
Kì thực Sở Hoài lúc này so với khi phải đánh với Mộ Dung Thích thì đao pháp hắn chỉ sử dựng sáu bảy phần, cũng bởi Liễu Nhược Phàm không có thâm thù đại hận gì với hắn, mà là hắn chỉ muốn thử đao mà thôi, có một đối thủ tốt như vậy không phải là dễ gặp.
Sở Hoài cười lên một tiếng xoay đao bổ từ trên xuống, thế đao ấy thật là bài sơn đảo hải, chỉ nghe tiếng kim khí chạm nhau rồi có tiếng thụp, hóa ra đao ấy mạnh quá làm cho đầu gối Liễu Nhược Phàm khụy xuống nứt cả nền gạch.
Liễu Nhược Phàm trông ra chẳng còn thấy Sở Hoài đâu nữa mà thấy xung quanh tối tăm mù mịt, trước mặt hắn là một bóng đen, bóng đen ấy có một thứ ám khí khiến cho hắn phải kinh hãi, giữa lúc tâm thần bị áp chế ấy bỗng thấy một luồng sáng vụt lên, Sở Hoài xoay đao chém một nhát từ dưới lên xả Liễu Nhược Phàm ra làm hai phần, một tuyệt đỉnh cao thủ cuối cùng cũng chết như thế đấy.