Hai người trở về chốn cũ cảnh vật trên núi vẫn không có gì thay đổi khiến cho bao nhiêu kỉ niệm ùa về trong kí ức làm người ta thật là cảm thán. Từ dưới chân núi đi lên độ năm dặm thì đến một cánh cổng lớn bên trên có đề ba chứ “Nam Sơn phái”, nguyên khi trước đây là phái Thanh Sơn nhưng từ khi Yên Nam Phi thanh lí môn hộ y đã lấy chữ Nam trong tên mình để thay vào chữ Thanh thành ra Nam Sơn Phái.
Thanh Thiếu tư nghĩ càng tức liền phì phì nhổ mà chửi
- cái tên này thối lắm, thối lắm.
Bọn đồ đệ thấy thế lại dùng gậy đánh cho chàng mấy cái bắt phải im mồm.
Đi qua cánh cổng đến một chỗ sân rộng bao nhiêu môn đồ đang tập múa kiếm lại khiến hắn nhớ về khi trước cùng các sư huynh đệ đồng môn tập luyện, ấy vậy mà qua mười năm nhưng gương mặtquen thuộc khi xưa đã chẳng còn lấy một ai.
Yên Nam Phi sai giải Thanh Thiếu Tư giam vào trong ngục, còn Lý Mạt thì đưa về hậu phủ, Yên Nam Phi cũng rất giữ lời hứa sai dọn lấy một phòng sạch đẹp ở riêng một phương không ai được phạm đến, bên ngoài cử ra mấy nữ đồ đệ canh giữ.
Thanh Thiếu Tư được giải đến một nhà giam, chỗ này khi trước chính là phòng của sư phụ chàng, có lẽ Yên Nam Phi vì hận Bách Lý Vân cho nên mới cải tạo đi nơi này. Bọn môn đồ sợ lúc cởi trói Thanh Thiếu Tư nhân lúc sơ hở mà thoát ra được bèn điểm huyệt của chàng rồi mới cắt dây đẩy chàng vào trong khóa cửa cần thận, một tên nói
- huyệt này một canh giờ nữa sẽ tự giải được
Trong nhà giam tối đen như mực, xung quanh đều là song sắt mỗi cái chấn song to bằng cổ tay muốn thoát ra thì là điều không thể nào. Thanh Thiếu Tư bị điểm huyệt cả người tê cứng không cử động được, chàng chỉ đành nằm yên thở dài
- không ngờ mười năm rồi mới trả về chốn xưa vậy mà lại rơi vào tình cảnh này, không biết sư phụ đã được an táng tại đâu rồi, nếu như có thể thấy được mộ của sư phụ đồ đệ vái tạ ân sư thật là hay biết mấy.
Nhưng lúc ấy chàng lại nghĩ
- không được, mình bây giờ lại có tình cảm với Tiểu Mạt thật là có lỗi với sư phụ lắm, còn mặt mũi nào trông thấy sư phụ nữa, thôi không đến mộ sư phụ thì tốt hơn.
Chàng lại nghĩ đến Lý Mạt, không biết nàng bây giờ ra sao, chàng cũng đoán được ắt hẳn nàng đã chấp thuận yêu cầu nào đó của Yến Nam Phi nên mình mới được bảo toàn tính mạng như vậy, nghĩ đến đây chàng lại đau lòng thay cho Lý Mạt, nàng đã phải chịu quá nhiều đau đớn, bây giờ có khi phải hạ mình hầu hạ cho Yên Nam Phi để cứu chàng cũng lên.
Nghĩ rồi chàng lại gào lên trong vô vọng, chàng thương Lý Mạt quá, giá chàng tự sát chết đi còn hơn phải để nàng vì mình mà nhục nhã thế này.
Cứ thế bao nhiêu suy nghĩ hiện lên trong đầu Thanh Thiếu Tư, chàng bấy giờ bất giác lại nghĩ đến Lạc Truy Phong cùng Mộ Dung Sở Hoải
- giá có gã Lạc Truy Phong ấy ở đây đánh phá song sắt thì thật là tiện, ta có thể thoát ra ngoài. Còn cái gã Sở Hoài kia nữa, hắn đã bị nhốt trong ngục hai mươi mấy năm không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời thực là khổ sở biết nhường nào.
Một canh giờ sau huyệt đạo đã được khai thông, chàng có thể cử động được rồi đứng dậy đi lại được, Thanh Thiếu Tư đi xung quanh xem xét căn phòng hình dạng ra sao, bởi vì trời tối nên chẳng nhìn thấy gì, chàng men theo song sắt mà đi, chợt chàng đá vào một thứ gì đó nhô lên, chàng lần mò xem thử thì ra một đống gạch đá xếp thành một cái gì đó.
Thanh Thiếu Tư mò thật kĩ thì phát hiện cái đống ấy dài độ một trượng ngang chừng năm thước nằm ở góc phòng bên trên lại như có một tấm bia đá.
Nghĩ đến đây chàng giật mình tự nhủ
- Không lẽ, không lẽ đây là mộ
Đúng thế đích thị là một nấm mộ được xây cẩn thận, có cả bia mộ nữa, chàng sờ lên tâm bia quả nhiên thấy khắc một dòng chữ thẳng hàng, chàng cố lần mò đoán thử từng chữ một
- Bách…Lý…Vân…sư phụ không lẽ đây là mộ của người ư
Chàng giật mình, chẳng ngờ Yên Nam Phi hận sư phụ chàng đến độ người đã chết rồi còn xây mộ trong lao ngục để giam cầm cả linh hồn người ta hay sao. Thanh Thiếu Tư bật khóc quỳ thụp xuống dập đầu chín cái
- sư phụ, đích thị là người rồi, đệ tử là Thanh Thiếu Tư đây, cuối cùng đệ tử đã được gặp lại sư phụ rồi, đã mười năm rồi.
Chàng khóc lóc một hồi rồi ngồi tựa lưng vào tấm bia khể lại bao nhiêu chuyện trong mười năm nay cho sư phụ nghe, những câu chuyện ấy thật là bi ai thống khổ.
Thanh Thiếu Tư ngồi ngẩn ra một lúc rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Hôm sau Thanh Thiếu tư tỉnh dậy, ảnh nắng trên cửa sổ chiếu vào rọi sáng một khoảng không trong căn phòng, chàng thử nhìn quanh tìm xem có nơi nào sơ hở để thoát ra hay không, nếu có thể chàng sẽ cứu Lý Mạt rồi cao chạy xa bay, chàng không thể chịu khuất phục trước số phân như vậy được.
Tuy nhiên trong căn phòng ấy dưới đất trần nhà đều làm bằng đá cứng, còn 4 bề xung quanh là song sắt, bên ngoài lại là một lớp tường bằng đá cứng nữa, chỉ có một cái cửa sổ to bằng bàn tay để ánh sáng rọi vào mà thôi.
Thanh Thiếu Tư liền nghĩ
- gã Lạc Truy Phong ấy đánh được gãy song sắt chẳng lẽ ta không làm được, cứ như hắn nói một hai lần thì đau chứ một hai trăm lần, một hai nghìn lần sẽ quen, chỉ cần thoát ra được thì điều gì ta cũng sẽ làm.
Vậy là chàng bắt đầu công cuộc đánh vào song sắt nhưng ngày đầu tiên chỉ đánh hai mươi cái đã đau đến không cất nổi tay dậy được nữa, mà cái song sắt kia cũng chẳng có chút gì lay chuyển cả.
Thanh Thiếu Tư ngồi bệt xuống lại than thở cùng với tấm bia mộ, đến trưa có một người đưa cơm vào, Thanh Thiếu Tư vội hỏi
- vị này xin cho hỏi Tiểu Mạt thế nào rồi
Người kia là một thiếu niên độ mười hai mười ba tuổi trông gương mặt vô cùng ngây thơ, hắn mới nói
- Lý Mạt là ai tôi không biết, sư phụ nói tôi mang cơm vào đây chứ không cho nói chuyện với ông
Nói rồi hắn đóng cửa rời đi, Thanh Thiếu Tư thở dài thất vọng, chợt cánh cửa lại mở ra, thiếu niên kia ngó đầu vào rồi nói
- phải rồi, sư phụ nói mỗi ngày vào buổi trưa tôi đưa cơm đến, trưa hôm sau mới đưa lần tiếp theo, ông ăn xong nhớ để sát ra cửa để tôi tiện lấy đi nhé
Nói rồi nó lại đóng cửa vào đi mất, Thanh Thiếu Tư nhìn bát cơm với một chút rau và canh, chàng cũng đang đói lắm, dù gì nếu muốn rời khỏi đây cứu Lý Mạt thì cũng phải sống cái đã, Thanh Thiếu Tư liền bưng bát cơm ăn hết rồi đặt ra cửa.
Chiều hôm ấy chàng lại thử đánh song sắt nhưng vết đánh từ sáng bấy giờ đau quá không tài nào chịu nổi nên đành thôi. Thanh Thiếu Tư ngồi nhìn hai tay mình, tay phải dùng kiếm của chàng đã bị phế, bây giờ cho dù có thoát ra được ngay cả mười người còn khó đánh huống chi là Yên Nam Phi, chàng nghĩ vậy lại càng suy sụp.
Bỗng chàng nghĩ đến Mộ Dung Sở Hoài, hắn từ lúc sinh ra đã mất đi một tay vậy mà hắn sử đao tuyệt đối là vô địch thiên hạ, bây giờ căn cơ chàng đã có sẵn chỉ là tay dùng kiếm bị phế, như vậy chàng vẫn có thể lấy tay trái để dùng kiếm cơ mà.
Nghĩ rồi chàng dùng tay trái nhặt lấy cây đũa ăn cơm rồi vung lên mấy chiêu đánh thử, quả nhiên mấy chiêu này so với cánh tay phải của chàng còn nhiều lực đạo hơn, chỉ có điều tai trái xưa nay không dùng để luyện kiếm nên có chút gượng gạo.
Phép dùng kiếm có ba điểm cần chú ý, thứ nhất là nhanh, thứ hai là mạnh, thứ ba là hiểm, đến khi nào có thể đưa cả ba điểm ấy nhuần nhuyễn trong kiếm thuật thì khi đó người dùng kiếm mới thực là cao thủ.
Thanh Thiếu Tư xưa kia đã biết cái phép ấy bây giờ chuyên tâm luyện kiếm bằng tay trái, cứ ban sáng chàng sẽ đánh vào song sắt, buổi trưa thì ăn cơm ban chiều lại luyện kiếm.
Thanh Thiếu Tư lấy đũa vẽ một vòng tròn nhỏ ở trên tường, mỗi ngày đều dùng đũa phát xuất đâm vào vòng tròn ấy ban đầu thì bị chệch đi mười chiêu mới trúng hai ba chiêu lại chẳng có hơi sức gì. Dòng giã hơn một tháng trời lúc này mười chiêu có thể trúng đến bảy tám chiêu cái vòng tròn nhỏ ấy cũng bị khoét thành một cái lỗ to đúng bằng đầu chiếc đũa. Kiếm pháp tay trái của chàng đã được bảy tám phần kiếm pháp khi trước, bầy giờ có thể nói hai ba mươi kẻ đồ đệ cảu Yên Nam phi không thể làm gì nổi chàng.
Tuy đã có chút thành tựu nhưng song sắt thì chẳng mảy may di chuyển, có lẽ cái thời khắc thoát ra khỏi đây cũng còn lâu lắm hoặc cả đời này cũng không khi nào chàng thoát ra được.
Lại nói đến Lý Mạt hơn một tháng qua lúc nào cũng nhớ đến Thanh Thiếu Tư, nàng cũng mong có một ngày Yên Nam Phi nguôi ngoai mà thả chàng ra, còn như nàng có khác gì cái xác không hồn chẳng còn thiết tha gì nữa.
Mỗi ngày Yên Nam Phi đều đến thăm nàng, hắn cũng rất giữ lễ chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào bày tỏ lòng yêu thương nhưng nàng chẳng xem vào đâu, nàng chứ trơ trơ như một pho tượng, đợi hắn nói chán rồi sẽ bỏ đi. Trong căn phòng ấy gương lược trang sức chẳng thiếu thứ gì chỉ là nàng không thiết trang điểm, gương mặt buồn bã tiều tụy cứ như đang mang trọng bệnh, mà kì thực đúng là nàng đang mang tâm bệnh.
Yên Nam Phi thấy nàng càng ngày càng thiếu sức sống thì lo lắm liền mời đại phu về chữa trị, mời đến năm sáu người thầy thuốc có tiếng, mỗi người lại phán một bệnh khác nhau nhưng chưng quy đều nói rằng cứ thế chẳng biết có còn sống được bao lâu nữa.
Yên Nam Phi tức lắm, hắn không tin cho đó là những lời nói xúi quẩy bèn đem cả bọn giết hết, hắn lại tốn không biết bao nhiêu tiền bạc sai người lên các kinh lớn tìm cho được thầy thuốc giỏi để cứu chữa Lý Mạt.
Tháng sau có một người tên là Hoa Khấu, người này nổi tiếng ở thành Lạc Dương là hậu duệ của danh y Hoa Đà thời Đông Hán, Yên Nam Phi biết được danh tiếng thì cung kính lắm bèn kính lễ thượng khách cho vào khám, Hoa Khấu hãy còn trẻ tuổi, chỉ độ hơn hai mươi nhưng vừa bắt mạch bèn nói với Yên Nam Phi
- bệnh này bảo dễ chữa cũng là dễ bảo khó chữa cũng là khó, nay tôi xin nói chuyện riêng với phu nhân xin Trưởng môn cho phép, nhược bằng nếu không đồng ý thì tôi xin không khám.
Yên Nam Phi mời qua nhiều người rồi mà không chữa được sợ Lý Mạt có điều gì thì hắn cũng không sống nổi cho nên trước yêu cầu của Hoa Khấu hắn cũng chấp thuận rồi lui trở ra.
Hoa Khấu mới hỏi Lý Mạt
- tôi đoán phu nhân ắt mang bệnh tương tư có phải không
Lý Mạt thấy mấy người đến khám chỉ đoán già đoán non nhưng người này vừa nói đã trúng ngay tâm ý bèn bảo
- đích thị là như vậy, tôi chẳng có bệnh gì đâu chỉ là…chỉ là tương tư người khác ấy thôi.
Hoa Khâu là người thông minh, chàng nhìn cử chỉ lạnh lùng của Lý Mạt với Yên Nam Phi đã đoán ra bảy tám phần sự việc bèn nói
- nếu là bị ép buộc làm điều mình không muốn thì lâu ngày sẽ sinh bệnh này, như phu nhân vẫn còn chưa được, nhưng theo tôi thấy muốn chưa bệnh này thì cần có một người khác
Mấy câu này của Hoa Khấu đầy ẩn ý, Lý Mạt cũng hiểu được bèn kể việc của mình cho chàng nghe, Hoa Khấu mới nói
- tôi là người thầy thuốc, cứu người cũng chính là phương châm của tôi, chẳng những chỉ cứu người bệnh mà kể cả gặp việc bất bình giữa đường dù cho sức trói gà không chặt cũng phải sắn tay áo lại tương cứu, nay nếu phu nhân có muốn sai khiến điều gì thì xin cứ chỉ bảo, nếu làm được tôi nhất định không từ nan.
Lý Mạt nghe nói có người giúp thì thật là mừng lắm, khỏe lại mấy phần, nàng có nhớ rằng hôm trước Yên Nam Phi có nói bảy tám hôm nữa sẽ phải đi dự hội cả đi cả về mất gần một tháng trời, nếu như lúc đó cứu được Thanh Thiếu Tư ra thì sẽ có cơ hội chạy thoát. Nàng bèn đem chuyện nói lại với Hoa Khấu, hai người bàn tính một hồi rồi Hoa Khấu trở ra.
Yên Nam Phi đứng ở bên ngoài nãy giờ có hơi sốt ruột đi qua đi lại, lúc này thấy Hoa Khấu đi ra bèn sốt sắng lại hỏi tình hình, Hoa Khấu cười nói
- bệnh này có thể chữa được nhưng cần chữa dài ngày, không biết về nơi ăn chỗ ở cũng như chi phí thì trưởng môn có đáp ứng được cho tôi hay không
Yên Nam Phi nghe nói bệnh này chữa được thì không tiếc gì tiền bạc lại vui mừng lắm nói
- thần y đừng lo chuyện ấy, tôi sẽ sắp xếp cho ngài chỗ tốt nhất, còn như ăn uống chỉ cần ngài muốn cứ nói với hạ nhân bọn chúng sẽ làm theo, còn như thuốc thang hết bao nhiêu tôi xin gửi đầy đủ cả.
Hoa Khấu cười nói
- vậy được, bây giờ tôi sẽ đi sắc thuốc, xin ngài cho hạ nhân chỉ đường xuống nhà bếp.
Yên Nam Phi đợi Hoa Khấu đi rồi mới mở cửa đi vào quả thấy Lý Mạt mới khám đã có chút tươi tắn hơn, hắn bèn nói
- le ra ta phải đến Thái Sơn tham gia đại hội, đang định chối từ ở nhà chăm sóc nàng, may mà có thần y đây cứu giúp, phen này ta có thể yên tâm rồi.
Hoa Khấu theo hạ nhân xuống nhà bếp, hạ nhân lại sắp xếp cho một góc sắc thuốc riêng, Hoa Khâu cũng nhân lúc ấy mà để ý xung quanh, mãi mới thấy có một thiếu niên mười hai mười ba tuổi bưng một to cơm trắng với rau đi, Hoa Khấu liền nhớ kĩ mặt đứa trẻ ấy.
Ngày hôm sau lại như vậy Hoa Khấu vẫn thấy đứa trẻ ấy bưng cái bát cơm trắng với rau rời đi, trong lúc mọi người không để ý chàng mới vờ mỏi người muốn đi dạo rồi theo sau đứa bé ấy.
Đứa bé đi qua một lần cổng xuống mé tả đến đoạn ngã ba thì rẽ trái đến cuối dãy nhà thì đi vào, chỉ thoáng đã mang bát đũa cũ đi ra. Hoa Khấu chắc mẩm đây là phòng nhốt Thanh Thiếu Tư, đường đi cũng không phải là phức tạp nên chàng chỉ nhìn một lần đã nhớ ngay, cứ thế mấy hôm Hoa Khấu cũng đã nhớ hết đường đi nước bước trong phủ.
Hôm ấy sặc thuốc xong Hoa Khấu đem thuốc vào cho Lý Mạt rồi nói
- nay tôi đã biết chỗ người ấy ở đâu, rồi sẽ có cách.
Lý Mạt nghe nói thì mừng lắm, các vị thuốc đều chỉ là dưỡng nhan và bổ máu thông thường, uống thuốc đều đặn mỗi ngày thì thần sắc đi lên trông thấy, Yên Nam Phi thấy thế thì mừng lắm, càng đãi ngộ với Hoa Khấu tốt hơn.
Mấy hôm sau Yên Nam Phi dẫn theo mấy mươi đệ tử cùng đến Thái Sơn dự đại hội,trước khi đi hắn còn đến thăm Lý Mạt một thời lâu rồi dặn bọn đệ từ ở nhà tiếp đãi thần y cho thật khéo, nếu bệnh của Lý Mạt khỏi trước khi hắn trở về thì Thần y đòi bao nhiêu cứ trả bấy nhiêu không cần phải mặc cả.
Bấy giờ Lý Mạt cho gọi Hoa Khấu vào nói
- nay gã đã đi rồi mong tiên sinh hãy ra tay cứu giúp
Hoa Khấu cười nói
- giờ chưa phải lúc, nay trưởng môn mới đi, ngộ nhỡ chuyện bị phát giác bọn đồ đệ phi báo chỉ nửa ngày là trưởng môn quay lại, theo như tôi thấy thì từ đây đến Thái Sơn đi nhanh cũng bảy hôm mới đến, cứ hôm thứ bảy ta ra thay lúc ấy cho dù muốn báo tin vừa đi vừa về cũng mất mười bốn ngày thế thì tiện hơn.
Lý Mạt nghe nói thì phục lắm
- tiên sinh thật là tính toán như thần, vậy cứ theo ý tiên sinh mà làm.
Thấm thoát đã bảy ngày trôi qua, đây chính là lúc Hoa Khấu ra tay, chàng nhân khi đứa bé đưa cơm vừa đi khỏi liền lén chạy đến, nguyên Hoa Khấu có tài mở khóa, chỉ cần hai cái kim châm cứu là chàng có thể mở được cửa ngay.
Thanh Thiếu Tư vừa ăn cơm xong còn đang nằm nghỉ chợt thấy có người mở cửa bước vào thì lấy làm lạ bèn ngước lên nhìn trông thấy một tay mặt mày anh tuấn thư sinh đi vào bèn hỏi
- ngươi lại là ai, tới đây làm gì
Hoa Khấu cười nói
- huynh có phải Thanh Thiếu Tư chăng
Thanh Thiếu Tư thấy ngữ điệu của Hoa Khấu khác thường thì đứng hẳn dậy nói
- huynh đài lại là người nào
Hoa Khấu nói
- Tôi là Hoa Khấu thầy thuốc chữa bệnh cho phu nhân, nay nhân lúc trưởng môn đi vắng, tôi theo lời phu nhân tới đây cứu huynh ra.
Thanh Thiếu Tư nghe nói thì biết ngay phu nhân kia tức là Lý Mạt thì mừng lắm, Hoa Khấu chỉ loay hoay một lúc đã mở được ổ khóa, Thanh Thiếu Tư hết lời cảm tạ, Hoa Khấu lại nói
- bây giờ huynh chớ ra ngoài vội, đằng nào bọn chúng cũng chẳng để ý đến chỗ này, cứ để đến đêm hẵng ra tay như thế là tiện hơn
Thanh Thiếu Tư đã bị nhốt hơn hai tháng nay lúc này được tự do thật là vui mừng quá mà đã quên hết mọi thứ, được Hoa Khấu nhắc nhở mới bình tĩnh lại được, chàng lại chặp tay đa tạ.
Hoa Khấu lại dặn Thanh Thiếu Tư sau khi thoát ra phải làm như thế nào rất tường tận rồi nói
- tôi chỉ giúp huynh được đến mức này, sau này mọi chuyện đều phải do huynh tự giải quyết không được liên lụy đến tôi.
Thanh Thiếu Tư chắp tay xá dài mấy cái
- ơn đức này của ân công tôi thực không dám quên có khi nào lại làm lộ ra ân công kia chứ.
Hoa Khấu lấy trong túi ra một lọ thuốc nhỏ rồi dặn
- ta cho huynh lọ thần dược này, nếu khi nào sự thể nguy cấp thì hãy uống nó, hãy ghi nhớ điều ấy.
Rồi Hoa Khấu lại đóng hờ cửa rời đi ngày, chàng quay lại chỗ Lý Mạt đưa tin đã cứu được Thanh Thiếu Tư lại nói
- thưa phu nhân đêm nay Thanh Thiếu Tư sẽ đến đưa phu nhân đi chốn, theo như tôi thấy, hai người cứ đi về nơi mới bị bắt, tuyệt nhiên
Yên chưởng môn sẽ không ngờ được việc ấy đâu. Ngoài ra nên chuẩn bị sẵn tài vật như thế thì sẽ tiện hơn.
Lý Mạt cảm kích lắm cứ như sắp đặt của Hoa Khấu mà làm, đêm hôm ấy Thanh Thiếu Tư trốn ra ngoài đúng như chỉ dẫn của Hoa Khấu chàng nhanh chóng tìm đến nơi ở của Lý Mạt, bên ngoài có 2 nữ đồ đệ đang canh phòng, hai người này chỉ cốt theo dõi động tĩnh của Lý Mạt không để nàng bỏ trốn chứ võ công cũng chẳng có gì đáng kể. Thanh Thiếu Tư nhân lúc hai người không để ý men theo vách tường vút một cái đã đến ngày phía sau điểm vào yếu huyệt của hai người.
xong xuôi chàng bèn mở cửa khẽ gọi
- Tiểu Mạt, là ta đây
Lý Mạt lúc ấy sốt ruột lắm đang đi ra đi vào chưa biết Thanh Thiếu Tư khi nào sẽ đến, bấy giờ nghe tiếng gọi thì phấn khởi lắm, nàng bèn chạy lại ôm trầm lấy Thanh Thiếu Tư, hai người lại đưa 2 đứa canh gác vào trong phòng tránh để sơ hở rồi đóng cửa theo lối sau đi ra.
Chỉ một chốc cả hai đã nhảy tường trốn ra khỏi phủ, hai người chạy xuống núi theo lời Hoa Khấu chỉ dẫn mà chạy về hướng Ngưu Vĩ Thôn.
Lúc này Lý Mạt hãy còn đang ốm Thanh Thiếu Tư bèn cõng nàng lên lưng chạy nhanh thoăn thoắt, trên đường hai người bày tỏ nỗi niềm thương nhớ trong hai tháng nay.
Thanh Thiếu Tư lại hỏi xem Yên Nam Phi có hiếp đáp gì Lý Mạt không, nàng mới đem chuyện thề độc giữa hai người ra kể lại, còn Thanh Thiếu Tư cũng đem chuyện bị nhốt trong ngục, trong đó còn có mộ của Bách Lý Vân kể lại, những chuyện này không khỏi khiến cho hai người ngậm ngùi.
Hai người chạy đến sáng thì đã được hơn ba mươi dặm, Thanh Thiếu Tư lại tìm được một chỗ mua lấy 2 con ngựa tốt để đi cho nhanh.
Hôm sau có hai người canh gác đến thay ca gác mà không thấy hai đứa hôm qua đâu, một người liền nói
- hai đứa này thật là thất trách, đi nghỉ sớm mà không báo gì với ai ạ, ngộ có chuyện gì thì biết ăn nói sao với trưởng môn
Lúc ấy Hoa Khấu vờ đi tới, hai người canh gác như thường lệ đồng thanh chào
- thần y đã đến
Hoa Khấu cũng gật đầu chào lại rồi mở cửa đi vào, chàng mới bước vào đã thấy 2 ả tỳ nữ gác cửa đang nằm bất động trên giường, biết là 2 người kia đã thoát chàng vội la lối
- thôi chết phu nhân đâu rồi lại có 2 đứa tỳ nữ thế này.
2 người thay gác bên ngoài nghe tiếng cũng hốt hoảng chạy vào quả nhiên chỉ thấy hai đứa tỳ nữ nằm bất động, một người vội chạy lại giải huyệt nhưng Thanh Thiếu Tư điểm huyệt rất cao mình, nếu không biết nơi đã điểm thì không thể nào giải được, còn như 2 đứa tỳ nữ kia thì nằm im bất động không nói được cũng không chỉ trỏ được gì, thành thử phải đợi cho đến khi hết thời hạn thì huyệt sẽ tự giải.
Trong lúc ấy một người chạy đi báo với các huynh đệ đồng môn về sự mất tích của Lý Mạt, có kẻ cẩn thận đến kiểm tra nơi giam giữ Thanh Thiếu Tư thì cũng không thấy tăm hơi chàng đâu, cả bọn quyết định cử 2 người phi mã đến Thái sơn báo với Yên Nam Phi.
Hoa Khấu thật là khéo thông minh lúc ấy cũng không ai mảy may nghi ngờ chàng ra chút nào nên chàng cứ yên trí trở lại phòng khách nghỉ ngơi, sau này có khi còn có thêm một khoản ngân lượng nữa chẳng chừng.