Chương 36: Thanh Thiếu Tư gặp lại người thân, cứu người thương Lý Mạt chịu thiệt

Thanh Thiếu Tư cùng với Lý Mạt chạy đi đã bảy ngày mà không thấy truy binh nên trong lòng thấp thỏm lo sợ, chỉ sợ đã liên lụy đến Nam Cung Vũ mà thôi, bấy giờ hai người lại đến một trấn, Thanh Thiếu Tư vào một nhà lấy trộm bộ quần áo thường dân cho Lý Mạt thay kẻo bộ y phục tân nương kia dễ gây sự chú ý, hai người đội nón mê vừa đi vừa để ý xung quanh chỉ sợ truy bình tìm được ra tung tích của mình. Cũng may trước khi đi Nam Cung Vũ đã đưa cho Thanh Thiếu Tư mười lượng bạc, bản thân chàng cũng có năm lượng cho nên sống qua ba mươi ngày không phải là khó.

Kể từ lúc bỏ trốn đến nay đã gần một tháng, ngân lượng cũng đã gần hết, hai người đến một nơi thâm sơn cùng cốc không biết là chỗ nào, nơi này cũng ít người qua lại, chỉ có một thị trấn nhỏ cách đấy ba mươi dặm, hai người lại trở về cuộc sống khi xưa nhưng bây giờ căn nhà đã vui vẻ những tiếng cười đùa không còn một sự im lặng đến ái ngại như trước nữa.

Thanh Thiếu Tư hằng ngày vào rừng kiếm củi săn thú, Lý Mạt cũng trồng rau nuôi gà cuộc sống như thế này đã là mãn nguyện lắm rồi không còn gì hơn nữa.

Hôm ấy Thanh Thiếu Tư gánh củi vào trấn thì gặp một đoàn người ngựa, người đi đầu là một hán tử độ hơn bốn mươi tuổi gương mặt rất tuấn nhã nhưng hai mắt lại rực lên một vẻ nham hiểm, càng trông càng cảm thấy quen mắt, Thanh Thiếu Tư chợt nhận ra đây chính là Yên Nam Phi kẻ thù mười năm trước truy sát chàng.

Thanh Thiếu Tư hốt hoảng vội kéo nón mễ che đi mục quang mong rằng đối phương không nhận ra mình, chàng nhẹ nhàng lẩn vào đám đông rồi rời khỏi chỗ ấy, vừa đi đến một đoạn đường khuất Thanh Thiếu Tư liền nép vào một góc tường thở phào nhẹ nhõm

- cũng may hắn không nhận ra ta, ta phải về báo cho Tiểu Mạt biết mới được.

Vừa lúc ấy chợt có tiếng người từ trên mái nhà vọng xuống

- ai nói ta không nhận ra ngươi Thanh Quang Vạn Trượng Thanh Thiếu Tư.

Thanh Thiếu Tự nghe có người gọi ra ngoại hiệu của mình thì giật mình ngước lên thì thấy Yên Nam Phi đã đứng trên mái nhà từ lúc nào, bản thân chàng luyện võ nhỏ dù là nhất cử nhất động của địch nhân trong vòng mấy chục bước không thể nào không nhận ra vậy mà đối phương theo chàng đến tận đây lại nhẹ nhàng đứng trên mái nhà nhìn xuống mà chàng lại không hay phát giác đủ biết thực lực của gã này không phải tầm thương.

Phải rồi Yên Nam Phi trên Bôn Lôi bảng đứng hàng thứ năm, hắn nổi danh với món binh khí trảm long phi đao.

Nguyên trưởng môn Phái Thanh Sơn la fNgocj Diện Kỳ Lân Lý Khuê có hai người đệ tử chân truyền, đại ca là Phi Thiên Thần Long Yên Nam Phi, nhị đệ là Ma Vân Phụng Hoàng Bách Lý Vân. Lý Khuê thấy Yên Nam Phi là người có tính hiếu sát, còn Bách Lý Vân thì anh hùng trượng nghĩa cho nên có phần yêu quý Bách Lý Vân hơn. Lý Khuê có một người con gái yêu chính là Lý Mạt, Lý Mạt dù từ nhỏ thân thiết với Yên Nam Phi hơn nhưn khi Bách Lý Vân lên núi bái sư thì lấy làm mếm mộ cái tính anh hùng hiệp nghĩa của chàng ta.

Sau này Lý Khuê cũng truyền lại chức trưởng môn cho Bách Lý Vân và gả Lý Mạt cho chàng.

Yên Nam Phi vốn yêu Lý Mạt lắm, đã nhiều lần xin sư phụ gả tiểu sư muội cho mình nhưng không được đồng ý, bấy giờ sư phụ lại đem tiểu sư muội gả cho sư đệ mình thì không chấp nhận được chuyện này.

Hắn mới kết bè cánh mưu đồ làm phản.

Yên Nam Phi bề ngoài làm bộ đồng lòng với sư phụ nhưng kì thực đã ngấm ngầm mua chuộc bọn người nhà bếp nấu ăn đem bỏ thuốc độc vào trà của sư phụ. Sau khi ám toán sư phụ thành công hắn nhân lúc Bách Lý Vân chưa có nắm chặt quyền lực trong phái liền kích động những người theo phe mình gây lên nội chiến phải Thanh Sơn.

Bách Lý Vân liền hiệu lệnh các đệ tử trung thành đánh đuổi bè lũ phản loạn, trong lúc giao chiến Bách Lý Vân đã hớt đứt 2 ngón tay trên bàn tay phải của Yên Nam Phi, hắn thất thế đành phải tạm thời thoái lui, nhưng hắn vẫn ghi mỗi hận này.

Hơn một năm sau tức là mười năm về trước Yên Nam Phi không biết từ đâu học được môn võ lợi lại gọi là Trảm Long Phi Đao, hắn chuyên dùng hai thanh đao lưỡi cong ném ra có thể đoạt được đầu người trong vòng mười trượng người, thanh đao ấy phóng ra nếu không trúng thì lại quay trở lại, môn thần khí ấy rất mạnh hắn lại cùng đồng đảng đánh lên phái Thanh Sơn lần này đã giết chết được Bách Lý Vân.

Thanh Thiếu Tư là đại đệ tử của Bách Lý Vân, chàng có ngoại hiệu là Thanh Quang Vạn Trượng tuy là đệ tử của Bách Lý Vân nhưng chỉ kém sư phụ có tám tuổi lại hơn sư nương đến hai tuổi.

Thanh Thiếu Tư trong môn phái nếu xét về thực lực chỉ kém hai người là sư phụ và sư bá, trước khi chết sư phụ đã dặn chàng phải đưa nương tử của mình là Lý Mạt chạy trốn tuyệt đối không để rơi vào tay Yên Nam Phi, Thanh Thiếu Tư nhận lệnh đánh giết mở một đường máu dẫn Lý Mạt chạy đi, từ đó cứ mỗi khi cảm thấy nguy hiểm là hai người lại cùng nhau rời nơi ăn trốn ở.

Yên Nam Phi sau khi diệt phái Thanh Sơn lại tự mình lập phái ngay trên ngọn núi ấy gọi là phái Nam Sơn, chữ Nam lấy từ tên của hắn, Yến Nam Phi kể cũng là người luyến tình, hắn bao nhiêu năm nay vẫn nghe ngóng trên giang hồ tung tích của 2 người mong sao có thể bắt được Lý Mạt để lấy làm nương tử. Ngày hôm nay không hiểu trời xui đất khiến thế nào mà lại tình cờ gặp được Thanh Thiếu Tư ở đây.

Yên Nam Phi cười lớn nói

- Thanh Thiếu Tư, ngươi trốn cũng thật là kĩ, hơn mười năm rồi ta tìm ngươi mỗi khi thấy manh mối mà đến thì ngươi lại đi đâu mất cứ như vậy không biết bao nhiêu lần ta mất dấu, vậy mà hôm nay ắt hẳn ông trời có mắt để cho ta gặp được ngươi ở đây.

Đoạn hắn từ trên tường nhảy xuống đừng trước mặt Thanh Thiếu Tư, vừa lúc ấy bọn đệ tử cũng chạy đến bay vây xung quanh chàng, Yên Nam Phi lại nói

- Tiểu Mạt thế nào rồi, khi nãy ta thấy ngươi gọi nàng là Tiểu Mạt, nàng là sư mẫu của ngươi sao ngươi lại gọi ra 2 chữ ấy, không lẽ…không lẽ…ta hiểu rồi, ngươi thật là quân vô loài, dám cùng sư mẫu…cùng sư mẫu…ha ha ha

Hắn cứ tự hỏi tự trả lời như kẻ điên vậy, xong rồi lại cười một tràng nói

- không sao, dù là như vậy nhưng ta vẫn muốn có được nàng, còn ngươi nếu đưa ta đến đó thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng, nhược bằng trái lại đừng trách ta không nể tình sư bá sư điệt với ngươi

Thanh Thiếu Tư cười nói

- ngươi là quân lừa thầy phản bạn, ta dù có là quân vô loài vẫn còn tốt hơn so với nhà ngươi, hôm nay dù có chết ta cũng không để người gặp được nàng đâu.

Nói đoạn Thanh Thiếu Tư nhảy lùi ra sau tay trái túm lấy một tên môn đồ, tay phải giật lấy trường kiếm trong tay gãy rồi quẳng gã ra một bên, chàng múa kiếm xông tới chỗ Yên Nam Phi, Yên Nam Phi nhanh chân nhảy lên mái nhà, bọn môn đồ cũng xông vào ngăn cản.

Thanh Thiếu Tư giao quần giữa vòng vây hơn hai mươi người, thân pháp của chàng cực kì mau lẹ, có điều vì cánh tay bị phế cho nên xử kiếm kém đi rất nhiều không hề tương xứng với thân pháp chút nào. Thanh Thiếu Tư miễn cưỡng có thể tránh né chứ kiếm chiêu của chàng chưa gây ra được tổn thương cho kẻ nào hết, điều này Yên Nam Phi cũng đã nhìn ra, hắn cười nói

- Thanh Thiếu Tư ơi là Thanh Thiếu Tư theo ta thấy tay phải của người có vấn đề rồi, thế này thì sao có thể bảo vệ được nàng, nay trong lúc ta vẫn còn chưa tức giận ngươi hãy giờ tay chịu trói ta đảm bảo sẽ tha cái mạng chó này của ngươi.

Thanh Thiếu Tư nộ khí xung thiên chàng cố hết sức múa kiếm vun vút song kiếm này quả thật khó có thể gây hại cho người khác, kể một mình chàng đánh với bốn năm người thì có thể chiếm thế thượng phong đằng này có đến hơn hai mươi người cùng đánh thì thật là khó lắm.

Chỉ mới hơn ba mươi chiêu Thanh Thiếu Tư đã bị trúng mấy kiếm máu trên người chảy ra ướt cả áo, mặc dù thế chàng vẫn hết sức xuất chiêu không hề có chút run sợ nào.

Lại thêm mươi chiêu nữa chàng liều mình mới đâm được một người nhưng cũng vì thế lại trúng lên hai kiếm vào vai và đùi. Bấy giờ Yên Nam Phi cũng không còn kiên nhẫn nữa, hắn nhảy xuống gạt bọn đệ tử ra

- lui, để hắn đánh với ta xem sao

Thanh Thiếu Tư lao đến vung kiếm đâm liền mấy nhát, có điều kiếm chiêu không có lực đều bị Yên Nam Phi nhẹ nhàng tránh được, hắn vừa tránh vừa cười nói

- thật là kém cỏi, Bách Lý Vân sao lại có một tên đệ tử vô dụng đến vậy, à không ngay cả Bách Lý Vân cũng là một tên vô dụng, cái gì mà Ma Vân Phụng Hoàng thật là không xứng không xứng tề danh với ta

Thanh Thiếu Tư thấy địch nhân chê bai sư phụ thì tức lắm , chàng cố hết sức vừa đâm vừa chém, những chiêu kiếm ấy xưa kia chàng luyện đến xuất thần nhập hóa trên giang hồ nổi danh một thời vậy mà bây giờ chẳng khác gì trò trẻ con, Yên Nam Phi chỉ nhún người mấy cái qua trái qua phải đã tránh được hết.

Lão cười nói

- thôi ngươi đừng tốn công vô ích làm gì

Vừa hay lúc ấy lão tung một chân đạp vào ngực Thanh Thiếu Tư làm chàng ngã dúi dụi, chàng còn chưa kịp đứng lên đã lấy mười mấy thanh kiếm chĩa vào nơi yết hầu, Yên Nam Phi bèn nói

- trói nó lại

Lập tức có mấy người mang dây thừng đến trói nghiến chàng lại không thể nào cử động được, Yên Nam Phi đến trước mặt chàng nói

- thế nào Tiểu Mạt đang ở đâu, mau mau dẫn ta đến đó.

Thanh Tiếu Tư không nói gì chỉ nhổ một bãi nước bọt vào mặt hắn, Yên Nam Phi tức giận tát chàng hơn một chục cái làm chàng hộc cả máu mồm, hắn lại nói

- ta không tin không có ai biết chỗ ở của ngươi.

Đoạn hắn sai người đưa Thanh Thiếu Tư ra chợ lại nói

- kẻ này là một tên giết người không gớm tay, hắn lại có đồng bọn còn trốn đi người nào biết hắn ở chỗ nào dẫn ta đến ta xin biếu một trăm lạng bạc.

Trong số những người đi chợ cũng có mấy người biết được chàng lại không ít trong số ấy đều hám tiền bạc, một người nói

- hắn là gã bán củi sống cách đây độ ba mươi dặm ở ngọn núi trên kia

Yên Nam Phi cười nói

- vị nhân huynh đây xin hãy chỉ đường tôi xin đưa huynh đủ số tiền ấy.

Người kia vốn là tay cờ bạc nghe thấy số tiền ấy thì mừng lắm bèn hăng hái dẫn đường, trong đám người ở chợ cũng có mấy người là người tốt lại lắc đầu nói

- cái gã A Nhị này thật khốn khiếp

- đúng thế sao lại chỉ chỗ người ta cho bọn ác ôn này cơ chứ

- dù gì gã bán củi này cũng chẳng làm điều xấu bao giờ sao lại nhẫn tâm thế kia chứ

Tuy nhiên những lời ấy bây giờ chẳng giúp ích gì được cho Thanh Thiếu Tư cả, còn chàng thì đã biết tên A Nhị kia chỉ điểm bèn chửi rủa

- cái thằng chó đẻ khốn nạn kia, tao cứu mày đươc sống vậy mà mày lại hại tao.

Nguyên khi trước A Nhị đánh bạc hết tiền phải lên núi nhặt củi về bán chẳng may lúc ấy gặp phải đàn sói dữ, A Nhị hớt hải chạy thục mạng nhưng chỉ một chốc đã bị đàn sói vây quanh nhảy vào cắn xé.

Thanh Thiếu Tư bấy giờ đang sắn thú chợt nghe có tiếng người kêu la thảm thiết lại thấy tiếng sói thì lập tức chạy tới tương cứu, chỉ mấy chiêu chàng đã đánh đuổi được đàn sói rời đi.

Thấy A Nhị chân tay rướm máu Thanh Thiếu Tư lấy làm thương liền dẫn về nhà để đắp thuốc, từ đó A Nhị mới biết được chỗ ở của Thanh Thiếu Tư và Lý Mạt, quả là cứu vật vật trả ơn, cứu người người báo oán, A Nhị lại cười nói như không có chuyện gì

- huynh đệ muốn chửi tôi cũng được, chửi mà ra được một trăm lạng bạc thì tôi cũng rửa tai lắng nghe.

A Nhị dẫn cả bọn men theo đường núi, đến mãi gần tối mới thấy xa xa có một ánh lửa nhen nhói ắt là có nhà ai ở đó. A Nhị a lên một tiếng chạy lại báo

- kia chính là nhà gã này, trong nhà còn có một người đàn bà đẹp lắm

Yên Nam Phi nghe A Nhị nói có ý diễu cợt liền quát

- mày chớ có nhiều lời, còn nói nữa thì ta giết ngay

A Nhị bấy giờ thấy Yên Nam Phi thật là giữ tợn lại hình như có ý định nuốt lời cũng hơi hoảng không dám nói gì nữa. Yên Nam Phi theo A Nhị đến trước sân bọn thuộc hạ bịt miệng Thanh Thiếu Tư đứng ở đằng xa cốt để hai người không thể giao tiếp được với nhau, hắn đã sắp xếp sẵn một kế hoạch chiếm đoạt Lý Mạt rồi.

Bấy giờ A Nhị dẫn Yên Nam Phi đi thêm một đoạn nữa đến trước căn nhà, từ sau nhà một thiếu phụ nghe tiếng người ngựa bèn bước ra xem thử, người ấy chính là Lý Mạt.

Nàng đương cầm rổ rau vừa trông thấy Yên Nam Phi thì bất giác rổ rau tuột tay rơi xuống đất, nàng chỉ lắp bắp

- ngươi…ngươi…sao ngươi lại ở đây

A Nhị thấy Lý Mạt thì a lên nói

- chính là ả đó

Yên Nam Phi nhìn thấy người thương ở trước mặt trong lòng không khỏi rạo rực, hắn thật si tình, tình cảm dành cho Lý Mạt ngần ấy năm trôi qua vẫn không có chút nào thay đổi, hắn liền xuống ngựa chạy lại định ôm lấy nàng thì Lý Mạt đẩy hắn ra nói

- ngươi hãy cút đi, chớ có làm điều xằng bậy nếu không ta sẽ cắn lưỡi chết ngay.

Quả thật nàng đã từng một lần tự tận đã là coi cái chết nhẹ tựa lông hồng rồi, dùng có cắn lưỡi chết nữa cũng chẳng phải việc gì to tát. Yên Nam Phi cũng biết nàng nói là sẽ làm cho nên không dám manh động, Lý Mạt biết Thanh Thiếu Tư đã có chuyện liền quát

- Thiếu Tư ở đâu, ngươi đã làm gì chàng rồi

Yên Nam Phi bèn đáp

- hắn chưa chết có điều muốn sống cũng khó lắm thay

Lý Mạt nói

- ngươi mà giết chàng ta sẽ tự tận ngay, chàng đang ở đâu

Yên Nam Phi tro tay ra đằng xa nói

- hắn kia, nàng không cần lo lắng

Lý Mạt ngó ra thì quả thấy Thanh Thiếu Tư cùng một bọn người đèn đuốc sáng trưng đứng cách đó hơn hai mươi trượng, chàng bị trói nghiễn lại bịt miệng không nói được lời nào. Lý Mạt lại nói

- đã mười năm rồi, ngươi không thể tha cho bọn ta được hay sao, Yên Nam Phi chuyện ngươi giết cha ta với phu quân ta đã không nhắc đến, chỉ mong ngươi để cho chúng ta được yên, ngươi không thể làm như thế được hay sao

Yên Nam Phi nói

- mười năm rồi, ta không thể quên được nàng, đời này kiếp này ta cũng chỉ yêu mình nàng, nàng không thể nào làm nương tử của ta được sao, ta có danh vọng ta có tiền tài ta có gì mà không tốt

Lý Mạt quỳ thụp xuống khóc lên nức nở

- không, ta xin ngươi hãy tha cho ta, nếu có kiếp sau ta xin làm trâu làm ngựa cho ngươi, còn kiếp này hãy tha cho ta, tha cho Thiếu Tư

Giọng nói của nàng thật là khẩn khoản, Yên Nam Phi đã giết cha nàng, cũng giết phu quân của nàng nàng không dám nhắc đến chuyện báo thù, nàng chỉ cần sống một cuộc đời yên lành thôi, vì đâu mà một người con gái từ năm 19 tuổi đã phải trốn chạy, trốn chạy suốt mười năm, mười năm nay nàng đã đổi khắp nơi ăn trốn ở lúc nào cũng lơm lớp lo sợ. Nàng đã chịu bao nhiêu đắng cay mà chưa một ngày được sung sướng, nàng bị hiếp đáp, nàng nhảy vực tự tử rồi lại được cứu rồi lại phải chạy trốn, cứ như thế biết đến bao giờ. Nàng đã quá mệt mỏi rồi, khi hai người trốn chạy đến đây những tưởng có thể làm lại một cuộc đời mới hạnh phúc sống bên nhau vậy mà ông trời lại một lần nữa trêu ngươi, nàng khóc một cách đau đớn và bất lực.

Yên Nam Phi đột nhiên cũng bật khóc, hắn cũng rất yêu nàng, hắn yêu nàng vậy mà nàng lại gả cho sự đệ của hắn, bây giờ hắn tìm được nàng thì nàng lại gả cho sư điệt của hắn, hắn vẫn yêu nàng một cách thuần khiết không hề có một chút dục vọng nào, chỉ cần ngắm nhìn nàng thôi cũng là quá đủ. Yên Nam Phi nói

- Tiểu Mạt, hãy về với ta ta sẽ cho nàng những gì nàng muốn, chỉ cần nàng về với ta mà thôi.

Lý Mạt gạt nước mắt, trong đáy mắt của nàng đột nhiên ẩn chưa đầy là thù hận, nàng gắt lên

- Yên Nam Phi, điều mà ta cần đấy là tự do, ngươi có thể cho ta được không, bằng không ta sẽ chết, ta sẽ chết cho ngươi xem.

Yên Nam Phi liền nói

- được, nếu nàng chết thì đừng hòng Thanh Thiếu Tư được sống, à không ta sẽ cho hắn sống, ta sẽ cho hắn sống để hắn không thể đoàn tụ với nàng dưới suối vàng được, ta sẽ chặt hết tay chân của hắn để hắn vào một cái chum, hằng ngày sẽ cho người nuôi dưỡng hắn không để hắn chết một cách dễ dàng được, nàng làm được ta cũng sẽ làm được.

Lý Mạt nghe đến đây vội bò lại chỗ Yên Nam Phi nắm lấy vạt cái của hắn

- không ngươi không được làm thế, ngươi không được hành hạ chàng như vậy, ta xin ngươi đó.

Yên Nam Phi ngửa mặt lên trời thở dài một hơi rồi nói

- được vậy nàng hãy chọn đi, đi theo ta, hoặc là ta sẽ hành hạ hắn, nàng chỉ được chọn một trong hai.

Bấy giờ A Nhị đứng ở đó hắn đã nghe thấy mọi chuyện, hắn sợ đến toát mồ hôi, hắn vừa sợ vừa có chút gì đó cảm thấy ân hận, hắn vừa làm một điều thật là khốn nạn, hắn đã hại hai vợ chồng này, hai người ấy còn là ân nhân của hắn nữa, hắn cứ đứng yên ở đó không dám di chuyển.

Lý Mạt cúi gằm mặt suy nghĩ, nàng phải chọn giữa tự do của mình hay mạng sống của Thanh Thiếu Tư, điều này thật dễ vì khi yêu ai đó họ sẽ hi sinh vì người đó, Lý Mạt liền nói

- được, nhưng ngươi phải hứa sẽ không làm hại chàng.

Yên Nam Phi bèn giơ ba ngón tay lên thề

- ta Yên Nam Phi xin thề với trời đất, chỉ cần Lý Mạt đi theo ta ta tuyệt đối sẽ không làm hại Thanh Thiếu Tư dù là một sợi tóc, nếu có nửa điều gian dối, ta sẽ bị trời tru đất diệt.

Đoạn hắn lại nhìn Lý Mạt nói

- vậy còn nàng thì sao

Lý Mạt còn chưa hiểu liền nói

- ta, ta có chuyện gì

Yên Nam Phi nói

- nếu như nàng nuốt lời, nếu như ta thả hắn đi rồi nàng lại tự tử thì sao

Lý Mạt đã định bụng như thế thật, chỉ cần Thanh Thiếu Tư được thả thì nàng sẽ tự sát để giữ gìn với chàng, nào ngờ Yên Nam Phi lại nghĩ tới điều đó làm cho nàng bối rối không biết nói thế nào. Yên Nam Phi bèn nói

- được rồi ta biết rồi, ta sẽ nhốt hắn lại, ta sẽ không hại hắn giống như lời thề nhưng ta sẽ nhốt hắn lại để làm tin, nếu như nàng có điều gì sai quấy ta sẽ hành hạ hắn sống dở chết dở. Đợi qua đi mấy năm lúc nào ta cảm thấy nàng đã là của ta ta sẽ thả hắn ra, nhưng nàng sẽ không được biết ta thả hắn ra lúc nào, và nàng sẽ không bao giờ được phép nhắc đến tên hắn nữa, nếu như nàng nhắc đến tên hắn một lần ta sẽ cắt một ngón chân của hắn cho nàng xem, nếu như cắt hết ngón chân ta sẽ cắt đến ngón tay, hết ngón tay ta sẽ cắt đến tai đến mũi nàng đã biết chưa.

Yên Nam Phi càng nói càng thấy tức giận còn Lý Mạt không biết phải làm gì, nếu nàng chết thì Thanh Thiếu Tư sẽ phải cực hình hành hạ, Yên Nam Phi làm như vậy thật là quá sức dã man, nàng chỉ biết buông lời nguyền rủa hắn mà thôi, nhưng Yên Nam Phi tuyệt không có chút để tâm, hắn lại nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, Lý Mạt vùng ra, lúc ấy nàng đã rút được thanh chùy thủ ở đai lưng Yên Nam Phi, nàng tự kề vào cổ mà nói

- Yên Nam Phi, ngươi đừng hòng đụng đến ta, không phải ngươi nói ngươi chỉ cần ta về với ngươi hay sao, được ta sẽ về với ngươi nhưng tuyệt đối không được động tới ta, nhược bằng ngươi làm điều gì đụng chạm nam nữ ta sẽ tự sát liền, ta tin rằng Thiếu Tư sẽ hiểu cho ta ngươi đã biết chưa.

Lời nói của nàng thật là đánh thép, con dao trên cổ đâm vào làn da trắng ngần của nàng chảy máu đầm đìa, thấy người thương như vậy Yên Nam Phi thật không lỡ lòng nào, hắn vội vàng chấp thuận

- được Tiểu Mạt, ta chỉ cần ngắm nàng mỗi ngày cũng đủ rồi, nàng không cần phải tự gây tổn thương như thế ta sẽ rất đau long, nàng hãy bỏ dao xuống ta sẽ đồng ý không khi nào động đến nàng,

Hắn thật lòng rất lo lắng cho Lý Mạt, chỉ cần nhìn điệu bộ ấy cũng biết trong lòng Yên Nam Phi nàng quan trọng đến mức nào, Lý Mạt bèn nói

- ngươi hãy thề độc đi, ta chẳng khi nào tin ngươi

Nói đoạn nàng lại nhân mạnh thêm chút lực máu từ cổ lại ứa ra không ngớt, Yên Nam Phi sốt ruột lắm bèn nói

- được được, ta xin thề sẽ không khi nào động đến Lý Mạt, nhược bằng có điều gì thất lễ thì trời đánh thánh đâm chết không toàn thây.

Bấy giờ nàng mới yên lòng, nàng vứt con dao xuống rồi tự lấy ống tay áo dịt vào vết thương, Yên Nam Phi cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nói

- nàng hãy lên ngựa đi ta dắt nàng về.

Lý Mạt liền nhảy lên ngựa Yên Nam Phi vứt một túi đầy bọc kim ngân cho A Nhị rồi nói

- đây là phần của ngươi

A Nhị ban nãy còn có chút hối hận nhưng con bạc như hắn chỉ cần nhìn thấy tiền thì ngay cả cha mẹ tổ tiên cũng quên béng đi ngay, hắn liền vui vẻ nhận lấy cảm tạ mãi không thôi.

Yên Nam Phi dắt ngựa cho Lý Mạt đi tới đám môn đệ cùng Thanh Thiếu Tư, Lý Mạt bấy giờ thật là vô cùng thương nhớ chàng liền buột miệng gọi

- Thiếu Tư chàng có sao không

Vừa dứt lời đã thấy Yên Nam Phi dưng lại hắn rút ra thanh chùy thủ ban nãy cúi xuống cắt ngay đi một ngón chân út của Thanh Thiếu Tư rồi nói

- không phải ban nãy chúng ta đã có giao ước rồi sao đừng có nghĩ ta quên

Lý Mạt vội la hoảng nhưng sự đã rồi, nàng không dám gọi thêm câu nào nữa chỉ khóc toáng lên mà thôi. Thanh Thiếu Tư tuy là đau thật nhưng đối với việc người mình yêu phải chịu thiệt vì mình thì nỗi đau ấy thật là không thấm thía vào đâu. Hai người lướt qua nhau bốn mắt lưu luyến không rời, Thanh Thiếu Tư muốn hét lên hỏi sự thể đã ra làm sao hay nàng đã trao đổi gì với Yên Nam Phi nhưng khổ nỗi chàng đang bị bịt miệng không thể thốt ra nửa lời.

Yên Nam Phi lại nói

- đưa gã này theo cùng.

Đám môn đệ đông thanh dạ một tiếng rồi dắt Thanh Thiếu Tư đi theo ngay phía sau, cả bọn đi hơn mười ngày đã về đến Thanh Sơn nhưng bây giờ chỗ này đã là Nam Sơn rồi.