Chương 34: Nam Cung Vũ hai lần cứu nạn, Thanh Thiếu Tư một cuộc cướp dâu

Ngày hôm sau mới sáng sớm chàng đã đứng trước lêu của Lục Nhĩ, lão tỉnh dậy thầy chàng đang lù lù đứng đó thì nói

- ngươi không cần gấp như vậy, dù gì ả cũng đã chết lâu rồi, chậm một vài ngày phỏng có sao đâu

Thanh Thiếu Tư không đáp, Lục Nhĩ nhặt dưới gầm giường ra hai thứ đồ đẽo đá đưa cho Thanh Thiếu Tư rồi nói

- muốn có đá tốt thì phải đến chỗ núi kia mà đẽo

Đoạn lão chỉ tay về hướng tây có một ngọn núi nhỏ, Thanh Thiếu Tư cảm tạ rồi đi ngay, chàng đi độ hai mươi dặm thì đến chỗ núi đá ấy, Thanh Thiếu Tư chọn được một phiến đá vừa đủ rồi bắt đầu dùng búa để tạc.

Chàng trước nay không làm cái việc này bao giờ cho nên có điều khó khăn loay hoay mãi mới đẽo được một miếng nhỏ, cứ như thế không biết bao giờ mới xong. Một lúc sau bỗng có gần chục người đi đến, một người nói với đám còn lại

- gã này là ai lại đên chỗ làm ăn của anh em mình

Một người đáp lại

- chắc là người mới ấy, ta lại xem hắn đang làm trò gì

Rồi cả bọn kéo đến chỗ Thanh Thiếu Tư, một người nói

- này anh bạn, anh bạn định cướp chỗ làm ăn của chúng tôi đấy à

Thanh Thiếu Tư không hiểu chuyện gì bèn nói

- tại hạ có người thân bị chết, vì không có tiền thuê người làm bia mộ cho nên phải đích thân đến đây tự làm lấy, nếu đây đã là chỗ làm ăn của các bị thì tại hạ xin đi chỗ khác

Nói rồi chàng bèn mang đồ nghề rời đi, mấy người kia bèn gọi với theo nói

- chúng tôi chính là bọn làm bia mộ đây, cứ tưởng là anh đến phá chỗ chúng tôi làm ăn nên định lấy uy ấy mà, còn đằng ấy nếu đã không phải dân chuyên thì cứ ở đây mà làm, chúng tôi không bắt bẻ gì nữa.

Thanh Thiếu Tư nghe nói cả mừng liền cảm tạ rồi tiếp tục công việc, chàng làm mãi đến chiều chưa được bao nhiêu trong khi mấy người kia ai cũng đã đẽo được một miếng vuông vức cho lên xe kéo về rồi, một người trông thấy tay nghề của Thanh Thiếu Tư kém quá cũng định chỉ bảo nhưng đều là người lao động kiếm sống cũng không thể tự tiện truyền nghề cho người khác được cho nên hắn lại thôi.

Đến tối đám người kia đã về hết chỉ có Thanh Thiếu Tư vẫn đang đứng đó làm việc, hắn nhìn tấm phiến đá lớn chởm không có chút nào giống một tấm bia mộ cả thì ngán ngẩm lắm nhưng vì Lý Mạt chàng lại tự an ủi

- một ngày đã đáng là bao, ta ở đây đẽo đá một tháng trời thì sẽ thành tấm bia thôi

Đúng vậy, chỉ cần kiên trì mỗi ngày đẽo được một chút thì một tháng cũng xong nhưng đã gần hai hôm nay Thanh Thiếu Tư chưa có gì lót dạ nên chân tay không còn sức nữa, chàng đành ngồi phệt xuống đất thở hắt ra một hồi.

Lúc này đã tối mịt chẳng biết đã canh nào, chàng cũng không thấy đường mà về nữa nên nằm gối đầu vào phiến đá để ngủ, mong rằng sẽ quên đi cơn đói, để sáng ngày mai sẽ kiếm con thỏ rừng hay chim chóc để ăn lót dạ.

Bây giờ gió hiu hiu thổi, Thanh Thiếu Tư mệt quá đã thiếp đi từ lúc nào, chẳng hay thời điểm ấy là lúc dã thú đi săn mồi. Từ đâu có một con mãnh hổ đã ngửi thấy mùi của người, nó rón rén tiến lại phía con mồi, Thanh Thiếu Tư tuy rằng lâu ngày không luyện võ nhưng trước kia chàng cũng là một tay hảo thủ cho nên thính giác cũng vô cùng nhạy bén, chỉ cần có một tiếng động nhỏ cũng làm chàng có phản xạ lại.

Lúc ấy tiếng chân lạo xạo trên lá khô đã làm chàng tỉnh giấc, Thanh Thiếu Tư chợt thấy một mùi hôi thối bốc lên, chàng nhẹ nhàng ngoài đầu nhìn, dưới anh trăng lồ lộ một con hổ to như con bò mộng cách đó hơn hai mươi trượng.

Nó thấy con mồi đã phát hiện ra mình bèn chồm tới đánh đòn phủ đầu, giống hổ ấy nhanh lắm chỉ ba bước chồm đã đến ngay trước mặt Thanh Thiếu Tư, chàng vội nhảy lùi ra sau mấy bước tránh được nhát vồ ấy, con hổ gầm lên một tiếng lại vồ tới, Thanh Thiếu Tư quay người bỏ chạy, con hổ liền đuổi sát theo sau.

Thanh Thiếu Tư trước kia cũng một thân cái thế nhưng dù là vậy để chạy thoát khỏi giống hổ này thì chẳng phải chuyện dễ, đằng này chàng lại chẳng có tý hơi sức nào chỉ hơn hai mươi trượng đã bị con hồ đuổi tới sau.

Nó giơ chân trước vả một cái, Thanh Thiếu Tư né mình sang trái vừa lúc móng vuột con hổ cào toạc mất một miếng vải trên ngực lộ cả thịt ra, cũng may có chỉ cào được lớp vải bằng không cào trúng vào người thì đến lòi cả xương ra mất.

Thanh Thiếu Tư trông thấy một cái cây to bèn chạy lại định trèo lên nhưng con hổ nhanh nhẹn lắm, chàng biết không thể trèo kịp bèn chạy vòng quanh cái cây, con hổ cũng chạy vòng quanh cái cây.

Con hổ vốn to nếu bảo chạy thẳng thì nhanh nhưng chạy vòng tròn thì lại chậm thành ra hai bên đuổi nhau đã hơn ba mươi vòng mà không bắt được.

Thanh Thiếu Tư lúc này đã mệt lắm, nếu bảo chạy thêm một trăm vòng nữa thì ắt phải chết vào nanh vuốt mãnh thú, nhưng giữa chốn rừng thiêng nước độc này chẳng có cách nào khác nữa, chàng cứ chạy như thế thêm được hai mươi vòng đã mấy lần con hổ cào hụt chàng, móng nó cào hụt cại va vào thân cây bật cả vỏ cây lộ ra một lớp gỗ trắng. Cứ thế trên thân cây kể đến gần chục vết trắng như vậy rồi.

Con hổ không bắt được mồi cũng nóng tiết nó gầm lên vang cả rừng núi, Thanh Thiếu Tư trong lòng nhộn nhạo vừa sợ vừa mệt, biết rằng cứ kéo dài mãi thế này chẳng phải cách.

Giữa lúc thập tử nhất sinh ấy chợt có tiếng la lớn, làm cho cả chàng và con hổ cùng giật mình, tiếng la ấy chắc chắn là của người rồi, chàng vui mừng lắm, chắc là có người đi săn ở đây, may sao chàng được cứu, Thanh Thiếu Tư vội hét lớn

- có mãnh hổ, có mãnh hổ, nó đang đuổi tôi đây.

Vừa dứt câu con hổ lại đuổi ngay phía sau, Thanh Thiếu Tư lại co chân bỏ chạy, chợt từ trong bụi cây có một bóng đen lao ra, bóng đen ấy vút một cái đã đến trước mặt con hổ, nó có vẻ hơi giật mình nằm phục xuống thủ thế, chỉ thấy bóng đen ấy còn nhanh hơn con hổ, người này vung cây đinh ba từ trên cao đâm xuống xuốt qua đầu con hổ ghim chặt xuống đấy, con hổ giãy lên đành đạch nhưng cây đinh ba đã đâm vào đất nên chắc chắn lắm, người ấy ghì chặt không cho con thú giãy ra được, chỉ một lúc sau con hổ không con giãy nữa, nó chỉ thở thoi thóp rồi tắt hẳn.

Thanh Thiếu Tư chán toát mồ hôi, cũng may có người này tới cứu bằng không phải bỏ mạng ở đây rồi, chàng liền nắm quyền xá một cái nói

- đa tạ anh hùng đã kịp thời tương trợ, nếu không tôi đã táng mạng rồi

Người kia lại nói

- nghe giọng anh quen thế, xem chừng ta đã gặp ở đâu rồi

Thanh Thiếu Tư cũng thấy người này nghe giọng rất quen, hai người lại gần thì hóa ra là Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ bèn cười nói

- hóa ra lại là anh, mà sao anh lại ở đây lúc đêm khuya thế này

Thanh Thiếu Tư thở dài rồi đem chuyện mình tìm được mộ Lý Mạt kể lại, cũng kể chuyện đang đẽo bia mộ cho nàng, bản thân không có tiền nong gì nên mới khổ sở như thế này. Nam Cung Vũ cũng ngao ngán thay cho chàng, Nam Cung Vũ nói

- tôi có quen một người bạn làm thợ rèn ở trấn, để mai tôi đem con hổ này xuống trấn sẽ đưa anh đến đó, anh làm công ở đấy tuy không giàu có gì những có có tiền trang trải như thế sẽ tốt hơn.

Thanh Thiếu Tư thấy Nam Cung Vũ hết lần này đến lần khác giúp mình thì cảm kích lắm mà không sao đền đáp được chỉ đem những lời khách sáo ra nói tạm thế thôi, Nam Cung Vũ thì tính tình hào sảng không để trong lòng.

Nam Cung Vũ đốt lửa đem cơm nắm thịt nguội ra đãi Thanh Thiếu Tư rồi cả hai ngủ lại trong rừng, sớm hôm sau hai người trở về trấn, Nam Cung Vũ thật là thần lực vô song vác con hổ to lớn trên vai mà đi lại nhẹ như không, hai người đi vào trong trấn, thấy có tráng sĩ giết được hổ thì ai nấy đều vui sướng đừng kín đường để xem lại tán dương lắm.

Nguyên hổ là giống dã thú đứng đầu trong rừng, dù nó có giết người hay không thì người ta cũng muốn bắt nó, nhưng cái bản lĩnh bắt hổ không phải ai cũng có, cả trăm cả nghìn thợ săn mới có một người dám làm chuyện này, nay có một chuyện lạ như thế khiến cho mọi người trong trấn được phen trầm trồ kéo ra đứng chật cả đường.

Nam Cung Vũ đi ngoài đường chưa cần rao bán đã có bọn nhà giàu đến ngã giá, da hổ là một thứ cực phẩm kẻ nào giàu có chẳng muốn đem trăm lạng vàng ra mua cái vẻ vang ấy, cứ thế trưa hôm ấy Nam Cung Vũ đã kiếm được một món hời lắm, Nam Cung Vũ đãi Thanh Thiếu Tư ăn uống xong liền dẫn chàng đến một cái lò rèn cũ, chỗ ấy có một ông lão độ hơn sáu mươi tuổi đang rèn dao.

Ông lão cởi trần, tuy mặt đã già nhưng thân thể cường tráng còn hơn bọn trai trẻ, lão đang giáng từng nhát búa uy mãnh xuống miếng sắt đỏ lừ, Nam Cung Vũ đi đến chắp tay chào

- lão Khang đã lâu không gặp

Ông lão ngửa mặt trên trông thây Nam Cung Vũ thì bỏ hết việc đang làm lại cười nói

- ô là Nam Cung đại hiệp ấy sao, hôm nay ghé chơi tệ quán thật là hiếm có.

Thanh Thiếu Tư cũng vái chào, lão Khang bèn hỏi

- vị này là…

Nam Cung Vũ bèn nói

- người này tức là người quen của tôi, nay anh ta đang gặp khó khăn mà không có nơi ăn chốn ở, tôi muốn xin cho anh ta đến đây phụ lão một tay

Lão Khang cười nói

-được được, thôi ta vào trong uống chén rượu đã

Đoạn lão dẫn cả hai vào hậu đường, bên ngoài tuy là một tiệm rèn cũ nhưng bên trong cũng khang trang lắm, ba người phân vai chủ khách ngồi xuống, lão Khang rót rượu mời cả hai, Nam Cung Vũ đem chuyện giết hổ ra kể, ba người cười nói rất vui.

Đến chiều Nam Cung Vũ mới xin phép cáo từ, trước khi đi Nam Cung Vũ lại đưa cho Thanh Thiếu Tư mười lạng bạc để chàng mua bia mộ khỏi cần tự thân đục đẽo nữa, Thanh Thiếu Tư được giúp đỡ tận tình ơn nghĩa này không để đâu cho hết, chàng lại vái dài mấy cái tỏ lòng biết ơn.

Lão Khang dẫn Thanh Thiếu Tư ra ngoài tiệm để học nghề rèn, cứ thế Thanh Thiếu Tư đã có chỗ ăn ở lại thi thoảng có đồng ra đồng vào tuy không phải giàu có những cũng đã tốt lắm rồi.

Chàng lại mua một tấm bia bên trên đề chữ “Lý Mạt chi mộ” rồi đặt trước mộ của nàng, bản thân cũng ngậm ngùi thương tiếc quyến luyến mãi mới rời đi, cứ thế mỗi ngày vào lúc làm xong việc chàng lại ra trước mộ Lý Mạt để thăm nàng.

Ngày tháng thấm thoát trôi đã thêm đã nửa năm nữa, lúc này tay nghề của Thanh Thiếu Tư đã tốt lên nhiều, chàng lại là người học nhanh hiểu nhanh cho nên lão Khang cũng vừa lòng lắm. Hôm ấy chàng đi thăm mộ Lý Mạt trở về thì thấy lão Khang cười tươi lắm, lão nói

- ngày mai ta hãy nghỉ một ngày

Thanh Thiếu Tư hỏi nguyên cớ làm sao thì lão Khang nói

- ngày mai nhà họ Thích có hỉ sự, ấy là một nhà phú hộ giàu có lắm, mỗi khi có đám gì thì mời cả trấn đến dự ai cũng có phần, ngày mai Thích Lão nạp thiếp cho nên chúng ta đến đó dự tiệc.

Thanh Thiếu Tư nghe nói không biết tại sao cũng lấy làm vui lây, hôm sau lụa đỏ giăng khắp lối, pháo hoa nổ tưng bừng, ai ai cùng đến Thích phủ dự tiệc, lão Khang cùng Thanh Thiếu Tư cũng đến đó, ở một bãi sân rộng có đến hơn hai trăm bàn tiệc đủ biết nhà phú hộ này giàu đến mức nào.

Bấy giờ bên trong đang làm lễ bái đường, đến lúc giao bái xong xuôi Thích lão gia mới đưa tân nương ra ngoài ra mắt mọi người làng xóm, lão Khang mới nói

- cách đây mấy tháng có một thiếu phụ dạt đến chỗ này, người ấy xinh đẹp lắm tuy rằng chưa chết nhưng có vẻ ngã từ trên vực cao xuống nên thương thế rất nặng, bấy giờ Thích lão gia mới ra tay cưu mang cô ta về phủ lại mười đại phú chữa trị, gần đây cô ta đã khỏi cho nên chắc hẳn đã lấy thân để đền đáp Thích lão gia chăng.

Thanh Thiếu Tư nghe nói hơi hoảng, đến lúc tân nương ra mắt mới giật mình lắm, hóa ra đấy chính là Lý Mạt, nàng hãy còn sống, vậy còn ngôi mộ mà chàng ngày đêm săn sóc vừa qua lại là ai.

Đúng vậy nơi này người chết trôi rất nhiều cho nên nhầm lẫn cũng không phải chuyện hiếm gặp đằng này chàng cũng chưa từng nhìn thấy người đã chết mà chỉ nghe nói ấy thôi, vậy ra Lý Mạt hãy còn sống, chính là nàng bằng xương bằng thịt đây rồi.

Đúng lúc ấy Thanh Thiếu Tư cũng rơi vào tầm mắt của Lý Mạt, hai người nhìn nhau bất giác nước mắt tuôn ra, Thanh Thiếu Tư vô thức gọi to

- Tiểu Mạt

Hai chữ này là lần đầu chàng gọi, là hai chữ mà chàng đã ấp ủ bao lâu mà không dám, Lý Mạt cũng gọi lớn

- Thiếu Tư

Thích lão gia là người nhanh nhạy vừa nghe nói như thế liền kéo Lý MẠt lại rồi đứng chắn giữa hai người không để cho Thanh Thiếu Tư nhìn thấy nàng, rồi lão đưa nàng trở vào trong.

Thanh Thiếu Tư cùng Lý Mạt biết được vừa rồi chính là đã quá sơ ý nên không dám làm gì quá trớn, Thích Lão gia đi vào trong nói với tay quản gia

- bảo gia nhân đuổi thằng nhãi kia ra ngoài.

Đoạn lão đưa Lý Mạt về phòng sai mấy người tỳ nữa canh giữ cẩn thận không để cho nàng đi đâu, còn bản thân lão còn phải ra ngoài tiếp khách không thể để mất mặt được.

Chuyện vừa rồi xảy ra cũng nhanh chỉ có mấy người gần đó nghe thấy hai người gọi nhau cũng còn chưa hiểu có chuyện gì lại thấy Thích lão gia đi ra ngoài chúc rượu điềm nhiên như không thì không ai nghi kị nữa chỉ ngỡ là hai người kia quen nhau mà thôi.

Thanh Thiếu Tư bị đẩy ra ngoài lúc nào lòng như lửa đốt, ông trời đã cho hai người có cơ hội gặp nhau nếu như chút nữa phải động phòng hoa trúc thì chẳng phải…chẳng phải…

Chuyện này kể ra thật là khó nói, Thanh Thiếu Tư đã nảy lên trong đầu một suy nghĩ sẽ cướp dâu, chàng chạy về tiệm rèn lấy đi hai thanh chùy thủ dặt ở sau lưng rồi tìm chỗ tường khuất mà nhảy vào trong Thích phủ, chỗ này rộng rãi lạ thường nếu muốn tìm được Lý Mạt e là cũng khó.

Bầy giờ sau hậu viện tự nhiên có tiếng đập cửa lại có tiếng người nói

- thả ta ra, ta xin các người hãy thả ta ra, ta chỉ cần gặp huynh ấy một chút thôi.

Thanh Thiếu Tư biết ngay là chỗ nhốt Lý Mat, chàng lại thấy bên ngoài chỉ có bốn đứa tì nữ thì thật là tiện quá, chàng vội chạy đến chỉ mấy chiêu đã đánh ngất bốn con tỳ nữ rồi mở cửa phòng, vừa lúc Lý Mạt lại đang đập vừa thành ra hai người ôm trầm vào nhau.

Giữa lúc ấy bốn ánh mắt chạm nhau, Thanh Thiếu Tư và Lý Mạt đồng thanh nói

- Thiếu Tư, Tiểu Mạt

Lời vừa nói ra thì hai dòng lệ đã rưng rưng trên mắt, hai người ôm nhau thật chặt

- chàng, nàng hãy còn sống ư

Thanh Thiếu Tư vội nói

- chỗ này không thể ở lâu, nay ta phải chạy đi đã

Lý Mạt đồng ý, hai người dặt tay nhau nhảy qua tường chạy ra ngoài, Thanh Thiếu Tư mua lấy hai con ngựa rồi cả hai cùng phi tẩu, trên đường Thanh Thiếu Tư và Lý Mạt dường như lại có chút ái ngại trong tình huống này nên chẳng ai mở lười nói câu nào, chạy mãi đến chiều cả hai mới dừng lại buộc ngựa ngồi nghỉ dưới gốc cây.

Hai người chợt chạy lại phía nhau mà ôm trầm lấy, bấy giờ cả hai chẳng còn lề hà gì phép tắc nữa, họ đã xa nhau quá lâu, họ đã tưởng là mất nhau mãi mãi, nhưng ông trời vẫn là còn có mắt đã cho hai người gặp lại nhau, Thanh Thiếu Tư vội hỏi

- Ta…ta nhớ nàng biết bao

Lý Mạt nghẹn ngào không thốt lên lời, Thanh Thiếu Tư thấy Lý Mạt hãy còn mặc bộ đồ tân nương thật là xinh đẹp, hắn bèn nói

- nàng hãy gả cho ta nhé

Lý Mạt cúi mặt ngượng ngùng, cả hai người đã ở với nhau ngót mười năm nhưng chưa hề đụng chạm cũng chưa hề nói với nhau một lời tỏ tình, thế mà chỉ mới nửa năm xa nhau thôi đã như cả mười năm xa nhau vậy khiến cho mọi tâm tư không thể nào kìm nén được mà bộc lộ ra ngoài, Lý Mạt nói

- ta…ta sẽ gả cho chàng

Nói rồi cả hai lại ôm trầm lấy nhau không muốn xa rời, nhưng cuộc vui chẳng được bao lâu, chỉ nghe có tiếng ngựa huyên náo đằng xa ắt chính là Thích lão gia biết được chuyện này đang cho người truy đuổi. Lý Mạt hốt hoảng nói

- ta mau đi thôi, môn khách của Thích lão gia có nhiều tay ghê gớm lắm.

Hai người liền lên ngựa bỏ chạy nhưng ngặt nỗi chỗ này hoang vu thế hiếm người ngựa nào qua lại, bọn truy bình chỉ cần theo dấu chân ngựa mà đuổi thì khó lòng mà chạy được.

Thanh Thiếu Tư nếu như là trước đây thì cho dù mấy chục người cũng không ái ngại nhưng hiện giờ tay phải chàng chỉ còn ba bốn phần linh hoạt đến bản thân mình còn khó tự bảo vệ huống hồ còn có một Lý Mạt nữa.

Thanh Thiếu Tư chạy thêm một đoạn thì con ngựa vấp chân ngã xuống chết, cũng phải thôi, ngựa này chẳng phải thần tuấn cật lực chạy từ sáng đến chiều thì khó lòng mà sống được, Lý Mạt vội giơ tay kéo chàng lên ngựa, hai người cưỡi chung một con chạy tiếp, nhưng tình hình này thì chẳng thể chạy xa thêm được nữa.

Quả nhiên được độ chục dặm con ngựa vì cõng hai người cũng kiệt lực mà ngã xuống chết ngay, Thanh Thiếu Tư bèn kéo tay Lý Mạt mà chạy tiếp, dù thế nào cũng không thể để truy binh bắt được.

Giữa rừng thưa bốn bề không có lấy một chỗ để trốn chạy, truy binh đã đuổi sát phía sau cách độ nửa dặm, Thanh Thiếu Tư đột nhiên thấy một người từ xa đi lại, người ấy chính là Nam Cung Vũ, Nam Cung Vũ cũng giật mình khi thấy Thanh Thiếu Tư bèn hỏi

- Huynh đệ đã lâu không gặp sao lại đến chỗ này thế.

Lại thấy Lý Mạt mặc đồ tân nương đứng bên thì càng lấy làm lạ, Thanh Thiếu Tư không có thì giờ kể chuyện bèn nói

- Nam Cung đại ca, tiểu đệ thật là khó nói nhưng hiện giờ đang có người truy sát phải làm sao đây

Tiếng huýt sáo và vó ngữa đã inh ỏi phía sau, bóng người cũng đã thấp thoáng, Nam Cung Vũ trong lúc ấy liền nói

- chỗ kia có một cái hang, hai người cứ trốn vào đó để ta đánh lạc hương bọn chúng.

Thanh Thiếu Tư nói

- như thế đâu có được, tiểu đệ không thể liên lụy đến đại ca được.

Nam Cung Vũ bèn nói

- chuyện đang cấp bách cứ nghe ta, ta sẽ không sao đâu

Thanh Thiếu Tư nếu là một mình thì chẳng ngại chết nhưng còn Lý Mạt ở đây chàng không dám manh động liền dắt Lý Mạt trốn vào hang núi, chỗ hang núi ấy bé lắm chỉ đủ cho hai người, Nam Cung Vũ lại đem cây cỏ che kiến bên trên từ ngoài nhìn vào không sao biết được ở đó có một cái hang.

Che đạy xong Nam Cung Vũ lại chạy ra một chỗ khác, bấy giờ truy binh đã đến gần thấy có bóng người chạy đi liền đuổi theo sau, bỏ qua chỗ ẩn nấp của Thanh Thiếu Tư.

Nam Cung Vũ chạy nhanh lắm, lại trong địa thế rừng núi ngựa khó đi thì càng khó đuổi, chàng chạy mãi đến bốn năm dặm mới bị bắt kịp, đám người kia thấy chỉ là một tay thợ săn bèn quát

- gã thợ săn này có thấy hai người một nam một nữ chạy qua đây không

Nam Cung Vũ lắc đầu nói

- không hề, tôi đang săn thú ở đây chỉ thấy có các ngài ấy thôi

Một người trong bọn lại hỏi

- thế sao ngươi lại chạy

Nam Cung Vũ nói

- tự nhiên các ông bao nhiêu binh mã đuổi đến tôi sợ bắt tội gì nên mới chạy

Mấy người kia cho là phải nên không nghi ngờ nữa lại tản ra tìm, mãi đến tối không thấy dấu vết gì lại sợ gặp phải mãnh thú nên kéo nhau bỏ về hết.

Bấy giờ đã an toàn nên Nam Cung Vũ quay trở lại đưa hai người về nhà mình, Thanh Thiếu Tư lại đem chuyện cướp dâu kể lại cho hai vợ chồng Nam Cung Vũ nghe, Nam Cung Vũ nói

- Thích lão gia là người ghê gớm lắm, ngày mai đệ phải lên đường sớm bằng không lão tìm được thì khó lòng thoát nạn.