Lại nhắc về Thanh Thiếu Tư rơi xuống vực thật may rơi xuống một con sông lớn cho nên không bị tan xương nát thịt xong thụ thương cũng không hề nhẹ khiến cho hắn bất tỉnh nhân sự, nước sông chảy vô cùng siết lại đem hắn trôi đi hơn hai mươi dặm đến khi mắc vào một tấm lưới đánh cá của ngư dân.
Lúc ấy có người làng chài nhìn thấy tưởng là xác chết trôi bèn thở dài gọi lớn
- thôi xong rồi, lão hà bá lại làm hại chúng ta rồi.
Một bọn người làng chài nghe thấy liền đi ra xem quả nhiên thấy một người mắc vào tấm lưới, mấy người này ở vùng sông nước đã lâu năm gặp phải những cơ sự thế này không phải ít cho nên chẳng sợ hãi gì, có điều đây là một điềm gở nên người ta không lấy gì làm thích
Một người bạo rạn nhảy xuống định gỡ cái xác ra nhưng phát hiện Thanh Thiếu Tư hãy còn sống bèn nói
- người này vẫn chưa chết, hãy còn hơi thở
Nghe thấy vậy bọn người vội nhảy xuống đỡ Thanh Thiếu Tư đưa lên bờ, cũng may những người này đều là lương dân họ lại đưa Thanh Thiếu Tư vào trong lều cứu cho sống lại, nhưng cơ hồ rơi từ trên cao xuống đã gãy mất tay phải.
Mấy người này cũng không có tiền mời đại phu cho nên chỉ lẹp 2 thanh tre vào cánh tay ấy để tạm thời cố định mà thôi. Đến hôm sau Thanh Thiếu Tư tỉnh giấc, hắn nhận ra mình hãy còn sống định đứng dậy khỏi giường nhưng toàn thân e ẩm lại thấy tay phải mất đi khí lực không nhấc lên nổi, chàng nhìn lại thì thấy cánh tay đã được lẹp vào hẳn đã biết mình bị gãy tay.
Một chốc chấn tĩnh chàng mới sực nhớ ra Lý Mạt, nếu chàng còn sống thì ắt hẳn Lý Mạt cũng có thể còn sống, nghĩ vậy chàng gượng đứng dậy đi ra ngoài lều, mấy người làng chài thấy chàng đi ra bèn nói
- ngươi đã tỉnh rồi sao, ngươi thật may mắn, không nhiều người có thể sống được với tỉnh trạng như vậy đâu.
Thanh Thiếu Tư vội nói
- đa tạ các vị ân nhân đã cứu giúp, nhưng các vị cho tôi hỏi ngoài tôi ra các vị có còn thấy một người thiếu phụ nữa độ hai bảy hai tám tuổi nào không
Mấy người kia lắc đầu nói
- không thấy, chỉ có mỗi ngươi mà thôi, ngươi chắc ngã từ trên vực xuống, ngươi là nam nhân tráng kiện sống được đã là may lắm rồi, còn như nếu là phụ nữ yếu đuối e là phải làm vợ cho hà bá mất.
Thanh Thiếu Tư không thể tin điều đó được bèn nói
- nay các vị ân nhân xin hãy cho tôi lạy ba lạy cảm ơn ân cứu mạng, còn tôi phải đi tìm người thiếu phụ kia nữa, dù chết cũng phải thấy xác.
Nói đoạn chàng quỳ xuống lạy đủ ba lạy rồi đứng dậy đi về hướng đầu nguồn, mấy người kia cản lại không được nên cũng đành mặc kệ.
Thanh Thiếu Tư thân thể nặng trĩu lê bước khó khăn đi men theo bờ sông, mong là sẽ gặp lại Lý Mạt, dù là chỉ thấy thi thể của nàng chàng cũng muốn. Chàng đi hết một ngày trời đã đến chỗ bờ vực mình rơi xuống, chỗ đấy cao đến cả trăm trượng, quả thực bản thân chàng còn sống cũng đã là kì tích rồi, nhưng hai bên bờ sông tuyệt nhiên không thấy xác Lý Mạt, Thanh Thiếu Tư lại ngỡ có lẽ Lý Mạt nhẹ hơn chàng nên đã trôi đi xa hơn, nên chàng lại đi ngược trở lại, mất hơn hai ngày mới quay trở lại chỗ làng chài lúc trước.
Những người làng chài thấy chàng quay lại, mặt mày nhợt nhạt dường như đã kiệt sức, họ không đành nhìn chàng như vậy cho nên đã giữ lại cho ăn uống, Thanh Thiếu Tư cũng biết bản thân nếu như không có sức thì không thể nào đi tìm Lý Mạt được, vậy là chàng đành ở lại tạm một đêm tĩnh dưỡng để ngày mai lại có sức lên đường
Sớm hôm sau Thanh Thiếu Tư lại bái tạ rồi rời đi, chàng cứ men theo bờ sông mà đi, đi đến tận cuối ngày đã thêm được hai mươi dặm nữa nhưng tuyệt nhiên không thấy bất kì một ai, xung quanh cũng không có làng chài nào để hỏi thăm nữa.
Khi đó trời đã tối Thanh Thiếu Tư nhìn ra phía xa thấy có ánh lửa biết là có nhà bèn gắng đi tới đó, mong rằng có thể xin một bữa cơm hay ít nhất có thể xin ở tạm dưới mái hiên để tránh mưa gió, chàng đi thêm một hồi đã đến trước căn nhà tránh, Thanh Thiếu Tư đứng từ xa gọi vào
- có ai ở nhà chằng, kẻ bộ hành xin ở nhờ một đêm
Trong nhà có tiếng người vọng ra
- nhà ta không có đàn ông, ngươi chớ tới gần kẻo mang tiếng ta lăng loàn
Giọng nói này thánh thót ắt là của một người thiếu phụ còn trẻ, Thanh Thiếu Tư cũng sợ làm hại danh tiếng người kia cho nên không dám dừng lại chỗ ấy chỉ đành đi tiếp, nhưng đi được một lúc chân chàng vấp vào cái rễ cây ngã lộn xuống dốc mãi mới dừng lại được, cái ngã ấy lại càng khiến thương thế chàng nặng hơn. Lúc ấy Thanh Thiếu Tư không tài nào đi được nữa, chàng thấy có một phiến đã ở gần bèn gượng trèo lên nằm tạm, mong trời mau sáng lại tiếp tục lên đường.
Nếu cứ dựa vào tình trạng hiện tại sợ là chàng chẳng đi được mấy ngày nữa sẽ kiệt sức mà chết, giữa lúc ấy chợt có tiếng chân đi trên lá nghe lạo xạo, ở chốn rừng núi hoang vu e là bọn dã thú, Thanh Thiếu Tư hơi hoảng lép sau phiến đá nhìn ra thì thấy một bóng người cao lớn đang đi lại, chàng thấy là người thì cũng bớt sợ vội đánh tiếng
- nếu là cướp thì ta đây không có tiền bạc gì đâu
Người kia chợt dừng lại nói
- tôi không phải cướp, anh là ai sao đêm hôm lại ở chỗ này
Thanh Thiếu Tư thấy người kia không có ác ý bèn ngồi lên phiến đá nói
- tôi là kẻ mang thương thế đang đi tìm người thân, nay đi qua chỗ này kiệt sức nên mới đành nằm tạm ở đây đợi sáng mai sẽ đi tiếp
Người kia lại gần nói
- kia chẳng phải có ngôi nhà hay sao sao anh lại không đến xin ở nhờ
Thanh Thiếu Tư thấy người kia lại gần, dưới ánh trăng thấp thoáng mường tượng được người đàn ông này là một hán tử râu tóc bờm sờm nhưng điệu bộ cử chỉ ra chiều rất nhẹ nhàng hắn thở dài nói
- thú thực khi nãy tôi đã ghé qua xin ở nhờ nhưng trong nhà chỉ có một thiếu phụ, sợ làm xấu danh tiếng người ta cho nên tôi không dám ở lại, vừa rồi đi tới trên dốc bị vấp ngã lộn cổ xuống đây không đứng lên được.
Người kia bèn nói
- chẳng giấu gì anh, tôi là chủ nhà ấy, nay tôi thấy anh ở đây khổ sở quá nên hãy theo tôi lên nhà, tôi đãi anh ăn uống lại có chỗ ngủ hẳn hoi.
Thanh Thiếu Tư nghe nói mừng rỡ lắm bèn cúi đầu cảm tạ, đoạn hán tử đỡ Thanh Thiếu Tư lên dốc đi đến căn nhà rồi gọi to
- nương tử ơi, ta đã về rồi đây
Cửa mở ra một thiếu phụ đi ra nói
- tướng công đã về rồi chăng, hôm nay chàng có săn được gì không
Thiếu phụ vừa đi ra thì thấy tướng công dìu thêm một người đàn ông nữa, nàng bèn nói
- ông này có phải người ban nãy gọi tôi chăng
Thanh Thiếu Tư bèn nói
- đích thị là như vậy, xin làm phiền hai vị nhiều
Hán tử lại cười nói điệu bộ rất hiếu khách
- thôi mình đi làm lấy ít đồ ăn để chúng ta ăn với, ta đã đói lắm, hôm nay săn được một con nai nhỏ đây này.
Nói đoạn hán tử cời dây đeo lưng ra, quả nhiên sau lưng đang đeo một con nai độ ba bốn mươi cân đã được lột da bỏ hết nội tạng.
Thiếu phụ cũng cười nói với chồng rồi đi làm cơm, hán tử đỡ Thanh Thiếu Tư vào nhà, căn nhà tuy không lớn nhưng được gia cố rất chắc chắn, cũng phải thôi ở trong rừng núi này lắm dã thú, cửa tường đều làm bằng những cây gỗ lớn như thế mới chống lại được sức tấn công của bọn hổ gấu. Căn nhà có một chiếc giường cùng một bộ bàn ghế còn lại bài trí cũng đơ giản và gọn gàng lắm, Thanh Thiếu Tư ngồi xuống bàn, hán tử lại hỏi
- anh tên là gì
Thanh Thiếu Tư nói
- Tôi là Thanh Thiếu Tư hôm nay được hai vị cưu mang thật không biết đên ơn thế nào.
Hán tử cười nói
- chúng tôi ở đây sống đều dựa vào rừng núi tiền bạc chẳng dùng đến thì cần gì đền ơn đáp nghĩa.
Thanh Thiếu Tư lại hỏi
- chẳng hay hai vị quý tính đại danh là gì, Thanh Thiếu Tư xin ghi nhớ trong lòng.
Hán tử nói
- Tôi họ Nam Cung tên một chữ Vũ, còn nương tử họ Bạch
Thanh Thiếu Tư bèn cảm tạ ngay
- hôm nay nếu không có Nam Cung huynh thì tôi thật không biết có sống được không.
Nam Cung Vũ lại hỏi
- tôi thấy anh cũng là người có khí lực, sao lại đến cơ sự này.
Thanh Thiếu Tư thở dài nói
- kể ra thì dài lắm, tôi cùng với người thân bị ngã từ trên vực xuống may mà có con sông này nên không chết, tôi may được dân chài dưới làng cứu được nhưng còn người thân kia của tôi thì không thấy đâu, cho nên tôi mới đi ngược lên phía thượng nguồn để tìm sống muốn thấy người chết muốn thấy xác, tuy vậy tìm mãi cũng không thấy. Tôi lại từ thượng nguồn đi xuôi đến đây cũng không tìm thấy được, hôm nay sức lực đã kiệt may mà nhờ hai vị cứu giúp nếu không…
Nói đến đây chàng lại thở dài như trút bỏ hết phiền muộn.
Nam Cung Vũ chau mày nói
- nếu đã không thấy thì e là…e là người ấy khó qua được
Vừa lúc ấy thiếu phụ mang đồ ăn vào cũng nghe thấy câu chuyện lại nói
- hai hôm trước tướng công chẳng phải nói rằng có một người chết trôi dưới trấn phải không
Lúc ấy Nam Cung Vũ mới sực nhớ ra lại nói
- phải rồi, hai hôm trước tôi mang da thú xuống trấn bán có nghe được người ta nói rằng tìm thấy một xác chết trôi xinh đẹp lắm, không biết người thân của anh có phải là nữ giới hay chăng
Thanh Thiếu Tư nghe đến đây thì rụng rời chân tay, hai hàng nước mắt chảy dài, tâm thần vô cùng suy sụp, chàng bỗng khóc òa lên như trẻ con
Nam Cung Vũ bèn an ủi
- ngày mai tôi sẽ đưa anh xuống đấy nhận thân nhân, ở vùng sông nước này người chết đuối cũng không phải ít chưa hẳn đã là người thân của anh đâu.
Tuy nghe nói là vậy nhưng chỉ cần nghe nói đến nữ nhân xinh đẹp thì đã tám phần Thanh Thiếu Tư khẳng định đấy chính là Lý Mạt, chàng lại càng khóc lớn nhưng bởi vì cơ thể đang kiệt quệ cho nên chỉ một chốc đã ngã lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Nam Cung Vũ bèn đặt chàng lên giường rồi kiểm tra thương thế, quả nhiên trên người không chỗ nào là không bị thương, như thế này nếu không phải dăm ba tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thì e là không qua được.
Thanh Thiếu Tư lại bất tỉnh mất ba ngày, trong thời gian ấy đề phải bón cháo loang cho chàng, cũng may Nam Cung Vũ cũng là người biết nghề thuốc, hắn lại tìm những loại thuốc tốt nấu lên cho Thanh Thiếu Tư uống cũng giúp chàng bó lại cánh tay bị gãy, tuy nhiên cánh tay này vì không được chưa trị kịp thời cho nên sau này nếu có dưỡng tốt thì cùng lắm chỉ có thể dùng được năm phần.
Đến ngày thứ ba thì Thanh Thiếu Tư tỉnh lại, chàng mới tỉnh đã hỏi xem ngày hôm nay đã là ngày bao nhiêu, Nam Cung Vũ không muốn chàng lại lo nghĩ liền cho chàng uống một loại thuốc đặc biệt khiến cho chàng ngủ li bì không biết gì hết, như thế vừa tiện cho việc tĩnh dưỡng.
Trải qua hơn hai mươi ngày bấy giờ nhờ có thần dược của Nam Cung Vũ mà thương thế cùng với cánh tay bị gãy của Thanh Thiếu Tư đã hồi phục lại tám chín phần, bấy giờ cũng đã đến lúc phải cho chàng tỉnh dậy, Bạch thị lấy làm hơi lo lắng bèn nói với tướng công
- tướng công này, tuy rằng ta làm phúc cứu sống anh ta nhưng ngộ nhỡ anh ta không kịp đến tìm người thân kia thì liệu có trách chúng ta hay là không
Nam Cung Vũ thở dài nói
- cùng không còn cách nào, người kia dù gì cũng đã chết, ta cứu anh ta vẫn quan trọng hơn, anh ta biết lòng tốt của ta chắc cũng không lỡ trách cứ.
Thế rồi đến chiều Thanh Thiếu Tư cũng tỉnh dậy, bởi vì thời gian dài dùng thuốc ngủ li bì cho nên trí nhớ của chàng cũng bị ảnh hưởng rất nhiều cũng không nhớ ra mình cần làm gì nữa, bấy giờ chàng ngơ ngác nhìn hai vợ chồng rồi hỏi
- thưa hai vị, tôi hiện đang ở đâu, hai vị lại là ai
Nam Cung Vũ mới đem chuyện kể lại cho Thanh Thiếu Tư nghe lại nói hắn mất đi chút kí ức là do thuốc của mình, Thanh Thiếu Tư thấy đã qua hơn hai mươi ngày thì đau xót lắm, khóc lên rưng rức nhưng biết hai người là vì cứu mình nên tuyệt nhiên không dám oán thán gì, chàng lại nắm quyền đa tạ hai người rồi nói
- thưa hai ân công, nay xin chỉ cho tôi được tới chỗ thị trấn nếu là người thân tôi chết thật thì vẫn nhận ra được y phục.
Nam Cung Vũ bèn nói
- trấn ấy cách đây độ ba mươi dặm về phía nam, đi lên ngọn đồi ấy trông xuống là thấy ngay, với những người không rõ lai lịch chẳng may bị chết dạt đến đây thì người ta sẽ đem đến mé tả bãi tha ma để trôn, ở đấy có một người quản trang tên gọi Lục Nhĩ, anh đến hỏi ắt người ấy sẽ chỉ phần mộ cho.
Thanh Thiếu Tư thấy thân mình đã khỏe khoắn rồi bèn vái dài một cái nói
- ơn cứu mạng của hai vị ân công tôi chẳng dám quên, ngặt nỗi một thân một mình không có gì đền đáp, nếu có kiếp sau xin làm thân trâu ngựa.
Nói rồi chàng dập đầu ba cái, Nam Cung Vũ bèn đỡ chàng đứng dậy nói
- anh không cần phải đa lễ như thế, chúng tôi cứu người rồi lúc nguy nan người khác lại cứu chúng tôi ấy là thiện giả thiện báo, anh chớ nên để trong lòng, chỉ cần anh giữ tấm lòng lương thiện như chúng tôi, thấy người gặp nguy thì ra tay hiệp nghĩa là được rồi, thôi bây giờ trời ngày chẳng còn dài anh cứ ở lại đây một đêm nữa sớm ngày mai tôi sẽ tiễn anh một đoạn.
Thanh Thiếu Tư cũng nghe theo ở lại một đêm, sớm hôm sau chàng bái biệt Bạch thị rồi theo Nam Cung Vũ đi lên ngọn đồi phía nam, Nam Cung Vũ chỉ tay nói
- kia là trấn ấy, tên gọi Ngưu Vĩ, anh cứ nhằm hướng này mà đi đến chiều ắt là đến nơi.
Thanh Thiếu Tư chắp tay vái một cái rồi hai người từ biệt, chàng đi phăng phăng đến trưa thì tới một rừng trúc, chàng lâu ngày không đi lại bấy giờ đã hơi mệt bèn nhặt một cành trúc vừa tay để trống, lúc này chàng lại nghĩ
“ta đã lâu không luyện kiếm, nay lại dấn thân vào giang hồ ắt có ngày dùng đến, bây giờ cứ thử lại xem sao”
Đoạn chàng vung cành trúc đánh liền mấy chiêu nhưng chợt hốt hoảng lắm, cánh tay bị gãy khí lực tiêu giảm không thể nào dùng kiếm nhanh như trước được, đừng nói bằng bảy tám phần khi trước mà e là bốn năm phần cũng khó. Chàng lại vận khí thử đánh mấy chiêu nữa nhưng đường kiếm cứng nhắc lại chậm chạp khiến chàng hoang mang tột độ.
Nhưng rồi chàng cũng tự chấn tĩnh nghĩ thầm “thôi nay ta cũng chẳng còn cái ngạo khí của bậc kiếm giả nữa, dùng kiếm phòng thân thì được chí hơn thua với ai mà đòi được như xưa”
Rồi chàng lại chống gậy trúc đi tiếp, đi đến chiều quả nhiên thấy người ngươi qua lại tấp lập hơn, còn đường cũng to và rộng hơn kéo dài đến một cánh cổng lớn có chữ Ngưu Vĩ Thôn, chàng bèn hỏi người trong trấn tìm đến chỗ bãi tha ma.
Chỗ ấy là một nơi hẻo lánh ở cuối thôn, xung quanh chỉ toàn là tiếng chim câu hồn rả rích, trời chiều khói sương buông xuống, không gian tịch mịch thật là khiến người ta lạnh cả người. Thanh Thiếu Tư trông thấy có một căn lều ở xa xa bèn đi tới gần, người chưa đến nơi đã có tiếng hỏi
- có người chết hả, đợi lão tìm một chỗ đất tốt nhưng giá hơi cao, năm đồng không bớt đâu đấy, nếu mà muốn lão địch thân đào xới thì thêm năm đồng nữa.
Thanh Thiếu Tư thấy một người độ hơn năm mươi tuổi người ngợm gầy ốm, tay cầm tẩu thuốc phì phò mấy hơi, chàng bèn lại gần rồi nói
- ngài có phải là Lục Nhĩ quản trang không
Người kia đáp
- phải, chỗ này chỉ có Lục Nhĩ tôi chứ còn ai nữa, mà nghe ngữ điệu ngươi không phải người vùng này
Thanh Thiếu Tư liền nói
- tôi thực không phải ở đây, cách đây độ hai lăm ba mươi ngày tôi gặp nạn, tôi cùng một người thân bị ngã xuống sông, tôi thì may mắn được dân chài vớt lên còn người thân kia của tôi đã trôi đi đâu không biết, tôi hỏi thăm thì có người nói đã trôi tới trấn này.
Lục Nhĩ nghe nói thì đi ra khỏi lều rồi gãi cằm nghĩ ngợi
- gần ba mươi hôm trước à, ta cũng không nhớ rõ, nhưng ngươi phải nói kĩ để xem ta có ấn tượng gì không
Thanh Thiếu Tư lại nói
- ấy là một thiếu phụ xinh đẹp độ ngoài 30 tuổi, y phục, y phục… tôi cũng không nhớ rõ nữa.
Lục Nhĩ a lên một tiếng rồi nói
- ta nhớ rồi, quả có một người như thế, kia kìa, ta chôn ả ở kia
Đoạn Lục Nhĩ đi đến mé tả chỉ vào một ngôi mộ không có bia nói
- đấy chính là ở đây, nào thế bây giờ ngươi muốn thế nào
Thanh Thiếu Tư nước mắt lưng tròng, chàng khóc rống lên rồi quỳ thụp xuống trước mộ, chàng không biết phải gọi thế nào, chàng nên gọi là sư mẫu hay gọi là Tiểu Mạt - cái tên mà chàng ngày đêm ấp ủ trong lòng mà không dám thốt ra. Cuối cùng chàng cũng không gọi tiếng nào cả, chàng chỉ khóc như một đứa trẻ mất đi người thân làm cho Lục Nhĩ đứng bên cạnh cũng không khỏi ai oán thay cho chàng.
Thanh Thiếu Tư khóc như thế một hồi lâu, nhưng chàng vẫn không chấp nhận được sự thật là Lý Mạt đã chết, cuối cùng chàng cũng nguôi, chàng ngẩng đầu nhìn Lục Nhĩ nói
- tôi nay không có chút tiền nào, tiên sinh, có thể nào làm một tấm bia cho người thân này của tôi được không.
Lục Nhĩ xùy một tiếng nói
- ta ngồi nghe ngươi khóc nửa ngày mà bây giờ nói là không có tiền, lẽ ra ta phải đòi lấy mấy đồng bạc công đào bới ai dè…
Lão không nói hết câu thì xua tay rồi đi vào lều, lão cũng không muốn đôi co với người đau buồn như thế, Thanh Thiếu Tư vẫn quỳ trước mộ bộ dạng hết sức thảm khốc, Lục Nhĩ thấy trời đã tối mà chàng vẫn không có ý định đứng dậy, trong lòng lão cũng thấy tội nghiệp thay cho chàng bèn nói
- thôi không có tiền cũng không sao, ta nhìn ngươi cũng khỏe mạnh lắm, ngày mai ta cho ngươi mượn cái búa với cái dùi đá ngươi tự đi đập đá khắc bia mà đem về đây chôn cho ả, như thế đã là làm phúc lắm rồi.
Thanh Thiếu Tư nghe nói hết sức cảm kích bèn chắp tay đa tạ, chàng lại nói
- tôi hiện cũng không còn chỗ nào để đi, xin ngài cho ngủ nhờ một đêm tại đây
Lục Nhĩ lắc đầu nói
- lều của ta nhỏ lắm, chỉ mình ta ở được thôi, ngươi ở lại đây cũng không sao có điều tự tìm chỗ mà nghỉ nhé
Thanh Thiếu Tư bèn dọn một chỗ cỏ khô đến ngay cạnh mộ của Lý Mạt mà nằm, đêm ấy sương xuống nhiều lạnh đến thấu xương chỉ có điều đối với một người như Thanh Thiếu Tư lúc nào chàng không còn cảm thấy lạnh nữa, chàng chỉ đau xót cho Lý Mạt mà thôi, một người mà chàng không biết phải gọi như thế nào.
Chàng lại nhớ đến lúc cả hai treo leo trên cách núi, chàng nhớ Lý Mạt cũng thổ lộ tình cảm với mình, một đoạn tình cảm cả hai đều biết nhưng chẳng ai dám nói ra, cũng bởi vì nàng là sư mẫu của chàng.
Thanh Thiếu Tư lại rưng rức khóc cả đêm, đoạn tình cảm này quả thực quá ngang trái và đau khổ.