Chương 32: Vũ Văn song hùng lưỡng bại câu thương, Lôi Chấn Nam đại phá Bôn Lôi thành

Vũ VĂn Vô Địch cùng Vũ văn Vô Thần qua lại đã hơn ba trăm chiêu mà chưa rõ được thua, bấy giờ khí tức hai bên phát ra đã khiến những kẻ đứng xung quanh phải lùi ra ngoài sáu bảy trượng, những đám bình lính tầm thường thì phải lùi lại hơn mười trượng mà vẫn thấy gió thổi vù vù như dao cắt qua mặt.

Vũ Văn Vô Địch càng đánh càng xuống sức bấy giờ hô hấp đã tăng lên đáng kể mồ hôi trên người chảy ra đầm đìa, lão bị dồn đến lùi lại phía sau hơn mười bước, lúc này Vũ Văn Vô Thần cũng nhảy lùi ra hai bên cách nhau hơn một trượng, lão cười nói

- thằng nhãi ranh này, mày định phản phúc hay sao

Vũ Văn Vô Địch cười nói

- tên khốn khiếp, ngươi chẳng qua là cậy có cuồng huyết trong người, từ nhỏ lúc nào ta cũng phải xếp sau ngươi, nếu như ta cũng có cái thứ ấy thì ngươi chẳng phách lối đến thế

Vũ Văn Vô Thần cười nói

- thằng nhãi này, từ nãy đến giờ ta còn chưa hiển lộ cuồng khí, thứ vô dụng như mày chẳng cần phải phiền đến nó làm chi, nào hãy vào đây ta quyết không phát cuồng, ta sẽ dùng hai tay này để khiến mày tâm phục khẩu phục.

Vũ Văn Vô Địch trước mặt bao nhiêu người không thể chịu bị sỉ nhục được, lão bèn lao tới vung tay đánh tiếp. Tuy nói đã xuống sức nhưng khẳng định rằng tất cả đám người đứng tại đây chẳng có một ai có đủ trình độ để đánh với lão lúc này, tuy nhiên đối thủ của lão là Vũ Văn Vô Thần, người này quả như cái tên, nếu đã có hắn trên đời thì làm gì có thần phật nào nữa, bởi vì bản thân hắn đã vượt qua thần phật rồi.

Tuy rằng Vũ Văn Vô Thần có nói sẽ không phát cuồng nhưng bản chất chỉ cần có dòng cuồng huyết chạy trong cơ thể đã là một lợi thế cực lớn rồi, cũng vì dòng cuồng huyết ấy mà thương thế người ta cả năm mới khỏi lại lành lặn chỉ trong hơn bảy ngày, ấy là một sự thần kì mà người thường không thể nào có được.

Hai bên lại giao quần hơn ba trăm hiệp nữa, lúc này là độ canh ba, Phương Tâm Bệnh thấy cả hai bên đã thấm mệt, nhất là Vũ Văn Vô Địch, hai chân lão đang run lên, hai bàn tay đầm đìa là máu nhưng chính là máu từ tay lão chảy ra, vừa rồi nếu kẻ nào tinh mắt có thể nhìn thấy thì hai bên đều là dùng nắm đấm chính diện đối với nắm đấm của địch nhân chứ tuyệt đối không đánh vào nơi khác. Năm đấm của Vũ Văn Vô Địch bình thường có thể đánh tan bia vỡ đá cũng không lấy gì làm lạ vậy mà đứng trước một sức mạnh tuyệt đối thì lại phải trầy ra tróc thịt.

Lôi Chấn Long nãy giờ lòng như lửa đốt bấy giờ kéo tay áo Phương Tâm Bệnh ra hiệu, Phương Tâm Bệnh cũng rất nôn nóng, lúc này không ra tay thì còn đợi khi nào, hắn từ trong tay áo lấy ra một giải băng màu đỏ hất lên không trung.

Khoảnh khắc ấy hình như cả Vũ Văn Vô Địch và Vũ VĂn Vô Thần đều hiểu ra nhưng cả hai đều không kịp làm gì, chỉ thấy trên mái nhà hơn một trăm cung thủ đồng loạt phóng tên, người lợi hại nhất trong đó còn có Dưỡng Tích, người này còn gọi là Tiểu Kỷ Xương chưa biết võ nghệ của hắn ra sao nhưng chỉ kể đến những người bị mũi tên của hắn bắn chết hoặc bị thương trong cuộc phản loạn vừa rồi cũng biết được tiễn pháp của hắn cao siêu đến bực nào.

Trong loạn tiễn ấy Dưỡng Tích đã bắn ra ba mũi tên trúng vào lưng Vũ Văn Vô Thần xuyên ra tận ngực, lão la lên một tiếng thì lại bị mười mấy mũi tên khác găm vào mình. Cung Tiễn của Dưỡng Tích được gọi là nguyệt tinh xạ nhật cung, thân cung làm bằng mười loại gỗ quý, chỗ tay cầm bằng sừng tê lực kéo đến cả tám trăm cân, mũi tên làm bằng răng báo được mài thành ba cái ngạnh sắc bén vô cùng một khi đã đâm vào thì không rút ra được, hắn lại chỉ nhắm vào những chỗ yếu huyệt, bị trúng một tên của hắn thì chẳng khác nào bị người ta điểm thấu huyệt đạo sức mạnh giảm đi hơn một nửa, nếu không phải hai lão Vũ Văn thần lực hơn người thì e là chỉ một mũi tên đã hạ được rồi.

Vũ Văn Vô Địch cũng bị hơn mười mũi tên nhưng đều là tên thường nên chưa lấy gì làm nghiêm trọng, Lão la lớn

- Phương Tâm Bệnh, ngươi là tên cáo gian xảo.

Đoạn chồm lên định nhảy tới chỗ Phương Tâm Bệnh, chợt nghe tách một tiếng giây cung Dưỡng Tích lại bắn ra ba mũi tên xuyên qua đùi lão làm lão ngã nhào ra đất cả thân dưới khí lực đi đâu mất hết. Hơn một trăm cung thủ hết lượt này đến lượt khác xuất tiễn, hai anh em Vũ Văn vội giật áo choàng múa lên che chắn trước mặt, áo choàng tuy chẳng như giáp sắt không chống nổi tên bắn nhưng khi vào tay hai kẻ cao thủ múa lên thành một vòng trong thì chẳng khác nào chiếc khiên bao phủ lấy cơ thể đánh dạt hết tên đang bay đến.

Hai lão bấy giờ tạm gác lại chuyện đánh nhau định lao tới chỗ Phương Tâm Bệnh và Lôi Chấn Long để đánh rắn đánh dập đầu trước đã, tuy thé cả hai phần vì sức lực giảm sút, phần vì đã trúng phải tên cho nên sức mạnh không còn được năm phần như khi trước nữa.

Bấy giờ Dưỡng Tích lại nhắm Vũ Văn Vô Địch mà bắn một tên, tên này đi nhanh lắm xuyên qua cả chiếc áo choàng đang múa tít trong không trung, Vũ Văn Vô Địch vừa nghe tiếng bật dây cung đã biết là của Dưỡng Tích, lão tuy rằng đã nhìn thấy một mũi tên bay đến nhưng bản thân dù cố gắng thế nào cũng không thể di chuyển kịp thời tránh được mũi tên ấy. Lúc ngỡ tên sẽ xuyên qua trán lão thì bất ngờ một bàn tay giơ ra chặn lại, mũi tên xuyên qua bàn tay của Vũ Văn Vô Thần, đúng vậy lão đã cứu Vũ Văn Vô Địch một mạng.

Dưỡng Tích lại bắn một tên nữa, lần này là nhắm vào Vũ Văn Vô Thần, Vũ Văn Vô Thần hét lên một tiếng đinh tai nhức óc, hai mắt lão đột nhiên đen lại, từng đường gân trên mặt trên cổ nổi lên to như ngón tay hẳn là lão đã hóa cuồng, lão đưa tay nhẹ nhàng bắt được mũi tên rồi ném ngược trở lại chỗ Dưỡng Tích.

Tên đi vun vút chẳng khác nào được bắn từ dây cung, hai mũi tên va vào nhau trong không trung rồi rơi cả xuống đất, tuy nhiên nhãn quan của Dưỡng Tích chính là thiên hạ đệ nhất, ngay lúc vừa bắn ra một mũi tên triệt hạ hắn lại lấy ngay ra một mũi tên khác bắn liền ngay sau đó thành thử hai mũi tên kia vừa va vào nhau rơi xuống thì một mũi tên của hắn nhân lúc ấy đã vọt đến đâm ngay vào ngực Vũ Văn Vô Thần.

Vũ Văn Vô Thần không trông thấy mũi tên phía sau cho nên đã bị đâm một tên xuốt qua ngực ra tận sau lưng làm lão hộc ra một ngụm máu tươi.

Bấy giờ tên bắn rào rào như mưa, giữa sân trống không có một chỗ nào có thể che chắn, hai lão chỉ có thể múa tít trường bào mà thôi.

Vũ Văn Vô Địch dường như đã kiệt sức, lão đứng dậy nhưng khó khăn vô cùng, trên người chi chít bao nhiêu là tên cắm vào, Vũ Văn Vô Thần hét lên giật lấy cái áo choàng của Vũ Văn Vô Địch, mỗi tay lão vung một tấm áo choàng che chắn cho cả hai.

Vũ Văn Vô Địch bấy giờ thấy đại ca đang che chở cho mình trong lòng không khỏi áy náy, lão đã nhờ người ngoài lập kế giết đại ca vậy mà lúc này chính người mà lão tin tưởng lại bán đứng lão còn người mà lão luôn coi là địch nhân lại đang cứu lão.

Bọn người Phương Tâm Bệnh Lôi Chấn Long đã lùi ra xa lại cử thêm hơn một trăm cung thủ đến bắn yểm trợ, chỉ còn hai lão gia ở giữa làn mưa tên mù mịt, nếu như hai lão đang trong tình trạng khỏe nhất thì cơ hồ đám người này chẳng bõ bèn gì nhưng vừa rồi cả hai đã trúng kế làm khí lực suy giảm lại bị trúng phải tiễn pháp đúng vào những nơi yếu huyệt làm cho cả hai đều mang thương thế trầm trọng.

Đúng là đao thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, quả bất địch chúng.

Dưỡng Tích thật xứng danh thần tiễn, hắn luôn chờ thời cơ để bắn ra những mũi tên hiểm độc. Lúc này Vũ Văn Vô Thần đang múa áo choàng sẽ có một lúc tầm nhìn giữa lão và Dưỡng Tích bị khuất đi, đó cũng chính là lúc lão không thể đề phòng được mũi tên chí mạng của Dưỡng Tích.

Và giữa lúc ấy hắn bắn ra một tên xuyên qua cổ họng Vũ Văn Vô Thần, làm lão khạc ra một bãi máu ngã quỵ xuống hai tay ôm lấy cổ mình.

Vũ Văn Vô Địch hét lên

- Đại ca

Vũ Văn Vô Thần không nói được câu nào nhỉ trừng trừng nhìn Vũ Văn Vô Địch, trước giờ tuy rằng hai người bất hòa nhưng vẫn là còn tình máu mủ ruột già, cũng vì thế mà lão đã ra tay cứu tên đệ đệ này và cũng vì thế mà lão phải vong mạng. Chỉ được một lúc lão đã ngã sấp xuống đất không còn cựa quậy được nữa.

Dưỡng Tích lại dương một cung nhắm Vũ Văn Vô Địch định bụng tiễn cả hai lão xuống hoàng tuyền một thể thì đột nhiên có tiếng người hò hét phía cổng Tây làm cho hắn giật mình, hắn quay lại thấy đèn đuốc sáng chưng, không lẽ là Lôi Chấn Nam nhân lúc này đã phá được cổng thành.

Vũ Văn Vô Địch cũng nghe thấy tiếng ấy, thấy cả bọn cung thủ xao nhãng không bắn tên nữa lão liền xốc Vũ Văn Vô Thần lên vai, lúc này không biết lão lấy đâu ra sức mạnh mà chân bị trọng thương vẫn vác được một người chạy đi.

Lôi Chấn Long và Phương Tâm Bệnh hốt hoảng sai người đuổi theo không thể thả hổ về rừng được, Vũ Văn Vô Địch cứ thế mà chạy, không ngờ con người trong lúc thập tử nhất sinh có thể bộc phát ra được sức mạnh như vậy, lão chạy như bay nếu không phải thiên lí mã thì tuyệt đối không khi nào đuổi được lão.

Lôi Chấn Long cùng Phương Tâm Bệnh cũng định đuổi theo thì có người chạy lại báo

- bẩm thành chủ Lôi Chấn Nam đã cho người phá được cổng Tây rồi.

Lôi Chấn Long kinh hãi nói

- cớ sao lại thế không phải lúc chiều Vũ Văn Vô Địch đã đánh lui bọn chúng hay sao

Chợt lại có người đến báo

- thành chủ hãy mau chạy thôi, có một tướng mang ngân thương đang đánh đến đây, người ấy mạnh lắm không ai ngăn lại được

Phương Tâm Bệnh tức giận nói

- thôi hẳn là tên Lạc Truy Phong lại phá đám ta rồi, nay đại ca nên đi mau chớ có chậm trễ.

Nói rồi Phương Tâm Bệnh sai Dưỡng Tích, Lăng Thiên Vũ yểm trợ phía sau còn mình , Lôi Chấn Long và Liễu Nhược Phàm lên ngựa chạy ra cửa đông.

Nguyên Lạc Truy Phong sau khi trở về thì thấy mọi người đang ngồi quanh giường, trên giường chính là thây Lộc Kỵ, mấy người tâm phúc khóc mãi không thôi. Lôi Chấn Nam bấy giờ còn đang hoan mang chưa biết tính ra sao chợt thấy Lạc Truy Phong trở về vội chạy ra ngoài dắt tay trở vào trong chướng nói chuyện riêng

- Lộc Thành chủ đã quy tiên rồi, bây giờ lòng quân hoang mang ta nên hành sự thế nào đây.

Lạc Truy Phong nói

- tại hạ vừa đoạn hẫu giết được 2 kẻ ác nhân đều là người có vũ lực cả, nay xin đem 2 thây ấy ra trước toàn quân để yên lòng binh sĩ trước.

Lôi Chấn Nam sai người làm theo rồi lại hỏi

- vậy còn kế sách nên đánh hay lui

Lạc Truy Phong nói

- bây giờ nên đánh chứ còn biết lùi về đâu

Lôi Chấn Nam lại nói

- quân địch vừa thắng quân ta vơi quá nửa đánh thế nào cho được

Lạc Truy Phong cười nói

- công tử chớ lo, vừa rồi tôi thấy địch nhân thắng trận có ý kiêu, tối nay ắt mở tiệc chiêu đãi người từ xa về sẽ chểnh mảng canh phòng, quân ta tuy không đông nhưng có thể nhân lúc bất ngờ tiến công, chỉ cần phá vỡ cổng thành tiến vào trong sẽ làm cho đối phương sợ hãi, ta lấy nghiêm chỉnh mà đối với lơi là, lấy dũng mãnh đối với sợ hãi lúc này một có thể địch mười.

Lôi Chấn Nam cũng nghĩ như thế thực là vẹn toàn bèn theo kế ấy mà làm, canh ba hôm ấy làm cơm ăn trước rồi ngựa tháo nhạc, người ngậm tăm âm thầm tiến đến cổng tây, quả nhiên thấy đám canh gác đã đi đâu hết liền đánh vào trong thành, chỉ một chốc đã phá được, quân tướng kéo vào đi đến đâu đánh giết đến đấy thế như chẻ tre áp đảo tất cả không gì ngăn được.

Lôi Chấn Long cùng Phương Tâm Bệnh đưa quân chạy ra gặp phải thế như nước lũ của quân Lôi Chấn Nam chống trả không nổi binh sĩ giày xéo lên nhau chết rất nhiều, còn bọn tướng lĩnh thì hộ tống Lôi Chấn Nam chạy ra cửa đông.

Bấy giờ Lôi Chấn Nam cho chia làm ba lộ đuổi đánh, Mộ Dung tam anh dẫn một lộ, Ngũ Kiệt dẫn một lộ, còn Lạc Truy Phong, Diêu Linh, La Trạm, dẫn một lộ.

Lạc Truy Phong chạy vòng về phía nam bỗng thấy một người đang vác một người khác chạy phía trước thì xua ngựa đuổi đến, tuy nói Vũ Văn Vô Địch chạy nhanh thật nhưng đã hơn mười dặm đường thương thế càng trầm trọng lúc này đã không còn hơi sức chạy được nữa, Lạc Truy Phong chỉ một chốc đã đuổi kịp vây lại.

Hắn soi đuốc nhìn kĩ hóa ra là Vũ Văn Vô Địch bèn nói

- Lão hãy chịu trói đi, xưa kia lão không giết ta nay ta cũng không giết lão vội cứ đưa về cho nhị công tử định đoạt, lúc ấy sống chết không phải ở ta.

Đoạn hắn trói Vũ Văn Vô Địch lại rồi dong ngựa đưa về, Vũ Văn Vô Địch lại nói

- ta bị ngươi bắt làm tù nhân thì đi bộ cũng đành, nhưng đại ca ta đã chết xin cho đặt xác lên ngựa tránh làm dơ bẩn.

Lạc Truy Phong cũng là người nhân nghĩa cho nên đáp ứng yêu cầu này rồi dẫn cả 2 về thành trình lên Lôi Chấn Nam xử chí.

Lôi Chấn Nam bấy giờ đánh thắng bèn chạy đến tiền đường than khóc cho gia thuộc, bấy giờ nghe tin Vũ Văn Vô Địch bị bắt thì lau nước mắt ngồi trên ghế đàng hoàng, lúc sau Lạc Truy Phong dẫn Vũ Văn Vô Địch vào, tuy rằng bị hơn ba mươi mũi tên bắn khắp người nhưng lão vẫn đứng hiên ngang không có chút gì sợ hãi.

Lôi Chấn Nam bèn nói

- Vũ Văn lão tặc, ngươi giúp cho tên nghiệt chủng Lôi Chấn Long phản lại cha ta khiến cho Bôn Lôi thành phải tắm máu gia thuộc ta, nay ngươi phải chịu chết.

Vũ Văn Vô Địch nói

- Điều này ta biết không tránh khỏi, nhưng xin nhị công tử hãy cho ta khất lại ít lâu, đợi ta báo thù rửa hận cho đại ca lúc ấy xử chết ta không có nửa lời oán thán.

Lôi Chấn Nam không biết rằng lão bị bọn Phương Tâm Bệnh bán đứng chỉ nghĩ rằng tên này là do quân mình bắn, lúc này nghe xong lấy làm ngạc nhiên hỏi

- vậy là Vũ Văn Vô Thần đã chết, còn việc trả thù kia tức là thế nào

Vũ VĂn Vô Địch nói

- ta bị hai thằng nhãi Lôi Chấn Long và Phương Tâm Bệnh lừa, đại ca ta phải chịu chết để cứu ta, ta may mắn thoát được lại bị bắt về đây, nay xin công tử cho khất để đi giết hai thằng nhãi con kia rồi mang hai cái đầu về thêm cả cái đầu của ta nữa là ba tạ tội với nhà họ Lôi.

Lôi Chấn Nam lắc đầu nói

- bắt được hai tên đó chỉ một sớm một chiều, không lẽ ta lại thả hổ để bắt sói, điều kiện này ta không thể đáp ứng, nay đã muộn hãy tạm nhốt lão lại, ngày mai giờ ngọ ba khắc ta sẽ chặt đầu lão để tế vong hồn cha ta.

Vũ Văn Vô Địch thấy thỉnh cầu không được chấp thuận thì thở dài nói

- như thế cũng đành chịu nhưng đại ca ta đã chết xin hãy chôn cất đàng hoàng có được chăng.

Lôi Chấn Nam nói

- như thế cũng không được, khi trước hai lão là chủ mưu hại cha ta, nay tuy Vũ Văn Vô Thần đã chết ròi nhưng ngày mai ta cũng phải chặt đầu cả lão để tế cha ta.

Đoạn sai người đưa Vũ Văn Vô Địch giam vào ngục chờ ngày mai xét xử, Vũ Văn Vô Địch biết rằng không thể xin được bèn ngửa mặt lên trời cười lớn

- cả đời ta anh dũng hiên ngang không ngợ lại bị một thằng chột và một thằng bệnh tật lừa đến thân tàn ma dại thế này, nay không nên để người ta làm nhục nữa.

Nói đoạn lão nhằm cột nhà húc đầu vào tự tận, lão húc mạnh quá đế nổi gãy cả cột nhà, đầu lão cũng nát bấy chết ngay, Lôi Chấn Nam cũng thở dài

- thật không ngờ Vũ Văn song hùng lại có kết quả này, nhưng thù cha không thể không báo, người đâu hãy chặt lấy đầu hai người này đem treo trước cổng thành rồi dán thông cáo để ngày mai dân chúng binh sĩ trong thành có thể nhìn lấy làm gương.

Đám thuộc hạ bèn theo lời mà làm treo đầu hai lão lên còn như thân thể cũng không để nguyên mà cho ngựa kéo ra ngoài thành mà vứt, thật là đáng tiếc thay cho hai kẻ cường nhân.

Lại nói đám người Lôi Chấn Long cùng Phương Tâm Bệnh cùng các tay hảo thủ chạy thoát được, đằng sau chỉ còn hơn ba mươi người đi theo chạy hết một đêm mới ra được đến khe núi xưa kia bọn Địch Hải, Quá Giang, Phúc Hà bị Dưỡng Tích giết chết, Dưỡng Tích mới nói

- đây là chỗ hiểm yếu, công tử xin hãy đi trước tôi xin lấy mười người cung thủ ở lại đoạn hậu bọn chúng không dám đuổi nữa đâu.

Lôi Chấn Long cùng cả bọn bèn theo kế ấy đi qua hẻm núi còn Dưỡng Tích cùng mười tay cung thủ tìm chỗ yên vị chờ địch nhân đến.

Bọn Ngũ Kiệt đưa quân chạy đến chỗ ấy còn đang hăng hái chợt thấy hẻm núi xưa kia 3 người trong đám phải bỏ mạng thì lấy làm đau lòng nước mắt rưng rừng, chượt nghe tiếng bật giây cung hai người từ trên ngựa ngã xuống, cả bọn trông lại thì thấy Không Không Nhi cùng Bích Di đã bị tên bắn giữa trán, Vương Hổ bèn quát

- đích thị là Dưỡng Tích rồi, tên này đã giết chết ba anh em ta nay lại giết thêm hai người anh em nữa, ta không thể tha cho hắn được.

Đoạn xua quân chạy đến chỗ khe núi, Dưỡng Tích cùng mười tay cung thủ trổ hết tài nghệ nhưng truy binh đông quá không sao bắn cho kịp liền bị bắt được hết giải đến chỗ Tam Kiệt còn lại. Vương Hổ quát

- mày giết năm anh em ta thì quả là đáng chết lắm, ta không thể nào tha cho được.

Đoạn tam kiệt cùng nhảy xuống băm vằm Dưỡng Tích thành muôn mảnh không còn nhận ra hình người nữa.

Mộ Dung Tam Anh lúc ấy cũng kéo đến, bèn nói

- nay trời thì chưa sáng, bên kia vẫn còn mấy tay hảo thủ, ta không nên đuổi nữa mà uổng mạng.

Cả ba nghe theo bèn kéo quân trở về không dám đuổi nữa. Lúc về ba người đem chuyện Không Không Nhi và Bích Di bị hạ sát kể lại, Lôi Chấn Nam hết sức đau lòng nói

- trước kia vì ta mà ba người Địch Hải, Quá Giang, Phúc Hà đã phải hi sinh vong mạng, nay lại vì ta sai đi mà Không Không Nhi cùng Bích Di bị hại chết, ta thật có lỗi với các huynh đệ. Nay xin chặt một ngón tay để tự nhắc nhở mình.

Nói đoạn Lôi Chấn Nam lấy ra đoản đao chặt phăng đi ngón tay út bên trái, cả bọn Tam Kiệt còn lại trông thấy đều ứa nước mắt, Lôi Chấn Nam lại nói

- ta với các ngươi xưa nay tình như thủ túc, nay xin kết làm huynh đệ không phải là kẻ trên người dưới nữa.

Ba người nghe thấy thì vô cùng cảm động đồng thanh đáp

- ân nghĩa của ngài chúng tôi không khi nào dám quên, xin đem cả tính mạng trao cho ngài sai bảo.

Lôi Chấn Nam bèn quỳ xuống thề trước

- tôi là Lôi Chấn Nam xin cùng Vương Hổ, Lôi Báo, Lý Bưu kết làm bốn anh em, từ nay có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, nếu trái lời thề nguyện bị ngàn đao phanh thây.

Ba người kia cùng cùng quỳ xuống thề theo, rồi cả bọn dập đầu 8 cái từ đó kết làm anh em sống chết.

Mộ Dung Tam Anh bấy giờ cũng nói

- nay đã giết được Vũ Văn song hùng, chúng tôi cũng xin trở về đất cũ để sửa sang lại Mộ Dung phủ, khi nào có dịp lại được xin bái kiến công tử.

Lôi Chấn Nam đã lấy lại được Bôn Lôi thành liền chấp thuận từ biệt ba anh em, trước khi đi lại cho vàng bạc rất hậu.

Lúc này Lạc Truy Phong cùng Diêu Linh ở trong trại nói chuyện, Lạc Truy Phong nói

- nay giết được hai lão báo thù cho các tỉ muội trong Thiên Môn cung rồi, nàng còn muốn làm gì nữa chăng?

Diêu Linh vốn dĩ thiếp còn muốn truy sát bọn Phương Tâm Bệnh cùng Lôi Chấn Long nữa nhưng nay cảm thấy chiến tranh thật là nhiều mất mát, ngộ nhỡ sau này nàng hay Lạc Truy Phong một trong hai người chẳng may có mệnh hệ gì thì thật là bất hạnh, nghĩ vậy nàng bèn nói

- nay ta muốn trở về Thiên Môn cung thông cáo với các tỷ muội, sau đó sẽ chọn ra tận trưởng môn, mọi việc xong xuôi ta sẽ cùng chàng phiêu du tứ hải không còn lo chuyện trên giang hồ nữa.

Lạc Truy Phong vui mừng lắm, hắn nói

- như vậy thật hay, vậy thì khi nào nàng sẽ bắt đầu đi

Diêu Linh nói

- vậy thì ta hãy đợi Lạc Anh khỏi rồi cả ba chúng ta cùng đi một thể, việc này chúng ta cũng nên có lời nói với nhị công tử nữa.

Nguyên Lạc Anh mới bị ốm nặng vẫn còn chưa khỏi, hiện giờ cần có người chăm sóc. Lạc Truy Phong cũng đem chuyện sẽ rời đi nói với Lôi Chấn Nam, Lôi Chấn Nam bởi vì tiếc tài cho nên hết lời mời mọc hắn ở lại nhưng Lạc Truy Phong cũng khéo từ chối, cuối cùng Lôi Chấn Nam cũng đành phải chấp thuận.

Qua đi mấy ngày bệnh tình của Lạc Anh cũng đã khỏi cả ba liền lên đường tới Thiên Môn cung. Nhiều ngày gần gũi bây giờ cả ba chẳng khác nào người nhà, Diêu Linh cũng coi Lạc Anh như tỷ muội ruột thịt, còn tình cảm của hai người với Lạc Truy Phong thì ngày càng mặn nồng thắm thiết.