Trên khoảng sân bọn người môn khách đang chăm chú nghe Lộc Kỵ nói, người này đã ngoài bốn mươi nhưng khí độ vô cùng sung mãn, thân hình cao lớn hai mắt có thần mặc áo lụa đen lưng thắt đai ngọc giơ tay nói
-Mọi người xin hãy im lạng nghe ta nói đôi lời.
Chờ cho đám đông bớt ồn ào Lộc Kỵ lại nói
-Ta xưa nay là người trọng nghĩa, khi trước từng kết giao với Bôn Lôi thành chủ tình như thủ túc, nào ngờ Lôi Chấn Long làm việc bất hiểu bất nghĩa nay có cơ hội muốn mang quân đi đánh Bôn Lôi thành dạy cho kẻ bất hiểu kia một bài học đồng thời đưa Lôi Chấn Nam nhị thiếu gia lên làm thành chủ, mọi người ai muốn theo xin hãy đi sang bên cờ đỏ, ai không theo thì đi sang bên cờ trắng
Quả nhiên như lời Lạc Truy Phong nói trong đám môn khách chưa đến một nửa số người đồng ý, Lộc Kỵ mắng thầm
“ xưa nay ta đối đãi với các ngươi không hề tệ, ấy vậy mà lúc có việc thì lại lẩn tránh đúng là nuôi một đám rơm rác”.
Nghĩ rồi lại nói
-Các vị bên cờ trắng nếu đã không theo tại hạ thì tại hạ cũng không trách, nhưng duyên đến đây cũng cạn, từ này xin hãy rời khỏi phủ.
Bọn người ấy lũ lượt kéo ra, có kẻ vẫn giữ mình thi lễ nhưng cũng có người thì bất mãn không thèm ngoái đầu lại nhìn.
Lạc Truy Phong nghe nói thì giật mình kinh sợ, Không Không Nhi và Vương Hổ thấy vẻ mặt ấy bèn ngạc nhiên hỏi
-Lạc huynh cớ gì lấy làm hoang mang thế
Lạc Truy Phong lắc đầu nói
-Ta vốn dĩ muốn thành chủ bất ngờ đến đánh may sao thắng được, nay thành chủ lại đuổi bọn môn khách này, ngộ nhỡ có kẻ ghi thù phi báo cho Bôn Lôi thành lúc ấy địch nhân đã có chuẩn bị sợ thành chủ có gắng sức mà đánh chưa chắc đã thấm vào đâu, việc như thế này e là không thành.
Hai người kia nghe Lạc Truy Phong nói thế cũng lấy làm phải biết lần này Lộc Kỵ đã quá tuyệt tình nhưng lời đã nói ra không thể rút lại được nên chẳng biết làm thế nào.
Qua đến ngày hôm sau cả đoàn mới lên đường, năm hôm sau thì đến cách Bôn Lôi thành một xá (ba mươi dặm) hạ trại, Lôi Chấn Nam cùng Lộc Kỵ bàn bạc trong chướng quyết định chia quân thành hai lộ đánh mặt nam và mặt đông. Giữa lúc đang bàn bạc thì Lạc Truy Phong dẫn ba huynh đệ nhà Mộ Dung vào ra mắt
Lộc Kỵ thấy ba người khí khái bất phàm mới hỏi
- ba vị anh hùng này là người thế nào
Lạc Truy Phong chỉ từng người nói
- vị này là Mộ Dung Ngụy Nhiễm, Vị này là Mộ Dung Tiêu Việt, Vị này là Mộ dung Vũ Kha
Lộc Kỵ mới nói
- ta nghe nói ở phương bắc có nhà Mộ Dung đời đời cai trị, lắm kẻ anh tài không biết ba vị có phải xuất thân từ đó chăng
Ngụy Nhiễm liền nói
- quả đúng là như thế, anh em chúng tôi bởi vì bị Vũ Văn Vô Địch tập kích mà mất cả cơ nghiệp tổ tiên nay xin theo Thành chủ đánh bọn người ấy lấy lại cơ đồ.
Lộc Kỵ mừng lắm bèn nói
- nay ta chưa có tiên phong, không biết ba vị có muốn làm tiên phong ta xin cấp cho năm trăm quân kị đi trước
Ngụy Nhiễm nhận lời ngay, thê slaf ba anh em Mộ Dung theo Lộc Kỵ đánh ở mé tây còn Lạc Truy Phong, Diêu Linh cùng ngũ kiệt theo Lôi Chấn Nam đánh ở mé đông.
Ngụy Nhiễm dẫn quân đi đầu Vũ Kha và Tiêu Việt đi hai bên tả hữu, đến trước cổng thành Ngụy Nhiễm quát
-Ta là Mộ Dung Ngụy Nhiễm ở đất Bắc Yên xưa nay không hề mạo phạm gì đến trung nguyên, các người hà cớ gì đem quân đến đánh nay cướp lấy cơ nghiệp tổ tiên ta, nay ta đến báo thù còn không chịu đầu hàng.
Lôi Chấn Long thấy quân kíp báo thì hơi hoảng vội đến tìm Vũ Văn Vô Thần nói rõ, Vũ Văn Vô Thần cười nói
-Công tử chớ lo, mấy hôm trước đã có người đến báo ta rồi, ta cũng sắp xếp người ứng phó chỉ là không ngờ có cả đám người nhà Mộ Dung ấy thôi, để ta ra xem thế nào.
Đoạn lão mặc chiến bào mang đao cưỡi ngựa chạy ra tiền trận, thấy ba anh em Mộ Dung thì cười nói
-Ba đứa trẻ này không về bú mẹ lại đến đây bắt chước người ta ra oai làm gì, nay lão phu đương ngứa tay ngứa chân các ngươi muốn bị đòn thì hãy đến đừng trách ta không báo trước.
Đoạn thúc ngựa ùa vào đánh thế như vũ bão Ba anh em Mộ Dung cũng bao vây lấy mà đánh, nguyên Vũ Văn Vô Thần dùng một cây Tam Tiêm lưỡng Nhận Đao nặng một trăm tám mươi cân thần dũng vô địch, lão múa tít thanh đao không hề kiêng sợ ai.
Ba anh em Mộ Dung kẻ đánh người đỡ tạo ra một thế trận hết sức nghiêm mật song cũng chưa làm gì nổi Vũ Văn Vô Thần. Bấy giờ Vũ Văn Vô Thần la lên một tiếng như sấm động hai mắt đỏ như máu vung đao quét một đường làm cho ba anh em phải dạt cả ra.
Đại đao của lão từ trên cao nhằm Ngụy Nhiễm bổ xuống, Ngụy Nhiễm giờ búa đỡ lấy chỉ nghe huỳnh một tiếng con ngựa của Ngụy Nhiễm không chịu được sức mạnh khụy hai chân trước xuống rồi hất Ngụy Nhiễm té nhào ra đất. Vũ Văn Vô Thần cười nòi
-Đứa trẻ này chắc là phải chết, xem đao ta đây
Đoạn múa đao đâm đến lần nữa, Vũ Kha cùng Tiêu Việt vội tung binh khí ra chặn lấy sát chiêu, chỉ nghe ối hai tiếng cả hai binh khí đều tuột tay rơi cả trên đất.
Nhân lúc ấy Ngụy Nhiễm túm lấy chân trước con ngựa của Vũ Văn Vô Thần giật mạnh một cái đem con ngựa xé ra làm hai, Vũ Văn Vô Thần thất kinh không ngờ Ngụy Nhiễm lại có sức mạnh kinh thế hãi tục như vậy, lão nhanh chân nhảy ra trước nên mới không trúng phải sát chiêu.
Tiêu Việt cùng Vũ Kha cũng nhảy xuống ngựa nhặt lấy binh khí rồi lao tới đánh, Ngụy Nhiễm cũng với lấy đôi Thần Phủ chặn ngay phía sau không cho Vũ Văn Vô Thần kẽ hở chạy thoát, hai bên lại đánh độ hơn trăm hiệp nữa ai nấy đều ra hết sức thành thử tiếng kim khí chạm nhau choang choang cả một vùng, đám quân lính đứng ở hàng đầu không chịu nổi phải nhíu mày che tai lại.
Vũ Văn Vô Thần bấy giờ mới biết sức mạnh của ba anh em thật là như thiên thần giáng thế không thể coi thường cho nên thầm than rằng mình đã quá chủ quan, bây giờ để ba anh em vậy khốn không biết có thể thoát ra được hay không.
Thấy hai bên đương lúc giằng co kịch liệt Vũ văn Vô Thần lại có phần hạ phong, bấy giờ Lôi Chấn Long đứng ở phía xa mới nghĩ thầm
“Lão tặc này bình thường khinh mình quá mức nay đang gặp khốn thật là hả dạ, có điều nếu lão bại vong thì mình cũng chẳng giữ được thành, tiếc thay không có Phương Tâm Bệnh ở đây bằng không đã có thể thay ta suy tính thiệt hơn rồi”.
Thấy Vũ Văn Vô Thần lâm nguy Lôi Chấn Long do dự chẳng biết có nên đốc binh ứng cứu hay không, cuối cùng hắn vẫn là lo sợ Lôi Chấn Nam sẽ cướp được thành cho nên hét đám binh chạy tới tương trợ.
Vũ Văn Vô Thần được đám lính tới trương trợ vội vung đao quét một cái cướp đường lùi về hậu quân, quân của Lộc Kỵ thấy thế đã thắng bèn tràn lên đánh giết, Vũ Văn Vô Thần cùng Lôi Chấn Long thu bình về thành, trận này hai bên chủ tướng đánh nhau cho nên quân lính không thiệt hại bao nhiêu.
Lôi Chấn Long sợ rằng cứ tiếp tục như vậy không được bao lâu sẽ phải thất thủ bèn đến gặp Vũ VĂn Vô Thần nói
-Tướng gia xem có cách nào đánh lui quân địch hay không, cứ tình hình này chỉ hơn nửa tháng là thành bị phá.
Vũ Văn Vô Thần lúc trước đánh với ba anh em nhà Mộ Dung quá sức hai tay vẫn còn đang run bần bật chưa hồi phục được lại như ban đầu, nguyên Vũ Văn Vô Địch đánh lê phía bắc đã mang theo biết bao tay hảo thủ, ở lại Bôn Lôi thành ngoài Vũ văn Vô Thần thì chẳng còn ai là tay hảo hán cả, lão không nhờ được vào ai cũng không còn kế gì khác chỉ nói
-Vô Địch đánh lên Bắc Yên chấn nhiếp được nhà Mộ Dung cớ sao bây giờ vẫn chưa quay về, nếu là có hắn cùng mấy nghìn quân sĩ thì hẳn phải thắng được, nay công tử nên cho một đám quân kị phá vòng vây cấp báo tới đó mới được.
Lôi Chấn Long bèn hạ lệnh mở cửa phía đông cho quân lính vờ ra đánh hòng thu hút sự chú ý của định nhân để phái báo mã qua cửa tây chạy lên mạn bắc cấp báo với Vũ Văn Vô Địch. Mấy hôm sau báo mã tới nơi, nhận được tin Bôn Lôi thành đang bị vây khốn Vũ Văn Vô Địch bèn cho gọi Phương Tâm Bệnh lại bàn chuyện. Phương Tâm Bệnh nói
-Hiện ta không về thì Lôi Chấn Nam sẽ cướp được thành nhưng nếu ta về thì chẳng phải cái kế sách tại hạ bày ra cho tướng gia đã hỏng rồi ư, nay tại hạ định thế này không biết tướng gia thấy thế nào.
Vũ Văn Vô Địch vội nói
-Công tử hãy mau nói đi
Phương Tâm Bệnh bèn nói
-Bôn Lôi thành là chỗ hiểm địa dễ công khó thủ, nếu ra sức đánh vào chỉ khoảng mười lăm hai mươi ngày nữa sẽ phá được thành, nay tướng gia hãy chờ cho đến bảy ngày nữa rồi mới dẫn quân trở về, lúc ấy thành chưa bị phá nhưng cả hai cánh quân đều đã cạn kiệt sức lực tại hạ chắc chỉ một trận là thắng được Lôi Chấn Nam, hơn nữa tướng gia có thể thừa cơ đại huynh của ngài mệt mỏi mà ra tay đại sự ắt thành.
Vũ Văn Vô Địch cười nói
-Kế ấy hay lắm, đúng là nhất tiễn hạ song điêu, sau này lên cơ đồ ta sẽ không quên ơn công tử.
Đoạn lão cho báo mã quay về lại dặn rằng mình sẽ tức tốc dẫn quân tương trợ.
Vũ Văn Vô Thần được tin thì cả mừng thế nhưng đợi mãi chẳng thấy quân ứng cứu đâu, hai bên quân địch thì công thành rất rát chẳng mấy mà phá được bấy giờ lão phải đích thân xuất thành phá vòng vây nhưng lần nào đánh ra cũng bị ba anh em Mộ Dung đánh lui trở lại. tình thế khi ấy đã hết mực nguy cấp.
Mấy hôm sau Vũ Văn Vô Địch mới kéo quân trở về, bấy giờ Lộc Kỵ với Lôi Chấn Nam hãy còn đương mải mê công thành không để ý đến có một đoàn quân mã đang kéo đến, Vũ Văn Vô Địch sai thám mã đi dò đường thấy địch nhân không có phòng bị bèn trở lại trướng bàn với Phương Tâm Bệnh, Phương Tâm Bệnh cười nói
- Nay xin tướng gia hãy đợi đến lúc quân địch gõ chiêng thu quân, bấy giờ kẻ nào cũng trễ nải muốn nghỉ ngơi mà thiếu phòng bị, ta xua quân đánh vào thế nào cũng bắt được cả bọn
Vũ văn Vô Địch bèn nói
- Thế còn chuyện đại ca ta thì tính thế nào
Phương Tâm Bệnh cười nói
- Chuyện này ngài chớ lo, đánh đuổi bọn địch xong xuôi thì đại ca ngài đã mừng lắm tất phải mà mở tiệc rượu mà đãi chúng ta, ngài đợi đến lúc đại ca ngài say sưa không còn biết gì thì sai mấy tay sát thủ là xong.
Vũ Văn Vô Địch nói
- Chuyện này không được, ta muốn cùng lão đối thủ một phen để ta thắng lão bằng đôi tay này thì mới hả
Phương Tâm Bệnh thầm nghĩ
“Lão già này thật là ngu độn, nhưng như thế lại đúng với ý ta, nay hai anh em lão đánh nhau lưỡng bại câu thương, ta nhân lúc ấy làm một mẻ lưới thể nào cũng giết được hết”
Đoạn hắn bèn cười nói
- Thế thì cũng không lấy gì làm khác, tướng gia cũng cứ nhân lúc đại ca ngày say sưa mà đích thân ngài hạ thủ cũng không hề gì.
Vũ Văn Vô Địch ngẫm nghĩ hồi lâu quả là cũng không còn kế gì khác cho nên đành phải tán đồng
Đến cuối ngày bên phía Lộc Kỵ đánh chiêng thu quân chượt nghe tiếng pháo nổ phía sau lại thấy hai mặt tây nam hai cánh quân ùa ra đánh, bấy giờ quân sĩ công thành mỏi mệt lại phải lúc bất ngờ không kịp phòng bị cho nên chẳng ai buồn đánh chỉ lo cắm đầu chạy thật mau thành ra dẫm đạp lên nhau chết quá nửa.
Lộc Kỵ đang phi ngựa giữa đám loạn quân bị Dưỡng Tích bắn một tên ngã xuống đất, Ngụy Nhiễm trông thấy bèn múa thần phủ đánh dạt hết đám quân rồi bắt được Lộc Kỵ chạy về hướng doanh trại của Lôi Chấn Nam.
Bấy giờ Lôi Chấn Nam cũng đánh kẻng thu quân chợt thấy phi mã đến báo rất kíp, người này chạy tới quỳ rạp xuống đất thưa
- Bẩm nhị công tử, không biết từ đâu có hai toán quân mai phục Lộc thành chủ, bây giờ xin nhị công tử hãy ứng cứu.
Lạc Truy Phong cùng Diêu Linh nhìn nhau than rằng
- Đấy chắc là Vũ Văn Vô Địch đến ứng cứu rồi.
Lôi Chấn Nam nghe nói hơi hoảng bèn hỏi
- Vậy các vị có mưu kế gì chăng?
Lạc Truy Phong bèn nói
- Công tử tạm thời hãy đốc thúc binh sĩ bày trận ngênh địch, tôi xin lấy mấy vị trong bát kiệt sang bên đó giải nguy cho Lộc Thành chủ, bọn Vương Hổ, Lôi Báo, Lý Bưu liền lên ngựa theo Lạc Truy Phong đi ngay, chạy được một đoạn thấy bụi bay mù mịt, Lạc Truy Phong nheo mắt nhìn kĩ thì thấy ba con ngựa chạy nhanh hơn cả ấy là bọn Mộ Dung tam anh.
Thấy Lạc Truy Phong, Ngụy Nhiễm bèn chạy lên nói
- Không xong rồi, đại quân của Vũ Văn Vô Địch đánh đến, Lộc thành chủ trúng tên chết rồi, ta đã cướp thây về đây.
Lạc Truy Phong bèn nói
- Các huynh cứ chạy về trước bảo hộ nhị công tử, chỗ này để tôi xin đi đoạn hậu.
Mộ Dung Tam anh bèn chạy thẳng về doanh trại Lôi Chấn Nam, còn Lạc Truy Phong cùng ba người kia tiếp tục ứng cứu đám tàn quân.
Bốn ngựa phi đặng một hồi lại thấy quân sĩ bên mình chạy đến kêu khóc rất bi ai, phía sau lại thấy bụi bay mù mịt, Lạc Truy Phong nói với ba người
- nay ba huynh hãy yểm hộ cho ta, để ta đánh lui tướng giặc.
Ba người hiểu ý bèn chạy lên trước nhất thành hình mũi tên đánh chém địch nhân mở một đường cho Lạc Truy Phong xách thương chạy ngay phía sau, từ xa thấy ba người khác cưỡi ngựa phi lại, ba người ấy chính là Tam đại ác nhân. Tam đại ác nhân thấy Lạc Truy Phong cầm thương đứng chặn thì không dám đánh gấp kìm ngựa lại, Lý Khắc Dụng là người nhiều lời bèn chỏ tay nói
- Thằng lỏi con này cũng hội với bọn người kia ư, các ông đây cũng gọi là quen biết với ngươi cho nên không thèm ra tay, ngươi hãy tránh ra một bên chớ nên can dự vào làm gì mà uổng mạng.
Kỳ thực trước đấy Lạc Truy Phong mỗi lần giao thủ với Vũ Văn Vô Địch đều đã lọt vào mắt của tam đại ác nhân cho nên cả ba đều không dám coi thường, bây giờ lại thấy có ba tướng nữa đừng ở phía sau âu cũng là những tay hảo hán cho nên tự thấy bên mình thế yếu không dám động thủ trước chỉ dùng lời nói cốt để dọa địch nhân. Lạc Truy Phong cười nói
- Ba vị tiền bối kể ra cũng là người quen, tại hạ có lời khuyên ba vị tiền bối hãy lui quân kẻo tuổi cao sức yếu khó mà tranh phong với tại hạ được.
Lý Khắc Dụng quát
- thằng lỏi con này lại dám khinh ta quá, nay ta phải cho mày biết tay
Đoạn lão thúc ngựa vác mâu lao đến đánh, hai người kai định cản nhưng không đượcliền cũng đâm lao thì phải theo lao cả ba xông lại giáp công. Lạc Truy Phong vung thương đỡ lấy, hai bên giao quần hơn năm mươi hiệp bấy giờ khí độ Lạc Truy Phong vô cùng xung mãn còn như ba người kia thì đã sáu bảy mươi tuổi đánh nhau chớp nhoáng có thể cầm đồng nhưng về lâu về dài không thể chịu được.
Lôi Báo trông thấy ba người đánh một sợ Lạc Truy Phong xảy ra chyện gì bèn quát
- ba lão kia sao lại không nói đạo lí, ba người đạnh không kể phải anh hùng, để xem ta đến đây, thế nhưng Lặc Truy Phong lớn tiếng nói
- Các huynh chớ lo, cứ để tại hạ thử sức một phen.
Lại nói Tam đại ác nhân trước kia tung hoành giang hồ đều dựa vào quyền cước đáh bộ không quen nghề kị mã, lại thêm hơn ba mươi năm bị nhốt trong đại lao tay chân cũng chậm chạp đi năm sáu phần cho nên mặc dù cả ba hợp sức đánh với Lạc Truy Phong nhưng cũng chưa hề chiếm được chút thượng phong nào, ngược lại Lạc Truy Phong càng đánh càng mạnh, cây ngân thương trong tay hắn múa lên vun vút đỡ trước gạt sau lại phất bên đông quật bên tây khiến cho tam đại ác nhân tối tăm mặt mũi.
Lạc Truy Phong nghĩ thầm
“ quả nhiên như tiền bối kia có nói, thương là bách binh chi dũng, địch càng đông thì ta càng mạnh, nếu cứ thế này chỉ hai ba mươi hiệp nữa ba lão này tất bại”
Cứ như vậy thêm độ hơn chục hiệp nữa thì thấy phía xa bụi bay mù mịt ắt hẳn là bộ binh của Vũ Văn Thành Đô kéo đến, Lạc Truy Phong hơi hoảng sợ rằng viện binh quân địch kéo đến thì không sao thoát được bèn cố sức mà đánh.
Hắn thét lên một tiếng như sấm rền đấm Lục Hợp Thiên Hành một cái xuyên từ ngực ra tận sau lưng làm lão kêu rú lên một tiếng rồi ngã ngựa chết ngay, Lý Khắc Dụng cùng Vu Đại Tiên hoảng quá vôi thúc ngựa chạy về phía sau không dám đánh nữa, Lạc Truy Phong nhân lúc ấy lại ném ngọn thương đâm chết cả người cả ngựa Lý Khắc Dụng, chỉ còn mỗi Vu Đại Tiên nhanh chân thoát được.
Bọn Lôi Báo thấy địch nhân đã đến gần chưa rõ thực lực ra sao bèn hối Lạc Truy Phong rút lui. Lạc Truy Phong cũng không ham đánh nữa bèn theo ba người chạy về doanh trại.
Vũ Văn Vô Địch kéo quân đến thấy chỉ có Vu Đại Tiên chạy ngược lại bèn hỏi
- lão tiền bối sao hốt hoảng thế, còn hai người kia đâu.
Vu Đại Tiên đem chuyện cả ba người đánh với Lạc Truy Phong mới năm mươi hiệp đã chết mất hai kể lại, Vũ Văn Vô Địch hơi hoảng nghĩ thầm
“Thằng lỏi ấy mạnh lên nhanh quá, phải ta thay vào chỗ hắn mà đánh với tam đại ác nhân e là cũng chỉ cầm đồng không thể nào áp chế được như vậy, khi trước có cơ hội không giết gã để đến bây giờ đã thành mối lo rồi”
Vũ Văn Vô Địch cho người mang xác Lục Hợp Thiên Hành và Lý Khắc Dụng mai táng tử tế rồi kéo quân trở về không đuổi theo nữa.
Bôn Lôi thành được cứu nguy Lôi Chấn Long cùng Vũ Văn Vô Thần đích thân mở thành nghênh đón Vũ Văn Vô Địch trở về, Lôi Chấn Long bèn xá dài một cái nói
- ấy cũng may có tướng gia ứng cứu kịp thời nhược bằng Bôn Lôi thành đã phải mất vào tay nhị ca của tại hạ mất.
Vũ Văn Vô Thần tuy rằng cũng mừng nhưng thấy Lôi Chấn Long cung kính với em mình như vậy thì lấy làm không bằng lòng, vốn dĩ lão nghĩ rằng bản thân mình chính là thiên hạ vô địch nay lại phải nhờ đến người khác cứu nguy thật là làm cho lão mất mặt hết sức. Vũ Văn Vô Thần có ý trách
- phi mã đã về từ lâu sao nay đệ mới kéo quân về ứng cứu
Phương Tâm Bệnh bèn nói
- Tướng Gia chớ trách ngài ấy, chúng tôi tuy đã bình định được đất bắc yên nhưng cội rễ nhà Mộ Dung hãy còn nhiều thương tụ tập kéo đến quấy phá, chúng tôi phải mất công truy lùng tiêu diệt tận gốc bọn chúng kẻo nhỡ khi kéo quân trở lại lại mất trắng những vùng đã kiếm được.
Vũ Văn Vô Thần lại nói
- gốc rễ bọn chúng đã hội quân với bọn Lôi Chấn Nam kia rồi, thôi nay mai ta bắt một thể, bây giờ hãy vào thành cái đã
Vũ Văn Vô Thần nói năng thật lạnh nhạt không có một lời cảm ơn khiến cho Vũ Văn Vô Địch càng quyết tâm muốn hạ bệ ca ca của mình. Cả bọn vào thành mở tiệc khao thưởng ba quân, ngoại trừ Lục Hợp Thiên Hành và Lý Khắc Dụng vong mạng dưới thương của Lạc Truy Phong thì gần như không có mất mát nào đáng kể. Hôm ấy phần vì thoát nạn kịp thời phần lại tức tối Vũ Văn Vô Địch vho nên Vũ Văn Vô Thần uống kể rất nhiều rượu, rượu được hai mươi tuần bấy giờ Phương Tâm Bệnh mới nhìn Vũ Văn Vô Địch ra hiệu thời cơ đã đến. Vũ Văn Vô Địch đã chuẩn bị từ trước cho nên chỉ nâng chén chứ không uống, bấy giờ tâm thần vẫn còn tươi tỉnh lắm bèn nói
- đại ca lâu nay có được khỏe chứ
Vũ Văn Vô Thần đã quá chén nghe nói thế nghĩ Vũ văn Vô Địch khinh mình bèn gắt
- ý ngươi là thế nào, ta xưa nay vẫn khỏe
Vũ Văn Vô Địch lại nói
- thời trẻ anh em ta thường hay đùa nghịch vật lộn đánh nhau, lúc nào đại ca cũng thắng đệ, sau này đã qua nhiều năm chúng ta không còn chơi trò đánh nhau ấy nữa, nay nhân có cuộc vui hay là hai ta lại chơi đánh vật xem thế nào
Vũ Văn Vô Thần đứng phắt dậy ném chén rượu nói
- ngươi là người thường sao thắng nổi thiên thần như ta, nếu mà chơi lại gãy tay chẹo chân không chừng
Vũ Văn Vô Địch tức giận lắm nhưng vẫn ra vẻ nhỏ nhẹ nói
- đại ca cứ thử một trận xem sao, dẫu có gãy tay què chân cũng là tiểu đệ không lượng sức chứ không trách gì đại ca
Đoạn lão bước ra giữa sân cởi áo bào để lộ thân thể cường tráng vô song, Vũ Văn Vô Thần cũng lấy làm hứng khởi bèn cởi áo bước ra thật là kẻ beo người cọp uy mãnh dị thường. Phương Tâm Bệnh bèn đứng dậy nói
- thật hiếm khi thấy hai vị tướng gia có ngẫu hứng này, nay tôi xin đứng ra làm hiệu, đánh đến thì dừng chớ nên gây tổn hại cho nhau.
Nói Rồi hắn bèn lớn tiếng nói
- bắt đầu
Hai bên xông lại hai người vung đấm về phía nhau, nghe bình một tiếng chấn động vang trời hai năm đấm đã va vào nhau, Vũ Văn Vô Địch một tay túm lấy đai lưng của Vũ Văn Vô Thần toan nhấc lên, nhưng Vũ Văn Vô Thần đã xuống tấn vững như bàn thạch khó lòng xoay chuyển được, Vũ Văn Vô Thần lại đổi thế luồn ra sau lưng đối phương cầm lấy chân trái kéo ra sau làm cho Vũ Văn Vô Thần mất thế, Vũ VĂn Vô Thần bởi vì đã uống nhiều rượu cho nên có chút chếnh choáng bị Vũ Văn Vô Địch kéo ngã ngửa ra sau.
Tuy vậy lão vẫn chống một tay xuống lộn người một cái thoát ra được sự khống chế của đối thủ, Vũ Văn Vô Địch vội sấn tới đấm đến một chiêu, Vũ Văn Vô Thần đưa tay đỡ được, có điều lực đạo quá mạnh khiến cho nắm đấm luồn qua kẽ ngón tay đánh thẳng vào mặt, Vũ VĂn Vô Thần bị hất ngược ra sau mấy trượng hốt hoảng nói
- sao ngươi mạnh tay quá
Vũ VĂn Vô Địch lúc này đương thắng thế cho nên cao giọng nói
- bình thường ngươi khinh ta quá, nay ta phải cho ngươi tâm phục khẩu phục
Đoạn lão xông tới đánh liền, Vũ Văn Vô Địch thấy đệ đệ đột nhiên làm phản, ban đầu có chút hoang mang nhưng sau lại chuyển thành tức giận cho nên cũng vận lực đối kháng, bấy giờ hơi men biến đâu mất cả chỉ thấy nộ khí xung thiên bá khí chấn nhiếp người khác. Hai bên lao vào tay đấm chân đá túi bụi, từ ngoài nhìn vào kẻ nào có võ nghệ tuyết luân mới có thể nhìn rõ chiêu thức hai bên còn lại khí chất kém cỏi thì chỉ thấy hai bóng đen quấn lấy nhau cùng những tiếng bình bình vang lên mà thôi.
Vũ VĂn Vô Địch ban nãy đánh ngã được đại ca một lần cứ ngỡ đã chiếm thế thượng phong nào ngờ đến bây giờ thấy Vũ Văn Vô Thần không còn chút men rượu nào thì lấy làm thất kinh, tuy nhiên đã đâm lao tức phải theo lao, lão cùng dồn hết sức bình sinh chống lại, hai bên đánh nhau kịch liệt cho đến hai ba trăm chiêu vẫn ngang tài ngang sức chưa rõ được thua.
Lôi Chấn Long lúc này mới ghé tai Phương Tâm Bệnh nói nhỏ
- theo đệ thấy hai người họ kẻ nào sẽ thắng
Phương Tâm Bệnh cười nói
- Cả hai bọn chúng sẽ chẳng ai thắng cả, đệ đã sắp xếp hết rồi, cho dù kẻ nào đứng lại cuối cùng cũng vẫn sẽ bị tiêu diệt. Cuối cùng người chiến thắng chính là chúng ta
Lôi Chấn Long chợt nhìn quanh thấy các tay cung thủ đã yên vị trên các mái nhà, chỉ cần có hiệu lạnh tuyệt nhiên cả trăm dây cung đều bật ra một lượt, bấy giờ có mạnh như thiên thần cũng không thoát nổi. Lôi Chấn Long gấp gáp nói
- ta hãy ra lệnh ngay đi
Phương Tâm Bệnh vội ngăn lại nói
- vạn lần không được, bây giờ vẫn chưa phải thời cơ ra tay, hai hổ đánh nhau khi nào một con chết một con bị thương thì mới là cơ hội tốt, bây giờ chúng ta không được lộ sơ hở bằng không hai lão liên thủ thì trong Bôn Lôi thành này tuyệt đối không có kẻ nào đủ sức chống lại được.
Lôi Chấn Long trước giờ đều bị hai kẻ này chấn áp, ngoài mặt tuy một câu công tử hai câu công tử nhưng hai lão giặc già này chẳng coi hắn vào đâu, thực quyền cũng không có mảy may chút nào, Lôi Chấn Long ngay cả trong mơ cũng muốn lật đổ hai lão cáo già này để mình có thể đường hoàng lên nắm đại quyền Bôn Lôi thành mà thôi.