Chương 30: Cùng một hiềm hai bên thành bạn, Lạc Truy Phong thuyết khách Tương Thành

Đang lúc ăn uống chợt Lạc Truy Phong thấy bên ngoài có người kêu cứu, chàng trông ra ngoài cửa thì thấy có năm gã trai tráng đang chọc ghẹo một nữ nhân, bọn người này ngày càng vô lễ nhưng xem chừng xung quanh đây bọn chúng chính là ác bá cho nên người người qua lại không ai muốn xen vào.

Lạc Truy Phong định ra giải nguy thì Diêu Linh cũng đã để ý thấy người thiếu nữ ấy , thân thủ nàng nhanh lắm liền vớ lấy nắm đũa trên bàn phóng ra cái thì đâm vào đùi tên này cái thì đâm vào vai kẻ kia tuyệt nhiên không trật cái nào làm cả bọn kêu la inh ỏi rồi dìu nhau chạy khỏi

Diêu Linh liền nhanh chân bước ra ngoài xem thử, Lạc Truy Phong cũng bước ngay sau, thấy bên kia là một thiếu nữ độ mười bảy mười tám tuổi diện mạo xinh đẹp chợt Lạc Truy Phong cùng nhận ra thiếu nữ ấy, chính là Lạc Anh, Diêu Linh cũng nhận ra cô gái khi trước mình cứu một lần mới nói

-Này tiểu muội, muội không sao chứ

Lạc Anh nhận ra người cứu mình khi trước bèn mừng rỡ nói

-Là đại tỷ sao, ôi nếu không có đại tỷ thì muội đã bị hại đến mấy lần, đại tỷ thực là tiên nữ hạ phàm

Nàng vừa nói đến thì lại thấy Lạc Truy Phong đứng phía sau Diêu Linh thì thất kinh mặt nghiêm lại không cười nói gì nữa, Lạc Truy Phong cũng im bặt chẳng dám mở lời, bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.

Diêu Linh thấy bất ổn bèn chau mày ghé tai nói nhỏ với Lạc Truy Phong

-Chàng quen nữ nhân này ư

Lạc Truy Phong ấp úng, mặt lại đỏ lên như gấc

-Ta...ta...

Diêu Linh hình như nhớ ra điều gì bèn kéo Lạc Truy Phong qua một bên nói

-Đừng nói với ta, nữ nhân này là người mà chàng từng thích khi trước ấy nhé

Lạc Truy Phong thấy Diêu Linh đột nhiên thay đổi ngữ điệu lại thấy hai mắt nàng như tóe tia lửa hẳn là đã ghen lắm rồi, tuy vậy gã cũng không dám giấu

-Đúng…đúng chính là nàng ấy, tuy nhiên ta cũng đâu rõ làm sao lại gặp ở đây, mà sao nàng cũng như quen cô ấy là thế nào

Diêu Linh bèn kể chuyện khi trước gặp Lạc Anh, hóa ra Lạc Anh cũng bị bắt đến Mộ Dung phủ. Hai người đang nói chuyện thì Lạc Anh bỗng nói

-Lạc Truy Phong ta tìm ngươi xiết bao khó nhọc

Câu nói ấy khiến Lạc Truy Phong tối sầm mặt lại nhìn xuống thì thấy Diêu Linh nộ khí xung thiên, hắn xua tay nói

-Ta với cô khi trước đã từ biệt nhau rồi kia mà, cô không về giang nam còn đến tìm ta là sao

Lạc Anh nghĩ lại chuyện mình từng trải thì tủi thân hai hàng nước mắt rưng rưng nói

-Ngươi…ngươi nói thế là sao, có biết ta tìm ngươi cực khổ lắm không, xuýt nữa thì chẳng còn người ở đây nữa, vậy mà ngươi lại vô tình nói như vậy

Lạc Anh không biết Diêu Linh đã là nương tử của Lạc Truy Phong nên mới nói ra những lời này, bên này ba người nhà Mộ Dung tủm tỉm cười, Vũ Kha mới nói

-Các huynh xem xem, phen này gã kia chết chắc

Diêu Linh nổi máu ghen hai mắt quắc lên nhìn Lạc Truy Phong

-Đi mà giải thích với ả

Nói đoạn quay về bàn vơ lấy một bình rượu tu ừng ực không kiêng dè ai nữa. Bấy giờ ba người nhà Mộ Dung không nín được nữa phải vỗ bàn cười khanh khách càng làm cho Lạc Truy Phong lúng túng không biết làm thế nào.

Lạc Anh thấy Diêu Linh với Lạc Truy Phong tỏ ra thân thiết thì cũng phần nào đoán được quan hệ của hai người, bây giờ thấy Diêu Linh điệu bộ giận dỗi thì đã chắc tám chín phần suy nghĩ của mình là đúng. Nàng cũng lúng túng gạt nước mắt nói nhỏ cốt không để cho Diêu Linh nghe thấy

-Người với tỷ tỷ ấy là…là thế nào

Nói chưa hết câu thì Diêu Linh đập mạnh bàn lớn tiếng

-Nói lớn lớn cho người ta còn nghe

Bọn người nhà Mộ Dung lại cười như điên làm Lạc Anh cùng Lạc Truy Phong đều ngượng đỏ cả mặt. Lạc Truy Phong quyết định phá vỡ sự ngượng ngùng đó, gã nói

-Nàng…nàng ấy giờ đã là thế tử của ta tên là Diêu Linh, còn nàng tại sao lại đi tìm ta

Lạc Anh nghe thấy hai chữ thê tử thì trong lòng quặn lại, hai mắt bất giác ngấn lệ nghĩ thầm

“ hóa ra gã đã cưới được một thê tử xinh như tiên nữ thế kia, vậy là chỉ có mình tự đa tình, thôi duyên số như vậy là do phận mỏng là do mình không nói rõ với gã, điều này chỉ tự trách được thôi”.

Nghĩ rồi nàng lau nước mắt nói

-Coi như ta chưa nói gì, ngươi cứ trở về bên tỷ tỷ ấy đi, còn ta trở về Giang Nam

Nói rồi nàng quay mặt bước đi, Lạc Truy Phong bất giác đưa tay nắm lấy tay nàng kéo lại nói

- hiện giờ chúng ta cũng là đi xuống Giang Nam, từ đây đến đó đường đi nhiều nguy hiểm, ta nên đi cùng nhau như thế có điều gì còn dễ bề ứng cứu.

Lạc Anh gạt tay Lạc Truy Phong ra nói

- thôi ngươi cứ kệ ta, đừng bận tâm làm gì.

Diêu Linh tuy là ghen tức song thấy trong câu nói của Lạc Anh đã hiểu được phần nào, nàng lại thấy Lạc Anh thân cô thế cô không tự bảo vệ được mình sợ gặp phải bất trắc cho nên cũng động lòng. Diêu Linh đi đến gọi Lạc Anh nói

-Này tiểu muội, muội tên là gì

Lạc Anh tuy rằng thất vọng lắm nhưng Diêu Linh đã cứu nàng đến hai lần cho nên cũng giữ phép mà nói

-Muội Là Lạc Anh, cơ sự vừa rồi là do muội không hiểu chuyện, tỷ tỷ chớ nên trách gã.

Diêu Linh nghe nói lại càng cảm thương bèn nói

- ta vừa nghe nói muội định đi về Giang Nam, Truy Phong nói đúng hay là ta nên đi cùng nhau như thế cũng đỡ nguy hiểm.

Lạc Anh hãy còn ngại ngùng chưa quyết thì Diêu Linh đã dắt nay nàng về chỗ bàn mình ngồi xuống, Lạc Truy Phong thì lẽo đéo đi phía sau cách xa hai người.

Đêm ấy hai nữ tử cùng ở chung phòng, Diêu Linh lại hỏi rõ ngọn ngành xem Lạc Truy Phong và Lạc anh gặp nhau thế nào, Lạc Anh cũng kể rõ những chuyện trước kia với Lạc Truy Phong cho Diêu Linh nghe, nàng nghĩ thầm

“ hóa ra Truy Phong cũng từng thấy cơ thể thiếu nữ này, lại gây hiểu nhầm cho nàng, bây giờ cơ sự đã thế nàng ta chẳng còn mặt mũi nào quay về sư môn thôi thì đàn ông năm thê bảy thiếp cũng không phải chuyện gì to lớn, ta với muội muội này có duyên về chung một mối cũng có cái hay”.

Rồi Diêu Linh mới nói với Lạc Anh

-Lạc Anh này, ta thấy muội thích Truy Phong lắm, hẳn là chàng hãy còn tình cảm với muội, theo như ta thấy hay là muội cùng về với Truy Phong , chúng ta làm chị em tốt có được chăng

Lạc Anh giật mình ấp úng không thành lời

-Như vậy...như vậy...

Diêu Linh cười nói

-Muội chớ nên từ chối, để khi nào có dịp ta sẽ nói với Truy Phong.

Lạc Anh thấy Diêu Linh tốt như vậy cũng không nề hà gì mà cùng chia se đáng phu quần thì lấy làm mừng lắm.

Hôm sau cả đoàn lại lên đường, Diêu Linh đi bên Truy Phong lại tiện tay dắt cả Lạc Anh đi sát bên làm cho Lạc Truy Phong hơi ngượng, suốt đường hắn cũng không dám nói nhiều chỉ nói những truyện chính đạo tránh nhắc đến tình tứ.

Lại nói đến bọn người Vũ Văn Vô Địch lần trước lựa thế truy đuổi Lạc Truy Phong đã rầm rộ mang theo năm nghìn người tiến lên phía bắc xâm chiếm Mộ Dung phủ. Sau khi bình định đâu đấy xong xuôi thì tạm nghỉ ngơi ít ngày, bấy giờ Vũ Văn Vô Địch đang ngồi ở hậu đường thì thấy có người vào báo Phương Tâm Bệnh yết kiến, lão liền cho gọi Phương Tâm Bệnh vào trong.

Phương Tâm Bệnh chào hỏi cung kính rồi ra hiệu cho hạ nhân lui ra hết, Vũ Văn Vô Địch thấy thế thì ngạc nhiên song cũng không phản đối, đợi người ra hết lão mới nói

-Phương công tử có chuyện gì hệ trọng

Phương Tâm Bệnh vờ nhìn trước ngó sau rồi nói khẽ

-Tướng gia lần này định ở hẳn đây sao

Vũ Văn Vô Địch ngạc nhiên hỏi

-Chỗ này khí hậu giá băng nhân lực ít ỏi, cũng chẳng có sản vật chi sao ta ở hẳn đây được.

Phương Tâm Bệnh chép miệng nói

-Thế ra tin tại hạ nghe được đã nhầm

Vũ Văn Vô Địch nghe ngữ điệu ấy biết có chuyện bèn đứng dậy nói

-Có chuyện gì Phương công tử hãy nói ta nghe

Phương Tâm Bệnh nói

-Trước khi theo tướng gia đến đây tại hạ có nghe tam công tử nói lần này tướng gia đi chắc sẽ không về nữa.

Vũ Văn Vô Địch thấy Phương Tâm Bệnh quanh co mãi thì bực mình đập bàn nói

-Công tử chớ lòng vòng nói vào việc ta xem

Phương Tâm Bệnh biết lão đã trúng ý mình bèn thở dài nói

-Tại hạ thấy tướng gia ngày đêm khó nhọc đánh đông dẹp bắc nhưng cơ hồ cuối cùng lại để huynh trưởng ngài hưởng hết, còn như ngài thì lại đầy ải lên tân miền bắc lạnh giá xa xôi

Vũ Văn Vô Địch hiểu ra ý Phương Tâm Bệnh cùng thở dài nhưng vẫn nói

-Ngươi nghĩ sai rồi huynh trưởng sao là hạng người ấy

Phương Tâm Bệnh nói

-Sợ là tướng gia còn không tin lời mà ngài vừa nói, tại hạ tưởng sẽ giúp được tướng gia song ngài đã nói vậy thì cứ coi như tại hạ nhiều lời, ngài đừng để bụng

Nói xong hắn ho dài một tiếng định đi ra, Vũ Văn Vô Địch thấy thế thì gọi lại nói

-Công tử đi đâu thế, xin hãy nói hết đã

Phương Tâm Bệnh ra vẻ thất vọng nói

-Tam công tử cùng tại hạ tình như thủ túc thân hơn ruột thịt, trước khi đi công tử có dặn phải một lòng phò tá tướng gia thành sự, ý của tại hạ cũng như của tam công tử muốn theo hầu tướng gia, nhưng tướng gia không có cái trí bá giả nên tại hạ lấy làm thất vọng, kì này trở về không biết nói sao với tam công tử nữa.

Vũ Văn Vô Địch vội dắt tay Phương Tâm Bệnh ngồi xuống ghế nói

-Ta thực có cái trí bá giả ấy nhưng khổ nỗi xưa nay huynh trưởng ta luôn làm khó ta, nếu có công tử giúp ắt sẽ lất được

Phương Tâm Bệnh cười thầm nhưng tỏ ra thận trọng nói

-Lời này tướng gia nói có phải thật chăng

Vũ Văn Vô Địch chau mày quả quyết

-Tuyệt đối là lời trong lòng, xin công tử nói rõ

Phương Tâm Bệnh nói

-Tại hạ xem tướng gia bất mãn với huynh trưởng ngài từ lâu, tại hạ thấy tướng gia thần dũng vô địch tên của ngài cũng là Vô Địch hà cớ gì lại sợ lão.

Vũ Văn Vô Địch đứng dậy thở dài

-Công tử có điều chưa rõ, huynh trưởng là tức là cuồng nhân đấy, ta tuy võ nghệ tuyệt luân nhưng chỉ là người thường cho dù chăm chỉ thao luyện cách mấy cũng chẳng so được với lão.

Phương Tâm Bệnh tiếp lời

-Thế nên ngài mới bắt nhốt Lạc Truy Phong để tập luyện chăng

Vũ Văn Vô Địch đáp

-Chính là như vậy, công tử chắc đã thấy gã Lạc Truy Phong ấy tiến bộ thế nào, chỉ trong thời gian ngắn đã có thể vượt trội hơn nhiều lần, lão huynh của ta thì càng không phải bàn tới, ta so ra thật là hổ thẹn không tài nào hơn y được.

Phương Tâm Bệnh cười nói

-Tướng gia chớ lo, thắng người khác đâu chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn nhờ mưu mẹo nữa kia.

Vũ Văn Vô Địch vẫn ngẩn ra

-Nói về mưu mẹo ta lại càng không sánh được với y.

Phương Tâm Bệnh chợt đứng dậy đi đến chắp tay cung kinh nói

-Nếu tướng gia không chê thì tại hạ đây sẽ theo ngài phò trợ

Vũ Văn Vô Địch vội đỡ gã dậy vui mừng nói

-Tuy huynh trưởng ta đầu óc tinh quái song không là gì so với công tử, được công tử giúp đỡ chắc sẽ thành sự được, nhưng...

Vũ Văn Vô Địch hơi chần chừ, Phương Tậm Bệnh ngạc nhiên nói

-Tướng gia hãy còn điều gì đắn đo nữa.

Vũ Văn Vô Địch đáp

-Văn thì đã có công tử nhưng về võ thì ta dùng ai đây

Phương Tâm Bệnh nói

-Lăng Thiên Vũ, Dưỡng Tích, Liễu Nhược Phàm đều là người của tam thiếu gia, nếu như tại hạ đã đồng ý quy thuận tướng gia thì ắt bọn họ cũng y lời không dám trái.

Vũ Văn Vô Địch chậm rãi bước ra cửa tay chắp sau lưng thở dài một hơi rồi nói

-Xem chừng ba người ấy không ai là đối thủ cả

Phương Tâm Bệnh nói

-Tướng gia chớ khinh họ, Lăng Thiên Vũ tạm thời không nhắc đến nhưng Dưỡng Tích và Liễu Nhược Phạm đều có thân thủ trên giang hồ bất tất có mấy người đánh lại

Vũ Văn Vô Địch nói

-Chỉ sợ bọn họ cộng với ta bốn người cũng chẳng phải đối thủ của huynh trưởng ta, tiếc thay giá có Lạc Truy Phong cùng ta tập luyện thì hay biết mấy, nhưng con người ấy thật là...

Phương Tâm Bệnh nghe Vũ Văn Vô Địch đề cao Lạc Truy Phong như thế cũng không dám khinh nhờn, nếu khi trước hắn cũng theo lời Phương Tâm Bệnh thì đại sự có lẽ đã thành rồi.

Tuy vậy thời đã qua không nên tiếc làm gì, Phương Tâm Bệnh nói

-Chẳng cần đến gã, tạm thời ta đang ở xa Bôn Lôi Thành, tướng gia cứ chăm chỉ luyện quân đến khi quay lại ta dốc sức đánh một lượt, Vũ Văn Vô Thần không đề phòng chắc phải diệt vong.

Vũ Văn Vô Địch cũng lấy làm phải y lời rồi từ ấy chăm chỉ luyện quân.

...

Đã qua nửa tháng từ lúc rời Mộ Dung Phủ, Tiêu Việt và Lạc Truy Phong hoàn toàn bình phục, đúng là cuồng nhân có một sự hồi phục vượt xa người thường, bằng như Diêu Linh trúng một mũi tên đến mười ngày sau hãy còn đau đớn đằng này thập tử nhất sinh chỉ qua ít ngày đã mạnh khỏe như không.

Đi thêm mươi ngày nữa đã đến địa giới Bôn Lôi thành, lúc này Diêu Linh mới hỏi

-Khi trước Vũ Văn Vô Địch đánh Mộ Dung Phủ có bao nhiêu quân

Ngụy Nhiễm nói

-Ước bốn năm nghìn người

Diêu Linh nói

-Lúc thành chủ tập hợp mười môn phái đánh vào, trong Bôn Lôi thành có khoảng bốn nghìn binh mã, nay kéo bốn năm nghìn người lên phía bắc thì trong thành chắc đã phải tuyển thêm ít nhất bốn năm nghìn người nữa. Tuy vậy có thể là quân mới nên chưa có thực nghiệm. Nếu nay ta tìm được nhị thiếu gia Lôi Chấn Nam tập hợp binh lực đánh vào chắc sẽ xong.

Bọn Mộ Dung gia bèn nói

-Thế phải đi gấp ngộ nhỡ Vũ Văn Vô Địch quay lại hợp binh thì khó lòng đánh được

Diêu Linh gật đầu tán thành lại nói

-Bây giờ phải có một người phi báo với Lôi Chấn Nam thì mới xong, ta nhận được tin Lôi Chấn Nam ở Tương thành, từ đây đến đây chừng năm ngày đường.

Ba người nhà Mộ Dung đều hơi ngại bởi trước nay họ chỉ biết có phương bắc chưa từng kết giao với ai cho nên có đến Tương Thành cũng không chắc được sự tin tưởng của Lôi Chấn Nam.

Lạc Truy Phong bèn nói

-Thôi chuyện này cứ để ta, nàng hãy ở lại cẩn thận chờ ta hồi âm chớ nên manh động mà nguy hiểm.

Diêu Linh ngậm ngùi nói

-Kì này xong việc ta cùng chàng sẽ ẩn nơi thâm sơn cùng cốc.

Lạc Truy Phong gật đầu rồi nhìn sang Lạc Anh nhưng không biết nói gì, Diêu Linh thấy vậy thì cười nói

-Chàng hãy cứ đi, còn Lạc Anh ta sẽ chăm sóc muội ấy.

Lạc Truy Phong cùng Lạc Anh đỏ hết cả mặt, Lạc Truy Phong vội phóng ngựa đi ngay năm hôm sau đã đến Tương thành. Chỗ này phồn hoa đô thị chẳng kém Bôn Lôi thành là bao, không khí lại ấm áp không giá băng như phía bắc.

Lạc Truy Phong dong ngựa vào thành hỏi thăm thì biết thành chủ tên Lộc Kỵ năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi tính thích kết giao trong nhà có hơn nghìn môn khách, Lạc Truy Phong nghĩ bụng nếu Lôi Chấn Nam đến đây ắt sẽ được Lộc Kỵ đón tiếp.

Vậy là Gã dong ngựa đến trước Lộc Phủ, trước cổng có bốn người canh giữ thấy Lạc Truy Phong thân hình cao lớn khí chất hiên ngang biết không phải tầm thường nên mấy gã canh cổng bèn hỏi

-Xin hỏi quý khách tên họ là gì

Lạc Truy Phong bèn nói

-Tại hạ là Lạc Truy Phong đến yết kiến Lộc thành chủ.

Bọn người kia vốn đã được dặn thấy nhân sĩ giang hồ nào đến đều phải ngênh tiếp cho nên dẫn Lạc Truy Phong vào trong ngay. Lạc Truy Phong theo người kia đi vào thấy một khoảng sân rộng có cả nghìn người đang đứng nhốn nháo kẻ thương người kiếm múa may quay cuồng ai ai cũng đang thể hiện bản lĩnh.

Người kia dẫn Lạc Truy Phong tới trước một người khác, người kia hành lễ trước hỏi

-Vị này là...

Lạc Truy Phong bèn nói

-Tại hạ Lạc Truy Phong chỉ là hạng vô danh muốn được yết kiến thành chủ, có lẽ ngài là thành chủ hay chăng

Người kia nghe nói cả mừng đáp

-Tại hạ Lộc Thâu là quản gia trong phủ, nghe danh tráng sĩ hành thích Lôi Chấn Long đã lâu, nay may mắn được gặp thật là vinh hạnh. Nào mời tráng sĩ vào trong có người rất muốn gặp ngài đây.

Lạc Truy Phong theo người ấy ra sau hậu đường, chỗ ấy người cũng ít hơn chỉ có bọn hạ nhân làm việc mà thôi. Hai người đi qua mấy cổng nữa mới đến hậu đường, chỗ ấy cảnh vật bày biện rất đẹp lại có hoa thơm cỏ lạ, một căn tiểu đình nằm giữa hồ thật là thơ mộng.

Lộc Thâu dẫn Lạc Truy Phong vào trong một cái sảnh lớn chỗ ấy có hai người đang ngồi trên hai ghế lớn chính diện còn gần chục người ngồi ở ghế dưới. mấy người kia có vẻ đang bàn chuyện gì hệ trọng cho nên không có hạ nhân, Lộc Thâu đi đến thềm cửa thì vái dài nói

-Bẩm thành chủ, nhị thiếu gia, có người này nhất định hai vị sẽ mừnglắm.

Hai người ngồi ở ghế chính nghe vậy liền đứng dậy ngó ra, Lạc Truy Phong bước vào chắp tay nói

-Tại hạ Lạc Truy Phong xin được yết kiến thành chủ

Vừa nghe đến đấy thì một người ngồi bên tả tất tưởi chạy ra nắm tay Lạc Truy Phong đi vào nói

-Tráng sĩ đã đến rồi sao thật là vinh hạnh.

Đoạn định để Lạc Truy Phong ngồi trên nhưng gã nhất quyết từ chối chỉ xin ngồi ghế dưới, sau khi phân vai chủ khách người vừa dắt tay Lạc Truy Phong vào mới nói

-Tại hạ Lôi Chấn Nam, còn vị này là Lộc Kỵ Lộc thành chủ.

Mấy người còn lại là năm người trong đám bát kiệt cùng ba người là gia tướng của Lộc Kỵ. Lôi Chấn Nam giới thiệu xong mới nói

-Từ ngày nghe phụ thân quy tiên ta đau lòng lắm chỉ hận binh lực chưa đủ không thể nào phục thù được.

Lạc Truy Phong bèn nói

-Hiện các vị đang có bao nhiêu nhân mã

Lộc Kỵ nói

-Hiện ta có hơn ba nghìn quân cộng thêm hơn một nghìn môn khách chắc cũng được gần năm nghìn người.

Lạc Truy Phong bèn nói

-Không biết trong đám môn khách của thành chủ ai ai cũng bằng lòng đi cùng chứ

Lộc Kỵ nghe nói thì ậm ừ

-Chuyện này...chuyện này...cũng chưa hẳn, nhưng thường ngày ta đối đãi với bọn chúng rất tốt lẽ nào bọn chúng không theo.

Lạc Truy Phong nói

-Khi xưa Mạnh Thường Quân có ba nghìn môn khách đối đãi tử tế ấy vậy lúc lâm nguy có mấy người ở lại, theo tại hạ thấy hơn một nghìn người này chỉ được khoảng năm trăm người theo ta thôi. Như vậy không đến bốn nghìn nhân mã.

Lộc Kỵ lấy làm phải chép miệng than

-Nhân lực có vậy khó lòng báo thù cho nhị thiếu gia.

Lạc Truy Phong đứng dậy nói

-Hiện đang có một cơ hội tốt không biết các ngài có muốn đánh hay không

Mấy người nghe nói đứng cả dậy, Lôi Chấn Nam bèn hỏi

-Không biết tráng sĩ mang đến cho tại hạ tin tốt nào chăng

Lạc Truy Phong bèn nói

-Chuyện là Vũ Văn Vô Địch dẫn theo hơn bốn nghìn người tiến đánh Mộ Dung gia ở phương bắc chưa biết ngày về. Bây giờ ở Bôn Lôi thành toàn quân mới tuyển chính là cơ hội tốt.

Lôi Chấn Nam hơi mừng nhưng còn e ngại lại hỏi tiếp

-Tin này liệu có chính xác không

Lạc Truy Phong nói

-Tại hạ nguyên từ phương bắc trở về đích mắt trông thấy, Vũ Văn Vô Địch còn dẫn theo cả bọn Liễu Nhược Phàm, Hàn Thái Tuyết, Lăng Thiên Vũ, Dưỡng Tích toàn là những kẻ trọng yếu, trong thành hiện giờ chỉ còn mỗi Lôi Chấn Long ta không đánh còn đợi khi nào.

Bấy giờ Lôi Chấn Nam mới cả mừng cười nói

-Thế chính là chuyện tốt cho ta, phải đi ngay mới được.

Gã mừng quá mà quên hết cả thời giờ, Lộc Kỵ cầm tay Lôi Chấn Nam chấn tĩnh gã mà nói

-Hiền đệ chớ vội, nay đã muộn rồi lại còn lương thảo nhân mã phải chuẩn bị, qua ngày mốt ta sẽ đi.

Lôi Chấn Nam bấy giờ mới trở lại bình thường ngồi xuống mà nói

-Là đệ quá kích động, thôi đành nhờ Lộc đại ca chủ trì hết cả, khi đoạt được thành tiểu đệ tuyệt đối không quên ơn đại ca.

Lộc Kỵ sai người sắp xếp cho Lạc Truy Phong chỗ ở tốt rồi cũng nghỉ ngơi hôm sau sẽ chuẩn bị mọi thứ cho cuộc chiến sắp tới.

Sớm hôm sau Lạc Truy Phong tỉnh dậy đã thấy tiếng người nhốn nháo cập dập có lẽ là chuẩn bị hành trang cho ngày mai. Hắn vươn vai bước ra cửa thì gặp Không Không Nhi cùng Vương Hổ đi đến, hai người này chính là trong đám bát kiệt của Lôi Chấn Nam, hai người dẫn Lạc Truy Phong ra khoảng sân rộng mà hôm qua đám môn khách tụ tập.