Chương 29: Vũ Văn Vô Địch đại phá Mộ Dung gia, nhân thế sự cả hai thoát hiểm

Sở Hoài sau đó cùng Diêu Linh cũng chia tay, Diêu Linh vẫn định tối nay nhân lúc hỗn loạn sẽ vào cướp người trong phủ.

Ngụy Nhiễm cùng Vũ kha sai người đi kiếm lấy một chiếc quan tài lớn đặt thi thể Mộ dung Thích vào trong rồi đặt ở sảnh dường khâm niệm, bình thường theo tục lệ thì phải khâm niệm ba ngày mới đi chôn, khi ấy sẽ dùng Lạc Truy Phong để bồi táng theo.

Ngụy Nhiễm là ngươi cẩn thận mới nói với Vũ Kha

- nữ nhân khi trước cũng gã này tình sâu nghĩa đậm, hơn nữa ả lại giỏi khinh công ta e đêm nay ắt sẽ đến cướp người, nay ta và đệ bố trí canh phòng nghiệm mật, thể nào cũng bắt được ả, ta cũng bắt ả bồi táng chung cùng gã luôn một thể.

Vũ Kha cũng đồng ý hai người chia nhau hành sự.

Đêm ấy Diêu Linh tìm chỗ tường thấp nhảy vào trong, nàng bắt lấy một tên lính tuần, tên linh ấy sợ lắm tuy nhiên bởi vì đã được dặn trước cho nên hắn cũng giăng ra một cạm bẫy.

Diêu Linh nói

- ngươi chớ có la lên nhược bằng ta giết ngay

Người kia gật đầu nói

- nữ hiệp muốn tiểu nhân làm chuyện gì

Diêu Linh nói

- ngươi có biết ban nãy còn một người sống sót đang bị nhốt ở đâu chăng

Người kia nói

- có phải anh chàng cao lớn đánh với đại công tử phải không

Diêu Linh nói

- chính thế, ngươi biết thì mau dẫn ta đi đừng để ta nói nhiều lời

Người kia theo kế dẫn Diêu Linh đi đến phía nam phủ, bất ngờ thấy bao nhiêu người đổ ra chặn lại, còn có Ngụy Nhiễm và Vũ Kha dẫn đầu, Diêu Linh khi ấy mới biết mình đã trúng kế định tìm đường tẩu thoát nhưng ngặt nỗi thiên la địa võng trùng trùng còn có hai tay hảo thủ ở đây, nàng lại không còn phi châm nào sao mà chạy thoát được.

Ngụy Nhiễm quát

- ngươi mau giơ tay chịu trói ít ra ta còn để cho toàn thây bằng không đừng trách ta băm vằm cho tan xương nát thịt

Diêu Linh liền gắt

- Lang quân ta đang ở đâu

Ngụy Nhiễm nói

- gã hãy còn sống, ta định để mấy hôm nữa sẽ bồi táng cùng cha ta, bây giờ ngươi chịu thua thì ta còn để cho hai ngươi gặp nhau, ít ra cũng còn sống thêm được ba hôm.

Diêu Linh nghe nói như thế thì chân tay rụng rời, hai mắt nàng ngấn lệ than thầm

- Truy Phong ơi Truy Phong, thiếp nguyện sẽ chết cùng chàng để dưới suối vàng ta lại được làm phu thế với nhau

Thế rồi nàng nói

- thôi được, các ngươi hãy bắt ta vào cùng với lang quân

Ngụy Nhiễm sai người trói Diêu Linh lại giải vào ngục. Diêu Linh vào trong rồi lính canh lại cởi trói cho nàng rồi đóng chặt cửa lại, nàng thấy dưới ánh trăng lờ mờ xuyên qua ô cửa thông hơi có một cái thây người đang nằm tuy nhiên trôn kĩ thì thấy cái thây ấy dường như có hơi thở.

Diêu Linh vội chạy lại gần xem thì đúng là Lạc Truy Phong, trận đánh với Mộ Dung Thích vừa rồi hắn đã bị thương rất nặng còn hơn cả lúc cùng Vũ văn Vô Địch giao tranh nữa. Diêu Linh khóc rức lên đặt Lạc Truy Phong kề đầu lên đùi mình, lại gọi một hồi tuy vậy Lạc Truy Phong vẫn chẳng có phản ứng.

Đến ngày hôm sau Lạc Truy Phong đã mở được mắt, hắn nhìn thấy Diêu Linh thì cười nói

- ta hẳn đã chết lại thấy được Diêu Linh chắc là được lên thiên đường

Diêu Linh thấy tình lang tỉnh lại thì mừng lắm vội lau nước mắt nói

- Truy Phong ơi, chàng chưa chết đâu, ta vào đây cùng với chàng đây

Lạc Truy Phong giật mình nói

- Diêu Linh ơi sao…sao lại thế, chẳng phải nàng đã chạy thoát rồi hay sao

Diêu Linh nói

- đúng, ta thoát rồi nhưng không thấy chàng trở ra cho nên quay lại tìm chàng, thôi mấy hôm nữa hai ta đều phải chết, ta chết cùng nhau âu cũng là thật đẹp lắm, không còn gì phải nghĩ ngợi nữa.

Nàng tuy nói vậy nhưng nước mắt lã chã rơi lên mặt Lạc Truy Phong, hắn cũng muốn đưa tay vuốt ve gương mặt đáng yêu kia nhưng ngặt nỗi hai tay rụng rời không còn hơi sức nữa, hắn liền nói

- thật là thiệt thòi thay cho nàng, vì ta mà nàng chịu bao cực khổ

Diêu Linh gượng cười nói

- không đâu, gặp được chàng chính là may mắn của đời ta, chẳng có chàng thì mạng ta đâu còn nữa

Lạc truy Phong đáp

- ta cứu nàng chỉ một lần, vậy mà nàng quay lại tìm ta đến hai lần, như thế nàng đã chịu thiệt rồi

Diêu Linh bật cười nói

- đến lúc này mà chàng vẫn còn đùa được hay sao

Lạc Truy Phong đáp

- ta dù chết vạn lần cũng chẳng muốn thấy nàng khóc, nàng cười lên thật là xinh đẹp như tiên nữ, ôi ta thật may mắn quá, sao lại may mắn đến thế, có một nàng tiên trên đời này sống chết cùng ta.

Hai người tình cảm mặn nồng trong nhà giam mà không hề lạnh lẽo chút nào.

Qua được một hôm nữa Lạc Truy Phong lại cất được tay chân nhưng hãy còn yếu, thế cũng đã là kì tích lắm, người thường mà chịu ngần ấy chấn thương may ra phải nửa năm tám tháng mới khỏi được, đằng này chỉ hai hôm mà Lạc Truy Phong đã cất được chân tay đúng là kì tích chứ còn gì.

Hằng ngày vẫn có người đưa cơm canh đến cho hai người, đồ ăn cũng có rượu thịt nhiều lắm chứ không giống như dành cho tù nhân, cũng phải thôi hai người qua mấy hôm sẽ phải bị bồi táng cho người chết, mà theo tục lệ người bồi táng phải được ăn ngon lắm.

Có cơm thịt đầy đủ như vậy cũng khiến cho Lạc Truy Phong ổn hơn nhiều, đến ngày tiếp theo thì hắn lại có thể đứng dậy đi lại như người thường chỉ là nếu dùng sức thì cả người lại ê ẩm, lần trước khi giao chiến với Vũ văn Vô Địch cũng là như vậy phải một tuần sau mới khôi phục lại được.

….…

Bữa ấy thấy gia nhân hớt hải vào bẩm báo có đội binh mã từ đâu kéo đến đông đến vài nghìn người. Ngụy Nhiễm cùng Vũ Kha nghe nói ngạc nhiên vội mang binh khí lên ngựa theo gia nhân ra ngoài xem tình hình thế nào.

Hai người thấy phía trước bụi bay mù mịt có một người mang Phụng sí lưu kim đảng cưỡi ngựa phi đến, Ngụy Nhiễm vội hỏi

-người đến là ai, có ý đồ gì

Người kia chẳng nói chẳng rằng phi ngựa tới vung đảng đánh liền. Ngụy Nhiễm vội vung Lôi thần phá thiên phủ đánh lại, người ấy chính là Vũ Văn Vô Địch.

Hai bên đánh độ ba mươi hiệp thì Mộ Dung Vũ Kha thúc ngựa chạy vào trợ chiến, bên kia đạo quân dừng lại cách độ mười trượng án binh bất động không thấy ai ra tương trợ.

Vũ Văn Vô Địch sức mạnh kinh người tuy một đấu hai nhưng chẳng hề lúng thế ngược lại Ngụy Nhiễm cùng Vũ Kha mới trả qua một trận chiến mệt nhọc thành ra sức khỏe hồi phục mới sáu bảy phần bây giờ gặp phải địch thủ mạnh thế này tay chân không khỏi luống cuống.

Hai bên đánh thêm độ hai mươi hiệp nữa thì Ngụy Nhiễm nói

-Tứ đệ mau mau về phủ đốc quân chống cự chỗ này cứ để ta lo

Vũ Kha không dám trái lời bèn quay ngựa chạy về phủ đốc được bảy tám trăm người cùng giữ ở các cổng phủ. Bên này Ngụy Nhiễm đương cự không nổi cũng khua bừa một búa kiếm đường thoái lui.

Vũ Văn Vô Địch giơ đảng đỡ lấy rồi cười nhạt

-Xưa nay nghe nhà Mộ Dung có bốn đứa con mạnh lắm gọi là Mộ Dung Tứ Kiệt nay mới đánh có mấy chục hiệp đã khiến hai đứa bại tẩu âu lời đồn không thể tin được.

Đoạn lão thúc quân đuổi theo sau Ngụy Nhiễm, đến trước Mộ Dung phủ thấy tên bắn ra như mưa lại có lính tráng canh giữ cẩn mật lắm. Vũ Văn Vô Địch cười nói

-Ai có kế phá Mộ Dung phủ nào

Phương Tâm Bệnh đáp

-Quân ta thế mạnh người đông, tướng gia lại thần dũng vô song chỉ cần chia ra vây khốn các cửa đông tây nam chừa lại cửa bắc, quân địch sợ thế ta phải lui ra cửa bắc, chờ lúc rối loạn ta kéo đến đánh thế nào cũng bắt được hết

Vũ Văn Vô Địch vỗ đùi cười nói

-Vẫn nghe Phương thiếu hiệp thần cơ diệu toán, nay nghe cao kiến ấy đúng là không sai. Vậy thì mời thiếp hiệp chia binh

Phương Tâm Bệnh giục Hài Thái Tuyết dẫn một nghìn người đánh cửa đông, Lăng Thiên Vũ dẫn một nghìn người đánh cửa nam, Liễu Nhược Phàm dẫn một nghìn người ra cửa tây còn lại bao nhiêu cùng nấp ở hai bên núi phía bắc đợi quân địch chạy đến thì nhào ra đánh.

Bên này Ngụy Nhiễm cùng Vũ Kha đốc quân giữ cửa nhưng lực lượng chênh lệch lớn quá cho nên lính tráng sợ hãi từng tốp kéo nhau chạy ra cửa bắc, Nhiễm Ngụy ngăn không được bèn nói với Vũ Kha

-Nay chắc phủ ta phải mất, đệ hãy đưa Tiêu Việt chạy ra hướng bắc.

Vũ Kha bèn nói

-Vậy còn đại ca tính sao

Ngụy Nhiễm đáp

-Ta giữ chân bọn chúng một lúc rồi đi phía sau

Vũ Kha không dám cãi lời bèn chạy vào nhà trong cõng Tiêu Việt chạy theo tốp người kia ra cửa bắc.

Mãi sau Hàn Thái Tuyết phá được cửa trước tiên kéo quân tràn vào cửa gặp ngay Ngụy Nhiễm đứng sừng sững ai nấy thấy khí dũng hiên ngang không dám đến gần.

Hàn Thái Tuyết cậy mình tài cao bèn nói

-Thằng kia muốn sống thì quỳ xuống đầu hàng bằng mà chống cự thì ông đây giết chết không tha

Ngụy Nhiễm chẳng nói chẳng rằng mang binh khí đánh tràn vào quân Hàn Thái Tuyết, chỉ một thoáng giết chết hơn hai mươi người. Quân Hàn Thái Tuyết tuy đông nhưng toàn phường trộm cắp chẳng có kỉ cương thành ra thấy có người hăng tiết như thế kẻ này xô kẻ kia không ai dám lên nữa.

Hàn Thái Tuyết cũng sốt ruột bèn nhảy vào đánh với Ngụy Nhiễm, hai bên đánh độ ba bốn mươi hiệp thấy sức Ngụy Nhiễm mạnh quá Hàn Thái Tuyết bèn đánh bừa rồi kiếm đường thoái lui, quân thấy tướng chạy cũng lật đật kéo nhau tản ra hết. Ngụy Nhiễm nguyên có hai cây Lôi Thần Phá Thiên Phủ là hai cây đoản búa rất lớn.

Đầu búa hình vuông không có lưỡi sắc gì cả cán búa dài độ hai thước nhìn cũng tương tự cây chùy vậy, mỗi cây nặng bảy mươi cân có dư. Ngụy Nhiễm chạy theo ném một búa trúng lưng Hàn Thái Tuyết làm tên này ngã vật ra hộc máu chết ngay. Ngụy Nhiễm thừa thế đánh giết mở một đường máu chạy ra ngoài, lại bắt được một con ngựa nên chạy thoát.

Ở cửa bắc cứ mỗi tốp người chạy ra đều bị quân Phương Tâm Bệnh bắt sống, Vũ Kha cõng Tiêu Việt chạy ra bị Dưỡng Tích bắn một tên xuyên đùi rồi hơn mười người xúm lại trói đem nộp cho Vũ Văn Vô Địch, cuối cùng bắt được hơn tám trăm người, chết hơn hai trăm người. Mộ Dung Phủ bị Vũ Văn Vô Địch thâu tóm hết cả.

Vũ Văn Vô Địch vào phủ sai người dọn dẹp hết cả chỉ một buổi mọi thứ lại như bình thường, bấy giờ lão cho người giải Vũ Kha lên hỏi

-Ta nghe Mộ Dung gia có Mộ Dung Tứ Kiệt sao nay mới thấy hai người cùng với một kẻ tàn phế là thế nào

Vũ Kha bị tên nhưng mặt mày vẫn như không

-Chẳng qua phủ ta vừa có biến cố nên ngươi mới phá được bằng không thì đừng có mơ.

Bấy giờ có người vào báo thấy từ đường đang có quan tài lại có đồ lễ tang rất trịnh trọng, Vũ Kha nghe nói thì thất kinh bèn nói

-Các ngươi đã lấy được phủ cũng đành nhưng còn linh cữu của phụ thân xin chớ phạm đến.

Vũ Văn Vô Địch ngạc nhiên hỏi

-Thế ra Mộ Dung Thích đã chết rồi sao, nghe nói lão thần dũng vô song sao nay lại chết là thế nào

Vũ Kha đem chuyện Lạc Truy Phong náo loạn Mộ Dung phủ kể ra tuy vậy hắn không nhớ tên Lạc Truy Phong cho nên không kể danh tính chỉ nói đại khái mà thôi. Vũ Văn Vô Địch mừng thầm lại ngạc nhiên nói

- chẳng biết người nào lại có thể giết được y, khi nào có dịp ta phải đến xem sao

Thế nhưng hiện giờ vừa mới cướp được phủ còn bao nhiêu chuyện cần làm cho nên Vũ Văn Vô Địch không nói gì đến chuyện ấy nữa. Biết được Mộ Dung gia cũng có một căn ngục liền sai hạ nhân giải Vũ Kha và Tiêu Việt đến giam vào ấy .

Lạc Truy Phong cùng Diêu Linh thấy cửa ngục bên cạnh mở ra rồi đưa hai nam nhân đi vào, một người có vẻ vẫn hôn mê bất tỉnh. Đám người áp giải xong lại thấy Diêu Linh và Lạc Truy Phong thì kháo nhau

-Ấy bên này có hai người nữa này.

Một kẻ tinh mắt trông Diêu Linh thì kêu lên

-Mĩ nhân này xinh đẹp quá mà cũng rất quen mắt

Bọn người toàn phường trộm cướp xong không ít kẻ đã thấy qua diện mạo của Đông Phương cung chủ cho nên thấy quen mắt cũng phải. Đã đành nhận ra Đông Phương cung chủ thì bọn chúng nào dám hỗn hào thế nhưng trong ngục tối tăm lại thêm mấy hôm bị nhốt nhan sắc tiều tụy không ít cho nên bọn chúng không biết Diêu Linh chính là Đông Phương cung chủ thành ra có ý tà dâm định mở khóa vào cưỡng hiếp.

Vậy là cả đám kéo nhau vào trong định giở thói khốn nạn, nào ngờ Lạc Truy Phong cùng Diêu Linh cười lớn rồi chia nhau mỗi người đánh giết một bên. Đám người thấy thế thất kinh xô nhau trốn chạy nhưng chẳng thể thoát được bị hai người giết hết cả.

Bấy giờ Lạc Truy Phong cũng đã hồi được ba bốn phần sức, gã tiến đến gần ngục bên nhìn xem là ai thì hóa ra Vũ Kha và Tiêu Việt, gã ngạc nhiên hỏi

-Các người sao lại ra nông nỗi này.

Vũ Kha liền đáp

-Bọn người Vũ Văn Vô Địch đánh chiếm lấy phủ ta rồi

Đoạn thở dài một hơi rồi nói tiếp

-Các ngươi thoát được cũng chớ ra ngoài vội, bây giờ trong phủ đông đến năm sáu nghìn người hãy chờ đến nửa đêm hãy ra thì mới yên

Lạc Truy Phong nghĩ bụng

“ bây giờ voi cũng thành chó rồi, thật là đời người không biết đâu mà lường trước”.

Rỗi gã cùng Diêu Linh cũng theo lời ngồi đợi đến khuya.

Bẵng đi một hồi lâu ánh sáng qua lỗ gió cũng đã tắt từ bao giờ lúc này Lạc Truy Phong mới dắt Diêu Linh rón rén đi ra, gã thấy mấy tốp người cầm đèn canh gác đi từ bên này sang bên kia thì lựa chỗ khuất mà đi, được một lúc đã ra đến chân tường. Hai người nhẹ nhàng nhảy qua tường trốn ra ngoài rồi đi mất.

Vũ Kha thấy Lạc Truy Phong đã đi khỏi mới với tay sang cái xác bên cạnh tìm lấy chìa khóa rồi mở cửa cõng Tiêu Việt trốn đi mất luôn.

...

Lạc Truy Phong cùng Diêu Linh chạy liền một ngày mới được hơn ba mươi dặm tuy so với người thường đã là nhanh lắm nhưng nếu có phi mã đuổi đến thì chẳng mấy chốc sẽ bắt kịp. Bấy giờ hai người đói lắm chẳng còn hơi sức đâu mà chạy nữa, Lạc Truy Phong thương thể lại chưa khỏi cơ thể đau nhức không tài nào chịu được.

Chợt thấy có căn miếu trước mặt, Diêu Linh bèn đưa Lạc Truy Phong vào trong trú tạm. Hai người ngồi xuống thở hổn hển vừa rét vừa đói khổ nhọc không biết sao mà kể, Lạc Truy Phong đã quen lúc đói rét chỉ thương có Diêu Linh là lá ngọc cành vàng có mấy khi phải chịu đựng cảnh khốn cùng này, gã nhìn nàng ứa nước mắt, Diêu Linh tưởng gã bị đau bèn xuýt xoa

-Truy Phong chàng đau ở đâu chăng

Lạc Truy Phong đáp

-Ta thương nàng vì ta mà nàng phải khổ cực ấy thôi

Diêu Linh gượng cười nói

-Ta không sao, cớ tưởng chàng tái phát vết thương, nay chúng ta đều thoát ra được như vậy đã là may lắm rồi.

Hai người lại ôm nhau cười nói, lúc ấy bên ngoài có tiếng ngựa dừng chân, Diêu Linh giật mình nói

-Thôi chết có truy mã đến rồi

Lạc Truy Phong nhìn quanh căn miếu chỉ có một cửa ra vào, bên trong không có chỗ nào trốn được bèn nói

-Diêu Linh nếu có người vào ta cướp đường cho nàng, nàng cứ chạy đi ta sẽ theo sau đoạn hậu.

Đoạn gã đứng dậy thủ thế, Diêu Linh lép phía sau gã, tiếng chân ngày càng gần rồi một người mở cửa miếu bước vào. Lạc Truy Phong đánh đến một quyền, bình thường với một quyền ấy toàn lực đánh ra bất ngờ như vậy chẳng ai đỡ nổi song vì đang thụ thương thành ra chỉ được ba bốn phần nên người kia đưa tay bắt lấy cổ tay Lạc Truy Phong hai người toan đánh nhau thì chợt nhận ra đối phương.

Lạc Truy Phong ngạc nhiên nói

-Là ngươi Mộ Dung Ngụy Nhiễm.

Ngụy Nhiễm cũng nói

-Lạc Truy Phong ngươi sao thoát ra được.

Mặc dù là cứu địch song hai người tính khí điềm đạm cho nên không động thủ ngay, Lạc Truy Phong nói

-Ta thừa cơ bọn cai ngục không phòng bị đánh giết ra đây, hiện Mộ Dung Tiêu Việt với Mộ Dung Vũ Kha hãy còn trong đó

Ngụy Nhiễm nghe thấy hai em hãy còn bị giam thì giật mình nói

-Sao hai em ta lại bị nhốt trong đó được, phen này ta phải quay lại cứu mới xong

Lạc Truy Phong nói

-Không nên, ta xem hai người đó chắc phải thoát ra được rồi

Vốn dĩ Lạc Truy Phong thoát được cũng đã biết thể nào Vũ Kha cũng tìm được chìa khóa thoát ra chỉ là hắn ngại không dám cùng Lạc Truy Phong đối mặt mà thôi.

Ngụy Nhiễm còn đang bối rối thì lại nghe có tiếng người thở gấp bên ngoài.

Vũ Kha cõng Tiêu Việt chạy băng băng chợt thấy có con ngựa trước mặt định bụng cướp lấy cưỡi cho đỡ nhọc thây vừa gỡ dây cương thì thấy ba người trong miếu đi ra, hắn mừng rỡ nói

-Đại ca huynh cũng ở đây sao

Ngụy Nhiễm thấy hai em thoát thân cũng mừng khấp khởi chạy lại ôm lấy hai em, bấy giờ Tiêu Việt đỡ hơi, hắn khẽ mở mắt thấy huynh đệ đủ cả mới biết là mình còn sống. Ngụy Nhiễm dẫn hai em vào trong miếu tránh gió, Vũ Kha thấy cả Lạc Truy Phong cùng Diêu Linh thì có ý không vui nói

-Hai kẻ này cũng ở đây hay sao, ngặt nỗi Mộ Dung Phủ rơi vào tay giặc cho nên giết các người cũng chẳng còn có ích chi nữa.

Vũ Kha lại than với Ngụy Nhiễm

-Đại ca ơi, bây giờ phải làm thế nào, không lẽ cơ nghiệp tổ tiên để mất trắng hay sao

Ngụy Nhiễm cũng thở dài không tìm ra cách, bấy giờ Diêu Linh mới nói

-Các người than thở ở đây thì có ích chi

Vũ Kha lớn tiếng

-Chuyện của nhà ta mắc mớ gì đến người, các ngươi chán sống rồi phỏng.

Diêu Linh nói

-Chẳng giấu gì các ngươi, hai bọn ta đến nông nỗi này cũng là do chuốc thù với bọn người Vũ văn Vô Địch đó

Ngụy Nhiễm liền hỏi

-Ngươi nói rõ xem nào

Diêu Linh đem chuyện Lôi Chấn Long làm phản kể ra hết lại nói cả chuyện mình và Lạc Truy Phong trốn chạy đến đây cũng vì bị truy sát mà ra. Ngụy Nhiễm bèn hỏi

-Thế các ngươi có cao kiến gì chăng

Diêu Linh đáp

-Kì này bọn Vũ Văn Vô Địch định thâu tóm cả thiên hạ, nay cất quân đi đánh đã gây thù chuốc oán với không ít môn phái trên giang hồ. Nếu các ngươi muốn chống lại ắt phải tụ tập nghĩa sĩ đến mấy nghìn người mới được.

Vũ Kha nghe nói thì thở dài nói

-Xưa nay phụ thân toàn làm điều càn quấy, ở mạn phương bắc tuy rằng có danh tiếng nhưng người ta chỉ sợ Mộ Dung gia chứ chẳng ai phục, nếu mộ quân chắc không ai thèm theo

Ngụy Nhiễm thấy Diêu Linh ăn nói rõ ràng phân tích thế cục rất đúng bèn hỏi

-Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao

Diêu Linh nói

-Bôn Lôi Thành chủ Lôi Chấn Thiên đã chết, hiện giờ chỉ có người con thứ hai là Lôi Chấn Nam nổi tiếng là người nghĩa khí được lòng đồng đạo võ lâm, người ấy khi trước đã chạy thoát ắt đang lập kế phá địch, nếu các người tìm theo người ấy chắc là được việc.

Ngụy Nhiễm càng nghe càng thấy đúng ý liền nói

-Vậy bây giờ người ấy ở đâu

Diêu Linh đáp

-Khi trước ta có nghe Lôi Chấn Nam chạy qua sông Hoài đến Tương Thành rồi.

Ngụy Nhiễm nghĩ thầm

“ từ đây đến Tương Thành ước cũng ba nghìn dặm, nay Tiêu Việt vẫn còn nguy hiểm sợ là không đi được thế này phải làm sao bây giờ”.

đoạn y trầm ngâm hồi lâu vẫn chưa nghĩ được cách gì hợp tình hợp lý.

Bấy giờ gió rét căm căm tuy rằng đốt được đống lửa nhưng chưa lấy gì bớt lạnh, Lạc Truy Phong ôm Diêu Linh vào lòng để sưởi ấm cho nàng rồi nói

-Nay ta thoát được nàng muốn đi đâu

Diêu Linh thở dài đáp

-Vốn dĩ ta muốn cùng chàng ngao du sơn thủy nhưng khổ nỗi bản thân ta là cung chủ Thiên Môn cung nếu không trả thù cho các tỷ muội thì sao có thể yên tâm được.

Lạc Truy phong hơi nhíu mày, gã cũng ngỡ là Diêu Linh với mình sẽ rời bỏ giang hồ mà ngao du bốn bể ngờ đâu nàng đặt nặng chữ nghĩa quá thành ra khó xử.

Diêu Linh cũng biết lời mình nói trái ý Lạc Truy Phong nhưng đã sống trên giang hồ phải lấy chữ nghĩa làm trọng, có ơn phải trả có thù phải báo, các tỷ muội nơi chín suối cũng không phải chết oan. Nàng tuy là phận nữ nhưng điều ấy thì còn hơn cả nam nhân.

Diêu Linh nói

-Truy Phong chàng có muốn cùng thiếp hay không

Lạc Truy Phong tuy không vừa ý nhưng gã sao có thể để nương tử vào chốn nguy hiểm một mình cho được, có chết hắn cũng phải đi theo bảo vệ nàng, vậy là hắn gật đầu đáp

-Ta lẽ nào rời bỏ nàng được, nay nếu nàng đã muốn thì ta nguyện cùng nàng

Hai người lại tươi cười nhìn nhau không ngớt. Qua trận gió rét Lạc Truy Phong mới nói

-Hiện giờ ta phải đi tìm cái ăn đã, nàng cứ tạm ở đây tránh gió chờ ta về được chăng

Diêu Linh trông thấy còn ba kẻ khác thì không dám ở lại bèn lẽo đẽo xin đi theo, Ngụy Nhiễm hôm qua nghe Diêu Linh nói cũng có thù với bọn Vũ Văn Vô Địch thì đã sớm có dự định, hắn cũng đứng dậy nói

-Các người không thông thuộc đường này bằng ta, để ta cùng đi một thể.

Lạc Truy Phong biết bây giờ hai bên là hội cùng thuyền cho nên cũng yên tâm không lo sợ gì. Ba người mở cửa bước ra gặp ngay một trận gió lạnh thấu xương. Ngụy Nhiễm ở đây từ nhỏ đã quen cho nên dù có ít áo hắn cũng chẳng hề gì còn như Truy Phong và Diêu Linh thì lại khác, họ là người phía nam cho nên chịu lạnh cũng kém hơn.

Lạc Truy Phong bèn nói

-Thôi nàng hãy ở lại để ta đi được rồi.

Diêu Linh thấy Ngụy Nhiễm đã đi cùng Lạc Truy Phong còn Vũ Kha và Tiêu Việt cũng không ái ngại nữa nên đồng ý ngay.

Hai người rời đi lại nói chuyện với nhau cho vơi tĩnh lặng, Ngụy Nhiễm hỏi

-Thế ra ngươi cũng có cuồng huyết hay chăng

Lạc Truy Phong đáp

-Kì thực ta cũng mới biết điều này, xưa nay cứ ngỡ đó là căn bệnh quái ác kia, bởi vì một khi hóa cuồng thì rất khó kiểm xoát.

Ngụy Nhiễm cười nói

-Khác với ngươi, bọn ta giữ dòng máu ấy nhiều đời nay rồi, từ nhỏ đã được học cách khống chế cuồng tính cho nên có thể thu phát tùy ý mà không ảnh hưởng đến tâm tính.

Lạc Truy phong lấy làm ngưỡng mộ lại nói

-Vậy thì khi nào ta phải thỉnh giáo nhà ngươi chuyện này.

Ngụy Nhiễm cười xòa rồi nói đến chuyện muốn trả thù Vũ Văn Vô Địch, Lạc Truy Phong thở dài nói

-Kỳ thực ta cũng chẳng muốn gây thù chuốc oán làm gì chẳng qua thê tử muốn thì đành đồng ý ấy thôi,kì này có lẽ cũng sẽ tới Tương thành, vậy thì các ngươi đi luôn cùng bọn ta cho tiện.

Ngụy Nhiễm chỉ đợi có thế bèn đồng ý ngay, hai người đi độ bốn năm dặm thì thấy một căn nhà nghi ngút khói, lại thấy tỏa ra một mùi thơm của thịt cá, Ngụy Nhiễm cùng Lạc Truy Phong bèn tiến vào gõ cửa.

Trong nhà một người gọi to ra

-Là ai đó

Ngụy Nhiễm nói

-Ta là Mộ Dung Ngụy Nhiễm

Tức thì người kia mở cửa quỳ xuống thụp lạy

-Tiểu nhân không biết đã làm gì đắc tội để đại công tử phải thân hành đến vấn

Ngụy Nhiễm nói

-Ngươi chẳng có tội gì hết, ta đi qua đây đương đói bụng muốn xin bữa cơm đấy thôi.

Người kia lật đật đứng dậy vái dài nói

-Vậy thì hân hạnh cho tiểu nhân quá, vừa rồi tiểu nhân mới đánh được mấy con cá to đang nướng trong lò xin mời các ngài vào dùng bữa.

Ngụy Nhiễm cùng Lạc Truy Phong bước vào thấy cá đã chín bèn bảo người kia đưa lên cho ăn trước rồi đem hai con cá to rời đi. Người kia nhìn theo tiếc ngẩn ngơ tưởng là được ăn ngon ai ngờ bị hai kẻ này cướp đi hết, Tuy vậy Ngụy Nhiễm cũng không phải là kẻ ăn cướp trắng trợn, hắn nục trong người ra được mươi lượng bạc bèn đưa cả cho người kia rồi nói

-Ta nào có ăn không của nhà ngươi, nay hãy cầm chỗ bạc này cũng đủ ngươi sống cả tháng

Người kia thấy chỗ bạc thì cả mừng vái dài tiễn hai người đi khỏi. Hai người mấy hôm nhịn đói nay được bữa ăn ngon thì không khỏi phấn chấn mau mau trở lại căn miếu để đưa đồ ăn cho người ở lại.

Cả bọn ăn uống xong xuôi đâu đấy thì tính kế rời đi, bấy giờ Tiêu Việt cũng hồi phục được ba bốn phần cho nên cũng đỡ phải nghĩ việc đi lại, Lạc Truy Phong thì nói với Diêu Linh chuyện ba người kia sẽ đi cùng, Diêu Linh thấy mấy hôm nay ba người vẫn giữ lễ thì an tâm đồng ý.

Cả bọn lần theo chỗ đường vắng mà đi để tránh tai vách mạch rừng, đi được hai hôm không thấy có truy binh thì cũng hơi yên tâm, bấy giờ đã xa khỏi Mộ Dung phủ chừng bảy tám mươi dặm thì đến một chỗ thị trấn nhỏ.

Hai hôm đi đường nhịn đói làm cả bọn hau háu chực vào tửu quán ăn uống cho no, chợt cả bọn đều xực nhớ không mang theo ngân lượng, duy Ngụy Nhiễm quen thói hào phóng khi trước ăn có bốn con cá đã đưa hết ngân lượng cho người kia rồi giờ này trong túi trống không chẳng có một xu.

Lạc Truy Phong chợt nhớ ra tấm thẻ đồng bèn sờ tay vào túi may mà hãy còn, không ngờ sau bao nhiêu trận đánh quần áo tơi tả đến nay vẫn còn trong người, hắn nghĩ thầm

“ bây giờ Lôi Chấn Thiên chết rồi thì tấm thẻ này coi như cũng chả có ích gì, hay ta cứ bán cho bọn người chốn sơn lâm xem có nổi đồng bạc nào không”

đoạn hắn lấy ra tấm thẻ đưa cho Diêu Linh xem, Diêu Linh cả kinh nói

-Chàng lấy nó ở đâu vậy

Lạc Truy Phong cười rồi kể lại chuyện cơ duyên tấm thẻ ấy, Diêu Linh trầm trồ nói

-Tấm thẻ này quý giá ngàn vàng chàng nỡ bán đi chăng

Lạc Truy Phong cười đáp

-Lôi Chấn Thiên chết rồi, tấm thẻ này âu còn đổi được thứ gì nữa.

Diêu Linh xực nhớ ra rồi chép miệng nói

-Cũng đúng, bây giờ lấy ai thưởng cho người mang tấm thẻ này nữa cơ chứ

Lạc Truy Phong nói

-Không biết có kẻ nào muốn mua chơi ta cũng hãy thử bán xem sao, ít ra không phải chết đói

Đoạn hai người đi vào trong trấn tìm đám người trong chốn võ lâm để giao bán thử thế nhưng chỗ này chẳng ai hay về tấm thẻ ấy, có lẽ nó chỉ có ảnh hưởng tại trung nguyên thôi còn phương bắc xa xôi không ai đếm xỉa đến cả.

Đi cả ngày trời không làm gì được bấy giờ Diêu Linh nói

-Thôi ta có miếng ngọc phỉ thúy này e rằng tìm được tay tinh mắt sẽ có giá cao

Đoạn nàng lại cùng Lạc Truy Phong đến tiệm cầm đò trong trấn cầm được hơn trăm lạng bạc. Bấy giờ cả bọn mới tìm một tửu quán để ăn uống nghỉ ngơi đợi ngày mai sẽ lên đường đi tiếp.