Chương 28: Mộ Dung Thích gặp ngay quả báo, Thanh Thiếu Tư rớt xuống vực sâu

Lạc Truy Phong cười nói

-Thanh Thiếu Tư, người của ngươi đã cứu ra rồi thì ngươi hãy mau đi đi, chuyện còn lại cứ để ta lo.

Thanh Thiếu Tư cũng lắc đầu cười nói

-Bây giờ ta chạy đi vị tất đã thoát được, hơn nữa sư phụ đã dạy, làm người thì phải nghĩa khí, ta thoát ra được cũng là nhờ ngươi, bây giờ ngươi gặp nguy có lẽ nào ta lại chống mắt làm ngơ.

Lạc Truy Phong cười lớn

-Được lắm tâm ý này ta xin nhận nhưng ngươi chẳng cần phải chết vô ích làm gì, hãy trở về bảo vệ người quan trọng của ngươi đi, ta nghĩ họ sẽ cần ngươi hơn ta đấy, nếu có kì tích mà thoát ra được ta nguyện cùng ngươi kết nghĩa kim lang.

Thanh Thiếu Tư tuy rằng không cam tâm nhưng nghĩ kĩ thì Lạc Truy Phong nói cũng chẳng sai, hắn còn có Lý Mạt cần phải bảo vệ, hắn còn chưa biết Lý Mạt đã an toàn hay chưa, nếu như Lý Mạt có chuyện gì thì hắn còn day dứt suốt phần đời còn lại. Thanh Thiếu Tư thấy bọn người nhà Mộ Dùng không có động thái gì ngăn cản bèn chắp tay nói

-Được, vậy phiền ngươi rồi, hẹn ngày tái ngộ.

Nói đoạn Thanh Thiếu Tư nhảy lên bức tường bỏ chạy, Mộ Dung Vũ Kha toan đuổi theo nhưng khí lực bây giờ không cho phép, hắn chỉ vừa vận khí đã thấy trước ngực đau nhói không tài nào nhấc chân lên được. Mộ Dung Thích bèn quát

-Vũ Kha còn chờ gì nữa, mau dẫn người truy sát gã kia

Mộ Dung Vũ Kha đưa tay trái lên ôm ngực nhọc nhằn nói

-Thưa phụ thân con đã hết sức rồi.

Mộ Dung Thích lắc đầu thở dài nói

-Đúng thật là vô dụng, để ta xử lí gã này xong rồi sẽ nói chuyện đến ngươi

Vũ Kha ban nãy thấy tam ca bị phụ thân một đao giết chết mà không mảy may thương xót thì kinh hãi lắm bây giờ lại thấy phụ thân nói sẽ xử lí mình sau thì thật là càng thêm hoang mang.

Lạc Truy Phong cũng biết lần này thập tử nhất sinh, lại quay sang nói với Diêu Linh

-Diêu Linh, lần này hãy nghe ta, dựa khinh công của nàng mà ra khỏi đây, nếu ta còn sống trở ra ắt sẽ đi tìm nàng, nhược bằng…

Hắn mới nói đến đây thì Diêu Linh đã vội ngắt lời

-Chàng đừng nói như vậy, hôm nay có chết cùng chết, ta tuyệt đối sẽ không rời đi đâu.

Đoạn Lạc Truy Phong quát lớn

-Nàng đừng làm những chuyện vô ích, ta bảo nàng mau mau rời đi

Diêu Linh hai mắt ngấn lệ, nàng biết rằng Lạc Truy Phong muốn tốt cho mình thế nhưng sao nàng nỡ rời bỏ hắn trong lúc này. Lạc Truy Phong không còn thì giờ hắn chuẩn bị dốc toàn lực cho trận chiến này dù chỉ là một khoảnh khắc cũng muốn cầm chân Mộ Dung Thích để cho Diêu Linh có thể thoát được. Hắn lại quát lên

-Mau đi đi.

Vừa dứt lời hắn đã lao tới chỗ Mộ Dung Thích, Diêu Linh còn chút do dự nhưng kì thực điều tốt nhất trogn lúc này chính là nàng phải thoát được, chỉ cần nàng thoát được Lạc Truy Phong mới có thể an tâm mà đối phó. Diêu Linh giậm chân nhảy vút một cái đã qua bức tường, nàng lớn tiếng nói

-Lạc Truy Phong, ta…ta yêu chàng, hãy hứa với ta là chàng sẽ thoát được ra nhé

Đoạn nàng phi thân đi mất, dựa vào thân pháp ấy trong thiên hạ tuyệt đối sẽ không có người đuổi được, bấy giờ Lạc Truy Phong có thể ngậm cười được rồi, hắn vung quyền đánh tới Mộ Dung Thích nhẹ nhàng dùng một tay đỡ gạt hết cả lại còn bồi ngược lại mấy đấm khiến cho hắn hộc ra mấy ngụm máu tươi. Thế nhưng Lạc Truy Phong không dừng lại nhịp nào, hắn bị đánh bật ra lập tức xông tới chẳng hề chùn bước.

Cứ như vậy hắn đã bị Mộ Dung Thích đánh trúng hai ba mươi quyền, bấy giờ mình mẩy không chỗ nào không thâm tím cả. Lạc Truy Phong hai mắt đã hoa đi nhưng hắn vẫn cố đứng dậy, máu từ miệng từ mũi chảy ra rơi lã chã trên mặt đất, Mộ Dung Thích cười nói

-Khá khen cho ngươi có được một thân võ nghệ tuyệt luân lại mang sự dũng mãnh vô song, nếu như ngươi là con ta thay cho mấy tên phế vật kia thì tốt biết mấy.

Lạc Truy Phong cười nói

-Ta nhổ vào, làm con của ngươi ư, ta thà làm thân chó lợn còn hơn

Đoạn hắn lại xông lên vung quyền đâm tới, Mộ Dung Thích đưa tay đón lấy, tưởng chừng hắn lại bị đánh bật ra như lần trước nhưng chẳng ngờ Mộ Dung Thích bị đấm trúng quyền này bật ngược ra ngoài bốn trượng.

Mộ Dung Ngụy Nhiễm, Mộ Dung Vũ Kha đều không khỏi bang hoàng, chẳng phải vừa rồi Lạc Truy Phong trông như chẳng còn chút sức lực nào cớ sao hắn lại có thể tung ra một quyền mạnh đến như thế. Phải biết dù trong thể trạng mạnh nhất hai người này cũng chẳng thể nào đánh một người bình thường bay ra quá ba trượng chứ đừng nói người ấy lại là tuyết đỉnh cao thủ như Mộ Dung Thích.

Mộ Dung Thích Lồm cồm bò dậy, trong đầu lão cũng có suy nghĩ tương tự, nhưng bây giờ trước mặt lão là một kẻ hoàn toàn khác biệt, chỉ trong một chớp mắt Lạc Truy Phong đã tiến đến ngay trước mặt lão từ lúc nào. Chưa đợi Mộ Dung Thích hoàn hồn Lạc Truy Phong lại tung ra một đấm nữa khiến lão văng đi mấy trượng.

Mộ Dung Ngụy Nhiễm vội vàng lao đến nhưng vừa trông thấy ánh mắt của Lạc Truy Phong hắn đã cảm thấy ớn lạnh, hai mắt Lạc Truy Phong bây giờ chẳng khác nào một vực thẳm không đấy, tối sầm đầy ám khí, hai bên khóe mắt từng đường gân chạy dài. Lạc Truy Phong tung ra một đấm, Mộ Dung Ngụy Nhiễm vội bắt chéo hai cánh tay đỡ lấy nhưng chỉ cảm thấy lực đạo uy mãnh vô song đấy lùi hắn lại, trên hai cánh tay đau nhói như không còn cảm giác.

Lạc Truy Phong gầm lên một tiếng như sấm động vang trời rồi nhảy tới tung một đấm đánh đến Mộ Dung Ngụy Nhiễm, quyền này chưa đánh tới thì Lạc Truy Phong đã bị trúng một cước bay ra xa, thì ra Mộ Dung Thích đã quay trở lại trận chiến, lão cười nói

-Hóa ra gã này cũng là một cuồng nhân, thật không ngờ hắn còn trẻ tuổi như vậy đã rèn ra được một thân bản lĩnh mạnh đến như thế, chuyện này ta bắt đầu thấy vui rồi đây.

Lạc Truy Phong bị đã ra xa cũng lập tức chồm dậy, hắn giống như còn thú hoang mà xông tới tiếp tục tung chiêu tấn công, Mộ Dung Thích bây giờ không còn khinh địch cho nên không dễ gì bị đánh trúng, hai bên tay đấm chân đá vào nhau uỳnh uỳnh không hề cần đến việc tránh né, đây chính là chính diện giao thủ lấy cứng đối cứng.

Mộ Dùng Ngụy Nhiễm cùng Mộ Dung Vũ Kha đứng ở một bên quan sát tình hình, bấy giờ Vũ Kha mới nói

-Đại ca, hay là ta tới xem nhị ca ra sao rồi.

Ngụy Nhiễm chợt nhớ ra Tiêu Việt ban nãy bị cha đánh trúng một quyền sống chết còn chưa rõ, hai người vội chạy tới chỗ Tiêu Việt, chỉ thấy Tiêu Việt nằm yên bất động nhưng cơ hồ hô hấp hãy còn chắc là không ảnh hưởng đến tính mạng. Cách đó không xa sau bức tường đổ một bóng người loạng choạng đứng dậy, ấy chính là Sở Hoài. Vũ Kha định xông tới kết liễu hắn thì Ngụy Nhiễm giơ tay ngăn lại, Vũ Kha bèn nói

-Để đệ giết chết hắn cho rồi.

Nhiễm Ngụy nói

-Đừng, dù gì hắn với chúng ta cũng cùng một dòng máu.

Vũ Kha lại nói

-Nhưng là hắn…là hắn định giết phụ thân.

Ngụy Nhiễm đứng ngây ra một lúc, bản thân hắn là một người luôn lấy sự công bằng để làm nguyên tắc sống, vừa rồi hắn đã nghe rõ ràng mọi chuyện thì cảm thấy phụ thân của mình đã sai rồi. dù gì cũng là đứa con dứt ruột đẻ ra chỉ nói một câu giết là giết đi như thế cho dù là cầm thú cũng chẳng bằng.

Ngụy Nhiễm nói

-Vũ Kha, đừng tiếp tay cho việc xấu của phụ thân…chúng ta đã sai rồi, hắn…hắn chính là anh em với ta đó

Vũ Kha bất ngờ nói

-Đại ca sao thế, huynh…huynh định phản lại phụ thân hay sao

Ngụy Nhiễm nói

-Đệ hãy nhìn xung quanh đi, Tử Kỳ, Tiêu Việt, còn gã Sở Hoài này nữa, lại còn những huynh đệ mà chúng ta chưa bao giờ biết mặt, tất cả họ đã phải chịu những gì rồi.

Vũ Kha hết nhìn Ngụy Nhiễm lại nhìn Tiêu Việt, quả thực chuyện này đã quá sai trái, hắn chợt buông tam xoa xuống thở dài một hơi, Nhiễm Ngụy lại nói

-Tiêu Việt hãy còn sống nhưng e là một lúc nữa thôi phụ thân sẽ không để đệ ấy được sống.

Vũ Kha bèn nói

-Không, đệ nhất định sẽ xin phụ thân tha cho nhị ca, phụ thân thương huynh ấy nhất tuyệt đối sẽ không ra tay đâu.

Nhiễm Ngụy lắc đầu

-Đệ còn không hiểu tính khí của người hay sao, cứ lấy Tử Kỳ để làm gương, ta sợ chúng ta của sau này cũng sẽ giống như vậy. vốn dĩ phụ thân chẳng coi chúng ta là máu mủ tình thâm, trong mắt phụ thân chỉ có sức mạnh mà thôi. Đệ hãy nhớ lại đi từ nhỏ đến lớn chúng ta đã phải trải qua những gì

Vũ Kha đã dần hiểu ra. Từ khi bắt đầu hiểu chuyện tất cả bốn người bọn hắn đều phải hết sức luyện võ, luyện đến độ trày da tróc xương cũng vẫn bị phụ thân nghiêm khắc quát mắng, trong đám huynh đệ Ngụy Nhiễm là người mạnh nhất nhwung xét cho cùng để tiềm năng nhất lại là Tiêu Việt, chỉ có hai người ấy được Mộ dung Thích để ý hơn cả còn lại Vũ Kha và Tử Kỳ thì chẳng được mảy may quan tâm, hắn nghĩ lại chuyện ấy thật là lực bất tòng tâm

-Vậy đại ca chúng ta bây giờ tính phải làm như thế nào đây.

Nhiễm Ngụy nhìn đến bóng đen phía trước

Ta chẳng thể xuống tay với bất kì bên nào được, thôi thì hãy để cho cả hai tự quyết định.

Vũ Kha cũng nhìn về phía Sở Hoài hắn tập tễnh nhằm hướng Mộ Dung Thích mà bước tới trong vô thức, cứ thế lướt qua hai người Ngụy Nhiễm và Vũ Kha, trên tay hắn còn cầm chặt thanh đao của Mộ Dung Thích, thanh đao ấy rung lên không ngớt. Có lẽ oán hận chồng chất như núi này khó có thể hóa giải được.

Lại nói Lạc Truy Phong cùng Mộ Dung Thích bấy giờ đã trải qua hai ba trăm chiêu, cho dù là bên nào cũng đã thụ thương không ít, vấn đề bây giờ chỉ là thời gian mà thôi, kẻ nào trụ lại sau cùng sẽ chính là người chiến thắng. Cuối cùng Lạc Truy Phong đã không còn chịu nổi nữa, hắn đã đến giới hạn cực đại, hắn bị đánh bay ra xa bất tỉnh nhân sự không còn chút khả năng kháng cự nào nữa.

Mộ Dung Thích tuy rằng đã thắng nhưng thân thể lão cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, từ trên những vết thâm tím có thể thấy được lão cũng bị trúng mấy chục quyền đầu của đối phương. Mộ Dung Thích ngã khụy xuống, hai tay phải chống đất mới có thể cầm cự mà đứng dậy được, tuy vậy lão vẫn khoái trá cười lớn nói

-Bây giờ ngươi đã biết thế nào mới là sức mạnh tuyệt đối rồi chứ, tiếc thay tiếc thay nếu như ngươi được ta dạy bảo từ nhỏ thì ắt là có thể cùng với hắn…cùng với hắn…

Lời còn chưa dứt, đột nhiên hai mắt lão tối sầm lại từ sau gáy lão một dòng máu đỏ chảy xuống, rồi từ từ đầu rời khỏi thân lăn lóc trên mặt đất. Cuối cùng chính Sở Hoài đứa con bị lão ruồng bỏ đã dùng chính thanh đao đầy sát niệm này để kết thúc một đời của lão, một con quỷ đội lốt trong hình dạng của con người.

Vũ Kha cùng Ngụy Nhiễm không khỏi đau xót mà nhỏ lệ tiếc thương.

Sở Hoài bấy giờ xách đao đi đến chỗ hai người nói

- ta đã giết phụ thân của các người, bây giờ muốn sống muốn chết thì tùy hai ngươi

Vũ Kha mang tam xoa đứng dậy định xông đến giết ngay Sở Hoài nhưng Ngụy Nhiễm cản lại nói

- tứ đệ thôi bỏ đi để cho hắn rời đi

Vũ Kha không đành nhưng quả thực bản thân hắn cũng thấy Sở Hoài thực là một kẻ đáng thương, hơn nữa bọn họ lại chính là anh em trong nhà, không lẽ…không lẽ lại xuống tay gia hại lẫn nhau. Thế rồi Vũ Kha ném cây tam xoa xuống đấy hét lên

- ngươi hãy cút đi đừng để ta trông thấy

Sở Hoài cũng hơi bất ngờ, hai người ấy chẳng những không giết gã ngược lại còn để cho gã rời đi, gã quay lại nhìn Lạc Truy Phong mà nghĩ thầm

“người này cũng giúp mình không ít nhìn lồng ngực y vẫn thoi thóp chắc là còn sống, nay ta cũng phải đưa hắn đi cùng mới được”

Nghĩ rồi Sở Hoài tiến lại toan đỡ Lạc Truy Phong đứng lên, bỗng Ngụy Nhiễm nói

- ta chỉ để mình ngươi đi, còn gã đó phải ở lại để ta tế phụ thân.

Sở Hoài thở dài một hơi nghĩ thầm

“hai người kia để ta sống đã là nể tình lắm rồi, thôi thì số ngươi phải chết ta đã định đưa ngươi đi cùng nhưng với tình hình hiện tại ta không thể làm được việc ấy”

Hắn lại nói

- Tiêu Việt nhờ các ngươi chăm sóc giùm

Ngụy Nhiễm nói

- chuyện đó không cần ngươi nhắc đến, ta tự biết phải làm thế nào, ngươi hãy biến đi mau trước khi ta đổi ý

Thế rồi hắn đi ra khỏi Mộ Dung phủ không một cái ngoái đầu nhìn lại

Lại nói đến Thanh Thiếu Tư chạy thoát bèn quay trở về căn nhà cũ bên vách núi, bấy giờ hắn đang thấy Lý Mạt dựa đầu vào vai Lạc Anh mà khóc. Thanh Thiếu Tư thấy cả hai đã an toàn bèn gọi lớn

-Sư mẫu, Lạc tiểu thư hai người không sao chứ.

Vừa nghe tiếng Lý Mạt vội quay lại, thấy Thanh Thiếu Tư bằng xương bằng thịt trở ra từ Mộ Dung phủ thì không giấu được niềm vui, nàng bèn đứng dậy chạy lại nói

-Thiếu Tư, ngươi hãy còn sống à, ngươi có bị thương hay không

Thanh Thiếu Tư lắc đầu

-Đệ tử không sao, may mà vừa rồi có vị bằng hữu liều chết cầm chân cho nên mới thoát ra được, chẳng biết khi nào truy binh đuổi tới, ba chúng ta hãy mau rời đi thôi.

Lý Mạt chợt lại nghĩ đến chuyện tủi nhục hôm qua, nàng không khỏi đau lòng nàng bèn nói

-Ngươi hãy đưa Lạc Anh đi đi

Thanh Thiếu Tư chau mày nói

-Sư mẫu nói gì thế, vậy còn người thì sao

Lý Mạt bất giác bật cười lên một tiếng nhưng trong tiếng cười ấy là một nỗi đau đớn khôn nguôi

-Ta ư, ta đã bị bọn chúng làm nhục, sống trên đời này còn có nghĩa lí gì nữa

Nói đoạn nàng bèn nhảy ngay xuống vách núi, có lẽ từ lúc nàng trở về đã mang theo ý định này, có điều tung tích Thanh Thiếu Tư còn chưa rõ nàng muốn đợi khi Thanh Thiếu Tư bình yên vô sự mới an tâm rời bỏ trần thế. Thời Khắc ấy Lạc Anh và Thanh Thiếu Tư không khỏi giật mình, Thanh Thiếu Tư chẳng màng nguy hiểm vội liều mình nhảy theo cũng may tay trái tùm lấy cổ tay Lý Mạt, tay phải bắt được vào một nhành cây mọc nhô ra từ trên vách đá treo leo. Lý Mạt định bụng chết đi cho xong ai ngờ thấy Thanh Thiếu Tư nhảy xuống theo mình mới hoảng hốt nói

-Thiếu Tư ngươi làm gì thế, hãy để ta chết đi. Đời này ta chịu nhiều đau thương đến nay còn có ý nghĩa gì để tiếp tục sống nữa. Ngươi hãy trở lên trên đi đừng vì ta mà uổng mạng.

Thanh Thiếu Tư vội nói

-Sư mẫu xin đừng nghĩ quẩn, là đệ tử không tốt khiến cho sư mẫu chịu nhiều khổ sở, nay nếu sư mẫu muốn tự tận thì chi bằng để đệ tử thay cái mạng này vào.

Lý Mạt bèn nói

-Không, không phải lỗi của ngươi, là ông trời trêu ngươi ta, mười năm nay ngươi luôn đối với ta hết mực kính cẩn, nếu không có ngươi e là ta đã chết lâu rồi còn chi đến ngày hôm nay.

Thanh Thiếu Tư chợt nhớ đến mười năm trước sư phụ hắn bị địch nhân truy sát liên lụy đến cả sư mẫu và hắn, trước khi lâm trung sư phụ đã bắt hắn thề nhất quyết phải bảo vệ sư mẫu. Thanh Thiếu Tư nào dám trái lời, cũng bởi vậy hắn đã dắt Lý Mạt mở một đường máu chạy thoát rồi trốn đến nơi thâm sơn cùng cốc này. Những tưởng cứ thế mà sống cuộc sống bình yên nào ngờ ông trời muốn diệt đường sống của hắn khiến hắn phải lâm vào tình cảnh éo le đến thế này.

Thanh Thiếu Tư lúc trước đã dùng hết nội lực, bây giờ chỉ nâng một Lý Mạt cũng đã khiến hắn vô cùng khó khăn, hai cánh tay như muốn gãy rời, thế nhưng dù có phế đi hai cánh tay này hắn cũng không buông, bởi vì phía dưới là Lý Mạt là sư mẫu của hắn cũng là người mà hắn yêu.

Phải rồi, cô nam quả nữ mười năm chung sống sao mà không có tình cảm cho được, nhưng cũng vì định kiến mà hắn chẳng khi nào dám thổ lộ tấm chân tình này, chỉ cần mỗi khi nghĩ đến hắn đều tự đánh vào mặt mình cho tỉnh ngộ nhưng tình cảm đâu phải chỉ cần như vậy có thể nguôi ngoai được.

Không chỉ mình Thanh Thiếu Tư, mà ngay chính Lý Mạt cũng vậy, nàng cũng đã yêu đối phương, đồ đệ của phu quân mình, nàng cũng biết đó không chỉ là điều sai trái thông thường mà còn là điều xưa nay cấm kị tuyệt đối không thể tha thứ. Lý Mạt cứ như vậy chăm lo cho Thanh Thiếu Tư mà bỏ quên luôn cả thanh xuân của mình. Nàng đã là góa phụ từ năm mười chin tuổi, đằng đẵng mười năm cùng hắn phiêu bạt rồi tìm đến một nơi thâm sơn cùng cốc, chỉ cần là cùng nhau một người may vá thêu thùa, một người săn bắt đốn củi sống qua ngày đoạn tháng như vậy cũng đã khiến nàng vui vẻ mà tận hưởng.

Cho dù cả hai chẳng ai nói ra thế nhưng hẳn là trong lòng cũng đã rõ mồn một, bây giờ bốn mắt nhìn nhau trong tình cảnh ấy, nước mắt lã trã rơi ra. Thanh Thiếu Tư không còn đủ sức lực để có thể đưa Lý Mạt trở lên, hãy chính hắn cũng chẳng thể trụ thêm bao lâu nữa, hắn vẫn day dứt trong lòng muốn đem chuyện tình cảm này thổ lộ ra ngoài.

Thời khắc ấy trên vách núi treo leo, Thanh Thiếu Tư liền nói

-Lý Mạt, ta…ta…

Lý Mạt vừa nghe đến những lời này liền nở một nụ cười đầy mãn nguyện, nàng mong rằng trong đời sẽ có một lần được nghe Thanh Thiếu Tư nói rõ chuyện này, Thanh Thiếu Tư vẫn là ấp úng không biết nên bắt đầu từ đâu. Ngón tay của hắn không còn bắm chắc vào nhành cây được nữa, từ từ từng ngón từng ngón rời ra, thời gian chẳng còn bao lâu nữa. ngay trước khi cả hai rơi xuống vựa sâu muôn trượng vẫn là hắn không thể tỏ lòng.

Lý Mạt cười tươi như một đóa hướng dương giữa trời, mười năm nay lúc nào nàng cũng u buồn chưa khi nào hé ra một nụ cười như vậy. thế mà hôm nay nàng cũng đã hiểu rồi, người nàng yêu nhất định cũng yêu nàng.

Hai người cứ thế chìm vào màu đen vô tận, Lý Mạt vẫn là kịp nói

-Nếu có kiếp sau, ta nguyện sẽ gả cho chàng.

Mọi chuyện vừa rồi tuy nói là nhiều lời nhưng lại diễn ra vô cùng chóng vánh khiến cho Lạc Anh đứng ở trên bờ vực không khỏi bàng hoàng. Nàng chẳng biết phải làm sao chỉ biết đứng ở trên bờ vực gọi vọng xuống

-Thanh đại ca, Lý tỷ tỷ

Thế nhưng là vực sâu thăm thẳm không nhìn thấy hình bóng của hai người đâu cả, Lạc Anh cứ đứng trơ ở đó vẻ mặt vô cùng lo lắng, cứ như thế qua không biết bao lâu cuối cùng thì nàng đã chịu chấp nhận rằng hai người kia đã bỏ mạng cả rồi. Nàng ngồi thẫn thờ một hồi lâu mới chấn tĩnh lại được. Nàng không đành lòng để cho hai người cứ thế rơi vào quên lãnh bèn tìm trong căn nhà đổ nát được hai tấm gỗ đã chảy xém, Lạc Anh chôn hai tấm gỗ ấy thay cho bia mộ rồi dập đầu khấn rằng

-Thanh đại ca, Lý tỷ tỷ, tại vì tiểu muội mà hai người mới rơi vào hoàn cảnh này, tiểu muôi thật là có lỗi lắm. Hai người đều là người tốt, muội cầu mong cho hai có thể đến được chốn thiên đường.

Bấy giờ Lạc Anh cũng không biết địch nhân có truy đuổi đến đây hay không cho nên chẳng dám ở lâu đành lòng rời khỏi, nàng men theo con đường nhỏ vội vàng bước đi trên gường mặt không khỏi lộ ra sự cảnh giác tột độ. Bỗng phía trước thấy một toàn người đang đi đến, nàng hốt hoảng vội quay người bỏ chạy nào ngờ chẳng thoát khỏi ánh mắt của đám người kia. Đám người kia thấy vậy vội vàng đuổi theo chỉ một thoáng đã bắt kịp, bấy giờ bốn bề đều là những hán tử cao lớn bao vây, Lạc Anh ngửa mặt lên trời mà than rằng

-Ông trời ơi, không lẽ ông trêu ngươi tôi hay sao.

Đám người kia vẫn là có ý định bắt nàng giao nộp lại cho Mộ Dung gia, bọn chúng liền sấn tới trói nàng lại rồi dẫn đi. Đám người đi chưa được bao lâu đột nhiên thấy trước mặt một nữ nhân mặc y phục màu đỏ vô cùng diễm lệ, Một kẻ trong đám cười to nói

-Ái chà không ngờ hôm nay chúng ta lại mang vận đỏ đến thế, một ngày có thể bắt được đến hai nữ nhân, lần này thật là phát tài rồi.

Thấy tiếng người ồn ào, nữ nhân liền quay lại xem, hóa ra nữ nhân ấy là Diêu Linh. Trông thấy nhan sắc chim sa cá lặn của Diêu Linh, đám người kia không khỏi kinh ngạc, đừng nói đến đám người ấy ngay cả Lạc Anh vừa trông thấy cũng phải thốt lên

-Là tiên nữ hay sao mà xinh đẹp quá chừng.

Một gã hán tử tiến lại đưa tay định sờ lên người Diêu Linh chợt nghe hự một tiếng người này đã ngã gục xuống đất bất tỉnh nhân sự, mấy người còn lại trông thấy trước trán y có một dòng máu chảy ra hay mắt mở trừng trừng thì biết y đã chết, cả bọn thấy sự chẳng lành vội hô hoán nhau bỏ chạy.

Diêu Linh thấy mấy người này còn đem theo một cô gái thì nổi lòng hiệp nghĩa bèn phi thân đến túm lấy đầu vai một người bóp mạnh một cái thấy tiếng răng rắc ắt hẳn xương bả vai đã bị bẻ gẫy, người này ngã nhoài ra đất kêu la inh ỏi, Diêu Linh lại quát

- mau thả nữ nhân kia ra

Bọn người trông thấy chỉ mới hai chiêu mà Diêu Linh đã đoạt mạng một gã lại đánh cho một gã tàn phế thì không khỏi kinh hoàng liền đặt Lạc Anh xuống đất rồi chạy đi đâu mất cả không dám quay đầu nhìn lại.

Diêu Linh lại gần tháo dây trói cho Lạc Anh, Lạc Anh mừng rỡ lắm

- đa tạ ân thần tiên tỉ… đa tạ thần tiên tỉ

Diêu Linh lại hỏi

- tiểu muội sao lại ra cơ sự này

Lạc Anh nói

- ở đất Bắc Yên này có cái nhà Mộ dung chuyện đi bắt thiếu nữ, thành thử nếu ai bắt được thiếu nữ mà đem nộp thì sẽ được trọng thưởng, tiểu muội mới rồi đã bị bắt một lần may nhờ có hai vị bằng hữu cứu ra được nào ngờ đâu bất cẩn lại bị bọn chúng bắt đi một lần nữa

Diêu Linh tức giận nói

- quân chó chết, ta cũng mới thoát được ra khỏi chỗ kinh tởm ấy đây

Lạc Anh thấy có người đồng cảnh ngộ thì cũng lấy làm đồng cảm, nàng nói

- thần tiên tỉ, hiện giờ tỉ muốn đi đâu, có thể…có thể cho muội theo với được không, ta cùng thoát ra khỏi đại giới này

Diêu Linh hãy còn đang lo cho sự an nguy của Lạc Truy Phong nên không đành liền nói

- Tiểu muội ơi, ta nay còn đấng lang quân đang đánh nhau với bọn nhà Mộ dung chưa rõ sống chết ra sao, ta ở ngoài này lòng như lửa đốt chỉ muốn vào đó cứu lang quân ra chứ không tơ tưởng gì đến việc bỏ trốn

Lạc Anh vốn dĩ tưởng sẽ có một người cho nàng nương nhờ nhưng xem ra hoàn cảnh của Diêu Linh cũng khốn đốn chẳng kém gì mình, nàng liền nói

- ơn cứu mạng của thần tiên tỉ muội sẽ ghi nhớ trong lòng, không biết quý tính đại danh của tỉ tỉ là gì

Diêu Linh thở dài nói

- ta tên là Đông Phương Thiên Môn, thế còn muội muội

Cái tên Diêu Linh chỉ có mỗi Lạc Truy Phong được biết còn như những người khác thì nàng vẫn xưng là Đông Phương Thiên Môn.

Lạc Anh đáp

- Tiểu muội họ Lạc tên chỉ có một chữ Anh

Diêu Linh thấy tên này quen lắm hình như đã nghe ở đâu nhưng trong lòng nàng đang rối như tơ vò không có thời giờ nào mà nghĩ đến chuyện ấy nữa, nàng lại giục Lạc Anh mau rời đi còn mình ở lại tìm cách cứu Lạc Truy Phong, Lạc Anh cũng đành tạm biệt Diêu Linh mà rời đi ngay.

Nàng chờ trực bên ngoài một lúc thấy Sở Hoài từ trong đi ra thì vừa mừng vừa lo, nàng lẩn khuất theo gã đến một chỗ vắng mới nhảy ra chặn đường, Sở Hoài trông thấy Diêu Linh liền hỏi

- ngươi còn chưa rời đi hay sao

Diêu Linh đáp

- Lang quân ta hãy còn trong đó sao lại rời đi được, ngươi từ trong đó đi ra vậy thì tình hình thế nào rồi

Sở Hoài đáp

- ta đã giết Mộ dung Thích rồi, âu cũng phần lớn dựa vào lang quân ngươi đó

Diêu Linh lo lắng nói

- vậy lang quân ta sao không thấy đi ra cùng ngươi, không lẽ…không lẽ…

Nói đến đây nàng bật khóc nức nở, Sở Hoài thở dài kể lại chuyện Ngụy Nhiễm tha cho mình nhưng muốn dùng Lạc Truy Phong để tế vong linh của Mộ dung Thích. Diêu Linh nghe nói chì chỉ biết kêu khóc thương xót mà thôi.