Chương 27: Nguyên lai chuyện quá khứ Sở Hoài, Mộ Dung Thích lộ ra sức mạnh

Mộ Dung Tiêu Việt nguyên cùng với Sở Hoài là huynh đệ song sinh nhưng hắn may mắn hơn khi mới sinh ra tay chân lành lặn, còn Sở Hoài thì thiếu mất tay phải. Thế là hai huynh đệ hai số phận khác nhau, một người đường đường là nhị công tử của Mộ Dung gia, còn một người lại bị đem đi chôn sống.

Mộ Dung nhị phu nhân tức là mẹ của hai người, cũng là muội muội ruột của Mộ Dung Thích sau khi hạ sinh thì kiệt sức quá mà thiếp đi, đến khi tỉnh lại đã là một ngày sau. Phu nhân mới hỏi thị tỳ

- con ta đâu con ta đâu

Thị tì đem Tiêu Việt đưa lên cho phu nhân, phu nhân giật mình nói

- ta sinh hai đứa sao chỉ có mỗi đứa này.

Thị tì đã được Mộ Dung Thích dặn dò bèn nói

- một công tử vừa sinh ra đã mất cho nên hạ nhân đưa đi rồi.

Phu Nhân khóc nấc lên

- ôi con ta sao lại ra nông nỗi ấy

Tuy phu nhân nói thế những cũng biết hai người cận huyết một khi lấy nhau thì ắt con sinh ra sẽ có đứa phỉa chết yểu không thì cũng dị tật bẩm sinh. Trước đây bà cũng đã từng mất đến mấy đứa con rồi.

Một lúc sau mọi người đi ra ngoài hết có đứa người hầu cận thường ngày được phu nhân đối xử tử tế không nhẫn tâm để chuyện ấy qua đi mới nói khẽ với phu nhân

- bẩm phu nhân kì thực lúc mới trào đời công tử kia hãy còn sống

Phu nhân giật mình nói

- sao…sao cơ…thế con ta ở đâu, con ta ở đâu

Thị tì nói

- bẩm, công tử…công tử chỉ có một cánh tay, cho nên…cho nên lão gia sai người đem bỏ rồi

Phu nhân nghe nói điếng người ngất đi một lúc mới hồi lại rồi nói

- thường ngày ta đối xử với ngươi không tệ liệu ngươi có dám làm chuyện này giúp ta chăng

Thị tì ấy mới nhận lời ngay, phu nhân nói

- nay ngươi đi tìm con ta về đây nó có chết rồi ta vẫn muốn ôm nó

Thị tì vâng mệnh đi ngay, đến chỗ đất hoang thấy có một vùng vừa bị đào xới người thị tì biết ngay là chỗ chôn đứa bé bèn dùng tay bới lên, lúc ấy đứa bé con đã lạnh ngắt cũng chẳng còn thở nữa nhưng cả người vẫn hồng hào chứ không thâm đen lại.

Thị tì cưởi yếm quấn lấy đứa bé rồi bí mật ôm vào phủ đưa lên phu nhân, Phu nhân thấy đứa con mình lạnh ngắt trong lòng không khỏi đau xót khóc nấc lên một hồi lâu, bà vừa khóc vừa than

- con ơi là tại mẹ tại cha không tốt nên con mới phải chịu thiệt thòi như vậy, con ơi nếu có kiếp sau con lại làm con của mẹ, mẹ lại làm mẹ của con

Cứ như thế mãi một cành giờ sau đột nhiên thấy chiếc yếm có động phu nhân tưởng mình hoa mắt mới lật ra xem thử thì thấy đứa bé ấy thoi thóp thở được, phu nhân mừng quá lại ấp đứa bé vào lòng, không ngờ đứa bé ấy cả một ngày bị chôn vùi dưới đất lại có thể sống lại được, quả là ông trời có mắt quả là tình mẫu tử thiêng liêng.

Bấy giờ thị tì từ bên ngoài hớt hải đi vào nói

- phu nhân lão gia sắp đến

Phu nhân giật mình biết nếu Mộ Dung Thích trông thấy thể nào cũng lại đem chôn đứa con này thành ra sợ hãi cuống quýt không biết làm gì, bấy giờ đã gấp lắm phu nhân bèn khấn

- con ơi nếu con có linh thì chớ nên khóc, rồi khi cha con đi mẹ sẽ cho con bú căng sữa con nhé.

Nói rồi bà quấn đứa bé vào cái chăn cho xuống gầm dường, vừa hay Mộ dung Thích đến thăm, tuyệt nhiên trong lúc Mộ Dung Thích ở đấy đứa bé con không cất một tiếng nào thành thử mọi chuyện không bại lộ.

Mộ Dung nhị phu nhân bí mật cho dựng một căn lầu ở ngoài Mộ Dung phủ rồi sai người hầu chăm sóc đứa bé ở đấy, hằng ngày bà đều lén ra ngoài cho đứa bé bú. Thế nhưng lâu ngày không phải là cách, vì sợ phát hiện phu nhân trốn ra ngoài một ngày chỉ được nhiều lắm hai lần, đứa bé thiếu sữa ngày càng ốm yếu còi cọc.

Vì thế Mộ Dung phu nhân lúc Mộ dung Thích đi vắng lại lén cho xây một căn phòng phía sau nhà ngục, chỗ ấy vốn đã bỏ không từ lâu chẳng bao giờ có ai đi đến cho nên mấy tay thợ giỏi chỉ ít ngày sau cũng hoàn thành, từ bên ngoài nhìn vào không sao phát hiện ra được bên trong lại có một gian thạch thất bí mật. Sau đó phu nhân đưa đứa bé về sống trong đó như vậy có thể chăm sóc cả hai đứa con của mình chu toàn được.

Năm Sở Hoài và Tiêu Việt lên năm tuổi, Phu nhân đã dẫn Tiêu Việt đến gặp ca ca của mình, Tiêu Việt là một đứa trẻ ngoan ban đầu thấy Sở Hoài hình thù kì quái tuy có chút e dè nhưng sau đó biết được đấy chính là ca ca của mình thì lại rất yêu quý Sở Hoài.

Tiêu Việt cũng rất kín miệng, hắn không nói chuyện này cho bất kì ai kể như bọn Ngụy Nhiễm, Tử Kì, Vũ Kha hắn cũng chẳng hé ra nửa lời, mỗi khi có đồ ăn ngon hắn đều để phần mang đến cho ca ca của mình. Còn Sở Hoài cũng như bao đứa trẻ khác, hắn thắc mắc tại sao hắn không được ra ngoài chơi như Tiêu Việt, phu nhân mới nói dối rằng hắn mắc một căn bệnh không thể ra ánh sáng mặt trời hắn cũng tin là thật vì thế không dám đòi hỏi gì nhiều.

Cho đến năm mười một tuổi có một lần Tiêu Việt trốn mẹ chơi với Sở Hoài đã vô tình mở cửa làm cho ánh sáng chiếu vào người của hắn, Sở Hoài khi ấy mới biết được bản thân chẳng hề mang bệnh gì cả. Hắn mới đem chuyện này hỏi nhị phu nhân, nhị phu nhân biết không thể giấu được nữa cho nên bèn đem tất cả sự thật kể lại cho Sở Hoài nghe.

Kể từ thời khắc ấy Sở Hoài đã mang một mối thâm thù đại hận, gã quyết tâm luyện võ thật tốt để một ngày sẽ tìm cơ hội ra tay giết chết kẻ làm cha tàn ác kia. Sở Hoài vốn dĩ gầy yếu lại mất đi tay phải vì thế hắn đã phải nỗ lực gấp mấy lần người thường để có một thân thủ giống như hiện tại.

Hắn ngày đêm hăng say tập luyện chỉ trừ khi ngủ ra còn lại phần lớn thười gian trogn ngày hắn đều luyện đao, tuy không có đao nhưng lại lấy thanh gỗ làm đao, hắn luyện đao đến bực hậu phát chế nhân, cảnh giới xuất phát sau mà đến trước như vậy trên giang hồ có mấy ai làm được. Hơn nữa Sở Hoài cũng biết bên cạnh Mộ Dung Thích còn có bốn người con trai đều vào hàng cao thủ hạng nhất cho nên hắn không thể dựa vào đao pháp mà có thể sát hại lão được. Cho nên Sở Hoài lại luyện thân thủ nhanh như thiểm điện chỉ cần một khắc lơ là hắn sẽ ra tay nhất kích tất sát.

Bấy giờ Sở Hoài chỉ trong vòng mấy chiêu nữa tất sẽ lấy mạng Mộ Dung Thích tình thế ấy hiện tại sợ là không ai có thể ngăn cản được.

Mộ Dung Tiêu Việt vẫn đứng trơ trơ nhìn hai người không rời. Hắn bị sao thế, điều này có lẽ không nhiều người biết.

Tiêu Việt may mắn hơn Sở Hoài ở chỗ hắn đầu đủ tay chân thể chất cũng khác thường nhưng có điều thần chí của hắn vô cùng yếu nhược, ngay từ lúc còn nhỏ nhị phu nhân đã phát hiện ra điều này, cho đến khi hắn gặp được Sở Hoài phu nhân lại càng thấy rõ hơn.

Tiêu Việt dường như mang một tâm thế luôn luôn sợ mọi thứ xung quanh ban đầu phu nhân không rõ nhưng về sau Tiêu Việt tiết lộ bởi vì mắt của hắn không giống như người bình thường, mọi vật hắn nhìn thấy đều méo mó dị dạng giống như ma quỷ thế nhưng thứ gì càng xấu càng quái đản đối với người thường thì trong mắt Tiêu Việt lại càng là đẹp đẽ.

Tiêu Việt nhìn thấy bộ dạng quái dị của Sở Hoài lần đầu tiên hắn đã không những bỏ chạy mà là như muốn được ở cạnh. Hắn rất yêu quý người ca ca này, hai người tuy rõ ràng là anh em song sinh nhưng lại đối lập với nhau về mọi mặt

Mộ Dung Ngụy Nhiễm thấy Tiêu Việt đứng im bất động liền quát lớn

-Nhị đệ, còn đứng đó làm gì, mau mau giúp phụ thân

Lạc Truy Phong tuy rằng là đối địch của Mộ Dung gia nhưng nhìn thấy cũng ngạc nhiên nói

-Hắn ta bị làm sao thế

Mộ Dung Ngụy Nhiễm không đáp, hắn chợt nhảy lùi ra sau gầm lên một tiếng rung chuyển đất trời nói

-Tên này thật là khó chịu, xem ra ta không phát nộ sẽ không giết được ngươi

Lạc Truy Phong cười nói

-Ngươi cũng có bản lĩnh đấy có điều như thế là chưa đủ để giết ta đâu

Mộ Dung Ngụy Nhiễm bấy giờ đã hóa cuồng hai mắt đỏ ngầu lên như máu, Lạc Truy Phong lẩm bẩm

-Hóa ra Mộ Dung gia vì giữ dòng máu cuồng nhân mới ra nông nỗi này, thứ người ta muốn bỏ đi còn chẳng được, đằng này lại muốn giữ lấy, đúng thật là quái dị

Chàng vừa nói xong đã thấy Mộ Dung Ngụy Nhiễm đánh tới thế như vũ bão, Lạc Truy Phong đột nhiên thấy như hình bóng Vũ Văn Vô Địch ở phía đối phương, hắn chau mày nghĩ thầm

“Sao ta lại thấy gã này cùng với Vũ Văn Vô Địch có chút tương đồng”

Hai bên lao vào đánh nhau càng lúc càng dữ dội Lạc Truy Phong tuy nói là không còn sợ Vũ Văn Vô Địch thế nhưng mỗi khi nghĩ đến lão thì trong tâm chí không khỏi có phần e dè. Diêu Linh đứng trên lầu thấy Mộ Dung Ngụy Nhiễm hóa cuồng như thế thì không khỏi lo lắng liền hét lớn

-Truy Phong hãy cẩn thận đó, gã gày, gã này cũng là cuồng nhân

Lạc Truy Phong nghe thấy giọng người thương thì trong lòng càng thêm phấn chấn hăng hái vô cùng, hắn cũng gắng hết sức chống trả nhưng Mộ Dung Ngụy Nhiễm sức mạnh vốn dĩ đã quá lớn bây giờ lại hóa cuồng đem thực lực nhân lên gấp bội thành thử đánh cho Lạc Truy Phong đến độ không thể hoàn thủ nổi.

Thanh Thiếu Tư nãy giờ cùng với Mộ Dung Vũ Kha đấu chiến, vốn dĩ có thể chiếm thế thượng phong, có điều đã hai ngày rồi chưa có gì vào bụng thành ra sức cũng chẳng có mà dùng. Mộ Dung Vũ Kha cũng chưa cần hóa cuồng đã đánh được ngang tay với Thanh Thiếu Tư rồi.

Tình thế bây giờ phụ thuộc vào Sở Hoài, nếu như có thể giết chết được Mộ Dung Thích thì sẽ có cơ hội lật ngược ván cờ này lại được. Lạc Truy Phong và Thanh Thiếu Tư đều biết như vậy cho nên đồng thanh hét lớn

-Mộ Dung Sở Hoài, dựa cả vào ngươi đó

Sở Hoài đao pháp đã đến độ xuất thần nhập hóa xưa nay khó nói có người thứ hai đạt đến trình độ ấy cho nên Mộ Dung Thích nãy giờ đã dùng toàn lực chống đỡ sợ là thêm mấy chiêu nữa sẽ bị Sở Hoài hạ sát mà thôi.

Bất ngờ Mộ Dung Ngụy Nhiễm cười nói

-Các người chớ nên tự đắc, còn phải xem nhị đệ của ta đã

Lạc Truy Phong cũng gượng cười mà đáp lại

-Nhị đệ của ngươi chẳng qua là tên nhát chết, nãy giờ một chút động thái cũng chẳng có, nếu không phải ban nãy ngươi đỡ cho hắn một chiêu thì e là đã bị ta lấy mạng rồi

Mộ Dung Ngụy Nhiễm cười nói

-Dựa vào thực lực của ngươi mà dám nói có thể lấy mạng nhị đệ của ta ư

Lạc Truy Phong đáp

-Chẳng thế thì sao, vừa rồi ta khinh xuất không chú ý đến ngươi, bằng không chiêu ấy phát xuất nhanh hơn một chút tất hắn phải bỏ mạng

Mộ Dung Nhiễm Ngụy ngửa mặt cười to

-Thật là ấu trĩ, ngươi tưởng đã mạnh bằng ta hay sao chứ đừng nói tới nhị đệ

Lạc Truy Phong thầm nghĩ

“ Cứ như hắn nói thì hóa ra tên nhị công tử kia mới là mạnh nhất hay sao, không đúng ban nãy ta đánh hắn đến độ mơ mơ hồ hồ sao có thể nói như vậy được”

Mộ Dung Ngụy Nhiễm nói

-Ban nãy, ngươi nói ta là người mạnh nhất trong Mộ Dung gia ư, hoàn toàn không đúng, người mạnh nhất chính là Tây phủ nhị công tử Mộ Dung Tiêu Việt.

Lời vừa dứt trước mặt Sở Hoài đã thấy một vầng sáng lóe lên, hắn giật mình nhìn ra ấy chính là lưỡi câu liêm của Mộ Dung Tiêu Việt. Lưỡi liêm ấy vụt tới tưởng chừng không phát ta tiếng động bởi vì nó còn nhanh hơn cả âm phong. Sở Hoài đang vung đường đang chém xuống Mộ Dung Thích cũng phải vội vàng thu lại đỡ lấy chiêu ấy.

Chỉ nghe keng một tiếng lưỡi đao trong tay Sở Hoài đã gãy làm hai đoạn, bản thân gã cũng bị đẩy lùi ra phía sau mấy trượng bàn tay phải run lên bần bật. Sở Hoài định thần nhìn lại thấy Mộ Dung Tiêu Việt đứng sừng sững trước mặt gã, hai mắt đỏ au như máu trên mặt không hề có chút biểu cảm.

Sở Hoài nghĩ thầm

“ Đệ đệ trước nay cùng ta luyện tập làm gì có cái phong thái kì lạ thế này, thế nhưng bây giờ thật là khiến ta phải kinh sợ”

Mộ Dung Thích bấy giờ mới ngã ngửa ra sau hổn hển nói

-Tiêu Việt, mau giết chết gã cho ta

Lời lão vừa nói dứt Mộ Dung Tiêu Việt liền lao đến Sở Hoài vung câu liêm chém đến mấy đường. Tốc độ của hắn thật là kinh dị để mà nói thì có thể so với thân pháp Sở Hoài ban nãy cao hơn hẳn một bậc. Lạc Truy Phong và Thanh Thiếu Tử cũng phải ồ lên cảm thán.

Sở Hoài mất đi thanh đao thì coi bộ chẳng phải đối thủ của Mộ Dung Tiêu Việt, gã nhân lúc Mộ Dung Tiêu Việt vung câu liêm lên liền trong một sát la lao tới chỗ Mộ Dung Thích. Mộ Dung Thích hốt hoảng giơ đao đỡ lấy nhưng Sở Hoài bắt được lưỡi đao giật mạnh một cái đã tước được khỏi tay Mộ Dung Thích, gã tiện thể xoay đao một vòng chém tới thế nhưng chính ngay lúc ấy đã bị câu liêm ngăn lại.

Sở Hoài lại rút đao về chém tới lần nữa, lần này lực đạo đánh ra kể đến ngàn cân, cứ ngỡ đao ấy chém xuống phải gạt được câu liêm ra nhưng vừa mới chạm vào chỉ nghe keng một tiếng thanh đao bật ngược lại phía sau.

Sở Hoài giật mình nghĩ thầm

“ Thật không ngờ đệ đệ lại có cái bản lĩnh ấy, thanh đao này nếu không phải thần khí e là đã bị gãy nữa rồi”

Mộ Dung Tiêu Việt lại vung câu liêm đánh tới, cũng may Sở Hoài đoạt được bảo đao của Mộ Dung Thích cho nên mới chống được với Diêm La Câu ấy được, hai người giao phong một hồi Sở Hoài đương cự không nổi liền phải vừa đánh vừa lui, qua một hồi đã bị dồn đến sát chân tường tình thế thắng thua đã rõ. Lạc Truy Phong trông thấy thầm nghĩ

“ Gã này ban nãy hãy còn hồ đồ sao đột nhiên bộc phát sức mạnh khủng khiếp đến thế, kì này Sở Hoài mà thật bại thì ta cũng không thoát nổi”

Mộ Dung Ngụy Nhiễm cười to

-Thế nào, ngươi đã thấy thực lực của nhị đệ ta hay chưa, nếu như nhị đệ đã hóa cuồng thì chẳng ai là đối thủ của y cả

Lạc Truy Phong trải qua một hồi đấu chiến hai tay cũng đã mất đi cảm giác, hắn hổn hển nghĩ thầm

“ Một tên Mộ Dung Ngụy Nhiễm đã khó đối phó bây giờ lại thêm một tên Mộ Dung Tiêu Việt còn muốn mạnh hơn nữa, thật là phiền phức”

Mộ Dung Ngụy Nhiễm không để cho hắn nghỉ ngơi lại sáp lại đánh tiếp, Diêu Linh từ trên lầu đã không còn đứng không được nữa, nàng vội nhảy xuống dùng phi châm mà phóng ra, Mộ Dung Ngụy Nhiễm đã biết lợi hại của môn phi châm này nên không dám khinh xuất, hắn liền vội vàng lùi ra phía sau thủ thế. Lạc Truy Phong thấy Diêu Linh đến tương trợ liền nói

-Diêu Linh nàng hãy cứ ở yên trên ấy, ta còn chưa sao

Diêu Linh nói

-Kẻ này mạnh quá, muội không yên tâm

Lạc Truy Phong lại nói

-Nàng xuống dưới này ta mới không yên tâm, ngộ nhỡ nàng bị thương thì ta biết làm thế nào

Diêu Linh cười nói

-Muội không sao, nếu như huynh bị thương thì muội cũng đâu có đành lòng.

Mộ Dung Ngụy Nhiễm nghĩ thầm

“ Nữ nhân này ban nãy cùng tam đệ giao chiến đã tốn không ít phi châm, e là không còn bao nhiêu, hai người này hợp sức lại cùng lắm có thể trụ thêm trăm chiêu nữa, ta cứ sáp lại đánh thể là cũng thắng”.

Đoạn hắn cười nói

-Hai ngươi muốn ở đây bày tỏ tình cảm hay sao, thôi được để ta tiễn cả hai xuống hoàng tuyền một thể.

Mộ Dung Ngụy Nhiễm liền xông tới đánh tiếp, quả thật hắn dự đoán không sai, Diêu Linh vừa rồi phóng ra mấy phi châm hiện tại chỉ còn năm chiếc, nàng cầm trên tay hai chiếc còn lại vẫn giữ ở trong mình chưa dám xuất thủ đánh ra.

Ba người quần thảo một hồi đã qua sáu bảy mươi hiệp lúc này Diêu Linh đã xuống sức chỉ dám bay nhảy phía ngoài nhằm làm cho đối thủ phân tâm, Lạc Truy Phong cũng thụ mấy quyền đầu trong người đau nhức hay tay cũng đã mỏi nhừ. Mộ Dung Ngụy Nhiễm mừng thầm

“ Cứ thế này chỉ hai mươi chiêu nữa hắn sẽ bị ta đánh ngã mà thôi”

Lại nói Thanh Thiếu Tư hai mắt đã hoa lên vì kiệt sức, bấy giờ chàng chỉ vung kiếm đánh bừa chứ không còn sát lực uy mãnh nữa, phía bên này Mộ Dung Vũ Kha cũng hóa cuồng đã lâu đạt đến cực hạn hai tay bắt đầu mất lực. Cả hai đều biết bản thân không còn đủ sức cho nên đứng cách ba trượng không dám tiến lên. Bây giờ phó mặc cho mấy người kia để xem bên này thắng mà thôi.

Sở Hoài lúc này đã bị trúng mấy chiêu máu chảy ướt ra cả y phục, tuy nói là trúng nhưng chính vào lúc câu liêm chém vào người gã cũng đã nhanh nhạy mà né tránh thành thử chỉ là vết thương ngoài da chứ không nghiêm trọng.

Mộ Dung Tiêu Việt vừa rồi nhất thời hóa cuồng áp đảo được Sở Hoài, đến bây giờ nhìn lại thì cuồng khí cũng giảm đi đáng kể, hắn đã có ý thức trở lại.

Mộ Dung Tiêu Việt thấy ca ca cùng mình giao phong đến mức này thì không khỏi đau xót, hắn nói

-Ca ca mau dừng lại đi

Sở Hoài máu đã đổ nhưng mối thâm thù vẫn còn nồng nặc chưa hề nguôi ngoai, hắn cười nói

-Đệ đệ giỏi lắm, ta không bằng đệ, thế nhưng bây giờ chỉ có hai đường, một là đệ giết ta bằng không chỉ cần ta còn một hơi thở thì tuyệt đối sẽ không để cho lão ta sống.

Mộ Dung Tiêu Việt một bên là cha, một bên là ca ca, hắn không biết phải chọn bên nào, nội tâm khổ não vô cùng

-Ca ca, ca ca đừng như thế, đệ khó xử lắm

Sở Hoài cười nói

-Đệ đệ sầu não làm chi, một chiêu giết ta đi cho rồi

Mộ Dung Tiêu Việt lắc đầu nói

-Chúng ta là huynh đệ ruột thịt khác nào tay chân, có ai lại tự chặt tay chặt chân đi bao giờ

Sở Hoài lại nói

-Được, vây thì đệ hãy để ta giết chết lão ta

Mộ Dung Tiêu Việt nghe thấy liền vung câu liêm cản lại mà nói

-Không được, đó là cha của chúng ta, sao ta có thể bất hiếu được

Sở Hoài cười như điên dại

-Cha ư, lão có coi ta là con đâu, đừng nói đến ta kể đến như Mộ Dung Tử Kỳ cùng với lão tình cảm cha con bao năm lão còn xuống tay giết được, vậy thì lão có đang làm cha hay không

Mộ Dung Tiêu Việt hai mắt đỏ ngầu không phải vì hóa cuồng mà là vì nước mắt của hắn đã rơi xuống rồi. Mộ Dung Tử kì cũng là đệ đệ của hắn cùng là lớn lên với nhau so với Sở Hoài thì tình cảm chẳng mấy cách biệt. Thế mà vừa rồi Mộ Dung Thích một đao hạ thủ không chút lưu tình khiến cho hắn cũng vô cùng đau xót. Hắn cũng không ngờ người cha mà hắn kính trọng lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Mộ Dung Thích từ phía ngoài lại lớn tiếng nói

-Tiêu Việt con còn lôi thôi làm gì mau mau xuống tay giết chết hắn đi

Mộ Dung Tiêu Việt hét lên

-Cha, ca ca cũng là con của cha mà

Mộ Dung Thích lạnh lùng nói

-Ta không có đứa con quái đản như thế, Mộ dung gia xưa này chỉ có kẻ mạnh

Sở Hoài cười nói

-Thật là nực cười, ta cũng không xem lão là cha đâu

Mộ Dung Thích lại nói

-Tiêu Việt, không lẽ con định phản ta hay sao, còn không giết gã

Mộ Dung Tiêu Việt nước mắt chảy dài lã chã rơi xuống đất, thần chí của hắn bắt đầu hỗn loạn, bây giờ hắn chỉ nghĩ về việc Mộ Dung Tử Kỳ bị một đao phân làm hai đoạn, hắn nói

-Vậy còn Tử Kỳ, sao cha lại giết đệ ấy

Mộ Dung Thích lãnh đạm vô cùng

-Đồ yếu kém vô dụng thua cả nữ nhân giết đi là phải, Mộ Dung gia không nên có hậu duệ như vậy. Nếu như không phải ngươi là đứa mạnh nhất bằng vào tinh thần nhu nhược của ngươi đã sớm bị ta bóp chết rồi.

Câu nói ấy từ chính miệng Mộ Dung Thích phát ra khiến cho cả bọn Mộ Dung Ngụy Nhiễm và Mộ Dung Vũ Kha cũng phải giật mình. Mộ Dung Ngụy Nhiễm còn đang đánh với Lạc Truy Phong cũng phải bất giác dừng lại trợn tròn hai mắt. Lạc Truy Phong thấy thế liền quát

-Lão già chết tiệt, sao những lời cay độc như vậy cũng nói ra được, bọn này dù gì cũng là con của lão, chảy trong người là máu của lão đó

Mộ Dung Thích cười nói

-Mộ Dung gia trăm đời này đều mang dòng máu của kẻ mạnh, kẻ yếu chỉ có thể bị đào thải, có trách chỉ trách bọn chúng sinh nhầm nhà mà thôi.

Sở Hoài nghe đến đây thì không chịu nổi mối đả kích này liền gầm lên một tiếng chỉ thấy bóng đen vụt đi đã vung đao chém đến chỗ Mộ Dung Thích, kì này e là Mộ Dung Tiêu Việt cũng không thể ngăn lại được nữa. Ấy thế mà đao đến lưng chừng đột nhiên dừng lại, cả đám người chợt thấy xung quanh im ắng lạ thường, một loại lạnh lẽo tột đột đang bao trùm lên cả bãi sân rộng. Người cảm nhận được rõ nhất chính là Mộ Dung Sở Hoài.

Lưỡi đao vừa vung ra đã chững lại không tài nào lay chuyển được, Sở Hoài nhìn lên thì thấy trước mặt Mộ Dung Thích chỉ nở một nụ cười quái đản, chiêu đao ấy chính là bị một tay lão chặn lại, lão chỉ dùng một ngón chỏ và một ngón cái mà có thể bắt lấy lưỡi đao, thật là phi thường.

Sở Hoài thấy từ trên đỉnh đầu Mộ Dung Thích một làn khói mỏng bay lên, hai mắt lão đen nháy như lưỡi hắc đao này còn từ cổ đến ngực từng đường gân như con rắn uốn lượn lồ lộ hiện lên.

Mộ Dung Thích vung tay đẩy ra một cái lưỡi đao đã tuột khỏi tay Sở Hoài đâm sầm vào tường ngập đến tận cán. Sở Hoài vẫn còn đang chứ hiểu chuyện gì thì đã bị Mộ Dung Thích túm lấy cổ họng nhấc lên khỏi mặt đất. Lão cười to

-Con súc sinh này thật là vô dụng. Ta cứ tưởng thù hận khiến cho ngươi mạnh lên để ta chơi đùa một chút, nhưng mà súc sinh thì không thể nào hóa thành người được.

Vừa nói dứt câu lập tức lão tung một quyền đấm ngay trước ngực Sở Hoài, chỉ nghe rầm một cái đã thấy Sở Hoài bay ra phía sau xô đổ cả bức tường.

Lạc Truy Phong mặt mũi tối sầm lại nghĩ bụng

“ đây mới là thực lực của lão hay sao, vầy thì ban nãy chỉ là lão giả vờ thôi ư”

Mộ Dung Thích thở dài một hơi rồi cởi bỏ chiếc áo để lộ ra thân hình vô cùng cường tráng, ở độ tuổi này mà lão vẫn có cái thân hình vạm vỡ như thế so với Lạc Truy Phong thì còn muốn cơ bắp hơn nhiều. Trên mình lão những đường gân hằn rõ, lão lại trổ một con rồng uống lượn qua ngực rồi cuộn lấy tay phải thật là uy mãnh khác thường.

Mộ Dung Thích lấy hai tay vặn đầu nghe lên răng rắc, Mộ Dung Tiêu Việt hốt hoảng nói

-Cha, ban nãy là cha giả vờ hay sao

Mộ Dung Thích cười đáp

-Ban nãy ta muốn con bộc phát sức mạnh, trong tình hình nguy cấp quả nhiên con không làm ta thất vọng. Có điều thứ quan trọng nhất trong một cuộc chiến chính là kết liễu thì con lại không thể làm được. Ta thật không biết nói gì

Vừa dứt lời lão giậm nhẹ chân phải lập tức thân mình vọt ngay đến chỗ Mộ Dung Tiêu Việt, lão tung một quyền vào bụng Mộ Dung Tiêu Việt làm hắn bật ngược ra sau bốn năm trượng.

Bấy giờ không chỉ Lạc Truy Phong hay Thanh Thiếu Tư, mà ngay cả Mộ Dung Ngụy Nhiễm và Mộ Dung Vũ Kha cũng đứng đơ ra như trời trồng. Chỉ trong hai chiêu có thể đem hai cao thủ đánh đến độ ấy thì ngoài lão ra khó kiếm được người thứ hai. Mộ Dung Thích lại chắp tay phía sau lưng lắc đầu nói

-Hai ngươi cũng thật giỏi, có thể cùng hai đứa con của ta đấu chiến qua hai ba trăm chiêu có dư thì thật là khá lắm rồi.

Hai người lão nói đến ở đây chính là Lạc Truy Phong cùng Thanh Thiếu Tư, lúc này lão đột ngột nhắc đến khiến cho hai người bất giác giật mình. Mộ Dung Thích nói tiếp

-Hai ngươi là kẻ mạnh ta có lòng yêu mến, nếu bây giờ chịu cúi đầu nhận tội thì lần này coi như ta bỏ qua sau này các ngươi theo ta dựng nghiệp, nhược bằng phản kháng thì cứ như gương hai kẻ kia mà trông.