Lạc Truy Phong sau khi nghỉ ngơi một hồi lại tiếp tục đánh vào song sắt. Khi trước trong Cầm Long ngục cũng may là hắn được cao nhân chỉ bảo luyện tập hằng ngày cho nên bây giờ mới có bản lĩnh ấy. Qua đi một canh giờ bỗng nghe keng một tiếng một thanh sắt đã bị đánh gãy, ba người vui mừng theo lỗ hổng mà chui ra ngoài.
Bấy giờ trong mật đạo tối thui ba người lần mò theo vách tường mà đi, qua bốn năm ngã rẽ cuối cùng cũng thấy có chút ánh sáng hé lộ. Lạc Truy Phong đi trước khẽ khàng ngó ra ngoài, lúc ấy trời đương sáng nên không có hạ nhân đi tuần qua lại.
Lạc Truy Phong ra hiệu cho hai người kia đi theo sau cả ba nấp trong chỗ khuất nhìn ra bên ngoài, Lạc Truy Phong nói
-Ta không thông thuộc đường đi trong phủ làm sao biết bọn người ấy ở chỗ nào.
Thanh Thiếu Tư nói
-Kì trước ta được dẫn đến Tây phủ Hỏa Phụng lầu bây giờ vẫn còn nhớ chút đỉnh, chỗ ấy là nơi bọn người Mộ Dung Gia giam giữ các nữ nhân trong vùng để hưởng khoái lạc.
Lạc Truy Phong liền nói
-Không biết Diêu Linh của ta có ở đấy không.
Thanh Thiếu Tư bèn hỏi
-Diêu Linh là ai
Lạc Truy Phong nói
-Tức là nương tử của ta, bọn chúng bắt nàng ấy đi không biết giam vào đâu.
Thanh Thiếu Tư nói
-Kì đó ta đánh vào trong Hỏa Phụng lầu cứ mỗi tầng cao lên thì nhan sắc nữ nhân cũng tuyệt nhiên là xinh đẹp hơn hẳn, đến tầng thứ năm may mà gặp được Lạc tiểu thư nên đã cứu luôn ra ngoài. Còn tầng sáu tầng bảy cũng chưa có xem qua.
Lạc Truy Phong nghe nói thì mừng lắm, hắn đoán là diện mạo phi thường như Diêu Linh chắc chắn phải ở trên tầng bảy. Hắn liền nói
-Vậy hay đưa ta đến đó trước.
Hai người toàn rời khỏi chỗ nấp thì không thấy Sở Hoài đâu nữa, Lạc Truy Phong nói
-Gã kia thật là quái dị không biết đã đi đường nào rồi
Thanh Thiếu Tư nói
-Ta cứ đi cứu người trước, còn việc báo thù hãy để sau.
Đoạn Thanh Thiếu Tư dẫn Lạc Truy Phong đến tây phủ Hỏa Phụng Lầu. Lạc Truy Phong vì lo lắng cho Diêu Linh cho nên một mạch đánh thẳng vào trong không e ngại bị phát giác, Thanh Thiếu Tư cũng là muốn ngăn lại nhưng không kịp nên đành nấp ở bên ngoài.
Lạc Truy Phong đánh giết hết người canh gác phá cửa đi vào, trong này quả nhiên nữ nhân nhiều lắm, hắn nhìn quanh thấy đám nữ nhân này rất tầm thường chắc mẩm đúng như lời Thanh Thiếu Tư nói bèn chạy thẳng lên tầng thứ bảy.
Ở đây có một gian phòng, Lạc Truy Phong đạp cửa xông vào thấy Diêu Linh nằm trên giường tay chân bị xích sắt trói lại không thể cử động. Thấy có người phá cửa Diêu Linh sợ hãi lắm nhưng nhìn kĩ hóa ra là Lạc Truy Phong, nàng mừng rỡ nói
-Truy Phong mau mau cứu muội
Lạc Truy Phong chạy lại đỡ Diêu Linh ngồi dậy, hắn vui mừng khôn xiết đến độ rớt cả nước mắt, hắn nói
-Nàng không sao chứ
Diêu Linh cũng là vui mừng quá độ không cầm được mà khóc òa lên như trẻ con, nàng dụi đầu vào trong lòng Lạc Truy Phong nói
-Không muội không sao, huynh có bị bọn chúng đánh đập hay không
Lạc Truy Phong ôm chặt lấy Diêu Linh
-Ta không sao, chỉ là lo cho nàng thôi
Bỗng thấy phía dưới có tiếng quát tháo, Lạc Truy Phong mở cửa sổ nhìn xuống đã thấy quân lính bao vây bốn mặt lại có mấy tay khí phách hiên vũ đứng ở đó chắc là người Mộ Dung gia. Hắn liền nói
-Diêu Linh để ta cởi trói cho nàng trước, sau đó sẽ xuống giết hết bọn chúng cho hả giận
Đoạn Lạc Truy Phong dùng sức giật bung hết xích sắt cứu Diêu Linh thoát ra, Diêu Linh tay chân đã được tự do liền ôm chầm lấy Lạc Truy Phong khóc ầm lên
-Truy Phong, muội nhớ huynh lắm
Lạc Truy Phong càng hạnh phúc cũng càng căm giận, hắn đưa tay lau nước mắt cho Diêu Linh lại cười nói
-Diêu Linh của ta, nàng hãy an tâm ở trong lầu, ta ra ngoài xử lí một chúng xong sẽ đón nàng rời đi
Diêu Linh cười nói
-Hà tất phải như vậy, muội lâu ngày không động tay động chân cho nên cũng ngứa ngáy lắm. Hai ta cùng nhau xuất kích
Lạc Truy Phong chau mày nói
-Không được, nỡ như nàng bị thương thì phải làm sao
Diêu Linh cười nói
-Huynh khinh khi muội thế hay sao, đừng quên Đông Phương Thiên Môn là Bôn Lôi bảng đệ tứ vị.
Lạc Truy Phong gãi đầu đáp
-Chút nữa thì ra quên mất chuyện này.
Hai người cùng đi xuống lầu gặp kẻ nào đánh lên liền ra tay giết hết mở một đường đi thẳng ra ngoài.
Nguyên Diêu Linh có một cái túi đựng phi châm rất kín giấu ở trong người, khi bị bắt bọn này cũng chưa nục xoát đến người nàng cho nên túi châm ấy hãy còn , bấy giờ nàng cứ phòng châm mà thi triển thần uy
Mộ Dung Tử Kỳ, Mộ Dung Vũ Kha, Mộ Dung Tiêu Việt ba người này đã đứng ở ngoài chờ sẵn. Mộ Dung Tử Kỳ cười nói
-Mỹ nhân, sao nàng lại theo cái tên quê mùa ấy làm gì, chi bằng làm nương tử của ta cả đời hưởng vinh hoa phú quý
Diêu Linh cười nói
-Ta xem bản lĩnh ngươi cũng chẳng có gì sao có thể xứng làm lang quân ta được
Mộ Dung Tử Kỳ bị nữ nhân khinh thường tức giận nói
-Nàng đã nói vậy thì xem ta giết chết gã này
Đoạn hắn mang song thương lao đến ngỡ rằng chỉ trong vòng mấy chiêu liền có thể đoạt mạng Lạc Truy Phong ai ngờ đánh ra đến mười mấy chiêu Lạc Truy Phong vừa lùi vừa né tránh đã có thể dễ dàng thoát được. Lạc Truy Phong thấy người này võ nghệ cũng giỏi nhưng chưa hẳn đã đánh nổi Diêu Linh bèn cười nói
-Diêu Linh, gã này yếu quá, chi bằng nàng ra tay chỉ giáo cho hắn mấy đường.
Diêu Linh thấy thế bèn đem ra mấy cái phi châm xen vào giữa nói
-Ngươi thật yếu kém, hãy để ta giáo huấn cho.
Đoạn nàng cùng Mộ Dung Tử Kỳ giao thủ, thân pháp của Diêu Linh như cánh chim chập chờn trao liệng vô dùng quỷ dị, Mộ Dung Tử Kỳ không tài nào nắm bắt được thời cơ để xuất chiêu thành ra chỉ có thể cố thủ mà thôi.
Diêu Linh trên tay là Bạo Vũ Lê Hoa Châm trong các món châm tiễn xếp hạng đầu sát thương quả thực uy lực vô cùng mạnh mẽ. Nàng chỉ cần dùng hai phi châm dính thêm sợi chỉ đính ở phía sau đã có thể kinh qua đến ba bốn mươi chiêu với Mộ Dung Tử Kỳ lại còn bức hắn đến bực thối lui mấy mươi bước. Diêu Linh cười nói
-Thực lực chỉ có bấy nhiêu liệu có xứng làm phu quân của ta.
Nguyên trong đám Mộ Dung tứ công tử thì Mộ Dung Tử Kỳ là có thực lực kém nhất, hắn vừa rồi cũng đã giao chiến với Thanh Thiếu Tư bởi vì quá sức cho nên thân mang nội thương thành thử Diêu Linh có thể dễ dàng áp đảo được
Mộ Dung Tử Kỳ tức giận lắm thế nhưng cũng chẳng thể nói được thêm câu nào, thể diện của hắn lần này coi như đã mất sạch.
Thanh Thiếu Tư đang nấp ở góc khuất nhìn thấy Diêu Linh xuất thủ cũng phải thốt lên
-Ái chà nữ nhân này đã thật xinh đẹp, thân thủ cũng lại là tuyệt luân khó ai bì kịp, kì này, Mộ Dung Tử Kỳ có khi phải nhận lấy thất bại.
Thanh Thiếu Tư toan tới trợ giúp nhưng đột nhiên thấy khí lạnh ngùn ngụt cảm giác vô cùng đáng sợ, chàng quay ra trông thử thì thấy một chiếc kiệu có bốn người khiêng đang từ từ tiến lại, bên cạnh cũng thấy một người lừng lững bước đi. Thanh Thiếu Tư nhận ra ngay, đây chính là thần nhân kì trước đã bắt được chàng.
Thanh Thiếu Tư bèn nán lại một hồi xem tình thế ra sao. Chiếc kiệu kia đi đến gần thì dừng lại, từ trong kiệu một lão nhân bước ra, lão nhân này đích thị là Mộ Dung lão gia Mộ Dung Thích.
Mộ Dung Thích thấy con trai là Mộ Dung Tử Kỳ đang bị Diêu Linh áp đảo thì ngạc nhiên nói
-Ái chà, nữ nhân này thật là ghê gớm.
Mộ Dung Vũ Kha cùng Mộ Dung Tiêu Việt nhìn không nổi nữa bèn xông tới giáp công, đột nhiên phía trước thấy một luồng sáng vụt tới một chiêu kiếm nhanh như thiểm điện phóng ra chặn đứng hai người lại. Hóa ra là Thanh Thiếu Tư vừa rồi đã nhặt được một thanh trường kiếm mà xông ra tương trợ. Lạc Truy Phong trông thấy cười nói
-Ta tưởng ngươi đã chạy đi mất rồi
Thanh Thiếu Tư đáp
-Ngươi lại khinh ta thế, không có ngươi ta nào thoát ra nổi, sao ta có thể bất nghĩa thấy nguy mà không cứu như vậy được
Lạc Truy Phong nói
-Khá lắm thế thì lần này ngươi phải trổ hết tài nghệ để ta xem thực lực của ngươi đến đâu
Thanh Thiếu Tư cười nói
-Được rồi, cho ngươi xem kiếm chiêu của ta đây
Đoạn Thanh Thiếu Tư xông đến chỗ Mộ Dung Vũ Kha phóng kiếm đánh liền, Mộ Dung Vũ Kha tay mang Hải Vương Tam Xoa Kích múa hoa lên đánh trả hai bên giao phong vô cùng uy vũ.
Lạc Truy Phong lại chỏ Mộ Dung Tiêu Việt nói
-Ta chính là đối thủ của ngươi đây
Đoạn hắn cũng nhảy vào quyền đầu đấm ra túi bụi, Mộ Dung Tiêu Việt mang Tử Thần Diêm La Câu xoay mấy vòng trên không mà đánh lại, Lạc Truy Phong cười nói
-Binh Khí tốt, có điều vào tay ngươi cũng chỉ là cái liềm cắt cỏ thôi
Mộ Dung Tiêu Việt tức giận nói
-Ngươi thật là ngông cuồng, để xem ta giết ngươi thế nào
Hai người giao phong qua ba bốn mươi hiệp, mỗi lần Câu Liêm của Mộ Dung Tiêu Việt đánh tới đều bị Lạc Truy Phong dễ dàng hóa giải hắn thầm nghĩ
“ quái thật, người này không biết là thần thánh phương nào dù tay không tấc sắt mà đấu với ta cũng chẳng đuối thế”.
Mộ Dung Tiêu Việt còn chưa tắt suy nghĩ bỗng thấy kình phong vù vù ập vào trước mặt, hắn giật mình vội đưa thân câu liêu đỡ lấy nghe binh một tiếng cả người bị đẩy lùi về sau hai ba trượng. Mộ Dung Tiêu Việt kinh hãi lắm, nguyên quyền đầu dù có cứng cáp đến mấy cũng khó lòng sánh được với thiết thạch, thế mà đằng này Lạc Truy Phóng thể dùng toàn lực đánh vào câu liêm mà không hề đau đớn hơn nữa lực đạo uy mãnh đến độ đẩy lùi địch nhân đi hai ba trượng thật là cổ kim chưa từng thấy.
Mộ Dung Tiêu Việt trong một khoảnh khắc thấy rợn tóc gáy mà nghĩ thầm
“ kẻ này chắc không phải là người nữa, sao có thể như thế được”
Lạc Truy Phong trông bộ dạng hốt hoảng của Mộ Dung Tiêu Việt thì lấy làm đắc ý, hắn biết đối phương đã bị triệt hạ chiến ý bây giờ muốn thắng cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.
Lạc Truy Phong lại lao tới tung một quyền đánh ra nào ngờ trước mặt lại thấy một đầu quyền đánh lại, hai bên bởi vì lực đạo cũng như tốc độ nhanh như thiểm điện nên cho dù có nhìn thấy thì cũng không kịp phản ứng mà né tránh thành ra hai người đấm uỵch vào ngực đối phương đều bị đẩy lùi hơn một trượng.
Lạc Truy Phong nhìn lại thì thấy người vừa rồi không phải Mộ Dung Tiêu Việt mà là kẻ ban nãy đứng bên chiếc kiệu, hắn thầm nghĩ
“ Mộ Dung Sở Hoài nói trong tứ công tử thì đại công tử Mộ Dung Ngụy Nhiễm là sức mạnh bá đạo nhất, có lẽ chính là người này”
Mộ Dung Ngụy Nhiễm vừa rồi thấy tình thế nguy cấp bèn xông đến chặn Lạc Truy Phong lại cũng may tốc độ của hắn vô cùng nhanh nhạy mà đến kịp bằng không quyền đầu vừa rồi của Lạc Truy Phong đánh trúng e rằng Mộ Dung Tiêu Việt phải bị trọng thương có khi mất cả mạng cũng chẳng chơi
Mộ Dung Ngụy Nhiễm nói
-Ngươi đúng là bản lĩnh không tầm thường, mau xưng tên họ ra, ta không muốn giết ngươi rồi mà không biết tên ngươi
Lạc Truy Phong cười nói
-Ta là Lạc Truy Phong, ngươi chắc là Mộ Dung Ngụy Nhiễm phỏng
Mộ Dung Ngụy Nhiễm thấy đối phương đã biết danh tính của mình cũng lấy làm lạ, nguyên ở đất Bắc Yên này chẳng mấy người được trực diện trông thấy mặt của hắn, người này cớ sao có thể nhìn một lần đã nói ra được danh tính, hắn bèn nói
-Đúng thế, sao ngươi lại biết
Lạc Truy Phong cũng không đem chuyện Sở Hoài kể ra, hắn chỉ nói
-Ta nghe người khác đồn Mộ Dung gia có một kẻ bá đạo vô song tên gọi Ngụy Nhiễm , vừa rồi được lãnh giáo mới đoán ra như vậy, thật không sai lời đồn đoán ấy.
Mộ Dung Ngụy Nhiễm lại nói
-Đã đâu rồi chưa có kẻ nào có thể đối quyền với ta như vậy, nay gặp được ngươi thật là khiến cho ta phấn khích
Đoạn hắn xông tới vung quyền cước mà đánh, Lạc Truy Phong cũng không nể nang gì chống trả vô cùng quyết liệt hai bên đanh đến bụi bay mù mịt kình phong tán loạn khắp nơi.
Mộ Dung Tiêu Việt tuy rằng thực lực cũng rất mạnh nhưng tâm thần của hắn lại vô cùng yếu nhược, chỉ cần cảm thấy đối thủ mạnh hơn thì chiến ý lập tức bị vùi dập đến mất hết cả cho nên vừa rồi vốn dĩ có thể cùng Lạc Truy Phong đấu chiến thêm không ít nhưng lại chỉ vì một chiêu mà bây giờ vẫn chưa định thần lại được.
Lại nói đến Mộ Dung Tử Kỳ nãy giờ đã bị Diêu Linh đánh đến tới tả, trên người bị đâm không biết đã bao nhiêu vết đều là trúng vào yếu huyệt. Bây giờ tay phải đã không thể cử động song thương cũng rơi xuống đất cả. Diêu Linh định giết chết gã thế nhưng thấy Lạc Truy Phong cùng Thanh Thiếu Tư thắng thua còn chưa rõ nên bắt lấy Mộ Dung Tử Kỳ làm con tin đoạn quát lớn
-Các người mau dừng tay bằng không ta sẽ giết chết gã
Mộ Dung Tử Kỳ bị phi trâm kề nơi cổ họng trong lòng hoang mang hết sức cũng là mở miệng nói
-Cha, đại ca, nhị ca mau cứu đệ
Mộ Dung Thích thở dài một hơi nói
-Mộ Dung gia trước giờ đều là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất sao lại sinh ra một kẻ yếu nhược như ngươi. Ngươi biết rồi đấy, kẻ yếu phải chết kẻ mạnh mới có quyền sống.
Đoạn lão đột nhiên từ bên hông rút ra một thanh đao vừa là xông đến vừa vung một đường chém tới. Tuy lão đã sáu mươi tuổi nhưng thật không ngờ tốc độ còn nhanh đến như vậy. Vừa rồi lão còn đứng cách mười lăm mười sáu trượng vậy mà nói đến là đến ngay. Diêu Linh còn chưa kịp để ý chỉ trong sát la đao quang đã lấp loáng trước mặt. Nàng cứ ngỡ có Mộ Dung Tử Kỳ làm lá chắn thì Mộ Dung Thích sẽ không dám hạ thủ nào ngờ chiêm ấy vẫn là chém xuống không chút nương tay.
Nàng vội nhảy lùi ra sau hai bước chỉ nghe xoẹt một tiếng một dài máu bắn dài trên không trung, cả người Mộ Dung Tử Kỳ bị chặt ra làm hai đoạn, máu thịt vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
Diêu Linh kinh hãi phóng ra phi châm đánh tới, Mộ Dung Thích dùng chiêu loạn đao trảm ma múa lên đánh bay hết cả phi châm. Nguyên chiêu loạn đao trảm ma này ai ai cũng biết chỉ là múa loạn lên ấy thôi thế nhưng người dùng đao đến bực xuất quỷ nhập thần thì lại khác, chiêu này giống như có một vòng tròn bao bọc quanh người không gì xâm nhập được.
Diêu Linh nhảy lùi ra sau phóng ra mấy mươi phi châm đều bị gạt đi hết cả, nàng nghĩ thầm
“ thế này không phải là cách mình vừa rồi đã kinh qua mấy chục chiêu bây giờ nội lực giảm sút nếu cùng với lão cận chiến e rằng không phải đối thủ”
Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Diêu Linh là Bôn Lôi bảng đệ tứ vị kinh nghiệm chiến đấu trên giang hồ không phải tầm thường, nàng biết chẳng thể cận chiến được lập tức chuyển đổi phương thức đánh từ phía xa.
Diêu Linh khinh công thuộc vào hàng bậc nhất trong thiên hạ nàng không khó thoát khỏi sự truy đuổi của Mộ Dung Thích. Nàng dùng thân pháp quỷ mị bay nhảy khắp nơi khiến cho Mộ Dung Thích không khi nào tới gần được năm trượng, lại thỉnh thoảng phóng ra mấy phi châm khiến cho đối phương cũng chẳng dám khinh xuất.
Mộ Dung Thích ban nãy còn chiếm được ưu thế nhưng qua một hồi chiêu loạn đao trảm ma này không còn dùng được nữa. Nguyên loạn đao trảm ma phải múa lên liên tục mà thanh đao nặng đến mấy chục cân thành ra sức cổ tay không thể chịu được được mãi, lão múa hoa lên một lúc đã thấy cổ tay cứng lại cho nên không dám dùng tiếp bằng không chệch khớp đứt gân là chuyện không tránh khỏi được.
Diêu Linh vẫn giữ khoảng cách năm sau trượng nghĩ thầm
“ Bạo Vũ Lê Hoa Châm của ta cũng không còn nhiều, bất quá có thể trụ được thêm mười lăm hai mươi chiêu nữa, nếu như địch nhân còn chưa chết thì ắt ta phải bỏ chạy”.
Giữa lúc ấy bỗng thấy đao quang lấp loáng phía sau, Diêu Linh giật mình quay lại thì thấy Mộ Dung Tiêu Việt bất ngờ đột kích vung câu liêm chém tới. Nàng vội vàng nhảy lên nhưng chỉ là phản ứng nhất thời chứ e rằng chiêu ấy đánh xuống phải trúng vào người.
Lạc Truy Phong vẫn đang đối chiến với Mộ Dung Ngụy Nhiễm nhưng mắt vẫn không rời Diêu Linh, hắn biết là Diêu Linh thân thủ bất phàm nhưng bởi vì nàng là người hắn thương cho nên không quan tâm sao được. Lúc ấy Diêu Linh đang gặp nguy khốn Lạc Truy Phong đang ở cách nàng mười trượng, bằng vào khoảng cách như thế trong thiên hạ này ai có thể nhất thời tiếp ứng cho được.
Lạc Truy Phong hốt hoảng la lên một tiếng
-Diêu Linh cẩn thận
Hắn gồng mình cố chạy tới thật nhanh nhưng e là không kịp nữa. Bỗng một bóng đen vụt qua trước mặt hắn, chỉ nghe keng một tiếng binh khí chạm nhau một người vung đao chặn Tử Thần Diêm La Câu lại cứu Diêu Linh một mạng, người ấy không ai khác chính là Mộ Dung Sở Hoài.
Lạc Truy Phong thấy tình thế đã ổn mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nói
-Diêu Linh hãy mau tìm chỗ ẩn đi, chớ có động thủ nữa
Diêu Linh biết mình còn ở đây sẽ làm vướng bận Lạc Truy Phong cho nên phi thân nhảy liền mấy cái đã lên đến lầu ba của Hỏa Phụng Lầu yên vị ở đó.
Mộ Dung Tiêu Việt trông thấy Sở Hoài ngạc nhiên liền nói
-Ca ca, sao ca ca lại ở đây
Sở Hoài hất câu liêm lùi lại phía sau cười nói
-Ta đến để giết lão chứ còn làm gì nữa
Đoạn gã ném ánh mắt giận giữ về phía Mộ Dung Thích. Nguyên sự tồn tại của Sở Hoài chỉ có hai người biết, người thứ nhất là mẹ của gã thế nhưng người này đã không còn trên trần thế, người thứ hai chính là Mộ Dung Tiêu Việt, ngoài ra ngay cả Mộ Dung Thích cũng không biết gã là kẻ nào.
Mộ Dung Thích thấy một kẻ quái dị thân hình gầy guộc quần áo tả tơi cũng chẳng rõ là ai liền nói
-Người kia là ai sao muốn giết ta
Sở Hoài ngửa mặt cười to một hồi
-Ta là ai ư, ta là ai ư, lão hỏi thật là hay.
Mộ Dung Thích nhìn Mộ Dung Tiêu Việt hỏi
-Gã này là ai, sao con lại gọi hắn là ca ca
Mộ Dung Tiêu Việt ấp úng không biết phải giải thích thế nào, không lẽ đành nói ra sự thực. Sở Hoài lại cười nói
-Thôi để ta tự nói
Ta là Mộ Dung Sở Hoài, là ca ca của Tiêu Việt, là con của lão đấy, có điều chính lão đã sai người đem ta đi chôn khi ta vừa lọt lòng.
Mộ Dung Thích mặt không biến sắc bởi vì những đứa con mà lão đen chôn chẳng phải là ít, hay như vừa rồi chính lão đã xuống tay hạ sát một đứa đấy thôi. Loại người máu lạnh như thế còn có gì làm cho lão ngạc nhiên.
Thấy vẻ mặt bàng quan của Mộ Dung Thích, Sở Hoài giận lắm, hai mươi mấy năm rồi cuộc sống nơi bóng tối của gã chính là vì lão mà ra, nếu mẹ gã không giấu gã kĩ như vậy thì Mộ Dung Thích cũng sẽ giết gã thôi.
Sở Hoài lại nói
-Thế nào, lão có muốn nói gì với ta chăng
Mộ Dung Thích ung dung nói
-Thứ quái đản như như lẽ ra ta nên đích tay bóp chết, năm đó thật là dại dột để cho người khác giấu ngươi đi.
Những lời tàn độc như thế khác nào mũi dao đâm vào tim Sở Hoài, gã điên cuồng cười lên một tràng rồi nói
-Được rồi, lão đã tàn độc như vậy thì ta cũng chẳng lấy gì luyến tiếc nữa.
Đoạn nghe vút một tiếng đột nhiên trong một sát la không ai thấy Sở Hoài đâu nữa cứ như thể gã biến mất vào không trung vậy, không ai biết có chuyện gì xảy ra chỉ có một người là rõ, ấy chính là Mộ Dung Thích, bởi vì Sở Hoài vừa biến mất khỏi tầm mắt thì phía sau lưng lão thấy lạnh đến thấu xương.
Mộ Dung Thích trước giờ cũng đã kinh qua trăm nghìn trận chiến, đối thủ tầm cỡ thế nào lão cũng đã gặp rồi nhưng lần này cũng khiến cho lão phải hết sức kinh ngạc.
Mộ Dung Thích thấy sau lưng khí lạnh ngập ngụa bèn quay lại đã thấy đao quang ập tới, Mộ Dung Thích giật mình vung đao đỡ lấy, nghe keng một tiếng hai thanh đao chém mạnh vào nhau. Đao của Mộ Dung Thích thuộc vào hàng bảo đao bởi thế đao của Sở Hoài vừa chém phải đã gãy ra làm mấy đoạn.
Thế nhưng Sở Hoài không cần dựa vào đao mới phát huy được thực lực của mình. Gã thấy thanh đao gãy rời lập tức nhảy sang một bên nhặt lấy thanh đao khác rồi ập tới chém liên một nhát. Tuy nói là nhặt thanh đao khác rồi mới chém tiếp thế nhưng thực tế đoạn vừa rồi chỉ diễn ra trong một sát la không hơn.
Sở Hoài nhanh đến độ cho dù hắn có mất thời gian làm thêm một việc nhặt đao nhưng Mộ Dung Thích cũng chẳng kịp tận dụng khoảnh khắc ấy để đánh trả. Chỉ thấy Sở Hoài vung đao lên chém một chiêu nữa thanh đao lại gãy ra làm hai.
Hắn lại nhặt một thanh đao khác tiếp tục chém vào Mộ Dung Thích. Chính là ban nãy Lạc Truy Phong cùng Diêu Linh từ trong Hỏa Phụng lầu một đường đánh giết thẳng ra ngoài cho nên binh khí của đám hạ nhân rơi vãi trên đất kể đến ba bốn chục chiếc, thế nên Thanh Thiếu Tư cũng là vì thế mới nhặt được một thanh trường kiếm, đến bây giờ Sở Hoài cũng được hưởng lợi không ít từ đống binh khí ấy.
Sở Hoài cứ chém một đao là liền gãy ngay nhưng nãy giờ hắn đánh gãy hơn mười cây đao Mộ Dung Thích vẫn là không thể hoàn thủ được lấy một chiêu. Mộ Dung Tiêu Việt vẫn đứng ngây ra, một bên là cha, một bên là ca ca, trong thâm tâm hắn bây giờ không biết phải giúp ai, hay là hắn cứ đứng yên như thế mãi.
Mộ Dung Ngụy Nhiễm cùng Mộ Dung Vũ Kha đều gặp phải đối thủ xứng tầm cho nên không thể nào rảnh tay tiếp ứng được, hai người đồng thanh quát lớn
-Tiêu Việt, mau mau cứu phụ thân