Lại nói đến Thanh Thiếu Tư trên mái nhà cùng Mộ Dung Vũ Kha đấu chiến, Mộ Dung Vũ Kha bấy giờ đã bộc lộc sức mạnh tuyệt đối không phải dễ dàng. Thanh Thiếu Tư tuy là nộ khí xung thiên thực lực có chút thăng tiến nhưng nội lực lại tiêu hao quá nửa thành ra chỉ đấu chiến thêm được ba mươi hiệp thì đã rơi vào hạ phong.
Mộ Dung Tử Kỳ đứng bên ngoài cười to
-Ngươi sắp thua rồi, chi bằng giơ tay chịu trói ta sẽ tha cho
Thanh Thiếu Tư nghĩ thầm
“Sư mẫu rơi vào tay bọn chúng không biết sẽ phải chịu dày vò thế nào, ta không thể chịu thua được, thế nhưng bây giờ nếu như đấu sức tha không sao thắng nổi chỉ còn cách dùng mưu vậy thôi”.
đoạn chàng vờ vung kiếm đánh bên tả làm cho Mộ Dung Vũ Kha cũng múa Tam Xoa chống đỡ thế nhưng vừa xoay Tam xoa đến đã thấy hình bóng Thanh Thiếu Tư từ bên hữu lướt qua, hắn vội quay lại nhưng đã không kịp, Thanh Thiếu Tư đã lướt đến chỗ Mộ Dung Tử Kỳ.
Nguyên Mộ Dung Tử Kỳ cứ tưởng Mộ dung Vũ Kha đã đủ ngăn trở Thanh Thiếu Tư cho nên không chút phòng bị vừa rồi phải lúc sơ ý chưa kịp định thần đã thấy mũi kiếm lướt đến kiếm kề ngay trước cổ, hắn sợ hãi nói
-Ngươi...ngươi…
Thế nhưng bây giờ Mộ Dung Tử Kỳ như cá nằm trên thớt sao dám mở lời cuồng ngôn, Thanh Thiếu Tư biết mình khó thắng Mộ Dung Vu Kha liền bắt Mộ Dung Tử Kỳ làm con tin có như vậy mới mong cứu được sư mẫu.
Thanh Thiếu Tư không chút kiêng dè thẳng tay đặt kiếm trước yết hầu đối phương, kiếm trong tay chàng vô cùng sắc bén, có thế thấy được lưỡi kiếm khẽ chạm vào da thịt Mộ Dung Tử Kỳ đã chảy ra một dòng máu, chàng nói
-Tên khốn khiếp, còn không mau giao sư mẫu ra đây
Mộ Dung Tử Kỳ là một tay tham sống sợ chết, trước tình cảnh ấy liền kinh hãi nói
-Được được, ngươi chớ nên làm liều ta sẽ giao nữ nhân ấy ra
Đoạn hắn nói
-Tứ đệ mau tới phòng của ta sai người đem ả tới trước sân
Mộ Dung Vũ Kha thấy tính mạng ca ca bị địch nhân đe dọa không dám trái lệnh liền y theo mà làm. Lát sau Thanh Thiếu Tư thấy Mộ Dung Vũ Kha dắt Lý Mạt ra trước sân, nhìn bộ dạng của nàng e là đã chịu không ít dày vò. Thanh Thiếu Tư đau lòng gọi lớn
-Sư mẫu, người có sao không, là đệ tử không tốt
Lý Mạt, đầu tóc rối bời, y phục xộc xệch, hai hàng lệ lăn dài trên má, nàng ngồi thụp xuống ôm lấy đầu gối không nói nửa lời
Thanh Thiếu Tư trong lòng căm phẫn lại càng kề mạnh trường kiếm vào cổ đối phương, chàng quát
-Tên súc sinh, ngươi đã làm gì sư mẫu của ta, ngươi đã làm gì sư mẫu ta
Mộ Dung Tử Kỳ không biết phải trả lời thế nào, hắn chỉ ấp úng
-Ta...ta...
Nguyên hắn đã làm nhục Lý Mạt nhưng bây giờ tử thần ở ngay sau lưng sao hắn dám nói ra điều ấy, Thanh Thiếu Tư cũng thừa hiểu đã có chuyện gì, chàng còn chưa giết hắn bởi vì còn muốn dùng hắn làm con tin cứu lấy Lý Mạt mà thôi.
Thanh Thiếu Tư một tay túm lấy ót Mộ Dung Tử Kỳ nhảy xuống dưới sân, chàng nói
-Các ngươi mau mang ngựa đến để sư mẫu ta đi trước.
Rồi chàng lại nói với Lý Mạt
-Sư mẫu, người hãy tới điểm hẹn khi trước, đệ tử sẽ đi ngay sau
Hạ nhân mang ngựa đến, Lý Mạt dù là một lời cũng chẳng nói, hai mắt nhìn vào bóng tối vô định giống như người mất hồn, thấy Thanh Thiếu Tư nói vậy nàng cũng y lời mà leo lên quất ngựa.
Lý Mạt quay lại nhìn Thanh Thiếu Tư, mắt nàng rừng rực màu lửa cháy, nàng nói
-Thiếu Tư hãy cẩn thận, ta đi rồi ngươi cũng tìm đường mà chạy ngay đi
Đoạn nàng quất ngựa chạy đi, Thanh Thiếu Tư bấy giờ định giết chết Mộ Dung Tử Kỳ rồi mới bỏ trốn nào ngờ cánh tay đột nhiên tê dại không tài nào hạ thủ được.
Thanh Thiếu Tư nhận ra có người đã nắm vào khuỷu tay của chàng, chàng quay lại thì thấy một người thân hình cao lớn gương mặt tối sầm chỉ có hai đạo thần quang chói lọi, người ấy một tay đã cầm lấy khuỷu tay Thanh Thiếu Tư một tay nắm vào vai của chàng chỉ cần bóp mạnh một cái e là nhẹ thì tàn phế nặng thì mạng cũng chẳng còn.
Thanh Thiếu Tư đến nước này không còn đường nào có thể chạy thoát, chàng chỉ cầu mong Lý Mạt có thể an toàn rời đi là được rồi. Thanh Thiếu Tư cười lớn, người kia thấy thế ngạc nhiên hỏi
-Ngươi đến mạng cũng sắp không còn thì cười nỗi gì
Thanh Thiếu Tư nói
-Ta cười là chuyện của ta, ngươi đã bắt được ta rồi thì chém giết tùy thích, lôi thôi làm gì
Người kia cũng cười nói
-Ngươi cũng rất khá, có thể sòng phẳng đấu chiến với hai công tử Mộ Dung gia mà chiếm được thế thượng phong thì thiên hạ này chẳng có mấy người được như thế đây.
Thanh Thiêu Tư lúc này khuỷu tay rất đau đành phải buông kiếm rơi leng keng dưới đất, Mộ Dung Tử Kỳ cũng vì thế mà thoát ra được, hắn vội nhặt lấy cây kiếm toan chém chết Thanh Thiếu Tư ngay nhưng kiếm vừa xuất ra trước mặt đã dừng lại.
Thanh Thiếu Tư tưởng kiếm này đoạt mạng mình nào ngờ trông thấy người phía sau mình đưa hai ngón tay ra bắt lấy lưỡi kiếm. Chàng kinh hãi nghĩ thầm
“ Mộ Dung Tử Kỳ thực lực nào có kém ta là bao, cho dù thân mang trọng thương cũng đâu phải dễ dàng một chiêu chặn đứng được hắn, thế mà người này chỉ dùng đến hai ngón tay không biết là thần thánh phương nào”.
Mộ Dung Tử Kỳ nói
-Đại ca sao lại cản đệ
Người kia vung tay một cái thanh kiếm đã gãy thành mười mấy mảnh, cả người Mộ Dung Tử Kỳ cũng ngã văng sang một bên, hắn nói
-Muốn giết hắn ư, vậy thì hãy giết hắn trong một cuộc chiến, danh tiếng Mộ Dung gia ta không thể để đệ làm hỏng được
Mộ Dung Tử Kỳ ngã nhoài ra sau lộn một vòng đứng dậy, hai mắt hắn trợn ngược, bàn tay nắm chặt phát ra những tiếng răng rắc thế nhưng đứng trước người kia vẫn là tinh thần bị áp chế không dám nói thêm câu nào.
Người kia thu một tay lại đánh mạnh vào gáy Thanh Thiếu Tư làm chàng ngất lịm đoạn hắn nói
-Giam gã này vào ngục, một người mạnh mẽ như vậy không nên chết uổng, lão gia ắt sẽ có lúc cần dùng đến.
Hạ nhân mấy người xúm lại đưa Thanh Thiếu Tư giam vào trong ngục.
Không biết qua bao nhiêu lâu chàng đang trong cơn mê thì nghe những tiếng uỳnh uỳnh lại thêm rung chấn làm tỉnh giấc, Thanh Thiếu Tư khẽ mở mắt, sau gáy chàng vẫn còn đau nhói. Tiếng uỳnh uỳnh vẫn phát ra đều đặn từng nhịp, Thanh Thiếu Tư lồm cồm bò dậy, chàng nhận thấy mình đang nằm trong ngục tối bên cạnh có một người cứ liên tiếp đánh vào song sắt, hóa ra tiếng uỳnh uỳnh chính là từ tay của y và chạm với song sắt mà ra.
Thanh Thiếu Tư chợt nghĩ đến Lý Mạt không biết nàng đã chạy thoát chưa hay là bị bắt lại, lúc này lòng chàng nóng như lửa đốt, chàng liền nói
-Ngươi hãy thôi đi đừng làm ồn nữa, đau đầu ta quá
Thế nhưng người kia không đáp lại mà dường như càng lúc đánh càng nhanh càng mạnh hơn, Thanh Thiếu Tư trong đầu như trăm mối tơ vò lại bị tiến ồn quấy rầy cho nên vô cùng khó chịu lắm chàng quát
-Ngươi có dừng lại không thì bảo
Người kia cũng lớn tiếng quát lại
-Việc của ta mắc mớ gì đến ngươi
Nói đoạn vẫn tiếp tục đánh vào song sắt, Thanh Thiếu Tư tức mình nhào tới hai ngón tay chụp lại đánh ra một chiêu, chiêu này tức là kiếm chiêu nhưng không có kiếm cho nên dùng hai ngón tay làm kiếm. Tuy rằng trong tay không có kiếm nhưng kiếm khí còn sắc bén hơn cả kiếm.
Kiếm chiêu xuất ra nghe bụp một tiếng đã đâm vào tường tạo thành cái lỗ sâu vào mấy thốn, Thanh Thiếu Tư giật mình nghĩ bụng
“ kiếm này ta đánh ra tuy chỉ năm sáu thành công lực nhưng trong ngục tối mà hắn có thể dễ dàng tránh được cũng chẳng phải dạng tầm thường”
Suy nghĩ còn chưa dứt đã thấy trước mặt nóng ran kình phòng ngập ngụa ập đến, tốc độ cực nhanh, chàng chắc mẩm lần này phải bị đánh trúng thế nhưng quyền đầu đánh đến cách độ một thước thì đột ngột dừng lại
-Bỏ đi, ta không muốn phí sức đánh ngươi, ngươi cũng đã vào đây chắc hẳn số kiếp éo le chẳng khác gì ta, thôi ngươi tránh ra đừng cản việc ta làm, đến lúc xong việc ngươi cũng còn được hưởng lợi cũng nên
Thanh Thiếu Tư thấy người kia có thể đánh mình mà không hạ thủ chắc mẩm cũng là tay hảo hán cho nên chàng liền tránh ra để xem gã làm gì. Chỉ thấy người này đi tới bên song sắt đánh thật mạnh, kì lạ thay hai song sắt bị gã đánh phải quả thực đã tách ra một khoảng cách rất lớn hơn so với những song sắt khác, tuy không đến nỗi cho một người chui qua được nhưng song sắt to như thế mà chỉ dùng tay không có thể làm được như vậy đã là quá lắm rồi.
Thanh Thiếu Tư nói
-Ngươi…ngươi định dùng cách này để phá ngục hay sao
Người kia nói
-Chứ còn gì nữa, ta hãy còn có việc hệ trọng, chậm một ngày cũng không được
Thanh Thiếu Tư nhớ ra chuyện của mình cũng vô cùng cấp bách liền hỏi
-Thế còn ta…ta đã bất tỉnh bao lâu rồi
Người kia đáp
- ta chẳng biết ngươi bất tỉnh khi nào chỉ biết lúc đám người kia đưa ngươi vào đây đã cách đây một ngày rồi.
Thanh Thiếu Tư nghĩ thầm
“ người này chắc cùng với mình cũng chung cảnh ngộ, thực lực của hắn có lẽ cũng thuộc loại bất phàm, nay ta cứ kết thân với hắn trước, sau này cùng nhau tương trợ chỉ có lợi chứ không hại gì”
Đoạn chàng nói
-Vừa rồi thấy ngươi hạ thủ nương tình, thiết tưởng cũng là tay hảo hán không biết tên họ là gì có thể nói cho ta được biết
Người kia đáp
-Ta ư, ta là Lạc Truy Phong, còn ngươi tên gọi là gì
Thanh Thiếu Tư nói
-Ta là Thanh Thiếu Tư
Lạc Truy Phong nói
-Thanh Thiếu Tư, ngươi chắc có thù với bọn người này, thế có biết bọn người này là ai không
Thanh Thiếu Tư đáp
-Chính là bọn người Mộ Dung gia.
Lạc Truy Phong lại nói
-Bọn người này đã bắt đi người thương của ta, chút nữa ra ngoài ra sẽ đại khai sát giới cho dù chó gà cũng quyết không tha, ta thấy ngươi cũng có thực lực chẳng biết có muốn cùng ta tham dự hay không.
Hắn vừa nói nộ khí vừa bốc ra ngùn ngụt, Thanh Thiếu Tư vừa rồi đã có ý liên thủ với Lạc Truy Phong bây giờ lại đích miệng Lạc Truy Phong nói ra trước thì còn gì mà không đồng ý, Thanh Thiếu Tư cũng nói
-Bọn khốn khiếp ấy cũng làm hại sư mẫu của ta, lần này ra được ta cũng quyết không tha cho chúng.
Lạc Truy Phong nãy giờ vẫn không ngừng đánh vào song sắt bây giờ đã kiệt sức, chàng ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, Thanh Thiếu Tư nói
-Ngươi đã mệt rồi thì để ta thay cho
Lạc Truy Phong cười nói
-Ta đã luyện tập mấy tháng trời mới ra được công phu ấy, sợ là ngươi không làm nổi
Thanh Thiếu Tư thấy đối phương có ý khinh thường mình thì chau này đáp
-Ngươi làm được há ta lại không, chớ có khinh nhau như thế, hãy xem đây
Đoạn chàng cũng vận khí ra hai tay rồi đánh mạnh vào song sắt, Thanh Thiếu Tư vốn nghĩ bản thân có thể miễn cưỡng đánh được bốn năm trăm chiêu thế nhưng sự thực thì khác xa tưởng tượng, chàng chỉ vừa mới đánh hơn hai mươi chiêu thì hai cánh tay đã đau nhói, thế nhưng là sợ Lạc Truy Phong chê cười cho nên cũng cố đánh lấy bốn mươi chiêu, bấy giờ hai tay đã ê ẩm hết cả không tài nào chịu được nữa, lực đạo sử xuất cũng chẳng còn chút nào cả.
Lạc Truy Phong thấy Thanh Thiếu Tư càng đánh càng nhẹ lại chậm dần đi thì biết ý bèn nói
-Không đánh được cũng chẳng có gì làm xấu hổ, ngươi không nên cố làm gì để rồi tàn phế hai tay thì hỏng, ta luyện tập nhiều lần cho nên làm được vị tất thực lực đã là giỏi hơn ngươi
Thanh Thiếu Tư nghe thế cũng cười nói
-Quả thật ta chịu không nổi nữa, đành phải đợi ngươi hồi sức mới có thể tiếp tục được
Thanh Thiếu Tư cũng ngồi xuống bên cạnh Lạc Truy Phong, chàng nói
-Ngươi đã bị bắt đến lâu chưa
Lạc Truy Phong thở dài
-Ta đến sớm hơn ngươi không bao lâu, bây giờ không thoát ra được thì e là người thương của ta phải chịu đau khổ rồi
Nói đến đây Thanh Thiếu Tư đột nhiên nhớ đến ánh mắt của Lý Mạt, chàng biết được Lý Mạt đã phải chịu những gì, càng nghĩ lại càng căm phẫn tột độ, kì này mà chàng ra ngoài được thì thề sẽ băm vằm Mộ Dung Tử Kỳ ra muôn mảnh.
Lạc Truy Phong đột nhiên ra hiệu yên lặng, Thanh Thiếu Tư ban đầu chưa rõ là chuyện gì, Lạc Truy Phong mới nói
-Hình như ta nghe thấy tiếng gì đó.
Đoạn hắn lần mò một lúc rồi ghé sát tai vào bức tường bên cạnh, Lạc Truy Phong đột nhiên hăm hở nói
-Này ngươi cũng nghe xem
Thanh Thiếu Tư cũng làm theo áp tay vào bức tường, chàng chợt nghe như có tiếng người đang ngân nga hát. Thanh Thiếu Tư vội nói
-Hình như có người ở phía bên kia
Lạc Truy Phong liền nói
-Chắc là mấy tên canh gác, xem ta đây
Vừa nói dứt câu hắn vung nắm đấm đấm uỳnh một cái xuyên sang bên kia bức tường, Lạc Truy Phong hăm hở cười rồi thu tay về để lại trên bức tường một cái lỗ lớn. Nguyên bức tường làm bằng đất đá thông thường cũng chẳng dầy bao nhiêu cho nên với sức Lạc Truy Phong thì chẳng khó gì đấm vỡ được. Lạc Truy Phong chép miệng một cái nói
-Ái chà biết thế ban nãy ta không phải tốn công đánh cái song sắt kia làm chi
Thanh Thiếu Tư nhòm qua cái lỗ chợt thấy một người ăn mặc quái dị đang ngồi một góc, hắn trông thấy có người đấm thủng bức tường cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Thanh Thiếu Tư nói
-Không được rồi bên kia cũng chẳng khác gì bên này, đều có song sắt cả.
Lạc Truy Phong nói
-Để xem thế nào đã
Đoạn hắn co chân đạp mạnh một cái làm bức tường bửa ra một mảng to lắm đủ để người ta chui qua. Thấy vậy người kia nói
-Các người qua đây cũng chẳng thoát ra được đâu
Lạc Truy Phong vẫn cứ đi sang bên, hắn nhìn qua thì thấy bên này tuy cũng là ngục xong lại có bàn ghế giường chiếu không giống ngục tù, như thể là một căn phòng vậy.
Người kia làn da xanh trắng mặt mũi cũng có vẻ quái đản khác người, hắn mặc một bộ đồ rách rưỡi ngồi co quắp một chỗ. Thanh Thiếu Tư thấy trên đất có một thanh gỗ hình dạng như một thanh đao bèn cúi xuống nhặt lên xem thử, đột nhiên người kia từ góc phòng lao đến giật lấy thanh gỗ rồi lại quay lại chỗ cũ, tất cả như chỉ diễn ra trong một sát la khiến cho hai người giật mình kinh hãi.
Lạc Truy Phong thầm nghĩ
“ người này hình hài quái đản xong thần thủ tuyệt đối không thể coi thường”
Lạc Truy Phong liền hỏi
-Ngươi là kẻ nào, sao lại ở chỗ này, chắc cũng bị bắt như bọn ta chăng
Người kia quay trở lại chỗ ngồi thì mân mê thanh gỗ tuyệt nhiên không để ý đến hai người Thanh Lạc. Thanh Thiếu Tư nói
-Thôi kệ hắn đi, ta cứ tìm đường ra trước đã.
Lạc Truy Phong cũng đành nghe theo tuy nhiên bên này ba bề đều là song sắt giống hệt như bên kia, Lạc Truy Phong thở dài nói
-Thôi chẳng còn đường nào đâu, ta chịu khó quay lại đánh song sắt kia, từ giờ đến mai chắc sẽ đánh gãy được.
Đoạn hắn quay lại phòng giam của mình tiếp tục đánh vào song sắt, Người kia nghe thấy tiếng uỳnh uỳnh mà Lạc Truy Phong đánh ra thì lấy làm ngạc nhiên, hắn cũng mò mẫm đến bên lỗ thủng trên tường nhìn sang.
Lạc Truy Phong lại trải qua hai canh giờ liên tiếp đánh vào song sắt bấy giờ đã tạo thành một khe hở đủ để cho một đứa trẻ chui qua được. Hắn ngồi bệt xuống thở hổn hển, Thanh Thiếu Tư cũng chỉ còn cách chờ đợi cho Lạc Truy Phong hồi sức chứ không thể làm gì hơn.
Người kia trông thấy thực lực của Lạc Truy Phong thì hai mắt sáng lên như thể gặp được cứu tinh vậy, hắn liền nói
-Các ngươi cớ làm sao lại bị nhốt vào đây
Lạc Truy Phong thấy người này mở lời thì nghĩ thầm
“ gã này có lẽ thấy mình sắp phá được song sắt cho nên định làm thân đây mà, nhưng không sao dù gì cũng là thoát ra được, hắn muốn ra cùng cũng đâu cản trở gì đến ta”
Lạc Truy Phong đáp
-Bọn người Mộ Dung gia đã bắt người thân của bọn ta lại nhốt vào đây, phen này thoát được ta phải giết sạch không chừa một ai
Người kia cười phá lên, Lạc Truy Phong bèn hỏi
-Ngươi cười cái gì
Người kia đáp
-Thực lực nhà ngươi đến đâu mà sao khoác lác đến thế, đã bị bắt vào đây rồi thì lo thoát thân đi chứ còn nghĩ gì đến chuyện trả thù
Lạc Truy Phong nghe người kia có vẻ khinh khi thì đứng dậy nói
-Chẳng qua bọn chúng là quân đê tiện đánh thuốc mê ta nên mới bắt được, chứ gặp lúc ta đang khỏe mạnh thì phải một phen sống mái
Thanh Thiếu Tư chính là người đường đường đấu chiến với Mộ Dung Vũ Kha và Mộ Dung Tử Kỳ cho nên rõ được thực lực của hai người này, chàng nói
-Ta từng đấu qua hai người nhà Mộ Dung, bọn chúng tuy võ nghệ siêu quần song cả hai người cũng không thể nói có thể đường đường chính chính thắng nổi ta,
Người kia nghe thấy thì giật mình nói
-Ái chà, ngươi đã đấu với ai, thử nói cha ta nghe xem
Thanh Thiếu Tư gãi cằm ngẫm nghĩ rồi nói
-Một người tên là Mộ Dung Tử Kỳ, người còn lại là Mộ Dung Kha Kha gì đó
Người kia nói
-Là Vũ Kha
Thanh Thiếu Tư đáp
-Đúng, chính là Mộ Dung Vũ Kha
Người kia cười nói
-Thế một mình ngươi đấu chiến với cả hai phỏng
Thanh Thiếu Tư đáp
-Chính vậy, có điều khi ta bắt được Mộ Dung Tử Kỳ làm con tin thì bị một người phía sau bắt được, người ấy như là quỷ thần sức mạnh khôn cùng ta không phải đối thủ, người đó không biết là ai nữa
Người kia thấy Thanh Thiếu Tư còn bắt được Mộ Dung Tử Kỳ làm con tin thì mừng ra mặt, gã bật cười oang oang cả căn ngục. Lạc Truy Phong thấy kẻ này quái dị cho nên có chút đề phòng, hắn nói
-Ngươi là kẻ nào sao lại hỏi nhiều như thế
Người kia cười nói
-Thế là trời đã giúp ta rồi, hai mươi mấy năm nay cuối cùng cũng đã có người đến giúp ta
Hai người Thanh Lạc vô cùng ngạc nhiên đồng thanh hỏi
-Ngươi đang nói gì
Người kia trừng mắt bộ dạng thật là đáng sợ, hắn đứng dậy mình cao đến bảy thước có điều hình như gã không có tay phải, gã cười nói
-Ta cũng là người của Mộ Dung gia tên là Sở Hoài
Hai người Thanh Lạc nghe thấy người nhà Mộ Dung thì bất giác thu mình thủ thế chỉ cần gã có động thái là cả hai đều sẽ phát động tấn công ngay, thế nhưng Sở Hoài nói tiếp
-Ta đợi ngày này đã hai mươi mấy năm rồi, lần này phải giết chết Mộ Dung Thích mới khỏa mối giận trong lòng
Lạc Truy Phong nói
-Mộ Dung Thích lại là kẻ nào nữa
Sở Hoài nói
-Chính là cha của ta, là Mộ Dung lão gia đó
Đoạn hắn lại cười như điên dại, Lạc Truy Phong nhìn Thanh Thiếu Tư nói
-Thế này là như thế nào, gã này bị điên rồi phỏng, tự dưng khi không lại muốn giết cha mình
Sở Hoài cười nói
-Không không ta không điên chẳng qua là phấn khích quá thôi, các ngươi chớ lấy làm lạ, lần này các ngươi chính là giúp ta ta cũng chính là sẽ gíup các ngươi một tay
Những lời này thật khiến cho người ta khó hiểu nhưng cũng không sao bởi vì chỉ cần đứng chung một thuyền thì hai người Thanh Lạc tuyệt đối sẽ chấp nhận. Lạc Truy Phong lại nói
-Ngươi sao lại muốn giết cha của mình
Sở Hoài cười nói
-Lão tuy danh nghĩa là cha của ta nhưng lão không xứng, các người có điều chưa biết, Mộ Dung gia xưa nay đều mang sức mạnh khác người vì thế để mà muốn giữ huyết mạch thuần chủng cho nên nam nữ đến tuổi đều sẽ gả cho người đồng tộc. Mộ Dung Thích chính là lấy ba người tỷ muội ruột của mình làm vợ.
Thanh Thiếu Tư buột miệng nói
-Thế là loạn luân chứ còn gì nữa
Sở Hoài cười nói
-Chính thế, cho nên hậu thế Mộ Dung gia đều là những tay cự phách muốn người khó địch.
Thanh Thiếu Tư nói
-Quả nhiên là như vậy, khi ta đấu chiến với hai người Mộ Dung gia bọn họ đều có khả năng bộc phát sức mạnh vô cùng khác thường giống như hóa điên vậy.
Sở Hoài nói tiếp
-Đúng thế, đấy chính là thứ mà Mộ Dung gia muốn giữ cho hậu thế. Thế nhưng bởi vì lấy người cận huyết mà hoặc sinh ra quái thai hoặc là chết không phải là ít, những đứa bé như vậy đều là bị ném vào rừng sâu cho dã thú ăn thịt hoặc chôn sống ngay khi chào đời.
Lạc Truy Phong bấy giờ mới hiểu ra Mộ Dung Sở Hoài chính là kết quả của việc lấy người cận huyết, hắn không có tay phải, Sở Hoài lại nói
-Ta không may lại là vừa sinh ra đã không có tay trái cho nên Mộ Dung Thích đã sai người đem ta chôn sống. Nhưng các người biết gì không, ta đã không chết bởi vì mẹ của ta không nỡ nhìn thấy con mình bị giết cho nên đã âm thầm đào ta lên.
Mẹ ta cất công bí mật xây căn phòng này để nuôi dưỡng ta, cả cuộc đời ta trước đây chưa từng rời khỏi căn phòng này nửa bước
Hai người Thanh Lạc nghe thấy trong lòng không khỏi xót xa, Lạc Truy Phong vung tay đấm uỳnh vào song sắt buông lời thóa mạ
-Bọn người khốn khiếp đúng là không bằng loài cầm thú mà
Sở Hoài ngồi xuống dựa lưng lên bức tường, trước mắt hắn chính là hoài niệm của hai mươi mấy năm nay, cuộc đời của hắn đã chịu thật nhiều ấm ức, hắn lại kể tiếp
-Cũng may ta còn mẹ và đệ đệ luôn yêu thương ta, hai người thường nhân khi Mộ Dung Thích vắng nhà mà đến thăm ta. Đệ đệ cũng chính là đôi mắt thay ta nhìn ra thế giới bên ngoài rồi lại gieo vào trí tưởng tượng của ta những màu sắc mà ta chưa bao giờ được thấy.
Nói đến đây hai hàng nước mắt hắn lăn dài trên má rồi rơi lã trã xuống mặt đất. Lạc Truy Phong nói
-Kì này ra ngoài ngươi có ý đồ thế nào, thử nói xem
Sở Hoài đưa tay gạt nước mắt, lông mày hắn chau lại vô cùng đáng sợ, hắn nói
-Lâu nay ta không ngừng luyện đao, tiếc là không có một thanh đao thật chỉ có thể mượn thanh gỗ này để luyện, ta định sẽ giết chết lão già Mộ Dung Thích kia nhưng một mình ta không thể đấu lại được, nay có hai ngươi ở đây ắt đại sự sẽ thành
Thanh Thiếu Tư thở dài nói
-Ta chỉ e lần này khó lắm
Lạc Truy Phong nói
-Ngươi có thể một mình đấu chiến với hai người nhà Mộ Dung sao bây giờ lại sợ hãi thế
Thanh Thiếu Tư nói
-Đã đành là vậy nhưng Mộ Dung Phủ cao thủ như mây, còn nữa lại thêm một gã chiến thần kia khó lòng mà đánh lại được.
Sở Hoài nói
-Mộ Dung gia có năm người được gọi là cao thủ, hai người đã đấu chiến với ngươi là tam công tử Mộ Dung Tử Kỳ và Tứ công tử Mộ Dung Vũ Kha.
Còn lại nhị công tử Mộ Dung Tiêu Việt cũng chính là đệ đệ của ta
Mộ Dung lão gia Mộ Dung Thích và đại công tử Mộ Dung Ngụy Nhiễm
Lạc Truy Phong lại hỏi
-Thực lực của ba người còn lại thế nào
Sở Hoài nói
-Lâu nay ta đã tìm hiểu tất cả bọn chúng để chuẩn bị kế hoạch này. Mộ Dung Tiêu Việt cùng với ta có thể nói là kém hơn một chút. Mộ Dung Thích thì chỉ ngang ngửa bọn Tử Kỳ, Vũ Kha. Đáng ngại nhất chính là Mộ Dung Ngụy Nhiễm.
Lạc Truy Phong nghe đến kẻ mạnh thì bất giác tâm thần phấn chấn, hắn nói
-Ái chà thế thì kẻ này cứ để lại cho ta
Sở Hoài con mắt nhìn người vô cùng nhạy bén, ban nãy hắn đã nhìn qua Lạc Truy Phong đánh vào song sắt liên tục mấy canh giờ thì đã đoán ra được thực lực thế nào cho nên hắn cũng định để Lạc Truy Phong và Mộ Dung Ngụy Nhiễm giao thủ
Thanh Thiếu Tư sẽ đối phó với hai người Vũ Kha và Tử Kỳ
Còn bản thân mình là ca ca của Mộ Dung Tiêu Việt hắn chắc mẩm Mộ Dung Tiêu Việt không dám xuất thủ, vậy là hắn có thể xử lí Mộ Dung Thích được.
Kế hoạch đã bày vẽ ra bây giờ chỉ cần thoát khỏi ngục thù sẽ tiến hành tức khắc không thể chậm trễ.